Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 7: Tại sao lại lừa gạt họ?



Mà người phụ nữ trung niên theo sát Sở Quốc Vĩ , dung mạo xinh đẹp, đôi mắt hạnh nhân, đôi lông mi cong mảnh khảnh, sống mũi nhỏ kiên định, đôi môi mỏng khêu gợi, hai gò má trắng nõn, đôi má lúm đồng tiền thật sâu.Trên mặt người phụ nữ nở một nụ cười nhàn nhạt hơi dựa vào bả vai Sở Quốc Vĩ. Bộ dáng hạnh phúc.

Nhìn bộ dáng Sở Quốc Vĩ cùng bà Sở hạnh phúc.Tâm tình Đồng Kỳ không khỏi tê rần. Trong đôi mắt đẹp của bà nổi lên một vẻ bi thương.

Nhưng rất nhanh sau đó bà thu hồi lại vẻ mặt bi thương, ánh mắt tham lam rơi trên người Sở Quốc Vĩ. Đôi mắt tràn ngập thương nhớ đối với Sở Quốc Vĩ. Người đàn ông vô tình cũng là người đàn ông bà yêu nhất !

Nhìn bộ dạng đầy tươi cười của Sở Quốc Vĩ, Vũ Vi không khỏi nhíu mày.Lúc này vẻ mặt Sở Quốc Vĩ tươi tắn căn bản không giống như một người bị bệnh sắp chết!

Tại sao Sở phu nhân lại lừa gạt họ?

“Phu nhân khách người tôi đã mời vào rồi.” Nữ trung niên đứng ở cửa đại sảnh cung kính nói.

Hai người ngồi trên sofa đồng thời ngẩng đầu nhìn cửa đại sảnh,Sở phu nhân ngẩng đầu đồng thời nghi ngờ nói, “Ta không có mời khách?” Đương nhiên bà ta cũng nhìn qua Vũ Vi cùng mẹ Đồng, khuôn mặt tươi cười nháy mắt dừng lại. Đôi mắt thoáng hiện vẻ mặt u ám nhanh chống biến mất. Khóe miệng bà ta hiện ra một nụ cười xấu xa.

Mà thời điểm Sở Quốc Vĩ nhìn thấy Vũ Vi cùng mẹ Đồng, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại bị ông ta che kín.

Nhìn khóe miệng Sở phu nhân hiện ra nụ cười xấu xa cùng vẻ mặt kinh ngạc của Sở Quốc Vĩ, Vũ Vi lập tức cảm giác được cô cùng mẹ bị Sở phu nhân tính kế. Cô không suy nghĩ liền kéo mẹ Đồng đi ra, nhưng đã chậm.Sở Quốc Vĩ đã đi tới trước mặt họ.

Sở Quốc Vĩ từ trên ghế sofa đứng lên, đi vài bước đến trước mặt mẹ Đồng cùng Vũ Vi, ông ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Vũ Vi một cái sau đó nhìn mẹ Đồng, trong đôi mắt ông ta tràn ngập vẻ mặt chán ghét, ông ta lạnh lùng chỉ trích Đồng Kỳ, “Cô tới đây làm gì?Không phải cô đã đáp ứng với tôi, mãi mãi sẽ không xuất hiện trước mặt tôi, nay tại sao lại tới nhà tôi?”

Nhìn ánh mắt Sở Quốc Vĩ chán ghét.Tâm tình Đồng Kỳ không khỏi đau xót, bà che đi cảm giác đau đớn tại ngực, ngẩn đầu nhìn Sở Quốc Vĩ ,sắc mặt bà lúc này càng trở nên tái nhợt.

Nghe được Sở Quốc Vĩ lạnh giọng chỉ trích, bà cảm giác càng mờ tịt trong lòng càng thêm đau đớn, bà nhìn Sở phu nhân đã từ trên ghế sofa đứng dậy, lại nhìn thân thể cường tráng của Sở Quốc Vĩ, thì thào há miệng thở dốc muốn mở miệng giải thích, nhưng lại không biết giải thích như thế nào vẻ mặt ủy khuất cúi đầu nhìn dưới mặt đất.

Chỉ là Sở Quốc Vĩ lạnh lùng lườm bà một cái, Vũ Vi không sao cả, dù sao cô cũng không đem Sở quốc Vĩ trở thành người thân , bị hắn coi như không có cô căn bản không quan tâm.

Nhưng là cô nhìn thấy vẻ mặt Sở Quốc Vĩ chán ghét lạnh giọng chỉ trích mẹ cô, cô nổi giận, Sở Quốc Vĩ dựa vào cái gì chỉ trích mẹ cô?Có tư cách gì chỉ trích mẹ cô?

Cô tiến lên một bước đem mẹ Đồng đang cúi đầu che ở phía sau mình, ngẩn đầu vẻ mặt khinh thường nhìn Sở Quốc Vĩ, ” Ông nghĩ rằng tôi nguyện ý tới nơi này sao?” Nói xong, cô vươn ngón tay ra chỉ Sở phu nhân bên cạnh Sở Quốc Vĩ, “Là bà ta nói cho chúng tôi biết, ông bị bệnh nặng sắp chết, nên chúng tôi tới nơi này để gặp ông lần cuối, chúng tôi thương cảm ông mới tới. Nói cách khác, nếu như ông không chết cho dù một bước chúng tôi cũng không thèm bước vào căn nhà này!” Nói xong, cô hung dữ trừng mắt Sở phu nhân bên cạnh Sở Quốc Vĩ, lạnh lùng cảnh cáo bà ta, “Sở phu nhân, tôi không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn mẹ tôi, nếu bà không nghe lời, tôi sẽ trả lại gấp đôi cho bà!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.