Tim của Lục Hàng không khỏi lộp bộp vài tiếng, cho đến lúc nghe được ba chữ Đồng Vũ Vi này, tim của hắn lại không khỏi đập nhanh.
Sắc mặt của hắn thoáng đổi, ngay sau đó khôi phục lại thần sắc bình thường.
Vẻ mặt Lục Hàng đều được Sở Diêu nhìn vào trong mắt, trong lòng của cô ta không khỏi dâng lên một sự ghen tuông, trên mặt lại treo nụ cười đẹp mắt nhìn Lục Hàng trong gương, “Thế nào, không muốn em đến đó?”
Cánh tay Lục Hàng đang ôm hông của Sở Diêu không khỏi hơi tăng chút lực, cánh môi khêu gợi khẽ cắn tai và môi Sở Diêu, dịu dàng nói, “Làm sao lại như vậy được? Chỉ cần em vui vẻ, đi đến đâu anh cũng ủng hộ em.”
“Thật không?” Bên khóe miệng Sở Diêu vẫn treo nụ cười thản nhiên, vẻ mặt cô không tin tưởng nhìn Lục Hàng.
“Dĩ nhiên, anh không ngừng ủng hộ em, còn có thể đi cùng với em.” Đôi mắt xinh đẹp của Lục Hàng nhìn chằm chằm Sở Diêu.
Nụ cười bên khóe miệng Sở Diêu càng thêm mở rộng, “Được đó.” Nói xong đôi môi phấn hồng của cô hôn thật sâu lên cánh môi khêu gợi của Lục Hàng, bên trong phòng một cảnh xuân tốt đẹp vô hạn!
Nhà họ Đồng.
Sau khi Vũ Vi rời đi, Đồng Kỳ có chút tâm phiền ý loạn, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại thế nào đều ngủ không được, tựa như cảm giác có chuyện gì xảy ra, bất đắc dĩ, bà dứt khoát từ giường đứng lên, đi tới nhà bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Lúc bà đang chuẩn bị xào rau, chuông cửa vang lên. Bà hé miệng cười cười, chắc là Vũ Vi đã về.
Bà xoa xoa tay, tắt bếp gas, đi tới cửa phòng, mở cửa ra, còn chưa xem người đến là người nào, bà liền mở miệng nói, “Tại sao lại không mang theo chìa khóa hả!”
“Không có chìa khóa, làm sao mang theo hả!” Một giọng nói xa lạ vang vào trong tai Đồng Kỳ.
Giọng nói xa lạ khiến Đồng Kỳ ngẩn ra, bà ngẩng đầu nhìn đối phương, chỉ thấy Lục Hàng và Sở Diêu mặc đồ khêu gợi đứng ở cửa, bà làm sao cũng không ngờ bọn tiểu nhân hèn hạ Lục Hàng và Sở Diêu này lại dám đến nhà của bà, trong chốc lát bà ngây ngẩn cả người, sau đó tức giận không thôi, lạnh giọng chất vấn Lục Hàng, “Các người tới nơi này làm gì? Cút ra ngoài! Nơi này không hoan nghênh các người!” Nói xong bà dùng sức đóng cửa phòng lại, thấy Lục Hàng và Sở Diêu bà liền tức, tim cũng đau.
Thế nhưng, cửa chỉ đóng vào được một nửa, liền bị Sở Diêu chặn lại.
Trên mặt Sở Diêu treo nụ cười đẹp mắt nhìn Đồng Kỳ, “Dì Đồng ơi, chúng con là nghe nói dì giải phẫu tim, đặc biệt chạy đến thăm dì, dì chiêu đãi khách ‘ quan tâm ’ dì như vậy sao?” Cô ta cố ý nhấn mạnh hai chữ quan tâm.
Quan tâm?
Mặt Đồng Kỳ châm chọc nhìn Sở Diêu và Lục Hàng, trên đời này người nào quan tâm bà, bà đều sẽ tin tưởng, duy chỉ có hai kẻ tiện nhân hèn hạ trước người này là bà sẽ không tin tưởng, bà vĩnh viễn không quên được lúc trước Lục Hàng và Sở Diêu ở nhà họ Sở đối đãi bà và Vũ Vi như thế nào.
Đồng Kỳ không nhịn được hừ lạnh, “Tôi không cần các người giả bộ quan tâm, đi ra ngoài.” Nếu không phải vì Sở Diêu bà căn bản sẽ không bị nhồi máu cơ tim, Vũ Vi cũng không thiếu nợ nhiều như vậy.
Sở Diêu thấy Đồng Kỳ chưa cho cô sắc mặt tốt, nụ cười trên mặt cô ta liền biến mất, từ trong túi xách lấy ra một xấp tư liệu thật dầy ném lên sàn nhà phòng khách, lạnh lùng nói với Đồng Kỳ, “Bà vô tình vô nghĩa không muốn gặp chúng tôi, chúng tôi có thể đi, nhưng mà tôi sẽ không vô tình vô nghĩa đối đãi bà, đây là quà chúng tôi đưa cho bà, bà giữ lại từ từ mà thưởng thức đi.” Nói xong, cô ta kéo cánh tay Lục Hàng, khóe mắt quay nhìn Đồng Kỳ, không vui nói, “Người ta không hoan nghênh chúng mình, tụi mình đi.”