Trảm Long (Tập 1) - Đại Phong Thủy Sư

Chương 13



Jack xòe tay về phía Lục Kiều Kiều, nói: “Công chúa của tôi, đây là Thượng đế đã an bài, cũng chính là mọi thứ tôi muốn! Nào, đập tay tôi một cái.”

Lục Kiều Kiều cắn môi cười hạnh phúc song cũng không kém phần mờ ám, giơ bàn tay nhỏ ra đập thật mạnh xuống tay Jack. “Bốp!”

Con đường phía trước không còn là đồng ruộng bằng phẳng nữa, mà là những dãy núi chót vót kéo dài hun hút tận chân trời.

Gian sảnh nhỏ trong phủ Đốc quân về đêm vẫn sáng ánh đèn.

Phó sứ phủ Quốc sư Chương Bỉnh Hàm đứng bên cửa sổ, ngắm ánh trăng sáng bên ngoài: “Lại sắp tới Trung thu rồi, thời gian trôi càng lúc càng nhanh…”

Quốc sư ngồi bên bàn, hai ngón tay chậm rãi gõ nhịp đều đều, tiếp lời Chương Bỉnh Hàm mà như lầm bầm độc thoại: “Tam nguyên cửu vận[1] tương sinh tương khắc, tự cổ chí kim, triều đại nào chẳng từng thế này…”

[1] Tam nguyên cửu vận là cách người xưa chia các khoảng thời gian lớn, trong đó cứ 20 năm chia làm một vận, ba lần 20 năm hình thành một nguyên.

“Nhất định là ở Quảng Đông ư?” Chương Bỉnh Hàm trầm ngâm hỏi.

“Hai năm trước, một trăm tám mươi năm mới có một lần nguyên vận đất trời giao kết, bầu trời phía Nam chẵn một tháng hoàng khí xông thiên, con sư tử đá trước Ngọ môn phía Nam Tử Cấm thành đúng mùng năm tháng Năm đột nhiên gầm một tiếng kinh động, làm chiêng trống hai bên nhất tề rền vang, còn đầu rồng đá bên góc điện Huyền Vũ môn phía Bắc thì gãy lìa, chao ôi… Mệnh trời ứng với điềm trời, sư tử phương Nam gây nguy hại tới rồng xanh của Đại Thanh ta… Không phải Quảng Đông thì còn đâu nữa?”

Quốc sư miệng nói, hai ngón tay vẫn đều nhịp gõ xuống mặt bàn.

Chương Bỉnh Hàm quay người lại, hỏi Quốc sư: “Chuyện cô gái kia có cần tại hạ giúp gì không?”

Quốc sư nói: “Giờ vẫn chưa cần, ở Giang Tây đã sắp đặt xong rồi. Trên đường đi lần này, phải tìm hiểu rõ xem cô ta tài cán thế nào, có biết dùng Long Quyết hay không… Nếu như không tìm ra Long Quyết, chỉ còn người là thứ hữu dụng duy nhất…”

Chương Bỉnh Hàm nói: “Để tại hạ sắp xếp, cho cô ta thi thố một phen?”

Quốc sư nói: “Không, để ta sắp xếp, chỉ có ta mới biết môn học này nên thi thế nào.”

Cỗ xe ngựa của Jack nghênh ngang chạy trên đường cái quan, bọn họ biết rất có thể đằng sau có kẻ bám theo, nhưng chưa đến Giang Tây, chắc sẽ không gặp nguy hiểm, lúc này những kẻ bám đuôi có vẻ giống bảo tiêu hơn.

Biết rõ là như thế, nhưng thi thoảng Jack vẫn không khỏi quay đầu lại nhìn xem có ai đi theo họ không. Lục Kiều Kiều chỉ nằm ngả trong xe, an tâm hút thuốc. An Long Nhi vẫn ngày ngày đọc sách, không hiểu chỗ nào lại hỏi Lục Kiều Kiều, Lục Kiều Kiều lần nào cũng nhắc lại quy định đã đề ra lúc đầu: không hiểu không cần hỏi, nhưng rồi vẫn lơ đễnh giải thích cho thằng bé.

An Long Nhi hỏi Lục Kiều Kiều: “Cô Kiều, lần trước ở thôn Trần gia cô đặt lại bia tuyến, có thật là có hiệu quả không?”

Lục Kiều Kiều đang hút thuốc, mơ màng đáp: “Ờ… đấy là quẻ Công Tôn Tử Tức, chuyên trị tình trạng tổn hại nhân đinh, tấm bia đó chỉ dịch chuyển nửa phân là vận khí đã hoàn toàn khác rồi.”

An Long Nhi gật đầu nói: “Khi chúng ta quay lại, ngang qua đó có thể rẽ vào xem sao.”

Lục Kiều Kiều trừng mắt nhìn An Long Nhi: “Nhóc con mày thật có thiên tư đấy nhỉ, hành nghề phong thủy giống như đi học vậy, không thể một mực tin vào những điều trong sách, tự mình phải kiểm tra, chứng minh, mới biết được đã làm đúng hay sai, trong sách viết có phải là công phu thật hay không… Ngay đến khẩu quyết phong thủy cũng nói, chẳng tin kinh văn này, viếng mộ cổ nhân ấy…”

“Nhưng…” Lục Kiều Kiều lại nhắm mắt tận hưởng cảm giác phiêu bồng trong khói thuốc, “mày có cơ hội quay lại hẵng tính, bằng không, cô đã chẳng lấy mỗi hai trăm lạng bạc…”

An Long Nhi nhìn Lục Kiều Kiều: “Á? Cô còn định đòi cao hơn?”

Lục Kiều Kiều nói: “Không phải đòi cao hơn, mà là cô làm không đúng quy ước trong nghề… phá giá quá.”

Lục Kiều Kiều giải thích cho An Long Nhi: “Phong thủy âm trạch có hiệu quả cao, nhưng nếu dùng Dương công phong thủy thuật thường cần thời gian tương đối dài, bởi vậy thầy phong thủy làm phong thủy âm trạch, bày cục xong xuôi thu ít lộ phí là phải khăn gói đi luôn. Số tiền còn lại ba năm sau mới quay lại lấy… mà cũng chỉ lấy vàng, thông thường thu năm sáu chục lạng đã là phải chăng rồi, đương nhiên còn phải xem phúc phần bát tự của gia chủ và phúc lực của huyệt mộ ấy. Nếu gia chủ đã giàu có, nhà cao cửa rộng, cuộc sống sung túc đương nhiên có thể nhìn ra ngay, cục phong thủy thành công, thầy phong thủy có thể thu vàng rồi đi; còn nếu như bày cục thất bại, chết người bại sản khuynh gia thì có muốn thu cũng chẳng thu được…”

An Long Nhi nghĩ ngợi rồi lại hỏi: “Vậy nếu gia chủ đã thăng quan phát tài, nhưng lại giấu thầy phong thủy, nói cục phong thủy bày không thành, không muốn đưa tiền, chẳng phải thầy phong thủy công cốc sao?”

Lục Kiều Kiều bật cười ha hả: “Thằng oắt này đúng là nhân tài, cô vốn cũng không định dạy mày, nhưng giờ mới phát hiện ra mày quả thật đáng yêu đấy… Thầy phong thủy có quy tắc hành nghề riêng, sớm liệu được chiêu này, thông thường đều để lại cục phong thủy một cơ quan, nếu gia chủ dối gạt mình, tham giàu bất nhân, thầy phong thủy sẽ quay lại cục phong thủy mình đã bày, tiến hành phá cục.”

An Long Nhi chợt hiểu ra, “ồ” lên một tiếng: “Vậy nên…”

Lục Kiều Kiều nhanh miệng cướp lời: “Vậy nên thầy phong thủy là người phải đề phòng bị lừa nhất, trên người có thứ gì tốt thì người muốn lừa ta càng nhiều, đó gọi là tội ở kẻ mang ngọc.”

An Long Nhi nghe không hiểu: “Tội ở kẻ mang ngọc là sao ạ?”

Lục Kiều Kiều trong lòng nghĩ tới Long Quyết, nên buột miệng cảm thán mà thôi, không muốn lại phải dạy An Long Nhi tiết cổ văn, bèn buông gọn lỏn một câu: “Không liên quan đến mày, đừng hỏi nữa.”

Bình thường An Long Nhi chẳng có mấy cơ hội được nói chuyện với Lục Kiều Kiều, hôm nay hiếm lắm mới gợi chuyện được, nên vẫn cố hỏi tiếp: “Cô Kiều, bày cục phong thủy có thể thu vàng, sao cô chỉ đòi người ta bạc?”

Lục Kiều Kiều nói: “Thế gọi là tiền không thể kiếm vội, chúng ta không có thời gian kì kèo với bọn họ, chỉ có thể đánh nhanh thắng nhanh, đã ra tay là trấn áp đám người ấy, ra luôn một cái giá bọn họ có thể chấp nhận được, cầm được tiền rồi là biến. Chúng ta… chưa chắc đã có cơ hội quay lại đó lấy thêm bạc.”

Lục Kiều Kiều đang nói thì dừng, sắc mặt nghiêm nghị như suy nghĩ điều gì: “Thà đòi ít một chút, cầm tiền rồi dong thẳng, với phong thủy ở thôn bọn họ, chút tiền đó có đáng gì… hơn nữa cục diện đã được cứu rồi, nhận hai trăm lạng bạc cũng chẳng có gì phải hổ thẹn.” Nói xong cô lại quay đi hút thêm hơi thuốc.

Jack ngồi đầu xe ngắm phong cảnh, quả thật không nghe tiếp nổi nữa: “Kiều Kiều, tôi vượt biển xa xôi, bỏ ra bao nhiêu tiền vốn mới gây nổi một vụ làm ăn kiếm ít lời, còn cô ra tay một cái là thu của người ta những hai trăm lạng bạc mà còn chê ít à?”

Lục Kiều Kiều không hề núng thế: “Vậy trong tay anh có thứ gì có thể khiến các nhà các hộ ở thôn Trần gia bình an sinh con đẻ cái hay không? Ối dào…” nói đoạn ngáp một cái, “nếu có cũng có thể bán giá hai trăm lạng bạc…”

An Long Nhi vẫn còn muốn hỏi thêm: “Cô Kiều, ở trước mộ tổ Trần gia, cô cho tiếng sấm nổ làm cháu sợ phát khiếp, đấy là cái gì ạ?”

Lục Kiều Kiều vặn lại An Long Nhi: “Mày cho đó là gì?”

An Long Nhi nghĩ không ra, bèn đáp bừa: “Giống như tiếng pháo nổ…”

Lục Kiều Kiều bật cười: “Ha ha ha… mày cũng vui tính quá đấy, cô xem phong thủy còn phải kè kè theo người quả pháo, nhân lúc mày không để ý thì ném xuống chân mày chắc? Ha ha ha…” Lúc sau, cô ngưng cười, nghiêm mặt bảo An Long Nhi: “Đấy là Chưởng tâm phù, sau này mày cứ từ từ mà luyện.”

Nói rồi ngả đầu nằm ngủ.

Hôm đó đúng Trung thu, bọn Lục Kiều Kiều vào đến địa giới Thanh Thành.

Thanh Thành tiếp giáp Bắc Giang, là đầu mối giao thông đường thủy quan trọng giữa Nam Bắc Quảng Đông, dân cư đông đúc, hàng hóa phong phú không sao tả xiết.

Chạy xe liên tiếp mấy ngày, mọi người đều đã có chút mệt mỏi, Lục Kiều Kiều bèn sắp đặt cho ba người nghỉ lại một ngày trong một quán trọ ven sông.

Tối đến cả bọn lên thuyền khách trên dòng Bắc Giang, kêu nhà thuyền dọn một bàn bày rượu ngon cá ngọt ở đầu thuyền, lại mua cả hoa quả bánh trái, cùng đón tết Trung thu.

Bắc Giang là một con sông lớn, mặt sông giáp với Thanh Thành còn rộng hơn cả Châu Giang ở thành Quảng Châu, tết Trung thu ngồi thuyền du ngoạn Bắc Giang, có thể cảm nhận được mỹ cảnh “Giang thanh nguyệt cận nhân” trong thơ cổ nhân.

Lục Kiều Kiều rất tò mò về cuộc sống của Jack, nhân lúc ăn cơm bèn tranh thủ hỏi anh: “Ở Hoa Kỳ các anh có tết Trung thu không?”

Jack nói: “Không có tết Trung thu, nhưng có các lễ tết khác, ví dụ như Giáng sinh, Năm mới đều là các ngày lễ rất quan trọng.”

Lục Kiều Kiều vừa gỡ xương cá vừa hỏi: “Ngày lễ nào được mọi người trong gia đình coi trọng nhất, tụ họp đông đủ nhất?”

Jack đáp: “Chắc là lễ Giáng sinh.”

Lục Kiều Kiều dù gì cũng đang rỗi rãi, lại tiếp tục chuyện phiếm: “Lễ Giáng sinh là lễ gì?”

Jack ở Trung Quốc đã lâu, dùng đũa cũng rất thành thạo. Anh thích món gà hấp trên bàn, vừa nhồm nhoàm nhai thịt gà, vừa cố nói thật ngắn gọn: “Ờ… Đấy là ngày kỷ niệm con trai duy nhất của Thượng đế chào đời, ngài tên là Giê su.”

Lục Kiều Kiều nối: “Tên này đặt rất hay, sê su su sê, nghe đã thấy ngon rồi…”

“y, Giê su không phải để ăn…” nghe Lục Kiều Kiều đọc chệch, Jack nghẹn cả thịt gà. “Ự… không được ăn… ngài đại diện cho Thượng đế…” sau đó khó nhọc uống một ngụm nước cho trôi qua họng.

Lục Kiều Kiều lại hỏi: “Thượng đế chính là ông trời có phải không?”

Jack không nói nổi nữa, chỉ khổ sở nhắm chặt mắt gật gật đầu.

Lục Kiều Kiều lại tự động suy diễn: “Đến su sê cũng có thể đại diện cho Thượng đế, vậy thì bánh sữa có thể đại diện Quan âm nương nương rồi…”.

Jack giải thích: “Giê su hơn hai nghìn năm trước vì thay chúng tôi chuộc tội mà chết, sau đó lại phục sinh.”

Lục Kiều Kiều dừng đũa, bưng ly trà hỏi: “Anh phạm tội gì mà cần người ta chết để chuộc thay?”

Jack lúng túng: “Tôi không phạm tội, nhưng con người sinh ra đã có tội… chính là cái chuyện… chuyện giữa nam với nữ đó…”

Nghe tới đây Lục Kiều Kiều liền vô cùng hào hứng, ghé đầu chớp mắt nhìn Jack hỏi: “Giữa đàn ông với đàn bà có tội gì cơ?”

Jack nhún vai, bĩu môi đáp: “Làm một số chuyện không nên làm thôi…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.