Càng uống nhiều rượu thì cô gái kia càng đến gần anh, dường như cả người dán chặt vào cánh tay của anh, nhưng kì lạ là tim anh lại không nổi gợn
sóng gì.
“Chúng ta có nên đổi địa điểm không?” Cô nàng đào mật hỏi.
“Anh nên quyết định đi!”. Cô nàng kia cũng không thể đợi muốn cởi quần áo anh ra.
“Tôi đi gọi điện thoại”. Tề Gia Hách không trả lời, rời khỏi chỗ ngồi và gọi điện cho Đường Vũ. Trong phòng khách ở nhà bây giờ chỉ còn có Đường Phỉ đang ngồi xem ti vi, Đường Vũ đang tắm và để quên điện thoại di động
trên bàn nước. Nghe thấy tiếng điện thoại di động kêu, cô cầm điện thoại đưa cho Đường Vũ bảo anh nghe máy. Nhưng Đường Vũ bảo cô nghe máy và
chuyển lời cho Tề Gia Hách rằng anh đang tắm.
“Đường quản gia, anh có thể đến đón tôi không?”.
“Anh ấy đang tắm. Làm quản gia ở nhà anh thật mệt, anh muốn anh ấy bán sức
ra cho anh dùng à?”. Cô biết là anh ta uống say, một ngọn lửa bốc lên
đầu.
Hôm nay anh ta như là uống nhầm thuốc. Ở công ty không thèm
nhìn cô, để cho cô tự mình về nhà. Sau đó nửa đêm canh ba lại gọi anh họ đi đón, thật sự là không có nhân tính!.
“Đường Phỉ? Sao lại là cô?”.
“Tôi đã nói với anh rồi. Anh họ đang tắm!”.
“À —”. Tề Gia Hách thở dài một tiếng. “Được rồi, vậy cô mau đến đón tôi”.
“Tại sao tôi lại phải nghe theo anh?”. Quản gia nhà họ Tề là Đường Vũ, chẳng nhẽ bây giờ cô cũng phải làm ở nhà này?
“Vậy thì bảo anh cô tới đón tôi”.
Tề Gia Hách lại cúp điện thoại của cô? Đưởng Phỉ nhìn điện thoại di động
sửng sốt vài giây. (Ốc: sao ca lại không được cúp hả tỷ?).
Cô
không muốn đi đón Tề Gia Hách nhưng mà đột nhiên cô lại nghĩ đến sở
thích bây giờ của anh. Cô không muốn anh họ đi đón anh ta đang say không biết gì, nếu như xảy ra điều gì không may… Cuối cùng, cô vẫn phải đi
đón anh.
“Anh uống đâu có nhiều, làm sao phải làm phiền người
khác như vậy?”. Đường Phỉ đến PUB mới biết Tề Gia Hách không uống say.
Lúc cô đến nhìn thấy anh tinh thần tỉnh táo, cô có cảm giác như là bị
chơi xỏ.
“Cô chưa từng nghe câu uống rượu không lái xe, đã lái xe không uống rượu à? Tôi uống rượu vào rồi nên không thể lái xe được”.
“Được rồi, tôi chỉ nói thế, nhưng mà tôi xin anh, không nên nhắm mục tiêu vào anh họ tôi, anh ấy là con trai độc nhất trong nhà, Đường gia chúng tôi
chỉ có hắn là con một, rất cần anh ấy nối dõi tông đường”.
“Cô đang nói gì thế?”.
“Phụ nữ không tốt sao?”.
Anh cứ nghĩ Đường Phỉ đang nói đến phụ nữ ở trong PUB nên anh lắc đầu: “Không tốt”.
“Rốt cuộc thì phụ nữ có cái gì không tốt, tại sao lại nhất định phải là đàn
ông?” Đường Phỉ tức giận rống to. Nếu không phải cô đang lái xe, cô sẽ
tức đến nỗi nhảy dựng lên mất.
Tề Gia Hách nhìn cô tự nhiên nổi giận không hiểu chuyện gì. “Đợi chút, dừng xe”.
“Dừng xe làm gì?”.
“Tôi muốn hóng gió một chút, muốn được yên tĩnh một chút”.
Đường Phỉ dừng xe ở bên đường. Thấy Tề Gia Hách xuống xe cô cũng xuống xe theo.
Gió đêm nhè nhẹ, so với ban ngày thì có vẻ thời tiết dễ chịu hơn nhiều.
Tề Gia Hách duỗi lưng một cái hưởng thụ gió đêm. Đường Phỉ đi theo nhìn
nhất cử nhất động (= tất cả những cử động, hành động) của anh.
Lưng của Tề Gia Hách vừa rộng vừa dài. Đột nhiên Đường Phỉ có một ý niệm kỳ
quái, cô muốn biết cảm giác khi được dựa vào lưng anh.
Nhưng mà
khi cô nghĩ đến người có tấm lưng này nên để cho phụ nữ dựa vào lại chỉ
có cảm giác với đàn ông, cô lại tức giận. “Này, anh nhanh lên một chút,
khuya lắm rồi. Nếu anh làm tôi mất ngủ thì ngày mai tôi sẽ trốn việc
đó”.
“Đường Phỉ, chúng ta bắt tay giảng hòa nhé!”.
Đường Phỉ bị đề nghị bất thình lình của anh dọa choáng váng, không xác định lắm, cô ấp úng hỏi lại: “Anh vừa nói cái gì?”.
“Tôi nói, chúng ta cũng không phải là những đứa trẻ, không nên cãi nhau ồn
ào nữa”. Tề Gia Hách đột nhiên dừng lại, quay người nhìn thẳng vào mắt
cô, tiếp tục nói:
“Cô không cảm thấy chúng ta ầm ĩ như vậy có chút ấu trĩ sao?”.
“Tại sao? Anh hi vọng tôi có thể ủng hộ anh sao? Bây giờ anh đang lôi kéo
chiến hữu (= đồng đội) sao? Tôi nói cho anh biết, dù anh và tôi có bắt
tay giảng hòa thì tôi cũng không thể đồng ý cho anh và anh họ tôi ở
chung tiến thêm bước nữa được”. Đưởng Phỉ hiểu lầm ý muốn làm hòa của Tề Gia Hách, quyết liệt tỏ rõ lập trường.
Lời nói của cô làm Tề Gia Hách sửng sốt vài phút rồi mới từ từ lấy lại tinh thần: “Cô nói cái gì? Tôi và Đường quản gia tiến thêm bước nữa? Ở chung với nhau? Tôi và anh
ấy đều là đàn ông làm sao có thể như thế được? Cô nghĩ rằng tôi là đồng
tính luyến ái sao?”.
“Không phải sao?”.
“Đương nhiên không phải rồi! Rốt cuộc ai làm cho cô có suy nghĩ như thế, tôi sẽ bóp chết kẻ đó!”.
“Là do anh nói với tôi là phụ nữ không tốt, anh đói với phụ nữ không có suy nghĩ gì. Hơn nữa anh trăm phương nghìn kế muốn đuổi tôi đi để giữ anh
tôi lại ở nhà anh. Chẳng lẽ không phải là do anh thích anh tôi?”.
Được rồi… Dứt khoát giết anh đi là được! Nghe thấy Đường Phỉ nói là anh thích đàn ông, cả người anh đều nổi da gà.
“Anh không nói lời nào là khẳng định đúng không?”. Đường Phỉ gây sự với anh, muốn nói đạo lý với anh.
Cho đến giờ phút này, anh có thể xác định chính xác là anh thích cô. Nhưng
đối mặt với cô gái mình thích làm sao anh có thể giải thích cho bản thân đây? Và làm sao có thể làm cho cô không nói lảm nhảm nữa?
Đến khi Đường Phỉ đứng trước mặt anh, anh bỗng nghĩ ra một biện pháp xử lí vẹn cả đôi đường.
Người anh hơi nghiêng về phía trước, cúi đầu, hôn cô. Anh dùng hành động để
chứng mình là mình không đồng tính luyến ái, cũng làm cho cô không thể
nói gì nữa. (Ốc: KISS rồi :”>)
Đường Phỉ nhìn chằm chằm vào Tề Gia Hách, đây là lần thứ hai anh hôn cô. Nhưng mà lần đầu tiên anh giúp cô hô hấp nhân tạo nên cô không cảm nhận được gì, cái đó không thể gọi
là hôn. Thế nhưng lần này chắc chắn là hôn, một nụ hôn kéo dài.
Từ nhỏ Đường Phỉ được giáo dục theo kiểu phương Tây. Thỉnh thoảng cũng sẽ
hôn người thân hoặc bạn bè. Nhưng mà bình thường cũng chỉ hôn nhẹ lên
cái trán hoặc gương mặt. Cô chưa bao giờ hôn một người đàn ông nào.
Đây là nụ hôn đầu của cô, mặc dù cô không giống các thiếu nữ bị đoạt nụ hôn đầu thì giống như thế giới bị sụp xuống. Nhưng cô không hiểu tại sao Tề Gia Hách đột nhiên lại hôn cô.
Anh thích cô rồi sao? Không thể.
Đúng thế, Tề Gia Hách không thích cô nhưng cô không thể nghĩ ra lý do tại sao đột nhiên anh lại hôn cô.
“Tề Gia Hách, anh đang dùng tôi làm vật thí nghiệm phải không?” Nghĩ như thế, cô tức giận dùng sức đẩy anh ra, chất vấn.
“Vật thí nghiệm?”.
“Không đúng à? Không phải là anh muốn chứng minh trong sạch của bản thân nên mới hôn tôi sao?”.