“Này!” Mộc Duyệt Nhi kéo góc áo của Niệm Mị lại.
Ánh mắt Niệm Mị lạnh lùng bắn tới, Mộc Duyệt Nhi bị dọa vội buông lỏng tay ra.
“Cái đó, không phải là tớ mời cậu ăn cơm à?”
“Tôi tên Giản Diệp Ni.”
“À… Được rồi! Diệp Ni, cậu không phải muốn tớ mời cậu ăn cơm sao?”
“Ăn ở ngay chỗ này đi!” Niệm Mị nói rồi đi về phía bên trong.
“Nhưng mà đồ ăn nơi này đều là miễn phí, làm sao tớ có thể mời cậu được?” Mộc Duyệt Nhi đuổi theo tiến vào.
Niệm Mị tìm vị trí ngồi xuống, Mộc Duyệt Nhi đứng ở bên người cô, có chút giống với nha hoàn cổ đại.
“Ngồi đi!” Niệm Mị trực tiếp gọi người phục vụ tới, bắt đầu gọi món ăn.
Sau khi Mộc Duyệt Nhi ngồi xuống, nhìn Niệm Mị, dường như đang đợi cô trả lời.
Sau khi Niệm Mị chọn đồ ăn xong, đem thực đơn đưa cho người phục vụ, sau đó mới nhìn về phía Mộc Duyệt Nhi.
“Mời khách không nhất thiết phải tiêu tiền, tôi muốn ăn đồ ăn ở đây!”
Mộc Duyệt Nhi không biết nên trả lời như thế nào, cuối cùng khô cằn nói một câu: “Sau này tớ lại mời cậu ăn cơm!”
Niệm Mị quả thật là muốn ăn đồ ăn nơi này, hơn nữa còn có một mục tiêu nhiệm vụ của cô ở chỗ này.
Mà Mộc Duyệt Nhi lại cảm thấy, Niệm Mị là vì cô ấy mà suy nghĩ. Vì để tiết kiệm tiền thay cô ấy, nên mới tới nhà ăn này ăn cơm. Những món ăn trong nhà ăn này tuy rằng cũng khá tốt, chỉ là nhóm con em quý tộc đều sẽ không tới nơi này ăn, một là sẽ rớt giá trị con người, hai là sợ bị người ta nói mình nghèo.
Tuy rằng bọn họ không có xem thường những người tới nơi này ăn cơm, nhưng là cũng không quản được vướng bận trong lòng của mình, vẫn cảm thấy ở chỗ này ăn cơm rất mất mặt.
Tuy Mộc Duyệt Nhi cũng mới đến trường học này, nhưng mà những điều nên biết cô ấy cũng biết gần như rõ ràng.
Trong lòng Mộc Duyệt Nhi lập tức cảm động, cúi đầu, không muốn bị người thấy đôi mắt ửng đỏ của cô ấy.
Lần đầu tiên, có người bằng lòng vứt bỏ mặt mũi của mình, chỉ vì cô ấy.
Niệm Mị không để ý đến sự khác lạ của Mộc Duyệt Nhi, cô đem khí thế trên tay thu lại, tuy rằng nhìn chung vẫn rất là lạnh lùng, nhưng là so với lúc trước bất cận nhân tình* thì tốt hơn nhiều.
*Bất cận nhân tình: Không để ý đến chuyện tình cảm
Một nam sinh đi tới, cười nói với Mộc Duyệt Nhi: “Có thể giới thiệu làm quen không? Bạn học!”
Đôi mắt đỏ của Mộc Duyệt Nhi không có nhìn nam sinh, mà là nhìn Niệm Mị.
Niệm Mị cầm di động ở trong tay ngắm nghía, làm lơ ánh mắt cô ấy.
Nam sinh cũng theo ánh mắt của Mộc Duyệt Nhi nhìn về phía Niệm Mị.
Hắn đây là bị người làm lơ sao? Hai người kia, thật thú vị!
Lăng Trạch nhẹ nhàng lặp lại lời nói lúc trước một lần nữa.
Mộc Duyệt Nhi thấy Niệm Mị không có để ý đến ý kiến của người khác, đành phải tự chủ trương gật gật đầu.
Niệm Mị đầu hơi rũ, khiến Lăng Trạch không nhìn thấy mặt cô.
Lăng Trạch bắt đầu tự giới thiệu với Mộc Duyệt Nhi.
“Chào cậu, tôi gọi là Lăng Trạch, tân sinh, đứng thứ ba cả nước trong kì thi Đại học năm nay! Độc thân! Còn các cậu?”
Nghe thấy Lăng Trạch cũng là tân sinh, Mộc Duyệt Nhi thả lỏng hơn rất nhiều, bắt chước Lăng Trạch cũng tự giới thiệu về mình.
“Tớ là Mộc Duyệt Nhi, tân sinh, đứng nhất trong kì thi Đại học năm nay, độc thân!”
“Không ngờ cậu cũng là tân sinh, chúng ta thực sự có duyên phận, chỉ có điều là cậu đứng nhất còn tôi đứng ba, cậu còn lợi hại hơn tôi nhiều!”
Mộc Duyệt Nhi được khen mặt có chút đỏ, bắt đầu ngượng ngùng, trong lòng lại có chút đắc ý.
Mình là thứ nhất, đương nhiên lợi hại!
Lăng Trạch nhìn Mộc Duyệt Nhi dễ dàng liền đỏ mặt, cảm thấy rất thú vị.
Hai người cậu một câu, tôi một câu bắt chuyện lên.
Cho đến khi người phục vụ đem đồ ăn bưng lên bàn, Lăng Trạch dường như mới nhớ tới mình còn chưa có gọi món ăn, không khỏi có chút xấu hổ.
Mộc Duyệt Nhi nhìn ra hắn xấu hổ, hiểu ý mà nói: “Cùng nhau ăn đi! Tất cả đều là do Diệp Ni chọn!”
“Diệp Ni?” Lăng trạch đem ánh mắt chuyển tới trên người Niệm Mị, trong lòng có loại dự cảm không rõ.