Ở trong công viên, Tạ Kiệt An đi rất nhanh.
Trên khuôn mặt cô không ngừng toát ra mồ hôi, bước đi dưới chân vội vã.
Từ trước đến nay vẻ mặt cô luôn bình tĩnh , nhưng hiện tại trên mặt lại
tràn đầy vẻ bất an, sau lưng cô như có ai đó đang đuổi theo cô, tựa như
một cảnh tượng rất kinh hoàng!
“Đứng lại!” Đột nhiên, một tiếng rống tựa như kinh động , vang lên từ sau lưng cô truyền tới.
Tạ Kiệt An vẫn không dừng lại , sắc mặt tái nhợt đi.
Đừng quay đầu lại, Tạ Kiệt An! Cô che ngực cố tự trấn an mình và tự nhủ với mình, chân vội vàng chạy trên đường.
Trong công viên này cũng không phải là chỉ có cô, cho nên. . . . . . Hắn kêu tuyệt đối không phải là cô. . . . . .
“Mẹ kiếp ! Tôi nói đứng lại,!”
Tạ Kiệt An rủ mặt xuống, vẻ mặt càng ngày càng tái nhợt. Oa oa oa, thật
không phải là cô! Là cái vòi nước kia cũ nên rớt xuống , căn bản không
liên quan tới cô ! Không cần tìm cô. . . . . .
“Mụ nội nó, đứng lại! Nếu không tôi đánh gãy hai chân cô!”
Oa, muốn đánh gảy hai chân a! Có nghiêm trọng đến như thế không?
Thoáng chốc, hai chân cô đứng cứng ngắt tại chỗ, vẻ mặt khả ái lại xinh đẹp , gần như vặn vẹo biến hình.
Đột nhiên một bóng dáng, chạy tới bên cô, cô không kịp phòng bị, hô nhỏ một tiếng, lập tức bị đánh ngã trên mặt đất.
Một trận đau nhói từ cùi chỏ truyền đến, cô miễn cưỡng đứng lên, nhíu chân mày lại muốn nhìn rõ ai lại lỗ mãng như vậy──
Oa, là đánh nhau!
Hai mắt cô lập tức sáng lên, chột dạ cùng lo âu trong một giây trước đều bị một màn trước mắt này làm cho quên mất, bởi vì chỉ cách cô năm mét bên
dưới một gốc cây, một đám người đang đánh nhau.
Tạ Kiệt An nháy
nháy hai mắt, ánh sáng rực rỡ, lòe lòe ở đáy mắt tỏa sáng. Chậc chậc,
đây chính là lần đầu tiên cô tận mắt thấy, thật là khủng khiếp, cũng
thật là kích động!
Chỉ thấy một người con trai gầy đang gào thét nhảy lên lưng người đàn ông giống như một con gấu, người đàn ông kia
tàn nhẫn một quyền đem tên con trai kia đánh bay ra ngoài.
Khi
tên con trai kia giống như con nít bị ấm ức hướng cô chạy tới ,lúc này
cô chỉ trừng mắt nhìn, hoàn toàn quên mình, quên khủng hoảng.
“Tiểu quỷ, ánh mắt là để nhìn! Ngươi lại muốn đâm đầu vào chỗ chết!”
Tên con trai kia té ở bên chân cô, đối phương hướng tới hắn mắng chữi ,lại
đưa một chuỗi Tam Tự kinh ( Tam Tự kinh: số ba nhiều lần….chổ này chắc
là mắng một tràng dài), lúc này mới phẫn nộ rời đi
Đôi mắt Tạ Kiệt An nhanh như chớp nhìn người bên cạnh cô đang bò dậy, vừa nảy vẫn là một tên con trai thô tục.
Oa ~~ thảm! Thật thê thảm! Nếu như chính cô bị thành như vậy, nhất định sống không quá tối hôm nay.
“Anh. . . . . .” Cô đối với mặt bị đánh giống như mặt heo, cẩn thận hỏi: “Cùng người đó có thù oán?”
Tên con trai kia đột nhiên hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, làm cô sợ
lập tức nhất thời hối hận không dứt. Làm sao bây giờ? Ánh mắt hắn đỏ lên hung ác nhìn cô, cô nên là mau mau đi!
Bất quá đang lúc Tạ Kiệt An quyết định đi ,người con trai kia đi thẳng về phía trước lướt qua
cô, lạnh lùng bỏ lại một câu.”Không có thù, chẳng qua là ai cho hắn muốn liếc nhìn tôi một cái!”
Cái gì? Cũng bởi vì như vậy? ! Cũng bởi vì đối phương liếc hắn một cái làm cho hắn khó chịu?
Mà tên con trai này. . . . . . Xem ra căn bản là tên đầu heo, cho nên mới
nhàm chán tìm người đánh nhau, hơn nữa còn đánh thua, căn bản là đáng
đời!!
Hầy ~~ xã hội ngày nay bởi có loại thiếu niên hư hỏng này, mới có thể trở nên loạn như vậy! Cô lại mới vừa bị loại tiểu ma-cà-bông này dọa cho sợ? ! Tạ Kiệt An nghĩ muốn đạp hắn một cái.
Cô bước nhanh đi lên trước đuổi theo hắn, chân phải giống như không có ý nhẹ nâng lên, hướng bên cạnh đá tới ──
“A! A! Đau. . . . . . Đau chết tôi!”Lặp tức, một trận kêu khóc om sòm vang lên.
Hừ, mẹ thường nói , biết đau, coi như có thể cứu chữa! Tạ Kiệt An hừ nhẹ
nhăn cái mũi xinh xắn, đạp một cước này, vừa đúng có thể trả thù việc cô mới vừa bị cái tiểu ma-cà-bông này dọa cho sợ đến không ít .
Một cái đá, cô lập tức giống như một trận gió vọt ra công viên, vì để tránh bị ăn quả đấm,cô làm cái gì cũng mau!
Bên kia, dưới tàng cây, chỉ nghe được người ta mặt đỏ tới mang tai, cùng tiếng ve kêu chít chít, bên tai không dứt.
☆ ☆ ☆
Chít chít. . . . . . chít. . . . . . Chít chít. . . . . . chít. . . . . .
Giữa hè, tiếng ve kêu, khí trời nóng bức làm người ta chịu không nổi.
Trong ánh nắng ban mai, nửa gương mặt cô chôn vào gối, rốt cục cũng không
chịu được nữa nắm gối lên đầu ngăn chận hai lỗ tai mình, sau đó khẽ
nguyền rủa lật người, sau đó, thảm kịch xảy ra ──
A! Bịch! Oa! Cô té xuống giường.
“Oa, đau đau đau. . . . . . Đau chết người!” Tạ Kiệt An một tay ôm chăn, một tay xoa cái ót đau, đau đến nghiến răng chịu đựng.
Từ thảm mềm mại nhảy lên,cô nổi giận đùng đùng đi đến bên cửa sổ, nghĩ đến tối hôm qua mình đọc sách đến trời sáng mới ngủ, sáng sớm lại bị đánh
thức, cô giận đến mở cửa sổ, đang muốn hủy đi cửa sổ.
Nhìn chằm
chằm phía trước, cơ hồ đưa tay là có thể đụng tới, có hai tầng lầu cao,
cô hoài nghi không biết có phải hay không mùa xuân đến rồi, nếu không
làm gì sáng sớm liền rùm beng như vậy? !
Hầy, không được! Cô phải tìm người chặt bỏ cái cây này!