Sở Thiên Hàn tăng nhanh tốc độ, tà ác muốn nhìn cô mất khống chế, cùng anh leo đến đỉnh dục vọng.
Anh ta không phải là người. Trong mắt cô để lộ ra điều đó, hung hăng lưu
lại dấu vết hoan ái trên lưng anh, rốt cuộc cũng phải phát ra thanh âm
mãnh liệt.
Người đàn ông thoả mãn gầm nhẹ, hoàn toàn giải phóng,
lật người nằm ở bên cạnh cô, đem hoàn toàn thương yêu kéo cô vào trong
ngực.
“Sở Thiên Hàn, tên khốn kiếp này, cách xa tôi xa.” Ôn Ngọc
Thanh tức giận nhìn người đàn ông bên cạnh, tay chân bủn rủn đến nỗi
ngay cả hơi sức đạp anh ra đều không làm được.
“Đừng làm rộn.” Anh trấn an vỗ vỗ đầu cô.
Đừng làm rộn? Rốt cuộc là ai đang nháo? Ôn Ngọc Thanh bốc hoả, không biết
lấy ở đâu ra sức lực, một cước liền đạp đem người lăn xuống giường, đem
chăn quấn lên người rồi nhảy xuống giường.
Sở Thiên Hàn vui sướng bật cười, đưa tay liền tóm được cô đang có ý đồ đi vào phòng tắm, hơi
dùng chút lực liền đem cô lần nữa kéo vào trong ngực, con ngươi đen lại, cười không có hảo ý, “Thì ra là, em mỗi lần nói mệt là gạt anh, tinh
thần rất tốt nha, vậy thì tái chiến mấy lần thôi.”
“A ——” Ôn Ngọc Thanh thét chói tai, tay chân luống cuống cầm chăn che thân.”Anh anh. . . . . . không biết xấu hổ. . . . . .” Ánh mắt cẩn thận liếc xuống vật
không nên ngắm. Vật kia lại có thể lại “Đứng dậy” rồi, rõ là. . . . . .
Mãnh liệt đem chăn gỡ ra, quẳng ra xa, anh lần nữa thành công đè trên người
cô, cười đến tà tứ, “Bà xã, cho anh ăn no là nghĩa vụ của em, không thể
giở trò nha.”
“Dục vọng của anh như động không đáy, ai có thể làm cho no bụng.” Cô tiếp tục giãy giụa, mặt cũng hồng đến giống như trái
cà chua.
“Em nha.” Đưa tay tóm hai tay của cô, cúi người hôn lên
hai mảnh môi đỏ mọng, lúc này có vẻ có chút om sòm, đem dáng vẻ không
cam lòng cùng tức giận của cô hết thảy nuốt vào bụng.
“A. . . . . . Nạt người. . . . . . Xuống địa ngục đi. . . . . . Dừng lại. . . . .
.” Ôn Ngọc Thanh tức giận miệng mắng lớn, không bao giờ nghĩ phải nhỏ
giọng lại, dù sao phòng ngủ cách âm rất tốt.
Một phòng toàn mùi
hoan ái, Ôn Ngọc Thanh nằm trên giường một chút động cũng không có, chỉ
có con ngươi phóng hoả để lộ ra một bụng đầy tức giận cùng không cam
lòng. Tại sao người đàn ông kia lại có tinh thần sảng khoái ôm chính
mình tự đi tắm, thuận tiện lau cho cô? Không công bằng!
“Bà xã, sắp đến giờ cơm trưa, em thật không dậy nổi sao?” Sở Thiên Hàn cười thoả mãn cúi người nhìn.
Cô không muốn động, không có nghĩa là cô không thể di chuyển, không nói hai lời, cầm gối ném qua.
Dễ dàng bắt được gối, anh cười đến vô cùng vui vẻ, hướng cô nháy mắt mấy
cái, suy nghĩ nói: “Bà xã, đột nhiên anh phát hiện ra, thể lực em hình
như tiềm lực vô hạn a.” Liếc qua thân thể của cô. Rõ ràng phải mệt mỏi
đến buồn ngủ —— ít nhất trước kia mỗi lần đều vậy, hiện tại anh không
thể không hoài nghi cô là cố ý giả bộ để gạt mình.
Trong lòng căng thẳng, Ôn Ngọc Thanh lấy tức giận che giấu sự hốt hoảng trong lòng, “Đầu heo toàn tình dục.”
“Em muốn cùng nhau đi xuống không?” Anh rất nghiêm túc hỏi.
“Đương nhiên là em muốn đi xuống, nếu không không phải là nói cho người phía
dưới biết vừa xảy ra chuyện gì sao?” Bất mãn lầu bầu, cô từ từ xuống
giường, mở tủ quần áo, cau mày quét qua những bộ quần áo kia, nhìn lại
toàn thân một chút không có một chỗ da thịt nào còn lành lặn, chán ghét
cầm lấy một bộ quần áo thoải mái, đây là Sở đại công tử nói rõ muốn mua
quần áo tình nhân, cô vô cùng chán ghét, nhưng trước mắt hình như chỉ có nó mới có thể che lấp dấu vết hoan ái trên người.
Nhìn vợ chồng
Sở thị một trước một sau xuống lầu, hơn nữa Sở mỗ tinh thần sảng khoái
đến thần tiên cũng biểu tình hâm mộ, Lý Tử Minh nở nụ cười ái muội.
Sở Thiên Hàn hảo tâm liếc nhìn hắn một cái, không thèm so đo.
“Thiếu phu nhân, Thiên Hàn cùng cô nói chuyện gì đến nửa ngày?” Lý Tử Minh
nhìn đồng hồ một chút, tiếp tục nói: “Gần hai giờ đồng hồ a.”
Lạnh lùng liếc xéo hắn một cái, Ôn Ngọc Thanh thản nhiên nói: “Nếu có thể
nói cho anh biết thì vừa rồi anh ấy đã nói ở phòng khách.”
Lý Tử
Minh cảm thấy xấu hổ sờ sờ mũi. Vị Sở thái thái này có chút sắc sảo, cảm giác không phải là người dễ bị người khác ăn hiếp.
“Ngọc Thanh, buổi chiều chúng ta đi dạo phố.” Sở Thiên Bích vui vẻ nằm sấp quay lại.
Ôn Ngọc Thanh thờ ơ nói: “Chị nhớ hình như anh trai em muốn giảm một nửa tiền tiêu vặt của ai đấy.”
“Dùng của chị mà.” Sở Thiên Bích cười nói.
Khoé miệng khẽ giật, cô bất đắc dĩ lắc đầu. Thôi, dù sao hóa đơn cũng không
phải là mình trả, không bằng để Thiên Bích dùng, thuận tiện giúp mình xả tức.
“Em gái, anh nói em có thể dùng thẻ của chị dâu sao?” Sở Thiên Hàn nhìn sang.
“Cũng không nói không thể dùng a, còn nữa, tại sao anh không chịu cho em thẻ phụ?” Sở Thiên Bích nhảy về phía trước.
“Về sau ông xã em sẽ cho.” Sở Thiên Hàn nhún nhún vai. Thẻ phụ anh chỉ đưa bà xã của mình.
Sở Thiên Bích bị động đến tự ái lập tức nói: “Em nhất định phải gả cho một người cực kỳ giàu có.”
“Vậy thì cố gắng đi câu rùa vàng là được rồi, chỉ cần em tham gia vào các vũ hội dạ tiệc thượng lưu, mỗi một lần luôn có cơ hội gặp được, chúc em
may mắn”. Bĩu môi, Ôn Ngọc Thanh không thế nào nghiêm túc đề nghị.
Sở Thiên Bích bị đả kích, “Tại những nơi đó toàn là người không ra gì,
tinh thông mọi trò ăn chơi, so với em còn có thể tồi tệ hơn, em gả để
nuôi hắn sao?”
Lý Tử Minh mặt chế nhạo, nói nhỏ: “Thiên Bích, mặc dù em học hành không đến nơi đến chốn, nhưng cũng tự biết mình biết ta nha.”
“Lý Tử Minh đáng chết, anh rất vui khi trong lòng em đau khổ phải hay
không?” Sở Thiên Bích hung hãn nhào qua. Tức chết cô, ba ngày hai bữa
liền tới cửa đả kích cô, quả thật cho là cô cùng sủng vật để giết thời
gian là giống nhau.
Ôn Ngọc Thanh nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ nhìn hai người đùa giỡn.
“Em có cảm giác bọn họ rất xứng đôi hay không?”
Đột nhiên giọng nói Sở Thiên Hàn xuất hiện ở bên tai, dọa cho cô sợ đến tức giận trừng mắt nhìn anh, “Anh không thể đánh tiếng trước sao?” Kể
từ khi tới Sở gia, hệ thống thần kinh của cô trước nay chưa có khiêu
chiến, chuyện cũ lại thường nhảy ra để cho cô buồn bực.
“Ông chủ, bà chủ, cơm được rồi, muốn ăn cơm chưa?” Vú Trình cung kính đứng ở trước mặt chủ nhân hỏi.
Sở ba nhìn sang Sở mẹ, Sở mẹ nhìn sang ông, đồng loạt nhìn xuống bụng,
đồng thời buồn bực than thở, vừa mới ăn dưa hấu quá nhiều, dường như
chưa tiêu hoá hết.
“Ăn cơm thôi.” Sở Thiên Hàn mở miệng. Anh đói bụng, vừa rồi thể lực tiêu hao quá nhiều, anh muốn bổ sung năng lượng.
Ôn Ngọc Thanh thầm than, đối với vú Trình mỉm cười, ” Vú Trình, buổi chiều nhớ chuẩn bị thêm đồ ăn cho ba mẹ.” Rất khó cự tuyệt ánh mắt cha mẹ
chồng, cảm giác nếu không thỏa tâm nguyện của bọn họ hẳn sẽ rất tàn
nhẫn.
“Em sẽ làm hư bọn họ.” Sở Thiên Hàn lắc đầu, ánh mắt có chút không đồng ý.
Cô xem thường bĩu môi. Không tới hai tháng, sẽ không làm hư bọn họ, khoảng cách mình rời đi càng lúc càng gần, cô đột nhiên có chút không muốn rời đi, chán ghét khinh bỉ, tự rủa mình hai tiếng.
Sở Thiên Hàn
cứng rắn bắt được tay của cô, đáy mắt thiêu đốt chính là không thể bỏ
qua Liệt Diễm. Cô đang suy nghĩ chuyện rời đi, trước đây không lâu vẫn
còn ở dưới người mình thân hình quyến rũ rên rỉ, quay sang lại là thái
độ phân biệt rõ ràng, anh ghét tình hình như vậy, vô cùng ghét.
Buồn bực nhìn ánh mắt tức giận của anh, “Làm sao vậy?”
Cố gắng đè nén tức giận xuống, buông tay ra, anh chuyển sang ôm vai cô,
cười nói: “Không có sao, đi ăn thôi.” Anh sẽ không cho phép cô rời đi,
cô tốt nhất là sớm chấp nhận, đời này chỉ có thể làm con dâu Sở gia.
“Ngọc Thanh, khẩu vị thật tốt, vừa rồi rõ ràng cùng chúng ta ăn nhiều thứ a.” Trên bàn cơm Sở Thiên Bích vô cùng khâm phục nhìn người đang vùi đầu
vào ăn cơm.
Ôn Ngọc Thanh không được tự nhiên hơi mím môi, không để ý đến.
Lý Tử Minh trong đầu buồn bực cười trộm. Cô gái ngốc này, đó là bởi vì
người khác làm cho chị dâu cô tiêu hao quá nhiều thể lực chứ sao.
Sở Thiên Hàn không để lại dấu vết ở dưới bàn đá hắn một cước, vẻ mặt Lý Tử Minh lập tức khôi phục bình thường, chuyên tâm ăn cơm.
Cơm nước
nhanh chóng kết thúc, Ôn Ngọc Thanh đứng dậy đi lên lầu, chỉ chốc lát
sau xuống, đem một tấm thẻ đưa cho Sở Thiên Bích, “Thiên Bích, buổi
chiều chị có việc, không cùng em đi dạo phố được, thẻ cho em.”
“Một người đi dạo rất buồn.” Sở Thiên Bích oán trách.
Cô khẽ cười nói: “Chị cảm thấy em đi một mình vô cùng thoải mái vui vẻ, có phải cảm thấy không có ai giúp mang đồ rất phiền toái hay không?”
Sở Thiên Bích cười có chút chột dạ.
“Chị tin tưởng Lý tiên sinh sẽ rất vui lòng đưa em đi dạo.” Ôn Ngọc Thanh
cười tao nhã nhìn Lý Tử Minh, lập tức cảm nhận được bản thân cùng bạn
tốt Sở Thiên Hàn giống nhau.
“Buổi chiều anh vừa đúng không có việc gì.” Anh biết nghe lời đáp lại.
Sở Thiên Bích suy sụp. Cô không muốn cùng người đàn ông này đi dạo.
“Ngọc Thanh, buổi chiều rốt cuộc có chuyện gì à?” Cô trơ mặt lắc lắc cánh tay chị dâu.
“Khang học tỷ tìm chị uống trà.”
“Không cho phép em đi.” Sở Thiên Hàn lập tức phản đối. Căn cứ vào những gì
anh quan sát, người phụ nữ kia ý không ở trong lời, cô ta hi vọng lấy
được là bà xã của mình! Anh tuyệt đối không dễ dàng tha thứ, đầu năm nay còn phải cùng phụ nữ giành bà xã, thật là bất đắc dĩ.
“Nè, Ngọc Thanh, chị không sợ bị cô ta tạt axit à?” Sở Thiên Bích hỏi.
Ôn Ngọc Thanh cười chắc chắc, “Cô ấy sẽ không làm vậy.”
Sở Thiên Hàn bực tức trong lòng. Cái loại phụ nữ biến thái kia dĩ nhiên sẽ không, cô ta chỉ nghĩ làm như thế nào phá hoại tình cảm vợ chồng anh,
sau đó lấy được Ôn Ngọc Thanh.
“Em đi cùng chị được không?” Sở Thiên Bích đột nhiên phát hiện chuyện đi dạo phố không thú vị bằng chuyện này.
Ôn Ngọc Thanh kiên quyết lắc đầu, “Không được.”
“Anh đi cùng em?” Sở Thiên Hàn xung phong nhận việc.
“Càng không được, hai người phụ nữ hẹn hò anh đi cùng làm gì?” Cô lườm anh một cái.
Nhưng người phụ nữ kia là biến thái! Sở Thiên Hàn lần đầu không thể nói ra ngoài, trong lòng thật khó chịu a.
“Đúng là, anh, khi đàn ông các anh uống rượu, phụ nữ chúng em cũng sẽ không đi cùng nha.” Sở Thiên Bích chen vào
“Tháng sau trên tài khoản của em không có một xu.” Sở Thiên Hàn lộ nụ cười thản nhiên đối với em gái nói.
“A ——” Sở Thiên Bích cực kỳ bi thảm thét chói tai. Không có tiền? Trực tiếp giết chết cô còn hơn.
“Thẻ của chị, em cầm.” Ôn Ngọc Thanh lúc này vô cùng thản nhiên thành người hậu phương.
Phần cơm của Lý Tử Minh thiếu chút nữa phun ra. Vị Sở thái thái rõ ràng cùng ông xã đối kháng, bội phục, bội phục.
“Ngọc Thanh, chị thật tốt.” Sở Thiên Bích mừng như điên lao về phía vị thiên
sứ trong lòng, tặng cô một cái ôm, khiến anh trai trong nháy mắt sắc mặt xanh mét.
“Thiên Bích, nếu như em không muốn về sau cũng không
tiền xài, tốt nhất buông chị dâu em ra.” Lý Tử Minh ho nhẹ hai tiếng,
quyết định cứu vị tiểu thư ngu ngốc này.
Sở Thiên Bích lập tức buông Ôn Ngọc Thanh ra.
Sở Thiên Hàn đem bà xã nhét vào trong ngực, kể từ khi biết tính cách thật
của Khang Nhạc Di, anh bây giờ đối với cái ôm đồng tính với bà xã mình
luôn đề phòng, cho dù là em gái của mình cũng không thể được.
Đột nhiên nhớ lại từ hồi lớp mười em gái anh bắt đầu há mồm ngậm miệng đều
Ngọc Thanh này, Ngọc Thanh nọ, cho tới bây giờ loại thái độ cuồng nhiệt
cũng không có biến mất. . . . . . tinh mâu bán mị. Chẳng lẽ Thiên Bích
đồng tính. . . . . . Không được, anh tuyệt đối không cho phép em gái anh có loại háo sắc kia, hơn nữa đối tượng có thể là bà xã của mình.
“Tử Minh, tới đây.” Ngoắc ngoắc tay, ý bảo có lời mật đàm.
Lý Tử Minh buông chén đũa xuống, đi theo anh vào thư phòng.
“Ngọc Thanh, anh trai làm cái gì?”
“Người bị điên.” Ôn Ngọc Thanh khẽ nói, giơ lên khóe miệng lại mang nụ cười
xấu xa. Xem ra, anh hình như là biết Khang Nhạc Di đồng tính, thậm chí
em gái mình cũng đề phòng, thực sự làm cho người ta không biết nên khóc
hay cười.