Hạo Thiên ngơ nhác nhìn cô, anh không hiểu cô đang hỏi gì và thái độ cô tại sao lại như vậy.
Anh nhíu mày rồi vội hỏi
“Ngải My? Em đang nói gì vậy? Anh không hiểu gì hết? Em làm sao vậy?”
Cô chán ngấy khi nhìn thấy thái độ thất thường của Hải Anh, đã nói đến như vậy nhưng anh vẫn không nhìn ra được điều gì bất thường.
Có lẽ anh quá tin tưởng vào cô bạn thân này, nên mới không còn tin vào phản ứng của cô như lúc trước.
“Em không nói chuyện với anh nữa! Anh ở đây với cô ấy đi!”
Ngải My không muốn giải thích thêm gì.
Một phần vì Hải Anh vẫn còn ở đây, cô không tiện nói thẳng ra mọi chuyện vì vẫn còn nghĩ tình cô ta là bạn thân của Hạo Thiên.
Cô thà chọn im lặng, cũng là giữ sỉ diện cho anh trước mặt nhiều người.
Ngải My cầm túi xách rồi quay người bỏ đi, trong sự ngỡ ngàng của anh, anh hoàn toàn không biết chuyện gì cả
“Ngải My? Ngải My?”
Hạo Thiên đứng dậy gọi tên cô, nhưng cô đã đi ra khỏi nhà hàng rồi.
Anh khó chịu ngồi xuống, cũng không biết tại sao lại vô cớ bị cô hằn học như vậy.
Hải Anh cười nhạt, một nụ cười thầm lặng mà anh không hề để ý đến, sau đó liền an ủi anh
“Cậu mau đuổi theo cô ấy đi! Cô ấy chắc là hiểu lầm gì rồi!”
Anh có chút khó xử.
Hải Anh là bạn thân mình, nhưng hiện tại cũng là đối tác làm ăn của mình.
Mình đường đột vì chuyện tư mà bỏ việc công thì thật không phải.
Nhưng Ngải My..mình và cô ấy khó khăn lắm mới có được những ngày tháng êm đềm.
Mình muốn mọi sự hiểu lầm giữa mình và cô ấy đều phải được giải quyết trong hoà bình..
Hải Anh như đang hít thở để chờ đợi quyết định từ anh..
Hoàng Hạo Thiên, mình đã đồng hành cùng cậu từ rất lâu rồi.
Mình hiểu tính cách của cậu hơn ai hết, kể cả cô gái đó.
Cậu xưa nay chưa từng để chuyện riêng tư lẫn lộn vào công việc.
Mình đã vì cậu làm chuyện này, vì cậu mà vứt đi sự tự tôn cuối cùng của mình.
Mình không tin cậu lại không nhớ gì về kỷ niệm giữa hai chúng ta…
Nhưng mọi chuyện đã đi ngược lại với mong muốn của cô ta.
Hạo Thiên vẫn quyết định đứng dậy, anh gom gọn hồ sơ và tài liệu rồi nhìn cô ta cười áy náy
“Vậy mình xin lỗi! Mình sẽ đuổi theo cô ấy! Hẹn cậu khi khác gặp lại!”
Anh nói rồi lập tức chạy đi ngay.
Trong khoảnh khắc đó, Hải Anh như sụp đổ, cô ta ngồi thừ ở ghế, ánh mắt chỉ biết đau đớn nhìn theo bóng lưng anh.
Thì ra trong lòng cậu, cô gái kia đã quan trọng đến như vậy rồi, đến nỗi không thể nào dứt ra được.
Cậu vì cô ta mà bị xe tông, vì cô ta mà hứng ba phát đạn.
Nỗi đau về thể xác đó, kinh khủng đến như vậy..mà cậu vẫn yêu cô ta đến điên cuồng.
Cậu không phải Hoàng Hạo Thiên mà mình từng quen biết nữa rồi, một người dứt khoát, lạnh lùng, quyết đoán.
Cậu bây giờ chỉ biết yêu, chỉ biết mù quáng cho tình yêu của cậu…Một ngày nào đó, cậu sẽ hối hận, sẽ nhận ra mình mới là người..
yêu cậu thật lòng..
…
Hạo Thiên lái xe về nhà riêng của Ngải My.
Sau có vài tháng ngắn ngủi mà cô đã thật sự thay đổi.
Anh bước vào nhà, còn nghĩ sẽ bị cô ném cho một chiếc bình hay một cái ly nào đó, nào ngờ cô không làm vậy mà còn ngồi bên ghế thả dáng xem tivi
“Ngải My?”
Cô xem anh như người vô hình, không trả lời cũng không nhìn anh một cái.
Cô ấy…trông khác quá.
Nhưng mình đã làm gì sai? Tại sao cô ấy lại nổi giận.
Mình không hiểu? Tâm tư của con gái lúc nào cũng khó hiểu vậy sao?
Hạo Thiên đi đến bên ghế sô pha dài ngồi cạnh cô, anh hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng như dỗ ngọt
“Hôm nay em làm sao thế? Sao lại nổi giận với anh và Hải Anh vậy? Anh làm gì em không vui à?”
Hải Anh? Lại là Hải Anh? Đây là cái tên mà lúc này mình không muốn nghe nhất.
Nhưng mà.
Hạo Thiên lạ thật.
Hôm nay anh ấy còn biết xuống nước với mình, lại biết dỗ ngọt nhỏ nhẹ với mình, không giống với anh ấy của ngày trước chút nào
Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt và hành động lẫm thái độ không có chút gì gọi là giận dỗi vô cớ
“Nếu em nói phải thì sao? Còn không phải thì sao?”
Anh nghẹn họng không biết nói gì.
Thái độ bình thản này của cô càng khiến anh vừa thấy hiếu kỳ vừa thấy không ổn.
Cô ấy không giống lúc trước.
Phải thôi! Ngải My đã trưởng thành rồi, đã thành thiếu nữ.Không còn là một đứa trẻ nhõng nhẽo hay bám lấy mình nữa, không còn giận hờn vô cớ, không còn cãi lời mình, không còn nói lí lẽ với mình.
Nhưng tại sao..mình lại thấy không quen khi cô ấy giống như bây giờ.
Không thấy cô ấy đi theo mình mỗi ngày, mình thật sự rất khó chịu.
Hạo Thiên cụp mắt, im lặng lúc lâu rồi giật lấy điều khiển trên tay cô tắt ngay tivi.
Ngải My quay sang nhìn anh nhăn mặt
“Anh Hoàng à! Anh đang làm gì vậy hả?”
“Em..sao em lại lạ như thế?”
Cô không hiểu anh hỏi gì, nhìn anh ngây ngô
“Lạ? Em lạ gì đâu?”
“Tại sao em không nói lí lẽ cho tới cùng với anh như lúc trước? Tại sao em không giận anh, không đánh anh? Tại sao em”…
Anh không hiểu bản thân mình đang nghĩ gì lúc này, tại sao lại nói ra những lời như vậy? Nhưng anh sợ.
Anh sợ cô bây giờ trưởng thành rồi, không còn cần anh che chở nữa, cô đã mạnh mẽ hơn trước, không còn khóc trong lòng anh như lúc trước nữa.
Anh sợ một ngày nào đó, chỉ cần anh vô tình làm cô không vui, cô sẽ rời bỏ anh, sẽ đi cùng mẹ anh mà rời xa anh.
Đến lúc đó anh phải làm sao?
“Hạo Thiên? Anh?”…
Anh ôm chầm lấy cô, cái ôm này làm cho cô cảm thấy ấm áp, lại cảm thấy bờ vai anh như đang run rẩy….
….
Hạo Thiên ra ngoài cùng Lục Thần chuẩn bị chạm trán chính thức với lãnh đạo của tập đoàn Vương thị.
Anh thật sự đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi, cuối cùng nó cũng đến
“Đã sắp xếp xong chưa?”
“Dạ rồi thưa Vương tổng!”
Một bóng lưng đứng bên cửa sổ, dáng áo vets đen sang trọng.
Có lẽ đó chính là lãnh đạo của tập đoàn Vương thị.
Một nhân viên khác đứng bên ngoài cửa cúi đầu thưa
“Vương tổng! Hoàng tổng đang đợi bên ngòi ạ!”
“Mời anh ta vào”
Được mời vào, Hạo Thiên lập tức đi thật nhanh đến phòng làm việc riêng của anh ta.
Anh vừa đi vừa có chút vội vã
Đối đầu với tôi suốt bao nhiêu lâu nay, cuối cùng cũng có ngày phải mời tôi đến để gặp mặt trực tiếp rồi à? Tôi thật sự muốn biết, anh rốt cuộc là người như thế nào đấy!
Bước vào cửa là tấm lưng của Vương tổng đang nhìn ra phía cửa sổ, nơi những toà nhà cao tầng và những trung tâm rộng lớn từ xa.
Hạo Thiên đã vào đến phòng, quả nhiên cách chào đón của người này khiến anh càng thấy thêm phần thú vị.
“Rất vui được gặp! Vương tổng!”
Nhưng điều làm anh bất ngờ nhất, đến nỗi tròn mắt sững sờ, là khi mà vị Vương tổng kia quay mặt lại.
Anh ta nhìn anh nở nụ cười, một nụ cười đắc ý khi nhìn thấy phản ứng của anh.
Phải im lặng rất lâu, Hạo Thiên mới hết cảm thấy bất ngờ
“Vương Hoài Đức?”
Thật không thể ngờ được, người mà anh vẫn luôn xem là tình địch, người mà anh không hề muốn thấy anh ta xuất hiện ở cạnh Ngải My, cũng chính là đối thủ trên thương trường của anh.
Vậy mà anh lại không sớm nhìn ra được điều đó, anh ta quả nhiên là người biết che giấu thân phận…
“Sao vậy Hoàng Hạo Thiên? Bất ngờ lắm sao?”
Hạo Thiên gật gù, cười nhạt nhẽo
“Phải! Quả thực là có chút bất ngờ đấy!”
Vương Hoài Đức mời anh qua bàn tiếp khách ngồi.
Cả hai vẫn luôn tỏ thái độ là đối thủ đáng gờm của nhau từ tình trường cho đến thương trường.
Không ngờ sau bao nhiêu chuyện xảy ra rồi, cả hai lại gặp lại nhau trong tình huống định mệnh này.
Một cuộc đối đầu trực diện.
Hạo Thiên nhớ lại những chuyện đã xảy ra, từ lúc Ngải My bị giật túi xách, lúc anh ta đưa cô về cho đến lúc cả hai gặp nhau, dường như đều không phải trùng hợp.
Quả nhiên mục đích anh ta không hề đơn giản như anh nghĩ
“Ngày trước Vương tổng nói tôi là người như thế nào? Bây giờ càng nhìn..càng thấy anh mới chính là người như vậy”
Vương Hoài Đức nhìn anh cười khẩy
“Ý anh là gì?”
Hạo Thiên nhìn anh ta lạnh lùng nói
“Anh không biết thật à? Anh tiếp cận Ngải My, lấy lòng tin của cô ấy, nếu không phải vì chuyện Hoàng thị và Vương thị có hiểu lầm thì chẳng phải Ngải My đã mất mạng trong buổi họp báo rồi sao?”
Hai người đàn ông đang vạch trần nhau, vì tình yêu mà họ không từ thủ đoạn.
Nếu như Hoài Đức là người tiếp cận lấy lòng tin của cô, thì Hạo Thiên cũng là người đã từng lợi dụng cô trong buổi họp báo.
Ai nấy đều có tính toán riêng của mình, nhưng lại vô tình lôi kéo một cô gái ngây thơ trong sáng vào cuộc…
“Đừng lúc nào cũng nóng nảy như vậy Hoàng Hạo Thiên! Anh tám lạng..thì tôi cũng nửa cân thôi! Đừng cho rằng mình là trong sạch”
“Vương Hoài Đức”…
Hạo Thiên đập tay xuống bàn đứng phắt dậy, Lục Thần lập tức ngăn cản
“Thiếu gia! Xin cậu hãy bình tĩnh!”
“Anh mời tôi đến đây là chỉ để nói mấy chuyện vớ vẩn này sao? Anh nghĩ tôi dư thời gian à?”
Vương Hoài Đức cũng đứng dậy, nhìn Hạo Thiên đầy cương định
“Hoàng Hạo Thiên! Tôi muốn cạnh tranh công bằng với anh”
Anh cười nhếch môi đi về phía anh ta, kề sát mặt vào anh ta, nhìn chằm chằm vào ánh mắt ấy, ánh mắt anh sắc lạnh hỏi
“Cạnh tranh? Anh muốn cạnh tranh thế nào?”
“Tôi muốn có Ngải My..và cả tập đoàn Hoàng thị của anh.
Tất cả..đều phải là của tôi”