Lạc Thiên Kỳ chống đỡ cái thân thể đau nhức ngồi dậy.
Khắp người chi chít dấu hôn và vết cắn do hắn để lại.
Nhìn trong thùng rác là bộ quần áo mà y mang tới đã bị hắn sẽ rách, đủ thấy hai người đã hoang dại đến mức nào.
Lạc Thiên Kỳ thân thể t.rần truồng đi đến mở tủ quần áo của Phó Hàn Phong.
Vì là một người cuồng công việc nên ít nhiều hắn luôn có đồ để sẵn trong này.
Lạc Thiên Kỳ chậc lưỡi lấy đại một chiếc áo sơ mi của hắn ra mà mặc lên.
Vừa đóng cúc vừa thầm nghĩ.
Phó Hàn Phong trước đây có cuồng công việc bao nhiêu bây giờ chỉ có thể cuồng y hơn mà thôi.
Chứ nếu không lúc nãy đã việc gì cho đống tài liệu nằm đất mà đè y ra chứ.
Lão công của y vẫn là một tên tà d** vậy thôi, không thoát khỏi y được.
Đóng nốt cái cúc cuối cùng, y cứ thể để rông phía dưới mà lon ton chạy ra ngoài.
Nhắm chuẩn lấy anh người yêu đang chăm chỉ làm việc, chỉ vài ba bước chạy và một cú nhảy đã treo lên người của người ta.
Phó Hàn Phong giật mình đỡ lấy bạn trai nhỏ, sau đó tay lại không an phận mà vỗ bốp bốp vào bờ mông căng mịn của ai kia, bị trừng thì cười hì hì nắn nắn vài cái.
“Còn mệt không?”
Giọng hắn vừa trầm vừa ấm, Lạc Thiên Kỳ nghe mà thích chết đi được.
Dụi vào cổ bạn trai lớn y nũng nịu lắc người.
“Mệt, mệt lắm luôn, sức anh trâu như vậy, hành em sắp chết rồi.”
Phó Hàn Phong cười cười, ngón tay lướt qua đệm thịt sưng đỏ phía dưới đã được bôi thuốc kỹ càng mà cười ta.
“Còn không phải do nơi này của em cứ đòi ăn hay sao?”
Lạc Thiên Kỳ khẽ rùng mình, xấu hổ muốn độn thổ mà đánh hắn một cái.
“Cái tên biến thái, còn sờ nữa chứ.”
Không khí hường phấn ám muội tràn ngập căn phòng, hình như còn nhìn thấy mấy trái tìm hồng lấp la lấp lánh bắn ra từ hai người nữa.
Tưởng chừng như cặp đôi ngọt ngào kia sắp làm thêm chuyện gì đó xa xôi hơn nữa, cô gái không nhịn được nữa mà nắm tay hắng giọng lôi kéo sự chú ý.
“Tôi biết hai người vừa tỉnh dậy nên còn rất nhiều điều muốn tâm sự với nhau.”
“Nhưng làm ơn có thế nào tâm sự lúc không có người được không?”
“Tôi với Nhã An sắp bị tình ý nồng nàn của mấy người làm cho nghẹn chết rồi.”
Lạc Thiên Kỳ nghe thấy giọng nói quen thuộc thì giật mình quay đầu lại nhìn.
Thấy hai cô gái đang ngồi trên ghế sofa dùng để tiếp khách trên mặt y có chút vui mừng vì được gặp lại họ.
Người vừa lên tiếng là Phó Giản Linh, em gái duy nhất của Phó Hàn Phong.
Cha mẹ Phó đã mất từ lâu, Phó Hàn Phong chỉ có mỗi cô em gái này là người thân duy nhất nên trước kia đặc biệt cưng chiều.
Nhưng bây giờ lại khác rồi, cưng thì vẫn cưng đó nhưng không bằng người nào đó thôi.
Với lại bên cạnh cô giờ cũng đã người chăm sóc, chính là Châu Nhã An kia, bạn gái chân chính của Phó Giản Linh, nên hắn việc gì phải lo nữa chứ, lo cho vợ là đủ rồi.
Hai người này cũng chính là người đi thu thập phần hồn của Phó Hàn Phong, cũng là người thoắt ẩn thoắt hiện trong các thế giới.
Phó Giản Linh chính là Vương Tuyết Linh, Lưu Nhã Linh, Cố Tường Linh,…!ở trong các tiểu thế giới.
Mà Nhã An cũng lâu lâu tham gia với bạn gái mình với thân phận như Lý Thuần Nhã, Lục An Nhiên.
Lạc Thiên Kỳ trong lòng đầy ấm áp, hóa ra trong suốt cuộc hành trình đó, bọn họ vẫn luôn đồng hành bên hai người.
Lạc Thiên Kỳ nhìn gương mặt thanh tú đáng dẫu môi của cô gái mà cười cười.
“Còn nói bọn anh, không phải em cũng đang đu trên người Nhã An hay sao?”
Phó Giản Linh bị nói lại thì giật mình, hai má hơi ửng đỏ lên, nhưng vẫn kiên quyết bám dính lấy Châu Nhã An.
Mà Châu Nhã An cũng chỉ biết mỉm cười cưng chiều ôm ôm bạn gái nhỏ của mình.
Phó Hàn Phong bế người y lên hơi chỉnh người để cho y ngồi thoải mái, ân cần vuốt phần mái lòa xòa của y nhẹ giọng hỏi.
“Đói chưa? Anh chở em đi ăn nhé?”
Vừa dứt câu bụng của Lạc Thiên Kỳ liền kêu lên hai tiếng.
Y giật giật khóe miếng, có ai đào lỗ cho y chưa, để biết đường chui nè.
Hít sâu một cái, Lạc Thiên Kỳ chớp chớp mắt nhìn lên, ngây ngô như thể cái tiếng vừa rồi không phải từ bụng y phát ra vậy.
“Đói nha.”
“Anh biết, bụng em nó vừa réo còn gì.”
“……”
Có cần nói thẳng thế không? Cho người ta chút thể diện không được à?
Phó Giản Linh nghe tới ăn cũng nhảy xuống khỏi người Châu Nhã An, vỗ tay phấn khích.
“Tụi em đi nữa, em biết có một tiệm đồ nướng này ngon lắm, đảm bảo anh dâu thích vô cùng.”
Lạc Thiên Kỳ không nói nhiều lập tức nhảy xuống kéo tay hắn đi nhưng hắn lại không nhúc nhích.
Y khó hiểu quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn cười cười.
“Em định cứ thả rông thể này mà đi à?”
“…..”
Người ta quên được chưa?
“Cay…!cay quá à…”
Lạc Thiên Kỳ phẩy tay trước miệng mình, lập tức có một ly sữa đưa đến.
“An An cái miếng kia chín rồi kìa.”
Châu Nhã An gật đầu gắp miếng thịt đó ra đĩa, cắt hết thành từng miếng nhỏ rồi đưa qua cho Phó Giản Linh.
Cứ thế trong một bàn ăn có hai người chỉ lo ăn, mọi việc đều có người khác làm dùm.
Những vị khách xung quanh nhìn thấy ngưỡng mộ không thôi, có vài người huých tay người yêu bảo nhìn đó mà học hỏi.
Bốn người vừa ăn vừa nói với nhau nghe về những chuyện vừa qua, mà thật ra chỉ có Lạc Thiên Kỳ và Phó Giản Linh nói thôi, còn hai người kia vẫn giữ hình tượng thanh lãnh cắt thịt của mình, lâu lâu thì có chêm vô vài câu.1
“Này anh thì dễ rồi, tại có Tiểu Tinh đi theo, còn anh ấy, đa dạng nhân vật như vậy thì sao hai người xác định được.”
Giản Linh nuốt xuống miếng thịt đang nhai trong miệng, nhìn y đều đều nói.
“Là do Thời Phúc giúp chúng em nhận dạng, nhưng mà nếu không có cậu ấy giúp cũng chẳng sao.”
“Hai anh vốn sinh ra là dành cho nhau mà, người có tình ắt hẳn sẽ đến gần với nhau.
Vì thế em thấy anh đến với người nào thì em chộp người đó thôi, lần nào cũng trúng phóc.”
Lạc Thiên Kỳ nghe xong cũng chỉ biết cười bất lực.
Ăn uống xong, Lạc Thiên Kỳ cùng Phó Giản Linh nằm ườn ở đó luôn.
No quá, đi không nổi.
Chợt có thông báo đến từ vòng tay, hình như là có tin nhắn.
Lạc Thiên Kỳ không nhanh không chậm mở ra xem.
Là một tin nhắn thoại, y liền bấm vào.
Ngay lập tức giọng nói của Lạc Thiên Phúc phát ra, rõ ràng từng chữ một, hình như còn có chút gì đó tức giận.
[Đi đâu giờ này chưa về? Em có tin anh bảo mẹ vác chổi chờ sẵn không?]
Lạc Thiên Kỳ bật người ngồi thẳng dậy, nuốt ực một tiếng.
Chết cha, sáng sớm đã chạy ra khỏi nhà với lý do không rõ ràng bây giờ còn về muộn, chắc y không bị mẹ quánh đâu nhỉ.
Nhưng mà lỡ quánh thật thì sao? Lỡ ông anh tốt của y thêm mắm dặm muối vào là có khả năng lắm nè.
Nhớ đến cây chổi uy phong của mama đại nhân Lạc Thiên Kỳ bất giác rùng mình.
Dù ở thời đại nào thì chổi và dẹp đều là dụng cụ ưa thích của các bà mẹ nha.
Lạc Thiên Kỳ hai mắt rưng rưng nhìn hắn, sau đó não đột nhiên nãy ra ý tưởng.
Nước mắt sắp lăn xuống liền dừng lại chui tọt vào bên trong.
Mắt anh đào cong lên, y cười cười nhìn hắn.
Có cách để không phải chịu đòn rồi.
Lạc Thiên Kỳ đưa vòng tay lên bấm gọi mẹ mình, bên kia nhanh chóng bắt máy.
[Cái thằng kia con còn…]
“Mẹ từ từ, khoan hãy chửi, con có chuyện muốn nói.”
Chưa để Vũ Nguyệt chửi y đã ngắt ngang, bên kia bà tuy có chút bực bội với con trai nhỏ nhưng vẫn chờ xem con nói gì.
[Nói đi, nói nhanh để mẹ còn chửi.]
Lạc Thiên Kỳ bất lực.
Mẹ nói thế thì con đố ai dám nói nhanh đấy.
“Mẹ bình tĩnh nghe con nói nhé.”
Bên kia im lặng ngóng chờ.
Lạc Thiên Kỳ cười cười nhìn qua hắn rồi nói với mẹ mình.
“Tí con dắt người yêu về ra mắt nhà mình.”
Một khoảng im lặng qua đi, bên kia bắt đầu có phản ứng.
Giọng của Vũ Nguyệt có chút khẩn trương.
[Mày có người yêu bao giờ sao mẹ không biết? Á à giỏi lắm cái thằng này, còn giấu cơ đấy.
Mau dắt về cho mẹ xem mặt, à mà từ từ rồi về, để mẹ báo với mọi người trong nhà chuẩn bị tiếp đón.
Hỏi xem người yêu con thích ăn gì để mẹ nấu, à mà thôi, nấu hết là được khỏi phiền phức.
Mẹ chuẩn bị đây, nhớ dắt về đấy nhá, bái bai con yêu…!Tút…]
Lạc Thiên Kỳ ngơ ngác nhìn cuộc gọi bị ngắt, sau đó chỉ biết thở dài bất lực.
Quay lại thì bắt gặp ba gương mặt cũng đang ngơ ngác nhìn mình.
Nhất là Phó Hàn Phong, cả người cứng đơ như tượng.
Hắn lắp bắp hỏi Lạc Thiên Kỳ.
“Nãy…!là mẹ em à?”
Lạc Thiên Kỳ gật đầu.
“Đúng rồi.”
“Em nói với mẹ em là dắt người yêu về…!là…!anh sao?”
Lạc Thiên Kỳ chớp mắt nhìn hắn.
“Chứ bộ ngoài anh ra em có người yêu khác hả?”
Tổng tư lệnh quân đội để quốc Phó Hàn Phong lúc này cả người cứng đờ, tim đập bang bang như muốn nhảy ra ngoài.
Vậy là…
Vậy là hắn sắp đi ra mắt nhà vợ.
Ôi, hồi hộp quá sao giờ.
Rồi tí nữa mình xin cưới em ấy luôn được không?
Nhưng lỡ bị ba mẹ em ấy không cho thì sao đây?
Phải lấy lòng, lấy lòng mới được.
Phó Hàn Phong lập tức kéo Lạc Thiên Kỳ đi mua quà.
Để lại hai con nai vàng ngơ ngác ở đó.
“Ủa rồi chưa trả tiền sao đi rồi?”
Phó Giản Linh phụng phịu nhìn người máy vừa xuất ra một tờ hóa đơn dài dăng dẳng.
“Tổng tư lệnh quân đội Đế Quốc mà vậy đấy, đi ăn bắt em gái trả tiền, tí tui về tui đòi cho mấy người biết tay.”
Nói thì nói nhưng tay vẫn móc thẻ của Nhã An ra thanh toán.
Hên là chồng của cô giàu đấy nhá, không thèm so đo với anh trai.
Nhưng đòi tiền thì vẫn đòi nha..