Cô lại trông thấy Vệ Tử Kiệt cẩn thận đỡ Bùi “Tiêu Tiêu ngồi xuống méo giường, anh ta cẩn thân che chở cho cô ta, lại coi cô như một đôi giày rách.
“Vân Khanh, cậu có sao không?” Hồng Hân và
“Trang Phỉ Nhi chạy đến đỡ lấy cô.
“Ui, chảy máu rồi.” Hồng Hân giật mình la to.
“Vân Khanh!” Vệ Tử Kiệt vội vàng đứng lên bước lại kiểm tra.
“Anh Tử Kiệt!” Bùi Tiêu Tiêu kéo tay Vệ Tử Kiệt, yếu ớt gọi
“Sao vậy? Có phải bụng khó chịu không?” Tử Kiệt quan tâm hỏi, không rảnh đi quan tâm đ ến Tống Vân Khanh.
Tống Vân Khanh đè chặt miệng vết thương, tiện tay cầm một tờ khăn giấy xoa, lạnh nhạt cười, nói với Hồng Hân: “Tớ không sao.”
“Trang Phỉ Nhi liếc nhìn Vệ Tử Kiệt và Bùi Tiêu. Tiêu, nói với Hồng Hân: “Ui, xem ra là phụ nữ mang thai đó, cưng đến mức đó à!”
Hồng Hân cười mỉa: “Vân Khanh, tớ đã nói cậu ngay từ đầu rồi, phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân, cậu lại coi lời này là gió thoảng. bên tai đúng không?”
Trang Phi Nhỉ cười nhạo: “Khó mà đề phòng được mấy người có lòng đạ thâm trầm này!”
Hồng Hân nói: “Vân Khanh, nếu là của cậu thì không ai cướp được, nếu không phải của cậu, có níu kéo cũng chẳng được gì, đừng trang giành tình cảm với loại người thấp kém này, mất mặt lắm, hạ thấp giá trị của bản thân.”
Bùi Tiêu Tiêu rưng rưng nước mắt nhìn hai người bọn họ: “Hai cậu cũng là bạn thân của nhau mài Tớ và Vân Khanh chỉ có chút hiểu lầm mà thôi, Vân Khanh, tớ luôn tìm cậu, chúng ta nói chuyện với nhau được không…”
Hồng Hân ngắt lời cô ta: “Đừng nói đánh đồng cô với bọn tôi, hai người chúng tôi là bạn bè thân thiết, nhưng mà vẫn có giới hạn làm người, không giống như ai kia, đã mang thai rồi mà còn nói là hiểu lầm, hiểu lầm cái gì, Vân Khanh, không lẽ cậu hiểu lầm hai người bọn họ hiểu lầm phản bội cậu sao?”
Bùi Tiêu Tiêu rơi nước mắt như mưa: “Tớ biết, các cậu đều khinh thường tớ, tớ đến từ vùng. nông thôn xa xôi, tớ nghèo, tớ không xứng có được bất cứ thứ tốt đẹp gì cả, cái gì cũng đều là của Vân Khanh, loại người như tôi phải chết đi mới đúng, Vân Khanh, xin lỗi,, tới không nên tranh gianh với cậu…”
Không đợi cô ta nói xong, Vệ Tử Kiệt đã đứng lên: “Tiêu Tiêu, đừng có nói mấy lời ngốc nghếch này, ai đám khinh thường em hả?! Sau này có anh ở đây, anh sẽ không cho phép bất cứ người nào khinh thường em cả!”
Nói xong, anh ta còn lạnh lùng nhìn Hồng Hân và Trang Phỉ Nhi, ánh mắt lạnh như băng kia làm hai người bọn họ có chút sợ hãi.
Tống Vân Khanh rất quen thuộc với ánh mắt này.
Trước kia, khi cô còn là bạn gái của anh ta, cô rất ngoan ngoãn, nghe lời, cũng không làm bất cứ chuyện gì làm phiển anh ta, một khi anh ta lộ ra ánh mắt như thế này, tim Tống Vân Khanh sẽ đập thình thịch, cô cực kỳ sợ anh ta nổi giận, rất sợ ánh mắt lạnh như băng như thế này.
Nhưng mà ngày hôm nay, tim của cô rất đau, nhưng lại không cảm thấy sợ hãi chút nào.
Tống Vân Khanh đứng lên, vỗ vai Hồng Hân và Trang Phi Nhi: “Dọn đẹp đồ hết chưa? Tới định. đến phòng công tác sinh viên lãnh thời khóa biểu, hai cậu đi chung không?”
Hai người lập tức gật đầu.
“Vân Khanh! Em đứng lại đó! Chúng ta nói chuyện rõ ràng!” Vệ Tử Kiệt gọi cô lại.
Tống Vân Khanh dừng chân, nhưng cô không xoay người lại, lạnh nhạt nói:” Tôi và anh không có chuyện gì để nói cả, chuyện cần nói đã nói xong, từ giờ trở đi, tôi và anh không còn liên quan gì với nhau.”
Nói xong, cô lại nhấc chân đi ra ngoài.
Giọng của Vệ Tử Kiệt vang lên ở phía sau: Chú Thẩm đã đồng ý cho chúng ta kết hôn ở tết Nguyên Đán.”
Tống Vân Khanh không hề dừng chân lại: * Nếu ông ta đồng ý thì anh đi kết hôn với ông ta đi, không liên quan gì đến tôi.”
Tống Vân Khanh ra khỏi ký túc xá, thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn khung cảnh xung quanh ký túc xá, đột nhiên cảm thấy nơi này thật xa lạ.
Cô đã sinh sống ở nơi này suốt ba năm, mỗi ngày chỉ có đi học và nhớ Vệ Tử Kiệt, chưa từng nghiêm túc quan sát những thứ ở xung quanh.
“Vân Khanh, cậu, có sao không?” Trang Phỉ Nhỉ nhìn sắc mặt Tống Vân Khanh có hơi trắng bệch, lo lắng hỏi.
Tống Vân Khanh lắc đầu, cười nói: “Chuyện đã qua rồi, tớ không sao.”
Hồng Hân cắn răng nói: “Bọn tớ đã phát hiện Bùi Tiêu Tiêu không phải loại người tốt đẹp gì từ lâu rồi, lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách, chỉ có cậu mới ngu ngốc luôn giúp cô ta, bây giờ thì hay rồi, phải chắp tay nhường một cậu ấm có chất lượng tốt như thế cho cô ta.”
Tống Vân Khanh bật cười nói: ” Là do tớ không có mắt nhìn người.”
“Trang Phỉ Nhi vô cùng đồng tình cô: “Vân Khanh, thật ra cậu ấm kia cũng không hợp với cậu, cũng không phải là bởi vì hai người các cậu giàu nghèo khác nhau. Mà là mấy năm nay cậu đã trả giá cho anh ta quá nhiều, chuyện tình cảm. phải đến từ hai phía, cậu ở trước mặt anh ta đã hèn mọn đến mức không còn giữ được bản thân. Cậu tự gò bó, ép buộc bản thân quá rồi, đối với cậu mà nói, chia tay cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Tống Vân Khanh có chút giật mình, cầm tay Trang Phi Nhỉ: “Phi Nhi, cảm ơn cậu.”
Hồng Hân cũng nắm chặt tay cô: “Vân Khanh, cậu đẹp như thế, lại còn tốt bụng nữa, sau này nhất định sẽ có người càng tốt hơn yêu cầu. Cậu. cũng phải tự yêu quý bản thân mình hơn. Sau này đi ra ngoài thực tập, sẽ hiếm có cơ p nhau hơn, nhưng mà bọn tớ đều đứng về phe của cậu, có chuyện gì cứ việc gọi điện thoại cho bọn tớ, chúng ta đã sống cùng nhau ba năm, đã rất thân thiết rồi.”
Tống Vân Khanh cảm giác sóng mũi có chút cay xè, tình bạn này làm vết thương trong lòng cô không còn đau như lúc nãy nữa.
Bùi Tiêu Tiêu dựa vào trong lòng Vệ Tử Kiệt, khe khẽ khóc nấc lên: “Anh Tử Kiệt, phải làm sao đây? Vân Khanh không chịu tha thứ cho chúng ta.
Vệ Tử Kiệt vỗ lưng Bùi Tiêu Tiêu, không nói gì.
Bùi Tiêu Tiêu nhìn gương mắt ủ đột của Vệ Tử Kiệt, duỗi tay ôm lấy eo anh ta: “Anh Tử Kiệt, anh. cứ yên tâm, em nhất định sẽ tìm Vân Khanh nói chuyện, nhất định sẽ năn nỉ cậu ấy tha thứ cho chúng ta. Em sẽ không ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của anh và cậu ấy, chỉ cần anh chữa lại cho em một chút vị trí ở nơi này là được rồi.” Bùi Tiêu Tiêu vươn bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đặt lên ngực Vệ Tử Kiệt.
Vệ Tử Kiệt nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô ta. Tiêu Tiêu càng hiểu chuyện thì lại càng làm nổi bật sự không biết điều của Tống Vân Khanh.
Cô thậm chí còn không cho anh ta có cơ hội giải thích, vậy mà còn nói là cô yêu anh ta sâu đến cỡ nào! Dù sao thì sâu trong xương cốt của cô vẫn. là sự kiêu căng của tiểu thư gia tộc giàu có. Rõ ràng trong suốt bao nhiêu năm qua, Vân Khanh đều rất nghe lời anh ta.
Anh ta thừa nhận trong chuyện lần này, anh. ta là người sai trước, nhưng mà anh ta sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, sẽ mua cho mẹ con Tiêu Tiêu một căn nhà ở bên ngoài, sắp xếp tốt, sẽ không để cho mẹ con cô ta xuất hiện trong cuộc sống của anh ta và Vân Khanh.
Trong giới nhà giàu, chuyện này rất bình thường, những bà vợ chính thất đều biết chồng của mình có bồ nhí ở bên ngoài, nhưng cũng phải mắt nhắm mắt mở, chỉ là vì địa vị thôi.
Không phải mọi người đều biết rõ đầu đuôi chuyện Thẩm Nhã Văn của nhà họ Thẩm sao? Không phải Vân Khanh cũng phải chấp nhận bọn họ sao? Tại sao đến lượt cô, cô lại không chịu tự nhìn rõ chứ?
Vệ Tử Kiệt nhíu mày, không còn cách nào. khác, vẫn cứ phải đỗ đành tiếp thôi, cũng may Tiêu Tiêu là một người biết điều, anh ta cũng đỡ được rất nhiều phiền phức.
“Anh Tử Kiệt, Vân Khanh chắc chắn đã đến phòng công tác sinh viên rồi, anh đi đuổi theo ấy đi, mau bắt lấy cơ hội lần này mà năn nỉ cậu ấy, không có em ở đó, bọn anh cũng sẽ nói chuyện đễ đàng hơn.” Bùi Tiêu Tiêu địu dàng nói.
Vệ Tử Kiệt cũng đang có ý này, cho nên cúi đầu hôn nhẹ lên môi Bùi Tiêu Tiêu: “Được rồi! Anh đi trước, em và hai người bọn họ đọn đẹp đồ đạc xong thì đi thẳng lên xe chờ anh. Em cũng không cần suy nghĩ đến chuyện thực tập hay đi làm gì cả, cứ yên tâm ở nhà dưỡng thai nuôi con là được.”
Bùi Tiêu Tiêu cười khẽ, nhẹ nhàng gật đầu.
Vệ Tử Kiệt lại đặn đò bảo mẫu thêm vài câu mới xoay người đi xuống lâu.
Bùi Tiêu Tiêu nhìn theo bóng lưng của Vệ Tử Kiệt, nụ cười dần dần trở nên lạnh di.
Sao cô ta có thể chấp nhận được việc Vệ Tử Kiệt chỉ chừa cho cô ta một chút vị trí trong lòng chứ? Thứ cô ta muốn chính là tất cả mọi thứ của. anh ta, con người của anh ta, tình cảm của anh ta và cả gia sản nữa.
Cô bảo Vệ Tử Kiệt đi đến phòng công tác sinh viên tìm Tống Vân Khanh là bởi vì cô biết Thẩm. Nhã Văn chắc chắn đang ở nơi đó chờ đợi
Thẩm Nhã Văn bắt cô ta phải trả Vệ Tử Kiệt cho Tống Vân Khanh, hai Đầu con nhỏ đó bị úng. nước rồi sao?
Cô ta đã cố gắng suốt bao nhiêu năm, khó khăn lắm mới có thể đeo bám được Vệ Tử Kiệt, muốn cô ta buông tay sao?
Thẩm Nhã Văn muốn lợi dụng cô ta, sao cô ta lại có thể bỏ qua, không lợi dụng ngược lại Thẩm. Nhã Văn được chứ?
Cô ta nhất định phải bước vào nhà họ Vệ giàu có này, ai đám cản thì đừng trách cô ta gặp Phật giết Phật, gặp quỷ giết quỷ.
Thẩm Nhã Văn nói Tống Vân Khanh đã tạo được mối quan hệ với tổng giám đốc Mộ của công. tự RS, vậy vừa lúc nhường Vệ Tử Kiệt lại cho cô ta đi, tuy rằng cô ta rất hâm mộ, nhưng cô ta cũng vô cùng tỉnh táo, thay vì đi đấu tranh vì mục tiêu càng xa vời hơn, còn không bằng nắm chặt lấy cái ở trước mặt.
Đối với cô ta ở thời điểm hiện tại mà nói, Vệ Tử Kiệt là đủ rồi
Huống chỉ trong bụng cô ta đã có dòng giống của nhà họ Vệ, mà Vệ Tử Kiệt cũng rất nghe lời cô ta.
Lần này cứ để cho Thẩm Nhã Văn đi vẽ vời thêm chuyện đi, tốt nhất là xóa sạch toàn bộ chút. ấy náy và tình yêu trong lòng Vệ Tử Kiệt đi luôn.
Thẩm Nhã Văn đừng hòng lợi dụng cô ta, cùng đừng mơ đến việc dùng tiền để uy hiếp cô ta.
Hôm qua Vệ Tử Kiệt đã tiện tay chuyển khoản cho cô mười vạn, để cô giữ lại tiêu dùng hằng ngày.
Gương mặt xinh đẹp của Bùi Tiêu Tiêu không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý.
Cô ta, Bùi Tiêu Tiêu, nhất định phải sống thật xuất sắc! Sẽ không bao giờ ngưỡng mộ cuộc sống. của người khác nữa!
Tống Vân Khanh đi chào hỏi giáo viên chuyên. ngành của cô trước, nói chuyện với thầy trong. chốc lát, sau đó mới ải đến phòng công tác sinh viên lãnh thời khóa biểu.
“Tống Vân Khanh!”
Cô đi đưới bóng râm, đằng sau đột nhiên vang. lên giọng nói quen thuộc.
Tống Vân Khanh từ từ xoay người lại, Thẩm Nhã Văn dẫn theo bốn cô gái khác đi về phía cô.
Thẩm Nhã Văn có vẻ vô cùng tức giận, Tống Vân Khanh lại lạnh nhạt nhìn cô.
Mấy ngày nay chị đi đâu?” Thẩm Nhã Văn tức giận hỏi.
“Hình như tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo cho cô biết thì phải?” Tống Vân Khanh bình tĩnh hỏi ngược lại.
“Có phải chị đã yêu đương với anh ấy rồi không?” Trong mắt Thẩm Nhã Văn lóe lên vẻ tức giận.
Tống Vân Khanh mím môi cười, không trả lời.
Thẩm Nhã Văn cắn răng: “Chị đừng quên, chị đã hứa với ba là sẽ giới thiệu anh ấy cho em!”
” Đúng vậy, mấy người đưa tôi năm trăm vạn, tôi sẽ giới thiệu anh ấy cho cô, tôi giới thiệu rồi, mấy người lại chỉ đưa cho tôi một trăm vạn, bốn trăm vạn còn lại đâu rồi? Cô định chừng nào trả cho tôi đây?” Tống Vân Khanh lạnh nhạt hỏi. Chị còn có mặt mũi đòi sao? Chị không cólàm cho anh ấy chấp nhận em, mắc cái gì em phải đưa tiền cho chị chứ?” Thẩm Nhã Văn ngang. ngược hỏi lại.
“Ha! Thẩm Nhã Văn, cô không thể làm anh ấy yêu cô từ cái nhìn đầu tiên là bởi vì cô không đủ bản lĩnh, liên quan gì đến bốn trăm vạn của tôi chứ?” Tống Vân Khanh châm biếm nói.
Thẩm Nhã Văn tức giận đỏ mặt tía tai: “Tống. Vân Khanh, chị đám cản đường của tôi, tôi sẽ không để chị được yên đâu.”
“Thẩm Nhã Văn, cô đã nói những lời này từ nhỏ đến lớn rồi, không phải tôi vẫn cứ sống tốt đó sao?” Tống Vân Khanh thật sự mất kiên nhân, xoay người định bỏ đi.
Thẩm Nhã Văn lại bước nhanh chạy đến trước. mặt cô, giữ chặt cô lại, Tống Vân Khanh theo bản. năng hất tay đi.
Thẩm Nhã Văn hoảng sợ hô to té ngã xuống. đất.
Tống Vân Khanh nhíu mày xoay người nhìn cô ta.
Lại thấy Thẩm Nhã Văn cười quỷ dị, ngay sau đó, cô ta còn tự tát mạnh lên mặt mình, vò rối đầu tóc, còn tự bung hai cái nút áo sơ mi.
Cô ta làm một lèo, Tống Vân Khanh và bốn cô gái đứng phía sau đều sợ ngu người.
“Vân Khanh! Nhã Văn!” Vệ Tử Kiệt vội vàng. chạy đến nhìn thấy Thẩm Nhã Văn bị bốn cô gái vây xung quanh, giật mình nhìn về phía Tống Vân Khanh.
“Vân Khanh, tại sao em lại có thể đánh em của em như thế?” Vệ Tử Kiệt và bốn cô gái kia cùng nhau nâng Thẩm Nhã Văn dậy, chất vấn. Tống Vân Khanh.
Cuối cùng Tống Vân Khanh cũng biết rõ mục đích của Thẩm Nhã Văn là gì.
Các bạn học đi ngang qua tụm năm tụm ba nhiều chuyện.
Thẩm Nhã Văn khóc sướt mướt: “Chị, sao chị Tại đối xử với em như thế? Em chỉ hỏi chị tại sao mấy ngày nay không về nhà, chị đi đâu mà thôi? Chị đã có vị hôn phu, nhất định phải chú ý đến lời nói và việc làm của bản thân, không thể làm trong nhà bị mất mặt, không thể có lỗi với anh Tử sao chị lại tự nhiên đánh em chứ? Hu hu…”
“Đúng vậy! Tống Vân Khanh, Nhã Văn chỉ là có lòng tốt đến gọi cô về nhà, sao cô không hỏi rõ xanh đỏ đen trắng như thế nào mà đã đánh cậu ấy rồi?”
“Tống Vân Khanh, cô độc ác quá rồi đó, không, được, chúng ta đi báo cáo với giảng viên đi!”
“Đúng vậy, sao có thể để loại người như thế này đi thực tập được chứ? Đừng làm cho đại học M chúng ta mất mặt!”
“Đi, kéo cô ta đến văn phòng công tác sinhviên đi!” Bốn cô gái kia bước lên lập tức muốn kéo Tống Vân Khanh đi.