Bóng dáng Hạ Chính Dương chạy qua chạy lại trong phòng Ngải Châu Bích, nó
chạy khắp nơi, đột nhiên một thứ làm cho mắt nó sáng lên ” Thứ này đẹp
quá.”
Bàn tay nhỏ bé của nó cầm chặt ngọc bội mà hôn vài cái, sau đó bóng dáng nhỏ bé cầm ngọc bội, chạy ra ngoài
Hàn Nhất Nhất nhìn thấy tiểu Chính Dương một mình chạy, không có người hầu, có chút lo lắng, nó chạy đến chỗ có nước chơi. Bóng dáng thằng nhỏ đi bộ thật đáng yêu, nhoáng một cái vụt qua, giống như con chim cánh
cụt nhỏ
“Có một tiểu bảo bối thật tốt, không biết mình khi nào thì mới có.” Trong lòng cô có chút hơi chạnh lòng (Chị nên đi nói
chuyện với anh Thiên Triệu ==’)
Nhìn thấy đứa nhỏ càng chạy càng xa, đi đến chiếc cầu nhỏ bên hồ, cô lo lắng, ở phía sau gọi nó lại.
“Chính Dương.”
Thân thể nhỏ bé dừng lại, quay đầu lại nhìn Hàn Nhất Nhất, nó làm mặt quỷ, nỉ non gọi: ” Bác!”
“Đến đây, cho bác hôn một cái!” Nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của nó, tình thương của người mẹ trong lòng cô trào ra, nhịn không được hôn khuôn
mặt nhỏ nhắn của nó vài cái.
“Chính Dương, nói cho bác, con muốn đi đâu?” Cô lộ ra nụ cười đáng yêu, nháy mắt với Hạ Chính Dương nói.
“Bác, bác dẫn con đi tìm mẹ được không?” Hắn nỉ non nói
“Vậy con nói cho bác, mẹ đi đâu? Con muốn tìm mẹ làm gì?” Cô chỉ cần nghe giọng Chính Dương, liền rất muốn nghe nó nói nhiều.
“Con tìm được một thứ rất xinh đẹp, con muốn cùng mẹ chia sẻ.” Nói
xong, nó đưa ngọc bội sáng trong tay ra, cười hỏi Hàn Nhất Nhất: ” Bác,
có phải rất được không?”
Miếng ngọc bội mang theo chữ “An” như mặt trời chính ngọ chói chang chói mắt, Hàn Nhất Nhất đột nhiên nín thở.
“Bác, bác dẫn con đi tìm mẹ được không?” Tiểu Chính Dương vui vẻ như trước.
“Chính Dương, cho bác nhìn xem được không?” Cô cố làm cho khuôn mặt
mình tươi cười thoạt nhìn tự nhiên, nhưng không thể tránh khỏi cứng
ngắc.
Hạ Chính Dương không do dự liền đưa cho Hàn Nhất Nhất,
bởi vì trong tâm hồn non nớt của nó, Hàn Nhất Nhất có thể tin tưởng, bởi vì mỗi lần cô nhìn thấy nó sẽ hôn nó, cho nó ăn ngon thật là tốt
Tay Hàn Nhất Nhất nắm ngọc bội hơi run rẩy, thậm chí trong mắt nước mắt cũng rưng rưng ” Mẹ. . . mẹ. . .”
Hạ Chính Dương nghiêng đầu thấy Hàn Nhất Nhất chảy nước mắt.
“Bác, bác không vui sao? Bác nhớ mẹ à? Tại sao bác gọi ngọc bội là mẹ? Ngọc bội là mẹ bác sao?” Tâm hồn non nớt, mang theo vô số nghi vấn.
Cô nắm ngọc bội quen thuộc trong tay, đau lòng.
Tay Hạ Chính Dương nhỏ bé kéo góc áo Hàn Nhất Nhất. ” Bác, đừng khóc, đừng khóc, Chính Dương chơi với bác được không?”
“Chính Dương thật ngoan, nói cho bác, cái này lấy ở đâu?” Hàn Nhất Nhất mau lau nước mắt trên mặt.
“Cái này con tìm được từ trong phòng của bà, con thấy thật đẹp, rất
thích, con muốn nói cho mẹ!” Nói xong nó cười khanh khách, vui vẻ nhìn
Hàn Nhất Nhất, thứ tốt sẽ cùng mẹ chia sẻ, đó là suy nghĩ của Hạ Chính
Dương ba tuổi.
“Chị dâu!” Một giọng nữ khá rõ ràng vang lên
Hàn Nhất Nhất ngẩng đầu, nhìn thấy Uông Giai Vi bụng hơi nhô ra đi
tới, hiện tại bụng của ả đã to lên một chút, nhìn ra được là phụ nữ mang thai.
“Giai Vi” Cô lau khô nước mắt, quay sang mỉm cưởi nhìn ả.
“Chính Dương. . .” Ả cười rất thân thiết, lại làm cho Hàn Nhất Nhất thấy run rẩy.
Bà nội luôn muốn nó gọi ả là mẹ hai, nhưng Chính Dương không thích gọi ả là mẹ hai, bởi vì nó ghét ả, ghét cha trở về thời gian ở cùng người
đàn bà này nhiều hơn ở cùng mẹ.
Hàn Nhất Nhất bản năng nắm tay Hạ Chính Dương, cười nhẹ nhàng với Uông Giai Vi: “Tôi mang Chính Dương
đi tìm mẹ nó, nó liên tục ầm ĩ bảo tôi tìm mẹ giúp nó, thằng bé này bám
quá.”
Nói xong, cô liền muốn rời đi
“Chị dâu, không
cần vội, em gái em về nhà mẹ đẻ, đoán chừng phải đợi một lúc nữa mới có
thể trở về đây, không bằng chúng ta mang theo Chính Dương đi một chút
đi!” Ả cười như trước.
Ả càng cười như vậy, nhìn không có tâm tư gì, Hàn Nhất Nhất càng hoảng sợ, bởi vì Uông Giai Vi vẫn sẽ không là một người tốt
“Bác, con không muốn ở cùng người này, con muốn ở cùng mẹ, con ghét người này!” Hạ Chính Dương phản đối.
Sắc mặt Uông Giai Vi xấu hổ nhưng lại bất lực.
Hàn Nhất Nhất cười bất đắc dĩ với ả, nắm tay Hạ Chính Dương đi đến chỗ của ả, Uông Giai Vi lùi xuống cho bọn họ đi qua, chỉ là ả đang nhìn ra
hồ, một cảm xúc trả thù mãnh liệt đột nhiên dâng lên
“Ai da. . .” Ả che bụng, đột nhiên kêu to một tiếng.
“Cô làm sao vậy?” Hàn Nhất Nhất bản năng chạy tới, dù sao cũng là người thân, cho nên khó tránh khỏi sẽ có chút khẩn trương.
“Chị dâu, em đột nhiên thấy đau bụng, không biết có phải ăn thứ gì
linh tinh hay không?” Ánh mắt của ả chỉ là vẫn nhìn Hạ Chính Dương và hồ lớn phía sau, nếu giả vờ thành Hàn Nhất Nhất không cẩn thận để Hạ Chính Dương ngã xuống hố, như vậy không liên quan đến ả.
Tốt nhất là Hạ Chính Dương có thể chết đuối, ả tập trung tinh thần hãm hại Hạ Chính Dương
“Tôi đỡ cô! Cô cẩn thận một chút!” Nói xong, Hàn Nhất Nhất đi đỡ ả, mà ả giả vờ không đứng vững, mất trọng tâm, tay cô không kịp đỡ lấy Uông
Giai Vi, ngược lại giống như biến thành tay cô đẩy ả lại đằng sau, sau
đó cô thấy thân hình nhỏ bé Hạ Chính Dương, sợ bị Uông Giai Vi va phải
theo bản năng lùi về sau
“Chính Dương, cẩn thận. . .” Cô sợ hãi kêu lên, lập tức mặt biến sắc.
Cô dường như không do dự mà dùng cơ thể của mình đỡ Hạ Chính Dương, cô dùng sức kéo thân thể nó, nhưng cơ thể lại mất trọng tâm.
Một tiếng “Ùm. . .” Bọt nước văng khắp nơi
Thân thể Hạ Chính Dương ổn định, nó bò lên, lớn tiếng mà khóc “Bác. . . Bác. . .”
“Cứu người. . . Cứu người. . .” Hạ Chính Dương lớn tiếng kêu.
Uông Giai Vi thấy kế hoạch của mình không thành, nhìn thấy Hạ Chính
Dương không ngừng kêu cứu người, Hàn Nhất Nhất còn đang trong hồ giãy
giụa, ả không kêu cứu người, ngược lại ý niệm tà ác trong đầu hiện lên
“Hạ Chính Dương, mày không chết, mày vĩnh viễn chiếm vị trí cháu đích
tôn Hạ gia, không thể. . . . Tuyệt đối không thể, vị trí này là của con
tao, là của con tao. . .”
Nghĩ đến đây, ả vươn tay ra, định
thần không biết quỷ không hay mà ném nó xuống hồ, làm cho hai người đi
gặp Diêm Vương, thời điểm ả đang chuẩn bị vươn tay, Hạ Chính Dương lớn
tiếng gọi Ngải Châu Bích.
“Bà nội. . . Bà nội. . .”
Vẻ mặt Uông Giai Vi méo mó, tay đang muốn vươn ra lập tức rút lại, nhìn
theo hướng Hạ Chính Dương gọi, chỉ thấy Ngải Châu Bích cùng hai người
hầu đã đi tới.
“Bà. . . Bà mau gọi người đến, bác cả không cẩn thận rơi xuống hồ, bác không biết bơi, nhanh. . .” Nó bày ra dáng vẻ lo lắng
Trong lòng Uông Giai Vi chỉ có thể cố nén không xuống tay với Hạ Chính Dương, âm thầm mà lẩm bẩm: “Hạ Chính Dương, lần này coi như mày gặp
may! Lần sau, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!”
Một lúc nhốn nháo, Hàn Nhất Nhất được cứu lên, mặc dù Ngải Châu Bích cũng không
thích Hàn Nhất Nhất, nhưng cũng không muốn nhìn cô chết.
Sau khi cứu, Ngải Châu Bích lôi kéo Hạ Chính Dương nhỏ bé ra khỏi đám người
Trong phòng Ngải Châu Bích.
“Chính Dương, mau trả lại đồ cho bà nội.” Ngải Châu Bích nhẹ nhàng nói
Hạ Chính Dương hơi chột dạ mà cúi đầu, không nói lời nào.
“Chính Dương, trẻ con không được nói dối, không được tùy tiện lấy đồ
người khác, mau đưa ngọc bội trả lại cho bà nội, bằng không bà nội về
sau sẽ không thích cháu.”
“Bà nội đừng tức giận, đừng tức giận mà.” Tiểu Chính Dương bị vẻ mặt tức giận của bà dọa tới.
“Không muốn bà nội tức giận vậy đem ngọc bội trả lại cho bà nội, như
vậy bà nội có thể thích Chính Dương.” Phòng bị Hạ Chính Dương làm loạn
còn không có thu dọn, một đống lộn xộn.
“Ngọc bội đấy ở chỗ
bác, không có trên tay Chính Dương.” Hạ Chính Dương nói thật, nó nhớ rõ
bác nói muốn nhìn, nó liền đưa cho bác.
“Cháu nói bác ngã
xuống hồ?” Mắt Ngải Châu Bích trợn to, lớn tiếng mà nói. “Đúng vậy,
chính là bác đó, bác còn cầm ngọc bội liên tục gọi mẹ nữa!” Hạ Chính
Dương đang cố nhớ lại nói.
“Cái gì? Bác cầm ngọc bội gọi mẹ?”
Ngải Châu Bích nghe xong cười to, thằng bé này đang làm cái gì vậy,
không có suy nghĩ đến vấn đề khác.
“Bà nội, là thật, nếu bà
không tin, chờ bác tỉnh lại, bà hỏi bác thì rõ thôi.” Nhìn bà không tin
mình nói, Hạ Chính Dương không phục lắm.
Vẻ mặt Hạ Chính Dương nghiêm túc làm cho Ngải Châu Bích kinh hãi, không khỏi suy nghĩ cẩn
thận về lời nói của Hạ Chính Dương, “Bác cầm ngọc bội gọi mẹ, Tần Mạch
Li cầm ngọc bội gọi mẹ, ngọc bội là Tần Mạch Li?”
Nghĩ đến
đây, Ngải Châu Bích quả thực không thể tin được, ánh mắt mở to hơn, gắt
gao tóm lấy thân thể nhỏ bé Hạ Chính Dương “Chính Dương, trẻ con không
dược nói dối, lời cháu nói đều là thật?”
“Cháu tận mắt thấy, bác còn chảy nước mắt, nhìn ngọc bội còn gọi mẹ. . . Đau lòng khóc .” Nó chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
“Chính Dương, Chính Dương, cháu nghe này, cháu cùng bà nội nói chuyện
nhất định không thể nói cho người khác, biết không?” Ngải Châu Bích đột
nhiên ý thức được trong chuyện này nhất định có vấn đề, Tần Mạch Li
không thể vô duyên vô cớ cầm một miếng ngọc bội gọi mẹ, hơn nữa còn
khóc.
“Tại sao ạ?” Chính Dương khó hiểu hỏi.
“Bởi vì người lớn không thể tùy tiện khóc, cháu nhìn bác khóc, nếu cho những
người khác biết, bác sẽ càng buồn, hơn nữa sẽ thấy là rất trẻ con , như
vậy không tốt, biết không?” Bà nói dối, lại mang theo nụ cười “Chính
Dương nhất định không muốn bác lại buồn, phải không?”
“Vâng, tất nhiên ạ”
“Những lời này cháu sẽ không được nói cho người khác, mẹ cũng không
được nói, đây là bí mật của cháu với bà, có biết hay không?” Nói xong bà vươn tay hướng Chính Dương ngoắc ngoắc.
Hạ Chính Dương vui vẻ vươn ngón tay nhỏ bé cùng bà nội nó ngoắc tay.