Trảm Lư Bảo Kiếm

Chương 3



Trảm Lư Bảo Kiếm Tác giả: Từ Khánh Phụng

Hồi 3 – Phong Vân hội dưới núi đầu người

Nguồn: VNthuquan

Tư Mã Ngạn vội hỏi :

– HỌ dùng báu vật gì để trao giải thế?

Gia Cát Nhân mỉm cười đáp:

– Miễu Mục (chột mắt) Tiên ông Sầm Đại Hóa treo giải thưởng một cái nhuyễn giáp bằng tơ thiên tằm, ai mặc cái áo giáp ấy vào, xuống nước không chìm, vào lửa không cháy, đao kiếm chém không lọt, chưởng đánh không đau .

– Vật ấy quả thật là một dị báu mà người trong võ lâm muốn cướp được đã lâu .

– Trường Cước Thiên Nhân Khang Túy Thiên thì treo giải thưởng một con khỉ đen như mực và rất khôn ngoan, biết biểu diễn một pho chưởng Tung Dương Đại Cửu Thủ .

– Loại khỉ đen ấy đã là dã thú hiếm có, mà nó lại biết biểu diễn pho chưởng Tung Dương Đại Cửu Thủ như vậy lại càng quý báu thêm. Vật này đáng để cho ta tranh cướp lắm.

– Thiên Tằm Nhuyễn giáp với Thông Linh Mạc hầu đã là vật báu hiếm có rồi, mà vẫn chưa bằng giải thưởng của Đại Đầu Tiên Tử Kỷ Tây Bình.

– Đại Đầu Tiên Tử Kỷ Tây Bình treo giải thưởng gì thế hở lão tiền bối?

– Giải thưởng của y thị là Vạn Diệu Trú Nhan Đơn. Viên thuốc này có công hiệu trườngxuânbấtlão.

Tư Mã Ngạn nghe nói tới đây cau mày lại, lẩm bẩm tự nói :

– Kỳ lạ thật! Kỳ lạ thật!

Gia Cát Nhân thấy vậy ngạc nhiên hỏi:

– Tư Mã lão đệ, sao bỗng dưng tự nhiên lại nói hai câu “kỳ lạ” như thế?

– Từ xưa tới nay, anh hùng nào cũng sợ già, nhất là đàn bà con gái lại quý sắc đẹp thêm. Kỷ Tây Bình có viên thuốc hãn thế như vậy, sao không để tự dùng, mà lại đem ra làm giải thưởng như thế?

Gia Cát Nhân cười ha hả đáp:

– Tư Mã lão đệ thật là thông minh suốt đời mà u mê nhất thời có khác. Lão đệ hãy thử xem những người xấu như Chung VÔ Diệm thì còn muốn giữ bộ mặt xấu xí ấy mãi làm chi? Cũng như Kỷ Tây Bình cứ nghe ngoại hiệu của y thị là Đại Đầu Tiên Tử thì đủ thấy y thị xấu như thế nào? Vạn Diệu Trú Nhan Đơn tuy quý báu thật nhưng chỉ có giá trị đối với người đẹp thôi, nay y thị đem một vật không có giá trị gì đối với mình ra câu dị báu của người khác.

Lúc này Tư Mã Ngạn mới vỡ lẽ liền thất cười rồi lại hỏi Gia Cát Nhân tiếp:

– cỏ phải lão tiền bối cho tiểu bối hay câu chuyện này là muốn bảo tiểu bối đến lúc đó đi dự đại hội ấy hay không?

Gia Cát Nhân gật đầu. Ngờ đâu Tư Mã Ngạn lại lắc đầu thở dài:

– Vì trải qua vụ này, tiểu bối đã mất hết hùng tâm rồi. Hơn nữa tiểu bối không có vật gì kỳ báu cho nên tiểu bối mới không dự đại hội tranh kỳ này là thế.

Gia Cát Nhân hình như đã biết trước chàng ta thể nào cũng nói như vậy rồi, nên ông ta mỉm cười đáp:

– Tư Mã lão đệ, lão muốn lão đệ dự đại hội ấy là có hai dụng ý.

Tư Mã Ngạn ngạc nhiên ngơ ngác nhìn, Gia Cát Nhân lại cười và nói tiếp:

– Dụng ý thứ nhất, là muốn lão đệ dự đại hội ấy, được gần gũi quần hùng của thiên hạ, tự nhiên hào tính cao trăm trượng của lão đệ sẽ làm phai nhạt sự u buồn này ngay.

Tư Mã Ngạn cười gượng lắc đầu, Gia Cát Nhân mỉm cười, nói :

– Dụng ý thứ hai, là tất cả quần hùng của thiên hạ đều tụ tập ở Vân Mộng, thì chắc kẻ phụ bạc với chủ nhân của hang động bí mật, mặt y giống hệt lão đệ, thể nào cũng có mặt tại đó.

Tư Mã Ngạn nghe tới đây tinh thần phấn chấn ngay. Gia Cát Nhân biết mấy lời nói ấy của mình đã làm cho chàng nọ động lòng rồi, lại mỉm cười nói tiếp:

– Nhất là viên thuốc Trú Nhan thể nào cũng hấp dẫn được Thúy Mi Yêu Nữ đến dự hội.

Tư Mã Ngạn nghe tới đây đã hớn hở xen lời nói :

– Yù nghĩ của lão tiền bối rất hay, tiểu bối nên dự đại hội này lắm . . .

Không đợi chờ chàng nói dứt, Gia Cát Nhân đã cướp lời nói tiếp:

– Còn vật báu để dự đại hội thì lão phu đã sớm chuẩn bị cho lão đệ rồi .

ông ta vừa nói vừa móc túi lấy một cái hộp bằng đàn hương bên ngoài bọc gấm đưa cho Tư Mã Ngạn liền.

Tư Mã Ngạn mở cái hộp ấy ra xem mới hay trong đó là cây Hà Thủ Ô và đã có đủ mồm, tai, mắt, mũi, chàng kinh ngạc hỏi:

– Sao lão tiền bối lại . . .

Gia Cát Nhân vội xua tay đáp:

– Linh khí của cây Hà Thủ Ô này đã bị lão phu lấy hết để luyện một môn thuốc khác, bây giờ trông bề ngoài của nó thì không ai biết nó đã mất hết giá trị . Lão đệ cứ việc đem nó đi để lừa dối bọn Vân Mộng Tam Kỳ Vô tri kia, hoặc giả nó còn có thể từ vật Vô dụng biến thành thần kỳ cũng chưa chừng và biết đâu chả nhờ nó mà lão đệ giành được rất nhiều vật hữu dụng?

Nghe thấy ông ta nói như vậy, Tư Mã Ngạn mới cám ơn nhận luôn. Gia Cát Nhân lại lấy một cái mặt nạ da người chế tạo rất khéo léo đưa cho chàng và mỉm cười nói tiếp:

– Lão đệ nên rõ căn cứ vào việc lão đệ bị Diêm Vương Trích bắn trúng, ta có thể đoán ra được thể nào cũng có những kẻ hung ác tuyệt đời đang định âm mưu hại lão đệ nên lão phu mới tặng lão đệ bộ mặt nạ này để lão đệ thay hình đổi dạng đi dự đại hội tranh kỳ. Thậm chí cái tên Ly Cấu Thư Sinh Tư Mã Ngạn, lão đệ cũng không nên dùng tới nữa, như vậy mới tiện ngấm ngầm dò la kẻ phụ bạc chủ nhân hang động bí mật này, rồi nghĩ cách báo thù tuyệt hận cho chủ nhân của hang động bí mật này. Đồng thời lão đệ cũng có thể lợi dụng nó để tìm ra tung tích của Thúy Mi Yêu Nữ mà trả mối thù bị y thị tấn công lén.

Tư Mã Ngạn vừa nghe vừa gật đầu lia lịa, vội cất cái hộp Hà Thủ Ô đã mất linh khí đi, đeo mặt nạ da người vào, chỉ trong nháy mắt chàng đã biến thành một thiếu niên xinh đẹp, tuổi trạc hăm mốt hăm hai ngay. Dị dung xong chàng lại hỏi Gia Cát Nhân tiếp:

– Lão tiền bối có dự đại hội tranh kỳ ấy không?

– Vì lò linh đơn sắp đến ngày thành công, lão phu không thể rời khỏi được núi Thiên Đài lâu ngày, cho nên lúc đó lão có tham dự hay không vẫn chưa dám nói trước. Nếu lò thuốc đó luyện xong trước kỳ đại hội, thì đến lúc ấy lão thể nào cũng đến Vân Mộng làm khán giả.

ĐƯỢC Gia Cát Nhân nhắc nhở đến Thúy Mi Yêu Nữ và người mặt mũi giống mình thể nào cũng dự đại hội tranh kỳ, Tư Mã Ngạn nóng lòng sốt ruột, chỉ muốn đi tới đó ngay, nên vội vàng vái chào Gia Cát Nhân rồi gượng cười nói tiếp:

– Cám ơn lão tiền bối đã chỉ dẫn và giúp cho như vậy, tiểu bối nóng lòng sốt ruột, muốn đi diệt trừ được kẻ thù ngay, cho nên xin phép lão tiền bối . . .

– Ngày đại hội là cuối năm mà bây giờ mới có cuối tháng Tám, còn nhiều thì giờ lắm.

Lão đệ có thể vừa thưởng thức thắng cảnh ở dọc đường cũng còn dư thì giờ tới kịp, chả cần phải vội vã như thế. Nhưng lão cũng phải trở về Thiên Đài để canh lò thuốc ngay bây giờ. Thôi chúng ta hãy tạm chia tay ở nơi đây!

Tư Mã Ngạn rất cám ơn Gia Cát Nhân, liền vái chào cáo biệt. Gia Cát Nhân vừa cười vừa hỏi với:

– Chẳng hay lão đệ định dùng mỹ hiệu gì để thay cái tên Ly Cấu Thư Sinh thế?

Tư Mã Ngạn thở dài một tiếng rồi đáp:

– Người ta sống ở trên đời, sầu hận tránh sao khỏi, nên cổ nhân mới có hai câu thơ:

“Nhân sinh sầu hận thùy năng miễn, Tiêu hồn độc ngã tình hà hạn”, nên tiểu bối mới tạm đặt tên mình là Tiêu Hồn Khách vậy.

– Ngoại hiệu Tiêu Hồn Khách này của lão đệ hay lắm và khéo đặt lắm! Còn tên họ thì để lão đặt hộ lão đệ nhé! Lão định đặt tên họ lão đệ là Cảnh Thiên Tâm, chẳng hay lão đệ nghĩ sao?

– Cái tên này rất hay, có ý nghĩa là tấm lòng trung cảnh này trời đất có thể chứng minh cho, mong lão tiền bối sớm ngày luyện xong lò thuốc đó, tới Vân Mộng tái ngộ, và may ra tiểu bối có thể làm cho cái tên Tiêu Hồn Khách Cảnh Thiên Tâm này được rạng rỡ giang hồ.

– Lão phu tin chắc lão đệ không phụ lòng kỳ vọng của lão phu đâu, nhưng trước khi chia tay, lão phu xin tặng hai câu này . . .

Thấy chàng ngơ ngác nhìn, Gia Cát Nhân thủng thẳng nói tiếp:

– Nếu lão đệ muốn đạt thành nguyện vọng ấy thì từ giờ trở đi đừng có nhắc nhở với ai cuộc hẹn ước tiêu hồn này và cái tên Ly Cấu Thư Sinh Tư Mã Ngạn nữa.

Tư Mã Ngạn cung kính lãnh giáo. Lúc ấy mặt trời đã mọc lên cao, chàng quay lại nhìn thanh kiếm cắm ở trên vách đá một hồi rồi mới rầu rĩ rời khỏi núi Thiên Mụ .

Vì còn nhiều thì giờ, Tư Mã Ngạn đi tới đâu có thắng cảnh là ở lại đó một vài ngày để du ngoạn và thưởng thức cho thật đã rồi mới lên đường tiếp.

Một hôm chàng đi tới La Hán Trì, thấy dưới tảng đá hình đầu người, có trán có mũi, có mồm hẳn hoi, đang có hai người ngồi đối diện nhau. Một là lão hòa thượng râu và lông mày trắng xóa và một là thư sinh anh tuấn tuổi trạc hăm tám hăm chín, mặc áo lam.

Hai người ngồi ở trên tảng đá xanh bằng phẳng, cạnh hai người mỗi bên có để năm cái chum rượu thật lớn.

Tư Mã Ngạn ngoài môn học tuyệt đỉnh và văn thái phong lưu ra, chàng lại còn là tri kỷ của Lưu Linh, cho nên chàng trông thấy những cái chum rượu lớn ấy, cái nào ít nhất cũng đựng được ba mươi cân rượu, mà hiện giờ mười cái chum rượu đó đều trống rỗng hết, như vậy lão hòa thượng râu bạc với thiếu niên áo lam kia chả hóa ra là Tửu Tiên với Tửu Quái hay sao?

Chàng thắc mắc Vô cùng, bèn đứng ở dưới cây hoa quế cổ thụ lẳng lặng xem .

Lúc ấy lão hòa thượng râu bạc mở hé mắt ra nhìn thư sinh kia và mỉm cười hỏi :

– Thôi thí chủ đối ẩm với lão tăng ba ngày đã uống hết mười chum rượu rồi mà chúng ta vẫn chưa phân thắng bại . Bây giờ chúng ta tạm ngưng bằng một tiếng cười nhé?

Tư Mã Ngạn nghe nói mới hay hai người đã đối ẩm ba ngày. . . Như vậy, mỗi ngày mỗi người uống năm mươi cân rượu vào bụng. Uống luôn một trăm năm mươi cân rượu như thế mà cả hai vẫn chưa say. Như vậy hai người có thể gọi là tiên rượu hay thánh rượu được. Nhưng chàng lại nghe thấy lão hòa thượng nói như thế, chàng đang thắc mắc thì thư sinh áo lam cũng mở mắt ra nhìn, vẻ mặt kiêu ngạo, đáp:

– Lão thiền sư muốn kết thúc trận đấu bằng tiếng cười như vậy có phải là lão thiền sư đã chịu tặng cho tiểu sinh vật nọ chăng?

Lão hòa thượng lắc đầu thở dài, đáp:

– Lão tăng đã đi tu, chán nản sự đời từ lâu rồi. Chẳng lẽ Thôi thí chủ cứ nhất định bắt lão tăng hồi nhớ lại chuyện tanh hôi dĩ vãng kia hay sao?

Thiếu niên áo lam nói tiếp:

– Lão Thiền sư còn nhớ năm xưa lão thiền sư đã giết người quá nhiều không?

Lão hòa thượng gật đầu đáp:

– Năm xưa lão tăng hoành hành bốn bể, quả thực đã giết người rất nhiều, máu chảy thành sông rồi.

Thiếu niên áo lam trợn mắt lên, lạnh lùng hỏi tiếp:

– Phật gia trọng nhất là nhân quả, trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu, thiện giả thiện báo, ác giả ác báo. Những cái đó như bóng theo hình. Lão thiền sư đã biết mình đã giết nhiều người, như vậy hai tay đầy những máu tanh như thế, có phải là ẩn trốn vào trong cửa Phật đọc vài cuốn kinh, vái lễ vài chục cái như thế là có thể sám hối được những tội lỗi xưa hay sao?

Nghe tới đây, Tư Mã Ngạn nhận thấy thiếu niên này cả phong thái lẫn lời nói đều khác người.

Lúc ấy lão hòa thượng lại ngắm nhìn thiếu niên một cách rất khác lạ rồi cười và nói tiếp:

– Nghe lời nói của Thôi thí chủ thì hình như ngoài việc đòi bần tăng lấy Vạn Kiếp Kim Liên ra lại còn . . .

Thiếu niên xua tay ngắt lời lão hòa thượng rồi mỉm cười nói tiếp:

– Nếu lão Thiền sư chỉ vui lòng tặng Vạn Kiếp Kim Liên cho thì món nợ máu của lão thiền sư, Thôi Minh Quế mỗ xin cáng đáng hộ hết. Bằng không mỗ sẽ thay mặt những oan hồn chết trong tay của lão thiền sư để đòi lại món nợ đó. Như vậy mới có thể duy trì được công đạo cho giang hồ.

Tư Mã Ngạn nghe cái tên Vạn Kiếp Kim Liên quen thuộc lắm, nhưng chàng nghĩ mãi mà cũng không sao nghĩ ra được ai có vật đó? Và đã nghe thấy nói đến cái tên đó ở đâu?

Lão hòa thượng chờ Minh Quế nói xong sắc mặt rất bình hòa, mỉm cười hỏi tiếp:

– Thôi thí chủ tự tin đủ tài đòi được món nợ máu đó cho những oan hồn kia hay sao?

Minh Quế kiêu ngạo đáp:

– Lão thiền sư không tin thì cứ thử xem?

Lão hòa thượng cười ha hả, đỡ lời:

– Thôi thí chủ, trong khi chúng ta đối ẩm ba ngày để so tài với nhau mười lần, mỗi người đã thắng năm trận . Tuy anh hùng xuất ở thiếu niên thực, nhưng củ gừng già này vẫn chưa hết cay phải không?

Minh Quế nghe thấy đối phương nói như vậy lại trố mắt lên nhìn lão hòa thượng móc túi lấy một bông hoa sen màu vàng to bằng cái bát, thở dài một tiếng và nói :

– Bông hoa Vạn Kiếp Kim Liên này đã được liệt danh vào một trong bảy đại hung khí của thiên hạ. Đáng lẽ bần tăng phải hủy nó vào lúc sám hối tiên nghiệp, cắt tóc đi tu mới phải, nhưng vì lão tốn mất bao nhiêu tâm huyết mới tạo nên mà không nỡ hủy nó đi Ngờ đâu ngày hôm nay lại vì nó mà mang tai họa vào thân khiến bần tăng phải bực mình thêm !

Nghe thấy lão hòa thượng nói bông hoa sen đó là một trong bảy đại hung khí của thiên hạ, Tư Mã Ngạn giật mình kinh hãi thầm, và trong lòng cũng rất thắc mắc nữa.

Minh Quế thấy đối phương đã lấy bông Vạn Kiếp Kim Liên ra vẻ mặt tươi cười ngay và hỏi lại:

– Còn điều gì khó khăn mà lão Thiền sư không nỡ dứt nó? Đã gọi là hung khí khi lão thiền sư đi tu vào cửa Phật, sao lại không nỡ hủy nó đi? Chi bằng tặng cho mỗ để khỏi vì nó mà mang thêm sự phiền phức . Lão thiền sư nghĩ sao?

Chàng vừa mỉm cười, vừa từ từ giơ tay ra định đỡ lấy bông hoa sen bằng vàng ấy.

Thấy Minh Quế giơ tay ra lão hòa thượng lại rụt ngay tay lại lắc đầu đáp:

– Thôi thí chủ . . .

ông ta vừa nói tới đó thì Minh Quế mặt đã lạnh lùng, năm ngón tay bỗng búng một cái, liền có một chùm kim nhỏ ngũ sắc nhằm lão hòa thượng bao trùm tới .

Lúc này Tư Mã Ngạn đã nghĩ ra được lai lịch của Vạn Kiếp Kim Liên rồi, kinh ngạc Vô cùng, vội lẻn ra và tiến tới gần .

Lão hòa thượng không ngờ Minh Quế ra tay tấn công nhanh như thế, mà hai người lại ngồi đối diện nhau. Như vậy mặt và trước ngực làm sao tránh né nổi? Tất nhiên chùm kim ngũ sắc đó thế nào cũng bắn trúng khá nhiều vào hai nơi ấy.

Không hiểu chùm kim ngũ sắc đó là ám khí gì, mà lại lợi hại đến vậy? Lão hòa thượng vừa bị bắn trúng không nói được nửa lời đã ngã ngửa người về phía sau chết tốt.

Minh Quế thấy mình đã hạ được đối thủ, đột nhiên cười như điên như khùng và nhảy xổ lên cướp bông hoa sen vàng kia, hình như sợ bị Tư Mã Ngạn vừa hiện thân ra cướp mất vậy. truyện copy từ truyenfull.vn

Ngờ đâu bàn tay chàng ta vừa đụng vào bông Vạn Kiếp Kim Liên thì bông sen vàng đó đã biến thành vàng vụn ở tay, cái xác lão hòa thượng rơi xuống dưới đất tức thì .

Như vậy hiển nhiên trước khi chết lão hòa thượng đã vận nội lực định tâm hủy môn võ lâm dị báu được liệt danh Thất Đại Hung Khí ấy rồi!

Minh Quế thấy bông hoa vàng đã bị hủy, mặt lộ vẻ tiếc của, rồi lại biến thành tức hận, hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng căm hờn, đột nhiên giơ tay phải ra nhằm xác của lão hòa thượng lăng không ấn mạnh xuống một cái .

Tư Mã Ngạn không ngờ Minh Quế lại hạ thủ để tấn công một cái xác chết như vậy.

Chàng muốn cản trở cũng không kịp nữa và cũng không thấy có kình khí gió mạnh gì cả, đầu lâu của lão hòa thượng đã phọt máu tươi ra, sọ vỡ óc bắn tóe liền. Lúc ấy chàng mới biết Minh Quế đã dùng VÔ Hình Cương Khí đánh vỡ sọ lão hòa thượng, chàng liền sầm nét mặt lại trách mắng Minh Quế rằng:

– Sao bạn họ Thôi lại hạ độc thủ với một cái xác chết như thế? Nếu đối phương là một người tu hành không còn dính một chút bụi trần nào cùng tứ đại giai không nữa?

Minh Quế từ từ quay người nhìn lại với vẻ mặt hỉ nộ khôn lường, ngắm nhìn Tư Mã Ngạn một hồi rồi ngửng mặt lên trời cười, cười như điên khùng.

Thấy đối phương bỗng cười một cách lạ lùng như vậy Tư Mã Ngạn ngạc nhiên hỏi tiếp:

– Sao Thôi huynh lại cười như thế? Chẳng lẽ tiểu đệ đã nói lầm câu nào chăng?

Minh Quế trợn ngược đôi mắt lên vẻ mặt rất kiêu ngạo, đáp:

– Lời nói của huynh đài đây tuy không lầm nhưng trước khi chưa biết rõ nguyên nhân mà huynh đài khiển trách mỗ như vậy thì hơi lỗ mãng một chút.

Thấy đối phương nói như thế Tư Mã Ngạn ngượng Vô cùng, chắp tay chào và nói tiếp:

– Chẳng hay Thôi huynh có thể cho tại hạ biết rõ nguyên nhân không?

– Huynh đài nên rõ cổ nhân đã dạy loạn thần tặc tử ai cũng có quyền giết chết !

Tư Mã Ngạn kêu “ồ” một tiếng rồi lại hỏi tiếp:

– Chả lẽ lão hòa thượng này là loạn thần hay tặc tử chăng?

Minh Quế trợn ngược đôi lông mày lên cười như điên như khùng, đáp:

– Y là một đại tặc tử! Huynh đài bảo y tứ đại giai không, nhưng sự thực người y đầy những nghiệp trái! Huynh đài bảo y không dính một chút bụi trần nào, sự thực hai bàn tay của y dính đầy những máu tanh!

Hình như Tư Mã Ngạn đã vỡ lẽ, liền chỉ tay vào những bột màu vàng rải rác ở trên mặt đất mà hỏi tiếp:

– Theo như lời Thôi huynh thì bông hoa Vạn Kiếp Kim Liên này chắc là Vạn Hối Triều Tôn ĐỘ ách Hoa, một trong bảy đại hung khí đã khét tiếng võ lâm phải không?

Minh Quế gật đầu vừa cười vừa đáp:

– Huynh đài nói rất phải, bảy đại hung khí ngoài cái tên riêng của mỗi một môn ra, môn nào cũng có một cái tên rất đẹp nữa, như Vạn Kiếp Kim Liên lại còn một tên là Vạn Hối Triều Tôn ĐỘ ách Hoa là thế.

Tư Mã Ngạn đưa mắt nhìn xác lão hòa thượng chết thảm thương ấy rồi lại hỏi tiếp:

– Như vậy chắc lão hòa thượng này là Thánh Thủ Nhân Đồ Hạ Thiếu Kỳ năm xưa đã tung hoành bốn bể giết người như kiến cỏ phải không?

– Như vậy kiến văn của huynh đài kể cũng lớn rộng đấy! Huynh đài đã biết y là Thánh Thủ Nhân Đồ thì cử chỉ của Thôi mỗ vừa rồi huynh đài không thể trách là độc ác được nữa đấy chứ?

– Tội của Thánh Thủ Nhân Đồ rất nhiều không sao đếm xuể. Vì y tác ác tác quái quá nhiều nên người trong võ lâm đã nổi công phẫn đang định tập hợp các tay cao thủ lại để tiêu diệt y. Ngờ đâu y lại hay tin trước lẩn trốn luôn, hôm nay Thôi huynh giết chết một tên đại tặc như vậy thật là công đức Vô lượng. . .

Không đợi Tư Mã Ngạn nói dứt lời, Minh Quế đã vội xua tay nói tiếp:

– Xin huynh đài chớ nên khen mỗ như thế vội, chắc huynh đài thế nào cũng trách mỗ không nên hạ thủ tấn công lén y như thế, vì ra tay như vậy là thiếu quang minh lỗi lạc phải không?

– Việc của thiên hạ không có một cái gì là bất di bất dịch hết . Đối phương đã là Thánh Thủ Nhân Đồ thì Thôi huynh ra tay tấn công y như thế chỉ là một cử chỉ cấp thời và khôn ngoan đấy thôi. Vì bông hoa Vạn Kiếp Kim Liên đó quá lợi hại, nếu để cho y bấm cái chốt của bông hoa ấy trước thì dù Thôi huynh có công lực cao siêu đến đâu cũng không sao tránh thoát được tai kiếp đó.

Minh Quế nghe chàng nói như vậy vỗ tay cả cười:

– Lý luận của huynh đài cao siêu lắm, quả thực là một tri kỷ hiếm có của Thôi Minh Quế này! MỖ du ngoạn Lư Sơn ngẫu nhiên gặp Thánh Thủ Nhân Đồ, sau khi biết rõ lai lịch của y rồi liền muốn nhờ tài ba của mình để diệt trừ tên đại ác của võ lâm. Nếu cứ đem võ học và công lực thực sự mà đối phó, tuy mỗ không sợ gì y nhưng còn bông hoa Vạn Kiếp Kim Liên thì mỗ cũng phải cẩn thận đề phòng. Nên mỗ liền nghĩ cách dò thăm xem hung khí giết người ấy có ở trong người y không.

– Thảo nào Thôi huynh đối ẩm với y liền ba ngày và giở mười môn công lực ra so tài với nhau như vậy.

– Trong mười môn công lực đó thì có bảy môn là ngang tay nhau nhưng còn ba môn là mỗ dư sức thắng y. Sau vì sợ y bị thua hổ thẹn quá hóa tức giận, đột nhiên sử dụng Vạn Kiếp Kim Liên cho nên mỗ mới phải để cho y được ngang tài với mỗ là thế.

– Như vậy kể Thôi huynh cũng khổ tâm lắm?

– Sau mỗ thấy y giở Vạn Kiếp Kim Liên ra, mỗ chỉ sợ y đột nhiên bấm cái chốt máy móc của bông hoa ấy thì nguy hiểm Vô cùng, nên bắt buộc mỗ phải hạ độc thủ trước là thế. Tuy ra tay như thế, kém quang minh chính đại thực nhưng hoàn cảnh bắt buộc phải vậy mong huynh đài lượng thứ cho.

– ám khí của Thôi huynh cũng lợi hại lắm, chắc những mũi kim đó thể nào cũng tẩm độc rồi phỏng? Bằng không Thánh Thủ Nhân Đồ công lực cao siêu đến như thế có khi nào lại chết ngay tại chỗ được như vậy?

– ám khí của mỗ dùng là Ngũ Sắc Thần Mang không tẩm một chút thuốc độc nào cả.

Vì ngồi cách nhau quá gần mà lại bắn trúng vào những nơi yếu hiểm cho nên y mới chết ngay như vậy.

Chàng ta vừa nói vừa móc túi lấy một nắm Ngũ Sắc Thần Mang đem ra đưa cho Tư Mã Ngạn xem.

Tư Mã Ngạn không tiện xem xét kỹ lưỡng, nhưng chàng chỉ nhìn thoáng qua những mũi kim Thần Mang đó không có ánh sáng màu xanh hay màu đen gì cả thì cũng đủ biết không có tẩm thuốc độc rồi. Nên chàng không chịu cầm lấy để xem mà chỉ xua tay vừa cười vừa đáp:

– Xin Thôi huynh mau cất ngay đi, Thôi huynh làm như thế khiến tiểu đệ lại không dám với cao mà phải xin bái biệt ngay.

Minh Quế cười ha hả cất nắm Ngũ Sắc Thần Mang ấy vào túi luôn rồi lại mỉm cười, hỏi Tư Mã Ngạn tiếp:

– Tiểu đệ mời huynh đài xem những ám khí đó có tẩm độc hay không là muốn chứng minh tiểu đệ không phải là những kẻ tà ác, huynh đài hà tất phải hiểu lầm như thế.

Chúng ta nói chuyện đã lâu mà tiểu đệ chưa thỉnh giáo quý tính đại danh là gì quả thực thất lễ quá.

Tư Mã Ngạn đã nhớ kỹ lưỡng lời dặn bảo của Gia Cát Nhân, tuy biết Minh Quế không phải là kẻ gian tà nhưng chàng vẫn không dám nói thực liền mỉm cười đáp:

– Tiểu đệ Cảnh Thiên Tâm biệt hiệu là Tiêu Hồn Khách! Biệt hiệu của tiểu đệ khó nghe lắm phải không?

Nghe Tư Mã Ngạn xưng danh xong Minh Quế rất hớn hở đáp:

– Hay lắm! Hay lắm!

Tư Mã Ngạn ngạc nhiên hỏi lại:

– Sao bỗng dưng Thôi huynh lại bảo là “hay lắm” như thế?

– Ngoại hiệu của Cảnh huynh sao lại khéo giống ngoại hiệu của đệ như thế?

– Chả lẽ ngoại hiệu của Thôi huynh cũng là Tiêu Hồn Khách ư?

– Chính thế! Chính thế! Tiêu Hồn Khách lại gặp Tiêu Hồn Khách, sao trên thiên hạ này lại có sự xảo hợp đến như vậy!

– Nếu vậy tiểu đệ xin đổi ngoại hiệu khác vậy.

– Cảnh huynh không nên đổi làm chi! Nếu muốn đổi thì phải để đệ đổi mới đúng!

Tư Mã Ngạn vì thấy Minh Quế tuổi trạc hăm tám hăm chín mà mình vì đeo mặt nạ da người, trông chỉ trạc độ hăm mốt hăm hai thôi liền mỉm cười đáp:

– Thôi huynh lớn tuổi hơn, thanh vọng ở trên giang hồ cũng cao hơn, đệ đâu dám vượt qua huynh? Nên huynh cứ để đệ đổi ngoại hiệu của đệ thì hợp hơn.

– Chúng ta chưa cho nhau biết tuổi tác thì làm sao mà biết được ai lớn hơn ai? Ngẫu nhiên gặp gỡ ở nơi đây cũng không thể biết được thanh vọng giang hồ của ai hơn, cho nên chúng ta không cần nghĩ tới vấn đề hợp lệ, mà chỉ cần làm sao hợp tình thì hơn.

Ngày hôm nay Thôi Minh Quế đã diệt trừ được Thánh Thủ Nhân Đồ rồi, chỉ ra tay tấn công một cái đã cầm được hồn của y luôn. Vậy huynh hãy cho phép đệ được tự đổi là Câu Hồn Khách! Chẳng hay huynh có tán thành không?

– Ba chữ “Câu Hồn Khách” ấy, tuy có thể là một kỷ niệm được những cử chỉ hùng tráng ngày hôm nay của Thôi huynh, nhưng chỉ hơi hiềm nó bá đạo một chút!

– Đạo thiện ác là tùy ở như lòng mình, dù ngoại hiệu có hơi bá đạo cũng không sao.

Tư Mã Ngạn thấy Minh Quế nói như thế, không tiện phản đối nữa, liền mỉm cười hỏi tiếp:

– Lần này Thôi huynh ngẫu nhiên du ngoạn Lư Sơn hay là đặc biệt tới đây?

– Đệ định dự một đại hội võ lâm nhưng vì hãy còn sớm nên mới đi khắp nơi ngao du…

– Thôi huynh định dự Vân Mộng Tranh Kỳ Đại Hội phải không?

Minh Quế thấy Tư Mã Ngạn hỏi như thế liền trố mắt lên nhìn và hỏi lại :

– cảnh huynh đoán rất đúng! Chắc huynh cũng đi dự đại hội ấy phải không?

– Sự thực tiểu đệ muốn đi xem thì đúng hơn, chứ tài nghệ của tiểu đệ non nớt như thế này thì hy vọng gì mà tranh kỳ với người cơ chứ!

– Cảnh huynh không nên quá khiêm tốn như thế! Cứ xem cử chỉ và thái độ của huynh cũng đủ thấy huynh là một cao thủ có võ nghệ rất cao siêu !

Hai người khiêm tốn một hồi rồi lại chuyện trò đến những vấn đề khác, càng nói càng thông cảm nhau và thương nhau thêm .

Ngoài võ công vì chưa chính thức đấu thử với Minh Quế, Tư Mã Ngạn chưa biết ai hơn ai kém ra, về văn học với thường thức hay là Cầm Kỳ Thi Họa, Y Bốc Tinh Tướng, chàng với Minh Quế không môn nào là không thông hiểu, nên chàng rất kính phục đối phương, chàng liền chắp tay vái lạy và nói :

– Phong phạm của Thôi huynh khiến tiểu đệ kính phục Vô cùng! Nếu huynh không hiềm tiểu đệ ngu si dốt nát . . .

– CÓ phải Cảnh huynh muốn kết nghĩa Kim Lan với đệ đấy không?

– Tiểu đệ có ý định như thế thực, nhưng không biết Thôi huynh có chịu hạ giao với tiểu đệ không?

– Chúng ta không những tuổi tác xấp xỉ nhau, mà lại ý chí tương đầu, thực là một đôi Kim Lan huynh đệ tuyệt hảo. Đệ chỉ lớn hơn huynh chừng vài tuổi thôi, sao huynh lại nói đến hai chữ “hạ giao” như thế?

Tư Mã Ngạn nghe thấy Minh Quế nói như vậy, cả mừng vội đỡ lời:

– Đại ca đã đồng ý, vậy chúng ta nên lấy cái gì để chứng minh cuộc kết nghĩa này?

Minh Quế ngửng đầu lên nhìn tảng đá hình đầu người và cúi đầu nhìn cái xác của Thánh Thủ Nhân Đồ, rồi bỗng ngâm hai câu rằng:

– Nhân Đồ Thạch Hạ Phong Vân Hội (cuộc gặp gỡ ở dưới tảng đá đầu người) Cự Đái Sinh Tiền Sinh Tử Giao (cuộc kết giao sanh tử ở trước xác kẻ đại gian ác) .

– CÓ phải đại ca định chỉ tảng đá hình đầu người kia, dùng nó làm nhân chứng cho chúng ta phải không? Người ta đi đến đâu cũng gặp núi xanh, tảng đá hình đầu người này tuy quái dị nhưng vẫn chưa lấy gì làm lạ lắm. Cuộc kết nghĩa này của chúng ta phải làm thế nào biểu hiện không tầm thường mới được !

– Chẳng hay đại ca có cao kiến gì?

Minh Quế liền chỉ vào xác của Thánh Thủ Nhân Đồ, vừa cười vừa đáp:

– Ngu huynh muốn chỉ cái xác này làm bằng chứng!

Thấy Tư Mã Ngạn tỏ vẻ ngạc nhiên, Minh Quế lại cười và nói tiếp:

– Hạ Thiếu Kỳ mang đầy nợ máu, nghiệp tội khắp giang hồ, người trong võ lâm ai cũng biết đến cái tên Thánh Thủ Nhân Đồ ấy. Ngày hôm nay chúng ta đã diệt được tên đại gian ác này, mà lại được kết nghĩa Kim Lan với nhau như thế, cho nên ngu huynh mới chỉ cái xác của y làm chứng. Như vậy chả là đặc biệt và cũng rất thích hợp hay sao?

Tư Mã Ngạn gật đầu lia lịa, mỉm cười đáp:

– Yù kiến của đại ca quả thực cao minh thoát tục. Chi bằng chúng ta hãy lấy hai câu thơ của đại ca vừa ngâm làm lời thề của cuộc kết nghĩa này nhé?

Minh Quế nghiêm nghị nói tiếp:

– Phong vân tế hội ý khí tương đầu! Ngày hôm nay chúng ta đã thề kết nghĩa làm anh em thì có khác gì đã là anh em ruột thịt với nhau, vậy lúc nào chúng ta cũng sống chết có nhau!

Hai người đã kết nghĩa với nhau rồi, Tư Mã Ngạn không muốn giấu giếm người nghĩa huynh này, đang định nói rõ lai lịch của mình cho Minh Quế hay. Nhưng khi chàng sắp thốt ra lại nhận thấy không tiện và đồng thời chàng lại nghĩ đến lời dặn bảo của Gia Cát Nhân nên chàng lại thôi, đợi chờ khi nào tìm kiếm thấy tung tích của kẻ thù và dự Đại Hội Tranh Kỳ xong mới nói rõ cho người nghĩa huynh mình hay nỗi khổ tâm ấy chắc nghĩa huynh mình thế nào cũng khoan thứ cho.

Hai người kết nghĩa xong liền hợp sức đào một cái hố vùi xác của Thánh Thủ Nhân Đồ xuống rồi phủ đất lên chôn qua loa cho tên đại gian ác ấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.