– Mika và Akira, Yamada và Miki.
Năm 10 tuổi…
“Tất cả phải nghe theo tôi! Tôi sẽ là đại tỷ!”
Mika hùng hồn thông báo trước mặt đám trẻ. Đám trẻ ngây ngô nhìn cô rồi vỗ
tay rầm rầm. Tiếng vỗ tay này khiến cô cảm thấy phấn chấn hơn. Ở trong
tòa biệt thự ngột ngạt lúc nào cũng đóng vai chảnh sang khiến cô cảm
thấy khó chịu vô cùng. Nhân lúc không có ai cô liền trốn ra ngoài chơi.
“Đại Tỷ? Sao tôi không thấy cô giống chút nào nhỉ?”
Một giọng nói vang lên. Cậu nhóc từ trong đám trẻ con bước ra nhìn cô đầy
khiêu khích. Lời nói của cậu nhóc khiến Mika nóng máu, cô tức giận hét
lên:
“Này tên kia! Ai cho anh tự tiện đến đây. Có giỏi anh đấu thử với tôi xem ai giỏi hơn ai!”
“Được.”
Cậu nhóc mỉm cười gật đầu. Đầu tiên thi đấu kiếm, cậu nhóc thắng. Đánh cờ,
Mika thắng. Thi đánh võ, cậu nhóc thắng. Thi chạy, Mika… thua.
“Không thể nào, sao tôi có thể thua một tên nhóc chưa cai sữa mẹ cơ chứ!”
Mika hét lên bất mãn.
“Tôi 11 tuổi rồi. Cô thua tôi là điều hiển nhiên.”
“Cái gì mà hiển nhiên. Rõ ràng là do tôi sơ ý không được, chúng ta đấu lại.”
“Có đấu 100 lần cô vẫn thua thôi. Tạm biệt, tôi về đây.”
Cậu nhóc nhếch mép quay người bỏ đi. Mika còn đang tức giận liền hét theo.
“Ê, tên nhóc kia! Tôi nhất định sẽ không thua đâu!”
“Tôi không phải tên nhóc! Tôi là Akira.”
“Mika! Anh phải nhớ rõ tên này. Sau này tôi nhất định sẽ đánh bại cậu. Nhớ đấy!”
“Được, tôi sẽ chờ!”
Akira quay người bỏ đi. Mika? Cậu chắc chắn sẽ không thể quên cái tên này được.
Năm 16 tuổi…
“Đại tỷ, một tên trường Lendo bắt nạt người của ta.”
Một tên con trai chạy vào với khuôn mặt bầm tím.
“Tên nào?”
Mika tức giận đập tay xuống bàn.
“Hắn đang ở gần bờ sông.”
“Được, ta sẽ đi giải quyết.”
Cô gật đầu rồi chạy nhanh ra ngoài. Đứng bên mép sông là một chàng trai có thân hình mảnh khảnh mái tóc nâu nhạt bay trong gió khiến ai nhìn cũng
bị mê mẩn trừ một người.
“Tên kia! Ai cho ngươi làm thương người của ta.”
Mika lao ra tung một cú đá về phía chàng trai. Ngay lập tức người con trai đó túm lấy chân cô khiến cô mất đà ngã dập mặt.
“Là họ vây đánh tôi trước.”
Người con trai bình thản trả lời.
“Ngươi…”
Mika định đứng lên mắng hắn một trận bỗng khựng lại.
“Mika?”
“Akira?”
“Sao anh lại ở đây? Lại còn đánh người của tôi nữa!”
Cô tức giận lên tiếng.
“Tôi đã nói họ khiêu khích tôi trước rồi cơ mà. Cô bây giờ vẫn muốn làm đại tỷ cơ à? Trước đây thua tôi vẫn chưa phục sao?”
“Chuyện này liên quan gì đến anh. Hừ, đúng là xui xẻo!”
Mika lầm bầm nhặt đống sách vở dưới đất. Vừa nãy do bị ngã nên chiếc cặp trên lưng cô bị bung ra sách cũng rơi xuống đất.
“56 điểm? Ha ha tôi không nghĩ cô ngốc đến vậy.”
Akira nhặt tờ giấy dưới chân mình lên rồi bật cười. Mặt Mika tối lại liền giật lấy tờ giấy.
“Kệ tôi! Đó chỉ là thi thử thôi. Ngày mai tôi mới thi chính thức!”
“Muốn tôi dạy kèm không?”
“Anh ư? Ha ha ha, làm sao có thể.”
“92 điểm hơn cô phải không nào?”
Akira mỉm cười giơ ra tờ giấy.
“Hừ, có vậy cũng khoe. Tôi đây có thể tự học được. Ai thèm nhờ anh!”
“Vậy sao?”
“Được rồi, Nếu anh giúp tôi qua được kì thi này bao tiền tôi cũng đưa.”
“Tôi là người tốt nên không lấy tiền.”
“Thật sao? Tôi nghi quá!”
“Rốt cuộc cô có học không? Tôi về đây.”
Akira nhíu mày định bỏ đi thì Mika liền nắm lấy vạt áo cậu.
“Ai bảo tôi không học! Nào bắt đầu đi.”
Cậu liền nở một nụ cười tươi quay lại. Mika ngạc nhiên nhìn Akira không tự chủ thốt lên một câu.
“Cậu cũng không đến nỗi tệ nhỉ.
*****
“Hôm nay đông vui thật. Quả nhiên là buổi lễ giao lưu giữa các học sinh trường khác với nhau.”
Mika thích thú nhìn xung quanh. Cô đã qua kì thi một cách dễ dàng lại còn
đạt điểm cao nữa đương nhiên công lao này cũng phải kể đến công sức của
ai đó rồi. Tuy nhiên, cô vẫn cho rằng là cô có thực lực chứ không phải
do tên đáng ghét đó.
“Không có gì thú vị.”
Miki vừa đi vừa nhai kẹo. Khác với Mika thành tích học tập của Miki khá hơn rất nhiều.
“Haizz, chị không cảm thấy nơi này rất náo nhiệt sao?”
“Bình thường đến tầm thường.”
Miki không thèm quan tâm tiếp tục ăn kẹo.
“Chị cô đây à? Nhìn là biết thông minh hơn cô rồi.”
Một giọng nói vang lên khiến mặt Mika tối sầm lại.
“Sao anh ở đây?”
“Hôm nay là ngày trao đổi học sinh mà.”
Akira mỉm cười khiến Mika càng thêm bực mình. Dám đem cô so sánh với chị ư?
Không thể tha thứ! Miki mặc kệ Mika với cái tên gì đó một mình đi tìm
thức ăn.
“Xin lỗi, có thể chỉ cho tôi thư viện ở đâu được không?”
Một giọng nói nhẹ nhàng như gió mùa xuân vang lên. Tuy nhiên người nghe nó lại là Miki…
“Không có mắt à? Tự tìm đi!”
Cô thản nhiên buông ra câu trả lời khiến Yamada suýt nữa ngã. Đến khi Miki đã đi xa, cậu mới gọi theo.
“Cậu gì ơi, cậu tên gì vậy?”
“Không có mắt à tên người được gắn trên áo.”
Một câu nói vô tình khiến Yamada ngã lần hai. Cô ấy đi xa rồi làm sao cậu
có thể gặp lại! Nhờ việc bán Miki dai như đỉa cuối cùng cậu mới biết tên cô là Miki.
Sau này Yamada phải về nước với Harry,
còn Akira cũng mất tăm tích. Mika và Miki bắt đầu lấy đồ của người giàu
đưa cho người nghèo. Mỗi người bận đến nỗi quên mất nhau.
Năm 20 tuổi…
Lúc đó, khi tất cả có mặt tại nhà của Chiro, Akira và Mika không khỏi sững sờ.
“Suốt mấy năm qua anh đã đi đâu?”
Mika ngạc nhiên lên tiếng.
“Tôi bắt đầu luyện tập sử dụng kiếm và súng. Thật không ngờ cô cũng nằm trong tứ đại gia tộc.”
“Anh coi thường tôi rồi đấy!”
Mika mỉm cười tiếp tục bước đi đến khi nhận ra Akira dừng lại thì cô đã bỏ cậu hẳn một đoạn.
“Mika, chẳng lẽ cô muốn xa tôi lần nữa sao?”
“Hả? Anh nói gì vậy?”
“Bốn năm trước đã xa cô bây giờ công nương cử tôi đi làm việc cô muốn thế sao? Hay là cô đi cùng tôi?”
“Không được, công nương còn quá nhỏ. Cô ấy sẽ không thể bảo vệ bản thân được.”
“Tôi hiểu rồi.”
Akira mỉm cười đắng ngắt bước ngang qua cô. Trái tim Mika đau buốt, cô vội vàng nói như sợ Akira không nghe thấy.
“Chỉ bốn năm thôi mà! Nhất định tôi sẽ đợi anh.”
“Nếu em có thể đợi thì tôi cũng vậy.”
*****
“Thật trùng hợp khi gặp lại cô Miki.”
Yamada vui vẻ lên tiếng. Đáng tiếc đáp lại câu nói của anh…
“Anh là ai?”
Thiếu chút nữa cậu muốn đập đầu vào tường rồi. Suốt bốn năm qua tên của cô cậu luôn ghi nhớ vậy mà…
“Miki, tôi là Yamada. Người mà bốn năm trước cô gặp.”
“Yamada? Tôi không quen!”
“…”
Khóc không ra nước mắt!
Năm 24 tuổi…
Cả bốn người gặp nhau với bốn cảm xúc khác nhau. Mika và Akira vẫn thế vẫn trêu chọc nhau như ngày nào còn Miki đôi mắt cô lại chăm chú nhìn một
người con trai khác. Yamada thất vọng nhưng vẫn cố mỉm cười nói chuyện
cùng cô.
Đêm hôm đó, Miki không ngủ được bước ra ngoài và vô tình bắt gặp cảnh một người con trai đang cõng một cô gái.
“Miki, không ngủ được à? Tôi cũng vậy.”
Yamada mỉm cười bước lại gần cô. Nhưng ngay sau đó cả người cậu bất động.
Tách… tách…
Nước mắt của Miki rơi lã chã.
“Dù biết người cậu ấy thích không phải là tôi, dù biết trong lòng cậu ấy
chỉ thích mình công nương nhưng tôi vẫn cứ yêu cậu ấy. Tôi yêu Kin, đó
là sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi! Cậu ấy mãi mãi không bao giờ yêu tôi
đâu!”
“Đồ ngốc! Cậu ấy không yêu em nhưng vẫn còn tôi cơ mà.”
Yamada hét lên khiến Miki ngạc nhiên trái tim cô vô thức đập mạnh.
“Anh đang nói gì vậy?”
“Không sao! Tôi vẫn chưa bỏ cuộc.”
Cậu lên tiếng khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
“Ha ha, tôi thắng rồi. Rõ ràng Yamada thích Miki mà. Cô thua rồi.”
Ở một bụi cây gần đó có hai kẻ đang thì thầm to nhỏ.
“Hừ tôi không giỏi mấy vụ cá cược này. Có giỏi hai chúng ta đấu cái khác.”
“Được thôi, đằng nào cô vẫn thua.”
“Anh! Ai bảo thế! Tôi sẽ thắng nhất định sẽ thắng!”
“Vậy cô có dám đấu với tôi cả đời không?”
“Đương nhiên là có!”
Mika gật đầu. Akira mỉm cười bước đi.
“Nhớ lời cô đấy.”
“Ê, đợi tôi với.”
Nếu như lúc ấy em nói thi xem ai đổ gục trước đối phương thì có lẽ tôi đã thua rồi!
———————————————————–
– Jendy
“Cherry, năm nay hoa anh đào nở đẹp thật. Giá như lúc này em nhìn thấy chúng.”
Một giọng nói trầm ấm vang lên. Một người đàn ông đứng giữa rừng anh đào
mỉm cười. Năm tháng trôi qua cậu không còn là chàng trai sốc nổi năm nào giờ cậu đã trưởng thành hơn mạnh mẽ hơn nhưng cái chết của Cherry vẫn
cứ đeo bám cậu khiến cậu không thể đối mặt với Chiro được.
“Ba, ba lại nhớ mẹ à?”
Một giọng nói non nớt vang lên khiến Jendy thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
“Julia, đừng lo. Ba không sao ta mau vào nhà thôi.”
Năm đó, khi cậu vẫn còn đau buồn bởi cái chết của Cherry thì cậu vô tình
tìm thấy một đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi dưới gốc cây anh đào. Chính đứa
trẻ đó đã đưa cậu thoát khỏi đau khổ giúp Jendy mạnh mẽ lên. Có lẽ Julia chính là đứa con mà Cherry dành tặng cho cậu.
“Ba, hôm nay mình đi ngắm hoa anh đào đi.”
“Ừ, chỉ cần Julia ngoan.”
Jendy mỉm cười vuốt mái tóc con gái mình. Cherry, anh sẽ chăm sóc con chúng ta!
————————————————-
– Maria
“Cảm ơn giỏ cam của cô ạ.”
Một cô nhóc mỉm cười cầm lấy giỏ cam.
“Không có gì. Mong bà cháu sớm khỏe.”
Maria xoa đầu con bé rồi bước đi. Cuộc sống bình yên này khiến cô cảm thấy thật dễ chịu, không chém giết nhau, không thù oán.
“Công nương, bây giờ cô có khỏe không?”
Maria ngước lên bầu trời đôi mắt đầy u buồn nhưng ngay sau đó cô lấy lại vẻ bình thường bước vào nhà.
“Chị về rồi!”
“Chị… chị… chính em… đã giết… anh Sky… chị không hận… em sao?”
Meri đầu tóc rũ rượi, đôi mắt vô hồn nhìn cô.
“Meri! Sao em không uống thuốc? Ổn rồi, chị không hận em đâu! Mau đi uống thuốc đi.”
Cô chạy lại dỗ dành Meri. Con bé vẫn bị ám ảnh bởi cái chết của Sky. Mặc
dù rất đau buồn trước cái chết của Sky nhưng Maria khác Meri cô phải
mạnh mẽ để sống tiếp.
“Mẹ, dì lại phát bệnh à?”
Một giọng nói vang lên.
“Con về rồi à? Mau rửa tay đi.”
“Vâng.”
Cậu nhóc bước vào nhà đặt cây đàn violin lên bàn.
“Hôm nay vào cung điện đánh đàn con gặp một cô bé rất thú vị.” – Cậu nhóc
mỉm cười lên tiếng. Ngay sau đó ánh mắt cậu trở nên trầm lặng. – “Tuy
nhiên… người con chú ý không phải cô bé đó…”
Maria ngạc nhiên nhìn cậu.
“Ý con là sao?”
“Một người khác… một người rất đặc biệt!”
“Đừng làm việc ngốc nghếch là được, Sky.”