Trà Xanh Phải Có Bản Lĩnh Của Trà Xanh

Chương 47: Chương 47: Trà xanh phải có bản lĩnh của trà xanh



Lúc lên tầng, Ôn Dư vừa cài khuy áo gió vừa nói với Chu Việt: “Anh đừng đối xử với em như một đứa trẻ nữa được không?”

“Không được đâu.” Chu Việt vừa đi vừa nói: “Trước khi anh trai của em đi đã dặn anh không được để em dính lạnh nữa, lần trước em bị viêm phổi rồi, ban đêm rất lạnh, nhất định phải giữ ấm tốt.”

“…Được rồi, tùy các anh quyết định.”

Ôn Thanh Hữu có việc phải làm nên đã đến thành phố B, Chu Việt lập tức trở thành Ôn Thanh Hữu thứ hai, chăm sóc mọi thứ cho cô như một người anh trai.

Lúc Ôn Dư cài xong khuy áo cũng là lúc tìm được phòng, đẩy cửa ra, Ôn Dịch An đã tới rồi.

Ngồi bên cạnh ông là chú Liễu đã quen biết từ lâu.

“Dư nhi tới rồi, mau lại đây, đây là chú Liễu, con còn nhận ra chú ấy không?” Ôn Dịch An vẫy tay giới thiệu.

Ô Dư cung kính tiến lên: “Con chào chú Liễu.”

Liễu Chính Minh từng là hàng xóm của nhà họ Ôn, sau đó gia đình ông ấy định cư ở nước ngoài, lần này về thăm họ hàng, ông ấy mới biết công việc làm ăn của người hàng xóm cũ không mấy suôn sẻ, cũng may có cô con gái thông minh, tích cực, bây giờ đang nỗ lực gây dựng sự nghiệp, đương nhiên ông ấy muốn giúp đỡ một tay.

“Dư nhi đã lớn như vậy rồi, bây giờ đã thiếu nữ rồi. Mau ngồi đi. ” Liễu Chính Minh nói: “Nói ra cũng khéo, mấy người hàng xóm của tôi ở Mỹ cũng làm trong lĩnh vực này, nói gia tộc họ đứng đầu trong giới cũng không ngoa, nhưng hai vợ chồng họ bây giờ tập trung vào thế giới của hai người, công việc kinh doanh đều giao cho con trai xử lý, đúng lúc tối nay người đó cũng ở Giang Thành, nên chú muốn cho hai người gặp nhau, để sau này giúp cho sự nghiệp tương lai của Dư nhi.”

Ôn Dư không để ý tới những thứ này, cô suýt chút nữa đã tới muộn, vội vàng chạy tới, hiện tại rất khát.

Trước mặt cô có trà pha sẵn, Ôn Dư vừa nhấp vài ngụm thì nghe thấy tiếng cửa mở phía sau lưng, sau đó Liễu Chí Minh đứng dậy nói: “Đây, khách đến rồi.”

Ôn Dư vội vàng nuốt ngụm nước trong miệng, nhưng vừa quay người lại trông thấy bóng người quen thuộc.

Cùng với ánh mắt lãnh đạm khiến cô rối loạn khi nhìn vào.

Ôn Dư cảm thấy nước mình vừa uống sôi trào trong nháy mắt.

Thiêu đốt khiến cô nóng lên tê dại từ gót chân cho đến da đầu.

Cô ngẩn người ngồi ở bàn tròn, nhìn Liễu Chính Minh nhiệt tình chào đón, nói vài câu khách sáo, bầu không khí không thể bình thường hơn.

Nhưng cô dường như không nghe thấy gì cả.

Mọi thứ xung quanh như thoáng biến mất trong nháy mắt, những người xung quanh cũng mờ đi, trong mắt cô chỉ còn lại bóng người đứng trước mặt.

Ôn Dư không thể tin được, nhưng lại không biết phải làm gì.

Sao lại là anh…

“Dư Dư?” Giọng nói của Ôn Dịch An đã kéo cô lại, nhắc nhở: “Chú Liễu giới thiệu cho con, sao con lại ngẩn người, đây là giám đốc Tưởng.”

Ôn Dư chăm chú nhìn Tưởng Vũ Hách, không hiểu sao cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, không phát ra được âm thanh.

Nhưng cô vẫn đứng dậy một cách máy móc, đưa tay ra: “Giám, giám đốc Tưởng.”

“Xin chào, cô Ôn.” Nghe giọng điệu Tưởng Vũ Hách không có chút dao động nào, thật sự bình tĩnh như đang chào hỏi người xa lạ.

Liễu Chính Minh không biết Chu Việt, ông ấy vội hỏi Ôn Dịch An bên cạnh, Ôn Dịch An mỉm cười thì thầm điều gì đó bên tai ông ấy, Liễu Chính Minh cười lớn: “Hiểu rồi, hiểu rồi!”

Sau đó ý tứ sâu xa mà giới thiệu với Tưởng Vũ Hách: “Đây là Chu Việt, cánh tay phải của Ôn Dư, và là con rể tương lai nhà hàng xóm cũ của tôi.”

“…”

Con rể nào?

Lông mày Ôn Dư giật giật, cô lập tức nhích ra xa Chu Việt một khoảng, trịnh trọng tuyên bố: “Chú Liễu, không phải, tuyệt đối không phải.”

Tuy nhiên, giọng nói yếu ớt của cô nhanh chóng bị át đi bởi tiếng cười của hai người hàng xóm cũ, mọi người đều chìm đắm trong niềm vui khi gặp nhau, không ai thèm quan tâm đ ến lời giải thích này.

“Nào, Vũ Hách, lại đây ngồi.”

“Được.” Tưởng Vũ Hách vẫn bình tĩnh như cũ.

Anh mặt không đổi sắc đi ngang qua Ôn Dư, như thể đi ngang qua người mà anh không hề quen biết.

Sau khi mọi người đã ngồi xuống, Chu Việt ghé vào tai Ôn Dư đang ngẩn người, nhắc nhở cô: “Ngồi xuống trước đi, chuyện còn lại chúng ta nói sau.”

Ôn Dư lúc này mới tỉnh lại, ngồi vào chỗ của mình.

Nhưng cô ăn bữa cơm này một cách vô vị, thất thần, vậy mà Ôn Dịch An không biết chuyện gì ở bên kia còn phát huy hết các kỹ năng giao tiếp của mình, liên tục để Ôn Dư và Tưởng Vũ Hách chạm cốc lấy lòng.

Ôn Dư như bị gai đâm sau lưng, rõ ràng trước đây cô cũng từng tham gia mấy bữa tiệc xã giao tương tự, tuy không đến mức thành thạo, nhưng chí ít cô sẽ không giống như con rối gỗ hoàn toàn bị Ôn Dịch An dẫn dắt như bây giờ.

Thật vất vả mới tới giữa buổi, điện thoại di động của Tưởng Vũ Hách vang lên, không biết là ai tìm anh, nhàn nhạt nghe máy.

Hai lão hàng xóm chắc do uống nhiều quá nên rủ nhau vào nhà vệ sinh.

Ôn Dư, Tưởng Vũ Hách và Chu Việt bị bỏ lại trong phòng.

Những người không biết gì đã rời đi, và những người còn lại không cần phải ra vẻ nữa.

Cầm ly rượu trong tay, Tưởng Vũ Hách lạnh lùng liếc nhìn Chu Việt hai lần, sau đó đột nhiên mỉm cười: “Là cậu.”

Nụ cười của anh rất sâu, có chút bừng tỉnh tự giễu, lại có cả chút khinh thường sau khi hiểu rõ.

Tưởng Vũ Hách là người có trí nhớ đáng kinh ngạc, anh nhanh chóng nhận ra đây chính là “người đàn ông tốt bụng” mà Ôn Dư nói cô gặp được khi lạc đường.

Có thể tưởng tượng được người phụ nữ này đã ở trước mặt anh diễn bao nhiêu vở kịch, hơn nữa còn là lừa dối trắng trợn.

Chu Việt chủ động vươn tay: “Đã lâu không gặp, ngài Tưởng.”

Ánh mắt Tưởng Vũ Hách dừng trên tay anh ta, nhìn chú tâm trong chốc lát rồi lập tức thu hồi, uống một hớp rượu, không có ý định đáp lại.

Ánh mắt anh đầy vẻ khinh bỉ, Chu Việt xấu hổ bỏ qua một bên.

Ôn Dư đoán Tưởng Vũ Hách nhất định là bực Chu Việt đồng thời cũng tức giận người sắp xếp diễn viên là mình, cho nên mở miệng muốn giải thích: “Ngài Tưởng, thật ra là…”

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một mỹ nữ đứng ngoài cửa, hỏi Tưởng Vũ Hách: “Xong chưa?”

Ôn Dư: “…”

Tưởng Vũ Hách không quay lại, chỉ nhìn Ôn Dư: “Thật ra gì.”

Khí thế quanh người anh lạnh lẽo đến mức Ôn Dư mỗi lần muốn tới gần anh đều sợ hãi lùi về phía sau, hiện tại nhìn thấy một người phụ nữ đi tới trước mặt anh, cô liền ngậm chặt miệng lại.

“Không không, tôi chỉ muốn hỏi anh ăn no chưa.”

Mẹ nó tôi gần như tức đến no rồi.

Tưởng Vũ Hách trầm mặc vài giây, sau đó rút khăn ăn, đứng dậy đi ra ngoài.

Ôn Dư sửng sốt, “Anh phải đi sao?”

Tưởng Vũ Hách không trả lời cô nữa, trực tiếp rời khỏi phòng.

Ôn Dư khựng lại vài giây, nhưng vẫn là không nhịn được đuổi theo. Thấy mỹ nữ kia khoác tay Tưởng Vũ Hách, vừa cười vừa nói, không biết đang nói gì với anh.

Nhưng vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ, không có bất kỳ cảm xúc nào.

Bữa tiệc tối đột ngột kết thúc.

Vốn dĩ Tưởng Vũ Hách chỉ muốn đến uống một ly rồi rời đi, nhưng anh không ngờ rằng “đàn em” mà anh sẽ gặp lại là Ôn Dư.

Hóa ra trên đời thực sự có duyên phận kỳ diệu như vậy.

Khi bạn đang loay hoay đắn đo có nên quay lại hay không, thượng đế sẽ có muôn vàn cách gặp gỡ đẻ hai người gặp lại nhau.

Nhưng lần nữa gặp lại nhau cứ như một trò đùa.

“Chuyến đi này uổng công, quán bar nổi tiếng nhất Giang Thành hôm nay đóng cửa sửa chữa, đến ngày mốt mới mở cửa, ngày mốt chúng ta vẫn chưa rời khỏi đây, lúc đó đi chung được không.” Tưởng Lệ Vi nói hồi lâu không thấy em trai đáp lời, cô ấy quay đầu lại nhìn.

Sắc mặt Tưởng Vũ Hách rất tệ, cà vạt cũng bị kéo ra hết, bộ dạng trông có vẻ khó chịu.

Tưởng Lệnh Vi hiếm khi thấy em mình cáu kỉnh như vậy, dừng một lát: “Sao vậy?”

Tưởng Vũ Hách không muốn nói chuyện, chỉ đáp: “Bây giờ em đưa chị về khách sạn.”

Tưởng Lệnh Vi cảm thấy không ổn: “Còn em đi đâu?”

Đi đâu?

Tất nhiên là nơi cần đến.

Bữa tối vội vàng kết thúc, hai hàng xóm cũ Ôn Dịch An và Liễu Chí Minh rất ít gặp nhau, bọn họ vẫn ở trong nhà hàng tiếp tục uống rượu trò chuyện, Ôn Dư không có ý định ở lại, tự mình lái xe về nhà.

Cô không biết tại sao “tiền bối” mà Liễu Chí Minh đề nghị gặp lại là Tưởng Vũ Hách.

Nếu cô biết đó là anh, cô có chết cô cũng không đến.

Đến để trải nghiệm cảm giác bị đối xử thờ ơ như thế này một lần nữa, chẳng phải là tự tìm đau khổ sao?

Ôn Dư ủ rũ trở về căn hộ của mình, ở bãi đậu xe một lát, cô yên lặng lấy điện thoại ra.

WeChat của Tưởng Văn Hách vẫn ở đầu danh sách bạn bè, trong tháng này mỗi lần Ôn Dư rút điện thoại ra đều nhìn thấy anh bất cứ khi nào.

Nhưng cô sẽ không mở nó.

Cô đã cố gắng hết sức để quên đi ba tháng ở Bắc Kinh, nhưng anh lại đột nhiên xuất hiện.

Phá vỡ tất cả lý trí mà cô đã cố gắng duy trì.

Người đàn ông đáng ghét này.

Ôn Dư chán nản tựa trên tay lái, xem cuộc trò chuyện cuối cùng giữa hai người trên WeChat.

jyh: (Cảm ơn vì đã nhắc nhở, bây giờ sẽ xóa.)

Người đàn ông vô tâm.

Nói xóa liền xóa.

Dù thế nào đi nữa cô cũng đã gọi anh là anh trai suốt ba tháng cơ mà.

Ôn Dư bực bội thở dài, xuống xe, sau khi vào thang máy vẫn không thể bình tĩnh lại.

Tâm trí cô tràn ngập hình ảnh lúc nãy gặp gỡ Tưởng Vũ Hách trong nhà hàng.

Từ đầu đến cuối, dường như anh thèm để ý đến cô.

Cảm giác đó thật khó chịu, Ôn Dư thà bị viêm phổi nằm ở nhà còn hơn nhìn thấy anh như vậy.

Cô lơ đễnh nhìn điện thoại, khi thang máy kêu đinh một tiếng, cô thẳng người bước ra ngoài, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà vừa gõ một dòng vào khung thoại:

(Đã một tháng không gặp, anh đối với em như vậy sao? Anh có trái tim không vậy…)

Cô không dám trực tiếp nói trước mặt anh, nhưng nói với tài khoản WeChat của anh có thể làm cô vơi đi phần nào sự phiền muộn.

Ôn Dư hạ quyết tâm, mỗi khi nghĩ đến anh sẽ tìm đến WeChat nói, dù sao anh xóa bạn bè rồi sẽ không nhìn thấy.

Khoảnh khắc cô nhấn gửi đoạn tin nhắn đi, mong muốn phàn nàn của Ôn Dư đã được giải tỏa rất nhiều, nhưng cô chỉ mới cảm thấy nhẹ nhõm một giây trước, giây sau đã đột nhiên đóng băng tại chỗ.

Cả người đờ ra trong bàng hoàng.

Thanh tin nhắn màu xanh lá cây cho thấy việc gửi đi thành công.

Phía hệ thống cũng không bật lên bất kỳ lời nhắc nhở không phải bạn bè nào.

Ôn Dư sợ ngây người.

Chỉ trong nửa giây, não cô rơi vào khoảng không trống rỗng mờ mịt, trắng hơn cả TV không có tín hiệu.

Chẳng phải anh đã nói “bây giờ xóa” sao!

Tại sao anh không xóa đi!

Aaaaaaaa!

May mà Ôn Dư vẫn còn chút lý trí, cô luống cuống ấn nút thu hồi lại, nhưng vừa định thao tác thì tiếng thông báo WeChat vang lên rõ ràng từ phía cầu thang.

Chung cư Ôn Dư ở là dạng một tầng có hai nhà, khi cô ra khỏi thang máy, rẽ trái đi hai bước là đến nhà.

Vì vậy, bây giờ tiếng thông báo là …?

Bỗng nhiên, trực giác phát động, Ôn Dư có một suy nghĩ hết sức phi lý và đáng sợ.

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, rất nhanh đã nhìn thấy đôi giày da màu đen, ống quần thẳng màu đen, dáng người uy nghiêm lãnh đạm.

Người đàn ông dựa vào cửa, rời mắt khỏi điện thoại, nhẹ nhìn cô:

“Em muốn thấy thái độ anh phải như nào?”

Ôn Dư: “…”

“Mở cửa ra.” Anh ra lệnh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.