Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 23: Ảnh da thiểm tây – 4



Người đọc sách kia sau khi đi vào tòa miếu mới phát hiện thì ra miếu này một chút cũng không có bị hư hỏng, không chỉ không bị hư hỏng, hơn nữa rõ ràng là có người ở lại nữa.

Bất quá ông đã đi mệt mỏi một ngày nên cũng không nghĩ nhiều, đi đến trước tượng Phật vái lạy rồi hô lớn.

“Có người không?”

Kết quả đúng thật là có người bị tiếng hô của ông gọi ra.

Người đi ra là một lão hòa thượng, sau khi người đọc sách nói rõ ý định của mình thì lão hòa thượng kia có chút trầm tư, tiếp đó hỏi:

“Thí chủ, lập địa có thể thành Phật, quay đầu lại liệu có thể đến bờ được hay không?”

Người đọc sách sửng sốt, ngẫm nghĩ một chút, nói:

“Đều nói ngã Phật từ bi, ta mặc dù không biết lập địa có thể thành Phật, quay đầu lại có thấy bờ hay không, nhưng ta biết sai có thể sửa được, ta nghĩ Phật nhất định sẽ khoan thứ cho người có tội.”

Lão hòa thượng nghe xong lời này liền giống như hiểu rõ mỉm cười, nói:

“A di đà Phật, thí chủ mời theo vào.”

Liền đi đến trước mặt Phật tổ, sau đó ngồi niệm kinh văn, không để ý đến người đọc sách kia nữa.

Người đọc sách chỉ cảm thấy lão hòa thượng này có chút kỳ quái, nhưng lại nghĩ đến trên người mình cũng không có thứ gì đáng giá, liền an tâm quyết định ăn hai miếng lương khô mang theo người rồi nghỉ ngơi.

Ai ngờ, sáng ngày hôm sau khi người đọc sách tỉnh lại thì, nào có tòa miếu đổ nát nào! Chính mình chẳng qua là nằm trên một đống cỏ đổ gãy. Người đọc sách nhìn khắp bốn phía, thiếu chút nữa là bị dọa đến ngạt thở, chỗ hôm qua là tượng Phật trong miếu hiện tại rõ ràng là một ngôi mộ, mà trước mộ có một bộ xương khô đang ngồi nghiêm chỉnh, cùng một tư thế với lão hòa thượng niệm kinh văn hôm qua.

Người đọc sách cho dù không tin vào quỷ thần nhưng lần này cũng nhìn thấy tận mắt rồi, vội vội vàng vàng nghĩ muốn chạy.

Cũng không biết là người đọc sách kia quá kích động hay bị làm sao, vừa mới chạy không được hai bước đã bị ngã nhào, ngẩng đầu lên liền thấy, một tấm ảnh da rất sống động hiện ra trước mắt mình, trên mặt đất còn có một đoạn chữ không biết được khắc lên từ lúc nào:

Ngã Phật từ bi, chỉ tiếc bần tăng lúc tuổi còn trẻ đã phạm phải tội lớn khó dung, cả ngày lẫn đêm đều không được an bình, chỉ có ăn chay niệm Phật mới có thể khiến đáy lòng an tĩnh lại. Mấy năm qua, không biết được Phật tổ đã khoan thứ cho bần tăng hay chưa, hôm nay nghe thí chủ nói chuyện, nhất thời giống như được xối nước lên đầu, chỉ có thứ vật ngoài thân này có thể báo đáp chút ân đức của thí chủ.

Người đọc sách kia xem xong những lời này, khi quay đầu lại nhìn mộ phần kia, một trận gió thổi qua, bộ xương khô ở trước mộ rơi rụng theo gió, chỉ còn lại một đám tro cốt.

Người đọc sách vội vàng nhặt thứ ở dưới mặt đất lên rồi bỏ chạy, đợi khi đến trấn trên rồi mới dám lấy thứ nhét trong ngực ra, sau đó, hắn mới chú ý tới thứ trong ***g ngực ngoại trừ một tấm ảnh da đẹp đẽ còn có một quyển sách, trên quyển sách kia có ghi chép lại thao tác để làm ảnh da cùng vài thứ khác, ừm, chuyện xưa đến đây là xong rồi.”

Nói thật, chuyện xưa mà Tiểu Dương kể cũng không phải quá đặc sắc, chỉ là Nhâm Lê nghe rất say sưa, cuối cùng còn tay chống má hỏi một câu:

“Cuối cùng người đọc sách kia ra sao?”

Tiểu Dương không biết là lấy ra từ đâu một chai nước, uống một ngụm lớn.

“Cuối cùng? Cuối cùng là người nọ dựa vào nghề làm ảnh da này mà làm giàu, sau đó còn có đám hậu bối chúng tôi.”

Y An hiển nhiên là đầu óc lợi hại, bắt lấy trọng điểm hỏi một câu:

“Vậy ảnh da cùng quyển sách kia hiện tại như thế nào?”

Tiểu Dương mở to mắt nhìn Y An.

“Tất nhiên là hạ táng cùng tổ tiên của tôi. Hiện tại chắc là đã hóa thành tro bụi đi.”

“Vậy mộ tổ tiên cậu ở đâu? Trong thôn các cậu?”

Nhâm Lê rõ ràng là rất có hứng thú.

Nghiêm Dương ở bên cạnh đỡ trán, anh đột nhiên phát hiện Nhâm Lê cùng Y An không hổ là hai anh em, câu hỏi cũng đều như vậy, rất ngu ngốc.

Làm ơn đi, đó là phần mộ tổ tiên của người ta, hai người các cậu cứ như vậy trắng trợn hỏi đến sao!

Cũng may Tiểu Dương không có để ý, mặt mày hớn hở tiếp tục nói:

“Lại nói tiếp, tổ tiên kia của tôi cũng kỳ quái, lúc sắp chết liền tự mình mang theo ảnh da cùng quyển sách kia tìm một mảnh đất cách quê nhà một đoạn đường xây một ngôi mộ cho riêng mình, chỉ để lại một phong di thư, không hề quay đầu lại mà bước đi. Chúng tôi bây giờ thật ra còn không biết ông ấy chôn ở đâu nữa.”

Nhâm Lê nghe xong lời này, dường như có chút ngẫm nghĩ ừ một tiếng, gật gật đầu.

Y An nhìn sắc trời tối dần phía ngoài cửa sổ, lại nhìn đồng hồ trên tay một chút.

“Còn hơn mười tiếng nữa, ngủ một chút đi.”

Thì ra bất tri bất giác đã gần hết một ngày rồi, mà đường đi của bọn họ cũng đã qua được hơn một nửa.

Tiểu Dương cũng nhìn nhìn đồng hồ, sau đó tự giác đứng lên:

“Tiểu Nhâm, anh Nghiêm, cả anh Y nữa, hiện tại cũng muộn rồi, tôi đi trước, mai chúng ta lại gặp.”

Nghiêm Dương nói vài câu khách sáo, Nhâm Lê cũng lưu luyến nói tạm biệt với Tiểu Dương, Y An ngượng ngùng, cũng nói câu gặp sau.

Tiểu Dương cười sang sảng, phất phất tay rời đi.

Tiểu Dương vừa mới đi, Nhâm Lê liền cao hứng phấn chấn mở ba lô ra, lấy từ bên trong ba hộp mì ăn liền, mắt lóe sáng nhìn Y An.

“Anh họ, chúng ta ăn mì ăn liền đi.”

Nghiêm Dương mặc dù không biết vì sao Nhâm Lê phải làm như vậy, nhưng theo quy tắc có náo nhiệt xem ngày sẽ không buồn chán liền đầy hứng thú nhìn Nhâm Lê cùng Y An.

Y An vẻ mặt chán ghét nhìn mì ăn liền, nhíu mày không nói gì.

Nhâm Lê khép hai tay lại, bộ dáng đáng thương nhìn Y An, kéo dài giọng nói:

“Anh họ ~”

Y An nhìn nhìn Nhâm Lê, lại nhìn Nghiêm Dương tỏ vẻ không bận tâm đối với cơm chiều, cuối cùng gật gật đầu oán hận, đổi lấy một tiếng hoan hô của Nhâm Lê.

Ăn cơm xong, Nghiêm Dương nhìn lướt qua toa xe, lại có chút suy nghĩ nói:

“Tiểu Dương kia, không đơn giản.”

Nhâm Lê tò mò hỏi vì sao.

Y An không đợi Nghiêm Dương trả lời, liền cười lạnh nói:

“Người nọ thoạt nhìn giống như con một nhà nông bình thường, nhưng chỉ cần nhìn kỹ, hắn giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất của người có địa vị cao. Quan trọng nhất là, đôi giày mà hắn đang đi không phải loại bình thường mà con cái nhà nông hay đi.”

Nghiêm Dương gật đầu.

“Đây là một mặt, Tiểu Lê, em có nhớ hắn vì cái gì mới đến chỗ của chúng ta không?”

Nhâm Lê nhớ lại nói:

“Anh ta nói trong xe có người không sạch sẽ, nhắc nhở chúng ta phải trông chừng túi đồ.”

“Đúng.”

Nghiêm Dương nhẹ nhàng cười với Nhâm Lê.

“Anh đã quan sát, trong xe quả thực có mấy tên trộm vặt, hơn nữa không biết tại sao mấy tên trộm vặt này lại nhìn chằm chằm vào chúng ta, mà sau khi Tiểu Dương đến thì mấy tên trộm vặt này vốn đang rục rịch lại chần chừ, nhìn thấy Tiểu Dương không rời đi liền không nhắm vào chúng ta. Hơn nữa, sau khi bọn chúng rời đi Tiểu Dương cũng không có tách khỏi chúng ta, theo sát rồi mới rời đi.”

“Chẳng lẽ cũng là cảnh sát giống anh?”

Nhâm Lê nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ thấy khả năng này là có thể.

Nghiêm Dương lại lắc lắc đầu.

“Anh cảm thấy không giống.”

Nhâm Lê ngáp một cái, không hề hiếu kỳ với thân phận của Tiểu Dương, dù sao dưới mắt cậu, Tiểu Dương chỉ là một người giống như bèo nước gặp nhau thuận đường thì kể chuyện xưa có chút thú vị thôi.

Y An cúi đầu hý hoáy nghịch máy di động, rõ ràng cũng không có hứng thú với thân phận của Tiểu Dương.

Chỉ có Nghiêm Dương một mình vuốt cằm không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Ngọn đèn trên xe tối đi, rất nhiều người đã lên giường nằm, Nhâm Lê ngáp một cái.

“Em nói này, em có chút mệt rồi.”

Y An ngẩng đầu, lạnh lùng quăng một câu:

“Mệt thì ngủ đi.”

Lại tiếp tục ngồi nghịch di động.

Nghiêm Dương cưng chiều sờ sờ tóc Nhâm Lê.

“Em ngủ ở tầng giữa hay tầng dưới?”

Y An mua vé là hai giường tầng dưới cùng một giường tầng giữa, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa thấy hai người giường tầng trên cùng và một người giường tầng giữa khác đến, đương nhiên, chúng ta không loại trừ khả năng Y đại thiếu gia áp dụng thủ đoạn nào đó khiến cho toa này trước khi ba người bọn họ xuống xe thì sẽ không có người nào đến nhận chỗ nữa.

“Ừm.”

Nhâm Lê ngẫm nghĩ.

“Em ngủ giường tầng giữa là được rồi.”

Nghiêm Dương gật gật đầu, lại hỏi:

“Ngủ bên kia chứ?”

Nhâm Lê nhìn nhìn Y An ở đối diện đang tập trung nghịch di động, bĩu môi.

“Đương nhiên là ngủ cùng với anh.”

Nghiêm Dương nghe xong lời Nhâm Lê nói, trong lòng vui vẻ, ngủ cùng mình mà….

Y An mặt lạnh liếc mắt nhìn Nhâm Lê, xoay người nằm lên giường ngủ của mình.

“Tôi cũng không muốn bị người đè.”

Nhâm Lê trề môi không thèm nói, xoay người nằm xuống giường tầng giữa.

Nghiêm Dương thấy thấy hai người đều đã nằm rồi, mình cũng cởi giầy nằm xuống giường.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.