Tổng Giám Đốc Và Người Tình Hung Dữ

Chương 3



“Thật là vất vả cho mọi người, cô gái này thật hiếm thấy, còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, mà lại làm công việc vệ sinh vất vả cực khổ. Ai mà cưới được cô ấy làm vợ, chắc là kiếp trước phải tu nhiều lắm.” Lữ Uyển Nghi liên tiếp khen ngợi Tang Á Ly khi thấy cô cầm khăn lau giường bệnh mà không kêu khổ.

“Đâu có, đâu có, đây là việc chúng ta nên làm.” Tang Á Ly mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng đang mắng Đốc Tuyên Hách máu lạnh đứng ở bên cạnh.

Nếu như không phải là do anh ta “Khích lệ” ông chủ tiệm hoa đuổi việc cô, cô cũng đâu phải tới đây làm nhân viên vệ sinh!

Chỉ là, cô cùng quản lý công ty vệ sinh dọn dẹp ở trong bệnh hạng nhất đồng thời, nguyên nhân vợ chồng lão viện trưởng coi trọng bệnh nhân này, mặc dù không nghe toàn bộ, nhưng đại khái cô cũng hiểu được.

Tóm lại một câu, cha của bệnh nhân Thừa này với gia đình họ là ân nhân và cũng là bạn tốt —— hai nhà từng có hôn ước.

Người trên giường bệnh ho hai tiếng, bà Đốc vừa mới khen cô, lập tức vuốt lấy ngực người bệnh.

“Lượng Trúc đáng thương, con yên tâm, bác nhất định sẽ chăm sóc con.” Mắc Lữ Uyển Nghi hơi đỏ, thỉnh thoảng lại an ủi người bệnh.

Tang Á Ly liếc trộm người nằm trên giường vài lần, một loại tâm trạng phức tạp đang nảy sinh trong lòng.

Người nằm trên giường bệnh, yếu ớt như cành liễu trong gió, cô là phụ nữ nhìn, cũng thấy thương, huống chi họ là người một nhà, nhất là —— anh ta.

Nhưng, khi biết anh ta và người này đã có hôn ước, trong lòng cô có cảm giác khó chịu, bực bội thật.

Kéo ghế chuẩn bị lau chùi, tầm mắt cô vô tình tiếp xúc với ánh mắt của anh.

Lần này, cô không tự mình đa tình nữa, cho là trong ánh mắt anh ta nhìn cô có chút tình ý!

Cô nghĩ, chắc anh ta lại đang cười nhạo vì cô là một người làm vệ sinh. Trừng mắt nhìn anh ta một cái, rồi cô lại tiếp tục làm việc của mình.

Nhận ra được ánh mắt không mấy thiện cảm vừa rồi của cô, anh cảm thấy oan uổng, nhưng chợt nghe được một chuyện, làm cho hai mắt của Đốc Tuyên Hách mở to, tay chân cứng đờ.

“Lượng Trúc, con an tâm dưỡng bệnh, vừa rồi Tuyên Hách nói, nó muốn lấy con, con đừng có làm việc gì dại dột nữa, đáp ứng chúng ta, có được không?”

“Mẹ ——” Đốc Tuyên Hách sững sờ nhìn mẹ mình.”Con. . . . . . con có. . . . . . nói sao?”

Anh không dám từ chối trực tiếp, vì cảm xúc của Thừa Lượng Trúc không ổn định, dù trong lòng anh biết cảm xúc bất ổn của cô, không phải do anh gây ra, nhưng thân là viện trưởng, anh phải có nghĩa vụ bảo vệ tất cả bệnh nhân trong bệnh viện, ít nhất, anh không thể đả thương cô.

“Đương nhiên là có, ba con cũng nghe thấy, có đúng không?” Lữ Uyển Nghi kéo chồng mình vào cùng một trận tuyến.

“Đúng, đúng vậy, Tuyên Hách sẽ cưới con.” Đốc Vũ gật đầu một cái.

Nghe được điều này, Tang Á Ly kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đốc Tuyên Hách, mặc dù cô là người ngoài, cũng không biết mình với người ta có liên quan gì, nhưng khi nghe thấy anh muốn vợ, không hiểu sao trái tim cô như bị ai nhéo thành bánh quai chèo, làm lòng cô đau nhói.

“Cha ——”

Có thể nhìn ra được, có người còn kinh ngạc hơn cô.

Một loại khoái cảm báo thù dần dần xông lên, từ tĩnh mạch chủ, động mạch, tĩnh mạch phổi, động mạch phổi nối thẳng hướng nhéo thành bánh quai chèo, thanh âm ngọt ngào vui vẻ cứ như vậy bật thốt lên ——

“Viện trưởng, anh thật vĩ đại, thật khiến người khác khâm phục.” Tang Á Ly đắc ý, mang theo nụ cười ngọt ngào. “Tôi tin cô Thừa ở cạnh anh sẽ đượ chăm sóc tốt, bệnh của cô ấy nhất định sẽ nhanh chóng khỏi.”

Đoạn thoại này là cô học anh lúc trước đã “Khích lệ” ông chủ tiệm hoa đuổi việc cô.

“Đúng đúng đúng, không sai, cô gái này nói rất đúng!” Lữ Uyển Nghi cảm động chỉ kém không có vỗ tay khen thưởng.”Ách, cô tên gì?”

“Tôi sao?” Đem tay Tang Á Ly cầm cây lau nhà, chỉ vào mình, chợt cảm thấy không ổn, lập tức đem cây lau nhà để xuống.” Xin chào bà, tên tôi là Tang Á Ly, xin được chỉ giáo.”

“Thật là một cô gái tốt! Chẳng những người đẹp, miệng cũng ngọt.”

“Cám ơn.” Tang Á Ly cười ngọt ngào, ánh mắt đắc ý, cố ý quét về phía gương mặt tuấn tú đang bị mây đen tầng tầng lớp lớp che phủ.

Cô không thể không thừa nhận, dù trên khuôn mặt kia có biểu hiện sắc thái gì, thì vẫn làm mê đắm chết người!

“Anh Tuyên Hách ——” khi hai người đang sử dụng ánh mắt trách đối phương thì người trên giường bệnh, kêu lên: “Anh không cần. . . . . . Không cần khó xử. . . . . .”

“Lượng Trúc ngốc, có thể lấy được Tuyên Hách là may mắn, hơn nữa Tuyên Hách rất bận, căn bản không có thời gian tìm bạn gái, nó vẫn chờ con. . . . . .” Nhìn Thừa Trúc ốm yếu trên giường bệnh, Lữ Uyển Nghi đau lòng, bà đã ôm Lượng Trúc nhiều năm, nhiều năm yêu thương.

Đốc Tuyên Hách ngồi ở giường bệnh bên cạnh, cái người nhiều năm nay anh gọi bằng “Mẹ”, anh thật nghi ngờ, mẹ hắn có phải bị người nào đánh tráo rồi, sao hôm nay liên tục nói dối làm anh phải giật mình, dĩ nhiên, cha anh cũng trong đội ngũ nói dối.

Dời ánh nhìn, dừng lại ở ánh mắt khiêu khích của Tang Á Ly.

Cô gái này, đâm hỏng hai chiếc xe yêu thích của anh, còn không biết điều đẩy anh vào hố lửa. . . . . .

Không phải anh cảm thấy Lượng Trúc không tốt, cũng không phải vì cô có bệnh mà không muốn cưới cô, chỉ là, cô ấy có tâm sự trong lòng, anh đã từng hỏi nhiều lần, cô cũng không nói, nhưng anh đoán, trong tâm sự đó, chắc chắn có người đàn ông cô yêu.

Chỉ vì có chút đồng cảm với tâm sự của cô, thật lòng chỉ muốn an ủi cô, muốn dùng chăn bông ấm áp ủ ấm cô, nhưng trong lòng đã bị thương đến mức giá lạnh, rất lạnh, nên dù nhiều chăn hơn nữa cũng không thể làm ấm cái hầm băng trong lòng của Lượng Trúc.

“Anh Tuyên Hách ——”

“Lượng Trúc, con không cần nói gì thêm, Tuyên Hách vẫn chưa có bạn gái, bác vẫn đang lo không biết đến bao giờ nó mới chịu lấy vợ, giờ con xuất hiện, hai bác. . . . . .”

“Mẹ.” Đốc Tuyên Hách thật sự không thể nghe tiếp, nếu anh mà không lên tiếng, sợ rằng hôm nay mẹ anh sẽ được toàn bộ Đài Bắc này công nhận là đệ nhất nói dối. “Thật ra thì con đã tìm được người để kết hôn rồi.”

Vừa nói xong, Lữ Uyển Nghi kinh ngạc há hốc mồm lưỡi cứng lại, Đốc Vũ nhíu mày, không nói lời nào, yên lặng xem tình hình, còn Tang Á Ly cũng giữ im lặng, “cố gắng” làm xong việc.

Cô dùng lực lau, trong đầu thì mắng anh ta —— anh ta đã có người để kết hôn? Hừ, thật giống nói đùa, người nào mà gả cho anh ta đúng là gặp xui xẻo!

“Sao. . . . . . không đưa . . . . . . bạn gái về nhà.” Vẫn không ai lên tiếng, không khí bên trong phòng bệnh có chút xấu hổ, Đốc Vũ không thể làm gì khác hơn là lên tiếng phá vỡ bầu không khí đó.

Đốc Tuyên Hách rất nhẹ nhàng trả lời vô cùng tự nhiên: “Bởi vì cô ấy rất hay xấu hổ, con đã hẹn cô ấy mấy lần về nhà mình, nhưng cô ấy đều nói là chưa chuẩn bị tâm lý xong, sợ khẩn trương quá, làm ấn tượng đầu tiên về cô ấy trong mắt bố mẹ không tốt.”

Anh vừa nói, ánh mắt cũng hướng về Tang Á Ly.

Cùng lúc đó, khi nghe được lời của anh, Tang Á Ly thấp giọng chế nhào: “Sợ khẩn trương quá, làm ấn tượng đầu tiên về cô ấy trong mắt bố mẹ không tốt. . . . . . Hừ, làm bộ.”

“Cô ấy còn nói, để giúp chia sẻ công việc với con, cô ấy định đi học y.” Anh thừa nhận, anh có phong thái giống mẹ, chắc hôm nay Đài Bắc sẽ phong cho cả hai mẹ con anh đệ nhất nói dối.”Còn nữa…, cô ấy cũng ghi danh vào lớp học nấu ăn rồi, chứng tỏ sau khi lấy con, cô ấy sẽ là một người vợ hiền dâu thảo.”

“Vô vị, buồn nôn. . . . . .” Tang Á Ly càng nghe càng cảm thấy trong lòng rất khó chịu, thấp giọng nói.

“Thật ra thì, hôm nay cô ấy cũng tới.”

Vừa nói xong, Lữ Uyển Nghi há hốc mồm cứng lưỡi, mãi mới nặn ra được: “Cô ấy. . . . . . Cô ấy đang ở đâu? Vẫn còn ở trong bệnh viện chứ?”

“Cô ấy đang ở đây.” Dứt lời, Đốc Tuyên Hách tiến lại gần Tang Á Ly, nắm tay, đan mười ngón tay với nhau, hơn nữa còn dịu dàng nói với cô: “Em đã gặp cha mẹ anh rồi, họ đều là người tốt, đúng không? ”

Tang Á Ly ngây người gật đầu. Đối với hai vợ họ Đốc, đúng là người đáng yêu tốt bụng.

Chỉ là. . . . . . Anh ta sao phải nắm tay cô, còn đan tay vào nhau nữa?

Bị ánh mắt dịu dàng, giọng nói êm tai, bàn tay mềm mại, đã lấy đi lý trí của Tang Á Ly, nhất thời quên mất vấn đề mà bọn họ đang nói tới, cho đến khi bị anh ôm, đứng ở trước mặt mẹ anh, thông báo về mối quan hệ của họ, lý trí của cô mới được đánh thức ——

“Mẹ, cô ấy chính là bạn gái của con, tên là Tang Á Ly, cô ấy nói với mẹ rồi.”

Sau khi Đốc Tuyên Hách giới thiệu với mẹ anh ta xong, Tang Á Ly ngây người tại chỗ, lúng túng cười.

Từ lúc nào mà cô trở thành “người sắp kết hôn” với anh ta? Còn tính đến chuyện đi học y? Và ghi tên tham gia học nấu ăn nữa?

Anh ta là ma quỷ!

Cô chưa từng nghĩ tới những chuyện đó —— nếu như anh ta muốn đi học, cô sẽ nhiệt tình giúp anh ta đi đăng ký.

Khẽ liếc nhìn anh ta, trên khóe miệng vẫn còn hiện lên nụ cười tà ác, rõ ràng muốn cô nhìn thấy ——

Muốn chết, mọi người cùng nhau chết! Thoát khỏi đại ác ma ở bệnh viện, Tang Á Ly lê tấm thân mệt mỏi đi theo quản lý tới công ty khác quét dọn.

Mặc dù cô đã nói 1056 lần câu “Tôi không phải bạn gái của viện trưởng”, nhưng quản lý vẫn nhận sai một trăm lần, cũng không bỏ qua bất kỳ cơ hội nịnh bợ nào.

“Cô Tang, công ty này rất lớn, chỉ là, cô yên tâm, tôi sẽ quét dọn.”

“Như vậy sao được? Tôi. . . . . . tôi còn muốn kiếm tiền.”

“Người như cô Tang thật hiếm thấy, đã có bạn trai là viện trưởng rồi, còn muốn tự mình kiếm tiền.”

Thái độ của quản lý thay đổi 180°, đây cũng không phải là không tốt! Chỉ là vỗ mông ngựa quá mức, có thể quản lý không cảm thấy gì, nhưng cô cảm thấy hắn ta vì muốn giữa được công việc mà dối trá, hèn mọn.

“A, kia, tôi nên lên tầng trên quét dọn? ”

Mặc dù cô đã rất mệt mỏi, nhưng cô không thể lấy thân phận giả “bạn gái viện trưởng”, không làm việc mà vẫn có tiền.

“Ách, cái này. . . . . . A, cô nên lên phòng tổng giám đốc quét dọn thì hơn.” Quản lý suy nghĩ một chút rồi nói.

“Không phải quét dọn tolet trước sao?” Cô nhớ đến lúc ở bệnh viện hắn ta giao việc cho cô. Với thân phận bạn gái viện trưởng, cũng không có nhiều ưu thế, cũng không phải bị đi dọn tolet nữa.

“Không phải, không phải. . . . . .” Quản lý nhanh chóng giải thích.”Tôi nào dám để cho thân thể nghìn vàng của cô vào dọn tolet? Tôi qua đó quét dọn là được rồi, cô. . . . . .cô chỉ cần lau qua bàn ghế của tổng giám đốc là được rồi.”

Từ lúc nào mà cô biến thành thân thể nghìn vàng? Mặc kệ, dù sao cũng làm công việc, kiếm được tiền là tốt rồi.

“Vậy, tôi qua bên kia!”

“Mời.”

www. xs8. cn

Hết giờ làm, trong công ty chỉ còn vài người chưa muốn về, nói chung không có nhiều người, đương nhiên trong phòng tổng giám đốc cũng không có bóng người, vì muốn công ty quét dọn tới, nên cửa không khóa.

Tang Á Ly đi vào, cô lau lau, quét quét, sau nửa giờ đồng hồ, đại khái đã dọn sạch sẽ, chỉ là, công việc quét dọn không được thoải mái, bận rộn cả chiều, không có thời gian để nghỉ, cô cảm thấy rất mệt.

Dù sao cũng không có người, cô ngồi tạm lên ghế của tổng giám đốc.

Trên bàn đã được dọn sạch sẽ, cô định gục xuống bàn, muốn nghỉ ngơi.

Nhưng vừa nhắm mắt lại, cô liền nghĩ đến chuyện xảy ra ở bệnh viện, Đốc Tuyên Hách nắm tay cô, mười ngón tay đan xen vào nhau, tuyên bố với mọi người cô là bạn gái của anh ——

Giờ nhớ lại, tâm trạng cô thật mâu thuẫn.

Cảm giác khi anh cầm tay cô, giống như bọn họ thực sự là một đôi uyên ương, nhưng cô biết anh chỉ lợi dụng cô, không muốn cô thoải mái, muốn kéo cô cùng chết chìm. . . . . .

Lúc đó, cô cảm thấy rất lúng túng khi đứng trước mọi người, nhưng sau khi nhận được một cuộc điện thoại, anh một mình rời đi, để cô một mình đối mặt với cha mẹ anh, còn cả sự nịnh bợ của quản lý nữa.

Thảm nhất chính là, mẹ anh mời cô qua phòng viện trưởng, sau gần một giờ nói “nghĩa lớn”, nội dung chính là muốn cô thương cho bệnh máu trắng của Thừa Lượng Trúc, mà để Tuyên Hách lấy Thừa Trúc.

Nói thật, bà Đốc cũng làmoojt người tốt, vì cô mà suy nghĩ, cũng an ủi cô…, còn muốn bồi thường cho cô . . . lời nói . . . . . cuối cùng, cô còn suýt tưởng mình chính là bạn gái của Tuyên Hách nữa.

Mãi đến lúc cô gật đầu, đồng ý cho hôn sự của Thừa Trúc và Tuyên Hách, bà ấy mới cảm động rơi lệ mà cho cô đi.

Nhắm mắt lại, môi cô nâng lên một nụ cười. Nếu như Đốc Tuyên Hách biết “bạn gái” này, đã thay anh đồng ý hôn sự, không biết anh sẽ tức điên không? Thật sự muốn xem biểu hiện lúc đó của anh.

Thật lạ, cô vừa tức anh, nhưng cũng rất muốn thấy bóng dáng của anh.

Thật ra cô cũng không hi vọng anh cưới người khác, sở dĩ gật đầu đồng ý bà Đốc, một phần vì muốn thoát thân, một phần vì nghĩ mình chỉ là người ngoài, cho dù anh có lấy cô ra làm bia đỡ đạn, sớm muộn gì bố mẹ anh cũng biết họ không có mối quan hệ gì . . . . . Nói chung, anh sẽ lấy người nằm trong phòng bệnh hạng nhất đó không?

Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi cô hoàn toàn biến mất.

Ai, thôi, suy nghĩ nhiều làm gì cho phiền não, tốt nhất là nghỉ một chút, có ích cho tinh thần, chút nữa còn phải làm việc tiếp.

Đang lúc Tang Á Ly có ý nghĩ xấu, muốn ngủ một chút, cảm thấy có người tới phía sau lưng cô, khom người lại gần, đang muốn —— nhúng chàm cô sao?

Cô mở trừng mắt, quay người lại định vung ra một cái tát, tới đầu người, lại bị người đó nhẹ nhàng cầm lấy tay

“Anh ——” Đốc Tuyên Hách? Tại sao anh lại ở chỗ này?

“Cô là ai? Sao cô lại ở chỗ này?”

Tang Á Ly vẫn còn đang kinh ngạc tròn mắt nhìn Đốc Tuyên Hách, một giọng nữ, sắc nhọn vang lên.

Lúc cô quay đầu lại tìm xem chủ nhân giọng nói thì đồng thời giọng của anh cũng vang lên.

“Thư ký Thẩm, không có việc gì, giờ cô có thể tan ca.”

Thư ký Thẩm nhìn Tang Á Ly một cái, rồi đem tài liệu đặt lên bàn. “Tổng giám đốc, vậy tôi về trước, hẹn gặp lại.”

Sau khi thư ký Thẩm đi rồi, Tang Á Ly quay đầu lại, ngửa đầu trừng mắt nhìn Đốc Tuyên Hách, một ngón tay giơ lên chỉ vào anh, hai mắt như sắp lồi ra.

“Anh —— tổng giám đốc! ?”

Tang Á Ly nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ không? Nếu không, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Cô quét dọn ở phòng viện trưởng thì anh là viện trưởng; cô dọn ở phòng tổng giám đốc, anh lại biến thành tổng giám đốc. . . . . . Vậy nếu như cô may mắn đến phủ tổng thống quét dọn, không khéo anh lại biến thành tổng thống hả?

“Là tôi” Anh biết vì sao cô kinh ngạc.

“Anh có vẻ rất bận rộn nhỉ?” Cô không dám tin nhíu mày.”Lúc là viện trưởng, lát sau là tổng giám đốc.”

“Chỉ có em hiểu được anh —— anh cũng cảm thấy mình rất bận rộn.”

Cô trừng mắt liếc nhìn anh, khi anh muốn dựa gần cô, giả bộ thân mật với cô thì cô bỗng đứng dậy, rời chỗ ngồi.

“Anh làm trò, tôi còn chưa tính toán với anh đâu!” Tang Á Ly lườm anh, hai tay chống nạnh, mặt giống mụ dạ xoa.

“Nói đến tính sổ, anh mới nghĩ ra. . . . . . đợi chút.” Đốc Tuyên Hách từ trên bàn, lấy ra hai tờ hóa đơn sửa xe giơ ra.”Cho em.”

Anh muốn biết cô sẽ tính toán như thế nào về món nợ này, nên anh giả ngủ đưa tờ hóa đơn ra trước mặt cô.

Vừa nhìn thấy hai tờ hóa đơn sửa xe, cảm giác tức giận, lập tức giảm đi một nửa. “Anh. . . . . . không có làm giả hóa đơn chứ?”

Mặc dù không có quá nhiều tiền, nhưng đối với một người mới vừa thất nghiệp, lại không có đồng nào, thì với hơn một vạn đồng tiền sửa xe, quả thực là một nợ lớn.

“Anh vừa là bác sĩ, vừa là chủ tích tập đoàn này, có cần vì một chút tiền này mà phải làm giả hóa đơn sao?” Anh ngồi trên ghế, cầm tài liệu mà thư ký vừa mang tới, lướt qua một lần.

Điều này cũng đúng á!

Chấp nhận cất hóa đơn đi, cô lúng ta lúng túng nói: “Chờ tôi có tiền, nhất định sẽ trả lại cho anh.”

Anh không nói gì, trên thực tế, anh cũng không nhìn cô, giống như không còn quan tâm tới hai tờ hóa đơn đó nữa. Đối với cô đây là một chuyện nha! Chỉ là, cá vẫn là cá, tôm vẫn là tôm, quạ không thể nhập làm một với phượng hoàng được. . . . . .

Tóm lại, cô muốn tính sổ chuyện anh tự tiện kéo cô rồi bảo cô là bạn gái anh.

“Anh ——” cô vừa lên tiếng, đột nhiên anh ngẩng đầu lên, cặp mắt sâu thẳm đen nhánh, làm rối loạn tâm tư cô, làm cô há miệng một lúc, không biết nên nói gì tiếp.

“Anh cần phải cảm tạ em. Đúng lúc có em, bằng không hôm nay ở bệnh viện, anh không biết làm thế nào để thoát thân.”

Vẻ mặt lúc anh nói rất thành khẩn, giống như muốn đưa cho cô một phần quà lớn, biểu hiện cảm ơn cô . . . cảm động tới rơi nước mắt —— tình cảnh này, cô không biết làm thế nào để đáp trả.

“Ách, không có gì á…, thật ra thì. . . . . .” Cô quyết tâm, đem chuyện sau khi anh rời bệnh viện, nói cho anh biết “sự thật”. “Ừm, sự thực, tôi. . . . . . tôi đã đồng ý với mẹ anh, muốn . . . . . muốn anh cùng . . . . cùng cái đó. . . . . .”

Cô nơm nớp lo sợ, anh càng nghe sắc mặt càng đen lại.”Em đồng ý hôn sự của anh với Thừa Lượng Trúc! ?”

“Đúng. . . . . . đúng như điều anh vừa nói, chính là như vậy.” Hỏng! Cô không cầm theo cây lau nhà sao? Có cây lau nhà là vũ khí, ít nhất khi anh tức giận muốn giết người diệt khẩu thì cô có thể chống trả, sẽ không có chết oan.

“TANG. Á. LY.” Từ trong cổ họng Đốc Tuyên Hách gầm lên gọi tên cô.

“Là tôi, sao vậy?” Cô cố gắng kềm chế nỗi sợ hãi trong lòng.

Bỗng nhiên anh đứng dậy, làm cô hoảng sợ trong nháy mắt, thân thể to lớn kia. đã đứng sừng sững trước mặt cô.”Em có biết em tự tiện đáp ứng mẹ anh, chuyện càng trở nên khó khăn hơn không?”

“Là . . . . . Là do anh tự gây ra mà!” Hai tay cô ôm ngực, trừng mắt nhìn anh.”Nếu như anh không có kéo tôi cùng xuống, tự mình chuồn đi, tôi cũng sẽ không phải nghe lời khuyên của mẹ anh, cùng mẹ anh quyết định chuyện hôn nhân của anh.”

Anh nhìn cô, thật lâu, sau đó, nụ cười khổ xuất hiện trên môi.”Không phải anh chuồn đi, mà anh có việc gấp bên này cần xử lý, hơn nữa anh yên tâm để em lại bệnh viện, vì thấy em thông mình, hết sức thông minh, có trí tuệ của rồng . . . . . sẽ xủ lý được những chuyện nhỏ đó.”

Bị anh liên tiếp khen, Tang Á Ly xấu hổ cúi đầu. Bề ngoài của cô, thật sự trông thông minh như lời anh nói sao?

Biết rõ là anh đang nói chuyện hoang đường, nhưng cô vẫn cảm thấy rất kích động một chút.

“Thì ra anh không có tấm lòng nhân từ của bác sĩ, biết người ta bị bệnh máu trắng, nên không dám cưới!” Kích động thì có, nhưng không chọc anh một câu, miệng cô sẽ mất chức năng nói mất.

“Lợi dụng sự cảm thông, nói không chưng sẽ làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.” Ánh mắt anh sáng lên.”Nếu như đã quyết định hôn sự giữa anh và Lượng Trúc rồi, thì em cũng đừng nghĩ sẽ thoát thân.”

“Liên. . . . . . liên quan gì tới tôi?” Cô cảm thấy sợ hãi lui một bước.

“Anh nói liên quan, thì là liên quan tới em!”

Bước một bước dài, anh cúi đầu, đôi mắt mở tròn to, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, anh liền ấn xuống đôi môi đó một nụ hôn đánh dấu cô không thể thoát khỏi anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.