Tổng Giám Đốc, Ăn Trước Yêu Sau

Chương 103: Anh ấy quá hư!



“Anh, anh không nhầm chứ?” Hạ Ngưng Âm không thể tin vào mắt mình, thật không dễ gì mới quay lại là mình, “Anh lấy ra hơi nhiều thì phải?”

“Em cảm thấy thế nào?” Tư Khảm Hàn hỏi ngược lại.

Hạ Ngưng Âm vẫn cảm thấy không thể tin được, lúc mười chín tuổi không phải đang đi học đại học sao? “Anh mới 19 tuổi? Không thể nào? Chẳng phải anh tiếp nhận tập đoàn Tư thị từ rất lâu rồi sao? Nói thế nào nhỉ, nhìn anh thế nào cũng không giống 19 à?”

Vốn dĩ anh cũng không muốn giải thích, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nàng dường như rất có hứng thú với chuyện của anh, hất mặt có chút không tự nhiên, không mặn không nhạt kể cho cô nghe: “Ba năm, hôm anh sinh nhật 16 tuổi, ba đã giao tập đoàn Tư thị cho anh rồi.”

“16 tuổi? Tại sao? !” Hạ Ngưng Âm cáng thêm không thể tin được nữa, một tên nhóc 16 tuổi đầu chỉ để mọc tóc thì có thể làm gì? Có chút hoài nghi lời từ miệng anh, đầu óc của ba anh có vấn đề đúng không, tập đoàn Tư thị cũng đâu phải đồ chơi, sao có thể coi như trò đùa như vậy, bảo anh tiếp nhận anh liền tiếp nhận, cứ cho là ba anh bảo anh tiếp nhận, những cổ đông khác cũng chấp nhận sao.

“Anh thích!” Không biết giải thích như thế nào cho cô, ánh mắt Tư Khảm Hàn lạnh lùng chớp chớp, có chút không yên tâm nhìn cô, quả nhiên, lập tức anh nhìn thấy uất ức trong mắt cô, bĩu môi, anh không có thói quen giải thích, nhưng vì không muốn cô suy nghĩ nhiều, trên mặt thoáng tia phân vân, một lúc lâu sau mới nói: “Anh. . . . . . Tóm lại là không phải cái ý em đang nghĩ tới, em bị loạn như tơ vò rồi, cứ từ từ, từ từ rồi anh sẽ nói cho em biết, còn bây giờ không phải lúc.”

“Thôi, không nói rõ được thì không cần nói nữa.” Trong lồng ngực có chút buồn khổ, nói không để ý là gạt người, nhưng anh không muốn nhiều lời giải thích, cho dù cô cố chấp biết đáp án cũng đâu có lợi gì? Huống hồ, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, tuy là đang ở cùng nhau, cũng không nhất thiết cái gì cũng phải nói thật với cô, mặc dù nghĩ như vậy, vốn dĩ là kiếm cớ cho bản thân, nhưng càng nghĩ lại càng buồn bực, ngược lại càng để ý hơn, không khỏi nghi ngờ, anh kết giao với cô là nghiêm túc sao? Hay chỉ là chơi đùa một thút mà thôi? Căn bản là anh không muốn cùng cô gặp gỡ đi lại? Hơn nữa, anh mới mười chín tuổi, còn trẻ như vậy, lại có địa vị xã hội, dáng dấp lại đẹp trai không gì sánh nổi như thế, cô muốn hỏi anh, rốt cuộc anh nhìn trúng điểm nào của cô?

Yên tĩnh đến quỷ dị, Tư Khảm Hàn trầm mặc, hiện tại anh không thể nói, nếu lỡ nói rồi, tìm hiểu nguồn gốc, cô sẽ phát hiện rất nhiều bí mật của anh, cũng không phải anh không muốn nói cho cô biết, chỉ là hiện tại không thích hợp, anh không muốn làm cô lo lắng.

Nhìn bóng dáng cô đơn của cô, Tư Khảm Hàn tự hỏi chính mình, thật sự không nói cho cô sao? Nhưng, anh không thể, kế hoạch anh đã nỗ lực ba năm, không cho phép anh có một tia do dự, sau khi chuyện này qua đi, chỉ cần cô muốn biết, anh sẽ tuyệt đối không giấu diếm cô.

Gác chuyện buồn bực qua một bên anh kéo Hạ Ngưng Âm vào trong ngực, ánh mắt mang theo chút áy náy cùng do dự, mí mắt rũ xuống, khuôn mặt tuấn tú vùi vào mái tóc đen dày của cô, giọng nói mê người thì thầm bên tai cô: “Qua một khoảng thời gian nữa anh sẽ nói cho em có được không? Nếu khiến em buồn phiền là anh không tốt, từ từ anh sẽ cho em đáp án tốt nhất, đừng suy nghĩ quá nhiều, được không.”

Thanh âm Tư Khảm Hàn quá mức dịu dàng, trấn an chua xót trong tim cô, giờ khắc này, cô phát hiện anh là tên xảo quyệt, biết rõ cô không có sức chống cự với thanh âm của anh, lại còn đem nó thể hiện vô cùng tinh tế, cái người này thật quá hư rồi.

Mà thôi, bỏ đi, cứ cho là vẫn còn bất mãn, cũng không muốn so đo quá nhiều, đã ở bên anh một khoảng thời gian, cô chưa từng nghe qua Tư Khảm Hàn dùng giọng điệu khẩn cầu thể hiện tình cảm của anh, có lẽ là cô yêu cầu quá nhiều rồi, từ từ đến đi, nếu như anh thật lòng muốn ở một chỗ với cô, cô thủy chung tin tưởng có một ngày, anh sẽ kể cho cô từng chuyện của anh, hơn nữa, không phải anh cũng đã hứa sẽ nói rõ ràng cho cô rồi sao? Chỉ là thời gian vẫn chưa tới mà thôi.

Mặc dù anh đã hứa, có lẽ cô nên thỏa mãn, nhưng cô lại không có cách nào lừa gạt chính mình, cho dù cô nói thế nào, anh cũng sẽ không nói cho cô biết, vậy thì thôi đi, cô không muốn tính toán chi li, hơn nữa hôm nay là sinh nhật anh, coi như xong đi.

Mặt trời lặn. Cánh tay ôm anh lại, khuôn mặt vùi vào lồng ngực anh, cái miệng nhỏ nhắn khẽ kéo ra một nụ cười, đỉnh đầu cọ cọ nhẹ nhàng trên người anh, không nói gì.

“Tiểu Âm?” Không nghe thấy cô đáp lại, Tư Khảm Hàn không khỏi luống cuống, nhẹ nhàng đẩy cô ra, “Nếu em thật muốn biết, anh lập tức nói cho em, am đừng suy nghĩ nhiều quá, anh. . . . . .”

Hạ Ngưng Âm nháy mắt một cái, dí dỏm nhìn Tư Khảm Hàn, chóp mũi khẽ nhíu, thở dài, vỗ vỗ bả vai Tư Khảm Hàn, quan sát đánh giá anh, vô tội nói: “Không có việc gì, chỉ là muốn nổi lên một phen mà thôi, không nghĩ tới lại có thể thấy được vẻ mặt kinh hoảng của anh như vậy, haiz, đáng giá.” Nói xong, cười cười nhéo csi mũi cong cong hoàn mĩ của anh, “Hừ, anh thật sự tưởng em là loại người không biết phân biệt nặng nhẹ, vô lý ngang ngược yêu cầu anh sao? Có điều, nếu là kì vọng của anh, vậy em sẽ thỏa mãn kì vọng của anh.”

Tư Khảm Hàn thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn cô, mang chút cảm giác được chiều chuộng khó mà phát hiện được, mang chút trách cứ lắc đầu một cái, “Một ngày em không nghịch ngợm không được à? Thật là khiến người ta tức chết rồi.”

Hạ Ngưng Âm hả hê, hai tay chắp trước ngực, nhưng trong mắt đều là đắc ý, “Hừ, hôm này là sinh nhật anh, đâu thể để anh dễ dàng tránh được như vậy hả? Đừng quên hôm nay anh đã đối xử với em như thế nào, hừ, em thù cực kỳ dai.”

Một khắc kia, rõ ràng anh thấy được thất vọng trong mắt cô, còn có thối lui, cảm thấy như thể cô muốn buông tay anh, rời khỏi anh, một khắc đó, anh thật sự sợ, sợ cô làm thật, hai người thật vất vả mới ở chung một chỗ, anh hi vọng, hai người có thể mãi mãi cùng nhau, bất kỳ thời điểm nào, anh đều không hi vọng cô nảy sinh ý nghĩ rời khỏi anh, bởi vì, cô là sự tồn tại đặc biệt với anh.

Trái tim buông lỏng cười cười, nhưng trong lòng Tư Khảm Hàn vẫn còn sợ hãi nói: “Bỏ đi, em vui vẻ là được rồi, chỉ là, lần sau có cái gì thì trực tiếp nói với anh nhé, đừng buồn bực ở trong lòng.”

“Biết rồi.” Hạ Ngưng Âm đi đến ghế sa lon ngồi xuống, che lại ánh mắt ảm đạm, ngẩng đầu chau mày với Tư Khảm Hàn, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Đến đây ước đi, đừng quên hôm nay là sinh nhật anh đấy.”

“Còn phải ước à?” Lần này sắc mặt Tư Khảm Hàn biến đổi, đứng ở bên không nhịn được nhìn cô, “Đi mua bánh với em đã là cực hạn của anh rồi, vậy mà còn bắt anh ước như một đứa ngốc? Em không ngây thơ như vậy chứ, vẫn còn tin cái này sao?”

Hạ Ngưng Âm liếc mắt xem thường, thật không hiểu nổi một việc có ý nghĩa như vậy từ miệng anh nói ra liền trở thành không thể chịu nổi, nhưng cô cũng chả thèm quan tâm cái ước nguyện của anh, hôm nay, cô nhất định phải làm cho anh ước nguyện.

Hạ Ngưng Âm rũ mi mắt xuống, bỗng nhiên lại nâng mi lên, bộ dáng có chút sợ anh tức giận, thêm chút uất ức nhìn Tư Khảm Hàn, “Nhưng mà, mua cũng mua rồi, chẳng lẽ không ước, lúc mua bánh sinh nhật anh không muốn ước thì còn mua làm gì? Không lẽ anh giống như cô phục vụ đó nói, căn bản là anh không muốn em tổ chức sinh nhật cho anh?”

“Tùy em.” Tư Khảm Hàn liếc mắt hạ khóe miệng, ý tứ của cô còn chưa rõ sao? Vì muốn để tai mình được yên tĩnh một chút, liền nghe lời ngồi xuống bên cạnh cô.

Hạ Ngưng Âm khó nén vẻ đắc ý che miệng cười, nháy mắt mấy cái với Tư Khảm Hàn, ý tứ không cần nói cũng biết.

Đã tám năm chưa có một lần tổ chức sinh nhật quy củ như hôm nay, mỗi lần Tiền Nhã Tư và người nhà anh muốn tổ chức sinh nhật cho anh, anh đều lấy các loại lý do để từ chối, như vậy qua chừng ba năm, về sau mỗi lần chỉ đưa chút quà tặng cho anh coi như xong.

Cho tới hôm nay, nếu không phải cô nhắc đến, có lẽ anh cũng quên mất, anh nhận ra mình đã quên đi sinh nhật, nếu cô đã mong chờ như vậy, vậy thì thỏa mãn yêu cầu của cô vậy, đền bù cho cô.

Dựa theo trí nhớ, Tư Khảm Hàn thổi tắt nến, nắm tay nhắm mắt lại ước nguyện, trong nháy mắt đã mở ra, trợn mắt nhìn Hạ Ngưng Âm đang hứng trí bừng bừng nhìn anh, tức giận nói: “Làm như vậy được rồi chứ?”

“Được rồi.” Hạ Ngưng Âm thỏa mãn gật gật đầu, lấy ra hai cái đĩa, vẫn hào hứng dâng trào như cũ nói: “Vậy chúng ta ăn bánh ngọt thôi.”

“Muốn ăn em tự ăn đi, ước nguyện đã là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi.” Tư Khảm Hàn liếc nhìn chiếc bánh trước mặt tản ra mùi thơm ngòn ngọt ngây ngấy, lộ ra ánh mắt ghét bỏ, anh không thích ăn đồ ngọt, thật không hiểu nổi loại ngòn ngọt ngây ngấy này ăn có cái ngon.

“Em chuẩn bị vất vả như vậy, anh cũng không nhìn xem là vì ai? Anh không ăn cũng phải ăn!” Hạ Ngưng Âm không vui chau mày, vẫn cứ đưa bánh ngọt tới trước mặt anh.

Không nghĩ cô lạ khóc lóc sướt mướt, Tư Khảm Hàn đành ăn một miếng tượng trưng, tiếp theo, bỏ lại cái thìa trở về xem phim của anh, Hạ Ngưng Âm thấy trêu trọc đủ rồi, cô cũng có thể nhìn ra Tư Khảm Hàn dung túng cô, lại gây nữa mà giẫm lên ranh giới cuối cùng của anh sẽ không hay, cho nên, cũng không tiếp tục náo loạn, dù sao, hôm nay là sinh nhật của anh.

Người đàn ông này tối nay vẫn chưa ăn gì, thấy anh cũng không tính ăn cơm, Hạ Ngưng Âm không nhịn được gọi mua đồ ăn ngoài, cúp điện thoại liền đi tới ngồi cạnh Tư Khảm Hàn, vừa ăn bánh ngọt vừa nói: “Tại sao anh không hiếu kỳ vì sao em không tặng quà cho anh?”

“A, tại sao?” Tư Khảm Hàn bất mãn khi ngửi thấy mùi ngọt đến phát ngấy, rất phối hợp trả lời, nhưng thanh âm cũng rất hờ hững, không có bao nhiêu nhiệt tình.

“Thái độ đó của anh là gì?” Hạ Ngưng Âm rất bất mãn, nhân lúc anh không phòng bị trừng phạt đút cho anh một miếng bánh ngọt, Tư Khảm Hàn nếm được vị ngọt, lườm cô một cái, nhanh chóng phản ứng nắm hông cô hôn lên môi, đưa miếng bánh ngọt trong miệng vào trong miệng cô.

Sau khi đưa miếng bánh ngọt vào trong miệng cô lại nhịn không được hôn cô thật sâu, dùng sức ôm cô vào ngực, đặt đĩa bánh lên bàn trà, đầu lưỡi nóng bỏng dây dưa cùng cô, say sưa hôn cô.

Nếu cô có chuẩn bị quà tặng gì đó, anh sẽ rất vui, nhưng nếu như không có, anh cũng sẽ không vì thế mà thất vọng, anh biết lo lắng sâu trong trái tim cô, nhưng theo anh nghĩ, những thứ này đều là dư thừa, nếu như không xác định ở chung với cô, anh cũng sẽ không đường đột chia tay với Tiền Nhã Tư.

Sau khi bình tĩnh suy nghĩ, trái tim anh sẽ không đổi thay, anh có thể cho phép cô do dự, nhưng quyết không cho phép cô có ý định rời khỏi anh, điểm này cô rất nhanh sẽ biết, bất luận như thế nào, đều không thể.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.