Cô đột nhiên kêu to, làm tài xế giật mình, dẫm mạnh vào phanh xe, suýt nữa thì đâm vào giải phân cách.
Tề Gia Hách và tài xế còn chưa hoàn hồn, Đường Phỉ đã rất nhanh xuống xe,
không quay đầu lại nhìn, nhảy lên một chiếc xe taxi, nói lớn “Đi”.
“Rốt cuộc cô gái kia đang làm cái gì?”. Mặc dù không rõ đã xảy ra chuyện gì
nhưng phiền phức tự động rời đi, Tề Gia Hách cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đường Phỉ nhảy lên một chiếc xe taxi, muốn tài xế lái xe nhanh một chút đuổi theo hướng xe của Đường Vũ. Nhưng mà gặp mấy cái đèn xanh, đèn đỏ thì bị mất dấu người cần đuổi theo. Chờ đến khi tài xế xa taxi liên lạc được với xe taxi đã chở Đường Vũ thì người đó lại nói
Đường Vũ đã xuống xe.
Không đuổi kịp người đã khổ rồi, không ngờ vẫn còn chuyện phiền toái. Đường Phỉ đã quên tất cả tài sản của cô
đều để trên xe của Tề Gia Hách. Cô không có hộ chiếu không thể đến
khách sạn check-in (làm thủ tục lấy phòng), cũng không có tiền để trả
tiền xe, bị tài xế cho là người chuyên đi xe không trả tiền.
“Tôi không phải là không trả tiền, nhưng mà toàn bộ hành lý và tiền của tôi đều ở trên xe …”.
Cô giải thích mãi nhưng mà tài xế xe taxi vẫn chưa tin tưởng cô: “Tiểu
thư, cô đừng có đùa tôi nữa! Tôi kiếm tiền rất cực khổ, nếu mỗi người
đều giống cô thì cả nhà tôi hít gió mà sống à?”.
“Anh hiểu lầm rồi …”.
Đường Phỉ nhức đầu không biết phải làm sao để giải quyết phiền toái trước
mắt, thì lại sờ được tấm danh thiếp mà Tề Gia Hách đưa cho cô, cô vội
vàng móc ra đưa cho tài xế xem: “Người này, anh mau đưa tôi đi tìm người trên tấm danh thiếp, toàn bộ tài sản của tôi đều ở trên xe anh ta”.
“Tiểu thư, nếu như chờ một lúc cô cũng ko tìm được người, bậy thì tôi lại càng bị thiệt rồi!”.
“Anh cứ dẫn tôi đi tìm người này, tôi sẽ trả gấp ba lần tiền xe, tuyệt đối không để anh thiệt thòi!”.
Gấp ba?!! Thật là hấp dẫn, nhưng nhỡ cô gái này vẫn nói không có tiền, vậy
thì hắn bị thiệt lớn rồi! Khuôn mặt tài xế lộ vẻ khó khăn, muốn kiếm
tiền nhưng lại sợ không kiếm được.
“Nếu không anh cứ cầm lấy cái này để bảo đảm, nếu như không tìm được người, anh cũng coi như
không phải trở về tay không, được chứ?”.
“Tiểu thư, tôi không phải phụ nữ, cô đưa áo khoác phụ nữ cho tôi làm gì?”.
“Đây là áo khoác hàng hiêu, nếu như anh không lấy được tiền, đem cái áo này
ra chợ đồ cũ bán, có thể kiếm được không ít tiền”.
Tài xế không nhịn được, cười haha: “Hiện tại hàng giả rất nhiều, ai biết đây có phải đồ thật hay không?”.
Từ nhỏ đến lớn, Đường Phỉ cái gì cũng tốt, thành tích tốt, nhân duyên tốt, năng lực cũng rất tốt, còn chưa tốt nghiệp đã có người muốn cô đảm
nhiệm một chức vụ quan trọng, mà cha cô đã sớm muốn cho cô về kế thừa
công ty, thế mà vì tên Tề Gia Hách, cô lại phải khổ sở như thế này, cô
làm sao có thể không hận cho được?.
“Tài xế đại ca, anh coi
như mỗi ngày làm một việc thiện đi, tôi nhất định sẽ tìm được người trên danh thiếp này để lấy hành lý và hộ chiếu của tôi, anh hãy tin tưởng
tôi một lần nữa được không? Tôi nhất định sẽ báo đáp anh thật tốt!”.
Đối mặt với lời khẩn cầu của mĩ nữ, tài xế làm sao chịu được. “Được rồi,
nhìn cô đáng thương, tôi giúp cô lần đầu, .. nếu như cô gạt tôi, tôi sẽ
đưa cô đến đồn cảnh sát!”.
“Được, nếu như tôi nói dối, anh hãy đưa tôi đến đồn cảnh sát!”.
Cứ như vậy, Đường Phỉ vất vả lắm mới thuyết phục được tài xế taxi đưa cô
đi tìm người, nhưng đến công ty của Tề Gia Hách, cô lại gặp trở ngại.
“Tôi muốn tìm Tề Gia Hách, anh ta là Tổng giám đốc công ty này đúng không?”. Cô đưa danh thiếp cho nhân viên lễ tân, xác định lại một lần.
Nhân viên lễ tân vừa nhìn thấy danh thiếp, lập tức gật đầu nói: “Đó là Tổng giám đốc của chúng tôi”.
“Xin đi nói cho anh ta biết tôi đang ở đây, tôi muốn tìm anh ta!”.
“Tiểu thư, muốn gặp Tổng giám đốc đều phải hẹn trước, cô có hẹn trước với Tổng giám đốc không?”.
“Không”.
“Như thế thì cô không thể gặp Tổng giám đốc, cô hãy lưu lại thông tin, tôi sẽ báo cáo lên cấp trên”.
“Tôi không có thời gian chờ cô thông báo, tôi muốn lấy lại hành lý và hộ
chiếu của tôi, còn nữa, Tổng giám đốc của các cô thiếu tôi tiền giặt
quần áo, tôi muốn tìm anh ta để đòi nợ!”.
“Tiểu thư, Tổng
giám đốc của chúng tôi làm sao có thể thiếu cô ít tiền lẻ giặt quần áo
được. Nếu cô còn náo loạn, tôi sẽ gọi cho bảo vệ”.
“Được
rồi, nếu cô không báo cho tôi, tôi sẽ báo cảnh sát để cảnh sát xử lý,
tang chứng đều ở trên xe của Tổng giám đốc các cô, đến lúc đó cô nhìn
Tổng giám đốc của cô bị bắt đi!”. Đường Phỉ nói xong tùy tiện kéo một
người, định nhờ người đó báo cảnh sát.
Nhân viên lễ tân
không ngờ là cô nói nghiêm túc, bị cô dọa, vội vàng lên tiếng ngăn cản:
“Cô đừng vội, tôi sẽ thông báo giúp cô”.
“Cảm ơn”. Đã sợ chưa, cô thông báo sớm một chút có tốt hơn không. “Nhưng mà cô có thể giúp tôi giải quyết một ít việc?”.
“Cô có ý gì?”.
“Tiền xe taxi”.
Nhân viên lễ tân giúp Đường Phỉ thông báo lên trên nhưng không may Tề Gia
Hách đang họp, thư kí cũng không biết cuộc họp sẽ mở trong bao lâu,
không thể làm gì khác là để cho Đường Phỉ lên tầng đợi ở phòng khách.
“Nhìn công ty có vẻ không nhỏ!”.
Chờ đợi là thử thách tính nhẫn nại của đao phủ, thời gian qua đi chậm chạp, thời gian chờ đợi càng lâu, sắc mặt của Đường Phỉ càng khó coi, bây giờ cơn tức của cô rất lớn, mà tính của cô rất cố chấp, cho nên dù thế nào
cô cũng phải đợi được Tề Gia Hách đến, đòi lại công đạo.
Mà
trong lúc chờ đợi, trong đầu cô còn toát lên chút ý tưởng kì kì quái
quái, cô quyết định sẽ đổ toàn bộ lên đầu tên đầu sỏ làm cô lãng phí
nhiều thời gian như thế.
Sau một giờ chờ đợi, rốt cuộc anh ta cũng xuất hiện.
“Tôi còn đang không biết xử lý chỗ hành lý của cô như thế nào thì cô đã tự
đến đây, có thể giảm cho tôi không ít phiền toái”.
“Tất
nhiên tôi sẽ đến, không phải anh quên là anh có trách nhiệm xử lý tốt
quần áo của tôi?”. Sợ anh ta quý nhân hay quên, Đường Phỉ còn cố ý kéo
nơi bẩn cho anh ta nhìn.
“Tôi nói phụ trách là sẽ phụ trách
đến cùng, nhưng trước hết cô hãy đổi y phục, đợi quần áo được xử lý sạch sẽ, tôi sẽ bảo người đưa đến khách sạn cho cô”.
“Đổi lại y
phục thì không sao, nhưng tôi phải tận mắt thấy mấy người xử lý vết bẩn
như thế nào, tôi sẽ chờ ở đây, anh hãy mau xử lý cho tốt”.
“Tiểu thư, đưa y phục đi giặt cũng cần có thời gian, cô đang làm khó tôi sao?”.
“Bộ quần áo này là cha tôi mua tặng tôi ngày sinh nhật, dù có tiền cũng
không mua được, do anh không cẩn thận, như vậy là do anh làm khó tôi mới đúng”.
Tề Gia Hách bị chặn không phản bác được. “Tôi biết
rồi, cô hãy đến phòng thay đồ để thay y phục, tôi sẽ giao cho thư kí
làm”.
Đường Phỉ vô cùng bất mãn, lôi ra một bộ y phục sạch
sẽ từ vali, sau khi thay xong, cô đưa y phục dính cà phê cho thư kí của
Tề Gia Hách, sau đó ở trong phòng làm việc của anh ta chờ đợi.
Tề Gia Hách đưa ra giá cao để gọi người xử lý, có tiền dễ làm việc. Mặc dù y phục rất nhanh được đưa trở lại, nhưng gặp phải Đường Phỉ cố ý gây
rối, chuyện sẽ không được giải quyết một cách dễ dàng như thế!.
Cô kiểm tra y phục một cách rất cẩn thận, dù một nơi nhỏ nhất cũng không bỏ qua: “Ở đây còn bẩn!”.
“Tiểu thư, những chỗ đó nhìn qua không bị lộ”.
“Cho nên ông cảm thấy tôi nên nhận sản phẩm còn lỗi này sao?”
“Tề tổng, chúng tôi đã làm hết sức”. Thấy không nói được với Đường Phỉ, lão bản hiệu giặt (chủ hiệu giặt) chuyển sang giải thích với Tề Gia Hách.
“Không có biện pháp nào sao?”.
“Không còn cách nào khác, vì lúc dính vết bẩn không lập tức xử lý, nên ngấm
sâu vào trong, không có cách nào loại bỏ toàn bộ”.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn ông, ông có thể đi rồi”.
Sau khi lão bản hiệu giặt rời đi, Tề Gia Hách không nhịn được đổi sắc mặt
với Đường Phỉ: “Vị tiểu thư này, rốt cuộc làm sao cô mới hài lòng?”.
“Khôi phục nguyên trạng”. Đường Phỉ cũng không phải là người thích tìm phiền
toái, nhưng mà cô tức thái độ của anh ta, rõ ràng anh ta sai lầm, mà vẫn lo chuyện của mình, thế nào cũng muốn đuổi cô đi, vì thế cô mới cố chấp cùng anh ta.
Cô muốn cho anh ta biết, có rất nhiều chuyện không phải cứ dùng tiền là giải quyết được.
“Vậy thì mua một bộ mới sẽ tốt”. Tề Gia Hách giận, trực tiếp đưa cô đến
phòng của một nhà thiết kế cao cấp, nhà thiết kế nổi tiếng nhất Đài Loan giúp cô làm một bộ giống y đúc.
Nhưng vải vóc lại là một
vấn đề lớn, hình dạng y phục có thể giống nhau nhưng muốn kiếm được vải
giống 100% rất khó,không phải là màu sắc đó không được. Dù chỉ sai một
lỗi nhỏ, Đường Phỉ vẫn thấy không hài lòng.
“Tiểu thư, tính nhẫn nại của người là có hạn”.
“Thế thì làm sao?”.
Chẳng lẽ anh ta còn muốn đánh với cô một trận? Thái độ của anh ta càng không
tốt, cô càng muốn gây phiền toái cho anh ta, cho đến khi một cuộc điện
thoại gọi đến cắt đứt lời.
“Phỉ Phỉ, anh nghe nói em đến Đài Loan rồi, em đang ở chỗ nào?”. Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh của Đường Vũ.
“Em mới là người phải hỏi anh đang ở đâu vậy? Tại sao bây giờ mới trả lời điện thoại?”
“Được rồi, gặp nhau rồi nói! Em đang ở khách sạn nào để anh qua tìm em”.
“Em ở khách sạn Lệ Ngân, em còn chưa check-in, anh đến trước sảnh khách sạn đợi em”.
Cúp điện thoại, Đường Phỉ mang hành lý của cô ra ngoài, Tề Gia Hách thấy
thề thì ngăn cô lại: “Y phục còn chưa làm xong, cô muốn đi đâu?”.
“Y phục là do anh muốn làm, đâu phải do tôi muốn!”.
“Nếu bây giờ cô rời đi, tôi sẽ mặc kệ, về sau cô đừng tìm tới tôi nữa”.
“Thành tâm thành ý nói lời xin lỗi khó thế sao?”.
“Tôi đã nói xin lỗi rồi!”.
“Lời xin lỗi của anh rất qua loa, đã phạm sai lầm còn chỉ muốn làm việc của
mình … Thôi bây giờ tôi có việc rất gấp phải làm, hôm nay coi như tôi
làm một việc thiện, tha cho anh một lần, hẹn gặp lại!”.
Mỗi ngày làm một việc thiện, tha cho anh một lần, cô gái này thật là một quả ớt nhỏ (động vào là cay ý ), người nào đụng đến là xui xẻo, lần sau không cần gặp lại.
“Đường Vũ, anh thật thần bí, sự nghiệp của anh rất lớn à, tìm anh sao khó như vậy?”.
Đường Phỉ đến khách san check-in xong thì Đường Vũ xuất hiện, đi theo phục vụ lên phòng cô vẫn không ngừng oán trách.
Đường Vũ biết cha mẹ phái Đường Phỉ về Đài Loan để bắt anh trở về Canada, nếu như anh tránh mặt không ra, đến lúc đó bị tóm thật sẽ không thể thương
lượng, chắc chắn sẽ trực tiếp bị giải về Canada. Cho nên khi nhìn thấy
cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Đường Phỉ, anh vội vàng gọi điện cho cô,
không ngờ nửa ngày sau mới tìm được người.
“Làm sao? Phải
hỏi em mới đúng, anh gọi cho em rất nhiều cuộc điện thoại, tìm em khắp
nơi, không phải e xuống máy bay một thời gian dài rồi, sao bây giờ mới
đến check-in?”
“Bởi vì em mới có chuyện phiền toái lớn, mãi
mới lấy được hành lý về. Mà nói, còn không phải tại anh không chịu về
nhà, nên em mới phải đi tìm anh khổ sở như thế”.
“Anh đã nói rồi, sau lần này anh sẽ tự về, là cha mẹ anh quá lo lắng rồi, còn nhất định phải bảo em qua đây một chuyến”.
“Nói đi nói lại thì lại đổ lỗi cho người khác, anh tốt quá! Dù sao mấy ngày
nữa, anh hãy sửa soạn hành lý theo em trở về Canada đi”.
“Anh ở đây rất tốt, tạm thời chưa muốn trở về, anh thấy em nên ở Đài Loan
chơi vài ngày, sau đó về Canada nói với cha mẹ anh đừng lo lắng, không
cần tìm anh”.
“Anh nghĩ là em sẽ làm thế à? Nếu bây giờ em
trở về, bác trai, bác gái sẽ tự mình ra tay, anh hi vọng có thể thấy
chuyện đó à??!”.