Tống Thì Hành

Chương 505: Thiên mệnh nữ vương



– Tây Liêu xuất binh, Lỗ tặc tất nghị hòa đình chiến.

Lần này Quan gia muốn dựa vào trận thắng Yến Sơn để củng cố ngôi vị Hoàng đế, cho nên tuyệt không có khả năng cúi đầu trước Lỗ tặc. Tình huống minh ước Yến Sơn chỉ e khó mà tái hiện. Kể từ đó, ngôi vị hoàng đế của Quan gia được củng cố, những trù tính của ta và ngươi sẽ khó mà dùng được nữa.

Trong Túy hạnh lâu, Triệu Cấu không nói được một lời.

Mà đối diện y, là một nam tử ngồi ngay ngắn, chính là quận công Phù Lăng Triệu Thúc Hướng.

Triệu Thúc Hướng lúc này đã không còn thái độ ung dung như trước nữa, khuôn mặt tuấn mỹ kia lộ vẻ nham hiểm hung ác, làm người ta không rét mà run.

Chẳng biết tại sao, mỗi lần ngồi với Triệu Thúc Hướng, Triệu Cấu đều đã cảm thấy một sự sợ hãi.

Cho dù y xuất thân cao quý hơn Triệu Thúc Hướng, nhưng bàn về trí mưu, lại có phần kém hơn. Triệu Thúc Hướng mà nay đã ngầm đầu phục Triệu Cát. Tại trận chiến Khai Phong, gã từng phái người tiến đến Kim Lăng, tỏ lòng trung thành với Triệu Cát.

Cho nên, Triệu Cát vô cùng tín nhiệm Triệu Thúc Hướng.

Khi Triệu Hoàn phái người tru sát Chu Miễn và Đồng Quán, thật ra Triệu Cát cũng không muốn về đô.

Nghe nói là Triệu Thúc Hướng không quản xa ngàn dặm từ Lạc Dương tiến đến Kim Lăng, cuối cùng thuyết phục Triệu Cát đồng ý trở về Đông Kinh…

– Thập cửu ca nói không sai, hôm nay mời Thập cửu ca cũng là muốn phải thương lượng một chút sách lược đối phó.

– Sách lược đối phó?

Triệu Thúc Hướng đột nhiên cười lạnh một tiếng:

– Chuyện cho tới bây giờ, còn có sách lược gì có thể ứng phó chứ?

Trận chiến này chấm dứt, chỉ cần Quan gia không tỏ ra hành động gì cả nữa, thì nhất định sẽ ổn định ngôi vị Hoàng đế. Những kẻ trước đó dựa vào chúng ta, đến lúc đó sẽ chần chừ, chưa chắc đã nguyện ý đi theo Thái Thượng Đạo Quân. Đến lúc đó, chỉ cần để lộ một chút phong thanh. Quan gia sẽ không bỏ qua ta và ngươi. Thái Thượng Đạo Quân có thể sẽ không việc gì, nhưng ta và ngươi chỉ sợ khó bảo toàn được tính mạng.

Nhà đế vương không nói đến tình thân. Điểm này, Triệu Cấu vô cùng hiểu rõ.

Đừng nhìn đại ca y bề ngoài cực kỳ hiền lành, mềm yếu, nhưng cũng là người khi đã hạ quyết tâm thì cũng không nhận tình thân. Triệu Cấu và Triệu Hoàn quan hệ không kém, nhưng không có nghĩa là Triệu Hoàn có thể dễ dàng tha thứ cho việc Triệu Cấu cấu kết người khác, mưu đoạt ngôi vị hoàng đế của mình. Những quan văn này một khi thay đổi chủ ý, thì chẳng khác nào Triệu Cấu bị bại lộ trước mặt Triệu Hoàn.

Triệu Hoàn sẽ không làm khó Triệu Cát. Dù sao phụ tử, cùng lắm chỉ là giam lỏng.

Nhưng còn y thì sao?

Triệu Cấu tin tưởng, Triệu Hoàn thật sự trừng trị y, không cần tốn nhiều sức.

– Sợ rồi?

Triệu Thúc Hướng nhìn Triệu Cấu, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lộ ra một tia cười trào phúng.

Nụ cười kia, giống như cương đao đâm vào lòng Triệu Cấu. Tuy rằng y đầu phục Triệu Cát, nhưng ở trong lòng Triệu Cát, địa vị lại kém xa không bằng Triệu Thúc Hướng. Điều này cũng làm cho Triệu Cấu cảm thấy vô cùng nghẹn khuất! Lúc trước y dựa vào Triệu Hoàn, tuy rằng Triệu Hoàn cuối cùng đem y trở thành người chịu tội thay, lại thủy chung vẫn tồn tại chút thiện niệm đối với y. Hiện giờ đầu phục y đầu phục cha ruột mình, cũng không được tín nhiệm bằng một tôn thất bàng chi. Sớm biết như vậy, lúc trước nhịn một chút là được, thì sao địa vị thay đổi chứ?

Nhưng đã muộn rồi!

Triệu Cấu rất rõ, y đã không còn đường lui.

Từ lúc y đầu nhập vào Triệu Cát, thì tình nghĩa giữa y và Triệu Hoàn đã không còn sót lại gì cả.

Cho dù Triệu Hoàn còn chút tình người, thì Triệu Thúc Hướng trước mắt, tuyệt đối sẽ nghĩ biện pháp chặt đứt chút tình còn lại kia.

Hít sâu một hơi, Triệu Cấu bình ổn tinh thần:

– Thập Cửu ca nói gì vậy? Ta có khi nào sợ hãi chứ?

Triệu Thúc Hướng cất tiếng cười to:

– Cửu ca không sợ là tốt.

Thật ra, sự việc không phiền toái nhiều như ngươi nghĩ đâu. Chỉ cần thao tác thích đáng, luôn luôn xoay chuyển đường sống…Việc cấp bách là phải ổn đinh tâm của các thần tử này. Lúc này không được rối loạn đầu trận tuyến, nếu không mới là đại họa lớn thật sự.

– Thập cửu ca, có kế sách gì không?

Triệu Cấu không phải người ngu, làm sao có thể nghe không ra ý tứ trong lời nói của Triệu Thúc Hướng chứ?

Triệu Thúc Hướng trầm ngâm một lát, liền đứng dậy:

– Cửu ca, chuyện này ngươi không cần phải lo lắng.

Tuy nhiên, ta cũng muốn Cửu ca ngươi sáng mai bái kiến Thái Thượng Đạo Quân, cầu một bản sắc lệnh, để tiện cho ta làm việc ở bên ngoài.

Chuyện này kéo dài không được, thời gian càng lâu, chúng ta lại càng không có lợi…Mời ngươi chuyển lời với Thái Thượng Đạo Quân, quyết định thật nhanh, không thể do dự.

Tuy rằng Triệu Cát đã lấy được tự do, nhưng dù sao cũng không được như trước đây nữa, là một hoàng đế cao cao tại thượng.

Mà nay người làm đương gia là Triệu Hoàn!

Cho dù Triệu Hoàn không hề giam lỏng Triệu Cát, nhưng chắc chắn vẫn phải giám thị không buông lỏng. Triệu Cát có rất ít cơ hội đi ra Hoàng thành, Triệu Thúc Hướng mặc dù là tôn thất, cũng không thể dễ dàng gặp mặt Triệu Cát. Nhưng Triệu Cấu, thân là con trai của Triệu Cát, hàng ngày đều phải đến Long Đức Cung thỉnh an Triệu Cát. Y rất thuận tiện là người liên lạc và tiếp xúc với Triệu Cát.

Triệu Cấu nghi hoặc nhìn Triệu Thúc Hướng:

– Thập cửu ca muốn một sắc lệnh?

– Việc này Cửu ca không cần hỏi, chỉ cần nói lại với Thái Thượng Đạo Quân nói, tự nhiên rõ ràng.

Trong lòng y đột nhiên có nhất cơn tức giận xông lên.

Ta mới là con ruột của Đạo Quân, ngươi chỉ là một tôn thất bàng chi, vậy mà lại oai uy như nắm mọi thứ trong tay, làm như ta là người ngoài, mọi chuyện nghe ngươi sai phái, thật sự là quá ngang ngược càn rỡ rồi.

Nhưng có biện pháp gì chứ?

Triệu Cát tuyệt đối tưởng Triệu Thúc Hướng, mà y lại không chiếm được sự tín nhiệm của Triệu Cát.

Trong lòng dù tức giận, nhưng Triệu Cấu cũng chỉ có thể cúi đầu, cố nén cơn tức.

– Thập cửu ca yên tâm, ta chắc chắn làm tốt việc này.

Triệu Thúc Hướng gật gật đầu, khẽ mỉm cười, liền đứng dậy cáo từ.

Đi ra khỏi Túy hạnh lâu, thấy hai người đàn ông áo đen đi lên trước, cùng theo Triệu Thúc Hướng ra về.

Triệu Cấu đứng ở trên lầu, nhìn theo bóng của Triệu Thúc Hướng biến mất ở trong bóng đêm, không khỏi phát ra một tiếng thở dài thật sâu.

Sai một li, đi một dặm!

Nếu không phải lúc ấy không chịu yên ổn, thì sao rơi vào cục diện như này?

Chỉ có điều, trong hồ lô của Triệu Thúc Hướng rốt cuộc là chứa yêu dược gì?

Triệu Cấu nghi hoặc khó hiểu…

Ngày 20 tháng 12 Nguyên Niên Tĩnh Khang, Thiên mệnh nữ vương Tây Liêu Da Luật Dư Lý Diễn, mệnh Đại tướng quân Da Luật Tra Nô cùng dẫn binh mã, giết ra Mưu Na Sơn khẩu. Năm đó. Da Luật Dư Lý Diễn đi tới Tây Châu, đã giao thành Khả Đôn cho người Uông Cổ.

Mà nay nàng ngóc đầu trở lại, Uông Cổ nhân cũng rất phối hợp, vô cùng sảng khoái trả lại thành Khả Đôn cho Da Luật Dư Lý Diễn, và tỏ vẻ nguyện ý thần phục Tây Liêu.

Người Uông Cổ rất có thực lực ở Mạc Bắc.

Sau khi được người Uông Cổ ủng hộ, thực lực của Da Luật Dư Lý Diễn cũng tăng nhiều.

Về phần vì sao người Uông Cổ phải thần phục Tây Liêu, nguyên do trong dó cũng không ai biết được. Nhưng trên đại thể có thể nhìn ra, Da Luật Dư Lý Diễn chắc đã phải bỏ ra cái giá không hề nhỏ, mới khiến cho bộ tộc Uông Cổ đồng ý thần phục. Mặc kệ Da Luật Dư Lý Diễn trả cái giá gì, tóm lại là sau khi được bộ tộc Uông Cổ thần phục, thực lực Tây Liêu đã tăng nhiều, và nhanh chóng đứng vững gót chân ở Mạc Bắc.

Sau khi Da Luật Dư Lý Diễn trở về thành Khả Đôn, đã ban ra một đạo mệnh lệnh, để cho Da Luật Tra Nô và người Uông Cổ hợp binh, cùng phát động công kích người Niêm Bát Cát.

Năm đó, người Niêm Bát Cát đã mang đến nhiều trở ngại có Da Luật Dư Lý Diễn.

Hơn nữa người Niêm Bát Cát này sớm đã đầu phục Nữ Chân, là kình địch trong mắt Da Luật Dư Lý Diễn. Da Luật Tra Nô ở Mạc Bắc có mạng lưới quan hệ rất rộng, hơn nữa cũng có quan hệ chặt chẽ với tiểu vương Uông Cổ. Sau vài năm rèn dũa ở Tây Vực, Da Luật Tra Nô đã trở thành một viên mãnh tướng. Nên đối với việc Da Luật Tra Nô làm Thống soái, người Uông Cổ không có ý kiến phản đối, vì thế liền nhanh chóng xuất binh.

Người Niêm Bát Cát phái ra tinh binh mãnh tướng đi tới Định An trợ chiến. Cho nên trong doanh địa cũng không quá nhiều nhân mã.

Liên quân Tây Liêu và người Uông Cổ giết nhập bộ tộc Niêm Bát Cát. Người Niêm Bát Cát dễ dàng sụp đổ, liền nhanh chóng bại lui, căn bản không thể kháng cự.

Đồng thời đánh lén Niêm Bát Cát, Da Luật Dư Lý Diễn lại phái ra Cốt Na Lý đi tới bộ tộc Bạch Đạt Đán.

Một tay cứng rắn, mạnh mẽ. Một tay dụ dỗ!

Da Luật Dư Lý Diễn càng không phải là hạng người vô năng, nếu không sao có thể trong thời gian hai năm ngắn ngủi đã đánh gây dựng nghiệp Tây Liêu hiện nay.

Tình huống Bạch Đạt Đán khác với Niêm Bát Cát. Niêm Bát Cát khăng khăng một mực đi theo Nữ Chân, hai năm qua ở Mạc Bắc, dựa vào sự ủng hộ của Nữ Châu, mà kiêu căng đến cực điểm, đắc tội rất nhiều người; mà Bạch Đạt Đán thì không giống với, trực thuộc độc lập với Nữ Chân. Bọn họ không dựa vào Nữ Chân, cũng không thoát ly Nữ Chân, mà dựa vào thực lực bản thân mà đủ đứng vững ở đủ Mạc Bắc, mặc dù cũng kiêu ngạo, nhưng cũng không quá phận. Cho nên ở Mạc Bắc, danh vọng người Bạch Đạt Đán tốt hơn người Niêm Bát Cát.

Trong lòng Da Luật Dư Lý Diễn biết, chỉ dựa vào thế lực Tây Liêu hiện nay thì không thể làm một nhà độc đại.

Bắc tiến Mưu Na Sơn, trở về thành Khả Đôn, là bước đầu tiên của Da Luật Dư Lý Diễn. Chỉ có đứng vững gót chân ở Mạc Bắc mới có thể tiếp tục chống lại Nữ Chân. Nếu đơn thuần giết chóc, rất dễ dàng bị các bộ tộc Mạc Bắc chống lại. Cho nên, tất yếu lôi kéo cũng không thể thiếu, Bạch Đạt Đán thế lực mạnh mẽ, là lựa chọn tốt nhất để Da Luật Dư Lý Diễn lôi kéo.

Đồng thời, Da Luật Dư Lý Diễn lại phái ra Mã Nhĩ Hốt Tư đi tới Mạc Bắc, mời chào người Đột Quyết trôi giạt khắp nơi.

Mặc dù nói Đột Quyết sớm xuống dốc, nhưng vẫn có không ít người vẫn ở tại Mạc Bắc.

Ban ngày làm dân, ban đêm làm tặc. Đây là đạo sinh tồn của người Đột Quyết. Bọn họ ngày bình thường là dân chăn nuôi, một khi phát hiện mục tiêu, liền toàn thể biến thân mã tặc. Nhân số không nhiều, nhưng sức chiến đấu rất mạnh. Mã Nhĩ Hốt Tư thân mình có huyết mạch người Đột Quyết, theo Da Luật Dư Lý Diễn ở Tây Châu vài năm, đã trở thành mãnh tướng tâm phúc của Dư Lê Yến.

Gã và Y Lê Khắc Xích cùng lĩnh mệnh mà đi, tìm kiếm tộc nhân ngày xưa.

Một khi Mã Nhĩ Hốt Tư thành công, Da Luật Dư Lý Diễn thế tất sẽ tăng thêm một trợ lực lớn.

Tuy nhiên, đây để sau hẵng nói!

Da Luật Dư Lý Diễn bắc ra Mưu Na Sơn, nhập Mạc Bắc, lập tức phá vỡ địa khu Nữ Chân ở Mạc Bắc, thống trị tuyệt đối.

Trước kia là không ai đi đầu, mà nay có người đi đầu, vẫn là hậu duệ Đại Liêu, đương nhiên làm cho rất nhiều người vui mừng khôn xiết.

Đại Liêu tuy rằng đã diệt vong, nhưng vẫn có không ít bộ tộc lòng hướng về Đại Liêu, sinh hoạt trên thảo nguyên. Trước kia, bọn họ là rắn mất đầu, cho nên cũng không thể tổ chức nên một lực lượng hữu hiệu. Nhưng hiện tại, Tây Liêu Thiên mệnh nữ vương tái nhập Mạc Bắc, làm cho không ít người thay đổi chủ ý. Cho dù đứng đầu Tây Liêu là một nữ nhân, nhưng lại có sức ảnh hưởng lớn.

Trong lúc nhất thời, Mạc Bắc mưa gió nổi lên, vận mệnh vốn có cũng theo đó mà thay đổi.

Ngọc Doãn ở Yến sơn đánh rất hung, gần như làm binh lực Nữ Chân ở Mạc Bắc điều động gần như không còn.

Hoàn Nhan Tông Hàn tuyệt đối thật không ngờ, sẽ xuất hiện tình trạng như này, lập tức lập tức cũng luống cuống tay chân. Gã một mặt phái người đi tới Hội Ninh bẩm báo Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi, một mặt hạ lệnh, từ Định An lui lại, binh mã sở bộ lui về tập kết ở Phụng Thánh Châu.

Hồ Lô Khẩu bị đốt cháy, lòng quân Kim dao động.

Thế cục Mạc Bắc biến ảo, càng khiến cho những viện quân này do dự.

Niêm Bát Cát dẫn đầu đề xuất rút binh, muốn trở về Mạc Bắc, chống đỡ sự công kích của Tây Liêu. Bạch Đạt Đán thì duy trì thái độ im lặng, theo dõi biến hóa của thế cục. Theo lý mà nói, Bạch Đạt Đán đã chết một tiểu vương, lý nên cùng chung mối thù với Nữ Chân.

Nhưng vấn đề là, tiểu vương ứng cử không phải là một người, người Bạch Đạt Đán có tám tiểu vương, đã chết một, không ảnh hưởng đến đại cục.

Thậm chí trong mắt các tiểu vương khác, tiểu vương Bạch Đạt Đán bị chết trận tại Hồ Lô khẩu thì càng bớt đi một đối thủ tranh đoạt vương vị. Cho nên, tiểu vương Bạch Đạt Đán chết đi, trong người Bạch Đạt Đán cũng không hề chấn động quá lớn. Từ lúc Cốt Na Lý đi sứ bộ tộc Bạch Đạt Đán, thái độ Bạch Đạt Đán, còn tỏ vẻ đứng ngoài cuộc.

Hoàn Nhan Tông Hàn hiểu rõ ý nghĩ của người Bạch Đạt Đán nhưng lại không có cách nào khác.

Đối mặt với thế bức người của quân Tống, lại có Tây Liêu ở Mạc Bắc hô mưa gọi gió, mà ngay cả viện quân Tháp Lĩnh cũng trở nên có chút dao động.

– Đại Lang quân, thế cục hiện nay chỉ có thể cầu hòa với người Nam.

– Cầu hòa?

Hoàn Nhan Tông Hàn vẻ mặt rối rắm, nhìn Tôn tiên sinh, trầm ngâm không nói.

Sau một lúc lâu, gã khẽ hỏi:

– Với cách nhìn của Tôn tiên sinh, làm thế nào cầu hòa?

Tôn tiên sinh mỉm cười, toát lên vẻ âm trầm.

– Theo cách nhìn của ta, nếu muốn cầu hòa, nhất định phải tiêu diệt Thân quân Thái tử!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.