CHUYẾN ĐI THANH ĐẢO
Tôi không nói với Thanh Thanh là hôm nào sẽ tới Thanh Đảo, tôi muốn dành cho cô ấy một sự ngạc nhiên, đồng thời tôi còn muốn xác nhận lại một nghi vấn trong lòng, tôi không biết cô ấy và gã sĩ quan kia có quay về với nhau không, tôi phải đột kích để tìm chứng cứ, cô ấy không nên phản bội tôi, nếu phản bội, sự việc sẽ bày ra trước mặt bố mẹ cô ấy, để hai người già chỉ trích cô ấy!
Trên máy bay, tôi luôn nghĩ những lời Thanh Thanh nói là trong lúc tức giận hay thật lòng, nhưng tôi vẫn thầm thấy may mắn, cô ấy từng nói ly hôn không dưới mười lần, nếu ly hôn thật sự, người đàn ông như con chim bay lên tới Niết bàn, còn người đàn bà chỉ như một ngọn đèn tàn rơi dưới đất.
Sau chuyến bay dài hai tiếng rưỡi, máy bay hạ cánh xuống sân bay Lưu Đình, đi ra khỏi đại sảnh, một cơn gió lạnh ập tới như dao cắt vào da thịt, tôi vội vàng khép chặt vạt áo, chui vào tắc-xi rồi đi thẳng tới đường Phúc Châu. Lúc này màn đêm vừa buông xuống, ánh đèn thưa thớt trên đường trở nên cô đơn, lạc lõng, chiếu sáng từng chiếc xe chạy trên đường, hai bên đường, ngọn đèn vàng từ cửa sổ những ngôi nhà bên đường hắt ra, qua những cánh cửa kính, tôi cảm nhận được sự ấm áp và an lành từ nơi đó, giống như mùa đông của tôi khi còn nhỏ, mọi người ngồi quây quần bên bếp lửa, ông nội hút một điếu tẩu rất dài, trầm tư suy nghĩ, mẹ cùng các cô, các chị đan áo len, kể chuyện gia đình, bọn trẻ con chúng tôi ngồi trên sàn nhà, nhìn những đốm lửa đỏ đang tí tách nướng khoai, nước bọt tứa ra đầy miệng. Đó là khung cảnh của rất nhiều năm trước, xa xôi, ấm áp nhưng lại khiến người ta đau thắt tim, từ sau khi tới Quảng Đông, từ sau khi làm ông chủ, tôi đã không còn cảm nhận được sự ấm áp đó nữa.
Thanh Thanh là người ra mở cửa, tôi cười với cô, cô khựng lại tới năm giây, sau đó cụp mắt xuống, quay người bỏ vào trong, khập khiễng đi trước, bố mẹ vợ đang ngồi bên bàn ăn, họ còn tưởng là Tiểu Quân, lên tiếng trách móc:
– Sao giờ con mới về! – Sau đó nhìn thấy tôi, họ nhất thời không phản ứng kịp, đôi đũa dừng trong không trung, chỉ có Đô Đô là phản ứng nhanh nhất, đặt ngay bát đũa xuống nhảy lên, lao về phía tôi, miệng hét:
– Bố, bố!
Tôi chào bố mẹ vợ. Họ đứng lên giúp tôi cất hành lý rồi trách:
– Sao về không gọi điện trước để bố mẹ đi đón. – Trong tiếng trách móc còn có vẻ gì như thương yêu, khiến tôi cảm nhận được chút ấm áp trong đêm đông giá lạnh.
– Trời lạnh quá, con sợ bố mẹ đi đón nên mới không thông báo, dù sao đi tắc-xi cũng tiện. – Tôi bịa ra một lý do.
Mẹ vợ nhìn tôi, nói:
– Sao con mặc áo khoác mỏng thế, ở đây mới bật lò sưởi nên vẫn chưa ấm lắm. – Rồi quay về phía Thanh Thanh nhắc:
– Thanh Thanh, con đi lấy quần áo của Tiểu Quân cho thằng Phi mặc.
Thanh Thanh ngồi trên sô-pha, không có phản ứng gì. Tôi nói:
– Không sao, con không lạnh.
Chưa chờ tôi nói thêm, bố vợ đã tự đi vào phòng của Tiểu Quân. Mẹ vợ lại nói:
– Để mẹ hâm canh gà cho con dùng, gà này là cậu của Thanh Thanh mua ở một nhà dân trong núi.
Tôi nói:
– Bố mẹ không phải lo cho con, lát nữa con tự làm.
Đô Đô còn đang lục lọi hành lý của tôi:
– Bố, bố có mang quà về cho con không?
Khi mọi người trong nhà đều đang bận rộn với sự trở về đột xuất của tôi thì chỉ Thanh Thanh ngồi một mình trên ghế, không động đậy, mi mắt cụp xuống, sắc mặt bất thường. Tôi đi tới bên cạnh cô ấy và ngồi xuống:
– Chân em đỡ hơn chưa? Để anh xem nào! – Sau đó tôi cúi người xuống.
Chân Thanh Thanh co hai chân lại, không cho tôi xem, tôi cố giằng ra, cô càng khép chặt hơn, tôi ngượng ngùng đứng lên. Bố vợ đứng cạnh giải vây:
– Giờ không sao rồi, nào, con mặc áo len của Tiểu Quân vào, mau ngồi xuống ăn chút gì đi!
Tôi mở va-li ra lấy quà, đặt vào tay mọi người, nói là trà Phổ Nhĩ tặng cho bố, Hoa Kỳ Sâm để mẹ bồi bổ sức khỏe. Đô Đô không chờ được nữa, tôi lôi ra một chiếc xe điều khiển từ xa đưa cho con, thằng bé cười toe toét, lập tức chạy đi tìm pin. Tôi lại lấy một cái hộp đưa cho Thanh Thanh, cô ấy không nhận, tôi ấn cái hộp vào tay cô ấy:
– Tặng em đó.
Thanh Thanh vẫn không phản ứng gì, tôi đặt lên bàn trà ngay trước mặt cô, sau đó nói là mua cho Tiểu Quân một cái điện thoại di động:
– Tiểu Quân đâu ạ, bao giờ mới về?
– Chắc nó còn đang trên đường đi làm, thôi kệ nó, uống bia Thanh Đảo mà con thích đi, để mẹ con làm thêm vài món nhắm. – Bố vợ gọi tôi.
Mười năm trước, lần đầu tiên tới nhà Thanh Thanh, khi đó tôi vẫn còn là một thanh niên, chỉ một lòng muốn biểu hiện thật tốt trước mặt người nhà cô ấy. Buổi sáng ngồi trò chuyện với bố cô về chuyên ngành học của tôi, rồi nói cả chuyện văn học, chuyện quốc gia đại sự, buổi chiều cùng Thanh Thanh và mẹ cô đi ra chợ mua thức ăn, buổi tối lại đấu bia cùng Tiểu Quân, loại bia mà chúng tôi uống là bia Thanh Đảo chỉ sản xuất tại địa phương, được chúng tôi mua từ một tiệm tạp hóa nhỏ. Tôi chỉ uống một lần đã thích luôn loại bia này, bia ngọt và thơm, hai thằng chúng tôi cạn ly liên tục, đến nữa đêm tôi bò dậy nôn một trận, loáng thoáng nghe thấy mẹ Thanh Thanh nói:
– Thằng bé này không uống được thì đừng có cố.
Bố Thanh Thanh lập tức phản bác:
– Thanh niên uống chút bia có sao đâu? Lý Bạch cũng vì uống rượu nên mới xuất khẩu thành thơ, huống hồ nó uống vì Thanh Thanh nhà mình, chứng tỏ vì Thanh Thanh, nó có thể bất chấp tất cả.
Đó là lần tôi uống bia nhiều nhất, sau việc đó tôi đã “tính nợ” với Tiểu Quân, tổng cộng chúng tôi uống mười cân bia, cậu chàng đổ xuống cái là ngủ một mạch tới sáng, tỉnh dậy cứ như không có việc gì xảy ra, thế là bị Châu Thanh Thanh mắng cho một trận:
– Từ nhỏ em uống bia quen rồi, anh Phi làm sao đấu được với em?
Tiểu Quân khi đó phản đối:
– Còn chưa cưới mà đã bênh người ngoài, giờ em đã rõ chị như thế nào rồi.
Cái cảm giác ấm áp này, vẫn còn in dấu sâu đậm trong tim tôi, mười năm đã trôi qua, giờ tôi với Thanh Thanh đang ở vào tình trạng ngượng ngập, tôi làm một việc đáng hổ thẹn, Thanh Thanh cũng không còn trong sáng, đáng yêu như năm xưa, chúng tôi làm thế nào để đối mặt với bố mẹ vợ luôn rất khoan dung và một Tiểu Quân vẫn luôn thần tượng tôi đây?
Vừa mới ăn được mấy miếng cơm là Tiểu Quân về tới nhà, thấy tôi mua cho cậu ta một chiếc điện thoại Motorola loại mới nhất thì vui lắm, nói là mọi người ngày nào cũng chê bai con, chỉ có anh rể là đối với con tốt nhất! Sau đó cậu ta nhấc ly rượu trên bàn lên, nói là nhất định phải cạn với tôi một ly trước.
Thanh Thanh sa sầm mặt không nói lời nào, Tiểu Quân tinh ý nhận ra, muốn thay đổi không khí, bèn nói:
– Anh rể mua cho chị em quà gì, có thể cho em xem được không?
Mẹ vợ lập tức ngăn lại:
– Con nóng ruột thế làm gì, con cứ làm tốt việc của con là bố mẹ đã tạ ơn trời đất lắm rồi.
Tôi nói:
– Anh mua cho chị em cái túi, để trên bàn trà.
Tiểu Quân vội vàng chạy qua, vừa mở hộp ra vừa nói:
– Oa, Gucci cơ à, phải tới mấy nghìn? – Sau đó lấy ra đeo lên vai Thanh Thanh để thử.
Thanh Thanh hất mạnh tay, cái túi rơi xuống đất, cuối cùng cô ấy cũng mở miệng ra nói:
– Ai thèm cái túi của anh ta, chị không có cái phúc phận đó! – Tôi nhặt cái túi lên, nhét vào lòng Thanh Thanh lần nữa, cô ấy liếc mắt lạnh lùng nói, – Tôi thế này không xứng với cái túi, cầm trên tay người ta lại tưởng hàng giả.
Thanh Thanh nói thế làm tôi biết là đơn giản rồi, cô ấy từng nói một câu tương tự, bây giờ cô ấy lại lôi ra để nói, tôi lập tức lên tiếng:
– Em nói ngược rồi, với khí chất cao quý, nho nhã của em, cho dù đeo hàng giả người ta cũng tưởng là thật.
Sắc mặt Thanh Thanh lập tức thay đổi, lồng ngực phập phồng, nước mắt tuôn như suối, cô ấy đứng bật dậy ôm mặt chạy vào phòng, đóng cửa rầm một cái, để lại mấy người chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau. Thanh Thanh ném ra một câu:
– Đừng tưởng là kẹo ngọt có thể đền được tội lỗi của anh!
Buổi tối, tôi và Tiểu Quân cùng nằm trên một chiếc giường, tôi hỏi Tiểu Quân:
– Gần đây tâm trạng của chị em thế nào? – Tôi muốn thông qua cậu em vợ để tìm hiểu xem rốt cuộc cô ấy có gặp mặt cái gã họ Trương đó không, ai ngờ Tiểu Quân hoàn toàn không hiểu tâm trạng của tôi, chỉ ra sức nói về bản thân:
– Gần đây có một công ty đa quốc gia đang tuyển Giám đốc Bán hàng khu vực Thanh Đảo, em đã gửi hồ sơ rồi, anh rể có thể truyền đạt cho em ít kinh nghiệm về nghề bán hàng được không?
Tôi nói anh cũng đang dở sống dở chết, không ra sao cả, em tự tìm tòi đi. Nhưng trong lòng thầm nghĩ, anh toàn làm mấy chuyện có lỗi với chị em, làm nghề này người tốt cũng thành người xấu, người xấu sẽ trở nên xấu hơn.
Tiểu Quân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng tôi trằn trọc mãi không sao ngủ được, mặc dù Tiểu Quân không nói, nhưng trực giác mách bảo với tôi rằng Thanh Thanh và gã sĩ quan đó không có gì, trong lòng cô ấy vẫn không bỏ được tôi, nếu không tại sao cô lại bị tai nạn xe trên đường Đông Hải? Là vì trong lòng cô ấy không vui.
Hôm sau, Thanh Thanh vẫn sa sầm mặt mày, khiến người ta không rét mà run, tôi định cứ thế mặt dày nói chuyện với cô ấy, nhưng lời ra đến miệng là dừng lại. không thăm dò được gì ở Tiểu Quân, tôi đành nhờ cậy con trai, ở nhà này có lẽ chỉ có nó là người duy nhất nói sự thật với tôi:
– Đô Đô, chẳng phải con nói muốn đi Disney Land sao?
Con trai nghe thấy thế thì hào hứng hẳn lên:
– Dạ vâng, bao giờ?
– Ừm, qua Tết dương lịch, được không?
Đô Đô nghe tôi nói thế co chân chạy đi, tôi túm nó lại:
– Con làm gì thế?
– Con ra xem lịch để đếm ngày. – Con trai mở lớn mắt nhìn tôi, tôi thở dài, nghĩ bụng, chuyện này thì tích cực lắm, nói là lát nữa hãy đi, bố hỏi con một câu, bạn bè của mẹ con có khỏe không? Con trai chu mỏ:
– Khỏe ạ!
Thấy con như thế, tôi không hỏi rõ không được:
– Có chú nào đến nhà tìm mẹ con không?
– Nếu thế bố phải trả lời một câu hỏi của con trước, lần này bố không lừa con nữa chứ? – Đô Đô chớp mắt.
Tôi nói:
– Đâu dám, lần này chắc chắn sẽ đưa con đi.
– Thế bố mua pin cho con trước đã, xe hết pin rồi.
Tôi cố ghìm lại tâm trạng nóng nảy của mình:
– Được rồi, lát nữa đưa con đi mua được không?
Con trai mỉm cười:
– Có mấy chú đến, còn có rất nhiều cô nữa.
– Trong đó có chú nào mặc quân phục không? Là kiểu quần áo như chú cảnh sát, đội cái mũ ấy? – Tôi ngồi xuống nắm chặt tay con trai. Hai mắt Đô Đô đảo tròn như suy nghĩ:
– Dạ có, chú ấy còn mua cho con rất nhiều đồ chơi nữa. – Tôi chậm rãi đứng lên, quả không nằm ngoài dự liệu, tình cũ không rủ cũng đến, xem ra tôi đã nghĩ quá tốt về Châu Thanh Thanh.
Tôi không nói lời nào, đưa Đô Đô ra siêu thị gần nhà, dọc đường cứ ngơ ngẩn như kẻ mất hồn. Lúc đi lên gian hàng đồ chơi ở tầng hai, Đô Đô kéo áo tôi:
– Bố, bố phải mua cho con máy bay điều khiển từ xa, con sẽ nói cho bố nghe một chuyện.
Tôi cúi xuống sầm mặt lại:
– Ai dạy con trò này, còn dám ra điều kiện với bố, nói mau, chuyện gì?
Thằng bé hơi giật mình:
– Thì là cái chú đội mũ cảnh sát mà bố nói đó, chú ấy đến với một cô nữa, bảo là tết này cô chú sẽ làm đám cưới.
LỜI THỀ SINH TỬ
Lần đầu tiên tôi tới Thanh Đảo là vào đầu tháng tám, trong một kỳ nghỉ hè. So với Thượng Hải, khí hậu của Thanh Đảo ôn hòa hơn nhiều, nhất là buổi chiều tối, gió mát thổi vi vu, đi trên con đường nhỏ, ngoài xa là tiếng sóng vỗ bờ, bên đường là những bụi hoa nhiều màu sắc, tử vi, hải đường, liên kiều, rồi những cây phong, cây ngân hạnh, hồ đào, dương liễu, tất cả đều tạo nên một Thanh Đảo vô cùng quyến rũ khiến người ta ra đi vẫn còn lưu luyến. Khắp nơi, trên những con đường nhỏ là những cặp tình nhân sóng vai nhau bước đi, tạo thành một cảnh tượng tràn ngập niềm hạnh phúc. Tôi nói đùa với Thanh Thanh rằng:
– Một phong cảnh tuyệt sắc như vậy, chẳng trách ở thanh Đảo có nhiều mỹ nữ!
Thanh Thanh nhéo tôi:
– Cảnh cáo anh nhé, chỉ được nhìn em, không được nhìn người khác say đắm!
Tôi vội vàng thề thốt:
– Đương nhiên, đương nhiên, nếu muốn nhìn họ, anh phải nhìn bằng ánh mắt nghệ thuật.
Đêm hôm đó, chúng tôi đi từ Bát Đại Quan đến quảng trường Ngũ Tứ, trên con đường đông Hải vắt ngang quảng trường, xe cộ đi lại nườm nượp, tốc độ rất nhanh, bất chấp đoàn người đang đứng chờ qua đường. Ở ngã tư, tôi nắm chặt tay Thanh Thanh, nhìn kỹ hai bên đường. Thanh Thanh bẩm sinh đã sợ qua đường, cứ có xe tới là cô ấy căng thẳng, tôi ôm vai Thanh Thanh:
– Đừng sợ, có anh đây…
Khi chỉ còn một chiếc xe ở tít đằng xa, tôi đưa tay ra dấu hiệu là đi chậm lại, sau đó đỡ thanh Thanh qua ngã tư. Ai ngờ chiếc xe đó không đếm xỉa gì đến tôi, vẫn lái nhanh như bay, mọi người xung quanh sợ hãi hét lên, giây phút đó tóc tai tôi dựng đứng, đầu óc tê liệt, bản năng khiến tôi kéo mạnh Thanh Thanh, sau đó tôi mất thăng bằng, ngã xuống đường, đúng vào lúc chiếc xe vẫn ra sức bấm còi và lách qua người tôi, tôi co chân mình lên trước ngực, tại ngay vị trí đó, một vệt xe rõ ràng hằn lên đường. Khoảnh khắc đó Thanh Thanh hãi hùng, thần trí như mê đi, tôi bò dậy chửi vài câu, rồi thản nhiên nắm tay Thanh Thanh đi tới vòng lan can của quãng trường Ngọn Đuốc, khi đó cơn gió nhẹ thổi tới, mặt biển mênh mông trước mắt, một lớp sương phủ mờ, sóng biển vỗ bờ để lại những bông hoa trắng xóa:
– Thanh Thanh, hôm nay anh sẽ thề với em, có biển làm chứng.
Đầu Thanh Thanh ngả trên vai tôi, thì thầm:
– Em không cần mấy lời thề lưu manh của anh.
Tôi cười ha ha rồi ghé sát miệng vào trán cô:
– Em yêu, anh thề cả đời này sẽ bảo vệ em như hôm nay!
Đôi tay Thanh Thanh ôm chặt thắt lưng tôi, đầu áp vào ngực tôi, mái tóc rối bị cơn gió thổi tung vướng trước mặt tôi, tôi cảm nhận được cơ thể cô ấy đang run rẩy, miệng lẩm bẩm:
– Vừa nãy em sợ chết khiếp, sợ lắm!
Khí khái anh hùng của tôi trỗi dậy, vô cùng đắc ý, dang hai tay lên cao hô lớn:
– Anh sẽ khiến em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trái đất!
Mọi người xung quanh quét mắt về phía chúng tôi, có vẻ khinh bỉ, tôi mặc kệ họ, càng đắc ý hơn, hai tay nắm chặt, vung lên trời một nắm đất:
– Dù cho sông cạn đá mòn, anh yêu Thanh Thanh không bao giờ thay đổi.
Bên cạnh có một cô bé kéo áo mẹ mình:
– Chú này có phải bị điên không mẹ?
Mẹ cô bé vội vàng bịt miệng con:
– Đừng nói linh tinh.
Tôi đắc ý nhìn Thanh Thanh:
– Em yêu, có phải anh bị điên không?
Thanh Thanh huých tai vào người tôi:
– Anh không những bị điên, mà còn là một gã lưu manh!
Nhiều năm sau, trên con đường Tình nhân uốn lượn của Châu Hải, tôi lái chiếc Audi A6 chở Châu Thanh Thanh đi chầm chậm trên đường. Bên ngoài là hơi nóng ba mươi sáu độ, ánh mặt trời cháy bỏng tới mức thiêu dốt hết bụi bặm trong không khí, trong xe là hơi lạnh từ điều hòa phả ra cùng với mùi nước hoa thoang thoảng, ánh mắt của chúng tôi đều lạnh lùng nhìn về phía trước, tuy ngồi cùng nhau mà như hai người xa lạ. Mười năm sau, không những tôi không bảo vệ được Thanh Thanh, không khiến cô ấy trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trái đất, ngược lại còn phản bội cô ấy, chửi cô ấy là tiện nhân, đánh đổ điểm tựa duy nhất của cô ấy. Chẳng trách đồng chí Lâm Thăng nói, trên thế giới này, cái gì đáng tin tưởng, đáng yêu nhất? Là tiền bạc! Bình thường nó yên lặng nằm trong hầu bao của bạn, không gây phiền hà gì cho bạn, một khi bạn có nhu cầu hoặc gặp phiền phức, nó sẽ nhảy ra bất cứ lúc nào, đáp ứng nguyện vọng của bạn, giải quyết phiền phức của bạn, hơn nữa còn không bao giờ phản bội bạn, trung thành như loài chó Becgie; còn thứ giả dối, đáng hận nhất là gì? Là lời thề, lời thề của đàn ông, nó được buông ra khắp nơi, nhưng lúc nào cũng khoác lên mình chiếc áo loang lổ, khiến bạn như tỉnh như say, nhưng một khi mục đích đã đạt được, nó sẽ biến mất không để lại dấu vết.
Nếu anh không nói ra
Nó sẽ tích lại trong tim anh
Sẽ có một ngày
Anh hét thật to
Tiếng hét bay khắp không gian
Người yêu,
Dù cho sông cạn đá mòn
Trái tim anh cũng không thay đổi.
CÔNG VIỆC BẬN RỘN
Mới rời Châu Hải được hai ngày mà điện thoại đã đổ chuông liên tục, không chuyện nào khiến người ta vui vẻ làm tôi bực bội vô cùng.
Lâm Thăng nói là Hoàng Chính Long vừa về tới Hồng Kông đã bảo Lisa gửi fax sang cho chúng tôi, nói là ông rất hài lòng và cảm ơn chúng tôi về chuyến đi tới Châu Hải. Tôi nói là đưa cho Cảnh Phú Quý xem, để hắn học cách làm việc của người khác, bất cứ việc gì cũng có đầu có cuối. Sau đó, nhằm giảm bớt những lời trách cứ của Lâm Thăng về sự vắng mặt của tôi để giải quyết chuyện riêng tư, tôi chủ động nói:
– Thăng này, mấy hôm nay vất vả cho anh một chút, tôi xử lý xong chuyện của Thanh Thanh sẽ lập tức quay về.
Lâm Thăng nói:
– Anh vừa đi là việc nhiều kinh khủng, chuyện tiền bảo đảm anh phải ra mặt mới được.
Tôi cắn môi, nói:
– Được rồi, tôi sẽ lập tức gọi điện cho Lưu Hân, đảm bảo sẽ giải quyết được chuyện này.
Cảnh Phú Quý hỏi tôi ở Thanh Đảo sống có sướng không, nói là có một tin tốt và một tin xấu, hỏi tôi muốn nghe tin nào. Tôi nói:
– Làm cái trò gì thế, nói tin tốt trước đi!
Cảnh Phú Quý uống một ngụm nước rồi nói tin tốt là Khoa Mỹ chủ động mời chúng ta đi nói chuyện, khi nào cậu quay về để chúng tôi sắp xếp thời gian. Tôi hỏi là ai mời, Lôi tổng hay Dương Hùng Vĩ? Cảnh Phú Quý ngập ngừng một chút:
– Dương Hùng Vĩ thông báo cho tôi.
Tôi nói:
– Vậy cậu phải tìm hiểu cho rõ là ý của ai, việc này có ý ngĩa rất quan trọng. – Xong tôi còn bổ sung một câu:
– Đây không tính là tin tốt, tin xấu thì sao? Tốt nhất là nó đừng có xấu quá. – Trong lòng tôi thấy hơi căng thẳng.
– Tin xấu này thực sự không hay lắm đâu, vấn đề về bên Khoa Đạt bị làm to lên rồi, các nhà cung ứng chuẩn bị tố cáo nó.
Tôi chửi thầm trong bụng, con mẹ nó, lúc mình ở đó thì ít việc, vừa rời khỏi cái bao nhiêu việc đổ dồn đến, người Thanh Đảo còn chưa giải quyết được, việc ở Châu Hải đã xuất hiện. Tôi hỏi Cảnh Phú Quý:
– Cậu cho rằng chuyện của Khoa Đạt chúng ta nên làm thế nào, có nên ra tay trước không?
Cảnh Phú Quý im lặng một lát rồi nói:
– Cứ chờ thì hơn, tố cáo họ sẽ không có đường lùi nữa, Khoa Đạt vẫn chưa đến độ phá sản.
Tôi nói:
– Đúng thế, cậu nên đề phòng những nhà cung ứng kia còn có dụng ý khác, hô hoán là tố cáo nhưng thực chất là muốn để những nhà cung ứng khác xuất đầu lộ diện, còn họ là ngư ông đắc lợi.
Tôi gọi điện thoại cho Lưu Hân, hỏi tài khoản công ty còn bao nhiêu tiền, trong điện thoại, Lưu Hân ấp a ấp úng, nói là để kiểm tra, sau đó bổ sung một câu:
– Có chuyện gì cần dùng tiền ạ?
Tôi nói rằng chuyện tiền bảo đảm bên Khoa Mỹ, trước ngày hai mươi nhất định phải gửi vào tài khoản của họ. Lưu Hân ồ một tiếng, nói là tiền chắc sẽ có, nhưng gần đây phòng Mua hàng mới nhập một lô hàng, cũng cần dùng tiền, không biết tới lúc đó có đủ hay không. Tôi bảo:
– Thế cô làm cho tôi một bản kế hoạch. – Lưu Hân nói ngay:
– Có vay tiền ngân hàng không ạ?
Tôi bảo làm gì đơn giản như thế, chúng ta không có gì để bảo đảm, thế chấp, văn phòng là đi thuê, chỉ có mười mấy người, cũng chẳng khác gì công ty ma, huống hồ vay vốn ngân hàng thủ tục rất chậm chạp, một hai tháng chưa thể xong được! Lưu Hân nói hay là vay nóng trong thời gian ngắn:
– Em quen người bạn làm trong nghề này, anh ấy nói có thể ưu đãi một chút, lợi tức hàng tháng chỉ hai tới ba phần trăm thôi.
Tôi hơi bực mình, nếu vậy khác gì vay lãi suất cao, nhưng không nói ra:
– Để tính sau, cố gắng đi con đường chính đáng đã.
Lưu Hân dường như còn định nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng rồi thôi, tôi hỏi có việc gì không? Cô ta dừng lại hai giây, nói là không có gì, anh cứ yên tâm ở lại Thanh Đảo xử lý chuyện gia đình đi, bên này không có việc gì lớn. Tôi nói cô còn bảo không có việc gì, lửa đốt đến mông rồi còn gì nữa. Lưu Hân ngượng ngùng:
– Vậy sao? Chuyện này… thực ra cũng không có gì.
Tâm trạng của Lưu Hân có gì đó không bình thường, ngày trước không vần phải kiểm tra, bây giờ sự việc đã đến lúc nguy cấp rồi mà cô ta còn nói không có gì, thật là kỳ lạ.
Cảm giác này chỉ thoáng qua trong đầu tôi nhưng tôi không suy nghĩ sâu thêm. Tôi đi đi lại lại trong phòng, có vẻ nóng ruột, nghiến răng gọi điện thoại cho Hoàng Lực, hỏi thẳng ngay vấn đề:
– Có người tố cáo các cậu phải không?
Hoàng Lực nói chuyện này tôi có biết đâu, chó muốn cắn người chẳng lẽ lại thông báo cho anh biết? Giọng điệu của hắn rất ngang ngược khiến tôi càng cáu tiết hơn:
– Khoản tiền của chúng tôi bao giờ trả?
Hoàng Lực có vẻ bất ngờ với thái độ của tôi, ngập ngừng giây lát rồi tỏ vẻ bực mình, nói sắp rồi. Tôi nói mấy câu đó của cậu tôi nghe phát ngán lên rồi:
– Cho cậu ba ngày, nếu không giải quyết xong cho tôi thì đừng trách người khác sẽ trở mặt!
Tôi vừa nói dứt thì trong diện thoại đã vang lên mấy tiếng mấy tiếng tút tút kéo dài, âm thanh vô cùng chói tai, chắc đầu bên kia Hoàng Lực đang ném điện thoại để trút giận. Nghĩ lại cũng đúng, hắn đường đường là trưởng phòng Mua hàng của một công ty lớn, người mời hắn an cơm còn đang xếp hàng dài, vậy mà tôi dám nổi giận với hắn, thật là ngược đời! Đó cũng là chỗ khác nhau giữa tôi với Dương Hồng Năng, nguyên tắc “khách hàng là thượng đế” đã ăn sâu vào trong xương tủy của hắn, thấm nhuần vào trong máu hắn, hắn thực sự sùng bái khách hàng như thể họ là Thần Tài, còn vĩ đại hơn cả bố mẹ hắn, nói cực đoan một chút là hắn sẵn sàng đội khách hàng lên đầu, vứt bỏ cả lòng tự trọng của mình. Còn đối với tôi, tất cả chỉ như một vụ giao dịch bạn bè, tôi không khiến họ phải chịu thiệt, và một khi họ không đáp ứng được yêu cầu của tôi, tôi sẽ để lộ bộ mặt thật, nếu không cho bọn họ biết chút lợi hại, bọn họ còn tưởng rằng tôi sinh ra đã có số làm nô tài! Sự thực tàn khốc nói với tôi rằng, nếu chỉ khẩn cầu thì vô dụng, không phải người nào cũng có lòng trắc ẩn, tôi không thể đánh cược với lương tâm của người khác, nếu không một con sói tấn công sẽ khiến tôi mất trắng, việc tôi phải làm là nắm chắc “thất thốn” của chúng trong tay, nắm chắt con át chủ bài, như thế cho dù mưa gió có ập đến tôi cũng không dễ dàng bị đánh đổ.
Di động kêu tít tít hai tiếng, là một tin nhắn gửi tới: “Bố mẹ, con và bạn tới khách sạn thuê phòng bị công an bắt rồi, phải nộp phạt năm nghìn tệ, mau tới Ngân hàng nông nghiệp gửi tiền vào tài khoản của cảnh sát Miêu Tư Trạch, số tài khoản là 6228481700639164510 thì mới được thả, không được gọi điện thoại, tình hình cụ thể thế nào sau này được ra con sẽ nói!”
Bình thường tôi không mấy quan tâm tới mấy trò lừa gạt này, thấy là xóa ngay, nhưng hôm nay không hiểu dây thần kinh nào không bình thường, tôi hằn học nhắn trả lại: “Con bà nó, đồ con bất hiếu, làm mất mặt ông, chúng mày đùng có ra nữa, cứ ở trong tù mà cưới nhau, đẻ con rồi chết đi!”. Gửi xong, tôi bật cười thành tiếng, trong lòng cảm thấy sảng khoái như giữa mùa hè nóng nực được ăn một que kem mát lạnh.
Bố mẹ vợ thấy tôi gọi điện thoại liên tục, lại thường xuyên nổi cáu trong điện thoại thì nói nếu bận việc gì cứ quay về đi, Thanh Thanh có bố mẹ chăm sóc, con yên tâm. Bọn họ càng khoan dung độ lượng, tôi càng thấy xấu hổ, nói là không có việc gì to tát, trước nay toàn như vậy, con quen rồi, cũng vì cái nhà này thôi. Bố vợ nói:
– Công việc của con bố mẹ không hiểu gì, nhưng cuộc sống gia đình thì phải thu xếp cho ổn thỏa, các con còn trẻ, cãi cọ nhau cũng là bình thường, nhưng giữa hai vợ chồng phải biết thông cảm và nhường nhịn, khi nào Thanh Thanh khỏe hơn một chút, bố bảo thằng Quân đưa nó về Châu Hải.
Tôi cúi đầu nói:
– Cũng tại con chăm sóc Thanh Thanh không tốt, lại khiến bố mẹ phải lo lắng.
Thanh Thanh ngồi trên sô-pha cười lạnh, tôi lại gần ngồi xuống cạnh cô ấy:
– Thanh Thanh, em về với anh đi, anh mời hai bảo mẫu tới chăm sóc em!
Bố mẹ vợ nghe thấy liền phản đối:
– Thế không được! Vừa tốn tiền mà chăm sóc cũng không tốt, để bố mẹ, bây giờ bố mẹ vẫn còn làm được!
RA ĐI
Tiểu Quân lái xe đưa tôi ra sân bay Lưu Đình, lúc xuống xe, cậu chàng nắm tay tôi nói:
– Anh rể, em biết anh vẫn luôn thăm dò động tĩnh của chị em, giờ em có thể nói cho anh, chị ấy với Trương Vạn Phong không có gì cả, anh Trương rất thích chị em, nhưng trong lòng chị em chỉ có anh thôi! Anh phải tin điều này. Còn nữa, chị nói là có gửi e-mail cho anh.
Lúc vào phòng chờ, tôi thấy có một chiếc tủ bày máy tính xách tay có thể dùng wifi, bèn bỏ hành lý xuống rồi vội vàng đăng nhập vào hòm thư của mình.
Phi, em thương yêu anh như thế, nhưng giờ có thể thêm vào hai chữ: đã từng. Em đã hi sinh tất cả, em coi anh là bầu trời của em, nhưng hành vi của anh hết lần này tới lần khác tổn thương em, trong đêm tối cô đơn, em khóc ướt đẫm cả gối, hết lần này tới lần khác tìm lý do để thuyết phục chính mình, anh không cố ý làm thế, vì anh quá mệt, vì anh bất đắc dĩ.
Em bị đụng xe ngay ngã tư chỗ quảng trường Ngũ Tứ đường Đông Hải, giây phút đó em rất hốt hoảng, em nhớ lại mười năm trước anh ôm em đứng tại nơi đó, em đi thẳng sang đường, cảm giác anh đang ở bên cạnh em, đến nỗi tiếng còi xe rú rít mà em cũng không nghe thấy, giây phút ngã xuống, em còn tưởng là anh kéo em ngã. Nằm trên giường bệnh ba ngày, em nhớ lại hết những gì từ khi chúng ta quen nhau cho tới bây giờ. Anh ngày trước thật lãng mạn, từng làm tặng em bao nhiêu bài thơ, có thể anh đã quên, nhưng em vẫn giữ chúng lại, có những bài thơ thậm chí em còn thuộc lòng. Nhưng từ sau khi tới Châu Hải, anh không còn viết cho em một bài thơ nào nữa, em tự an ủi mình, bởi vì anh quá bận, không có thời gian, hoặc là anh có viết thầm trong lòng, song anh còn bận kiếm tiền. Nhưng trong lòng em, dù anh chỉ viết cho em vài dòng ngắn ngủi cũng đã hơn rất nhiều những món quà đắt tiền mà anh từng mua.
Có lẽ không thể trách anh, vì xã hội này quá tàn khốc, quan niệm thay đổi rồi, tất cả mọi thứ đều đã bị bẻ cong. Em thử dùng quan điểm hiện thực nhất để thuyết phục bản thân: chỉ cần kiếm được tiền, mặc kệ sự lạnh lùng, mặc kệ sự bất trung. Nhưng rồi lại phát hiện ra, mình không thể thuyết phục chính mình, hơn nữa còn chìm đắm vào nỗi đau khổ và hoang mang, thậm chí em còn không biết mình nên tin vào cái gì.
Liệu có một ngày em nghĩ thông được không?
Khéo mắt tôi ướt nhòe. Xin lỗi, Thanh Thanh mà anh yêu, anh không thể chăm sóc tốt cho em.
Sau cảm giác mới mẻ ban đầu, giữa tôi và Thanh Thanh dần dần xuất hiện những mâu thuẫn, cô ấy vốn quen với bốn mùa rõ rệt ở Thanh Đảo, sự lãng mạn của mùa xuân, sự trong lành của mùa hè, sự đa cảm của mùa thu và sự ấm áp của mùa đông, một năm bốn mùa, bốn tâm trạng đều cảm nhận rõ ràng. Còn ở Quảng Đông một năm chỉ có hai mùa hạ – thu, muỗi cắn khắp nơi, ẩm thấp, khó chịu, mùa hè ngồi hít thở một chút cũng thấy khó khăn, Châu Hải mặc dù gần biển, nhưng lại không thể bơi, nước biển đục ngầu, chẳng có mấy khi nước trong xanh, không thể nào so được với biển ở Thanh Đảo.
Những ngày tháng vui vẻ thường thật ngắn ngủi, những chuyện không vui cứ nối tiếp nhau. Làm điều khiển thì bị lừa, tôi và Lâm Thăng thua lỗ mất ba trăm nghìn tệ, một chiếc Audi hóa thành bong bóng, trong phút chốc chìm vào đại dương mất tăm mất tích, thời gian đó tôi điên khùng đến cực điểm, thường xuyên uống say mềm mới về nhà, Thanh Thanh bắt đầu trách cứ tôi, nói giờ đã thành chúa Chổm rồi, vì sao không tiết kiệm chút tiền rượu thuốc này?
– Một bao thuốc lá có thể mua được ba ngày sữa cho Đô Đô, một chai rượu đủ tiền điện nước cho cả tháng!
Tôi nói anh là thằng không ăn cơm chứ không thể không hút thuốc, uống rượu, em không thể hiểu được tầm quan trọng của thuốc và rượu đối với đàn ông:
– Là thức ăn tinh thần, là liều thuốc giải tỏa áp lực, em hiểu không? Nói em cũng không hiểu.
Lần đầu tiên cãi nhau là vào buổi tối nửa năm sau khi tới Châu Hải, về tới nhà tôi thấy không bình thường, hình tượng của Thanh Thanh có sự thay đổi, mái tóc dài ngang vai đã biến mất, thay vào đó là một mái tóc không ngắn hơn tóc tôi là bao, tôi cảm thấy khó chịu.
– Sao em cắt tóc? Mà cũng không hỏi ý anh trước! – Tôi dõng dạc buông ra một câu, Thanh Thanh chẳng ngước đầu lên, sa sầm mặt làm thức ăn trong bếp, tiếng dao thái rau vang lên rất chói tai.
Trước đó Thanh Thanh mua một đôi giày đế xuồng, lượn đi lượn lại trong phòng khách, ngắm nghía hồi lâu rồi hỏi tôi có đẹp không, tôi thấy thật phản cảm:
– Giày như cho công nhân, khắp phố đi đâu cũng thế, chẳng thể hiện được sự tao nhã và cao quý của phụ nữ gì cả.
Thanh Thanh lập tức không nói chuyện với tôi nữa. Hôm sau cô ấy giận quá, lại tới siêu thị ở cửa khẩu Củng Bắc bỏ ra hai trăm đô-la mua một cái túi xách Gucci “ fake 1” (Fake 1 tức hàng nhái cao cấp), rồi vui vẻ ngắm ngía trước gương, hoan hỉ hỏi ý kiến tôi. Tôi chẳng buồn giận, hừ một câu:
– Kết hợp với đôi giày đế xuồng thì cho dù cái túi Gucci của em có là thật, người ta cũng tưởng là hàng giả! Không ngờ gu thẩm mĩ của em lại kém như thế!
Tâm trạng của Thanh Thanh vốn đã không tốt, muốn đi shop-ping để ổn định lại, ai ngờ niềm vui trong chốc lát bị tôi dội một gáo nước lạnh, gương mặt tối sầm đi.
Tôi đã ôm một bụng tức, đi vào phòng bếp hỏi:
– Hỏi em đấy! Điếc à! Sao lại cắt tóc?
Thanh Thanh đặt mạnh con dao xuống thớt, vừa cởi tạp dề vừa hét lên:
– Sao lại không được cắt? Sao phải hỏi ý kiến của anh? Tôi nóng! Nóng! Nóng! Công ty không có điều hòa, ở nhà không có điều hòa, tôi nóng không chịu nổi!
Lửa giận của tôi lại bốc lên:
– Mới có chút khổ như thế mà đã không chịu được? Cô có biết mái tóc dài đó quan trọng với tôi thế nào không?
– Quan trọng, quan trọng thì có ích gì? Có ăn thay cơm được không? Có mặc thay áo được không? Tôi không có cái tâm trạng đó.
Đêm hôm đó một mình tôi ngồi trên ban công, trời nóng khủng khiếp, ngực tôi đau nhức, bên cạnh là một chai rượu uống đã cạn đáy và đầu thuốc lá vương đầy mặt đất. Tôi lôi lại bài thơ “Cô gái tóc dài của tòa nhà số 5” từ trong ký ức, đọc từng từ, từng câu, nhớ lại cảm giác khi đó, sau đó nhai từng từ một, nhấm nháp nó, tiêu hóa nó, biến nó thành hư không, thả nó vào không khí, tản mát, biến mất, xóa triệt để trong đầu tôi. Tôi ngẩng đầu lên nhìn những vì sao sáng lấp lánh trên mặt biển phía xa, lẩm bẩm:
– Thanh Thanh, em không biết mái tóc dài quan trọng với anh như thế nào đâu!
SUÝT CHÚT ĐÔI BỜ CÁCH BIỆT
“Chuyến bay CZ1114 từ Thanh Đảo tới Châu Hải thông báo lần cuối, hành khách Lý Tiểu Phi, hành khách Lý Tiểu Phi bay tới Châu Hải nghe được thông báo xin lập tức tới của đăng ký số 13 để làm thủ tục đăng ký. Máy bay sẽ cất cánh ngay sau đây”.
Nếu không phải vì bị giọng nói thúc giục trong loa đánh thức, có lẽ tôi vẫn ngồi thẫn thờ trên ghế, nghĩ xem bức thư Thanh Thanh gửi cho tôi có ý nghĩa gì. Tôi đứng bật dậy lao về phía của đăng ký, cái dây khoác trên vai bỗng dưng đứt đôi, đồ đạt trong túi rơi đầy mặt đất, tôi hét vọng về phía cửa số 13:
– Tôi đi Châu Hải!
Ghế ngồi của tôi là 13A, vị trí gần cửa sồ, bên phải là một nam một nữ, người đàn ông hơi hói, đôi mắt ti hí, răng bị vổ, người đàn bà trang điểm lòe loẹt, mái tóc xoăn kiểu sư tử với đôi khuyên tai màu đỏ, người đàn ông hói đầu thi thoảng lại quay sang vuốt ve người đàn bà, không đếm xỉa gì đến cảm nhận của người xung quanh. Tôi chẳng buồn để tâm đến họ, nhắm mắt tiếp tục suy nghĩ về bức thư của Thanh Thanh.
Lúc cất cánh, máy bay hơi bị lắc, trái tim tôi cũng run rẩy theo, tôi biết đây là sự rung lắc bình thường của máy bay khi đi qua các đám mây, thế là tâm trạng của tôi cũng bị đứt đoạn.
Hai mươi phút sau đi vào trạng thái bay bình thường, hai cô tiếp viên một trước một sau đi phát đồ uống, một người khoảng bốn mươi tuổi, một người còn trẻ chưa đầy ba mươi, gương mặt họ đều đắp quá nhiều phấn. Tiếp viên hàng không bây giờ không bằng mười năm trước, hồi đó những cô gái xinh đẹp nhất Trung Quốc đều tập trung trên máy bay, thu nhập cao nhất, được bay lượn khắp bầu trời, thi thoảng còn được mang ít đồ miễn thuế từ nước ngoài về, nhưng thời đại thay đổi, xinh đẹp thường đi với tiền bạc, nghề nào kiếm được nhiều tiền nhất ắt gái xinh sẽ tập trung ở đó, tiếp viên hàng không trở thành những người già cỗi, thành phượng hoàng thất thế, theo quan sát của tôi, trong số mười cô tiếp viên, có hai, ba cô xinh xắn đã là khá lắm. Nghĩ đến đây tôi lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xanh ngắt, từng đám mây trắng như bông lững lờ trôi qua thân máy bay, thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy một chiếc máy bay khác đang bay về phía chúng tôi, tất cả đều có vẻ rất bình an, tôi kéo tấm chắn cửa sổ xuống, nhắm mắt vào và mơ màng thiếp đi.
Không biết bao lâu đã trôi qua, máy bay đột nhiên chao đi, trong khoang vang lên những tiếng hét sợ hãi, tôi giật mình tỉnh giấc, hoàn toàn tỉnh ngủ, hoảng hốt nhìn xung quanh, gã đàn ông đầu hối đánh đổ cà phê ra quần áo, buông tiếng chửi:
– Con mẹ nó, cái máy bay này lái kiểu gì vậy!
Máy bay liên tục nghiêng ngả, rung lắc dữ dội, trái tim tôi cũng phập phồng theo. Trong loa vang lên giọng nói chậm rãi, ngọt ngào của tiếp viên:
– Kính thưa các hành khách, máy bay gặp phải luồng khí lưu nên hơi chao đảo, xin mọi người hãy thắt dây an toàn, tạm thời không sử dụng nhà vệ sinh.
Giọng nói này không những không khiến tôi bình tĩnh lại mà còn khiến tôi sợ hãi hơn, tôi thắt chặt dây an toàn, hai tay túm chặt vào thành ghế, lưng rướn thẳng. Chưa kịp bình tâm lại bỗng dưng máy bay gần như mất trọng lượng, tôi há hốc miệng, chợt thấy khó thở, trước mặt có một người chưa thắt dây an toàn, thế là ngã nhào về phía trước, mấy cái mặt nạ dưỡng khí rơi xuống, trong khoang vang lên tiếng hét rất to, ngay sau đó là tiếng khóc, tiếng chửi, tiếng ho… tất cả hòa thành một mớ âm thanh hỗn độn. Trong máy bay lại vang lên tiếng của tiếp viên và cơ trưởng:
– Máy bay gặp phải luồng khí mạnh, xin mọi người hãy thắt dây an toàn, đừng hoảng hốt đừng hoảng hốt.
Gã đàn ông hói đầu bỗng dưng nhào về phía tôi, kéo tấm chắn cửa sổ lên, sau đó túm chặt hai tay vào thành ghế, đứng lên hét về phía khoang sau:
– Rõ ràng là trời rất trong xanh, lấy đâu ra luồng khí mạnh?
Tiếp viên ở phía sau vội vàng gọi lớn:
– Mời ngài ngồi xuống! Thắt dây an toàn! Thắt dây an toàn! Trời trong xanh cũng có thể có những luồng khí ẩn, xin mọi người đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt!
Tiếng hét của cô tiếp viên không làm giảm bớt nỗi căng thẳng của mọi người, một sự sợ hãi khổng lồ vẫn bao trùm cả khoang. Tôi nhắm chặt mắt, lông mày cau tít lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán và thấm ướt lưng áo, hai tay tôi nắm chặt tới nỗi suýt làm tung cả thành ghế. Chẳng nhẽ đây là số phận của tôi? Trước khi lên máy bay, quai túi xách đột nhiên bị đứt, chẳng nhẽ là lời ám thị của ông trời về những việc này. Thanh Thanh, Đô Đô, không lẽ chúng ta sẽ chia tay nhau như thế? Bình thường tôi ăn uống, chơi bời, ông trời không bao giờ quan tâm tới tôi, nay trước khi rời Thanh Đảo, tôi tới chùa Trạm sơn, xúc động bởi ba từ “Giới – Định – Tuệ”, tôi muốn cải tà quy chính, vậy mà giờ ông trời lại gây khó dễ cho tôi, chẳng lẽ tôi chỉ có thể như con giun, cả đời sống trong bùn đất, nếu muốn thoát ra thì phải kết thúc sinh mạng của mình? Hay đây là ông trời thay Thanh Thanh trừng phạt tôi?
Ông trời ơi, hãy bình tĩnh lại đi, tôi không chịu nổi nữa rồi. Hàng sau có một giọng nói hét lên:
– Mau lại đây nào, có một người già bị đau tim rồi!
Hai cô tiếp viên vội vàng loạng choạng chạy tới, gã đàn ông hói đầu nắm lấy tay một cô:
– Bảo cơ trưởng hạ cánh, hạ cánh mau! Mau bay nhanh một chút!
Cô tiếp viên hàng không sắc mặt đã tái nhợt nhưng vẫn hiền hòa gỡ tay gã đàn ông ra, nói là xin hãy yên tâm, máy bay bị rung lắc là bình thường, chúng tôi đang liên lạc với mặt đất để điều chỉnh độ cao, sẽ ổn ngay thôi. Gã hói đầu vẫn không chịu buông tay, quát:
– Mặt đất con mẹ gì, mau hạ xuống!
Người phụ nữ lòe loẹt bên cạnh cũng phụ họa:
– Liệu máy bay có rơi xuống không, hãy mau hạ cánh đi.
Lúc này người đàn ông ở hàng ghế phía sau tôi hét lớn:
– Các người còn cãi nhau cái gì! Cãi nhau có ích gì! Họ còn sốt ruột hơn chúng ta, dù sao có chết thì cả bọn cũng cùng chết!
Câu này khiến tâm trạng căng thẳng của mọi người chùng hết xuống, trong khoang máy bay chỉ còn lại sự im lặng chết chóc. Tôi mở lớn mắt nhìn ra xung quanh, mọi người hoặc là nhắm chặt mắt, hoặc là ôm chặt lưng ghế trước mặt mình, vùi đầu vào đó. Hai cô tiếp viên nhanh chóng đeo mặt nạ dưỡng khí cho người già, gã đàn ông bên cạnh tôi đột nhiên ôm đầu khóc rống lên.
Không biết sự rung lắc đó kéo dải trong bao lâu, cái cảm giác đó giống như đi bộ trong địa ngục tối tăm, không nhìn thấy ánh sáng, hơn nữa không biết bao giờ mới đi đến điểm cuối cùng. Tôi gần như ngừng thở, không dám thở mạnh, chỉ sợ nếu thở mạnh quá, sẽ khiến máy bay càng rung mạnh hơn.
Khi trong loa vang lên giọng nói:”Hai mươi phút nữa máy bay sẽ tới sân bay Châu Hải, giờ máy bay sẽ từ từ hạ cánh”, trong khoang máy bay bắt đầu có tiếng động, tôi cũng thở phào một hơi mà mình đã nhịn từ ban nãy, ngay sau đó lại ngừng thở, máy bay đang đi qua những đám mây như thể đi qua rừng bom đạn, khi những cánh đồng và con đường xuất hiện trong tầm mắt của tôi ngày càng rõ ràng, cả khoang máy bay im lặng như tờ, mọi người đều đang nín thở chờ đợi giây phút được tiếp đất.
Ruộng lúa ngoài kia nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, bánh xe máy bay cuối cùng cũng chạm đất, nghiêng mạnh một cái, lúc này, tiếng hoan hô vỡ òa trong khoang, có người cởi dây an toàn đứng lên vỗ tay rào rào. Lần đầu tiên tôi cảm thấy bàn chân được tiếp đất đáng yêu như thế, xoa lòng bàn tay, tôi mới phát hiện tay mình nhớp nháp mồ hôi, tứ chi mềm nhũn, đũng quần ướt mồ hôi, vậy mà ban nãy tôi hoàn toàn không biết, giờ mới cảm thấy thật chân thực.
Đi ra khỏi cánh cửa tự động của sân bay, tôi ngồi xuống bật thềm lát đá, châm một điếu thuốc, rít sâu một hơi rồi lại thở ra một hơi thật dài. Hạnh phúc thật ra rất đơn giản, chỉ như tôi lúc này thôi. Mười mấy phút trước tôi còn đang vùng vẫy trên sợi dây sinh tử, giờ đây cả người tôi đã hòa vào với dòng người đông đúc, xung quanh là bầu không khí nóng nực, mặt trời nặng nề sau những đám mây, nhưng trong lòng tôi lại thấy mọi thứ như bừng sáng.