Trảm Lư Bảo Kiếm Tác giả: Từ Khánh Phụng
Hồi 7 – Ngờ đâu sanh tử giao
Lại hóa thành cừu địch
Nguồn: VNthuquan
Tư Mã Ngạn nhận thấy người nghĩa huynh của mình, bất cứ việc gì cũng độc đoán độc hành, nên chàng khẽ lắc đầu thở dài và nghĩ thầm :
“Theo sự quan sát của ta ở dọc đường thì tài ba và sở trường của cao siêu thế, ý có thể gọi là một kỳ tài của võ lâm được, nhưng tính tình của y quá kiêu ngạo và nóng nẩy, không biết ta dùng tình bạn hữu chí thành, liệu có thể khuyên nổi y không?” Chàng vừa nghĩ vừa thủng thẳng bước ra khỏi khu rừng thông, tiến thẳng về phía hồ Lương Tử, nơi tổ chức Đại Hội Tranh Kỳ.
Minh Quế đi ra khỏi rừng thông, nhưng sự thực y không đi đâu hết mà chỉ ngấm ngầm theo Tư Mã Ngạn để dò xét hành động của chàng. Nhưng chờ tới khi Tư Mã Ngạn đi khỏi, chàng ta thấy người nghĩa đệ của mình không có hành động gì khác lạ hết, mới cười khì một tiếng, quay đầu đi về phía có tiếng hát luôn.
Đi được bẩy tám trượng, chàng đã phát hiện tiếng ca ấy là của một nàng thiếu nữ áo xanh, thân hình rất yểu điệu.
Thiếu nữ áo xanh đang ngồi ở trên một tảng đá, lưng dựa gốc cây thông, mà nghêu ngao hát. Thấy Minh Quế hấp tấp đi tới, nàng liền trợn ngược đôi lông mày xanh biếc rất khác người lên, mỉm cười hỏi :
– Quần đại ca, vì đối phó với Liễu Tôn Văn, đặc biệt đi tìm kiếm Vạn Hối Triều Tôn ĐỘ ách Trang nhưng chẳng hay đại ca đã thành công chưa?
Thì ra Thôi Minh Quế tên thực là Mã Không Quần, và chính là kẻ đã phụ bạc với chủ nhân của hang động bí mật ở trên núi Thiên Mụ và cũng là người Tư Mã Ngạn đang khổ công tìm kiếm.
Không Quần lắc đầu, gượng cười đáp:
– Ỷ muội đừng nói tới chuyện ấy nữa! Lần này ngu huynh không những tìm thấy Vạn Hối Triều Tôn ĐỘ ách Trang, mà còn được trông thấy một vật oai lực không kém gì, đã được mệnh danh vào bẩy đại hung khí, tức là hai cái ống đồng Tam Tinh Sáo Nguyệt.
Nhưng chỉ khi sắp lấy được thì bị người khác hủy mất, thực là đáng tiếc quá!
Thiếu nữ mắt xanh rất tuyệt sắc kia họ Cơ, tên là Lục ỷ, mà cũng chính là Thúy Mi Yêu Nữ có ghi ở trong lá thơ của nữ chủ nhân trong hang động bí mật để lại cho Tư Mã Ngạn. Lục Ỷ nghe Không Quần nói xong, phì cười hỏi tiếp:
– Quần đại ca nói như vậy có khác gì là nhất sự Vô thành không?
Không Quần cười nhạt đáp:
– Tuy việc tìm kiếm ám khí độc hơn và kỳ diệu hơn ám khí Liễu Tôn Văn đã thất bại nhưng ngu huynh lại thâu hoạch được một thứ khác.
– Đại ca đã thâu hoạch được cái gì?
Không Quần đắc chí cười the thé, nói:
– Ngu huynh đã tới được Bắc Mang Quỷ Phủ một phen!
– Đại ca đã giết chết Tư Đồ Lộ rồi chăng?
– Tư Đồ Lộ không những võ công khá cao, mà trong Quỷ Phủ lại có rất nhiều hảo thủ. Nếu lúc ấy ngu huynh mà giết y thì thể nào cũng hỏng việc. Cho nên ngu huynh chỉ nói cho y thị biết trong Đại Hội Tranh Kỳ có một viên thuốc Vạn Diệu Trú Nhan Đơn với người bạn cũ ở Long Tựu của nàng ta thể nào cũng có mặt ở đại hội thôi.
– Liệu Tư Đồ Lộ hay tin ấy có chịu rời Quỷ Phủ mà đến dự hội Tranh Kỳ không?
– Nếu Tư Đồ Lộ tới dự thì chúng ta giết y thị ở đó, còn nếu y thị không tới thì cũng sẽ chết trong Bắc Mang Quỷ Phủ thôi .
Lục Ỷ liếc nhìn chàng ta một cái rất dâm đãng và hỏi tiếp:
– Quần đại ca nói như vậy, chắc đại ca đã giở thủ đoạn gì ở trong Quỷ Phủ rồi phải không?
– Ngu huynh đã giải rắc hết gói ôn Hoàng Tán ở trong Quỷ Phủ rồi. CÓ lẽ bây giờ trong đó đang bị ôn dịch, và tên nào tên nấy sẽ hóa thành ma cả cũng nên.
Không Quần nói như ấy rồi cười vẻ rất đắc chí, tưởng Lục Ỷ thế nào cũng khen ngợi.
Ngờ đâu nàng nọ cau mày lại, tỏ vẻ không vui, nên y liền ngạc nhiên hỏi :
– Sao Ỷ muội lại có vẻ không vui như thế? Chẳng lẽ ngu huynh làm như thế là sai lầm chăng?
Lục Ỷ lắc đầu, đáp:
– Việc làm ấy của đại ca thiếu suy nghĩ thực! Vì gói ôn Hoàng Tán đó của mẹ em để lại là gói bột duy nhất còn lại thôi. Đại ca đem rắc hết trong Quỷ Phủ, giỏi lắm chỉ diệt được một phái Cửu U thôi, chứ còn ở trên Đại Hội Tranh Kỳ này mới thực là giết chết hết thiên hạ anh hùng.
Thấy Lục Ỷ nói như thế, Không Quần mới biết là mình cũng dại dột thực, liền dậm chân nói tiếp:
– Ỷ muội nói rất đúng! Thực đáng tiếc !
– Đã lỡ rồi còn tiếc làm chi nữa! Nhưng chỉ tội nghiệp cho Tư Đồ Lộ, đến giờ vẫn không biết người bạn cũ ở Long Tựu đã hại y thị lại là em !
– Năm xưa hiền muội cũng khuyết đức thực, giả trai để đánh lừa Tư Đồ Lộ! Cứ xem thái độ của nàng ta, thì hình như vẫn chưa quên hết mối tình xưa đâu .
– Tình yêu bị lừa, Đại Hoàn Đơn bị cướp, sắc đẹp bị hủy, như vậy Tư Đồ Lộ trông thấy tôi có lẽ y thị muốn lột da, ăn thịt tôi thì có chứ khi nào y thị lại còn nhớ như lời đại Ca vừa nói?
– Người muốn lột da ăn thịt em có lẽ không riêng gì Tư Đồ Lộ mà còn cả VÔ Vi Tiên Tử âu Dương Thúy nữa.
– VÔ Vi Chân Kinh của VÔ Vi Tiên Tử đã bị em cướp mất, đại hội Tranh Kỳ kế thúc rồi, em sẽ kiếm một nơi tĩnh mịch để nghiên cứu, và có lẽ em sẽ giở trò cũ giả trai đi đấu với VÔ Vi Tiên Tử, người yêu cũ của đại ca một phen.
Thì ra đêm Trung thu, Tư Mã Ngạn đã tới sớm hơn, còn Mã Không Quần với Lục Ỷ hai người đến sau nhưng chưa vào trong căn nhà đá, nên không biết VÔ Vi Tiên Tử đã uống thuốc độc, mà vẫn tưởng còn sống ở trên đời này.
Không Quần nghe thấy Lục Ỷ nói, liền lắc đầu, vừa cười vừa nói tiếp:
– âu Dương Thúy khác hẳn Tư Đồ Lộ. Nếu em muốn giở trò cũ giả trai để đùa giỡn nàng ta, ngu huynh chắc không ăn thua gì đâu. Chi bằng hãy khổ công luyện thành VÔ Vi Chân Kinh rồi so tài cao thấp với nàng ta thì hơn.
– Quần đại ca đừng có khoe khoang người yêu cũ như vậy! Theo nhận xét của em thì chưa chắc VÔ Vi Tiên Tử âu Dương Thúy lại là người tam trinh quý liệt như đại ca tưởng tượng đâu !
– Ỷ muội đừng có nghi ngờ ngu huynh binh vực âu Dương Thúy, quả thực tính nếu nàng ta trinh liệt hơn người thường nhiều! Hiền muội thử nghĩ xem, nàng ta kết giao với ngu huynh lâu như vậy mà vẫn giữ được nguyên vẹn, nhất định không chịu cùng ngu huynh…
Lục Ỷ nghe nói cười khanh khách, đỡ lời:
– CÓ lẽ là đại ca đã bất tài, hay là âu Dương Thúy không thực tâm yêu đại ca đấy thôi .
Nói tới đó, Lục Ỷ tít mắt lại, liếc nhìn chàng ta một cái rất tình tứ, rồi cụng đầu vào vai chàng, khẽ nói:
– Đại ca không nhớ hay sao? Lúc chúng ta mới gặp nhau, em mới thấy đại ca đã yêu liền, nên mới hiến thân cho đại ca ngay. Những sự vui vầy đó chả thú hơn là âu Dương Thúy đối xử với đại ca nhiều hay sao?
Không Quần ôm nàng vào lòng, hôn má nàng một cái, rồi mỉm cười nói:
– Tất nhiên ngu huynh yêu Ỷ muội hơn ai hết! Bằng không, khi nào lại đang tâm bỏ âu Dương Thúy cùng các người khác, mà lại chỉ yêu một mình hiền muội như thế, và việc gì cũng đều nghe theo hiền muội sai bảo cả?
– Đại ca cứ khen ngợi âu Dương Thúy trinh liệt hoài! Thếtại sao y thị hẹn ước với Tư Mã Ngạn đến hang VÔ Vi làm chi? Và còn tặng cho Tư Mã Ngạn một thanh cổ kiếm hãn thế?
Tuy đàn bà rất hay ghen, nhưng đàn ông cũng không hơn gì. Ngày nọ Mã Không Quần đánh chết con Hốt Hốt núp ở trong rừng quế, rõ ràng trông thấy Tư Mã Ngạn từ trong khuê phòng mật thất của âu Dương Thúy, mà từ trước tới nay nàng vẫn cấm không cho người đàn ông nào bước vào, rút lui ra. Như vậy, đủ thấy tình cảm của hai người phải thân mật như thế nào? Nhưng bây giờ y nghe thấy Lục Ỷ nói như thế, y vẫn lắc đầu, gượng cười đáp:
– âu Dương Thúy hẹn gặp Tư Mã Ngạn, nhưng chưa chắc nàng đã có tình ý gì với Tư Mã Ngạn. CÓ lẽ vì nàng thấy Tư Mã Ngạn mặt hao hao giống ngu huynh, cho nên mới hẹn y tới để được nhìn mặt cho đỡ khao khát mối tương tư kia đấy thôi .
Lục Ỷ bĩu môi, phì cười, nói tiếp:
– Quần đại ca đừng có biện hộ người yêu cũ nữa đi. Nếu âu Dương Thúy muốn được trông thấy Tư Mã Ngạn để cho đỡ khao khát vì tương tư đại ca, thì sao y thị lại không hẹn ước gặp gỡ Tư Mã Ngạn ở Tiền Động mà lại hẹn gặp nhau ở trong khuê phòng mật thất như thế? Đồng thời, lại còn tặng cho cả thanh trường kiếm tiền cổ như vậy?
Không Quần không sao trả lời được, chỉ hổ thẹn đến đỏ bừng, và gượng cười hoài thôi, Lục Ỷ thấy thế, mỉm cười:
– Đàn ông các người đa số là Vô lý, rõ ràng đại ca đã bỏ âu Dương Thúy rồi, mà vẫn không muốn cho người đó yêu người đàn ông khác!
Không Quần thấy nàng ta nói thế càng ngượng nghịu thêm, đang định dùng lời lẽ khác để Lục Ỷ khỏi nhắc nhở đến chuyện ấy nữa, nhưng Lục Ỷ đã cười và nói tiếp:
– Quần đại ca khỏi cần phải ghen tuông như thế nữa! Em chả đã giết chết Tư Mã Ngạn cho đại ca rồi là gì?
Không Quần nghe thấy nàng nói tới câu đó, liền cau mày hỏi lại rằng:
– Ỷ muội, có thực Tư Mã Ngạn đã chết rồi không? Hiện y có thể sống sót được không?
Lục Ỷ lắc đầu đáp:
– Diêm Vương Trích của mẹ em lại còn được gọi là Câu Hồn Lệnh, nếu người nào bị ném trúng thì chỉ có chờ chết thôi chứ không còn cách gì cứu chữa được nữa. Chính hôm ấy đại ca đã đích mắt trông thấy Tư Mã Ngạn bị em dùng Diêm Vương Trích ném trúng rồi lại còn bị rớt xuống vực thẳm. CÓ lẽ lúc này y đã biến thành mộ đống xương tàn rồi thì còn hy vọng sống sót sao nổi?
Mã Không Quần vẫn cau mày lại như thường, chỉ khẽ kêu “ồ” một tiếng thôi .
Lục Ỷ lại hỏi chàng tiếp:
– Sao bỗng dưng đại ca lại hoài nghi Tư Mã Ngạn chưa chết như thế?
– Gần đây ngu huynh mới kết giao huynh đệ với một người, thái độ và hành động của y huyền bí lắm, nên ngu huynh rất nghi ngờ y chính là Tư Mã Ngạn.
– Tên họ của y là chi?
– Tên họ thì có thể đặt bừa được. Y bảo tên họ của y là Cảnh Thiên Tâm.
– Mặt mũi của Cảnh Thiên Tâm như thế nào? Chẳng lẽ giống hệt đại ca hay sao?
– Trông y tuy chỉ hăm mốt hăm hai thôi, nhưng ngu huynh nghi ngờ y cũng đeo một mặt nạ da người, chế tạo rất tinh vi, như của ngu huynh vậy.
– Tư Mã Ngạn đã bị Diêm Vương Trích bắn trúng, lại rớt xuống dưới vực thẳm, như vậy thì còn sống sót làm sao được? Đại ca đừng có nghi ngờ gì nữa!
– Không phải là ngu huynh đa nghi đâu nhưng vì gần Thiên Tâm, ngu huynh cứ cảm thấy nơm nớp không yên.
– Nếu đại ca có cảm giác như vậy, thì chi bằng hãy giết quách y đi cho xong!
– Ngu huynh đã nghi ngờ rồi thì phải tìm cho ra manh mối, nếu y là Tư Mã Ngạn thực thì thể nào ngu huynh cũng phải giết chết y ngay để khỏi hậu họa.
– Sao đại ca lại nghi y là Tư Mã Ngạn giả dạng?
– Vì thân hình của y có vẻ quen thuộc lắm, và cả giọng nói cũng thế, hình như ngu huynh đã nghe thấy một đôi lần rồi.
– Chúng ta bôn ba trên giang hồ gặp rất nhiều người, những người có hình dáng và giọng nói tương tự như thế thì nhiều lắm, nên điểm này không đáng quan tâm !
– Hơn nữa, Thiên Tâm có ý giấu diềm công lực của y rất mạnh, thỉnh thoảng y ngẫu nhiên để lộ liễu, nên ngu huynh thấy kình lực của y rất mạnh. RÕ ràng y có nội gia tuyệt kỹ rất thâm hậu, giống hệt Tam Dương Thần Công của Tư Mã Ngạn vậy.
– Điểm này đại ca nghi ngờ thì còn có lý.
– Ngoài hai điểm ấy ra, còn một điểm nữa khiến ngu huynh rất nghi ngờ.
– Tư Mã Ngạn đã không có Đại Hoàn Đơn thì hồi sinh sao được? Em nhận thấy đại ca cứ quá đa nghi đấy thôi.
– Để ngu huynh nói cho hiền muội nghe một câu chuyện này, thì lúc ấy hiền muội sẽ cũng nghi ngờ như ngu huynh liền.
– Việc gì thế?
– Ngu huynh với Thiên Tâm ngẫu nhiên gặp Bành Nhất Thu, rồi hai người nhờ Nhất Thu mó xương xem tướng hộ.
– Môn mó xương xem tướng của Nhất Thu nổi tiếng lắm, nhưng y không chịu xem cho ai đâu !
Không Quần bèn kể chuyện cứu Nhất Thu thoát chết như thế nào cho Lục Ỷ nghe, rồi nói tiếp:
– Nhất Thu rờ mó xương ngu huynh xong, y nhận định ngu huynh với Thiên Tâm có lẽ là anh em sinh đôi, vì trong trăm vạn nghìn vạn người cũng không sao có thể tìm ra được xương cốt của hai người mà lại giống nhau như vậy.
Lục Ỷ nghe xong kêu “ồ” lên một tiếng, rồi vừa cười vừa nói tiếp:
– CÓ phải đại ca thấy Nhất Thu nói xương cốt giống nhau, nên mới nhận định mặt mũi cũng giống nhau, vì vậy mà nghi ngờ Thiên Tâm là Tư Mã Ngạn chứ gì?
– Vì ngu huynh tung hợp ba nghi vấn trên nên mới đoán chắc y là Tư Mã Ngạn là thế.
– Theo ý em, nếu muốn biết Thiên Tâm có phải là Tư Mã Ngạn hay không thì không khó khăn gì hết.
– Hiền muội có cách gì?
– CÓ hai cách. Một, là khi ở trong Đại Hội Tranh Kỳ, chúng ta đột nhiên mạo nhận tên y, kêu lên một tiếng xem y có phản ứng gì không? Điều thứ hai, là đại ca đột nhiên cho y trông thấy bộ mặt thực, xem y có lộ kinh ngạc gì không?
Không Quần lắc đầu đáp:
– Hai cách của Ỷ muội đều không ăn thua gì cả!
Lục Ỷ thấy chàng ta nói như thế, thắc mắc không hiểu, liền hỏi lại :
– Sao lại không dùng được?
– Viên thuốc Trú Nhan Đơn của Kỷ Tây Bình rất quyến rũ các thiếu nữ tự cho mình là tuyệt sắc, cho nên âu Dương Thúy thể nào cũng tới tham dự. Chúng ta mới lấy được cuốn VÔ Vi Chân Kinh chưa nghiên cứu, như vậy thì địch sao nổi nàng ta? Như thế chúng ta còn để lộ mặt thực ra cho Cảnh Thiên Tâm trông thấy làm chi?
Lục Ỷ kêu “ủa” một tiếng rồi gật đầu đáp:
– Đại ca nói rất đúng! Trong lòng âu Dương Thúy rất tức giận Thúy Mi Yêu Nữ này, không những đại ca không nên để lộ bộ mặt thực ra, mà ngay cả em cũng phải cải trang mới đượ!
– Tốt hơn hết là Ỷ muội vẫn cứ giả dạng nam trang, và đôi lông mày xanh này hãy tạm thời vẽ thành đen.
– Nếu em giả trai, tuy không sợ âu Dương Thúy, nhưng Tư Đồ Lộ bỗng thấy người bạn cũ ở Long Tựu của y xuất hiện, thì thể nào y thị cũng nổi giận như điên như khùng mà đấu chí mạng với tôi một phen chứ không sai .
– Ỷ muội, với tài ba của chúng ta hiện thời, trên đời này, ngoài VÔ Vi Tiên Tử âu Dương Thúy ra, thì chúng ta còn sợ hãi ai nữa? Ngu huynh đi Bắc Mang Quỷ Phủ là có ý muốn dụ Tư Đồ Lộ tới đây để hiền muội được dứt khoát mối ẩn họa đó.
Lục Ỷ nghe thấy Không Quần nói như vậy, liền cải dạng nam trang, kẻ lông mày đen, rồi mới cùng nhau đi cù lao Tam Kỳ ở giữa hồ Lương Tử để dự Đại Hội Tranh Kỳ.
Không Quần vừa đi vừa nói :
– Ỷ muội đã cải trang rồi, chúng ta không nên đi chung với nhau như thế này nữa.
Chúng ta phải đi kẻ trước người sau mà vào trong hội trường, và làm như không quen biết nhau, vậy mới được.
Lục Ỷ mỉm cười gật đầu, rồi hai người trà trộn vào trong đám quần hào, lần lượt tiến vào trong cù lao Tam Kỳ.
Lúc ấy đang là buổi chiều của đêm trừ tịch, trong cù lao Tam Kỳ có bày bảy tám cái bàn yến tiệc, và có dựng một cái lâu đài vừa cao vừa lớn rộng, định để cho quần hùng đến dự hội vừa vui vẻ nhậu nhẹt để từ giã năm cũ đón mừng năm mới, vừa lên trên lôi đài tranh kỳ so tài. Nhưng đã nói quần hùng của cả thiên hạ, tại so lại chỉ sửa soạn có bảy tám mâm tiệc như thế? Vì tiếng tăm của Vân Mộng Tam Kỳ rất lớn, người nào người ấy phải có tuyệt học thượng thừa. Hơn nữa, người dự hội phải có một vật kỳ báu hãn thế mới được ghi tên lấy số và rút thăm, cho nên những người tới dự đều là cao thủ tuyệt đỉnh. Mỗi mâm chỉ có sáu bảy người ngồi thôi, chứ không có một mâm nào ngồi đủ mười người cả.
Lục Ỷ vào ngồi bàn toàn những người lạ mặt cả, tất nhiên Không Quần cũng ngồi chung với Tư Mã Ngạn .
Quần hùng đã tới đông đủ, thịnh hội sắp khai mạc đến nơi. Không Quần, Lục Ỷ và Tư Mã Ngạn, sáu con mắt đều nhìn mọi người để tìm kiếm, nhưng mục đích của mỗi người khác nhau . Không Quần với Lục Ỷ thì tìm kiếm xem âu Dương Thúy với Tư Đồ Lộ có đến hay không? Còn Tư Mã Ngạn thì tìm kiếm người có mặt mũi giống mình với mỹ nữ lông mày xanh. Lúc ấy, ngoài Kỷ Tây Bình, người trong nhóm Vân Mộng Tam Kỳ ra, còn có ba người đàn bà nữa, nhưng cả ba đều mặc áo bằng đen rộng lớn, dùng khăn đen che mặt để cho người khác không thể thấy được thân hình và mặt mũi họ.
Không Quần với Lục Ỷ đã đoán chắc trong ba người đó thể nào cũng có âu Dương Thúy và Tư Đồ Lộ.
Tư Mã Ngạn thì đoán chắc trong đó thể nào cũng có Tư Đồ Lộ với yêu nữ lông mày xanh.
Không Quần bỗng nghĩ ra được một kế, khẽ nói với Tư Mã Ngạn rằng:
– Hiền đệ thử đoán xem trong ba thiếu nữ bịt mặt kia liệu có âu Dương Thúy không?
Tư Mã Ngạn ngạc nhiên hỏi:
– Đại ca nói âu Dương Thúy đó là ai?
Sự thật chàng không biết âu Dương Thúy chính là giai nhân tuyệt sắc đã hẹn ước với mình ở trong hang động bí mật, cho nên chàng trả lời một cách thẳng thắn và tự nhiên. Vì vậy Mã Không Quần để ý dò xét mà không thấy có điều gì đáng nghi ngờ hết.
Y thấy Tư Mã Ngạn không biết âu Dương Thúy là ai, lại cho là mình đa nghi quá nỗi, Chứ sự thực Cảnh Thiên Tâm, người em mới kết nghĩa này, không phải Tư Mã Ngạn .
Lúc ấy chủ nhân đã cho người hầu bưng món ăn thứ nhất ra. Miễu Mục Tiên ông Sầm Đại Hóa, lão Đại của nhóm Vân Mộng Tam Kỳ, đã phi thân nhảy lên trên đài, rồi chắp ta chào quần hùng ở bên dưới một vòng vừa cười vừa nói :
– Đại hội Vân Mộng Tranh Kỳ sắp khai mạc đến nơi, Sầm Đại Hóa hãy lược thuật cách đấu như thế nào, và đồng thời mới quý vị hãy chú ý vào giá gỗ ở trên đài này!
Mọi người nghe nói đều chăm chú nhìn vào cái giá gỗ hình cái thang để ở phía bên phải lôi đài. Trên đó có bày la liệt những vật báu để tranh kỳ, vật nào cũng có đeo một cái thẻ con số thứ tự, và trên đó lại còn có hai cái ống rút thăm thật lớn.
Đại Hóa lại đưa mắt liếc nhìn quần hùng một lượt, rồi mỉm cười hỏi:
– Vừa rồi quý vị trao cho Đại Hóa mỗ những vật báu để ghi số thứ tự, chẳng hay các vị có còn nhớ vật báu của mình là số mấy không và có vị nào thiếu sót không?
Thấy quần hùng yên lặng, Đại Hóa lại nói tiếp:
– Nếu không thiếu sót thì Đại Hóa mỗ bắt đầu rút thăm so tài. Nếu rút trúng số của người nào thì mời người ấy lên đài ngay. Đồng thời, mỗ sẽ đem hai món vật kỳbáu của hai vị ấy ra để ở trước đài, chờ trận đấu kết thúc . . .
Y vừa nói tới đó, bỗng có người ở bên dưới lên tiếng hỏi :
– Đôi bên so tài, mỗi người thế nào cũng có sở trường một môn võ công khác nhau, chẳng hay Đại Hội đã nghĩ ra được cách gì để cho đôi bên so tài với nhau mà không ai kêu ca là không công bằng không?
Đại Hóa vội đáp:
– Đại Hóa đã nghĩ tới vấn đề đó rồi, nên trên giá kia mới có thêm một cái ống rút thăm nữa là thế. Trong ống ấy có tất cả sáu cái thẻ đề những môn võ công như sau:
huyền công, nội lực, quyền chưởng, khí giới, ám khí và khinh công. Người dự thi sẽ tự rút thăm lấy, rút được môn võ công nào, hai người sẽ theo võ công ghi trên cái thẻ ấy mà đấu với nhau .
Dưới lại có người lên tiếng hỏi:
– Người nào đã dự đua một trận rồi, có quyền thi đua thêm nữa không?
Đại Hóa gật đầu đáp:
– Bất cứ người thắng hay bại cũng có quyền dự trận đấu khác nhưng người đó phải đem vật báu khác ra ghi tên và lấy số, để đợi chờ rút thăm xem được đấu với ai .
Bên dưới lại có người cất giọng lạnh lùng hỏi:
– Sầm tiên ông, ngoài việc tranh kỳ, nếu gặp phải kẻ thù cũ, vậy có thể mượn hội trường này để trả thù tuyệt hận được không?
Đại Hóa thấy người lên tiếng hỏi ấy là một người trong ba thiếu nữ mặc áo đen lớn rộng và bịt mặt kia, liền cau mày lại suy nghĩ giây lát rồi đáp:
– Theo tôn chỉ của đai hội này thì chỉ tranh kỳ thôi, chứ không muốn có chuyện ân oán dây dưa vào. Nhưng Đại Hóa mỗ là chủ nhân cũng không muốn quá phật ý khách, nên mỗ thiết nghĩ việc đó phải tùy theo duyên phận, ví dụ rút thăm phải hai người đó đều là kẻ thù cũ, thì nhân đây có thể nói rõ mối thù hằn ấy ra cho nhau biết trước cũng được Chứ còn chỉ danh khiêu chiến thì xin quý vị cho miễn. Hoặc xin quý vị hãy đợi chờ đại hội bế mạc đã, rồi hãy trả thù huyết hận sau !
Thiếu nữ ấy nghe xong liền đưa mắt liếc nhìn Mã Không Quần, Tư Mã Ngạn và Lục Ỷ một cái nhưng nàng không nói năng gì cả.
Ba người nghe giọng nói của thiếu nữ ấy đã nhận ra nàng ta chính là Tư Đồ Lộ liền, nhất là Mã Không Quần, y cau mày lại nghĩ bụng:
– Tại sao Tư Đồ Lộ lại tới dự đại hội được? Chả lẽ gói bột ôn Hoàng mà ta đã rắc không công hiệu chăng?
Đại Hóa nói xong, liền bước tới trước cái giá gỗ cầm một cái ống thăm lên xóc một hồi, rồi thuận tay rút luôn cái thẻ ra, trố mắt lên nhìn kỹ con số ghi ở trong thẻ, rồi lắc đầu, cười nói:
– Sao thiên hạ lại có chuyện may mắn như thế này? Cái thẻ thứ nhất lại rút đúng số một, mà người mang số một đó là mỗ.
vật kỳ báu của y dùng để ghi tên lại là cái áo Nhuyễn Giáp Thiên Tằm, nên đệ tử luân phiên hầu hạ ở trên đài của y vội lấy cái áo giáp ấy ở trên giá xuống, rồi để vào một cái kỳ trà nho nhỏ khác .
Đại Hóa lại xóc cái ống thẻ một hồi rồi rút ra một cái thẻ nữa. Y xem rõ con số ghi ở trên thẻ ấy, rồi mỉm cười nói tiếp:
– SỐ mười bốn .
Dưới đài đã có một ông già áo xanh nhảy ngay lên trên đài, Đại Hóa thấy người này rất lạ mặt, liền chắp tay chào và hỏi :
– Tôn khách cho biết quý danh?
ông già áo xanh vừa cười vừa đáp:
– Tiểu đệ là Mạch Vạn Sâm!
Đại Hóa kêu “ồ” rồi mỉm cười hỏi tiếp:
– ở Đà Tiểu Lư, biên giới tỉnh Tứ Xuyên, có một vị tên là Thôi Sơn Thần Tú, tiếng tăm đã lừng lẫy miền Tây Nam, vị ấy có phải là Mạnh huynh không?
Mạnh Sâm liền gật đầu, vừa cười vừa đáp:
– Tiểu hiệu có nghĩa lý gì đâu mà Sầm huynh nhắc nhở tới làm chi? Vật mọn của đệ dùng để ghi tên, so sánh với Thiên Tằm Nhuyễn Giáp, vật báu của Sầm tiên ông, thì thực là một trời một vực, tiểu đệ rất lấy làm hổ thẹn! xem tại truyenfull.vn
Lúc ấy đệ tử trực đài, thủ hạ của Vân Mộng Tam Kỳ, đã kiểm vật báu của Vạn Sâm dùng để gọi tên ra, và để lên mặt kỳ trà rồi. Đại Hóa đưa mắt liếc nhìn mới hay đó là một con ngựa bằng phỉ thúy cao chừng nửa thước, màu sắc xanh biếc . Tuy không phải là dị báu của võ lâm, nhưng cũng quý giá và hiếm có lắm .