CHUYẾN VIẾNG THĂM CỦA BÁC LƯU
Trong tòa nhà văn phòng được sơn màu xanh lam, tôi đứng bên cửa sổ ở phòng làm việc tầng mười một, nhìn ra những đám người và xe cộ đang len lỏi trong con đường Tình nhân, tâm trạng vô cùng thoải mái, tôi thấy may mắn vì phán đoán của tôi về Vương Diệu là chính xác.
Chiếc điện thoại trên bàn bất chợt được chuông cắt ngang luồng suy nghĩ của tôi, giọng nói của Lạc Lạc gần như thì thào:
– Lý tổng, ngoài này có một người tìm anh.
Tôi hỏi là ai, cô ta nói không quen, là một bác gái khoảng ngoài năm mươi tuổi, cứ kiên quyết đòi vào gặp tôi.
Tôi còn đang hoài nghi đã thấy bà ta xuất hiện ngay trước mắt:
– Lý tổng phải không?
Tôi khựng lại chưa kịp trả lời, bà ta vừa đi vào vừa bổ sung một câu:
– Tôi là mẹ Lưu Hân.
Bản năng mách bảo tôi nhìn ra ngoài, phát hiện Lưu Hân không có ở chỗ ngồi.
Tôi vội vàng mời bà ta vào phòng, sai Lạc Lạc đi lấy nước, nhưng bị bà ta ngăn lại:
– Tôi biết ông chủ các anh rất bận rộn, tôi nói ngắn gọn để không làm mất thời gian của anh.
Giọng điệu của bà ta rất cứng rắn, tôi cảm giác không có chuyện tốt đẹp, bèn dịch ghế ra mời bà ta ngồi xuống, nói:
– Không sao cả, cô cứ nói đi, không làm mất thời gian đâu.
– Lý tổng, Lưu Hân nhà chúng tôi mất bố từ sớm, từ nhỏ đã nương tựa vào tôi, ba năm trước nó có người yêu, thằng bé rất cầu tiến, lại lễ phép, tôi thích nó lắm, nhưng thời gian trước nó chia tay với Hân Hân. Tôi biết con bé thích cậu, cậu là ông chủ của nó, lại rất tài giỏi, nhưng cậu đã có gia đình, nể tình mẹ con tôi mẹ góa con côi, Lý tổng, tôi cầu xin cậu tha cho nó được không?
Bà già mở miệng ra là gọi tôi một điều “Lý tổng”, hai điều “Lý tổng” khiến tôi thấy không thoải mái, ba chữ “tha cho nó” khiến tôi thấy thật kỳ lạ, ý bà ta là chuyện tối hôm đó sao? Tôi tới bây giờ vẫn không hiểu rốt cuộc là chuyện gì, hơn nữa, sau đó thái độ của tôi rất rõ ràng, cô ta và bạn trai chia tay cũng có phải vì tôi bắt cô ta làm vậy đâu. Tôi không thể nào giải thích hoặc chứng minh được điều gì, xử lý chuyện tình cảm phức tạp vốn không phải sở trường của tôi, hơn nữa rất có khả năng cắt không đứt càng thêm rối, bởi vậy chỉ biết gật đầu lấp liếm, mười lăm phút sau tôi đỡ cánh tay bà ta và nói khéo để bà ta ra về.
Sau đó tôi hỏi Lưu Hân rốt cuộc là có chuyện gì, cô ta không trả lời thẳng mà còn hỏi tôi là mẹ em đã nói gì với anh?
Tôi cũng không trả lời thẳng câu hỏi của cô ta:
– Mẹ cô không nói gì, nhưng một mình bà nuôi cô lớn thành người cũng không dễ dàng, với lại anh bạn trai cô cũng chăm sóc cô rất chu đáo, mẹ cô thích cậu ấy lắm.
Lưu Hân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ:
– Cho dù thế nào, vấn đề tình cảm cũng là chuyện riêng của em, mẹ em không quản được.
Lần đầu tiên khi Lưu Hân nói thích tôi, tim tôi đập rất nhanh, thậm chí còn thấy mặt mình nóng bừng, đến tôi cũng không thể tin được một cao thủ tình trường như tôi lại có phản ứng như cậu thiếu niên lần đầu biết yêu, có thể vì sự thổ lộ chân tình của cô ta thực sự rất hiếm thấy trong một thế giới tràn đầy sự chém giết lẫn nhau này, nhưng những lời cô ta nói bây giờ lại mang tới cho tôi áp lực, tôi hầu như không thể nào vui nổi. Tôi có thể vui vẻ với tình một đêm, có thể trả một cái giá cao, nhưng không thể chơi đùa với tình cảm, huống hồ giờ tôi chỉ cần cái khoái cảm kéo dài ba phút mà không phải những nỗi nhớ dài dằng dặc kéo dài quanh năm. Tôi trốn tránh ánh mắt của Lưu Hân, cúi đầu nói:
– Lưu Hân, nếu tôi phạm sai lầm gì với cô, tôi xin lỗi, cô nên tìm hạnh phúc thuộc về mình.
Khi nói câu này, tôi cảm thấy rõ ràng mình như hụt hơi, trong lòng tràn đầy sự giả dối, quá nhiều gã đàn ông trên ti vi sau làm chuyện không nên làm đều dùng những câu như vậy đế trốn tránh, và cũng quá nhiều người phụ nữ sau khi tung ra một cái tát đã lớn tiếng hỏi:
– Vì sao anh không nói câu đó trước khi có được tôi? Anh có còn là thằng đàn ông nữa hay không?
Nhưng Lưu Hân có một điểm khiến tôi không nỡ đối xử tàn nhẫn, đó là vì cô ta khác những người đàn bà khác, lúc này cô ta không hề chì chiết sự giả dối của tôi, chỉ cắn môi lặng lẽ nói:
– Em biết gần đây anh phiền lòng, anh không cần phải lo là em sẽ yêu cầu anh điều gì, tất cả mọi chuyện đều do em tự nguyện. – Nói rồi cô ta quay người bỏ đi, vừa đi ra đến cửa chợt dừng lại, quay đầu nhìn tôi, – Yên tâm đi, em sẽ không bám riết lấy anh đâu. – Sau đó cô ta biến mất khỏi tầm mắt của tôi như một người mộng du. Tôi nhìn vào khung cửa trống không, không nói lời nào, đầu óc mụ mị.
BÍ MẬT CỦA LM THĂNG VÀ VƯƠNG TIỂU LỆ
Trong lòng tôi thật hoang mang, muốn tìm ai đó để uống rượu. Sau khi làm xong vụ tiền bảo đảm bên Khoa Mỹ, tôi hỏi Lâm Thăng có thời gian không, tối hẹn nhau đi uống:
– Hay là đến tửu lầu Xuân Hưng ngồi? Chỗ đó mới có một đợt cua Thái Hồ. – Cua Thái Hồ là loại cua vào mùa muộn nhất, thời gian vào mùa dài nhất, tới tận ba tháng, giờ đang đúng là mùa cua này. Lâm Thăng vừa nghe nói thế đã nổi hứng:
– Vậy sao? Cua hồ Dương Đăng quá nổi tiếng nên cũng nhiều hàng giả, chỉ có cua Thái Hồ là còn ăn được đồ thật.
Vương Tiểu Lệ trước nay mỗi tháng vẫn đến Châu Hải một lần, nhưng đã lâu lắm rồi tôi không nhận được điện thoại của cô nàng mời đi học văn kiện số 144 (tức là tới chơi mạt chược), lúc ngồi ăn tôi hỏi Lâm Thăng là vì sao, Lâm Thăng liếc tôi một cái:
– Có phải cậu nhớ cô ấy không?
Lần đó trên bàn mạt chược, tôi thực sự không nhịn nổi nữa bèn làm như vô tình nhưng thực ra là cố ý sờ tay Vương Tiểu Lệ một cái, bàn tay trắng trẻo như sữa, mát mẻ như ngọc, như thể chạm đúng vào cái phần nảy nở nhất trên cơ thể cô nàng, tay tôi thoáng run rẩy, ánh mắt hơi mất tự nhiên, động tác rất nhỏ này bị Vương Tiểu Lệ phát hiện, cô ta không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ thở dài:
– Đàn ông sao người nào cũng như Đăng Đồ (Đăng Đồ là người nước Sở, thời hậu Chiến Quốc, một lần tố cáo Tống Ngọc là kẻ háo sắc, nhưng sau đó bị Tống Ngọc tố cáo ngược lại).
Tôi vừa xếp bài vừa làm như vô tình hỏi:
– Đăng Đồ có gì không tốt, còn tốt hơn khối lần gã Tống Ngọc (Tống Ngọc là mỹ nam nổi tiếng cùng thời với Đăng Đồ) giả tạo, lấy chồng phải lấy người như Đăng Đồ, vợ xấu hắn còn yêu, huống là vợ đẹp. Gả cho người như Tống Ngọc mới thật là thê thảm, gái đẹp nhìn hắn ba năm mà hắn vẫn bất động, chắc chắn là bị bất lực.
Vương Tiểu Lệ bỏ quân bài trong tay xuống, nhìn tôi:
– Đang biện minh cho sự háo sắc của mình hay sao?
Tôi cười hỉ hả:
– Tôi có háo sắc cũng tùy từng đối tượng. – Trong lời nói rõ ràng có ý cợt nhả. Vương Tiểu Lệ đương nhiên là rất thông tuệ mấy chuyện trăng hoa:
– Vậy sao? Chả trách anh chỉ thích cái cô sinh viên họ Lưu.
Khi đó tôi á khẩu, nhấc tách trà bên cạnh lên nhấp một ngụm để che giấu, trong lòng chửi thầm Lâm Thăng một trận.
Chắc là Vương Tiểu Lệ không kể chuyện hôm đó cho Lâm Thăng nghe, tôi lấp liếm bằng một ngụm rượu, nói đâu dám, tôi có muốn cũng chẳng có gan, vợ bạn không thể đùa. Lâm Thăng hừ một tiếng:
– Lỗi thời rồi bây giờ vợ bạn không cần khách sáo.
Tôi nói:
– Có phải vì anh sợ người ta không khách sáo nên không kết hôn, như thế anh sẽ không bao giờ bị cắm sừng chỉ có khả năng anh cắm sừng người khác, chẳng lẽ là nguyên nhân xã hội khiến anh không kết hôn?
Lâm Thăng lại hừ tiếng nữa:
– Anh lại lỗi thời rồi, xã hội thời nay làm gì còn quan niệm cắm sừng nữa, phải nói là khắp nơi đều bị cắm sừng, làm gì có người đàn ông nào không cắm sừng người khác? Làm gì có ai không phải bất đắc dĩ đeo sừng!
Tôi hắng giọng, mặc dù những điều hắn nói là một hiện tượng, không nhắm vào cá nhân nào, nhưng tôi vẫn thấy hơi khó chịu. Lâm Thăng cũng ý thức được, lập tức chuyển đề:
– Vương Tiểu Lệ chắc sẽ không tới nữa đâu.
Ngụm rượu còn đang trôi trong thực quản, chưa kịp xuống tới dạ dày của tôi bỗng dưng trào ngược lên rồi phun ra ngoài khi nghe hắn nói câu này, ho liên tiếp mấy tiếng, nước mắt giàn giụa. Lâm Thăng nói:
– Làm gì phải kích động thế?
Tôi dùng tay lau miệng, nói:
– Đùng có đùa, tối hôm đó không phải anh đi gặp cô ta sao?
Lâm Thăng hơi ngạc nhiên:
– Tối nào?
– Hôm sinh nhật tôi, mười mấy hôm trước tôi gọi điện thoại rủ anh đi uống rượu, anh nói đang ở khách sạn không tiện đi.
Lâm Thăng hình như đã nhớ ra:
– Ồ, đó là một người bạn khác.
Hắn không chịu nói là ai nên tôi cũng không tiện truy hỏi.
Nửa tháng trước Lâm Thăng phát hiện có người lượn đi lượn lại ở khu vực hắn ở, ánh mắt nhìn hắn không bình thường, có một hôm hắn tan làm về nhà, có một người đàn ông chặn hắn ở trước cổng, bảo hắn sống cho an phận. Mặc dù lời nói rất khách sáo nhưng ẩn chứa sát khí khiến Lâm Thăng vốn nhát gan trở nên sợ hãi, hắn tưởng rằng chồng Vương Tiểu Lệ ở tận Đài Loan nên thần không biết, quỷ không hay, ai ngờ nguy hiểm cận kề ngay trước mắt.
Tôi an ủi Lâm Thăng, nói:
– Không sao đâu, nếu chồng cô ta là người không lý trí thì đã sớm phái người ra tay với cậu rồi, làm gì có chuyện cư xử lịch sự như vậy?
Lâm Thăng nghĩ ngợi một lát rồi nói cũng có lý, trên mặt lộ ra một nụ cười, nâng ly rượu lên đề nghị uống cạn. Tôi nói:
– Vương Tiểu Lệ không xuất hiện càng tốt, cũng sung sướng như đàn ông trung niên mà vợ chết, anh không những thoát được một cục nợ mà lại còn không phải trả tiền, nhất cử lưỡng tiện, được cả tài lẫn sắc đúng là việc tốt.
Sau đó tôi thông báo với Lâm Thăng chuyện nộp tiền bảo đảm cho Khoa Mỹ:
– Theo như cách anh nói, đổi hối phiếu hai triệu lấy lại tờ một triệu, đúng là anh biết nhiều hơn tôi. – Lâm Thăng không để tâm đến lời khen ngợi của tôi, chỉ hỏi một câu:
– Vương Diệu xử lý thế nào?
Thực ra tôi không hứng thú với việc ăn cua, chiều theo khẩu vị của Lâm Thăng, chẳng qua là vì muốn bàn với hắn chuyện của Vương Diệu, hắn đã chủ động nhắc tới, tôi cũng nói ra suy nghĩ của mình. Bữa cơm này của tôi với Lâm Thăng kết thúc trong tình trạng không vui vẻ. Tôi nói:
– Tôi đã hứa với Vương Diệu là chỉ cần giao lại hối phiếu sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, dù sao hắn cũng đã có ý ăn năn, không cần phải xử lý nữa.
Lâm Thăng nói:
– Làm vậy sao được, người của công ty đều biết chuyện này, sao có thể kết thúc trong lặng lẽ như thế? Người khác sẽ nghĩ gì? Anh đừng chỉ nghĩ cho Vương Diệu, hãy nghĩ xem người khác trong công ty có cái nhìn như thế nào, được không? Như thế chẳng phải như thế là dung túng cho chúng nó sau này cũng làm như vậy sao? Người xấu không xử lý tốt thì người tốt sẽ biến thành người xấu! Đúng là nực cười!
Tôi cố nhịn nỗi tức giận, hạ thấp giọng nói:
– Anh có thể phân tích một chút tâm trạng hiện nay của Vương Diệu, công ty đối xử khoan dung với hắn, chắc chắn hắn sẽ rất cảm động, người đã có vết nhơ khi dùng lại càng bán mạng vì anh hơn, huống hồ năng lực nghiệp vụ của hắn rất tốt, chúng ta cần phải giữ những người như vậy.
Lâm Thăng đứng lên, đặt mạnh bát xuống bàn, giọng nói cũng cao hơn:
– Phi, có câu này tôi muốn nói với anh lâu rồi, hy vọng anh chỉnh đốn lại phòng Bán hàng, đừng lúc nào cũng bao che cho họ, anh xem đám người đó cả ngày ở ngoài ăn uống, chơi bời, quay về mang theo một đống hóa đơn vớ vẩn để đòi thanh toán, những chi phí này có một nửa là tiêu cho khách hàng đã là may lắm rồi. Tôi đề nghị anh kiểm tra tài khoản của họ, ai cần đuổi là đuổi ngay, phải có cơ chế đào thải, đừng cảm thấy ít đi một người là công ty sẽ không vận hành được, nói thật lòng với anh, chim bốn chân thì ít, nhưng người hai chân đi đâu cũng thấy!
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thăng trân trối, tay hắn vẽ mạnh một đường trong không trung như thể đang chém một nhát.
– Còn nữa, tôi không biết là Vương Diệu cảm ơn công ty hay chỉ cảm ơn mình anh! – Lâm Thăng phẫn nộ bỏ đi, câu nói cuối cùng của hắn khiến không gian xung quanh bỗng dưng trở nên im lặng như tờ, mọi ánh mắt của mọi người như đổ dồn về phía chúng tôi. Tôi âm thầm châm một điếu thuốc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, qua lớp kính thủy tinh nhiều cạnh lồi lõm, những chiếc xe đi lại trên đường lúc đi lúc dừng, ánh đèn đỏ sau xe lúc sáng lúc tắt, thảng hoặc nghe thấy một tiếng còi hối hả. Cái lưng của Lâm Thăng len lỏi giữ những chiếc xe, cuối cùng biến ra khỏi tầm mắt của tôi. Tôi quay đầu lại, cầm ly rượu trên bàn lên, ngửa cổ uống cạn.
NỖI BUỒN CỦA TIỂU NGỌC
Bữa ăn kết thúc không mấy vui vẻ với Lâm Thăng khiến tôi thấy hơi buồn, cơn khát rượu cũng chưa được thỏa mãn, thế là tôi gọi điện thoại cho Dương Hồng Năng:
– Dương tổng, không chơi mạt chược chứ? Thế thì tốt, chúng ta tới Kim Bích ngồi một lát. Khách sáo? Không, lần trước anh giúp tôi một việc rất lớn, tôi lại thắng tiền của các anh, làm thế cũng là phải thôi. Thế nhé, anh gọi cho ông chủ Hạ đi, tôi thông báo Lộ Cường.
Phòng V16 của hộp đêm Kim Bích, tiếng nhạc, tiếng oẳn tù tì, tiếng gọi đan xen vào nhau, tay trái của Lộ Cường ôm thắt lưng Hoa, tay phải cầm micrô chìm đắm trong những giai điệu ngọt ngào: Anh nguyện thay đổi bản thân. Anh nguyện vì em mà khoác Ịện người bộ da cừu. Anh chỉ mong em cho anh lại gần. Để anh được yêu em hơn nữa
Nghe tiếng vỗ tay, Lộ Cường hôn lên trán Hoa một cái, bỏ micrô xuống, sau đó ngẩng đầu lên tìm mục tiêu, tôi ngồi trong góc nhìn về phía hắn, hắn ngoác miệng ra cười với tôi. Vừa nãy tôi giới thiệu hắn cho Hoa:
– Anh Cường.
Hoa cung kính chào hắn:
– Anh giai đeo kính trông như sinh viên vừa tốt nghiệp.
Dương Hồng Năng lập tức tiếp lời:
– Người ta nói đừng có trông mặt mà bắt hình dong, sói đội lốt cừu giờ nhiều lắm.
Hoa điềm nhiên cười:
– Thế càng tốt, sói đội lốt cừu là hàng thượng hạng trong cánh đàn ông đấy.
Dương Hồng Năng nổi hứng, hỏi:
– Thế sói đội lốt sói thì sao?
– Sói đội lốt cừu là hàng thượng hạng trong cánh đàn ông, cừu đội lốt sói chỉ là thứ phẩm, cừu đội lốt cừu là phế phẩm, còn sói đội lốt sói là hàng nguy hiểm.
Trong tiếng cười ha hả, tôi tự thú:
– Tôi là hàng nguy hiểm.
Tiểu Ngọc liên tục rót cho tôi năm chén Ngũ Bàn Sắc, rồi uống ừng ực mấy ly rượu lớn, nũng nịu đấm hai tay vào lưng tôi:
– Anh xấu thật, nói thế mà không thấy chột dạ, một số 5 còn chẳng có mà đòi gọi năm số 5.
Tôi chộp lấy tay cô nàng, nắm chặt, hỏi:
– Sao mặt em lại mọc mụn thế này, cố phải là lâu không làm chuyện đó rồi không?
Tiểu Ngọc chu môi nói:
– Anh cũng có trách nhiệm đấy, chưa bao giờ gọi em, nói đi, có phải là coi thường em không?
Tôi nói:
– Đâu có, anh lúc nào cũng coi em như em gái, mà em gái ai dám ra tay.
Tiểu Ngọc lại đấm tôi:
– Đáng ghét! Người ta không thèm làm em gái anh đâu, em biết là anh chê em! – Sau đó cô nàng sờ mấy cái mụn trên mặt, nói là mắt anh lợi hại thật, em dùng phấn che đi mà anh vẫn nhận ra? Tôi nói đương nhiên rồi, mắt anh có thể nhìn xuyên thấu, em mặc áo ngực màu gì anh còn biết nữa là! Tiểu Ngọc càng hứng hơn:
– Thật không? Đoán không ra làm thế nào?
– Tùy cho em phạt.
– Nói lời giữ lời nhé?
– Đương nhiên!
– Thế anh nói đi. – Tiểu Ngọc càng áp sát vào người tôi, hai tay ôm chặt lấy cơ thể.
– Màu đen. – Tôi làm ra vẻ nhìn chằm chằm vào ngực cô nàng rồi nói ra một màu sắc.
– Chắc chắn?
– Chắc chắn!
Tiểu Ngọc nắm tay tôi nhét ra sau lưng cô, miệng ghé sát vào tai tôi:
– Em phải trừng phạt anh mới được.
Bàn tay tôi sờ vào tấm lưng trần, mát lạnh và trơn mịn, không có dây, tôi xòe bàn tay ra, sờ khắp xung quanh, không có gì cả, tôi hơi ngạc nhiên, cô nàng nghiêng đầu nhìn tôi đầy đắc ý:
– Thua chưa?
Tôi chắp tay vái:
– Người đẹp phóng khoáng quá, tại hạ chịu thua, nói đi, em định phạt anh thế nào?
Tiểu Ngọc ôm chặt lấy hông tôi, dụi đầu lại, ghé sát cái miệng nóng hôi hổi cắn vào tai tôi:
– Em muốn ăn anh!
Tôi nhìn ra xung quanh, thấy chẳng ai chú ý đến mình, bèn ghé sát tai cô nàng nói lớn:
– Anh bị viêm tiền liệt tuyến, hơn một năm rồi chưa làm việc đó.
Biểu cảm mơ màng trên mặt Tiểu Ngọc lập tức đông cứng lại, buông tôi ra, cầm một điếu thuốc trên bàn lên rồi châm lửa, sau đó nhả ra một vòng khói dài:
– Thật không? – Giọng điệu bỗng dưng thật lạnh lùng.
– Thật. – Tôi làm ra vẻ thật thà.
– Đồ thần kinh!
Tâm trạng của Tiểu Ngọc lập tức thay đổi, tôi hiểu rằng mình đã đùa quá lố.
Tôi nhích ra xa Tiểu Ngọc một chút, nhìn chằm chằm vào mặt cô ta.
– Sao thế, chưa bao giờ nghe chửi à?
Tôi vội vàng nói:
– Không phải, không phải, không những thường xuyên nghe chửi mà anh cũng hay chửi người nữa, chỉ có điều chưa bao giờ nghe từ miệng một cô gái xinh đẹp lại nói ra một lời chửi có trình độ văn hóa như thế.
– Hừ, con mẹ nó, đừng nói chuyện văn hóa với tôi, nghe là bực! – Tiểu Ngọc bực bội dụi mạnh điếu thuốc xuống gạt tàn, sau đó cầm ly rượu lên uống ừng ực. Sắc mặt cô ta rất khó đoán, ánh mắt sáng lấp lánh, tôi nhìn cô ta mà không biết làm gì.
Lúc đi ra khỏi hộp đêm, Lộ Cường nhìn đồng hồ:
– Mới mười một rưỡi, đi chiến đấu thêm hai tiếng nữa. Tôi bảo gọi thằng Quý đi với các anh, tôi mời mấy người ăn đêm. Dương Hồng Năng chửi tôi:
– Đúng là đồ trọng sắc khinh bạn.
Tôi nắm tay ông chủ Hạ:
– Anh Hạ, hôm nào tôi đưa một người bạn tới, anh khám giúp cậu ta nhé.
Dương Hồng Năng nói tránh:
– Tôi thấy thằng ranh cậu lần nào cũng có mục đích cả.
Tôi nói:
– Linh tinh, có phải không trả tiền cho anh Hạ đâu.
Dương Hồng Năng nói tiếp:
– Tự anh bị bệnh phải không?
Tôi nói sao có thể. Dương Hồng Năng bật cười he he:
– Ban nãy anh nói gì với Tiểu Ngọc tưởng tôi không nghe thấy chắc.
Tôi cũng cười:
– Đùa thôi, chỉ là đùa thôi.
Lời của tôi đã làm tổn thương Tiểu Ngọc, tôi mời cô ta ăn đêm để bồi thường.
Trong quán lẩu hải sản Thái Điệp ở cổng công viên Hải Loan, Tiểu Ngọc, Tiểu Lộ và hai cô gái nữa chơi oẳn tù tì uống rượu như thể xung quanh không có người. Tôi hỏi Hoa, gần đây Tiểu Ngọc gặp phải chuyện gì? Hoa nói chồng nó chạy rồi, lại còn cuỗm đi của nó năm mươi nghìn tiền tiết kiệm, thế nên nó bực bội lắm.
– Chồng? Cô ấy cưới rồi? – Tôi hơi ngạc nhiên, Hoa vừa châm thuốc vừa nói:
– Bạn trai chính là chồng!
Hai tháng trước ở hộp đêm Kim Bích, Hoàng Lực gọi Tiểu Ngọc, giữa chừng hắn uống say quá bèn đè ngửa Tiểu Ngọc ra sô-pha, ép cô ta phải hôn kiểu Pháp với hắn, Tiểu Ngọc ra sức phản kháng, trong lúc giằng co, Hoàng Lực xé rách áo của cô ta, hốt hoảng, Tiểu Ngọc cắn mạnh vào tay Hoàng Lực, Hoàng Lực thốt nhiên nổi giận rút một xấp tiền ném lên bàn:
– Con đĩ khốn kiếp lại còn giả bộ trinh tiết, có chỗ nào trên người mày chưa bị đàn ông chạm vào!
Trong tiếng chửi bới của đàn ông và má mì, Tiểu Ngọc im lặng ngồi một góc, mái tóc dài che mắt cô, âm thầm có thể nhận ra vẻ đau đớn và buồn rầu trong đó, tôi kéo Tiểu Ngọc ra khỏi phòng đưa cô ta ra ban công, cầm năm trăm tệ nhét vào tay cô ta:
– Vừa nãy là bạn anh không đúng, anh xin lỗi.
Đêm đó gió lạnh hiu hắt, những vì sao điểm xuyết trên bầu trời, Tiểu Ngọc mặc một bộ váy trắng, mái tóc dài khẽ bay trong gió, lặng lẽ nhìn về phía trước. Hồi lâu cô ta mới quay đầu lại, nước mắt sáng lấp lánh, giây phút đó, tôi cảm giác đôi mắt của cô ta trong sáng như thủy tinh, sao mà quen thuộc:
– Anh Phi, tại em không tốt, làm mất mặt anh. Nhưng em muốn anh biết, cả người em đã bẩn thỉu lắm rồi, duy chỉ có nụ hôn này là em giữ lại cho chồng em.
Từ quán lẩu đi ra, đêm đó tôi lái xe điên cuồng trên con đường Cửu Châu, tôi hạ hết cửa sổ xe xuống, tiếng nhạc trong đĩa CD vang lên chấn động màng nhĩ, tôi nhớ lại cô kỹ nữ Sarah trong bộ phim “Chạy trốn khỏi Las Vegas”, và cả người bạn trai nghiện rượu của cô, khi xem bộ phim này, tôi đã từng khóc vì thân thế và sự kiên cường của Sarah, có thể Tiểu Ngọc có điểm giống Sarah, và ở người bạn trai của cô cũng âm thầm có bóng dáng của tôi. Tiểu Ngọc muốn giữ lại nụ hôn cho chồng mình, khách hàng sỉ nhục cô, người yêu duy nhất lại bỏ rơi cô, trên thế giới này vẫn còn sự kiên trinh, nhưng có sự chân thành hay không? Bạn vì người ta mà giữ lại một nhưng ai cho bạn bầu trời đầy nắng? Giây phút đó tôi thấy sống mũi mình cay cay, dường như có một giọt nước đang lăn nơi khóe mắt, không rõ là vì sao.
MẸ CON LÔI TỔNG
Từ Thanh Đảo trở về, bước xuống khỏi máy bay, tôi ngộ ra một chân lý, không biết lái máy bay cũng không sao, chỉ sợ cơ trưởng và bạn không cùng chung số phận . Chỉ khi cột chặt lợi ích sinh tử lên một chiếc máy bay, một chiếc thuyền, một sợi dây thừng, cùng hưởng vinh nhục, mạng sống nối liền với nhau mới có thể đảm bảo thành công. Sau khi quay về, tôi vẫn nghĩ mãi vấn đề làm thế nào để buột chặt, nếu chỉ giải quyết được vấn đề kỹ thuật và mua hàng, tôi vẫn chưa thể kê cao gối ngủ ngon, làm thế nào để buộc chặt Lôi tổng vào mới là điểm mấu chốt và là vấn đề tôi chưa giải quyết được. Sau bữa cơm Thượng Hải, tôi hiểu rằng một người tới độ tuổi và có kinh nghiệm sống như Lôi tổng không chỉ đơn thuần dùng tiền là có thể mua chuộc, còn phải thêm một thứ nữa, tình cảm. Nếu nói rằng phương thức giao tiếp cơ bản của tôi với mọi người khác là “giao dịch”, hạng như Hoàng Lực, Dương Hùng Vĩ, ngoài “giao dịch” còn thêm vào “sở thích”, nhưng đối với Lôi tổng cần phải đổi công thức thành “giao dịch + tình cảm”, đây là phán đoán cơ bản của tôi sau khi tiếp xúc với Lôi tổng. Tuy rằng tôi đã từng nói sẽ dùng tiền để ném chết chị ta, nhưng đó chỉ là lời nói tức giận nhất thời, thực sự hành động lỗ mãng như thế chưa chắc đã đập chết được họ mà có khi còn tuyệt đường sống của chính mình.
Lần thứ hai gặp mặt Lôi tổng là trong một tình huống rất tình cờ. Từ Thanh Đảo trở về, cuộc sống của tôi càng trở nên không có quy luật, một mình ăn cơm thấy nhạt nhẽo nên tan sở là tôi điện thoại khắp nơi, hẹn người này người kia, thêm vào đó là rượu thuốc quá độ nên sức khỏe kháng nghị một cách nghiêm trọng, đầu tiên là cổ họng bị sưng, sau đó là lợi cũng đau, đến uống nước cũng gặp khó khăn. Bác sĩ dùng đèn pin và một que gỗ kiểm tra xong nói là tưa lưỡi trắng, ở lợi mọc lên hai nốt nhỏ màu trắng to bằng hạt gạo, y học gọi là “viêm chân răng cấp tính”, thực ra là bị “nhiệt”, kê cho tôi một loạt các loại thuốc, dặn dò tôi uống nhiều nước, hút ít thuốc, không nên ăn đồ ăn cay nóng.
Từ bệnh viện đi ra, một hình bóng quen thuộc đi lướt qua tôi, nhìn kỹ lại hóa ra là Lôi tổng, đang dìu một cậu thanh niên đi chầm chậm, tôi vội vàng đuổi theo, gọi “Lôi tổng”, sau đó đưa hai tay ra đỡ cậu thanh niên:
– Sao thế?
Lôi tổng nhận ra tôi, khẽ ồ một tiếng, sau mấy câu hàn huyên tôi đã biết được tình hình, cậu thanh niên này là con trai của chị ta, tên là Victory, đang học khoa Thương mại trường Đại học New York, một tuần trước từ Mỹ về Châu Hải, lúc chơi bóng rổ ở một khu nghỉ mát do không cẩn thận bị ngã, chân và thắt lưng bị thương, ngày nào cũng phải tới bệnh viện Đông y xoa bóp và trị liệu.
Tôi kiên quyết đòi đưa hai mẹ con họ về, Lôi tổng nói:
– Không cần đâu, có tài xế rồi.
Tôi nói tài xế lớn tuổi rồi không chăm sóc được cho hai mẹ con, huống hồ hôm nay là Chủ nhật, cho anh ấy về nhà nghỉ ngơi. Tôi đuổi khéo anh tài xế, vừa lôi vừa kéo hai người họ lên xe của tôi, dọc đường tôi quan tâm hỏi han tình hình học tập và sinh sống của Victory, không để lộ dấu vết gì nhưng lại cố gắng lấy lòng bọn họ.
Sau việc đó, tôi nhớ lại, mới ý thức được rằng sự kiên trì của mình khi đó là một việc làm thật thông minh, nếu khi đó tôi nghe theo lời giáo huấn “cung kính không bằng tòng mệnh”, nếu tôi không kiên trì đuổi khéo người tài xế, thì cuộc gặp gỡ đó chỉ là một cuộc gặp gỡ rất bình thường, sau khi lướt vai đi qua nhau, mối quan hệ giữa tôi và Lôi tổng sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nào. Cho dù khi đó Lôi tổng biết tôi cố ý làm như vậy là vì muốn lấy lòng chị ta, cho dù hành động “nghĩa hiệp” của tôi không hàm súc, không khéo léo cũng chẳng có chút gì gọi là “hàm lượng kỹ thuật”, nhưng không ai đánh người cười, đây là truyền thống của người Trung Quốc. Trong đầu tôi khi đó chỉ có một suy nghĩ, tôi không thể mất đi cơ hội trời cho này nữa, cho dù tôi làm có hơi quá đáng. Tôi lái xe đi thẳng tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm của sơn trang Tuấn Phát, sau đó nhanh chóng giúp Victory mở cửa xe, dìu cậu ta xuống, Lôi tổng đưa tay ra nói một tiếng: “Cảm ơn cậu”, ý là nói hành động lấy lòng của tôi nên dừng lại tại đây, nhưng Victory lập tức nói:
– Mẹ, đã tới cửa nhà rồi, không mời anh Lý lên uống ly nước hình như hơi thất lễ.
Victory đã nói vậy, với thái độ của Lôi tổng chắc chắn sẽ không phủ định, thế nên chưa chờ Lôi tổng trả lời, tôi đã tiếp tục dìu Victory đi, đưa cậu ta vào thang máy, sau đó lên lầu, vào nhà ngồi chơi một lát, mọi thứ đều rất tự nhiên. Ngồi khoảng mười phút tôi biết đã đến lúc rút lui bèn đứng lên cáo từ, rồi ra sức dặn dò:
– Victory, cậu nhớ nghỉ ngơi cho tốt, đừng vận động nhiều. Lôi tổng cũng bảo trọng, chỉ có hai mẹ con chị chắc là không được, ngày mai tôi sẽ mời y tá tới chăm sóc, nếu có làm sao nữa, tôi không gánh vác nổi đâu. – Lời nói của tôi nghe mà nổi gai ốc, đến bố mẹ tôi cũng chưa bao giờ được tôi đối xử chu đáo như thế.
Hôm sau, tôi nhờ hết người này tới người khác tìm được một bác sĩ chỉnh hình xương rất nổi tiếng của bệnh viện Phương Nam, Quảng Châu, chiều hôm đó phái xe tới Quảng Châu đón ông ta, đồng thời bảo Cảnh Phú Quý tới một công ty môi giới mời y tá, dặn dò nguyên tắc “không sợ đắt nhất, chỉ cần giỏi nhất”. Buổi tối, bác sĩ, y tá và tôi cùng tới nhà Lôi tổng, sau khi được tôi thanh toán một món tiền hậu hĩnh, hai đồng chí đó đều làm việc rất nhiệt tình, tôi ở bên cạnh thi thoảng lại nói với Victory vài câu về mối quan hệ Trung – Mỹ, chuyên ngành của tôi lúc này đã được dùng tới. Lôi tổng vẫn không nói năng gì nhiều, tôi biết là đối phó chị ta cần phải bình tĩnh, giống như ninh canh gà, không được hấp tấp, chị ta không phản đối đã là sự chấp thuận lớn nhất rồi.
VÁN BÀI CHƯA THÀNH, LƯU HN MANG THAI
Tôi đã quen với việc chạy lăng xăng khắp nơi để cầu xin người ta và mặc cho người ta sai khiến, nhưng lại không chịu được nếu người khác đối xử tốt với mình, cho dù chỉ là một chút.
Lưu Hân đặt một đống bảng biểu lên bàn tôi, sau đó chuẩn bị báo cáo với tôi về chuyện bảo hiểm xe và bảo hiểm xã hội cho nhân viên, tôi không mấy hứng thú với những chuyện này:
– Cô cứ quyết đi là được, mua theo mức thấp nhất.
– Bảo hiểm xã hội có thể mua theo mức thấp nhất, nhưng xe của anh phải mua bảo hiểm toàn bộ.
– Không sao, kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt, không có vấn đề gì đâu, mua bảo hiểm cho người thứ ba là được.
– Không được, chuyện này không đùa được, thà mất thêm ít tiền còn hơn, em tính qua rồi, một năm cũng chỉ hết hơn một nghìn tệ. Giọng điệu của Lưu Hân vô cùng kiên quyết, hình như không phải đang xin ý kiến của tôi mà giống một người chị đang dạy bảo em trai mình, trong lòng tôi phút chốc bỗng thấy có chút gì ấm áp, nhưng vẫn không thể hiện ra, chỉ nói là thế cũng được, cứ làm như những gì cô nói.
Lưu Hân đứng lên chuẩn bị đi ra bỗng dưng dừng lại.
– Anh bị ốm sao?
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn sững cô ta, không nói lời nào. Lưu Hân nhìn về phía cái máy in trong văn phòng tôi, tôi mới phát hiện ra có một cái túi nilon trên đó có dòng chữ “Bệnh viện Đông y thành phố Châu Hải”, mấy hộp thuốc lấp ló bên trong, tôi lắc đầu nói:
– Không có bệnh gì lớn cả, đau răng, bị nhiệt.
Lưu Hân kéo ghế ra ngồi xuống trước mặt tôi, hai tay khoanh trước ngực:
– Hình như anh trốn tránh em?
Tôi không dám nhìn vào ánh mắt của Lưu Hân, vừa nhìn máy tính vừa gõ bàn phím và nói:
– Tôi trốn cô làm gì, cô có phải là con hổ ăn thịt người đâu, chẳng qua là dạo này nhiều việc quá.
– Anh Phi, không, Lý tổng, lẽ ra có mấy lời này em luôn muốn nói với anh, nhưng thời gian đi làm không tiện lắm, tan làm muốn nói với anh vài câu thì anh lại phải đi tiếp khách, nhưng có câu này em vẫn phải nói với anh, em không phải người như Phó Tiểu Lan!
Phó Tiểu Lan vốn làm việc ở phòng Hành chính của công ty, là cấp dựới của Lưu Hân, phụ trách mua sắm đồ văn phòng phẩm công ty, tất cả các đồ dùng văn phòng của công ty tôi đều do một ông chủ họ Tăng cung cấp, hai người lâu ngày bén lửa liếc mắt đưa tình với nhau, nhưng ông chủ Tăng kia là một người đã có vợ, nghe nói Phó Tiểu Lan không thích bọn thanh niên bồng bột tuổi hai mươi, chỉ thích những người đàn ông chính chắn bốn mươi tuổi, hơn nữa không tiếc phải làm vợ bé, nói là vợ bé còn được lợi hơn là vợ lớn, cho nên sau khi câu được ông chủ Tăng đã xin nghỉ việc chỗ chúng tôi, một năm sau gặp ông chủ Tăng trên bàn rượu, ông ta dốc bầu tâm sự với tôi, nói là ban đầu đã thỏa thuận với nhau, nhà ông chủ Tăng với nhà vợ có giao thiệp với nhau lâu đời, không thể nào ly hôn, Phó Tiểu Lan cũng đã đồng ý, sau đó còn có vài người bạn trai nữa, nhưng tất cả đều là thanh niên non nớt, làm sao so sánh được với một người thành công như ông chủ Tăng, nhưng sau cô ta lớn tuổi hơn, suy nghĩ cũng thay đổi, muốn làm bà cả, hơn nữa còn mấy lần lén chọc thủng đầu bao cao su, nên mang thai, ép ông chủ Tăng phải ly hôn với vợ, thế đâu có được, ban đầu đẽ thỏa thuận với nhau rồi. Phó Tiểu Lan thấy không có cơ được làm bà cả, thế là ôm cái bụng đã lùm lùm tới nhà ông quậy một trận, khiến ông chủ Tăng phút chốc như già đi cả chục tuổi:
– Trái tim đàn bà đúng là sâu như biển cả, cho dù ban đầu đã thỏa thuận với nhau nhưng sau đó cũng sẽ thay đổi.
Lưu Hân nhắc tới cô ta, tôi chỉ cười, bàn tay ngừng gõ bàn phím, chuyển ánh mắt về phía cô, giọng nói có vẻ kích động:
– Cho dù cô không giống như Phó Tiểu Lan thì giữa chúng ta là quan hệ gì? Vợ lẽ? Người tình? Tình một đêm? Hình như đều không phải, cô không muốn mang lại phiền phức cho tôi, nhưng tôi cũng không nhẫn tâm để cô chịu ấm ức cả đời.
Lưu Hân có vẻ kinh ngạc, không ngờ tôi lại nói như thế.
– Thế thì… vâng ạ, anh làm việc đi. – Lưu Hân có vẻ không vui, chống hai tay xuống ghế rồi đứng lên, sau đó cố gắng mấp máy miệng nói với tôi, nói rằng anh hãy xem mấy báo cáo này đi. Tôi nói được rồi, liếc một cái, bàn tay buông thõng xuống, sau đó nói với Lưu Hân đã đi ra tới cửa:
– Tối nay tôi mời cô đi ăn cơm Hồ Nam.
Lưu Hân quay người lại:
– Anh nói gì? Thật không? – Gương mặt lập tức trở nên tươi tỉnh như hoa. Tôi nói cô chưa nghe rõ mà sao có vẻ vui thế? Bị tôi nắm thóp, Lưu Hân xìu xuống:
– Người ta muốn nghe thêm lần nữa mà.
Tôi cố gắng mỉm cười, nói với cô ta:
– Nghe rõ nhé, lời hay chỉ nói một lần thôi, tối tôi mời cô đi ăn cơm Hồ Nam!
Nhìn Lưu Hân vui vẻ đi ra khỏi cửa, tôi ngả người ra ghế, giây phút đó tôi thầm quyết định, nhất định mình phải xòe bài với Lưu Hân, không được chờ đợi nữa. cô ta mệt, tôi còn mệt hơn, tôi không thể đùa với tình cảm, tôi không có cái dũng khí đó, hơn nữa tôi phải dùng thái độ kiên quyết để từ chối cô ta, không để cô ta có bất kỳ suy nghĩ nào khác, tuy rằng làm như vậy rất nhẫn tâm, rất tàn khốc, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, đàn ông làm việc lớn là phải như thế.
Vừa lên xe tôi đã đưa cái hộp cho Lưu Hân:
– Quà tặng cô.
Lưu Hân tỏ vẻ kinh ngạc:
– Cái gì thế?
Tôi mỉm cười nhìn về phía trước:
– Cô mở ra xem thì biết, tôi mang từ Thanh Đảo về, có điều nó không bằng cái bút cao cấp cô tặng tôi đâu.
Lưu Hân đã háo hức lắm rồi, vừa xé lớp giấy bọc vừa nói:
– Chỉ cần là của anh tặng thì em đều thích. Vừa mở ra đã thốt lên, – Oa, đẹp quá!
Bộ dụng cụ nhà bếp gồm có dao, dĩa, thìa, đũa này tôi mua ở Thanh Đảo khi đi dạo, đúng lúc gặp một triển lãm đồ gia dụng của Hàn Quốc, thấy nó được thiết kế tinh xảo, mua về định để dùng, nhưng nghĩ tới việc hôm nay phải từ chối Lưu Hân, thế là tặng cho cô ta làm kỷ niệm.
– Anh đặc biệt mua cho em phải không? Lưu Hân nghiêng đầu hỏi. Câu hỏi này khiến tôi á khẩu, nếu là với người như Dương Hồng Năng, chắc chắn tôi sẽ thoảỉ mái mà nói “Còn phải hỏi”. Nhưng tôi vẫn chưa mặt dày vô sỉ tới mức đó. Tôi biết điều này đối với đàn bà mà nói là vô cùng quan trọng, họ có thể không quan tâm bạn mua món đồ đó ở đâu, có phù hợp với mình hay không, có cao cấp hay không, họ chỉ quan tâm tới việc có phải do bạn đích thân lựa chọn và mua cho họ hay không. Có một lần tôi với Cảnh Phú Quý đi Nhật khảo sát, hắn chọn một cái áo màu tím cho Thẩm Tịnh, nhưng quay về mới mấy ngày tôi đã phát hiện chiếc áo được Dương Huệ mặc, hơn nữa cô nàng còn rất đắc ý:
– Cái này là anh Quý nhà em mua từ Nhật về cho em đấy, chỉ tiếc là nó hơi nhỏ một chút, không, là vì em hơi béo một chút, vì chiếc áo này, em sẽ giảm cân.
Khi đó tôi vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn làm ra vẻ thản nhiên, lát sau bèn nghĩ thông chuyện này, thân hình Thẩm Tịnh mảnh dẻ hơn Dương Huệ, chắc chắn là vì cô nàng chê kiểu dáng, màu sắc không đẹp nên Cảnh Phú Quý mới tặng cái áo cho vợ, còn nói là đích thân lựa cho cô, Dương Huệ cảm động tới nỗi vì chiếc áo mà quyết định đi giảm béo, sau sự việc đó tôi nói với hắn suy đoán của mình, Cảnh Phú Quý cười nói:
– He he, không lãng phí, mọi người đều vui, có gì là không tốt.
Tôi không nhìn Lưu Hân, mỉm cười nói một câu:
– Cô nghĩ sao?
Lưu Hân ôm cái hộp vào trước ngực, cúi đầu trầm tư một lát:
– Em nói là không phải, đúng không?
Tôi hỏi cô vì sao? Lưu Hân nhìn thẳng về phía trước:
– Bởi vì tối hôm kia chúng ta gặp nhau, anh không tặng em món quà này, nếu là do anh mua cho em, chắc chắn khi đó anh đã đưa em rồi, đúng không?
Tôi hơi chột dạ, buột miệng nói:
– Vì hôm đó tôi nhiều việc quá nên quên.
Lưu Hân quay đầu qua:
– Có điều chỉ cần là anh tặng thì em đều thích!
Tôi quay đầu nhìn cô:
– Lưu Hân, cô đúng là một cô gái tốt luôn hiểu lòng người!
– Vậy sao? Em còn đang nghĩ, hôm nay đột nhiên anh tốt với em như thế có phải là vì có mục đích gì không?
Tôi khựng lại, vội vàng quay đầu đi, hồi lâu không trả lời.
Lưu Hân thích ăn cay, tới nhà hàng, tôi hỏi nhân viên có món gì cay nhất, cô ta nói liền một mạch năm, sáu món, tôi bảo mỗi món một đĩa, Lưu Hân thấy vậy liền vội vàng xua tay:
– Đừng, đừng, nhiều quá, đừng cay quá, giờ em không ăn cay được.
Tôi nói vớ vẩn, gái Hồ Nam có ai không ăn cay đâu, em gái cứ nghe lời anh, gọi mấy món đó. Cô phục vụ mím môi cười, tôi đoán được vài phần nguyên do, cố ý hỏi cô nàng, cô nói:
– Anh đối với bạn gái tốt thật.
Lưu Hân ngẩng đầu lên mỉm cười hỏi tôi:
– Em là bạn gái của anh sao?
– Không phải! – Tôi buột miệng nói.
Cái khẩu khí cứng nhắc này khiến Lưu Hân giật mình, sắc mặt độ nhiên thay đổi, không khí vui vẻ ban nãy bỗng dưng trở nên lạnh lẽo, tôi bất chấp, bỏ đũa xuống, nhìn cô ta chăm chú:
– Lưu Hân, tôi muốn nói với cô một chuyện.
Lưu Hân cúi đầu khóe mắt đã tràn nước, gương mặt rõ ràng là cố gắng mỉm cười, cô ta dùng một tay ôm bụng, sắc mặt vô cùng đau khổ, tôi cầm lấy tay cô ta đặt lên bàn, hỏi nhanh:
– Sao thế, chỗ nào không khỏe?
Lưu Hân rụt hai tay về, đồng thời ép chặt lên bụng, đầu cúi gằm, miệng hàm hồ điều gì đó không rõ:
– … không tới.
Tôi không nghe rõ, vội hỏi:
– Cái gì không tới? Cô bảo cái gì không tới?
– Em… cái đó không tới.
– Cái đó? Cái gì? – Máu trong người tôi chảy rần rật, giây phút đó, đám mây đen tĩnh lặng đã chiếm cứ toàn bộ bầu trời trong xanh ban nãy, bên tai như vang lên tiếng sét, thế giới này vì sao lúc nào cũng đối đầu với tôi? Từng chút một, khiến bạn không thể dừng lại để thở! Vào giây phút chết chóc khi cơn mưa bão tới gần, chiếc điện thoại trên bàn kêu lên thật chói tai tôi máy móc áp nó vào tai, một giọng nói hưng phấn ở đầu bên kia vang lên:
– Anh rể, mai em với chị về Châu Hải, anh tới sân bay đón bọn em!
Thứ cần đến không đến, thứ không cần lại liên tiếp gõ cửa. Được rồi! Đến đi! Cái gì cần đến, không cần đến, tất cả hãy đến đi!
THANH THANH TRỞ VỀ
Làm đàn ông đã khó, làm một người đàn ông thành công càng khó hơn, còn làm một chủ đã khó càng thêm khó. Đó là sự lĩnh ngộ của tôi, tôi cảm thấy những lời Tôn tổng nói đã ăn sâu vào tim tôi.
Hồi công ty mới thành lập, vì không thể trả lương cao nên tôi đành phải quan sát sắc mặt nhân viên để làm việc, không thể đắc tội với bọn họ, vì chỉ sợ nếu họ không vui mà bỏ việc, về danh nghĩa tôi là ông chủ, nhưng trên thực tế, họ mới là ông lớn. Lúc nào cũng lo lắng những cuộc điện thoại lúc nửa đêm, hàng bị trả lại, nhà kho bốc hỏa… Nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát là tim đập thình thịch, những điều này các nhân viên không thể nào hiểu được, tan sở, họ là người vui nhất, còn tôi là người lo nhất. Mỗi khi xem trên tivi, nhìn các ngôi sao xuất hiện sang trọng, lộng lẫy là tôi vô cùng đố kỵ, họ không những kiếm được nhiều tiền mà còn có vô số các fan bao vây, chẳng phải lo lắng điều gì, gây nên phiền phức đã có công ty quản lý hoặc tìm người chịu tội thay, việc duy nhất họ phải làm là tạo dáng chụp ảnh hoặc tập ký sao cho đẹp, gặp được người con gái nào như ý còn có thể lưu lại số điện thoại để sau này liên lạc, bao nhiêu ngọt bùi của cuộc đời đều bị bọn họ chiếm hết.
Bây giờ tôi có tiền rồi, có vốn rồi. Ngày trước những lời tôi nói bị bọn họ coi là đánh rắm, nhưng dù tôi có đánh rắm cũng được bọn họ tâng bốc lên thành đang hát, là âm thanh của trời đất. Thấy ai không thuận mắt còn có thể lôi món cá mực xào (Cá mực xào là một món ăn, nhưng trong tiếng Trung, nó đồng thời có nghĩa là đuổi việc) nổi tiếng của Hồng Kông ra để uy hiếp họ, cái cảm giác mất mát trước đây coi như đã tìm lại được.
Nhưng dù tôi có diễu võ dương oai thế nào, nhưng khúc mắc trong tình cảm vẫn không thể nào giải quyết ổn thỏa.
Vừa đi làm tôi đã cảnh báo Cảnh Phú Quý gọi Vương Diệu và Bành Tiền Tiến vào văn phòng, giận dữ nói là các cậu hãy xem lại cái kế hoạch công tác chết tiệt mà mình làm đi, cần phải gặp ai, nói chuyện gì đều không thấy viết, chỉ biết ngửa tay xin kinh phí công tác, Vương Diệu vội vàng thanh minh:
– Lý tổng, trong lòng bọn em đều biết rõ rồi mà.
Chưa chờ hắn nói hết, tôi đã lập tức nói:
– Chỉ các cậu biết có tác dụng chó gì, tôi không biết! Làm lại, mấy giờ xuất phát, ban ngày gặp ai, tối mời ai ăn cơm đều phải viết rõ!
Họ vẫn trù trừ ở đó không đi, Bành Tiền Tiến nói Lý tổng, kế hoạch chi tiết quá cũng vô dụng, có nhiều điều sẽ thay đổi trong chuyến đi. Tôi đã bực mình lắm rồi, xua tay:
– Kỹ hay không là việc của các cậu, thay đổi hay không là việc của tôi.
Có lẽ vì khẩu khí của tôi dọa bọn họ nên hai người đứng đó không biết làm gì, Cảnh Phú Quý móc thuốc ra đưa cho mỗi người một điếu, nói kế hoạch là cần thiết, thay đổi là chắc chắn, các cậu bây giờ đi hoàn thiện lại, hai người nghe thấy thế như chim sổ lồng, vội vàng chạy biến đi.
Tôi mệt mỏi ngã người xuống ghế, nói là Lâm tổng nói không sai, nuôi một lũ vô dụng, chẳng bằng con lợn. Cảnh Phú Quý đứng lên ghé mông ngồi lên bàn làm việc của tôi, nói cậu làm ông chủ như thế là không được, giận gì cũng không được thế. Tôi vẫn chưa hết giận:
– Chẳng lẽ tôi lại phải nhìn sắc mặt chúng để làm việc, thế tôi làm ông chủ còn có nghĩa gì!
– Không phải bắt cậu phải nhìn sắc mặt của bọn chúng, vấn đề là đã chửi rồi, cậu thấy sướng rồi, giải tỏa tức giận rồi, nhưng có giải quyết được vấn đề không? Bọn chúng sẽ tâm phục khẩu phục, can tâm tình nguyện làm việc không? Huống hồ hai đứa đó giờ là cốt cán của công ty, thiếu chúng sẽ phiền phức lắm.
Nghe nói thế tôi càng nổi cáu:
– Cốt cán? Cái công ty này ngoài tôi ra, thiếu bất cứ ai cũng có thể vận hành được.
Nói câu này ra tôi lại thấy không thỏa đáng lắm, bèn bổ sung thêm một câu:
– Đương nhiên còn cả cậu và Lâm tổng.
Cảnh Phú Quý thấy tôi đang giận nên hơi e dè:
– Thiếu tôi chắc chắn vẫn hoạt động được, tôi biết rõ mà.
Tôi lập tức mỉm cười, vỗ vai hắn:
– Cậu xem cậu kìa, nghiêm túc với tôi đấy hả?
Cảnh Phú Quý vẫn thản nhiên:
– Phi, đừng chơi trò này, tôi còn không hiểu cậu sao?
– Không nói chuyện vô vị này nữa, – Tôi chuyển chủ đề. – Gần đây có động tĩnh gì của Triệu Hữu Tài không?
Cảnh Phú Quý nói:
– Nghe nói hôm qua hắn tới Khoa Mỹ gặp Lôi tổng, nói chuyện thế nào còn chưa biết.
Tôi bảo:
– Cậu gọi Bành Tiền Tiến vào đây, hỏi hắn liệu có thể moi chút tin tức nào từ phía Tiểu Phương không.
Cảnh Phú Quý khựng lại, nói:
– Thôi bỏ đi, để tôi ra ngoài hỏi nó, cậu không lên tiếng là được rồi.
Cảnh Phú Quý đi tới cửa bị tôi gọi giật lại:
– Cậu bảo tài xế chiều nay tới sân bay Châu Hải, Thanh Thanh từ Thanh Đảo quay về rồi.
– Sao không bảo Lưu Hân sắp xếp, cô ta quản lý đội xe mà.
– Không cần hỏi nhiều, cậu cứ làm là được. – Tôi xua tay.
Khoé miệng Cảnh Phú Quý bỗng dưng nở một nụ cười đầy ý nghĩa. Cảnh Phú Quý đi ra, tôi tiếp tục nghĩ lại cuộc nói chuyện ngày hôm qua với Lưu Hân, nhưng lập tức bị tiếng chuông điện thoại ngắt ngang, số lạ, nhưng đuôi là 8888, chắc chắn không phải người bình thường, tôi không thể không nghe. Ấn phím nghe, một giọng nói đã từng rất quen thuộc vang lên bên tai:
– Thổ phỉ à, chiều tao từ Thâm Quyến tới Châu Hải, tối mời tao uống rượu! – Câu nói vô cùng ngang ngược nhưng có thể gọi ra được biệt hiệu của tôi chắc chắn là bạn đại học, tôi hỏi:
– Xin lỗi, mày là thằng ma cà bông nào?
– Tao là ai? Tao ngủ bên trên mày ấy!
Là Hầu Kình, thằng súc sinh!
Năm 1989, khi cái đám thanh niên vừa biết cạo râu như chúng tôi đang ở độ tuổi sung sức nhất cuộc đời, đi quậy phá khắp nơi thì Hầu Kình đã bắt đầu bán thuốc, bán rượu cho chúng tôi trong ký túc xá, tôi nói nếu ngày nào đó xảy ra chiến tranh chắc chắn mày sẽ đi bán quân hỏa.
Hầu Kình ngủ giường bên trên tôi, thêm vào đó tôi từ Sơn Ca Lạp, hắn là người Tô Bắc nên đương nhiên chúng tôi trở thành bạn tâm giao của nhau. Khi đó Hầu Kình là đứa có ngoại hình kém nhất, người thấp bé, đi đường như là nhảy, nói chuyện không bao giờ nhìn vào mắt người đối diện, cứ như thể đang lẩm bẩm một mình, hắn nói tiếng phổ thông như chim hót, nghe là biết giọng của người Tô Bắc, nhưng hắn rất nhiều ý tưởng, thế nên được đặt biệt danh là “Hầu Tinh” (Con khỉ tinh ranh). Hồi mới nhập học, hắn còn được coi là một “thanh niên văn học”, thường xuyên canh ba nửa đêm trốn trong chăn viết tản văn, thơ ca, miệng còn lẩm bẩm, rên rỉ hát, có một lần tôi dậy đi vệ sinh, bị dáng vẻ của hắn dọa chết khiếp, hết cả buồn tè, còn tưởng hắn đang mộng du. Hầu Tinh thi thoảng có bài được đăng trên báo trường, lần oách nhất của hắn là nhà trường tổ chức một cuộc thi đọc thơ, hôm đó hắn nhảy lên sân khấu, chỉ một bài thơ mà khiến mọi người mắt tròn mắt dẹt, từ đó khơi dậy một trào lưu hợp tác viết văn trong toàn trường, sau đó mấy trào lưu như kiểu “Tốt nghiệp rồi, tôi vẫn là trai tân” hay “Anh và em xa cách” đều là chịu ảnh hưởng từ hắn, Cuối cùng Hầu Tinh đã chiếm được trái tim của một cô gái ngưỡng mộ thi sĩ nổi tiếng nước Anh D.H Lawrence, cô gái đó kể cả đi giày bệt cũng cao hơn Hầu Tinh hai cen-ti-mét, nhưng cô nàng khoác tay Hầu Tinh đi như con chim nhỏ nép vào người đàn ông của mình, cả ngày đi trên con đường trung tâm của trường, khiến đằng sau biết bao cánh cửa sổ ký túc xá lóe lên những tia nhìn đố kỵ. Nhưng chuyện vui không được lâu, món ăn tinh thần dù sao cũng không bì được với cám dỗ hàng hiệu, một năm sau cô bạn gái của hắn bị bao vây bởi nước hoa Poison, giày da Wolf, thế là chạy theo một gã đại gia có ô tô riêng, hôm đó Hầu Tinh đốt hết đống bản thảo của hắn, một cú xoay người rất đẹp đã biến một nhà thơ thành một thương nhân, vận chuyển một lô thuốc lá Đông Độ, Mộng Đô từ Tô Bắc vào trường, bắt đầu cuộc đời giàu có của mình, từ đó hắn phất lên nhanh chóng, trở thành đại gia của lớp tôi. Sau đó, một ngày tôi phát hiện trên mạng có một nhóm người làm thơ biệt danh là “Nửa dưới”, tôi mới ý thức được rằng bọn họ là đồng loại của Hầu Tinh, nếu thi sĩ Hầu khi đó tiếp tục làm thơ, hắn chắc chắn sẽ trở thành đại diện của nhóm này.
Hầu Kình sau khi thất tình trở nên vô cùng sa đọa, từng suýt chút nữa đánh nhau với gã Vương Tiểu Sơn – mỹ nam của ký túc xá. Vương Tiểu Sơn là người Đại Liên, không những cao to, khỏe mạnh mà bóng đá, chơi guitar, món nào cũng giỏi, ngoại trừ một khuyết điểm nhỏ xíu là ngũ quan không thực sự hài hòa, còn người hắn toát lên một vẻ quyến rũ có thể thu hút bất cứ đứa con gái nào, thường xuyên có các cô nàng kiếm đủ mọi lý đo để tới tìm hắn. Một buổi trưa, Hầu Tinh đang nằm mơ giấc mộng đẹp, một cô nàng gõ cửa bước vào, nói là tìm Vương Tiểu Sơn để hỏi về một vấn đề quan hệ quốc tế Hầu Tinh bị phá ngang giấc mộng nên rất không vui, liên tưởng tới chuyện hắn đang thất tình mà Vương Tiểu Sơn cứ khoe khoang chuyện cua gái trước mặt, thế là hắn vén màn lên quát cô bạn kia:
– Nó hiểu cái quái gì về quan hệ quốc tế, nó chỉ hiểu quan hệ nam nữ thôi!
Đúng lúc này Vương Tiểu Sơn đang huýt gió từ ngoài trở về, nghe Hầu Tinh nói thế giận dữ đòi dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, nhưng bị tôi ôm chặt lại, nói là bang giao không kết thù, cô nàng không phải là Helen trong “Troy”, càng không phải là hoàng hậu Ai Cập, vì một người con gái bình thường mà phát động chiến tranh sẽ bị bạn bè cười cợt, giống như sư huynh sư tỉ người Liêu Ninh, nổi tiếng cả trường vì scandal thật chẳng đáng chút nào! Mười năm năm sau, Vương Tiểu Sơn đã từng nổi tiếng phong lưu ở trường đại học chuyển tới Đông Bắc sống một cuộc sống bê tha, nghe nói hắn thường xuyên say rượu rồi đánh vợ, chưa đến bốn mươi mà trông đã già như năm mươi. Còn Hầu Tinh của chúng tôi, tuy rằng vẫn thấp như vậy, nhưng ăn mặc sáng sủa, tinh thần dồi dào, lúc nào cũng giơ cái đồng hồ hàng hiệu với chiếc nhẫn kim cương sáng loáng trên tay lên khua trước mặt mọi người, rồi dùng thứ tiếng phổ thông bập bẹ để phân tích mối quan hệ giữa các ngón tay với chỉ số Dow Jones.
THI SĨ HẦU KÌNH
Tiểu Quân hơi thất vọng vì tôi không ra tận sân bay đón hai chị em cậu ấy, vừa tới Châu Hải đã kéo tôi sang một bên thì thầm dặn dò:
– Còn nhớ những gì lần trước em nói với anh không, chủ động một chút, đừng thấy chị em không đếm xỉa gì tới anh, thực ra em biết ngày nào chị ấy cũng nhớ anh.
Đô Đô từ đằng xa bổ nhào tới, tôi bế thốc con lên rồi công kênh lên vai, nó cứ hò hét bên tai tôi:
– Bố, bố, hôm nay còn cách Tết dương lịch có hai mươi mốt ngày thôi.
Tôi vỗ mông nó:
– Ranh con, chuyện này thì nhớ rõ lắm!
Thanh Thanh chậm rãi đi tới, sắc mặt vàng vọt, tinh thần mệt mỏi, chỉ mới mấy ngày không gặp mà cô ấy đã già đi mấy tuổi. Nhớ chuyện Lưu Hân nói mình mang thai ngày hôm qua, trong lòng tôi lại như có hàng ngàn con sóng.
Tôi nói với Thanh Thanh chuyện Hầu Kình tới Quảng Đông công tác, sắp tới Châu Hải, cùng ăn cơm, Thanh Thanh không nhìn tôi, chỉ hừ một tiếng:
– Chính là cái người nói nếu anh không thành công thì người trên cả nước đều không thành công, đúng không?
Tôi hơi xấu hổ, ngượng ngùng nói đúng thế, đúng thế.
Tôi đưa Hầu Kình tới nhà hàng hải sản Thuận Phong, vừa đi tới cửa hắn lập tức kéo giật tôi về phía sau, nói là cá chép tổ yến hắn ăn chán rồi, càng ăn ngon sức khỏe càng kém, hôm nay anh em chúng ta gặp mặt, đi ăn mấy quán vỉa hè thôi, để tìm lại cái cảm giác mấy thằng sinh viên nghèo ngày xưa. Hầu Kình quay người hỏi Thanh Thanh, nói là em dâu không phiền chứ, Thanh Thanh vội vàng nói không phiền, không phiền. Vừa nãy gặp nhau, Hầu Kình đã lôi ba hộp trang điểm từ cốp chiếc xe BMW 745 tặng cho Thanh Thanh, nói là quà gặp mặt, chỉ là chút quà nhỏ, không đáng gì. Chắc Thanh Thanh vẫn còn đang mãi để tâm tới mấy hộp mỹ phẩm đó, cho nên làm sao quan tâm tới việc ăn ở đâu. Tôi thụi Hầu Kình một cái, nói:
– Đừng mang cái trò cưa gái của mày ra để lấy lòng vợ tao, mày mà có cái ý đồ xấu xa ấy, tao giết chết!
Hầu Kình vội vàng xua tay:
– Đâu dám, tao thật lòng ngưỡng mộ em dâu, cô ấy là tiên nữ trong lòng tao, huống hồ từng cứu mạng tao một lần, nếu mày làm chuyện gì có lỗi với Thanh Thanh tao sẽ là người đầu tiên không tha cho mày! Em dâu nói xem đúng không?
Thi sĩ Hầu Kình sau lần bạn gái đi theo một gã nhà giàu đã đốt hết thơ rồi uống hết một chai rượu, say tới nỗi nằm ngủ ngay trên đường ray tàu, nếu không phải là tôi với Thanh Thanh đi xem phim ngang qua đó, nếu không phải Thanh Thanh phát hiện ra cái người nằm chổng vó lên trời ở giữa đường sắt ấy giống hắn, có lẽ phòng ký túc của chúng tôi đã trống một cái giường.
Gương mặt vốn phẳng lặng của Thanh Thanh thoáng chút bối rối, ngượng ngùng cười với Hầu Kình, coi như là câu trả lời. Tôi biết cái câu “có lỗi với Thanh Thanh” đã làm cô ấy nhớ lại “sự kiện ngủ chung”, chỉ vì có Hầu Kình ở đó nên cô ấy không tiện nổi cáu.
Thức ăn còn chưa mang lên mà Hầu Kình đã uống hết một chai bia, nghe nói tôi vẫn làm sản phẩm điện tử, hắn tỏ rõ vẻ coi thường, nói bán bao nhiêu tấn mới kiếm được một triệu:
– Học theo tao đây này, tao thao túng cổ phiếu của ba công ty lên sàn, ngồi trong văn phòng gõ bàn phím vài cái là có hàng triệu tệ vào tài khoản, làm như thế mới nhàn. – Câu cuối cùng, Hầu Kình học theo khẩu âm Đông Bắc của Tống Đơn Đơn trong chương trình ca nhạc chào xuân, bàn tay đặt trước ngực rồi xòe rộng ra, chỉ tiếc là thằng cha này có vấn đề ở lưỡi nên âm thanh phát ra nghe thật kỳ quái.
Thanh Thanh lườm tôi một cái:
– Anh ấy làm gì có cái bản lĩnh đó, đến báo cáo tài chính còn đọc không hiểu thì chơi cổ phiếu cái nỗi gì! Mấy cái cổ phiếu anh ấy mua đều thua lỗ hết! – Tôi nhìn lại cô ấy một cái, nghĩ bụng chỉ có vài hộp mỹ phẩm đã mua chuộc được em rồi sao?
Năm 2002, rất nhiều người dường như chưa bao giờ đồng tâm hiệp lực đến như vậy tất cả đều cho rằng thị trường cổ phiếu đang rất phát triển, hơn nữa còn có tương lai sáng lạn. Không chống lại được sự khích lệ của người xung quanh và những tấm gương trở thành tỷ phú chỉ trong một đêm, tôi móc ra toàn bộ tài sản năm trăm nghìn tệ để đổ vào cổ phiếu, sau đó bắt đầu ngồi mơ tưởng ngày nào cũng có người ôm một bọc tiền đổ vào tài khoản của tôi, muốn từ chối cũng không được. Đến tối, tôi thảo luận với Thanh Thanh chuyện cổ phiếu, niềm nhiệt tình sau khi kết hôn dường như lại rực cháy, Thanh Thanh hỏi tôi:
– Ông xã, anh nói xem chúng ta kiếm được tiền nên mua biệt thự trước hay mua BMW trước?
Tôi lườm Thanh Thanh:
– Sao chẳng có chí khí gì vậy, mua cả hai thứ!
Nhưng sự thực vô tình lại một lần nữa kiểm chứng câu nói đầy tính triết lý của mẹ tôi, tôi trở thành viên “thuốc xổ cổ phiếu” mà dân chơi cổ phiếu ai thấy cũng hận! Ngày thứ hai sau khi tham gia thị trường này, thị trường giảm hai trăm điểm, căn biệt thự của tôi phút chốc giảm đi một nửa diện tích, BMW cũng thiếu đi bốn bánh, khiến tối hôm đó tôi hút liền tù tì hai bao thuốc. Sau đó cứ như là ngồi trên tàu qua núi ở các công viên, người khác bán giá cao, mua giá thấp, còn tôi bán giá thấp, mua giá cao, sau mấy lần vật vã với nó, chỉ có hai tháng mà chiếc BMW Ver.5 tôi lái đã xuống cấp trở thành chiếc Santana 2000. Có những lúc tôi đứng trong đại sảnh Công ty chứng khoán, nhìn những người ngồi phía trong quầy lễ tân, nghĩ lại cảnh tượng trong “Vụ cướp ở New York”, chỉ hận là cái thẻ cổ đông trong tay mình không thể biến thành một khẩu súng. Thật đúng là: Không có tiền đành chơi xổ số, lúc có tiền là chơi cổ phiếu, đến đường cùng chơi trò bắt cóc.
Nếu không phải nhờ có những lời bình luận về thị trường cổ phiếu của ạnh bạn Hầu Kình, tới giờ tôi vẫn còn sống trong sự mơ hồ, ấu trĩ cho rằng họa do trời mà không phải do người.
– Thực lòng nói với mày, người chơi lẻ thực ra không ăn thua gì đâu, tiền tao kiếm toàn là tiền của những người như mày thôi. – Hầu Kình chỉ tay vào tôi, câu đầu tiên đã quy tôi vào loại bị mọi người kỳ thị, tôi thấy khó chịu, nhấc tay lên đáp trả:
– Không được tranh thủ chửi tao đâu nhé!
Hầu Kình lườm tôi một cái, quay người sang nói với Thanh Thanh và Tiểu Quân:
– Trung ngôn thì nghịch nhĩ, tự tưởng rằng mình là “Khổng Minh” chính là căn bệnh lớn nhất của thằng Phi nhà em.
Tôi nghĩ bụng, con bà nó, đã chửi người ta lại còn bảo là “trung ngôn”, đang định cãi nhau với hắn thì bị Thanh Thanh dùng ánh mắt ngăn lại:
– Phải khiêm tốn, nghe chuyên gia nói! í
Lại còn thành chuyên gia nữa, thằng ranh này nếu ở thêm ba ngày nữa có khi Thanh Thanh còn chạy theo hắn không chừng. Tôi cảm thấy chán nên nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch. Hầu Kình tiếp tục vừa uống bia vừa bốc phét:
– Chơi cổ phiếu chẳng qua chỉ là lừa người, ai tin thì người đó đen! Người viết sách mà thực sự là vị thần cổ phiếu thì còn viết sách làm quái gì, bắt tay vào chơi là được rồi, đạo lý này rất đơn giản, nhưng những người như chồng của em đây lần lượt mắc bẫy, tranh nhau đòi mang tiền cho bọn anh!
Cái gã này nói tới chuyện cổ phiếu là cứ như diễn tiểu phẩm. Thanh Thanh và Tiểu Quân chăm chú lắng nghe, khiến tôi ngồi một bên như người thừa, mặc dù tôi cũng muốn nghe, nhưng lại buông ra một câu:
– Chỉ được nói lý thuyết, không được cụ thể tới từng người! Thanh Thanh lập tức phản bác lại tôi:
– Anh đừng chen lời! Đáng đời!
Tâm tư Tiểu Quân hoàn toàn không nằm ở chỗ tôi với Thanh Thanh, hai mắt cậu ta sáng lấp lánh, dường như đã tìm được bí quyết kiếm tiền:
– Thế điều căn bản nhất là gì?
Có người ủng hộ, Hầu Kình càng nói hăng hơn:
– Điều căn bản chính là tâm lý của nhà cái với khách hàng, nói thực lòng, anh làm cái, tâm lý của khách hàng anh hiểu rõ lắm, công ty anh có năm, sáu người, ngày nào cũng chỉ nghiên cứu về cái này, anh nhìn khách hàng như nhìn con kiến trên mặt đất, còn em không bao giờ biết được suy nghĩ của anh, không theo được tiết tấu của anh, thế nên một khách hàng lợi hại đến đâu cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay anh. – Hầu Kình xòe bàn tay ra, sau đó nắm lại thật chặt, huơ huơ trước mặt tôi.
Thanh Thanh và Tiểu Quân ngồi cạnh gật đầu như thể vừa mới bừng tỉnh, ý định chửi Hầu Kình hoàn toàn biến mất, nếu cứ tranh luận thêm nữa rất có thể cả hai người họ sẽ đứng về phía Hầu Kình, cùng chỉ trích tôi chỉ là hòn đá kê trên hố xí, vừa thối vừa cứng.
Tuy lời nói hơi khó nghe nhưng câu nào cũng có lý, cách nói chuyện tương tự như Cảnh Phú Quý, đạo lý giống như mấy điều tâm đắc trên “đổ trường” (sòng bạc) của Dương Hồng Năng. Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao tôi cứ mua là giảm, cứ bán là tăng, hình như sau lưng thị trường cổ phiếu luôn có một con mắt nhìn chằm chằm vào tôi, nắm rõ các hành động của tôi như trong lòng bàn tay, một khi tôi ra tay là nó sẽ đi ngược lại phía tôi.
Sau đó tôi đọc trên báo thấy một nhà kinh tế học nổi tiếng nào đó nói thị trường cổ phiếu của Trung Quốc như một sòng bạc, khi đó tôi gằn giọng chửi đổng:
– Con bà nó, còn chẳng bằng sòng bạc!
Ở Macao tôi còn biết mình thua thế nào, nhưng trên thị trường cổ phiếu, hừ, cổ phiếu tốt nằm yên bất động suốt thời gian dài, còn cổ phiếu rác lao nhanh xuống đất như hỏa tiễn, đến một cơn gíó cũng không chạm vào được. Còn nữa, trong sòng bạc, tôi có thể được ngắm những màn trình diễn ba lê miễn phí, thưởng thức xăng-đuých, cà phê, trà miễn phí, còn trên thị trường cổ phiếu, không những nó vắt kiệt tiền của tôi mà còn khiến tôi vác lên mình cái tội danh “thằng ngốc”, “đáng đời”.
Tiểu Quân phục Hầu Kình sát đất, luôn miệng gọi anh Hầu rất thân mật, còn bảo anh Hầu lưu lại địa chỉ, lần sau nhất định phải gửi cho anh vài thùng bia Thanh Đảo chính tông. Tôi nói đừng gọi hắn là anh Hầu, nghe nó kỳ cục sao ấy, cứ như thể gọi Tôn Hầu Tử, người ta là ông chủ, gọi là “Hầu tổng”. Hầu Kình lập tức ngăn tôi lại:
– Gọi anh Hầu cũng được, nghe thân mật! Bây giờ ông tổng nhiều quá rồi, ông chủ sạp giày bên đường cũng gọi là ông tổng, nghe tầm thường lắm.
Tôi cố tình chửi xéo hắn, nói thế không được, ông là người có thân phận cao quý mà còn không gọi ông tổng thì người như tôi biết gọi ra sao?
Hầu Kình nhấp một ngụm bia nói, không sao, có ai gọi Lý Giai Thành là “Lý tổng” đâu? Tôi ồ một tiếng:
– Thì ra lý tưởng của mày cũng cao xa gớm nhỉ, dám so sánh với giàu nhất Trung Quốc cơ à?
– Không phải là so sánh, chỉ là học theo thôi.
Tôi chuyển chủ đề, hỏi hắn dạo này còn làm thơ không, hắn nhổ một bãi nước bọt, nói là viết cái con mẹ gì, thằng Hầu Kình biết làm thơ đã chết từ lâu rồi.
Tôi cười nói với Thanh Thanh:
– Thấy chưa, đến cả Hầu đại tài tử của chúng ta đều không làm thơ mà chuyển sang kinh doanh rồi, anh là cái thá gì!
Có một ngày, sau sự kiện Triệu Hữu Tài đi đòi nợ, anh ngồi trên sô-pha đọc tờ “Phương Nam cuối tuần”, thấy đưa tin một nhà thơ nhẩy lầu tự tử, để lại người vợ trẻ và đứa con chưa đầy tháng, tôi giơ tờ báo ra trược mặt Thanh Thanh, nói to:
– Em đọc đi, em nói thà anh làm nhà thơ chứ không muốn anh làm thương nhân, đây là kết quả của vợ nhà thơ đây này.
Thanh Thanh không trả lời tôi, nhưng tiếng bát đĩa va vào nhau rất to, lúc ăn cơm cô ấy chỉ ăn mà không nói gì, sau đó mãi mới nặn ra một câu:
– Anh muốn kiếm tiền em cũng không phản đối, nhưng anh đừng biến mình trở nên thực dụng và tầm thường như thế được không? Anh giữ lại một chút thanh cao của người có học vấn được không?
Tôi nói anh không thực dụng thì lấy đâu ra tiền để nuôi cái nhà này, thanh cao là kẻ thù của kiếm tiền, chẳng đáng một xu! Sau đó tôi buông bát bỏ đi.
Lúc ngủ, tôi có chút ý định, cố ý ngồi ho ở đầu giường, cô ấy vẫn không có phản ứng gì, tôi nghiêng người qua:
– Tặng cho em một câu nữa, nhà văn người Mỹ Salinger trong tác phẩm “Người canh ruộng lúa mạch” đã nói, người trưởng thành có thể sống một cách thấp hèn vì lý tưởng cao thượng của mình. Anh là loại người đó, đây là biểu hiện của việc có trách nhiệm nếu anh ích kỷ như các nhà thơ, chỉ quan tâm tới vinh quang của bản thân thì sẽ hại chết cả nhà, em hiểu không?
Thanh Thanh quay lưng về phía tôi, lẩm bẩm:
– Nhà thơ có gì không tốt, tự sát nhưng tình cảm vĩnh hằng hơn là người nào đó lúc nào cũng tự coi mình là giỏi, vì tiền vợ cũng bán!