Ba ba….
Đứa bé tên Đậu Đậu cư nhiên gọi ông chủ Ngôn là ba ba……..
Ông chủ Ngôn cư nhiên là ba ba của đứa bé tên Đậu Đậu…
A a a a a a a a a a a a a a! ! !
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì A a a a a a a a a a a a a a! ! !
Tôi kinh ngạc biến sắc nhìn về phía sắc mặt giận dữ của ông chủ Ngôn, sắc mặt anh ta có chút tái nhợt môi mỏng mím chặt.
“Nó thật sự….là con anh sao?” giọng của tôi run rẩy không kiềm chế đươc, máu trên mặt dần dần biến mất, cảm thấy tay chân cả người lạnh ngắt.
Tôi không tin ông chủ Ngôn luôn được tôi coi là tiên sinh tốt đã làm cha người ta, hơn nữa còn lừa gạt tôi!!
Nếu nói Đậu Đậu là con của ông cụ Ngôn—-tôi cũng không khó hiểu!!
Nếu nói Đậu Đậu là con của Ngôn Tô Kính—-tôi cũng không khó hiểu!!
Nếu nói Đậu Đậu là con của ông chủ Ngôn—-tôi liền cực kì khó hiểu khó hiểu khó hiểu khó hiểu khó hiểu khó hiểu!!!
Ông cụ Ngôn mang theo ánh mắt đồng tình liếc về phía tôi, lạnh nhạt nói:
“Đậu Dâu quá thật là con trai của ông chủ Ngôn nhà cháu, trên hộ khẩu giấy trắng mực đen ghi rõ ràng.”
Tôi vẫn không tin, ánh mắt chất vấn gắt gao nhìn chằm chằm ông chủ Ngôn.
Tôi hi vọng anh ta nói cho tôi biết, toàn bộ này đều là chọc tôi chơi!!
Nhưng mà, ông chủ Ngôn gật đầu nặng nề, cho dù độ cong rất nhỏ rất nhỏ, nhưng tôi vẫn tinh mắt phát hiện, đó là anh ta ra mặt thừa nhận…
Trái tim đột nhiên như bị người ta đâm vào một dao, khoét ra một lỗ hổng tràn máu.
Ha ha, nếu đã như vậy, vì sao anh ta không sớm nói cho tôi biết?
Mọi người đều biết….chỉ mình tôi ngây ngốc chẳng biết gì…..mọi người đều lừa gạt tôi…
Chẳng lẻ tôi ngu xuẩn dễ bắt nạt như vậy sao….
Chẳng lẻ tôi giống với kẻ đáng thương thê thảm cùng nực cười như vậy…
Hai mắt đẫm lệ bông nhiên chảy ra.
Tôi liều mạng đánh đấm về phía ông chủ chủ Ngôn, nghẹn ngào nói: “Vì sao anh không nói cho tôi biết! vì sao anh….không nói sớm cho tôi biết!!”
Ông chủ Ngôn để mặc tôi ẩu đả, trong giọng nói chứa đựng vô vàng áy náy: “Nhậm Minh Bích….thật xin lỗi….tôi, tôi chỉ là…”
Tôi gạt nước mắt hét lớn với anh ta: “Anh chỉ là cái gì! Anh chỉ là tên khốn kiếp! tên khốn kiếp giống như Ngôn Tô Kính!”
Ngôn Tô Kính ở một bên xem diễn trò nghe vậy mặt giật giật.
Ông chủ Ngôn nhẹ lau đi giọt nước mắt đọng trên mặt tôi, vuốt đầu tôi, nói khẽ: “Đừng khóc, không đáng thương tâm vì tên khốn kiếp như tôi, hửm?”
Tôi hất tay anh ta ra, lau đi nước mắt trên mặt, oán hận nói: “Tôi mới không thương tâm vì anh! Tôi mới không……thương tâm vì anh…” lời còn chưa nói xong trong lòng đã thấy khó chịu, vừa mới lau nước mắt xong, phút chốc lại lệ rơi đầy mặt.
Tiên sinh tốt gì! Đều là gạt người! huh u…..lại còn có đứa con trai tám chin tuổi, hu hu, thật đáng giận mà! đàn ông già chết tiệt, đàn ông xấu chết tiệt, lại còn luôn trêu tôi…..thật sự tôi dễ lừa như…..hu hu hu hu….hóa ra tôi thật sự dễ lừa như vậy….hu hu.
Kẻ lừa gạt! đại lừa gạt đáng giận!!
Ông chủ Ngôn là đại lừa gạt!! đại lừa gạt cực kì đáng giận……tàn nhẫn…vô tình…..lừa gạt người có vóc người nhìn qua to lớn…..tâm hồn lại rất nhỏ bé yếu ớt tôi đây….hu….chín năm trước đại gia đã được sinh con!!
Nếu anh ta…
Nếu anh ta……vậy tôi cũng không sống nữa!
Khóc khóc tôi liền nghĩ đến một vấn đề đặc biệt quan trọng.
Hít hít mũi, tôi túm lấy quần áo của anh ta lau nước mắt nước mũi, run rẩy sợ hãi nức nở nói: “Anh ngoại trừ có con trai….có phải….còn có….còn có vợ hay không?”
Ông chủ Ngôn kiên định lắc đầu, lập tức vẻ mặt dịu dàng nhìn tôi.
Cũng may, tôi gật đầu. nếu ông chủ Ngôn nói còn có vợ, tôi nhất định…….nhất định giết chết mình….về phần tại sao không giết ông chủ Ngôn…..tôi cũng rất muốn giết anh ta….nhưng, nhưng người ta, người ta không ra tay được!
Vì vậy, tôi chỉ có thể lấy áo sơ-mi của anh ta ra sức hỉ mũi.
Ngó áo sơ-mi vốn vuông vắn trắng ngần của anh ta bị tôi làm cho nhăm nhúm, bên trên còn dính nước mũi của tôi, tôi nín khóc mỉm cười, trong lòng có chút vui vẻ.
Ông chủ Ngôn mỉm cười.
Tôi tức giận trừng mắt anh ta: “Không cho cười! tôi còn chưa tha thứ cho anh!”
Rốt cuộc ông cụ Ngôn đang xem kịch hay ho khan vài tiếng, sau khi thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người, mới nói nói:
“Nhậm Minh Bích, từ hôm nay bây giờ trờ đi, cháu sẽ ở tại nhà họ Ngôn.”
“Dạ?” trên mặt còn dính lại chút nước mắt nước mũi mờ mịt nhìn về phía ông ta.
Vẻ mặt anh tuấn của ông chủ Ngôn bỗng dưng rét lạnh, mặt không đổi sắc nhìn ông cụ Ngôn: “Cô ấy không cần phải ở đây.”
Ông cụ Ngôn thấy cháu trai phản đối, vỗ một phát nặng nề xuống bàn, tức giận nói: “Tôi nói cô ta phải ở đây, thì phải ở đây!”
“Ông nội, ông thật biết nòi đùa, cô ấy cũng không phải người nhà họ Ngôn, ông không có quyền chi phối sự đi hay ở của cô ấy.” ông chủ Ngôn cười lạnh, tiếp tục không ấm không nóng phản bác chủ nghĩa bá đạo của ông cụ Ngôn.
Ông cụ Ngôn bị lời cháu trai làm tức đến giận tái mặt, đang muốn phát nổ nhưng không biết thế nào lại chợt đè nén xuống, híp mắt lạnh giọng: “Hừ! tôi không có quyền, anh cũng không có quyền, vậy thì để chính cô ta lựa chọn!”
Sau đó ánh mắt của mọi người rốt cuộc dồn hết đến trên người tôi.
ừm hừ, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào nhân vật chính….
“Vì sao cháu phải ở đây?” tôi hỏi ông cụ Ngôn.
“Vì sao tôi không thể ở đây?” tôi hỏi ông chủ Ngôn.
Hai người đều trầm mặt không nói.
Rất tốt.
Hóa ra chỉ là hai ông cháu đang tranh giành khí thế.
Ông nó! Bà nó! Ông bà nó!
Không có chút lo lắng gì đến tâm tình của đai gia ở giò phút này đang bị thương đau xót!! Đại gia vừa mới biết được ông chủ Ngôn từng sinh con!! Đối với đại gia mà nói là đã kích nặng nề cỡ nào!!
Bọn ngươi hiểu được không!!
Ông cụ Ngôn lẩm bẩm: “Cô gái, chẳng lẻ sau khi cô biết ông chủ Ngôn nhà cô có con liền không cần nó nữa?”
Sao có thể! Ai nói tôi không cần tôi cho hắn ta!! Não tôi nóng lên không quan tâm tình hình hô to: “Chuyện hài, đừng nói ông chủ Ngôn có con, cho dù có cháu tôi cũng cần!”
Toàn hiện trường bị ‘lời tỏ tình chân thành’ của tôi dọa đến sững sờ, hô xong tôi cũng phát giác thấy lời của mình lại quá điên cuồng…..nếu ông chủ Ngôn có đứa cháu…….vậy đoán chừng ông chủ Ngôn cũng là mĩ nam già tóc trắng xóa….vậy vậy vậy….ông chủ Ngôn tuồi già phai sắc….tôi còn có thể sẽ….….ách xấu hổ…
Sau khi ông chủ Ngôn nghe được lời nói hùng hồn của tôi, trong ánh mắt nhìn tôi lại càng dịu dàng đến có thể nhỏ nước.
Mặc dù lời của đại gia có phần khoa trương lại không thật tế, nhưng mà ông chủ Ngôn vẫn rất cao hứng (*^◎^*) xem ra công lực nói lời ngon tiếng ngọt của đại gia lại tăng cao thêm một bặc rồi….
Nhưng mà—-sao đại gia lại không dè dặt như vậy!!! ít nhiều cần treo treo khẩu vị của bọn họ, đùa đùa già mồm chi! Thật thất bại mà…..rầu rĩ lăn lộn-ing….
“Ông chủ Ngôn nhà cô nói cô không phải người nhà họ Ngôn, ông không có quyền sai sử cô, vậy bây giờ cô lấy thân phận ‘cháu dâu chuẩn của nhà họ Ngôn’ vào nhà họ Ngôn, cô có vấn đề gì không?” ông cụ Ngôn truyền đạt ý định đâu ra đấy, sự bá đạo trong câu giữa dòng không cho phép phản kháng.
Mê điêu khắc của ông chủ Ngôn vốn định mở miệng ngăn cản, môi đỏ mọng khẽ mở liền khép lại dưới ánh mắt sắc bén của ông cụ Ngôn.
Mà ‘nghịch thần’(nghịch trong phản nghịch) ông chủ Ngôn chuẩn bị lên tiếng bác bỏ, tôi liền lên tiếng trước: “Không thành vấn đề.”
Ông cụ NGôn thỏa mãn nở nụ cười đắc ý.
Ông chủ Ngôn nhíu mày, nghiêng đầu quan sát tôi không có hé răng.
Sau đó, tôi lợi dụng danh nghĩa ‘cháu dâu chuẩn của nhà họ Ngôn’ chính thức vào ở nhà họ Ngôn.
———————tên nhóc Ngôn Đậu Đậu kia lên sân khấu————-
Hóa ra tên đứa nhỏ kia là Ngôn Thư Mặc, nhũ danh(tên mới sinh) là Đậu Đậu
Nghe nói là kết tinh tình yêu của ông chủ Ngôn cùng mối tình đầu…….
Mẹ kiếp
Ông nó! Bà nó! Ông bà nó! Đại gia ghét cách nói này! Vô cùng ghét!
Phải nói là trái khổ qua mà lúc còn trẻ vô tri lén nềm thử trái cấm sinh ra mới đúng!
Hừ hừ hừ!
Đứa nhỏ Ngôn Đậu Đậu lúc này đang không biết lượng sức lôi tôi chẳng biết đi đâu, nếu không phải thấy nó là đứa nhỏ, còn là đứa nhỏ của ông chủ Ngôn, tôi mới không phối hợp với bước chân của nó.
“Dì kì quái, dì có biết dì nặng giống heo không, khiến con thật khó xử mà?” Ngôn Đậu Đậu dừng bước lại thở phì phò trừng mắt tôi.
Nghe nghe, nghe nghe!
Đây là giọng điệu của đứa nhỏ sao? chẳng phái đứa nhỏ đều rất đáng yêu sao? cái gì gọi là nặng giống heo? Còn khiến nó thật khó xử?!! thật đáng ghét mà!!!
Đừng tưởng rằng cậu là đứa nhỏ, thì đại gia không dám đánh cậu! nói không chừng sau này đại gia trở thành mẹ kế của cậu đấy! làm mẹ đánh con là ‘đạo lý hiển nhiên’!!
Tôi tức giận ngồi xổm xuống, trừng lớn hai mắt nhìn nó, đột nhiên để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn ‘hòa nhã dễ gần’: “Tiểu Đậu Dậu, em tìm chị có chuyện gì sao?”
Ngôn Đậu Đậu hoảng sợ lùi về sau vài bước: “Oa—dì kì quái, vẻ mặt của dì thật khủng bố!”
Choáng, khủng bố cái mốc cậu!
Đại gia vẻ mặt ôn hòa như vậy với cậu, cậu cư nhiên lại còn kén cá chọn canh, ghét bỏ đại gia khủng bố!
Kiềm nén oán hận trong lòng, tôi thu hồi cười lạnh một tiếng.
Ngôn Đậu Đậu vỗ vỗ ngực, giận dữ nói: “Dì kì quái, sau này dì đừng cười với con, con sẽ gặp ác mộng…….còn thế này có vẻ bình thường, mặc dù vẫn là khủng bố!”
Tôi giận, vô cùng tức giận, lửa giận bốc cháy hừng hực.
Sư cô ơi! Cũng may cậu là con trai của ông chủ Ngôn, nếu không thì đại gia nhất định hung hăng đánh cậu một trận.
Tôi cất bước chân bỏ đi, còn ở cùng đứa nhỏ ngốc này nữa trước sau gì phổi cũng nổ tung.
Tôi thật không hiểu, ông chủ Ngôn là tiên sinh tốt tốt xinh đẹp tao nhã cao quý thuần khiết như vậy….ách, hiện tại anh ta không được tính là tiên sinh tốt tốt….ừm, nên trừ bớt một chũ tốt—-tiên sinh tốt! nói tiếp phần đầu, ông chủ Ngôn là tiên sinh tốt xinh đẹp tao nhã cao quý thuần khiết như vậy, sao có thể có đứa con trai đáng hận đáng giận gian ác đáng ghét như vậy chứ!
Chẳng lẻ đứa nhỏ Ngôn Đậu Đậu này là gen đột biến sao…? vô cùng có khả năng….
Đột nhiên phía sau truyền đến một giọng non nớt:
“Dì kì quái, dì không phải muốn làm mẹ kế của con chứ?”
Bước chân cứng đờ đứng thẳng ba giây, tiếp tục đi vể phía trước.
Giọng non nớt tiếp tục truyên đến:
“Dì kì quái con nói cho dì biết! dì không thể nào trở thành mẹ kế của con! Đừng mở mộng hão huyền nữa!”
Dừng chân tôi xoay người, cười đến rạn rỡ: “Chị cũng nói cho em biết, chờ chị lên làm mẹ kế của em chuyện thứ nhất———đánh vỡ mông đít em!”
Nghe vậy. bóng dáng đứa nhỏ run rẩy kịch liệt trong gió.