Tống Thì Hành

Chương 513: Vĩnh biệt Chủng Sư Đạo! (2)



Sau khi hắn suất lĩnh Thân quân Thái Tử đi vào Ngân Thành Phường, thì bắt đầu tiến hành nghỉ ngơi và chỉnh đốn.

Chỉ có điều, bất giác năm mới đã đến, làm hắn trào lên nỗi nhớ nhà vô cùng. Năm kia ta còn trên đường chạy tới Hàng Châu, năm ngoái ta giao chiến với Lỗ tặc. Nhoáng cái đã ba năm qua rồi, ta cũng thành gia lập nghiệp, cũng có hai đứa con gái. Nhưng, nhưng lại chưa bao giờ được đoàn tụ cùng gia đình, thật sự là tiếc nuối.

Cũng không biết Cửu Nhi tỷ và Kim Liên đang làm gì?

Nghĩ tới Yến Nô và Dương Kim Liên, suy nghĩ Ngọc Doãn lập tức rối loạn.

Trong đầu bỗng nhiên thoáng hiện ra hình bóng xinh đẹp Da Luật Dư Lý Diễn, lại bỗng nhiên hiện ra má lúm đồng tiên của Triệu Phúc Kim và Triệu Đa Phúc…Đáng chết, sao lúc này ta lại nghĩ đến những thứ này chứ! Ngọc Doãn nhíu chặt mày, ra sức lắc đầu, thở dài.

Đúng lúc này, ngoài viện truyền đến tiếng bước chân.

La Đức vội vàng đi vào đình viện, đi đến trước mặt Ngọc Doãn, khom mình thi lễ:

– Lang quân, bên ngoài đến một đội nghĩa dũng, nói là theo mệnh của Tiểu Chủng tướng công đến đây.

Nghĩa dũng?

Ngọc Doãn ngẩn ra, gãi đầu nói:

– Theo ta đi xem một chút.

Hai người đi ra lại gặp Dương Tái Hưng đến, Ngọc Doãn liền kêu Dương Tái Hưng cùng đi ra ngoài thành.

Sau khi ra khỏi thành, chỉ thấy một đội binh mã áo đơn thủng lỗ chỗ chờ ở ngoài thành. Cầm đầu là hai thanh niên trai tráng, một ước chừng hơn bốn mươi, người kia nhìn qua thì hơn hai mươi tuổi. Hai người vốn đều khoác áo bông cũ nát ngồi dưới đất, thấy đám người Ngọc Doãn tiến đến, vội vàng đứng lên, cũng quay đầu lớn tiếng trách cứ, bảo những người khác đứng dậy hết.

– Tiểu nhân Chung Tương Vũ Lăng, nghe nói Lang quân ở Yến Sơn phu giao phong với Lỗ tặc, cho nên dẫn bà con tiến đến sẵn sàng góp sức.

Không ngờ trên đường gặp trận tuyết lớn, chậm trễ lộ trình…Khi đến Yến Sơn phủ thì đại chiến đã chấm dứt. Tiểu Chủng tướng công thấy chúng ta trung nghĩa, cho nên mệnh chúng ta tiến đến báo danh với Thân quân Thái Tử. Xin hỏi ai là đại quan nhân? Có thể giới thiệu với Ngọc lang quân không?

Chung Tương?

Ngọc Doãn ngẩn ra, cảm thấy tên này có chút quen tai.

– Ta là Ngọc Doãn, hai người các ngươi có công văn của Tiểu Chủng tướng công không?

– A…

Hai thanh niên to cao được nghe, vội vàng nạp đầu lạy:

– Không biết mặt Lang quân, Chung Tương thất lễ, còn xin thứ tội.

Nói xong, Chung Tương kia lấy ra một bản công văn đưa cho Ngọc Doãn.

Chung Tương, Dương Yêu…

Ngọc Doãn đột nhiên giật nảy:

– Hai người các ngươi là đến từ Động Đình?

– Ồ, sao Lang quân lại biết lai lịch chúng ta vậy? Tiểu nhân tuy không phải đến từ Động Đình. Nhưng Vũ Lăng lại cách Động Đình không xa.

Quả nhiên là bọn họ!

Ngọc Doãn không khỏi thấy kỳ lạ trong lòng, hai người này chính là phản tặc đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sử.

Trong đó nổi danh nhất là Dương Yêu, quan quân mấy lần bao vây tiễu trừ, lại rơi vào thất bại thảm hại, cuối cùng bị Nhạc Phi Ngưu Cao giết chết.

Trong Thuyết Nhạc, Dương Yêu từng phái Vương Tá đi du thuyết Nhạc Phi nhưng không thành công.

Tuy nhiên Ngọc Doãn biết, đó chỉ là truyền thuyết. Đích thật trong lịch sử thật sự có một người tên là Vương Tá, cũng là danh thần Nam Tống, chưa từng dựa vào Dương Yêu, càng không ra khổ nhục kế, chiêu hàng Lục Văn Long. Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn không khỏi nheo mắt lại, đánh giá người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh Chung Tương. Thằng nhãi này là Dương Yêu, sao lại chạy tới Yến Sơn đầu nhập mình?

Ha ha, lịch sử này cũng thật sự là trở nên lung tung lộn xộn.

Hắn mở công văn, đọc lướt qua, hiểu lai lịch của Chung Tương.

Chủng Sư Trung này cũng nói không sai, đã muốn tám ngàn binh mã của ta rồi, lại trả lại cho ta một đám như này cho đủ số.

Nhìn đám nghĩa dũng xanh xao vàng vọt, nhếch nhác này, Ngọc Doãn muốn cự tuyệt nhưng lại không hạ được quyết tâm.

– Nếu là Chủng công sai phái, vậy ở lại đây đi.

Chung Tương, Dương Yêu, theo ta vào thành. Những người còn lại giao cho Đại Lang phân việc, tạm thời làm việc ở Truy trọng doanh trước.

Chung Tương đã mang đến hơn sáu trăm người.

Dựa theo cách nói của gã, gã theo Lão gia bắc tiến, tổng cộng hơn một ngàn người đi theo.

Nhưng từ Vũ Lăng đến Yến Sơn phủ ngàn dặm xa xôi, dọc đường đi gặp đủ loại gian nan, khí hậu không quen, băng tuyết ngăn đường, lương thảo không đủ…Thế cho nên chờ bọn gã đến Yến Sơn phủ thì không còn nửa số người. Hơn nửa tất cả đều mệt mỏi, bệnh tật cả. Ngọc Doãn vốn không muốn nhưng những người này trung nghĩa, khiến hắn khó có thể cự tuyệt.

La Đức đáp ứng một tiếng, liền dẫn người đi.

Ngọc Doãn thì dẫn Chung Tương và Dương Yêu chuẩn bị vào thành, nào biết được Dương Yêu nói nhỏ bên tai Chung Tương gì đó, Chung Tương như nhớ ra điều gì, vội gọi Ngọc Doãn.

– Lang quân, tiểu nhân có một chuyện bẩm báo.

– Ồ?

– Tiểu nhân ở trên đường, gặp được một người, từ người hắn tìm ra một phong thư…Hình như là sứ giả Lỗ tặc phải đến Khai Phong trước.

Lời này thật trùng hợp, gặp được một người!

Ngọc Doãn không khỏi mỉm cười, trên đại thể hắn đã đoán ra manh mối, chắc là đám người Chung Tương này trên đường thật sự là chịu không được, nên đã làm cái việc mua bán không vốn kia rồi.

Tuy nhiên, hắn cũng không nói toạc ra, chỉ tỏ vẻ hiếu kỳ:

– Là thư gì?

Chung Tương lấy ra một phong thư rất bẩn, nhàu nhĩ, còn dính vết máu cẩn thận đưa cho Ngọc Doãn.

Mở thư ra, Ngọc Doãn đọc lướt qua, lập tức chau mày lại.

– Đây là văn tự gì?

Hắn gãi gãi đầu, nói với Dương Tái Hưng:

– Đi tìm La Đức, bảo hắn quay lại.

Ngươi thay hắn đưa những người này đến Truy trọng doanh, bảo nha nội an bài thỏa đáng. Nhìn qua, hình như là chữ Hán.

Chỉ trong chốc lát, La Đức đã trở lại!

Y cầm thư đọc qua, rồi hạ giọng nói:

– Lang quân, đây là Khiết Đan văn.

– Đại Lang biết Khiết Đan văn?

La Đức lập tức mỉm cười, ưỡn ngực nói:

– Khi ta ở Thái Nguyên, từng giao tiếp nhiều người người Liêu, người Nữ Chân còn có người Tây Hạ. Hai năm qua, bất kể là Khiết Đan văn hay là Tây Hạ văn, cũng rõ làu làu. Sao ta không biết chứ.

– Ừ, về soái phủ rồi nói chuyện.

Ngọc Doãn và La Đức dẫn Chung Tương và Dương Yêu trở về soái phủ.

Sau khi trở lại soái phủ, hắn gọi hai gã thân binh, bảo họ dẫn Chung Tương và Dương Yêu đi xuống rửa mặt chải đầu, đổi một bộ quần áo.

Không đổi cũng không được!

Nhìn hai người này quá nhếch nhác đi.

Bên ngoài nhìn còn đỡ, nhưng vào đại sảnh thì khó chấp nhận được.

Rồi sau đó, Ngọc Doãn lại cho người chuẩn bị rượu và thức ăn, đợi hai người Chung Tương quay lại. Tranh thủ thời gian, La Đức đọc lại phong thư kia một lần nữa, sắc mặt lập tức trở nên có chút âm trầm.

– Đại Lang, trên đó viết gì?

La Đức hạ giọng nói:

– Lang quân, nội dung bên trong rất cổ quái.

– Chỉ giáo cho?

– Bên trên nói, lương thực tại Lâm Hoàng phủ giá tăng cao, lương thực thiếu nhiều.

Muốn một người tên là Dư Đô Cô tại Khai Phong mua nhiều lương thực một chút trở về. Còn nói, việc này không nên chậm trễ, cần càng sớm càng tốt.

Ngọc Doãn nghi hoặc nói:

– Cái này cổ quái sao?

– Nhưng theo ta được biết, giá lương thực ở Lâm Hoàng phủ nay vẫn rất ổn định.

– Hả?

– Trong này còn có một câu, nếu tiểu quan nhân không chịu đồng ý, vậy lão quan nhân nói tốt cho người.

Ngọc Doãn vẫn mờ mịt chẳng hiểu, nhìn La Đức.

La Đức hạ giọng nói:

– Lang quân có biết, biệt danh của Da Luật Dư Đổ chính là Dư Đô Cô không?

– Ồ?

– Bề ngoài nhìn phong thư này có vẻ không vấn đề gì, nhưng ngẫm kỹ, rất có huyền diệu trong đó.

Giá lương thực Lâm Hoàng phủ tăng cao, có phải là nói thế cục Lỗ tặc nguy cấp không? Cái gọi là mua lương thực, thật ra chính là khơi mào nội loạn Đại Tống ta? Lang quân cũng biết Thái Thượng Đạo Quân và quan gia bất hòa, hơn nữa từ lúc Thái Thượng Đạo Quân về đô, vẫn tranh đấu không ngớt.

Ngọc Doãn giật nảy mình, ngây người ra.

La Đức vừa phân tích như vậy, nghe đúng là có việc như vậy…

Tiểu quan nhân chỉ Triệu Hoàn, lão quan nhân là chỉ Triệu Cát? Lần này Triệu Hoàn chắc chắn sẽ không dễ dàng cúi đầu; mà lão quan nhân…

Chỉ có điều, đây đều là suy đoán của La Đức, cũng không có bất kỳ chứng cớ nào.

Ngọc Doãn cầm thư, bồi hồi trong phòng.

Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên nói với La Đức:

– Đại Lang, ta nghĩ phải về Khai Phong.

– Vậy ở đây…

Ngọc Doãn gãi gãi đầu, cũng cảm thấy vô cùng đau đầu.

Lúc này, Chung Tương và Dương Yêu rửa mặt xong trở lại, Ngọc Doãn liền tạm thời gác chuyện này sang một bên.

Đêm đó, hắn ở soái phủ thiết yến khoản đãi hai người Chung Tương và Dương Yêu, cũng an bài hai người ở dưới trướng Ngô Giới. Trong lòng Ngọc Doãn có việc, ăn uống xong liền tiễn Chung Tương và Dương Yêu, rồi đi ngủ sớm. Sáng sớm hôm sau, hắn đang định đi tìm La Đức tiếp tục nói chuyện, lại không ngờ bên ngoài có người thông bẩm, nói là Tích Tân phủ có người tới, Chủng Sư Trung mời Ngọc Doãn tức khắc đến đó.

Ngọc Doãn thấy Chủng Sư Trung thúc giục gấp, đành phải tạm thời đem chuyện lá thư gác qua một bên, dẫn theo Cao Sủng, Hà Nguyên Khánh đi Tích Tân phủ.

Lên đường gấp gáp nên không nói năng rườm rà.

Ngày thứ ba, Ngọc Doãn đến Tích Tân phủ thì cảm thấy có chút không ổn.

Trên dưới Tích Tân phủ đều mặc áo tang, bao phủ trong bầu không khí bi thương.

– Chủng công, xảy ra chuyện gì vậy?

Mới mười ngày mà nhìn Chủng Sư Trung vô cùng tiều tụy.

Thấy Ngọc Doãn đã đến, ông dẫn Ngọc Doãn tới thư phòng. Trong thư phòng còn có một thanh niên, Ngọc Doãn liếc mắt một cái là nhận ra, đó là Chủng Ngạn Sùng, trưởng tôn của Chủng Sư Đạo.

Chủng Ngạn Sùng đốt giấy để tang, vẻ mặt bi thương.

Thấy Ngọc Doãn đến, y vội vàng khom người thi lễ.

– Tiểu lang quân, ngươi đây là…

Chủng Ngạn Sùng nghe Ngọc Doãn hỏi, lập tức nước mắt rơi như mưa:

– Ngọc Lang Quân, ông ông…Ông ông…Đi rồi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.