Trần Uyển nhẩm tính lại số tiền trong sổ tiết kiệm. Cái thẻ của Diệp Thận
Huy cô đã bán cho Hà Tâm Mi, giảm hai mươi phần trăm, nói là trong nhà cần đổi
điều hòa, tivi.
Lúc cầm tiền từ tay Hà Tâm Mi, cô thấy có phần tội lỗi, lại có chút cay
đắng. Kiên nhẫn, giữ gìn, cậy nhờ… dựa vào danh dự và lòng tin còn lại để
tiếp tục sống, coi như không hề có sự trao đổi tiền và tấm thẻ ấy. Suy cho
cùng, nếu không có quan hệ và bộ mặt của Tần Hạo thì Diệp Thận Huy không thể
bỗng dưng đem tặng nó cho cô; suy cho cùng, thì cuối cùng cô vẫn gián tiếp chấp
nhận sự bố thí của anh. Xem ra, tất cả sự cố chấp của cô trước kia trong thời
khắc này đều là giả tạo và quái đản, cô cũng giống như Tưởng Tiểu Vi, khác
đường cùng đích, chẳng qua là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.
Chủ nhật tuần trước, cô đã gặp Tưởng Tiểu Vi ở trước cửa trung tâm thương
mại, cô ta vẫn tươi tắn, không hề có vẻ tiều tụy. Cô nhớ lại phản ứng đầu tiên
của mình khi ấy, chính là muốn tìm một chỗ nào đó để lẩn tránh, nhưng ngay sau
đó lại cười phá lên. Cô không phải kẻ làm việc xấu, sao phải hổ thẹn vì tội lỗi
của người khác? Thẳng thắn đối mặt, điều cần thiết nhất là hỏi một tiếng: “Tại
sao?”.
Trần Uyển từ trong ngân hàng lạnh như băng đi ra, hơi nóng đột nhiên cuồn
cuộn đến giống như lăn vào lửa. Gặp cái nắng giữa trưa hè, cô bỗng váng vất,
đưa tay lên trán che ánh nắng mặt trời như thiêu đốt, vội vàng đi vào chỗ có
bóng cây.
Hai ngày cuối tuần đi phát tờ rơi ở đường Trung Sơn, cánh tay đã bị phơi
nắng ngả màu chocolate rồi. Hôm nay cô đến sớm hơn một chút, Hà Tâm Mi nói buổi
trưa đường Trung Sơn không có mấy người qua lại, quả đúng như vậy.
Bình nước lạnh trên tay đã trở thành nước ấm, chỉ có chỗ tay cầm bình là
còn hơi lạnh. “Trời ơi, sao cái thứ bốc hơi là mồ hôi mà lại không phải mỡ?”,
ngồi trên băng ghế của tiệm nước, Hà Tâm Mi không ngừng dùng tay quạt gió, “Là
mỡ thì còn có thể giảm cân. Ninh Tiểu Nhã thật xảo quyệt, nói là ba giờ đến.
Sớm biết cậu ấy cao su như vậy bọn mình cũng rề rà đến bốn giờ cho xong”.
“Mình tìm chỗ nào ngồi nhỉ? Chắc phải sau bốn giờ thì mới có nhiều người
qua lại. Ninh Tiểu Nhã lười biếng quen rồi, tớ không nghĩ là ba giờ cậu ấy có
thể tới.” Họ chia ra mấy khu thương mại để phát tờ rơi, Trần Uyển, Hà Tâm Mi và
Ninh Tiểu Nhã phụ trách ở đường Thượng Hải và Trung Sơn. Trần Uyển nhìn Hà Tâm
Mi cười gượng, hai người cùng nhớ về hồi năm nhất, nhớ về sự tích Ninh Tiểu Nhã
vờ bị trúng nắng ngã lăn ra trong ngày đầu tiên của đợt huấn luyện quân sự.
“Đi dạo trong trung tâm mua sắm, máy lạnh miễn phí”, Hà Tâm Mi nói.
“Vậy đồ của bọn mình…” Trần Uyển do dự.
“Nhiều quá thì bỏ ở đây, chẳng ai thèm lấy đâu. Để tớ báo cho ông chủ một
tiếng.”
Từ trung tâm thương mại đi ra, mặt trời đã xế bóng, cái nóng cũng giảm bớt.
Hà Tâm Mi miệng liên tục rủa Ninh Tiểu Nhã nói lời chẳng giữ lời, không đến mà
ngay cả một cú điện thoại cũng chẳng gọi. “Được rồi, tớ đến giao lộ đường Trung
Sơn, cậu ở con đường này, phát sớm về sớm.” Trần Uyển im lặng, công việc của ba
người giờ đã đổ lên đầu hai người, lại còn vào đúng cái ngày nóng bức thế này,
cho dù là ai cũng thấy khó chịu.
May mà không có gì phải xấu hổ trong ngày đầu tiên, thấy người đi qua thì
cười cười giả lả đưa tờ rơi cho người ta là được. Còn sau khi quay người đi, nó
có bị cho vào thùng rác hay không thì cô không phải suy nghĩ, suy cho cùng đó
cũng chỉ là chiêu thức kinh doanh thu hút sự chú ý của người khác mà thôi. Đến
nhá nhem tối, người trên đường cũng đông hơn, cô nheo mắt nhìn ánh mặt trời
phía tây, phỏng đoán hôm nay cũng phải sau giờ cơm mới có thể về.
Một bóng đen đến ngay trước mặt chắn tấm nhìn của cô, cô chớp chớp mắt, ánh
sáng chói quá, nhất thời nhìn không rõ, theo thói quen cô đưa tay ra.
“Lang thang ở đây làm
gì?” Lông mày Tần Hạo nhướng lên, nét mặt kinh ngạc. Anh nói rồi nhìn vào mớ tờ
rơi trong tay cô, lại nhìn vào đôi chân dài và chiếc váy ngắn màu vàng, vẻ mặt
anh lập tức đầy lo lắng.
Trần Uyển cũng không
giấu nổi kinh ngạc, chẳng phải anh nói là về quê thăm ông nội sao? Chẳng phải
là không ở Tế Thành sao? Cô im lặng, sau đó nói: “Không thấy người khác phát tờ
rơi bao giờ à?”. Cô muốn hỏi vì sao anh lại xuất hiện ở đây, nhưng lời nói định
buột ra lại vội nuốt xuống. Việc của anh thì liên quan gì tới cô? “Lang thang
cái gì chứ? Tôi đang làm việc.” Nói xong cô định bước tới chỗ đôi tình nhân
phía trước.
Anh nắm tay cô kéo về
phía mình, “Làm việc? Nói với anh là hằng ngày phải trông coi tiệm, không có
thời gian ra ngoài, giờ lại giơ cặp đùi ra đứng giữa phố sao? Đây là cách em
làm việc à? Anh…”
Trần Uyển nghe thấy
hai từ “cặp đùi”, cơn tức giận đã lên cực điểm, anh còn nói tiếp thì không biết
sẽ nói những lời khó nghe như thế nào nữa, cô giằng khỏi tay anh rồi lấy chai
nước khoáng ném qua, Tần Hạo vội tránh. Chai nước bay trong không trung theo
đường vòng cung rồi rơi xuống mặt đường, lăn mấy vòng thì dừng lại, lúc này cô
mới nhìn thấy chiếc xe của anh đang đậu bên lề đường cách đó không xa.
Tần Hạo lướt mắt nhìn
mọi người xung quanh, rồi lại nhìn Trần Uyển, gương mặt đỏ bừng, cũng chẳng
biết là do phơi nắng hay do tức giận, mắt quắc lên, vô cùng lạnh lùng. Mấy ngày
không gặp, lúc này cả cơ thể anh như bồng bềnh bởi vẻ đẹp của cô. Định thần
lại, cũng biết những lời mình vừa nói sẽ bị nhiều người cười nhạo, vì thế quay
sang mọi người xung quanh quát lớn: “Nhìn gì mà nhìn?”. Ánh mắt anh sắc lẹm
cùng giọng nói dữ dằn, những người đứng bên không chịu nổi ánh mắt ấy, liền
quay người rời đi. Lúc này anh mới quay đầu lại, chậm rãi nói: “Không phải vì
anh nhìn thấy em mặc váy quá ngắn mà nói lời bực tức thế đâu. Khu dân cư của
Diệp lão tứ sao lại liên quan đến em? Cũng thật là, phát tờ rơi thì phát tờ
rơi, mặc váy ngắn thế này không thu hút người ta sao được?”.
Trần Uyển thấy anh đi
tới ngồi xuống bậc thềm, cũng không muốn đứng giữa đường để đôi co với anh,
nhưng mặt vẫn lạnh lùng giật giật cái dải trước ngực áo có ghi tên của khu dân
cư, nói: “Mấy người cùng lớp tôi đều mặc thế này! Anh bận thì đi đi, đừng quấy
rầy công việc của tôi!”.
Tần Hạo thấy cô định
đi, vội hỏi: “Làm đến mấy giờ mới nghỉ?”.
“Khi nào phát xong thì
về.”
“Đơn giản thế sao? Ném
hết vào thùng rác thì coi như xong rồi.”
Trần Uyển nhìn anh
bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, cảm giác hoàn toàn không thể khai thông
con người này được, lắc đầu nói: “Tôi không có thời gian tiếp chuyện anh, anh
cứ tự nhiên, muốn làm gì thì làm”.
“Cô gái bướng bỉnh,
mấy ngày không gặp, lại còn tỏ thái độ này với anh?”, anh trách cứ vẻ không hài
lòng. Thấy cô vẫn ương ngạnh đi về phía trước chẳng thèm quay đầu lại, anh vô
cùng tức giận nhưng cuối cùng vẫn ngập ngừng vài giây rồi đuổi theo, “Đưa anh
một nửa”.
Trần Uyển dừng bước,
không hiểu ý của anh.
“Đưa một nửa trên tay
em cho anh”, không đợi cô nói, anh đã giành lấy, “Phát xong là có thể đi phải
không? Em đứng đây, anh đi phía trước”.
Trần Uyển đứng như hóa
đá ở giữa đường. Khi ánh mặt trời như lửa chiếu vào tấm lưng ướt đẫm mồ hôi cô
mới bừng tỉnh. Nhìn theo bóng dáng anh phía trước, muốn cười lại cảm thấy rất
quái lạ, quái lạ đến mức cô không dám tiếp tục nghĩ.
Phát xong mớ tờ rơi,
Trần Uyển quay trở lại tiệm nước trên đường Thượng Hải để lấy thêm. Trên đường
cô gặp Hà Tâm Mi, Hà Tâm Mi ngạc nhiên: “Sao nhanh thế?”.
Cô không dám nói có
lao công miễn phí, chỉ nói phía trước đường đông người. Đi đến đầu đường, thấy
có người chạy vút qua, cô tưởng là người ta bắt cướp. Nhìn kĩ lại, cuối cùng
không nén được che miệng cười ha hả.
Xe của Tần Hạo bị kéo
đi.
Tần Hạo vừa đuổi theo
vừa nghĩ: Khốn kiếp, hôm nay là ngày gì mà xui xẻo quá.
Anh về thăm ông là
thật, nhưng chủ yếu vì để tu sửa con hẻm Chu Tước, anh muốn tìm kiến trúc sư,
nhân viên kĩ thuật và đội thi công có kinh nghiệm trong việc tu sửa kiến trúc
cổ; muốn xem qua bản dự thảo thiết kế; muốn ước lượng giá cả. Anh đã bận bịu
tối ngày chỉ để hoàn thành công việc mà quay lại đây sớm. Từ sân bay trở về nơi
ở, anh tắm rửa thay quần áo rồi lập tức đi tìm cô. Ai ngờ đến đường Trung Sơn
thì bỗng nhìn thấy một cô chân dài đang thu hút rất nhiều sự chú ý của người đi
đường, đó lại chính là người mà anh vô cùng nhung nhớ.
Đã quen biết từ lâu
nhưng cô chưa bao giờ mặc váy ngắn trước mặt anh. Ngay cả đồ ngủ cũng là loại
cổ lỗ sĩ, áo quần riêng rẽ, hơn nữa còn là kiểu màu xanh xám mà cha anh thích.
Dường như màu sắc sặc sỡ một chút thì thường làm thú tính của anh dễ phát tác
hơn. Vậy mà hôm nay cô lại đứng giữa đường, khoe cặp đùi cho người ta ngắm
nghía. Cái váy ngắn đến độ chỉ cần cúi xuống là lộ mông.
Chuyện đó thì cho qua,
anh bực vì cô tình nguyện đứng dưới cái nắng 40oC phát tờ rơi để
kiếm mấy chục đồng bạc, kiêu ngạo, nhất quyết không chịu mở miệng nói với anh.
Sự kiêu ngạo có thể làm cơm ăn được sao? Tính cậu cô cũng thế, bán nhà cũng ra
giá cao hơn những nhà khác. Nhà cô ai cũng đều như vậy sao?
Chuyện đó cũng thôi
không cần nói đến, anh phát tờ rơi xong quay lại thì thấy xe bị kéo đi. Đường
Trung Sơn không cho đậu xe, nhưng cũng phải tùy người tùy xe. Biển số xe năm
con năm, trên kính trước dán đầy giấy thông hành, vậy mà có người dám kéo đi?
Thật xui xẻo!
Một lúc sau, Trần Uyển
mới thấy tên xui xẻo quay trở lại, dáng vẻ ủ dột vì bị đả kích và bộ dạng nhếch
nhác đầy mồ hôi. Cô nghĩ, người như anh mà cũng có ngày trở nên như thế, thực
sự không nhịn được cười. “Đáng đời!”, cô cười mỉa.
Chiều tà, người cô như
được bao bọc bởi một lớp hào quang. Trong ký ức, anh chưa từng thấy cô thế này.
Anh ngẩn người nhìn cô, trong mắt anh mọi vật dường như đều mất đi màu sắc, chỉ
còn lại mình cô.
Nụ cười trên môi Trần
Uyển tắt dần, ánh mắt của anh khiến cô nhất thời có chút bực bội, như thể cô
không gánh vác nổi trách nhiệm nặng nề. Cô cố kiềm chế tâm trạng, cúi đầu để
tránh ánh mắt ấy. “Anh có việc thì về trước đi, tôi cũng sắp xong rồi.”
Anh như tỉnh lại từ
trong lời nguyền rủa của ma quỷ, sững sờ giây lát, rồi nói: “Anh không bận.
Buổi chiều máy bay vừa hạ cánh là liền đi tìm em”, ngần ngừ một chút, anh hỏi
với vẻ lúng túng: “Em có mang tiền theo không?”.
“Hả?”, Trần Uyển ngạc
nhiên.
“Gọi điện thoại tìm
người đòi xe, trên xe còn có đồ vô cùng quý giá. Ví tiền và điện thoại của anh
đều ở trong áo khoác, nhưng áo khoác để trong xe mất rồi.” Nghĩ đến chuyện hỏi
mượn tiền cô mà anh rất rất xấu hổ, anh bối rối quay đầu, lẩm bẩm trong miệng:
“Mua điện thoại cho em em cũng không dùng, nếu không thì anh đâu cần đi tìm
điện thoại công cộng”.
Trần Uyển lại lần nữa
có mong muốn cười ha hả trên đường phố, cố nén nói: “Có”. Cố gắng giữ nét mặt
bình tĩnh, cô lục tìm trong túi xách thật lâu, rồi lấy ra một đồng xu đưa cho
anh một cách vô cùng trịnh trọng. Lúc thấy trong ánh mắt anh hiện vẻ vui mừng,
cô nghiêm nghị: “Gọi điện thoại thì đủ”, nghĩ ngợi một lúc rồi nói tiếp: “Anh
đợi chút”.
Tiếp tục lục tìm trong
túi xách hồi lâu rồi lấy ra hai đồng lẻ. “Cho anh mua nước uống.”
Trần Uyển đoán rằng,
rất lâu về sau cô vẫn sẽ nhớ cái ngày này, nhớ lúc Tần Hạo cầm hai đồng của cô
mà khóe miệng giật liên hồi, những gân xanh trên trán cũng nổi rõ, mắt dõi theo
bóng anh đi tìm điện thoại công cộng, cô lại cười.