Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

Chương 76: Học Bổ Túc Làm Ba



Đông Lí Lê Hân mấp máy môi, hắn vốn chỉ là lo lắng bảo bối có thể sẽ không cách nào chịu đựng được sức nặng của chăn. Lại suýt nữa mang đến nguy hiểm lớn hơn cho bảo bối. Lấy hình thể hắn, nếu không cẩn thận đụng vào bảo bối, nhất định sẽ bị thương.

“Còn có chăn quá lớn, Nini đắp không ấm.” Lan Sơ nhấc cái chăn lại dài vừa rộng của Đông Lí Lê Hân, lúc đầu Đông Lí Lê Hân và bảo bối cùng nằm ở trên giường, cho nên cô thấy không sao cả. Hiện tại Đông Lí Lê Hân xuống giường, cô lập tức phát hiện vấn đề.

“Tôi không có chăn nhỏ.” Đông Lí Lê Hân trả lời có chút bất đắc dĩ, đây là lần đầu tiên cục cưng đến nhà hắn, hắn hoàn toàn không biết mình cần chuẩn bị những thứ gì. Lan Sơ trước đó cũng không có nhắc nhở. Mà chính hắn, vui vẻ suy nghĩ nhanh một chút được nhìn thấy bảo bối, dĩ nhiên là không nghĩ tới chuyện khác rồi.

Lan Sơ suy nghĩ một chút, nói: “Anh lấy áo choàng tắm ra đây? Lấy áo choàng tắm của anh đắp cho Nini.”

“Được.” Đông Lí Lê Hân gật đầu một cái, xoay người từ trong tủ quần áo cầm hai áo choàng tắm hoàn toàn mới ra ngoài.

Lan Sơ sờ sờ chất liệu vải của áo choàng tắm Đông Lí Lê Hân lấy tới, hỏi: “Thế nào đều là hoàn toàn mới hay sao?” Mặc dù chất liệu vải mới rất mềm mại, nhưng so với sợi vải áo choàng tắm đã qua nước mà nói, vẫn là kém một chút.

Đông Lí Lê Hân không rõ chân tướng nhìn Lan Sơ, hoàn toàn mới là không tốt sao?

“Để tôi xem.” Lan Sơ lại hít hà mùi vị áo choàng tắm, quả quyết đẩy tay Đông Lí Lê Hân ra. Chất liệu cao cấp tới đâu, cũng vẫn sẽ có một tia mùi vị lúc sản xuất.

“Tại sao?” Đông Lí Lê Hân không hiểu, chẳng lẽ là hai cái áo choàng tắm hoàn toàn mới chất lượng không tốt sao? Hắn không thấy như vậy.

Lan Sơ cười cười, trả lời: “Giặt qua nước mới hoàn toàn sạch sẽ.” Không có tự mình chăm sóc bảo bối, quả nhiên cái gì cũng không hiểu. Mình mới mua quần áo cũng không thể lập tức liền mặc vào, huống chi là đồ vật cho bảo bối dùng?

“A.” Đông Lí Lê Hân còn chưa phải quá hiểu, nhưng hắn nghe lời đi đổi hai áo choàng tắm đã giặt tới đây.

Lan Sơ cầm lấy áo choàng tắm, vén chăn lên thì mới phát hiện, Đông Lí Lê Hân thế nhưng lại để bảo bối mặc áo khoác đi ngủ. Vì vậy, cô lại không nhịn được nói nhỏ. “Thế nào chưa cởi áo cho Nini, sau khi tỉnh ngủ dễ dàng bị lạnh.” Mặc dù bây giờ đã là đầu mùa hè rồi, nhưng khí trời vẫn có một chút lạnh lẽo , không thể quá mức khinh thường.

“Tôi sẽ không cởi.” Đông Lí Lê Hân nói thật, bảo bối nhỏ như vậy nhu nhược thế kia, hắn không dám dùng một chút hơi sức.

“Anh cái người làm ba này, thậm chí ngay cả quần áo cũng sẽ không cởi.” Lan Sơ liếc mắt, Đông Lí Lê Hân thật sự đúng là mới vào cửa làm ba, xem ra cô phải học bổ túc cho hắn thật tốt mới được. Không thể chỉ là sẽ cùng bảo bối chơi, cái gì khác cũng sẽ không làm.

Đông Lí Lê Hân không có đáp lời, bảo bối không có ở bên cạnh, những chuyện này hắn căn bản không thể nào biết được.

“Tới đây, nhìn kỹ lắm.” Lan Sơ vỗ vỗ vị trí bên cạnh bảo bối, ý bảo Đông Lí Lê Hân ngồi xuống nghiêm túc học. Trước kia có thể sẽ không, nhưng về sau hắn phải hội.

Đông Lí Lê Hân yên lặng ngồi xuống vị trí Lan Sơ chỉ định, chăm chú nhìn mỗi một động tác của Lan Sơ.

Vì để cho Đông Lí Lê Hân có thể học dễ dàng hơn, Lan Sơ cố ý thả chậm tốc độ, từng điểm từng điểm đem áo khoác của bảo bối cởi ra. Sau khi cởi xong hết, cô lại từ từ lần nữa đem áo khoác mặc vào cho bảo bối. Lặp lại hai lần, mới hướng Đông Lí Lê Hân nói: “Đến, anh hãy thử xem nhìn.”

Đông Lí Lê Hân ngẩng đầu nhìn Lan Sơ một cái, cầm lấy áo khoác của bảo bối, thận trọng hướng trên người của bảo bối. Mặc dù đã xem qua ba lượt, nhưng tự mình động thủ cũng sẽ là một chuyện khác. Hắn quá lo lắng sức lực trên tay mình có thể sẽ thương tổn tới bảo bối, cho tới khi hắn vẫn là bộ dạng giống như trước thời điểm mình cởi quần áo cho bảo bối, mặc vào như thế nào, cũng không có biện pháp cầm quần áo mặc lên trên người của bảo bối đi.

Thấy thế, Lan Sơ đơn giản nắm tay Đông Lí Lê Hân, tay cầm tay mang theo hắn mặc quần áo cho bảo bối. Mặc dù tốc độ chậm chút, nhưng cũng miễn cưỡng mặc xong quần áo cho bảo bối. Tiếp đó, cô tiếp tục nắm tay Đông Lí Lê Hân, hướng dẫn hắn cởi quần áo cho bảo bối. Sau khi lặp lại luyện tập bốn năm lần, Đông Lí Lê Hân cơ bản có thể linh hoạt mặc quần áo cùng cởi quần áo cho bảo bối.

Thật may là bảo bối ngủ say, Đông Lí Lê Hân và Lan Sơ lặp lại giày vò như vậy, thế nhưng cũng không còn bị làm tỉnh. Khiến Đông Lí Lê Hân lại lo lắng vô ích.

Lan Sơ đắp áo choàng tắm của Đông Lí Lê Hân cho bảo bối, nói: “Chờ Nini tỉnh ngủ, tôi lại dạy anh thay ta cho Nini như thế nào, bú sữa, cho ăn bữa phụ, còn có tắm rửa.” Hôm nay cô cần phải huấn luyện Đông Lí Lê Hân học bổ túc sơ cấp thành ba.

Đông Lí Lê Hân ngẩn người, không khỏi có chút hưng phấn, lại có chút luống cuống. Không nghĩ tới Lan Sơ sẽ nguyện ý dạy hắn những chuyện này. Hắn nhất định phải mau học được chăm sóc bảo bối như thế nào.

“Nếu như về sau mỗi Chủ nhật anh đều muốn thấy Nini, tốt nhất là ở phòng ngủ của anh chuẩn bị một giường trẻ con, nếu không Nini cũng chưa có nơi ngủ.” Lan Sơ nhìn chung quanh phòng ngủ của Đông Lí Lê Hân một cái đơn giản mà có chút lạnh lẽo, bắt đầu giao phó chi tiết vấn đề. Tin tưởng về sau từng chủ nhật, Đông Lí Lê Hân cũng sẽ rất muốn cùng bảo bối gặp mặt. Trước khi bảo bối hiểu chuyện, mỗi chủ nhật cũng để cho bảo bối tới nhà Đông Lí Lê Hân ở hai ngày, cô ngược lại có thể đồng ý.

“Được.” Đông Lí Lê Hân gật đầu một cái, lập tức cầm lấy điện thoại cá nhân của mình, nhanh chóng gửi cho Uông Tĩnh Phong một cái tin nhắn.

Cho là Đông Lí Lê Hân đang dùng điện thoại di động ghi chép, Lan Sơ hài lòng giơ giơ lên khóe miệng, tiếp tục nói. “Nếu như muốn mang Nini đi ra bên ngoài tản bộ, tốt nhất chuẩn bị một cái xe đẩy nữa. Vẫn ôm ở trên người, khẳng định là không có thuận tiện bằng xe đẩy. Chỉ là nếu anh có hơi sức, có thể vẫn ôm. Hoặc là dùng khăn lưng vác ở trên người.”

Đông Lí Lê Hân tưởng tượng một chút hình dáng khăn lưng, hỏi: “Dùng khăn lưng. . . . . . Nini sẽ thoải mái sao?” So với khăn lưng mà nói, hẳn là dùng cánh tay ôm thoải mái hơn thôi.

“Dùng khăn lưng ôm cõng sẽ thoải mái nhất, nhưng mà bây giờ khí trời tương đối nóng, không thích hợp khăn lưng. Anh có thể xem chất liệu vải làm khăn lưng một chút phải tương đối mềm mại một chút, ôm Nini ở trước mặt, như vậy tầm mắt Nini sẽ rất rộng, có thể để cho nó hấp thu rất nhiều sự vật mới mẻ.” Lan Sơ tuyệt đối là thầy giáo tốt một trăm phân, không keo kiệt chút nào đem kinh nghiệm mình chăm sóc bảo bối. Chỉ giáo cho Đông Lí Lê Hân, về sau chủ nhật cô sẽ có thời gian làm chuyện của mình. Cô đều đã rất lâu không có làm thí nghiệm bảo bối rồi.

“Được.” Đông Lí Lê Hân lập tức lại chuẩn bị gửi gửi cho Uông Tĩnh Phong một cái tin nhắn khác. Bất luận cái gì chuyện, chỉ cần là đối với Nini sẽ tốt, hắn sẽ làm tốt tất cả.

“Anh trông Nini đi, tôi đến phòng khách đi nằm.” Lan Sơ chợt ngáp một cái thật dài, nói xong, đứng dậy liền hướng bên ngoài đi. Sau khi ănn uống no đủ sẽ là dễ dàng mệt rã rời, cô phải tìm nơi ngủ bù mới được. Một mình mang bảo bối, tiêu phí không ít tinh lực. Nếu trước mắt có Đông Lí Lê Hân trông coi giúp, vậy cô cũng không cần hao nhiều tâm tư như vậy.

Đông Lí Lê Hân nhìn Lan Sơ đã đi ra khỏi phòng ngủ của hắn một chút, lại nhìn một chút bảo bối ở trên giường vẫn như cũ ngủ rất say sưa. Có chút không biết làm sao. Ngộ nhỡ bảo bối tỉnh lại trước so với Lan Sơ thì làm thế nào? Mà ở trước khi bảo bối tỉnh lại, hắn phải làm cái gì?

Sợ mình sẽ ngủ lần nữa, Đông Lí Lê Hân cầm một quyển sách, mang cái ghế. Vừa đọc sách, vừa coi chừng bảo bối. Chỉ là, sự chú ý của hắn căn bản đều ở trên người của bảo bối, cơ hồ không làm sao xem sách.

Đảo mắt, một giờ trôi qua. Trên giường bảo bối đột nhiên nhẹ nhàng vẫy một cái tay nhỏ bé, mở mắt.

Đông Lí Lê Hân sửng sốt, vội vàng ném sách xuống, nhưng không biết phải làm gì.

Bảo bối chớp một đôi mắt to trong suốt, nhìn Đông Lí Lê Hân, không khóc cũng không náo. Chốc lát, ngược lại ê a nở nụ cười. Đôi tay không ngừng hướng phương hướng Đông Lí Lê Hân bắt đầu quơ múa.

Thấy thế, Đông Lí Lê Hân vội vàng đưa tay chuẩn bị ôm bảo bối lên. Khi hắn kéo áo choàng tắm đắp người bảo bối thì mới phản ứng kịp, bảo bối còn không có mặc áo khoác. Vì vậy, hắn trước lấy áo khoác của bảo bối, hơi có chút thấp thỏm mặc quần áo cho bảo bối, sau đó mới từ trên giường bế nó lên.

Cũng là vào lúc này, Đông Lí Lê Hân mờ ảo mà cảm thấy mình hình như ngửi thấy một cỗ mùi có chút thối thúi. Hắn hướng trên người của bảo bối hít hà, phát hiện mùi vị là từ trên người của bảo bối tản mát ra. Hắn không khỏi nhìn lên nhìn xuống bảo bối đánh giá một chút, lập tức liên tưởng đến, bảo bối tựa hồ phải thay đổi tã rồi. Nhưng là hắn sẽ không đổi, hơn nữa trong phòng ngủ của hắn cũng không có tã của nhóc con. Hắn chỉ có thể ôm bảo bối nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ của hắn, chạy đến phòng khách lầu hai đi tìm Lan Sơ.

May mắn Lan Sơ từng ở qua mấy lần cái gian phòng khách kia, Đông Lí Lê Hân trực tiếp liền đi tìm cô. Nhưng là, trên giường Lan Sơ lại một bộ dáng rõ ràng ngủ rất say, thậm chí còn hơi ngáy khò khò.

Đông Lí Lê Hân nhẹ nhàng lắc lắc bả vai Lan Sơ, nói: “Lan Sơ, Nini hình như phải thay đổi tã rồi.”

Cũng không biết là Đông Lí Lê Hân lay lực độ quá nhẹ, hay là Lan Sơ ngủ quá sâu rồi, cô thế nhưng không có một chút xíu phản ứng. Hoàn toàn không có dấu hiệu muốn tỉnh táo.

“Lan Sơ, mau tỉnh lại, Nini phải thay đổi tã rồi, Lan Sơ!” Bất đắc dĩ, Đông Lí Lê Hân chỉ có thể gia tăng lực độ lay động thân thể Lan Sơ, âm lượng cũng đi theo tăng lên mấy đề xi ben.

Nhưng là, trên giường Lan Sơ vẫn không có phản ứng.

Tư thế một tay ôm bảo bối, khom lưng lay động Lan Sơ, thật sự không thế nào dễ dàng. Vì vậy, Đông Lí Lê Hân nghĩ đến trước tiên đem bảo bối thả vào bên người Lan Sơ, lại nghĩ biện pháp đánh thức Lan Sơ. Kết quả, bảo bối lại bắt lấy quần áo của hắn, không chịu xuống. Mà lúc này, một cái tay của Đông Lí Lê Hân, đã chống ở trên chăn.

Đang lúc Đông Lí Lê Hân không biết nên ôm bảo bối của mình không chịu phối hợp như thế nào cho phải, trên giường Lan Sơ đột nhiên trở mình một cái. Cô nghiêng người, lập tức làm động tới ngăn chặn Đông Lí Lê Hân kéo cái chăn. Đông Lí Lê Hân không hề phòng bị, trên tay đột nhiên vừa trợt, trọng tâm cả người liền đánh về phía Lan Sơ ở trên giường. Một giây kế tiếp, hắn cảm thấy đôi môi của mình, giống như đụng phải một thứ hết sức mềm mại gì đó. Âm ấm làm trơn mềm, mang theo một tia mùi thơm thoang thoảng, rất thoải mái, rất mê người.

Đông Lí Lê Hân trong lòng chấn động, lập tức thẳng người lên. Quả nhiên, trận kia mềm mại chính là đôi môi Lan Sơ. Cúi đầu nhìn lại bảo bối ở trong ngực, nó vẫn như cũ bắt lấy quần áo của hắn không chịu buông tay nhỏ bé ra.

Đại khái là vừa rồi bị Đông Lí Lê Hân đột nhiên đè ép như vậy, Lan Sơ chợt chầm chậm mở hai mắt ra. Nhìn Đông Lí Lê Hân ôm bảo bối đứng ở trước giường, cô không khỏi xoa xoa cặp mắt. Phát hiện mình không phải đang nằm mơ, vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra. “A, Nini đã tỉnh à nha?”

“Nini hình như phải thay đổi tã rồi.” Đông Lí Lê Hân mấp máy môi, không nhịn được có chút khẩn trương.

“Vậy thì thật là tốt, anh bây giờ mà có thể học một ít làm thế nào thay tã cho Nini.” Lan Sơ cười cười, lập tức từ trên giường nhảy xuống. Đầu tiên cô từ trong phòng tắm cầm một cái khăn tắm sạch sẽ trải lên trên giường, tiếp đó, cô cầm lấy túi của mình, lục từ trong túi lấy ra tã sạch sẽ, khăn giấy ướt, phấn xoa người cùng túi rác nhỏ. Từng thứ một thứ đặt ở bên cạnh khăn tắm. Làm xong những thứ này, sau đó Lan Sơ bắt đầu chỉ huy Đông Lí Lê Hân. “Đến, đem Nini thả vào trên khăn tắm.”

Đông Lí Lê Hân gật đầu một cái, muốn đem bảo bối thả vào trên khăn tắm. Nhưng chưa từng nghĩ, bảo bối vẫn như cũ nắm thật chặt quần áo của hắn.

“Nini làm sao sẽ thích anh như vậy?” Lan Sơ tò mò nháy mắt hai cái, ôm thân thể bảo bối, giúp đỡ Đông Lí Lê Hân cùng nhau đặt xuống dưới. “Nini, thay tã nha.”

Dưới sự nỗ lực cùng nhau của Đông Lí Lê Hân và Lan Sơ hai người, bảo bối cuối cùng không địch lại, vẻ mặt không cam lòng bị bỏ vào trên khăn tắm.

Trong lòng Lan Sơ không khỏi có chút bất bình, cô ngày ngày hầu hạ tên tiểu tử này, cũng còn không thấy tiểu tử dính cô như vậy. Đông Lí Lê Hân mới ôm cho tới trưa, thậm chí ngay cả buông ra một cái cũng không chịu. Nếu không phải là ngay trước mặt Đông Lí Lê Hân, cô nhất định phải đánh cái mông nhỏ của nó.

“Đem váy Nini kéo lên, đem ta trên trên người nó cởi ra.” Vốn là Lan Sơ còn muốn làm mẫu cho Đông Lí Lê Hân trước, nhưng nếu nó thích hắn như vậy, vậy cô cũng không còn cần thiết làm mẫu làm cái gì rồi.

Đông Lí Lê Hân tự nhiên không thể nào biết được trong lòng Lan Sơ đang suy nghĩ gì, hắn lập tức căn cứ theo chỉ thị của Lan Sơ kéo váy của bảo bối. Cẩn thận, miễn cưỡng đem tã trên người trên người bảo bối kéo xuống. Quả nhiên, kéo tã xuống thấy thối thối. Kỳ quái là rõ ràng hắn phải cảm thấy ghê tởm, nhưng trong lòng hắn lại không có cảm giác bài xích chút nào.

Thấy Đông Lí Lê Hân đem tã bỏ vào túi rác, sau đó Lan Sơ tiếp tục chỉ huy. “Sau đó dùng khăn giấy ướt lau sạch sẽ cái mông của Nini, rồi xoa phấn lên người, mặc tã sạch sẽ là được.” Với lần đầu tiên mà nói, Đông Lí Lê Hân làm coi như không tệ. Nếu như chuyện về sau cũng có thể làm thuận lợi, vậy thì không có vấn đề gì rồi. Đổi thêm mấy lần nữa, nhất định có thể lên tay.

Cũng may, Đông Lí Lê Hân không có phụ sự kỳ vọng của Lan Sơ. Mặc dù làm xong tất cả mọi chuyện, không phải vô cùng trôi chảy, nhưng cũng không có xuất hiện vấn đề lớn lao gì.

Thay tã sạch sẽ, bảo bối hiển nhiên vô cùng cao hứng. Không ngừng đạp chân nhỏ, ê a cười cười.

“Không tệ không tệ, rất có tiền đồ.” Lan Sơ không nhịn được dùng sức vỗ vỗ bả vai Đông Lí Lê Hân, tán dương đôi câu. Thật không nghĩ tới người như Đông Lí Lê Hân, cư nhiên với những chuyện của bảo bối lại có thể tỉ mỉ, kiên nhẫn như vậy. Xem ra, Đông Lí Lê Hân thật sự rất thích bảo bối. Nếu không, đoán chừng hắn cũng không chịu thay tã cho bảo bối. Kéo tã thối, vẻ mặt cũng không đổi. Cho dù trong lòng thương yêu chăng nữa, thời điểm đối mặt với mùi thối, cũng không thể có tâm tình tốt gì. Hơn nữa, ở trong ấn tượng của cô, tính khí của Đông Lí Lê Hân ác liệt tới cực điểm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.