Tôi Yêu Nhân Dân Tệ

Chương 39



Trên đường đến sân bay tôi không ngừng hối Quý Tiểu Quang tăng tốc, hận không thể một cước đá bay anh ta khỏi vị trí tay lái. Giữa đường phố lần đầu tiên cảm thấy dân số Trung Quốc thật sự là nhiều đến đáng sợ, xe chạy một lát thì tắc nghẽn, hoặc là đèn đỏ. Lòng tôi buồn phiền rối loạn, chỉ có thể không ngừng thêm dầu vào lửa khiến Quý Tiểu Quang vượt đèn đỏ, anh ta không chịu, tôi liền mắng anh ta nhát gan vô dụng. Quý Tiểu Quang cũng rất không bình tĩnh thấp giọng mắng, suýt nữa đụng vào chiếc xe phía trước.

F-ck! Thời khắc quan trọng Quý Tiểu Quang thắng lại, chờ đợi dòng người tản ra hết mới chạy tiếp, Audi A8 màu đen chạy với tốc độ con rùa, trong lúc đó tôi lại đứt quãng mắng Quý Tiểu Quang. Cuối cùng lúc 10 giờ đến sân bay. Đẩy cửa xe ra, tôi phóng nhanh lao ra, mặc Quý Tiểu Quang ở sau lưng hô to gọi nhỏ.

Tôi vừa mù quáng tìm kiếm bóng dáng ông chủ Ngôn vừa cẩn thận nghe thông báo cất cánh trong radio vang lên.

Ông chủ Ngôn đang ở đâu….đang ở đâu….ông chủ Ngôn của tôi đang ở đâu!

Lòng tôi nóng như lửa đốt nhìn xung quanh, từng giây từng phút trôi qua, tôi vẫn như ruồi bọ không đầu đập loạn nơi nơi. Thoáng bình ổn lại tâm trạng của mình, tôi tận lực nói với bản thân, ông chủ Ngôn cũng không khó tìm, anh ta nhất định đang ở góc nào đấy. Anh ta không thích tranh cãi ầm ĩ, sẽ phải tìm một góc khuất vắng vẻ.

Tôi bắt đầu tìm kiếm xem xét mỗi một nơi trông có vẻ yên tĩnh.

20 phút đã qua, máy bay sẽ đăng ký vé trước nửa tiếng, tôi cũng chỉ còn 10 phút. Tăng nhanh cước bộ, Quý Tiểu Quang đồng ý theo sau tôi lặn lội chung quanh. Năm phút đồng hồ lại qua đi, rốt cuộc tôi phát hiện bóng dáng cao ngất của anh ta, ngồi đưa lưng về phía tôi.

Tôi thở một cái phi nhanh vọt đến trước mặt anh ta, nghe tiếng động ông chủ Ngôn ngước mắt nhìn tôi khẽ sững sờ.

“Anh đừng tức giận có được không?”

“Em biết sai rồi, anh tha thứ cho em được không?”

“Sắc mặt ông chủ Ngôn thả lỏng, bàn tay to giữ hai bên vai tôi: “Em đừng nghĩ lung tung…”

“Siêu Kế, em đăng ký rồi—-“ Kỷ Hiểu Lan không biết từ đâu đi ra, tiếng cô ta lúc nhìn thấy tôi thì ngừng, cô ta có chút xấu hổ tay cầm vé chỉ chỉ bên cạnh, ý bảo cô ta sang bên cạnh chờ, để lại không gian cho hai người bọn tôi nói chuyện.

Kỷ Hiểu Lan? Sao chị ta ở đây! Tôi thấy rõ ràng trên tay chị ta cầm hai vé máy bay…..bọn họ muốn bỏ đi cùng nhau….

Ông chủ Ngôn còn bào tôi đừng nghĩ lung tung! Sao có thể không nghĩ lung tung! Bọn họ không chỉ ở cùng nhau, lại còn định cùng nhau về thành phố S? thế này sao bảo tôi đừng nghĩ lung tung!

“Hai người….hai người!!”

“Nhậm Minh Bích! Anh nói rồi, bảo em đừng nghĩ lung tung!”

“Vậy vì sao hai người ở chung! Anh cũng không nói với em!” tôi bỗng dung rống to, hốc mắt dần dần phiếm hồng.

Cũng may chung quanh không có ai, bằng không chắc chắn bọn họ sẽ cho rằng chúng tôi đang quay phim truyền hình? Có lẽ đại gia chính là vật hi sinh trong phim truyền hình, mãi mãi không có happy end. Mà đại mỹ nhân nhu nhu nhược nhược Kỷ Hiểu Lan, mới là nữ chính đã định trong sinh mệnh của anh ta.

Ông chủ Ngôn cúi đầu thở dài một tiếng kéo tôi ôm vào trong ngực, chạm chẹ mép tóc tôi trấn ăn cảm xúc đang bộc phát của tôi.

“Anh không cần em nữa rồi sao?” nếu không sao anh ta có thể ở cùng Kỷ Hiểu Lan, chẳng phải anh ta luôn thật ghét Kỷ Hiểu Lan à!

Ông chủ Ngôn không chịu giao quyền nuôi dưỡng Ngôn Đậu Đậu, Kỷ Hiểu Lan cũng không chịu buông tha, bây giờ bọn họ lại cùng về, chẳng lẽ quyết định muốn cho Ngôn Đậu Đậu một gia đĩnh mỹ mãn?

Tuy rằng Kỷ Hiểu Lan là vợ của Trần Viên đã mất, nhưng chung quy Trần Viên cũng đã chết, mà con anh ta chính là nguyên nhân đưa bọn họ đến với nhau. Có lẽ, có lẽ ông chủ Ngôn cũng từng thích Kỷ Hiểu Lan? Chỉ là không thể khi dễ vợ bạn, vì vậy mới yên lặng chôn vùi tình yêu say đắm của mình. Bây giờ, Thiên thời Địa lợi Nhân hòa, cuối cùng bọn họ ‘hoạn nạn gặp chân tình’?

Cả người anh ta cứng đờ càng ôm chặt lấy tôi, trong giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ: “Thật hết cách với em, anh không hề không cần em.” Sao có thể không có thể không cần em? Sao có thể bỏ không cần em?

“Mọi khi nhìn thấy Thư Mặc( Ai? Ai? Chính là Ngôn Đậu Đậu chứ ai) anh lại bất giác nghĩ tới Kỷ Hiểu Lan, còn có Trần Viên là vì sao mà chết, khiến từ nhỏ đến lớn anh không cho nó một chút tình thương của cha….em nói không sai, có lẽ Thư Mặc thật sự cần một người mẹ, chứ không phải người cha không có chút trách nhiệm nào là anh.

“Anh đối với nó….thật sự đủ xấu rồi!”

Trong câu nói của ông chủ Ngôn tràn đầy buồn bã cùng ảo não áy náy, tôi ôm chặt anh ta, không chút nghĩ ngợi phản bác anh ta tự hạ thấp bản thân.

“Anh tuyệt đối không xâu! Tuyệt đối không! Anh tốt nhấ, anh tốt nhất thế giới!”

Ông chủ Ngôn mỉm cười bưng chặt gò má tôi, trong giọng nói tràn ngập sự dịu dàng.

“Lý do anh và Kỷ Hiểu Lan cùng về thành phố S, là anh quyết định….” Anh ta tạm dừng, trầm ngâm: “Anh quyết định để Thư Mặc lựa chọn cho chính mình.”

Nhìn theo họ đi vào lối kiểm soát, mãi đến khi bóng dáng anh ta biến mất tôi mới quay đầu bỏ đi, chợt một gương mặt phóng đại xuất hiện trong mắt, tôi rõ ràng giật mình lùi về sau vài bước.

Tiếp theo tôi nghe thấy giọng âm dương quái khí của Quý Tiểu Quang.

“Đó, anh ta mới thật sự là tên khốn kiếp khiến em thương tâm nức nở?”

“Anh mới khốn kiếp! cả nhà anh mới khốn kiếp!” tôi tức giận chửi ấm lên, cư nhiên dám mắng ông chủ Ngôn nhà tôi, đáng đánh đòn.

Sắc mặt Quý Tiểu Quang lại thay đổi, cuối cùng nặng nề hừ một tiếng.

“Kể anh nghe chuyện của hai người một chút đi.” Trên đường về Quý Tiểu Quang nói thế.

Tôi vô cùng kinh ngạc, không ngờ Quý Tiểu quang cũng bà tám như thế, mơ tưởng đào ra bí mật tình yêu của tôi và ông chủ Ngôn, nhưng mà thấy anh có chút ham học hỏi khao khát thế, đại qua lòng dạ Bồ Tát thõa mãn anh ta.

Sau khi kết thúc huấn luyện, Quý Tiểu Quang về đơn vị của anh ta tiếp tục đào tạo sâu, còn cuộc sống đại học của tôi chính thứch tiến vào quỹ đạo. bình thường việc học không nhiều lắm có thể nói là rảnh rỗi, thời gian trôi thật nhanh một tuần lại một tuần trong nháy mắt trôi qua, tôi không có tham gia bất kì CLB nào, bởi vì không lâu nữa ông chủ Ngôn sẽ về thành phố T. có câu nói rất hay, thời gian tựa như sữa-vắt là có cả sông, cho nên đại gia muốn vắt ra một dòng sông rộng lớn mênh mông chờ đợi ông chủ Ngôn về.

Hằng đêm trò chuyện với anh ta căn bản không đủ, đại gia không thõa mãn dục vọng nghiêm trọng, đại gia không chỉ muốn nghe giọng anh ta, càng muốn nghe tiếng rên rĩ khó nhịn của anh ta khi được đại gia vuốt ve!

*Gào khóc*!! Đại gia chỉ cần nghĩ đến cái miệng nhỏ ướt át của ông chủ Ngôn phát ra tiếng: rên rỉ “Ưm…a….đừng…nhẹ chút…” như thế này, máu mũi không nhịn được xịt ra, thật! Kinh! Bạo! mà!

Vì thế đại gia quyết định, phải khiến ông chủ Ngôn phát ra tiếng rên rỉ dâm-đãng-mị-hoặc dưới sự khiêu khích của đại gia chính là———–mục tiêu phấn đấu của đại gia trong cuộc đời này.

Càn rõ ngửa mặt lên trời cười to.

Như thường lệ sau khi tan học tôi liền cùng ba đóa hoa khôi ra cổng trường ăn cơm, mọi người đừng hiểu lầm, ra ngoài ăn cơm tuyệt đối không phải vì đồ ăn của căn-tin trường không ăn được, lại nói thức ăn của trường chúng tôi rất không tệ, nhưng mà thức ăn vô cùng lừa bịp, thí dụ như một lạng cơm tẻ hai tệ, thí dụ như một chén canh cải trắng nhỏ 3 tệ, thí dụ như một miếng thịt nhỏ 5 tệ. cũng may đại gia bây giờ có tiền!

Lần trước ông chủ Ngôn người không một xu đính túi vào ở khách sạn năm sao, là đại gia nhịn đau trả tiền thay anh ta, nếu không anh ta đã sớm bị chủ khách sạn bắt rửa chén trả nợ. vì thế ông chủ Ngôn rất cảm động, rồi viết chi phiếu cho tôi, 10 vạn tệ lập tức vào trong túi đại gia, oa ha ha ha ha ah .

Đại gia là bá hộ mười vạn đó đó đó! Chuyện tuyệt với biết bao!! *gào khóc*, cho dù ông chủ Ngôn nói là đưa dư tiền cho tôi, để phòng lần sau có chuyện giống vậy xảy ra. Hừ hừ hừ, nghĩ đến liền thấy đẹp, lần sau anh ta lại người một xu dính túi tôi chỉ cần dẫn anh ta đến khách sạn không sao, nếu không cứ cho trực tiếp ngủ ngoài đường cũng không tệ.

Tuy rằng thật không nỡ đế anh ta ăn gió nằm sương, nhưng mà ông chủ Ngôn ngài cứ yên tâm đi! Trời lạnh, không cần sợ! em sẽ dùng thân thể lửa nóng của em sưởi ấm cho anh! Đói khát, không phải sợ! em sẽ mua vài cái bánh bao nhét vào trong quần áo, bất cứ lúc nào ngài cũng có đồ ăn nóng.

Cho nên mười vạn tệ chắc chắn nhất định và xác định là vật nằm trong tay đại gia! Tôi thể sống chết cương quyết giữ gìn!

Một lần lúc nhanh miệng bất cẩn nói chuyện này với ba đóa hoa khôi, các cô ấy liền như ‘sư tử miệng rộng’ đòi phí trấn an, phí lo lắng, phí nước bọt….

F-ck! Các cô ấy còn Liễu Lam Lam hơn cả Liễu Lam Lam!

Dưới sự bàn bạc, cuối cùng quyết định mời các cô nàng ăn một bữa lớn, về phần địa điểm là chọn phố thương mại mỗi người ăn bít-tết 1000 tệ. Đại gia đau lòng bước khỏi trường học, mỗi bước đi đều có xúc động nhanh chân chạy trốn. liên tục nói với bản thân, quyết không để ba người kia coi thường.

Trong tấm mắt bực tức bỗng xuất hiện một bóng dáng cao gầy, vóc người cao lớn đứng sừng sững ở cạnh cỗng trường rất chói mắt, lan da anh ta vì phơi nắng mà ngâm đen lại có vẻ rất có hương vị đàn ông, khiến nữ sinh ra vào cửa nhao nhao liếc nhìn.

Ngôn Tô Kính! Tôi nghi hoặc thắng bước chân. Sao cậu ta ở đây, chắc không phải đến tán gái ở trường tôi chứ?

Ba đóa hoa khôi thấy tôi dừng bước, cho rằng tôi đổi ý không muốn đãi, vẻ mặt lập tức nhao nhao biến sắc nhéo cánh ta ra sức kéo đi, tôi mặt tức giận giãy giụa. không biết một màn này rơi vào trong mắt Ngôn Tô Kính, trở thành ba nữ Bá Vương ban ngày ban mặt bắt nạt cô gái nhỏ yếu ớt. mặt cậu ta lạnh ngắt bước tới, trên người phát ra hơi thở nguy hiểm.

“Thả cô ấy ra!”

Tiếng quát vang dội khiến ba đóa hoa khôi sững sờ, theo bản năng nới tay. Ngôn Tô Kính túm chặt cánh tay tôi dùng sức kéo một cái về sau lưng, giống như gà trống bảo vệ gà con, rất tức giận liếc nhìn các cô ấy: “Các cô muốn bắt nạt cô ấy? là ngừa da muốn ăn đánh à?”

Hoa khôi nghe vậy biến sắc, hoảng sợ run rẩy không thổi. tôi có chút cảm động, Ngôn Tô Kính cư nhiên ra tay giúp tôi, cho dù sai đối tượng, nhưng cũng chứng minh cậu ta vẫn rất quan tâm mợ nhỏ tương lai của cậu ta, hu hu hu, cháu nhỏ yên tâm! Mặc kệ cháu thật lòng hay giả vờ, chờ lúc tôi thực sự trở thành mợ nhỏ của cậu, tôi sẽ nhớ chuyện ngày hôm nay thoáng mở một mắt xử lý khoan dung cho cậu.

“Đại Khoản! cậu đừng ngẩn người nữa! anh ta không tin chúng mình là bạn học của cậu….hu hu! Anh ta muốn đánh bọn mình!!”

“Nhậm Minh Bích!! Cậu mau giải thích rõ ràng cho bà!”

Bị tiếng kêu gọi ríu rít gọi về thực tế, tôi giật nhẹ áo Ngôn Tô Kính, khúm núm giải thích: “Bọn họ là bạn của tôi….”

Ngôn Tô Kính căn bản không tin, hung tợn trừng các cô nàng, xoay người đỡ lấy vai tôi, tựa như cho tôi sức mạnh? Đôi mắt sáng quắt của cậu ta bình tĩnh nhìn tôi.

“Đừng sợ! không phải sợ lời uy hiếp của bọn họ, có tôi ở đây, xem ai dám bắt nạt cô!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.