Trạch Nam Hữu Ái

Chương 3



Sau khi ăn xong, Lâm Hoan dọn chén dĩa ra rửa. Diệp Cố Lâm nhìn ko giống như người có thể làm công việc nhà đươc. Hơn nữa, Lâm Hoan cũng sợ Diệp Cố Lâm sẽ đem toàn bộ chén dĩa đập bể.

Rửa chén xong, Lâm Hoan đưa cho Diệp Cố Lâm hai cái đĩa CD rồi mới trở về phòng tiếp tục cuộc sống Otaku của anh.

“A Hoan, tôi muốn thăm phòng anh chút? Tôi vốn hơi tò mò nha.”

Lâm Hoan suy nghĩ 1 chút rồi gật gật đầu.”Lúc đó, sao cậu tự nhiên lại xông vào tôi rồi kéo đến quán bar của gay kia?”

“Àh, chuyện đó” Diệp Cố Lâm cười cười, nhìn anh, ánh mắt mang nhiều bi thương “Lúc đó, tôi cứ tưởng sẽ cùng với người tôi thích kết hôn, thế mà đùng 1 cái là chia tay.” Hít sâu, đổi giọng, Diệp Cố Lâm hai mắt nhìn xa xăm, nói tiếp: “Lúc đó cảm thấy vô cùng thương tâm, lại giận quá. Vì hắn mà tôi cùng người nhà ko nhìn mặt nhau. Sợ hắn ray rứt, tôi cái gì cũng ko nói. Vậy còn hắn? Lại nói muốn chia tay tôi, để kết hôn với nữ nhân.”

Lâm Hoan lặng yên, đồng chí này trong tình yêu, quá sức yếu ớt, lại gặp quá nhiều khó khăn.

“Lúc đó ah, ngực tôi như có gì đó đè rất nặng, rất đau rất đau. Lại không cam lòng kết thúc như vậy, thế là đi phóng túng. Diệp Cố Lâm tôi ko phải là hàng tồn kho, còn có 1 đống người đang chờ bò lên giường tôi nữa kia. Sau đó thì nhất thời xúc động nên mới dắt anh theo thôi” Diệp Cố Lâm đổi sang giọng nhẹ nhàng thoải mái, miệng cười thật tươi: “Bất quá, hiện tại cũng đã xong rồi nha.”

Bởi vì thế, nên mới khác thường như vậy sao? Lâm Hoan nhìn kỹ cậu, hai mắt như ko có tiêu cự. Trong đó còn lộ rọ sự bi thương….

“… Chắc cậu ko thích phòng của tôi đâu.”

“Ha ha.” Lấy lại tinh thần, Diệp Cố Lâm cười gian trá nói: “Cũng chưa chắc àh nha. Tôi rất tò mò ko biết phòng của 1 otaku như thế nào. Cũng muốn xem thử anh thích thứ gì mà ~ “

“… …” Người này, rất thích hợp làm diễn viên nha. Mặt thay đổi nhanh khủng khiếp.

Sự thật chứng minh, Diệp Cố Lâm đối với mấy thứ được xem là cổ quái gì đó của anh thì có đầy hứng thú luôn. Chẳng những hỏi này hỏi nọ, còn sờ soạn từ trên xuống dưới hết 1 lần, làm đại thúc như anh ruột đau như cắt ah. Ah ah, đây là bảo bối của anh, cái mạng của anh mà. Bình thường ngay cả mình còn chưa dám vuốt nhẹ nữa mà.

Sau khi sờ soạn xong xuôi, Diệp Cố Lâm còn chưa vừa bụng. Cậu thấy trên giường có 1 cái gối ôm to, liền lăn ngay lên giường, ôm ngay thứ mà đại thúc yêu thích nhất, cái gối ôm có in hình Hastune Miku, đã vậy còn dùng mặt cọ cọ vào nó nữa. Xém chút nữa làm đại thúc như anh đánh mất đi lý trí luôn. Tâm trạng cũng sắp bùng nổ rồi.

May mắn lúc đó có điện thoại gọi đến. Điệp Cố Lâm có chuyện quan trọng cần phải ra ngoài. Nếu ko, Lâm Hoan thật ko dám cam đoan mình sẽ ko làm ra chuyện gì phạm pháp đâu. Lúc đó sẽ thật đáng tiếc nha.

Diệp Cố Lâm trước khi đi còn nói sẽ về ăn cơm chiều. Lâm Hoan cảm thấy hơi quái lạ. Anh đâu có chuẩn bị làm osin dài hạn đâu chứ, chuyện vào buổi trưa chỉ là bất ngờ phát sinh mà thôi. Bất quá nghĩ đến việc người ta vừa mới thất tình, hắn nói sao cũng là người lớn tuổi hơn. Vô tình chấp nhận tiểu bối làm nũng 1 chút cũng tốt mà.

Lâm Hoan thở dài, nhìn 2 cái đĩa CD vẫn còn đang cầm trên tay.

Hơn nữa, Diệp Cố Lâm cũng là người tốt…

Diệp Cố Lâm đi xe đến nơi cần đến, chào thư ký 1 câu, cũng ko thèm gõ cửa trực tiếp bước vào phòng luôn. Chỉ thấy bạn chí cốt của cậu đang nhàn nhã ngồi trên sa lon, ôm lấy người đẹp vui vẻ trêu đùa. Vậy sao trong điện thoại lại gấp gáp như vậy? Diệp Cố Lâm nghĩ thầm, tiểu tử này càng ngày càng ngang ngược mà, tự nhiên lại ngoạn nữ nhân trong phòng làm việc.

“Người yêu mới?” Mặt Diệp Cố Lâm trầm xuống, “Tần Nghiệp, cậu kêu mình lại đây là để nhìn người yêu mới của cậu sao?”

“Sao có thể chứ.” Bị cái tên nam nhân Tần Nghiệp ko ngừng đùa giỡn trong tay, “Hôm nay, tìm cậu đến là có chuyện muốn kính nhờ ah.”

“Chuyện gì? Mình sao có thể là người mà Tần đại thiếu gia lên tiếng là ‘kính nhờ’ ah?”

Khóe môi Tần Nghiệp hơi nhếch lên 1 chút: “Thật ra cũng ko có chuyện gì lớn lắm.” Hướng cửa trước vẫy vẫy tay “Tiểu Uy, lại đây gặp gặp Diệp đại ca của ngươi 1 chút đi.”

Diệp Cố Lâm nhìn bên cạnh của, quả nhiên có một người đang ngồi ở đó. Chắc là ở đó cũng lâu rồi nha. Lúc nãy cậu cứ lo nhìn Tần Nghiệp, đã ko chú ý tới. Giờ đây nhìn thấy, có hơi quen quen. Người kia liền bước tới, ngoan ngoãn nhìn Diệp Cố Lâm gọi Diệp đại ca.

Diệp Cố Lâm quay đầu nhìn Tần Nghiệp, ánh mắt rõ ràng là đang chất vấn hắn. Này là ý gì.

Tần Nghiệp không ngại cười cười ” Diệp tử, cậu cũng biết, hiện tại mình rối lắm, lại không thể nào để Tiểu Uy ở khách sạn, đành phải nhờ cậu chăm sóc hắn vài ngày vậy.”

“Cái gì?!” Giọng Diệp Cố Lâm cất cao hết mức có thể. “Cậu đâu phải là ko biết mình hiện tại đang ở cùng người khác chứ?!”

Bịch lấy lỗ tai, dỗ dành tiểu bảo bối của mình, rồi đánh ra 1 đòn cuối cùng. “Diệp Tử, cậu cũng biết mình chỉ chân chính tin tưởng tình bằng hữu nhiều năm của tụi mình mà. Giúp mình đi, nha nha.”

“Này…” Diệp Cố Lâm khó xử.

Tần Nghiệp thấy thái độ của cậu là hiểu rõ ngay. “Tốt lắm, quyết định vậy nha.” Diệp Tử là người rất dễ mềm lòng. Chỉ cần giả bộ yếu đuối 1 chút là dễ dàng đồng ý ngay.

“Tần Nghiệp! !” Diệp Cố Lâm kêu to, biết rõ Tần Nghiệp là 1 con hồ ly. Nhưng mình lần nào cũng bị cắn câu 1 cách ngu ngốc!

Tần nghiệp không thèm để ý tới tiếng hét của Diệp Cố Lâm. Chỉ vỗ vỗ bảo bối trong lòng mình. Sau đó lại buông ra, nói với Tiểu Uy ko ít lời quan tâm, dặn dò phải chú ý. Rồi mới giúp hắn thu thập hành lý, bắt đầu đi xuống dưới.

Diệp Cố Lâm bị Tần Nghiệp dọa cho ko làm gì được. Cậu đành đứng sát vào người Tần Nghiệp nhỏ giọng: “Có người yêu mới liền quăng ngay người yêu cũ. Cậu thật là ‘hảo’ tình nhân mà!”

“Tiểu Uy không phải đâu.”

“Vậy là con riêng rồi?”

“Cậu nghĩ cái gì vậy hả? Mình đâu có lợi hại dữ vậy, mới sáu bảy tuổi đã làm nữ nhân mang thai!”

“Của ông già cậu kìa?”

“Ân…” Tần nghiệp sờ sờ cằm: “Lúc nào về mình sẽ cho người đi điều tra.”

“Vậy là ai?” Diệp Cố Lâm bị khơi dậy hứng thú. Tần Nghiệp ko thể nào đối với người ko có liên quan gì tới mình mà quan tâm như vậy.

“Tốt lắm, mình có việc phải đi trước, ko cùng hai người đi được. Đứa nhỏ Tiểu Uy này có chút ngang bướng, cậu phải giúp mình trông nom nó nhiều chút nha. Có chuyện gì nhớ gọi cho mình nha.” Nói xong, hắn bỏ lại khách nhân dưới lầu mà chuồn mất.

Người bạn đáng thương Diệp Cố Lâm đành cảm thán. Lúc về nên giải thích với Lâm Hoan như thế nào mới tốt đây? Lúc cho thuê phòng, anh còn cố ý nhấn mạnh là đừng tùy tiện dẫn người về nữa mà.

Trong xe, Diệp Cố Lâm mở miệng. Muốn hỏi thăm hắn cùng Tần Nghiệp có quan hệ gì. Nhưng nhìn thấy người kế bên đang trương ra bộ mặt khó coi, đành phải giới thiệu sơ lược về chủ nhà và những điều cần lưu ý khi ở đó mà thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.