“Mặc dù không thể lập tức trả, nhưng nay tôi ở Du gia làm người giúp việc, mỗi tháng có thể có một khoản tiền lương không nhỏ, như thế nhiều nhất ba tháng tôi có thể trả lại cho anh.”
Văn Hinh nói chuyện cô làm người giúp việc ở Du gia cho Tề Nhân Kiệt, bày tỏ hiện tại cô có năng lực trả cho hắn, chỉ là cần phải chờ một thời gian.
Nhưng Tề Nhân Kiệt nghe được vào trong tai thì không phải là chuyện như vậy, hắn lập tức bị kinh sợ, “Cô nói là. . . . . . Bây giờ cô thành người giúp việc cho Du gia rồi hả ?”
“Ừhm, cho nên anh không phải lo lắng tôi sẽ trả không nổi tiền.”
Văn Hinh cười đến cực kỳ tự tin, lại thiếu chút nữa làm Tề Nhân Kiệt giận đến hộc máu, hận không không thể cho cốc cô một trận.
“Sao cô lại làm người giúp việc cho nhà bọn họ rồi ?”
“Bởi vì đêm hôm đó tôi cả đêm không về, cho nên Diêu Phương cho là tôi có hành động bất chính muốn đuổi tôi đi, sau đó bà đáp ứng lưu tôi lại, nhưng bảo tự tôi nuôi sống mình, cho nên tôi liền người giúp việc nhà họ.”
Văn Hinh nói xong, cũng hướng Tề Nhân Kiệt lộ ra nụ cười vui vẻ cực kỳ đắc ý, nhưng không nghĩ đáp lại cô, là bị cốc vẻ mạnh vừa nặng.
“Anh làm gì?” Văn Hinh đau đến giương mắt trừng Tề Nhân Kiệt, mà Tề Nhân Kiệt đã giận đến căn bản nói không ra lời, cũng oán hận nhìn chằm chằm cô.
Cô gái này, hắn thật là không biết nên nói cô như thế nào, nơi này ngu ngốc, căn bản là không có đầu óc.
Lúc này, cử động của họ ở trong mắt người ngoài, cực kỳ giống một đôi tình nhân đang gây gỗ, đúng lúc bị Du Thần Ích đang muốn tiến vào nhìn thấy rõ.
Hắn lái xe vừa vặn ngang qua quán cà phê này, bởi vì lúc trước mấy lần có đến, cảm thấy mùi vị cà phê nơi này cũng không tệ lắm, cho nên quyết định đi vào uống ly cà phê.
Nhưng lúc đang muốn đẩy cửa vào, nhìn thấy gần cửa sổ là Tề Nhân Kiệt và . . . . . Văn Hinh ngồi, thấy Tề Nhân Kiệt gõ nhẹ đầu Văn Hinh, mà Văn Hinh cũng không tức giận, chỉ trừng mắt nhìn hắn, không khí giữa hai người lại hết sức mập mờ.
Hắn nhìn trong chốc lát, trong lòng đột nhiên trào ra một cỗ tức giận, sau đó quay đầu rời đi.
Cuối cùng, ở Văn Hinh kiên trì, Tề Nhân Kiệt bất đắc dĩ chỉ đưa cho cô một vạn đồng.
Chờ Văn Hinh ăn no, thân thể cũng có chút tinh thần, Tề Nhân Kiệt nhìn sắc mặt Văn Hinh đã có chỗ khôi phục, ý xấu đe dọa: “Cô chuẩn bị lúc nào thì trở về, đừng quên, bây giờ cô đã là người giúp việc nhà họ rồi, ra ngoài lâu như vậy, cẩn thận đến lúc đó trừ tiền lương cô!”
Nghe vậy, Văn Hinh hơi nhảy lên, vội vàng gấp gáp chạy ra bên ngoài, Tề Nhân Kiệt đứng dậy đi theo phía sau cô, trên mặt có chút nụ cười bất đắt dĩ.
Lần này, Văn Hinh chuẩn bị đón xe về, nhưng đợi một hồi, một chiếc tắc xi cũng không thấy, không khỏi càng nôn nóng hơn. Lúc này, Tề Nhân Kiệt lái xe đến bên cạnh cô, sau đó nhíu mày buồn cười nhìn cô, làm như muốn xem cô làm thế nào.
Văn Hinh lại nhìn chung quanh một chút, lúc này mới tâm bất cam tình bất nguyện ngồi vào xe hắn, vừa lên xe liền lập tức nói: “Cảnh cáo anh, lần này chỉ cần dừng ở đầu đường là được, lần trước cũng là bởi vì anh nhất định đưa tôi tới cửa, sau đó bị mẹ Du Thần Ích nhìn thấy.”
Ai ngờ, Tề Nhân Kiệt lại nói: “Cho nên, lần trước là cô mắng sau lưng tôi xong.” Hắn nói xong, khóe môi vẫn câu nụ cười tà, có vẻ bất cần đời.
Văn Hinh ngẩn người, lập tức bác bỏ, “Không có!” Ngày đó, cô sẽ không có mắng hắn chứ?
Dọc theo đường đi, Văn Hinh và Tề Nhân Kiệt càng không ngừng cười nói.
Cô phát hiện, ở chung một chỗ với Tề Nhân Kiệt, tâm tình cô vốn là phiền muộn liền không khỏi thoải mái hơn, cười vui vẻ như vậy, liền chính cô thậm đã chí quên, đã bao lâu cô không vui vẻ như vậy.