“Chị! Mẹ chị dặn chị đi học phải mang theo nước uống”
“Không! Chị thích uống nước ở ngoài!”
“Chị! Ba chị dặn em mang đồ ăn đến cho chị!”
“Không! Chị thích ăn lúc ở nhà hơn”
“Chị”…
“Này! Thiên Bình! Từ khi nào mà em lại cứ đeo theo chị vậy chứ?”
Tiểu Di nhìn cậu bé đẹp trai đang đứng trước mặt mình, đôi mắt nâu trong veo cùng mái tóc vàng vàng xoăn xù, tay cầm theo nào là đồ ăn thức ăn, vai thì vác theo cái ba lô như đi tị nạn mới về.
Cậu đã đi theo cô từ hôm qua đến bây giờ, vì số tiết học trái buổi của cậu khá nhiều nên chỉ cần rảnh rỗi là lại tìm cô.
Thiên Bình nhìn cô xị mặt
“Chắc em muốn à? Tại ba mẹ chị giao phó chị cho em thôi!”
“Thôi đi nhóc! Chị lớn hơn em 2 tuổi, ba mẹ chị làm sao lại giao chị cho một thằng nhóc được chứ?”
Thật không công bằng, bây giờ đến cả người đi theo quản lý chăm sóc cô cũng phải là thằng nhóc con này.
Cả ngày cậu cứ đi theo cô, phục vụ tận tình nào là bánh trái nào là cơm phần, đến nỗi cô không có thời gian đi chơi với đám bạn khi nghỉ tiết.
Cả đám bạn cô còn nghĩ cô có hứng thú làm máy bay, cứ trêu cô mãi.
…
Hôm nay đi học, biết Thiên Bình có tiết trái buổi nên Tiểu Di đi từ rất sớm để tránh gặp cậu.
Vào trường, cô còn đi lén lút như đi ăn trộm, nhìn trước nhìn sau rất cẩn thận.
Đang đứng nép mình một góc ở vách tường, bỗng nhiên lại nghe tiếng gọi quen thuộc mà mấy ngày nay vẫn hay nghe.
“Chị!”
Tiểu Di giật bắn mình quay lại, đột nhiên hét toáng lên
“Là ai?”
Thấy cậu đang đứng ở trước mặt với nét mặt ngây thơ vô số tội, cô ngây người, sau đó thì tỏ vẻ chán chường hỏi
“Lại là em à?”
Thiên Bình nhìn cô, tay chìa ra một chai nước vải mà cô thích rồi cười tít mắt
“Không em thì ai? Đố chị tìm được ai giống em thứ hai?”
Trời! Hôm nay nó còn biết nói mấy câu này! Xem ra là học thói trăng hoa hay thích trêu con gái nhà người ta của chú Dieo rồi.
Tiểu Di ôm trán lắc đầu khổ sở, nhận chai nước đó cho cậu đi học.
Nếu không thì chắc cậu sẽ đứng đây tới chiều mất.
[..]
“Này? Cậu bé đó là ai vậy? Nhỏ tuổi hơn cậu đúng không? Đẹp trai đấy! Đừng nói là muốn lái máy bay nhé!”
Tiểu Di đang uống chai nước vải của Thiên Bình cho, nghe xong lời này thì ho sặc sụa một hồi.
Cô đưa tay lấy vội miếng khăn giấy lau mép, vội giải thích
“Đừng nói bừa! Đó là em trai mưa của tôi đấy!”
“Chà! Em trai mưa à? Thú vị đấy!”
Ra về, Tiểu Di đi cùng đám bạn, thấy Thiên Bình đang đứng ở ngoài cổng, cô liền tìm cách né tránh quyết liệt.
Nhưng càng né thì lại càng bị đám bạn vô lương tâm của cô đẩy đến gần, cả đám nhìn ngắm nhan sắc em trai mưa của cô xong liền kéo nhau chạy đi.
Cậu đứng nhìn theo bọn họ rồi lại nhìn cô, dò hỏi
“Bạn chị à?”
Tiểu Di cục súc đáp
“Ừ!”
“Em thấy chị không nên qua lại với bọn họ, nhìn họ, nhìn họ không tốt chút nào!”
Cô đưa tay kí đầu cậu một cái rồi nhăn nhó như bà cụ non
“Thôi đi! Đừng có ở đó mà ra vẻ người lớn nữa!”
“Ý của chị em là con nít à?”
Tiểu Di không trả lời, cứ thế mà bỏ đi.
Thiên Bình không cam tâm, cũng vậy mà đi theo cô, cái mặt cứ lầm lầm lì lì giống như vừa bị giành lấy miếng ăn.
Ban đầu cô còn nghĩ cậu bé này đúng kiểu người mà bao nhiêu đứa con gái khác đều thích, lạnh lùng boy, đẹp trai, đúng chuẩn con nhà người ta.
Nào ngờ cũng chỉ là một cái đuôi nhỏ thích đi theo cô thế này.
Đi ra khỏi cổng trường đến chỗ mà cả hai vẫn thường đợi tài xế đến đón, Thiên Bình chợt khựng lại khi nhìn thấy đám bạn học cùng lớp “không thân” ở ngay trước mặt.
Bọn chúng cầm theo cả cây gỗ, vừa thấy cậu đã nở nụ cười nham hiểm.
Tiểu Di đứng bên cạnh, tò mò hỏi
“Sao vậy? Sao không đi tiếp?”
Cậu dang tay ra cản không cho cô đi nữa, giọng lạnh lùng boy ấy cuối cùng cũng trở lại
“Chị đi đường khác đi! Đường này không đi được!”
Đã chơi chung với nhau từ nhỏ thì Thiên Bình cũng phải hiểu rằng, Tiểu Di là một cô gái vô cùng cố chấp và ngang bướng, hỏi thì phải trả lời cho đến cùng.
Câu trả lời này của cậu vốn dĩ không làm cô hài lòng.
Cô lại hỏi
“Này! Sao lại không đi được? Mà bọn họ là ai vậy? Cứ nhìn em chằm chằm ấy?”
“Họ học cùng lớp nhưng lớn tuổi hơn em! Biết em nhà giàu có điều kiện nên mới hỏi xin tiền, nhưng em không cho!”
Tiểu Di nghe xong liền không nhịn được mà bật cười
“Này! Thiên Bình? Bây giờ em đang khoe khoang về gia cảnh có điều kiện của em với chị đấy à?”
“Thật! Bây giờ họ chặn đường chắc là muốn đánh em đấy!”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, Tiểu Di biết mình không thể đùa được nữa rồi.
Cô nhìn sang đám người bọn chúng đang đi lại rồi nhìn cậu, run giọng
“Bọn…chúng tới rồi! Hành sự thôi!”
“Hành sự? Gì cơ?”
Cô vừa kéo lấy tay cậu chạy như bay vừa nói
“Ngốc quá! Trong 36 kế, chạy là thượng sách, lẽ nào em đứng đó chịu trận à?”
Cô và cậu chạy trước, đám người kia hô hào chạy theo sau.
Thường thì những con đường nhỏ hẹp đều là những con đường có nhiều ngã rẽ và dễ thoát thân nhất, vậy nên cả hai quyết định chạy vào đó.
Vừa chạy vừa quay lại đằng sau quan sát, ngang qua một chỗ để toàn những cái thúng đan, Thiên Bình không quên ôm hết cái đống đó ném vào người bọn chúng.
Cuối cùng cũng cắt đuôi được, cả hai thuận lợi trèo lên xe buýt rồi đi về nhà.
Trên đường về, nhìn thấy cái vẻ mặt lạnh ngắt ấy của cậu, Tiểu Di có chút khó chịu hỏi
“Này nhóc! Đừng có lúc nào cũng lạnh lùng như tảng băng vậy được không hả?”
Thiên Bình nhìn ra ngoài cửa xe buýt, lẩm bẩm lầm bầm gì đó
“Lạnh lùng – vô cùng yêu em!”
“Hả? Em nói cái gì cơ?”
“Đâu? Làm gì có?”