Ôn Ngọc Thanh đi trên đường không có mục đích, thấy mệt liền vào công viên nhỏ ven đường nghỉ ngơi một chút.
Ngồi ở trên ghế dài nhìn trẻ con vui chơi nô đùa, cô không nhịn được nở nụ
cười. Trẻ con thật là ngây thơ, đáng yêu lanh lợi, bọn chúng là hạnh
phúc nhất cũng là vô tội nhất, cô không phải là không thích trẻ con,
chẳng qua là không muốn cho con của cô có tuổi thơ không có niềm vui,
giống như cô. Trong trí nhớ của cô chỉ có mẹ, mà không có cha, khi cô
biết mình cũng có cha thì ông ấy lại chết dưới họng súng của mẹ, cảnh
sát cùng tội phạm —— bọn họ có quan hệ gì? Ôn Ngọc Thanh không hiểu,
cũng không muốn hiểu, thậm chí cô muốn vĩnh viễn không biết những khúc
mắc trong đó.
Có một đứa trẻ mới tập đi, nó đi lắc lư lảo đảo rất nguy hiểm, không ngừng ngã xuống, không ngừng bò dậy, hình như không
biết từ bò là cái gì. Ở bên nhìn nó đi, vẻ mặt cha mẹ vui mừng, dường
như đối với đứa trẻ không chút tức giận, dũng cảm tiến lên cảm thấy kiêu ngạo.
“Thật ra thì cuộc đời cũng giống như trẻ con tập đi, không ngừng ngã xuống, không ngừng bò dậy, cuối cùng mới có thể biết đi.” Một giọng nói già dặn truyền tới tai cô.
Ôn Ngọc Thanh bỗng nhiên
quay đầu, sau lưng cách đó không xa có một người mặc đồ trắng, ánh mắt
mặc dù vẫn lanh lợi, nhưng dấu ấn của năm tháng lại hiện rõ trên gương
mặt ông. Ông hiền lành nhìn cô, trên mặt hiện lên sự vui sướng cách xa
nhau không gặp.
Quả nhiên ông ấy tìm tới, trái tim thở phào nhẹ nhõm, có lẽ sâu trong trái tim cô muốn ông ấy tìm mình.
“Cháu đã trưởng thành rồi.” Ông vui mừng nói.
Mặt Ôn Ngọc Thanh không chút thay đổi nhìn của ông, “Ông đã già hơn rồi.”
Nhìn gần càng thấy rõ sự già nua, năm tháng cũng không ưu đãi ông ấy bao nhiêu, cho dù có quyền có tiền thì sao? Sinh lão bệnh tử cũng sẽ không
bỏ qua cho ông.
“Mười năm đã qua, cháu vẫn như cũ rất hận ta.”
Đáy mắt ông có chút bi thương. Chẳng lẽ vĩnh viễn cũng không cách nào
đền bù cho sai lầm của mình sao?
Ôn Ngọc Thanh nhìn phía sau ông, yếu ớt nói: “Ông có thế làm cho người chết sống lại không?” Hại chết
người thân, đây là chuyện vô cùng thương tâm.
Muốn hận cũng không thể hận.
“Ta không phải là thần tiên.” Ông lão lắc đầu.
“Vậy sao ông còn mong cháu tha thứ?” Cô sắc bén mà giễu cợt hỏi.
“Tiểu Thanh, ta là ông nội con.” Giọng nói đầy đau khổ, ông đã mất đi đứa con trai duy nhất cùng con dâu, ông không muốn mất luôn người cháu gái duy
nhất này, nhưng cô lại không ngừng căm hận ông.
“Nhưng ông hại
chết mẹ cháu, thậm chí cha của cháu cũng bởi vì sự cố chấp của ông mà
chết.” Cô đau khổ nhắm mắt lại. Ba vì thay ông nội tiến hành một cuộc
giao dịch, cùng cảnh sát có một trận bắn nhau, mẹ thân là cảnh sát,
không thể không tự tay giết cha. Mà ông đau lòng khi mất đi đứa con trai đã trả thù, không tiếc tiền thuê sát thủ giết con gái của nữ cảnh sát
đó, nhưng không nghĩ con gái của nữ cảnh sát là cháu gái duy nhất của
mình, hối hận cũng vô ích.
“Không phải ta đã bị trừng phạt rồi
sao?” Ông lão đau khổ nhắm mắt lại, mất đi người con trai duy nhất, đứa
cháu gái độc nhất thì hận mình tới thấu xương, dù quyền lực và tiền bạc
có nhiều hơn nữa, thì người ông muốn giữ lại cũng không thể giữ được.
“Đó là ông tự đi chuốc lấy phiền phức.” Ôn Ngọc Thanh tàn nhẫn quyết nói ra những lời này, quả nhiên thấy toàn thân ông lão run rẩy như như cây khô trước gió.
“Ta không còn nhiều thời gian lắm, chỉ muốn trước khi chết gặp cháu một chút xem cháu có tốt hay không.” Ông lão cố tạo ra
một nụ cười nhàn nhạt, đem mất mát giấu trong đáy mắt. Thực sự cô vẫn
không chịu tha thứ cho ông, hung thủ hại chết cha mẹ cô.
Ôn Ngọc
Thanh giật mình run sợ. Ông nội là người thân duy nhất trên đời này của
cô, trước khi chết mẹ cô muốn cô quên đi thù hận, muốn cô vui vẻ, nhưng
cô làm sao có thể quên? Hình ảnh máu chảy đầm đìa lúc nào cũng hiện ra
nhắc nhở cô, bi kịch là do ông nội tự tay tạo nên, thậm chí thiếu chút
nữa ngay cả đứa cháu gái duy nhất của mình cũng giết.
“Ta chỉ là
muốn biết cháu sống có được tốt hay không, hiện tại ta đã biết cháu rất
tốt, sau này ta sẽ không tới quấy rầy cháu nữa.”
“Ông bị bệnh gì?” Sau khi ông lão đi được năm sáu bước, Ôn Ngọc Thanh nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.
“Ung thư giai đoạn cuối.” Ông dừng lại, nhưng không quay người lại, sợ sẽ rơi lệ.
Một hồi im lặng, Ôn Ngọc Thanh mở miệng, “Nếu như ông muốn thấy chắt ngoại
ra đời, tốt nhất hãy cố gắng sống thêm mấy năm nữa.” Trái tim của cô quả nhiên còn chưa đủ cứng, cười khổ. Thì ra muốn suốt đời thù hận ai đó
không phải một việc dễ dàng.
“Ta biết rồi.” Giọng ông run run, tay cầm gậy ba-toong trắng bệch.
“Vậy cháu không tiễn ông.” Ôn Ngọc Thanh nhắm mắt lại, che giấu nước mắt sắp tràn mi, thì ra là cô không phải là không làm được.
“Làm người phải nhìn về phía trước, không thể vĩnh viễn sống trong quá khứ.” Câu nói sau cùng của ông thật thấm thía.
Ôn Ngọc Thanh không quay đầu lại, ngơ ngác nhìn góc công viên, đứa nhỏ kia vẫn ở chỗ cũ ngã xuống, vẫn như cũ không ngừng bò dậy, kiên cường tiếp
tục đi.
Con người luôn là từ trong thất bại không ngừng lớn lên,
ngã càng nhiều lần, càng nhanh biết đi, sẽ không ngừng thử mới có được
kết quả tốt đẹp. Cũng như tình yêu, nếu như trốn tránh, như vậy sẽ không cách nào hiểu được vị ngọt trong đó; cho dù có đau khổ, thì cũng là đau ngọt ngào, giờ mới có thể hiểu được năm đó mẹ qua đời nhưng vẻ mặt mãn
nguyện, có lẽ tình yêu không có đáng sợ như vậy. . . . . .
Bất kể tương lai như thế nào, chí ít bây giờ bọn họ yêu nhau, vậy là đủ.
Trên mặt lộ ra một chút tỉnh ngộ, Ôn Ngọc Thanh dùng ánh mắt cảm kích nhìn
đứa trẻ đang tập đi, mỉm cười rời khỏi công viên. Có lẽ trong tương lai
không lâu cô có thể mỉm cười với ông lão trước mặt, gọi ông một tiếng
ông nội.
*** ******
Kết quả trong dự đoán, cô mang thai,
đã sáu tuần, trên màn hình có thể thấy rõ sinh mạng nho nhỏ trong tử
cung, cô rõ ràng cảm nhận được bên trong mình vui sướng.
Có thể mang thai một sinh linh, hơn nữa dám chắc nó có thể hạnh phúc khỏe mạnh lớn lên, quả thật làm cho người ta rất vui vẻ.
Sở Thiên Bích buồn bực nhìn tâm tình thay đổi đột nhiên 180° của chị dâu.
Ngày hôm qua tức giận rời đi, hôm nay lại bình tĩnh yêu cầu mình cùng đi tới bệnh viện kiểm tra, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Chần chờ một hồi, cô quyết định hỏi, nếu không sẽ làm cô bứt rứt, “Ngọc Thanh, hôm qua chị gặp chuyện gì à?”
Cô mím môi cười nhạt, “Chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt.” Hận một người
đồng thời cô cũng không thể thoát khỏi bóng ma trong quá khứ, chỉ có
quên mất đi thù hận, mới có thể sống thoải mái hơn.
“Nghĩ thông suốt?” Sở Thiên Bích giật mình. Tóm lại Ngọc Thanh nghĩ như thế nào mà lại thông?
“Đúng.” Cô mỉm cười, “Nếu cứ e ngại và trốn tránh, không bằng dũng cảm đối mặt với nó, mới có thể vui vẻ.”
“Sau cơn mưa sẽ có cầu vồng?” Sở Thiên Bích không khỏi nhớ tới câu này.
Ôn Ngọc Thanh cười gật đầu.
Sở Thiên Bích giống như muốn té xỉu. Cái bộ dạng này của Ngọc Thanh, làm cô vô cùng lo sợ!
“Làm ơn, không phải bị anh trai em giận tới mức bị hỏng dây thần kinh nào đó chứ?” Sở Thiên Bích cẩn thận hỏi.
Ôn Ngọc Thanh im lặng nhìn cô, “Em nhìn chị giống dáng vẻ bị thần kinh sao?”
“Giống.” Sở Thiên Bích khẳng định gật đầu.
Ôn Ngọc Thanh không chút do dự đập đầu Thiên Bích một phát, đồng thời tặng một cái nhìn xem thường, “Chị vô cùng bình thường, bình thường đến mức
vô cùng hối hận khi rủ em đi theo.” Nên tự mình đi, cho dù có sợ cũng
không nên kéo loại bạn như Sở Thiên Bích theo.
“Chị đúng là không bình thường.” Sở Thiên Bích như hiểu ra.
Ôn Ngọc Thanh liếc cô một cái, không lên tiếng, chẳng qua là thong dong tiếp tục đi con đường của mình.
“Ngọc Thanh, chị bị bệnh.” Sở Thiên Bích lo lắng đuổi theo.
“Không có.” Tức giận đáp lại. Làm sao cô có thể bị bệnh, ngay cả mang thai cũng không nôn oẹ, thân thể thực khoẻ mạnh.
“Nhưng, chị không đánh em.” Sở Thiên Bích nghi ngờ xoay vòng quanh cô.
“Em đáng đánh đòn sao?” Trừng mắt tức giận nhìn cô.
“Dĩ nhiên không.”
“Vậy chị không đánh, sao em lại có biểu hiện như thất vọng vậy?” Ôn Ngọc Thanh dừng bước, nghiêm túc hỏi.
“Bởi vì bình thường chị luôn động thủ, cho tới bây giờ chị không phải là người phụ nữ thuỳ mị nha.”
“Hiện tại muốn thuỳ mị một chút, không được sao?”
“Không phải là không được, chẳng qua là chưa kịp thích ứng.” Cô thành thật thừa nhận.
Quay lưng đi, Ôn Ngọc Thanh có chút bất đắc dĩ thở dài, “Chị có Bảo Bảo, cho nên bắt đầu chú ý, hiểu chứ?” Nếu như không hiểu cũng là bình thường,
Sở đại tiểu thư chỉ giỏi trêu chọc người khác thôi.
Hôm nay ánh
mặt trời hơi gay gắy, đứng ở cửa bệnh viện, Ôn Ngọc Thanh mặc bộ đồ mát
mẻ áo sơmi không tay, quần màu trắng gạo, tóc dài kẹp ghim thành đuôi
ngựa, thả xuống ở phía sau. Vẻ mặt dịu dàng đặc trưng của người mẹ, lúc
nói chuyện thần thái xinh đẹp đáng yêu, đây chính là hình ảnh mà Sở
Thiên Hàn vừa xuống xe nhìn thấy.
“Thiên Bích, không nên ảnh hưởng chị dâu em dưỡng thai.”
“Sao anh lại tới đây?” Nhìn thấy anh xuất hiện ở cửa bệnh viện, gương mặt Ôn Ngọc Thanh kinh ngạc, cô chưa nói cho anh biết, chính là không muốn cho anh cùng đi nhưng khi thấy anh nháy mắt với Sở Thiên Bích, cô lập tức
biết mình bị bán đứng rồi.
“Anh, anh đừng qua sông rút cầu nha.”
Sở Thiên Bích biết điều chuẩn bị chuồn, vui vẻ đi quẹt thẻ. Hắc hắc,
khiến Ngọc Thanh trở thành chị dâu mình đúng là hành động thông minh,
hiện tại không cần lo lắng không có tiền tiêu.
“Như vậy là không
có nghĩa khí.” Ôn Ngọc Thanh bĩu môi. Sở đại tiểu thư thật sự rất quá
đáng, bán đứng cô sau đó không có nói xin lỗi.
“Bác sĩ nói sao?” Sở Thiên Hàn ôm vai cô, mắt mừng rỡ nhìn chằm chằm bụng cô.
“Anh đi mà hỏi bác sĩ.”
“Em không có nôn nghén, nghe nói rất đáng sợ.” Anh vui mừng nói.
Cô nhún nhún vai, “Cũng không chắc chắn, có người thời kỳ nôn nghén sẽ đẩy về sau.”
“Vậy sao? Cho nên vẫn là có thể xảy ra sao?” Sở Thiên Hàn quan tâm không biết dùng lời nói để diễn đạt.
“Dĩ nhiên.” Ôn Ngọc Thanh vừa trả lời vừa nhìn với ánh mắt nghi ngờ. Người
phụ nữ kia —— nhìn rất quen, đúng rồi, cô ta không phải là người mà Sở
Thiên Hàn vốn định cưới sao?
“Sở Thiên Hàn, anh tới bệnh viện để đưa tình nhân phá thai sao?” Giọng điệu không tốt hỏi người đàn ông bên cạnh.
Sở Thiên Hàn sửng sốt, nhìn người đứng ở cạnh xe mình, sau đó lộ ra vẻ mặt tươi cười đắc ý, “Bà xã, thật cao hứng khi em có biểu hiện ghen.”
“Cám ơn, nhưng em không hy vọng ăn quá nhiều loại dấm chua này, đối với dạ
dày không tốt.” Không khách khí đạp một phát lên giày da của người nào
đó, thậm chí cố ý dí mạnh chân.
“Bà xã. . . . . .” Giọng Sở Thiên Hàn nghiêm trọng lỗi nhịp.
“Anh cùng người này không phải là vô tình gặp nhau chứ, Đài Bắc lớn như vậy
muốn vô tình gặp, tỷ lệ thật sự không cao.” Ôn Ngọc Thanh cười, nhưng
ánh mắt cũng rất sắc bén nhìn chằm chằm Sở Thiên Hàn.
“Bọn anh
đúng là vô tình gặp nhau, tiện đường nên cho cô ấy đi nhờ.” Anh nửa thật nửa giả giải thích.”Mà bà xã, em phải chú ý dưỡng thai, không nên tùy
tiện tức giận.”
“Em đúng là đang tiến hành dưỡng thai, nói cho
bảo bảo trong bụng hiểu được phải bảo vệ quyền lợi của mình.” Cô nói hợp tình hợp lý.