Trần Khởi Trung cảm thấy bản thân mình
chẳng đến nỗi nào, có nhà, có xe, có học thức, lương cao. Chẳng lẽ một người đàn
ông làm ở khu công nghệ cao tìm người yêu lại khó đến vậy. Ở Thượng Hải, có một
danh từ đặc biệt chỉ những chàng trai làm ở khu công nghệ cao Trương Giang –
Thượng Hải là “Những chàng trai Trương Giang”. Có một thời gian chuyện này đã
trở thành đề tài bàn luận sôi nổi của các tờ báo và tạp chí. Tổng kết lại, họ
là những con người ăn nói vụng về.
1
Tiểu Quân luôn có cảm giác những ngày tiếp theo của
mình sẽ là cuộc trường chinh dài vô tận.
Phải, Chí Hào nói sẽ nghĩ cách nhưng cũng có tiền đề.
Tiền đề là:
– Tiểu Quân, hãy cho anh thời gian.
Thời gian là cái gì? Thời gian là
thứ im lặng nhất và cũng là thứ chuyên chế vô lý nhất. Từ trước đến nay, lúc
muốn nó dừng lại thì nó không dừng lại, lúc muốn nó trôi đi thì nó không trôi
đi. Tiểu Quân đã đợi suốt hai năm tròn. Do áp lực tinh thần từ mẹ, cô lại tiếp
tục đợi thêm hai năm nữa. Bà Hà đã gửi gắm quá nhiều kì vọng vào con gái mình. Bà
không ngờ con gái đi làm không lâu thì bặt tin tức. Sau này, mỗi lần nghe
chuyện “chim sẻ biến thành phượng hoàng” của những người con gái bình thường là
thể nào về nhà bà cũng hận mình không thể tham gia được.
Hai người già trong nhà có tính
cách hoàn toàn trái ngược nhau. Mẹ cô thích nhớ lại thời hoàng kim đã mất, oán
hận cuộc sống hiện tại của mình. Còn bố cô thì ngược lại, ông luôn hài lòng với
tất cả những gì mình có và thường ôn lại nỗi khổ đã qua để an ủi vợ con.
Vấn đề là bố mẹ cô đều đã có tuổi
mà quãng đường lại còn dài, đi đến cuối cùng mới là thắng lợi nhưng Tiểu Quân
càng đi lại càng thấy ánh sáng của thắng lợi ngày một xa vời vợi.
– Con biết Tiểu Tuệ ở nhà số 35
không? Nó lấy chồng rồi. Quả bom hẹn giờ cuối cùng cũng có người lái Mercedes
Benz đưa đi rồi. Con bé trông vậy mà lại có được tấm chồng tốt. – Khi ăn cơm,
bà Hà kể chuyện.
Tiểu Quân ghét nhất là những
chuyện này, không kìm được cô bác bỏ:
– Người ta lấy chồng thế nào thì
liên quan gì đến chúng ta? Hơn nữa, bây giờ xe đón dâu đều rất đẹp. Anh Triệu ở
công ty con lấy vợ còn thuê cả xe Rolls Royce cơ.
– Mẹ Tiểu Tuệ nói với mẹ, đó là
xe của con rể bà ấy. Còn nữa, tháng sau họ sẽ chuyển đến ở biệt thự.
– Người ta ở biệt thự thì tốt
rồi. Chúng ta cũng đâu phải là không có nhà ở ạ. – Biết mẹ mình bắt đầu cảm
thấy bất bình, Tiểu Quân lẩm bẩm.
Cô không nói mò. Năm kia, đúng là
bố cô đã mua một căn hộ cũng khá lớn. Ông nói là đợi đến lúc về già, hai ông bà
sẽ sống ở đó, thoải mái hơn nhưng mà khá xa. Theo lời mẹ cô nói, đó không phải
là Thượng Hải, bà quen sống ở trung tâm thành phố, đến đó không biết sẽ phải đi
lại thế nào nên kiên quyết từ chối.
Không nói đến chuyện nhà cửa thì
thôi, cứ nhắc đến là bà Hà lại tức giận buông đũa đánh “cạnh” một tiếng, chau
mày:
– Có thể so sánh được sao? Mẹ không nói con không bằng
người ta. Sao chuyện này mà con không hiểu chứ? Đã mấy năm rồi mà vẫn không đâu
vào đâu. Bố mẹ cũng không phải vì ghen tị với người ta mà là đang lo cho con
đấy.
Tiểu Quân hít một luồng khí lạnh, biệt thự thì sao
chứ? Chí Hào có tới hai ngôi biệt thự ở Los
Angelesđấy thôi. Cô đã xem ảnh rồi. Dưới ánh mặt trời là vườn hoa rực rỡ. Hồi
đầu năm anh có nói, chỉ cần cô muốn, sau khi làm thủ tục đi du học, cô sẽ sống
ở đó. Cô có thể có được không? Cô có thể chấp nhận được không?
Mẹ cô vẫn nói. Tiểu Quân hít thật sâu rồi ngắt lời bà:
– Mẹ, có tiền hay không chẳng liên quan gì đến chuyện
kết hôn cả. Những người có tiền chưa chắc đã được sống vui vẻ.
– Con muốn làm gì? Tìm một người không có tiền sao?
Cùng anh ta hai bàn tay trắng bắt đầu từ đầu, nhà không mua nổi, làm không tốt
còn bị mất việc sao? Hay là cả đời này sống cùng bố mẹ ở căn nhà nhỏ này? Ăn
cơm cũng không có cái bàn tử tể, đúng không? Đúng không? – Bà Hà kích động chỉ
tay vào mũi con gái.
Với một nghìn lẻ một nỗi oán hận của vợ, tuy ông Hà
trời sinh vốn đã có tấm lòng quảng đại cũng không nghe lọt tai. Ông đặt bát
nói:
– Bà xã, hồi đó tôi đã làm một chiếc bàn. Bà khen nó
tốt, không chiếm nhiều chỗ mà…
– Tôi không nói ông. Ông đừng có xen vào. – Không có
thời gian tranh cãi với chồng, bà gạt tay ông Hà ra.
– Có tiền thì ổn sao? Có tiền mẹ giữ được sao?
Nghĩ đến đây là Tiểu Quân lại thấy buồn. Cô không nuốt
nổi cơm nữa nên buông bát đi vào phòng. Thật không ngờ con gái lại không biết
giữ thể diện như vậy. Cá tính của bà Hà khá nóng nảy, suýt nữa bà đã đập bàn
đứng lên. Ông Hà lại một lần nữa ra mặt, ông đặt đũa vào tay bà và khuyên nhủ:
– Bà ăn cơm, ăn cơm đi. Con gái cũng đã lớn rồi.
Chuyện này có vội cũng chẳng được. Phải dựa vào duyên phận, duyên phận bà ạ.
Làm cho mẹ giận như vậy, Tiểu Quân vừa vào phòng liền
hối hận. Thực ra, bình thường cô cũng không dễ bị kích động, chủ yếu là do tâm
trạng gần đây không tốt, lại thêm cả ngày phải vùi đầu vào công việc. Ngày nào
cô cũng mệt mỏi rã rời nên bị mẹ nói như vậy thì không còn sức chịu đựng nữa.
Người có thể làm cho tâm trạng Tiểu Quân tiếp tục rơi
xuống đáy vực sâu vẫn là Chí Hào.
Một tháng nay, cô không gặp anh. Anh đi Mỹ họp bàn
công chuyện. Vì bận rộn nên thời gian hai người nói chuyện điện thoại với nhau
cũng rất ít. Anh hẹn tuần sau sẽ về Thượng Hải, không ngờ hôm qua lại gọi điện
thoại bảo cô đợi.
Một chứ “đợi” này khiến cho Tiểu Quân nổi giận. Thực
ra, hai năm nay vẫn vậy. Chỉ cần Chí Hào đi Mỹ là Tiểu Quân ở Thượng Hải lại
như ngồi trên chảo dầu nóng. Nước Mỹ là nơi nào? Nước Mỹ có người vợ chưa cưới
của anh. Dù Chí Hào có thề thốt rằng giữa anh và Văn Tâm không hề có chút tình
cảm nào nhưng trên danh nghĩa họ đã đính hôn. Dù cách nửa vòng trái đất thì nơi
đó vẫn có người nhà của anh, những người luôn thúc giục anh kết hôn. Như vậy
thì làm sao cô có thể yên tâm được chứ?
Mỗi lần trước khi Chí Hào đi Mỹ, anh đều thề thốt rằng
sẽ nói chuyện với gia đình nhưng hai năm rồi, lại không phải là hợp đồng hợp
tác, cứ cho là hai bên đã nói chuyện thì lâu như vậy cũng phải có kết quả rồi
chứ? Nhưng chuyện hủy bỏ hôn ước, dù nói đi nói lại thì vẫn không có kết quả
gì.
Cô không thể cứ tiếp tục đợi chờ một cách không rõ
ràng như vậy nữa. Cô yêu anh. Khi người phụ nữ yêu một người đàn ông thì họ
luôn có bản năng độc chiếm. Ai mà không muốn được sống quang minh chính đại với
người mình yêu chứ? Tất nhiên Chí Hào đối xử với cô rất tốt nhưng bên trong
lòng tốt đó cũng có ít nhiều là sự bù đắp. Anh và cô đều biết, hai năm qua, tuy
bề ngoài cô sống rất hạnh phúc nhưng trong lòng cô sống mà như đã chết. Mỗi năm
mỗi tuổi. Cô phải chứng kiến tuổi trẻ của mình giống như điếu thuốc đang cháy
gần đến đoạn cuối. Cứ chờ đợi nữa sẽ chỉ còn lại những làn khói thuốc mà thôi.
Đợi ư? Đợi thế nào đây? Nếu cứ tiếp tục chờ đợi một cách không rõ ràng như vậy
thì Tiểu Quân thật sự sợ rằng mình sẽ vô phương cứu chữa mất.
Bị chữ “đợi” ép đến phát điên, sau này trong điện
thoại Tiểu Quân cắn răng nói những lời cuối.
– Chí Hào, ba năm rồi. Em không muốn tiếp tục chờ đợi
một cách không rõ ràng như vậy nữa. Em cần có một kết quả.
Tiểu Quân đã phải cắn răng để nói ra câu đó. Chí Hào
nghe xong thì im lặng rất lâu đến nỗi tiếng thở cũng nghe rõ mồm một.
Đây chẳng phải là lần đầu tiên Tiểu Quân nổi giận với
anh trong hai năm nay. Trong quá khứ, tất nhiên hai người cũng có lúc tranh cãi
nhưng vì ở bên nhau lâu, họ hiểu rất rõ về nhau. Lần này, giọng cô cứng rắn
chưa từng thấy. Bên bờ biển, thành phố Los
Angelesnhộn nhịp người đi lại, ánh mặt trời chói chang nhưng trước mắt Phùng
Chí Hào bỗng hiện lên cảnh cô đoạn tuyệt quan hệ khi biết sự thật. Đột nhiên,
anh giật mình nhớ lại.
Ở bên này trái đất, Tiểu Quân đang chờ đợi một mình
trong bóng tối. Đầu bên kia chỉ có tiếng thở của anh, mọi thứ đều tồi tệ. Có lẽ
đợi lâu không có câu trả lời, cuối cùng cô buồn bã gác điện thoại “cộp” một
tiếng. Anh không gọi lại. Những ngày sau đó, cô sống trong đau khổ tột cùng. Cô
cắn răng tự nói với bản thân, nếu còn liên lạc với anh thì cô là con ỉn, một
con ỉn đáng bị người ta lôi ra làm thịt hàng nghìn hàng vạn lần.
2
Đúng vào ngày thứ hai khi Tiểu Quân nổi giận với mẹ
thì Mỹ Mỹ hẹn cô đi ăn cơm nói chuyện.
Không khí trong gia đình quá nặng nề, Tiểu Quân cũng
không muốn cuối tuần vẫn phải nhìn thấy sắc mặt của mẹ nên nhận lời ngay.
Cô cảm thấy mình thật thê thảm nhưng những người xung
quanh lại không nghĩ như vậy, chẳng hạn như Mỹ Mỹ.
Mỹ Mỹ vẫn luôn cho rằng, nếu nói là thê thảm thì cô ấy
còn thê thảm hơn Tiểu Quân rất nhiều.
Mỹ Mỹ và Tiểu Quân bằng tuổi nhau. Ở giai đoạn này,
mong muốn lớn nhất của bố mẹ chính là con gái họ mau mau lấy chồng. Không giống
như mẹ Tiểu Quân kỳ vọng ở con gái, bố mẹ Mỹ Mỹ không mong con gái lấy được
chồng giàu có mà chỉ cần lấy chồng là được rồi.
Thế nên hai năm của Mỹ Mỹ chỉ có thể dùng hai chữ để
nói, đó là “làm quen”.
Thực ra, hầu hết mọi việc trên thế gian này chỉ cần
bạn muốn thì đều có thể có người đứng ra giúp. Đương nhiên, việc tìm đối tượng
cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng đáng tiếc là Mỹ Mỹ đã vô số lần làm quen
nhưng vẫn chưa một lần thành công. Nguyên nhân chia thành hai loại: một là cô
ấy không ưng người ta, hai là người ta không ưng cô ấy. Cả hai hợp lại thế là
hết.
Tần suất làm quen quá nhiều, hơn nữa lại thường là
thất bại nên Mỹ Mỹ bắt đầu kiên quyết từ chối. Mọi người đều nói, chuyện tình
cảm không thể miễn cưỡng nhưng bố mẹ Mỹ Mỹ lại không hề nghĩ như vậy. Con gái
họ có công việc ổn định, hoàn cảnh gia đình tốt, nhan sắc cũng được, thế mà làm
quen bao nhiêu lần đều thất bại, đến giờ lại còn không muốn làm quen nữa thì
chẳng phải là có vấn đề sao?
Áp lực chuyển hóa thành động lực. Sau nhiều lần suy
nghĩ, ông bà Đỗ đã quyết định cứ cuối tuần sẽ mang ảnh con gái mình đến công
viên Nhân Dân để tham gia ngày hội làm quen toàn dân, nói cách khác đó là ngày
hội làm quen của các bậc cha mẹ.
Tiểu Quân nghe Mỹ Mỹ nói chuyện này khi hai người đang
ngồi ở quán Starbucks uống cà phê nói chuyện. Vì không chuẩn bị tâm lý trước,
nên suýt nữa cô đã phun cả cà phê vào mặt Mỹ Mỹ.
Tiểu Quân biết ngày hội làm quen ở quảng trường Nhân
Dân. Có lần, vào ngày cuối tuần, cô và Chí Hào đến nhà hàng K5 phía trên phòng
tranh ăn cơm. Khi đi xuyên qua công viên Nhân Dân, họ bị sốc bởi quang cảnh làm
quen ở đó. Trong công viên không hề có lấy một thanh niên mà toàn là những ông
bố bà mẹ đầu bạc đang đứng hoặc ngồi, tay cầm những tấm ảnh của con cái mình.
Nhìn thấy điều kiện tương đương là họ sẽ trao đổi phương thức liên hệ rồi về
nhà thúc giục con cái đi xem mặt. Có trường hợp nói chuyện rất hợp như thể ngày
mai họ sẽ thành thông gia vậy.
Chí Hào chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ. Ban
đầu, anh còn hỏi cô rốt cuộc là có chuyện gì? Tiểu Quân đang giải thích thì có
người kéo cô đi. Đó là một ông cụ đeo kính. Ông ta chìa cho cô xem tấm ảnh
trong tay. Đó là một tấm ảnh cỡ lớn của con trai ông ta. Vừa giới thiệu, ông ta
vừa hỏi có thể liên lạc lại với cô không? Điều kiện của con trai ông ta khá
tốt. Mọi người đều có thể suy nghĩ.
Khi đó, Tiểu Quân dở khóc dở cười chỉ vào Chí Hào và
nói:
– Bác ơi, cháu đi cùng anh ấy. Anh ấy là bạn trai của cháu.
Ông cụ chẳng hề quan tâm mà còn
chăm chú nhìn Chí Hào rồi nói:
– Không sao. Có thể so sánh lựa
chọn mà.
Mỗi lần nhớ đến sắc mặt của Chí
Hào lúc đó Tiểu Quân lại không nhịn được cười. Chỉ có điều, từ sau lần đó, anh
không dẫn cô qua nơi đó vào những ngày cuối tuần nữa.
Nghe xong lời ca thán của Mỹ Mỹ,
Tiểu Quân thở dài nhìn bộ dạng phiền não của cô bạn mình. Năm nay, nhà nhà đều
có chuyện, chẳng ai được sống yên ổn cả.
Để bày tỏ sự ủng hộ của mình với
người bạn thân, cuối tuần sau, Tiểu Quân sẽ đưa Mỹ Mỹ đi làm quen.
Mỹ Mỹ cho rằng, việc làm quen còn
dễ dàng chấp nhận hơn việc bố mẹ cô ấy tuần nào cũng đến công viên Nhân Dân giới
thiệu ảnh của mình. Nhưng vòng tròn cuộc sống của cô ấy thật là hẹp, cơ hội
quen biết đàn ông lại không nhiều. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô ấy đã lựa
chọn cách lên mạng. Việc làm quen trên mạng cũng phải hết sức cẩn thận. Nhận
lời mời tham gia bữa tối bốn người đang rất thịnh hành, để an toàn, cô ấy còn
kéo cả Tiểu Quân theo.
Khi Mỹ Mỹ đưa ra đề nghị này,
Tiểu Quân nhìn bộ dạng bối rối của cô ấy, Mỹ Mỹ vội vàng giải thích:
– Tiểu Quân! Lần này, cậu nhất
định phải giúp tớ đấy. Tớ đã nói chuyện với anh ta rồi. Anh ta họ Thái, là một
kĩ sư thiết kế phần mềm. Tớ đã xem ảnh của anh ta, cũng được. Lần này, đồng
nghiệp của hai bên sẽ đi cùng. Tớ và anh ta nói chuyện khá hợp. Bỏ qua cơ hội
này thì thật là đáng tiếc.
– Kĩ sư thiết kế phần mềm ư? Chẳng
phải cậu ghét nhất là dân IT sao?
Số lần làm quen của Mỹ Mỹ khá
nhiều. Nhưng có lần, làm quen với một anh chàng IT, theo như cô ấy kể lại thì
đó thật sự là một cuộc hẹn hò đáng nhớ. Trình tự đều đúng như lập trình máy
tính, gặp mặt xong đi xem phim rồi đi ăn cơm, uống cà phê rồi lại ăn tối. Có
lần, đến trước rạp chiếu phim phát hiện ra là đã hết vé, chàng trai đó thẫn thờ
nhìn cô ấy, tận hai tiếng sau mà vẫn không biết làm thế nào?
Tiểu Quân nghe xong cười rũ rượi.
Cô và Chí Hào bên nhau đều vô cùng lãng mạn, làm gì có những cảnh như thế. Chí
Hào là người đàn ông hứng lên có thể đưa bạn gái ra bờ biển đi dạo. Ở bên anh
mãi mãi không biết được một giây sau sẽ có điều bất ngờ gì. Nếu đem so sánh với
chàng trai mà Mỹ Mỹ nói thì chàng trai đó chẳng khác gì một người máy.
– Hồi đó, tớ còn trẻ chưa hiểu
biết. – Mỹ Mỹ lắc đầu. – Bây giờ nghĩ lại thì một chàng trai IT cũng tốt, kiếm
được nhiều tiền lại không biết tiêu tiền, để ở nhà thì không cần phải lo lắng. Thú
vị mà làm gì? Những người thú vị lại giống như con rận, muốn bắt cũng chẳng
được.
Nghe có vẻ giống như nói một
chiếc tủ lạnh vậy…
Tiểu Quân thở dài rồi lại nghĩ
đến những điều cô ấy nói. Thú vị mà làm gì? Những người thú vị lại giống như
con rận, muốn bắt cũng chẳng được. Nghĩ đến bản thân mình, cô chau mày.
– Vậy cậu tự đi đi. Cậu còn tìm
tớ làm gì? Tớ không cần đi làm quen mà.
– Tớ cần cậu giúp mà. – Mỹ Mỹ hai
tay giữ chặt lấy cô. – Tiểu Quân, cuối tuần, cậu mặc bộ đồ hàng hiệu cho tớ. Càng
cao cấp càng tốt, càng nhiều logo càng tốt. Nhất định phải là LV,
GUCCI, CHANEL, để các cô ở đó đều nhìn thấy đó là hàng hiệu. Cậu hãy đi qua và
ngồi xuống trước mặt họ.
– Tại sao vậy? – Tiểu Quân bàng
hoàng.
– Để kĩ sư Thái biết được rằng,
một đóa hoa giản dị như tớ thích hợp với anh ấy hơn nhiều. – Mỹ Mỹ nói liền một
mạch, nói xong còn chắp tay làm bộ khẩn cầu với ý là: Cậu à, tất cả trông cậy
vào cậu đấy.
Tiểu Quân dở khóc dở cười nhưng
khi thấy ánh mắt long lanh của Mỹ Mỹ nhìn cô không chớp chờ đợi câu trả lời, cô
hít hai hơi thật sâu mà không thể nói lời từ chối được. Cuối cùng, cô đành phải
nhận lời.
3
Sau này, Tiểu Quân có cảm giác
như ông trời sắp đặt một người xuất hiện trong cuộc sống của bạn luôn là có lý
do và ý nghĩa. Chẳng hạn như Mỹ Mỹ. Không có cô ấy thì cô không thể nào quen
biết Chí Hào. Giờ cũng vậy, không có cô ấy thì cô cũng sẽ không thể nào quen
biết Trần Khởi Trung.
Nhưng trong lần gặp đầu tiên giữa
Khởi Trung và Tiểu Quân, ấn tượng của họ cực kì xấu. Địa điểm gặp là một quán
trà gần nhà hàng Diên An, cách nhà Tiểu Quân không xa.
Hôm đó, Tiểu Quân đến muộn, là do
cô cố ý. Khi đến, cô không muốn bước vào mà cứ chần chừ ở ngoài cửa vài giây.
Trước khi ra ngoài, cô đã phải
đứng trước gương khá lâu. Những thứ Mỹ Mỹ yêu cầu cô đều có. Chí Hào rất thích
tặng cô những món quà xa xỉ. Tháng trước, khi đi công tác Hồng Kông về, anh
tặng cô, một chiếc túi LV loại mới nhất với ánh vàng lấp lánh, cực đẹp nhưng cô
không dám mang đi làm. Hôm nay, cô có dịp dùng đến nó rồi. Hơn nữa, theo yêu
cầu của Mỹ Mỹ, phải toàn là hàng hiệu có gắn đầy logo. Tóm lại, cô có cảm giác
mình giống như một món hàng hiệu xa xỉ di động. Thật là mất mặt! Khi ra ngoài, cô đã hạ quyết tâm. May mà bố mẹ
đi thăm người thân từ sớm. Nếu không thì cô không biết sẽ phải giải thích với
họ như thế nào về kiểu ăn mặc và trang điểm khác thường hôm nay của mình.
Xe taxi lái đến nhà hàng Diên An. Xuống xe, đi bộ vài
bước mà cô có cảm giác như đang bị người ta soi mói. Buổi chiều ngày nghỉ, quán
trà rất đông khách. Cô đứng chần chừ ở ngoài cửa. Cô gái phục vụ đứng ở cửa khá
nhanh nhẹn liền ra kéo cửa và nhẹ nhàng hỏi:
– Xin hỏi, chị đi mấy người ạ?
– Ô! Tôi có chỗ rồi. – Đến nơi rồi nhưng chưa vào trận
đã muốn bỏ trốn sao? Cuối cùng, Tiểu Quân hít một hơi thật sâu, bước vào. Cô
đến muộn. Những người khác đều đã đến, Cô gái phục vụ dẫn cô đến một phòng nhỏ.
Nhìn thấy Mỹ Mỹ từ xa, cô ấy đang thẹn thùng cười nói. Hôm nay, cô ấy mặc chiếc
áo màu xanh nhạt và chân váy màu be tới đầu gối, trông thật yểu điệu. So với
ánh vàng lấp lánh của cô thì quả thật trông cô ấy như một đóa hoa thanh nhã.
Tiểu Quân bước thẳng tới. Sau khi ngồi xuống, cô đẩy
cặp kính đen to sụ lên làm bờm tóc rồi chào họ “Hi” một tiếng ngắn gọn.
Phòng nhỏ trong quán trà có không gian khá hẹp. Cô
bỗng nhiên xuất hiện như vậy khiến những người khác được phen bàng hoàng. Ở một
khoảng cách ngắn, thái độ của mọi người đều hiện rõ trên mặt.
Trong mắt Mỹ Mỹ là bình thường nhưng với hai người đàn
ông không hẹn mà gặp kia thì thật sự kinh ngạc. Trong đó, có một người đeo kính
ngẩn người nhìn cô, trên mặt viết rõ câu: “Cô đến nhầm chỗ rồi ư?”.
Người đàn ông còn lại dựng ngược lông mày lên. Vì ngồi
ở bên ngoài, đối diện với cô, người có khuôn mặt hết sức nam tính ấy lại không
lấy gì làm kinh ngạc khiến cô không thể không nhìn.
Mỹ Mỹ giới thiệu với họ. Đầu tiên cô ấy chỉ vào người
đàn ông đeo kính.
– Đây la Tiểu Quân, bạn em. Tiểu Quân, đây là Thái
Quân. – Cô quay đầu tiếp tục. – Đây là Trần Khởi Trung.
Bốn người làm quen đơn giản như vậy. Tiểu Quân đã giúp
thì giúp cho đến cùng. Khi nói đến sở thích cá nhân, cô liệt kê ra một loạt
hàng hiệu xa xỉ trên người và còn nhấc chiếc túi lên cho mọi người xem. Khi nói
giá của nó, cô còn nghe thấy tiếng kinh ngạc của người đối diện. Chỉ có Mỹ Mỹ
là như mở cờ trong bụng.
Thái Quân há hốc miệng:
– Sao nó đắt khủng khiếp vậy? Chỉ có một chút da bò
thôi mà. Một con bò cũng không đáng ngần ấy tiền đâu.
Tiểu Quân nhếch mép:
– Con gái bọn em không thể mang một con bò đi khắp nơi
được.
Thái Quân nghẹt thở
nhìn Khởi Trung. Ngoài miệng anh không nói gì nhưng trong lòng lẩm bẩm. Không
phải một con bò, cho dù là một trại nuôi bò cũng không đến ngần đấy tiền.
Anh rất ít có cơ hội ngồi cùng những cô gái ăn mặc
trang điểm như thế này. Tóm lại là rất khó xử. Ánh mắt Tiểu Quân trong vắt, nói
chuyện rất có duyên. Khi nhìn anh, cô đều cười rất tươi. Có lúc, anh thật sự
không thể không nhìn cô. Nhưng mỗi lần nhìn những đồ hàng hiệu trên người cô
thì anh lại hoa hết cả mắt.
Không ai nói gì, gian phòng trở nên yên ắng lạ thường.
Tuy sau đó Mỹ Mỹ đã chuyển chủ đề nhưng kết quả còn tệ hại hơn. Thái Quân cứ
nhìn Mỹ Mỹ nói với ánh mắt hân hoan. Hôm nay, Tiểu Quân tự cảm thấy mình đã
công đức viên mãn tuy cũng có lúc nhấp nha nhấp nhổm chỉ muốn đứng lên ra về.
Không ngờ Khởi Trung cũng đứng lên nói:
– Hay là để tôi đưa cô Hà về. Thái Quân, cậu nói
chuyện với cô Đỗ tiếp nhé.
4
Hai người cùng bước ra khỏi quán trà. Tiểu Quân dừng
bước trước quán trà, mở miệng từ chối.
– Anh Trần, anh không cần đưa tôi về đâu. Nhà tôi ở
cách đây không xa. Tôi tự bắt xe về là được rồi.
– Cứ để tôi đưa cô về. – Anh đáp một câu ngắn gọn,
không nhìn cô mà giơ tay ra vẫy xe.
Giọng điệu này có vẻ là cử chỉ bình thường của anh.
Tiểu Quân thở không ra hơi, buồn chán cả buổi chiều, cuối cùng cũng hoàn thành
nhiệm vụ. Cô mệt mỏi, mở miệng:
– Anh không cần khách sáo như vậy. Tôi biết anh ra đây
là để họ được bên nhau một mình. Tôi cũng vậy. Dù sao anh cũng chẳng có hứng
thú gì với tôi, việc gì anh phải giả bộ như vậy. Đưa đi đưa về thì có ý nghĩa
gì chứ?
Anh nghe xong quay đầu nhìn cô. Tiểu Quân nhỏ bé xinh
xắn, cô đứng bên anh trông càng nhỏ bé hơn. Khi nói chuyện, đầu cô hơi nghiêng
nghiêng, trên người thoang thoảng hương nước hoa khiến anh nhớ tới hương vị của
kẹo mơ.
Một cô gái người đầy đồ xa xỉ trông giống như kẻ giả
tạo đeo kín tiền trên người giờ lại còn lên giọng nói về lòng trung thực. Nhưng
nhìn kỹ cũng rất đáng yêu.
Thật quá xa so với anh! Tuy thu nhập của anh cũng khá
nhưng khi vừa nghe cô nhắc đến con số thật đã khiến anh lạnh cả người. Nếu anh
thật sự có người bạn gái như vậy thì một ngày không biết sẽ phải lạnh người đến
bao nhiêu lần. Chắc mùa hè cũng không cần dùng đến tủ lạnh đâu.
Cũng không thể trách Khởi Trung có tâm trạng không tốt
được. Thực ra, ngày nghỉ của anh vốn là một ngày để nghỉ ngơi.
Anh là kỹ sư thiết kế phần mềm, lại là người quản lý
dự án. Gần đây có một dự án khá căng thẳng. Hôm qua, anh còn phải làm thêm giờ
đến tận khuya để bàn phương án. Khi ra khỏi công ty, anh muốn đưa Thái Quân về.
Anh rất quan tâm đến người khác nhưng cậu ta nói không cần, cậu ta bắt xe về là
được rồi.
Công ty vốn có chung cư cho công nhân viên chức ở khu
công nghệ cao nhưng mấy năm trước, Khởi Trung đã mua một căn hộ chung cư ở phố
Kim Kiều. Hồi đó giá khá rẻ. Thái Quân cũng mua nhà nhưng cậu ta đi tàu điện
ngầm. Bình thường đi tàu điện ngầm rất tiện nhưng mỗi lần làm thêm thì cậu ta
lại phải đau đầu vì chuyện đi xe về.
Trương Giang khá xa nên bắt xe rất khó khăn. Cuối
cùng, anh vẫn đưa Thái Quân đến nơi náo nhiệt một chút để gọi xe cho tiện.
Cũng đã muộn, lúc chào tạm biệt anh, Thái Quân nhìn
đồng hồ báo giá thu phí giới nghiêm ban đêm thở dài rồi dùng giọng Hà Bắc nói
một câu:
– Trưởng nhóm, nếu công ty không trả tiền thì chắc tôi
không về được mất.
Thực ra Thái Quân không phải là người Hà Bắc. Những
thanh niên tri thức Thượng Hải đều lớn lên ở Hà Bắc. Trước đây có tiền thì tiêu
xài phóng khoáng hơn một chút. Sau khi mua nhà trả góp thì cái gì có thể tiết
kiệm được đều cố gắng tiết kiệm. Nghe Thái Quân nói một câu nửa đùa nửa thật,
Khởi Trung mệt đến mức chân tay rã rời không cười nổi nữa. Anh là người quản lý
dự án, có quan hệ rất tốt với mọi người. Khi quay lại xe, anh nói:
– Được rồi. Nếu công ty không trả thì tôi sẽ trả.
Trước khi taxi lăn bánh, Thái Quân còn thò đầu qua cửa
sổ nói:
– Anh đừng quên chuyện ngày mai nhé. Tôi sẽ đến nhà
đợi anh.
Anh đã quên thật. Khởi Trung vừa định nói thì chiếc
taxi đã đi rồi, chỉ còn vọng lại tiếng nói của Thái Quân trong màn đêm tĩnh
lặng.
Anh thật sự không muốn tham gia chuyện Thái Quân nói.
Bữa ăn bốn người là hoạt động kết bạn trên mạng. Khi
hai bên chưa quen nhau thì sẽ không thể nói được gì nhiều. Nếu chỉ nói mấy câu
trò chuyện vớ vẩn trên mạng thì có ổn không?
Không ngờ Thái Quân nói được là làm được. Sáng sớm hôm
sau, cậu ta đến gõ cửa. Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi mới và có vẻ rất mong chờ
buổi gặp mặt này, Khởi Trung kinh ngạc không kìm được liền nói:
– Đây có phải là kỹ sư Thái không nhỉ?
Thái Quân lo lắng:
– Trưởng nhóm, anh không muốn tìm bạn gái nhưng tôi
muốn. Không phải tôi đã nói rõ rồi sao. Anh bỏ tôi ở đó. Anh chẳng có nghĩa khí
gì cả.
Năm nay, Thái Quân hai mươi tám tuổi. Bố mẹ cậu đã
phát đi thông điệp cuối cùng, nếu không thể tìm được bạn gái ở Thượng Hải thì
sẽ phải về quê lấy vợ. Tiếc là tính tình cậu lành như bụt, mới nói chuyện với
con gái chưa được đến ba câu thì đã toát mồ hôi hột rồi. Sở thích lớn nhất của
cậu là lên mạng đánh quái thú tranh bá, một cao thủ hô mưa gọi gió. Tiếc là
điều này trong cuộc sống hiện thực lại chẳng có ý nghĩa gì thế nên đến tận bây
giờ, cậu vẫn phải trở về căn hộ chung cư độc thân đó với gian bếp lạnh mà tranh
bá với quái thú. Sau đó thì đúng là hết cách rồi. Cậu quyết định lên mạng, khó
khắn lắm mới quen được một người nói chuyện hợp nên tất nhiên là rất coi trọng.
Khởi Trung độc thân. Những chàng trai ở khu công nghệ
cao Trương Giang rất khó tìm bạn gái. Ở Thượng Hải có một danh từ đặc biệt là
“Những chàng trai Trương Giang” để chỉ nhóm người bọn họ. Đã có khoảng thời
gian, họ trở thành chủ đề thảo luận của các tờ báo và tạp chí. Nói tóm lại, ai
trong số họ cũng ăn nói vụng về.
– Trưởng nhóm, anh không lo lắng sao? – Khi Thái Quân
kéo anh ra khỏi cửa liền hỏi. Vừa hỏi xong thì anh cũng tự mình trả lời luôn. –
Bỏ đi. Tay nghề
của anh giỏi, anh lại đẹp trai nên chẳng vấn đề gì đâu.
Tay nghề và
hình dáng thì có liên quan gì đến nhau chứ? Khởi Trung không nhịn được cười.
Anh nghĩ Thái Quân không dễ gì có được cơ hội này, hơn nữa đây cũng không phải
là việc lên núi đao xuống biển lửa nên đành đi vậy.
Anh chỉ là một người bạn đi cùng thôi. Thái Quân và Mỹ
Mỹ nói chuyện với nhau rất vui vẻ nên đương nhiên anh cùng thấy vui rồi. Ở chỗ
họ ít nữ nhiều nam, nếu có cô gái nào thì cũng sớm có người đưa đón. Công việc
bận rộn lại thường xuyên phải làm thêm, suốt ngày đối diện với màn hình vi tính
thì lấy đâu ra cơ hội kết bạn với nữ giới chứ?
Tất nhiên họ cũng có ưu điểm chứ: công việc ổn định,
thu nhập khá, đối xử với nữ giới rất thật lòng, mục đích kết bạn của họ là để
kết hôn nhưng con gái bây giờ không để tâm đến chuyện đó mà lại lôi tấm lòng
chân thành của họ ra làm trò cười.
Như Tiểu Lý – một chàng trai Hà Nam khác trong nhóm,
một năm trước có người giới thiệu cho cậu một cô gái cũng là người Hà Nam, làm
ở bộ phận bảo trì của công ty phần mềm. Có thể coi là một cô gái Trương Giang.
Cậu ta thấy hai người là đồng hương, điều kiện cũng tương đương. Lần đầu gặp
mặt, cậu vui mừng khôn xiết. Sau khi đi ăn xong, trên đường về, bỗng nhiên cậu
kéo tay cô gái đó thành khẩn hỏi:
– Khi nào chúng ta sẽ kết hôn?
Điều này khiến cho cô gái đó sợ quá bỏ chạy. Khi về,
cô ấy còn nói với người giới thiệu là đã gặp một kẻ lưu manh.
Cứ nhắc đến chuyện này là cậu lại thấy ấm ức. Cô ấy
nói ai là lưu manh chứ? Lưu manh mà lại vội vàng muốn lấy cô ấy ư? Sau khi nghe
xong, mọi người đều phá lên cười. Nghĩ lại, tuy họ đều là những chàng trai
trưởng thành nhưng cũng không phải là không cảm thấy cô đơn.
Nghĩ đến đây, Khởi Trung không kìm được lòng mà thở
dài một tiếng. Vừa hay, có một chiếc xe taxi đỗ vào lề đường. Tiểu Quân đang
bực mình, cô kéo cửa bước lên xe, chẳng thèm chào tạm biệt anh lấy một tiếng.
Người lái xe vừa quay đầu định hỏi cô muốn đi đâu thì
không ngờ cửa bên kia lại mở ra, xe như lún xuống, lại có một người đàn ông
bước lên. Người lái xe hết sức ngạc nhiên còn Tiểu Quân thì trợn tròn mắt nhìn
anh, nhìn thì cũng chẳng ích gì. Người ngồi bên cạnh có thể là ai chứ? Đó chính
là Khởi Trung.
5
Chiếc xe taxi dừng lại trước cột đèn đỏ. Ở ngã tư, mọi
người đi lại khá nhộn nhịp. Bên kia đường, có một ngôi chùa mạ vàng khói hương
nghi ngút. Vậy mà bên cạnh lại là một trung tâm mua sắm cao cấp cực kỳ sang
trọng. Hương sắc cổ xưa hòa trộn với dáng vẻ hiện đại giống như bông sen vàng
lớn tôn thêm cho cô gái GUCCI môi đỏ, đeo kính đen. Thật là một sự so sánh kì
diệu!
Trong xe, Tiểu Quân và Khởi Trung cũng vậy. Một cô gái
mặc toàn hàng hiệu và một chàng trai ăn mặc giản dị, dù nhìn thế nào cũng không
thể nghĩ là một đôi.
Người lái xe hết sức tò mò, lén nhìn qua gương chiếu
hậu. Tiểu Quân chẳng buồn nói nhiều. Nói xong địa chỉ, cô quay đầu nhìn ra
ngoài cửa xe.
Khi lên xe, anh vốn chưa nghĩ ra là mình định nói gì
với cô. Người ta không cần anh tiễn, coi thường anh như vậy thì anh nên bỏ đi
mới đúng nhưng chỉ trong một giây, anh đã tự động ngồi lên xe. Khi Tiểu Quân
trợn tròn mắt nhìn anh thì xe đã lăn bánh rồi. Anh là dân IT, đối diện với máy
tính nhiều hơn với con người. Bình thường, khi anh nói chuyện với Thái Quân và
đồng nghiệp thì không có vấn đề gì nhưng bây giờ, khi ngồi cạnh Tiểu Quân, bị
đôi mắt to tròn của cô nhìn thẳng vào mình thì tự nhiên lại không thể thốt nên
lời.
Thế nên Tiểu Quân đành phải mở miệng nói trước:
– Anh đưa tôi về thật sao?
Anh gật đầu.
Cô suy nghĩ một lát rồi cũng nói thêm hai chữ:
– Cám ơn.
Anh nghe xong mỉm cười, lông mày cũng giãn ra. Mí mắt
của Tiểu Quân giật giật, cô cảm thấy thật đáng tiếc. Hóa ra một chàng trai IT
cũng không đến nỗi giống con ếch xanh đâu nhỉ? Ít nhất thì người trước mắt này
cũng không phải. Hóa ra anh cũng có nụ cười đáng yêu đấy chứ? Vậy mà mấy câu
nói hiếm hoi của anh đã phá hỏng cả một tương lai đầy hứa hẹn.
Nghĩ đến đây, cô cũng cười. Không khí trong xe đã dễ
chịu hơn nhiều. Cô lại nói với anh thêm vài câu nữa. Nhà Tiểu Quân cách nhà
hàng Diên An không xa nên loáng một cái đã đến nơi. Cô lại cảm ơn anh sau khi
đẩy cửa xuống xe, anh nhìn cô há miệng như muốn nói gì đó.
Không biết anh muốn nói gì nên cô đứng lại đợi, nhìn
anh với ánh mắt tò mò. Ngôi nhà cô ở xây theo kiến trúc nhà cổ, một bên có con
hẻm sâu. Cô đứng như vậy, sau lưng là bức tường bao màu kem làm tôn lên ngôi
nhà màu đỏ có nền tường màu xám phía sau. Đúng là một bức tranh tuyệt đẹp! Cũng
đã muộn rồi. Đèn đường rọi ánh sáng trắng lên trán và chiếc túi xách lớn màu
vàng lấp lánh sau lưng cô. Anh vốn định nói mấy câu nhưng nghĩ đi nghĩ lại chỉ
nói:
– Chúc cô ngủ ngon! Cô đi cẩn thận nhé.
Cứ tưởng anh muốn nói gì cơ. Tiểu Quân cười, trong
lòng nghĩ anh chàng này thật chu đáo, với câu nói đó mà cũng phải xuống xe nói.
Chiếc taxi vẫn đợi, người lái xe thò đầu ra hỏi:
– Anh ơi, anh có đi nữa không?
Tiểu Quân vẫy tay chào tạm biệt Khởi Trung:
– Cám ơn anh. Anh cũng về sớm nhé. Tạm biệt.
Anh gật đầu, rồi cúi xuống mở cửa xe. Đầu bên kia bỗng
có một chiếc xe đi tới. Tiểu Quân đứng yên tại chỗ nhìn chiếc xe đó qua vai
Khởi Trung, ánh mắt sáng lên.
Một chiếc BMW màu trắng tuyết, người ngồi trên xe
chính là Chí Hào.
Hôm nay, Chí Hào vừa mới đến Thượng Hải đã vội vàng
đến đây ngay. Nghĩ đến câu nói gay gắt của cô trong điện thoại mấy hôm trước mà
trên đường đi, đầu anh căng như dây đàn.
Yêu cầu của Tiểu Quân với anh là kết quả.
Kết quả ư? Anh hiểu kết quả của cô chính là kết hôn.
Nhưng kết hôn là chuyện đơn giản như vậy sao? Hai năm
nay, anh vì chuyện kéo dài việc hoãn cưới mà mệt mỏi kiệt sức. Gia đình anh lại
có một hợp đồng đầu tư lớn thực hiện ở Thái Lan. Đối tác chính là bố của Văn
Tâm. Trước khi về, hai gia đình còn ăn cơm cùng nhau một bữa. Ở bàn ăn, bố Văn
Tâm nửa đùa nửa thật hỏi, hay là thực hiện dự án này cùng với việc kết hôn
luôn, dù có bận đến mấy cũng không thể quên chuyện hôn nhân đại sự cả đời được,
đúng không?
Bố anh gật đầu tán thành. Lúc đó, ánh mắt của mọi
người đều đổ dồn về phía anh, may mà có Văn Tâm ra mặt giải vây, cô ấy nói mình
vẫn chưa muốn rời xa bố mẹ. Bố cô ấy muốn đẩy cô ấy đi lấy chồng chẳng lẽ là vì
thấy phiền với cô con gái rồi sao? Văn Tâm là cô con gái duy nhất của gia đình
họ. Từ nhỏ, bố mẹ đã vô cùng yêu thương cô. Thấy con gái nói vậy là họ lập tức
mềm lòng và cũng không truy hỏi Chí Hào nữa nên anh mới có thể thoát khỏi cửa
này.
Trước khi về nước, anh và Văn Tâm có nói chuyện với
nhau một lần. Hai năm nay, Văn Tâm và anh gặp nhau chưa tới vài tuần nhưng hai
người nói chuyện với nhau rất hợp. Hoàn cảnh lại khá giống nhau, từ nhỏ đều lớn
lên ở Mỹ, tác phong phóng khoáng, nói năng thẳng thắn. Khi nói về chuyện yêu
đương, Văn Tâm còn cười anh, cô ấy nói trong hai năm vừa rồi, cô ấy đã đổi biết
bao nhiêu bạn trai vậy mà anh vẫn chung tình, nói đi nói lại vẫn là Tiểu Quân.
Trong lòng anh hiểu rõ mình không phải là người chung
tình. Trước khi quen biết Tiểu Quân, anh cũng đã từng qua lại với nhiều cô bạn
gái, mẫu người nào cũng có. Duy chỉ đối với Tiểu Quân, hai năm nay, anh không
hề cảm thấy chán ngán. Đây cũng có thể coi là sự khác biệt.
Có thể nói là anh đã yêu cô rồi. Chỉ là hai năm nay,
anh nói đi nói lại vẫn là Tiểu Quân và bây giờ đã trở thành nỗi phiền não lớn
nhất của anh.
Hôm đó, trong điện thoại cô đã nói chắc như đinh đóng
cột rằng cô không muốn tiếp tục đợi nữa, cô muốn có một kết quả.
Lúc đó, nghe xong mà anh thấy bàng hoàng. Tính cách
của Tiểu Quân cực kỳ đáng yêu, vô cùng nhẹ nhàng, không bao giờ làm ầm ĩ vô lý
mà phải mất một thời gian rất dài mới có thể chấp nhận một con người rồi sau đó
hết lòng hết dạ bao dung, nếu không thì mối quan hệ của hai người đã không thể
kéo dài đến tận ngày hôm nay.
Thật không ngờ, cô đã nói ra câu đó. Anh vốn cho rằng
con người cô vẫn là một cô gái truyền thống không bao giờ chủ động như vậy. Xem
ra anh vẫn chưa hiểu rõ về con người cô.
Anh biết trả lời thế nào đây? Nói rằng anh yêu em, anh
có thể cho em tất cả mọi thứ em muốn trừ hôn nhân sao?
Anh biết nếu mình nói như vậy thì anh sẽ không bao giờ
được gặp lại cô nữa. Năm đó, anh đã thấy Tiểu Quân đoạn tuyệt quan hệ một lần.
Lần này, e là khó tránh nổi. Nếu đã như vậy thì chỉ có thể tiếp tục xoa dịu cho
đến khi cô hiểu được và chấp nhận thôi.
Anh đã từng có rất nhiều bạn gái. Anh hiểu rõ một khi
một người phụ nữ bị kích động thì dù cho trong điện thoại có nói gì cũng chỉ
như đổ thêm dầu vào lửa, không thể nào cứu vãn được tình hình. Hơn nữa, tại sao
Tiểu Quân lại cãi nhau với anh? Cô yêu anh. Nếu cô không yêu anh thì cô đã có
thể bỏ anh bất cứ lúc nào trong hai năm qua chứ việc gì phải để phí tuổi trẻ
của mình đến tận hôm nay? Chỉ cần cô yêu anh thì tất cả đều có thể giải quyết
được. Một người phụ nữ có thể nhẫn nhịn mọi thứ vì người đàn ông mình yêu. Thứ
họ thực sự cần không phải là lời giải thích mà là cái ôm thật chặt và cả nụ hôn
thật lâu. Như vậy là đủ rồi.
Anh nghĩ như vậy và cũng làm như vậy. Thế nên, hai năm
qua anh đều không liên lạc gì với cô, chỉ là sớm về Thượng Hải và trực tiếp tìm
đến cô. Có điều anh không ngờ là khi xe còn chưa kịp dừng lại thì anh đã nhìn
thấy cảnh cô đang chào tạm biệt một người đàn ông xa lạ khác.
6
Khi Tiểu Quân bước đến trước xe Chí Hào thì nét mặt
của cô đã bình thường trở lại.
Trước đây, mỗi lần nhìn thấy anh là cô lại xúc động
như vậy. Nó như một phản xạ vô điều kiện mà cô không thể nào khống chế được.
Hai năm nay, đừng nói là gặp Chí Hào, chỉ cần nhìn
thấy số điện thoại của anh hiện trên màn hình di động là trái tim cô đã đập rộn
ràng rồi.
Chỉ có lần này, nỗi xúc động của cô không đơn giản là
niềm vui. Mấy hôm nay tâm trạng của cô giống như ngồi trên chảo lửa vậy. Tối
hôm đó, nhất thời cô giận dữ nên mới nói ra câu đó. Thực ra, vừa nói xong thì
cô đã thấy hối hận.
Câu nói đó của cô giống như là ép cưới vậy.
Hai người thương nhau, yêu nhau rồi kết hôn. Đó là
chuyện hoàn toàn bình thường như nước chảy chỗ trũng. Cho dù nói đến kết quả
cũng nên là chuyện của người con trai.
Một người con trai cầu hôn bạn chứng tỏ anh ấy yêu và
tôn trọng bạn. Còn cô thì sao? Người đàn ông của cô vẫn không nói. Vì tức giận
nhất thời mà cô đã nói ra câu ép cưới đó. Cũng vì vậy mà hai ngày nay, chỉ cần
nghĩ lại lúc đó là cô cảm thấy đau nhói trong tim.
Thế là hết rồi. Điều khiến trái tim cô càng đau đớn
hơn còn ở sau đó. Chí Hào đã không trả lời. Điều này khiến cô cảm thấy bất ngờ
hơn bất kỳ câu trả lời nào. Nó như một con dao đâm vào trái tim cô.
Nghĩ đến đây là Tiểu Quân lại thấy oán hận. Cô chỉ
muốn quay đầu bỏ đi. Nhưng khi thấy anh bỗng nhiên xuất hiện thì trái tim cô
lại có những kỳ vọng ở nơi đó. Dáng vẻ phong trần của anh bước tới, anh sẽ nói
với cô điều gì đây? Lại mang đến nỗi thất vọng ư? Cô không đoán nổi mà cũng
không dám đoán nữa.
Hai cảm giác mâu thuẫn đó cứ đan xen vào nhau. Cuối
cùng, cô bước đến trước xe anh nhưng không hề mở cửa mà chỉ đứng bên ngoài lặng
lẽ nhìn.
Không ngờ, cửa xe vừa mở ra, Chí Hào đã nhảy xuống,
nắm lấy vai cô mà hỏi:
– Tiểu Quân, người đàn ông đó là ai?
– Á? – Tiểu Quân dù có đoán thế nào cũng không thể
đoán ra câu đầu tiên anh nói lại là như vậy. Nhất thời không biết trả lời như
nào nên cô chỉ có thể phát ra âm tiết đó.
Lúc này, Khởi Trung ngồi trên taxi và chiếc xe đã lăn
bánh. Người lái xe hỏi anh đi đâu, anh ngoái đầu lại nhìn nơi chia tay với Tiểu
Quân, chỉ là một con hẻm nhỏ. Trong nháy mắt quay lại, anh đã không còn thấy gì
nữa.
Anh cảm thấy rất lạ! Bỗng nhiên nhớ lại hồi mới lên
cấp hai, anh đã thích cô giáo dạy Toán mới chuyển đến và miệt mài học tập đến
nỗi quyển sách của anh nhàu nát. Cuối cùng, cô ấy cũng chú ý đến anh. Cô ấy bước
tới khen ngợi nhưng anh bỗng cảm thấy ngượng ngùng rồi quay đầu bỏ chạy.
Sau này nghĩ đến, anh luôn cảm thấy buồn cười. Con
trai ở tuổi đó đều như vậy. Anh sợ làm cô giáo trẻ vừa tốt nghiệp đại học bị
sốc mà cho rằng học sinh không quý mình, rất lâu sau anh vẫn không bình thường
trở lại được.
Nhưng khi anh tự hỏi mình, rốt cuộc anh có thích cô
giáo đó không? Câu trả lời hình như là không. Chỉ là con đường ham thích học
toán mà thôi. Vinh dự cuối cùng là anh đã đỗ vào trường cấp ba tốt nhất trong
tỉnh. Ngày nhà trường dán giấy thông báo, anh lại thấy ngại ngùng, không dám
bước vào cổng trường.
Thế nên những cảm xúc thật sự chỉ có cách giải thích
kỳ lạ. Dù là thích cô giáo thời niên thiếu hay dỡ bỏ việc trở thành tiêu điểm
cực đoan thì cuối cùng anh vẫn có cơ hội gặp Tiểu Quân lần đầu tiên. Rõ ràng
biết là cô ấy không hợp với mình nhưng anh vẫn có phản ứng kỳ lạ là muốn nói
với cô ấy thêm vài câu nữa.
Người lái xe vẫn đợi câu trả lời của anh. Thấy dáng vẻ
thất thần của anh, người lái xe hỏi:
– Bạn gái anh à?
Anh sực tỉnh cười lắc đầu:
– Không đâu. Chỉ là bạn mới quen thôi ạ. Bác tài, cho
tôi xuống cổng số hai của ga tàu điện ngầm gần đây nhất là được rồi.
Người lái xe gật đầu, nói tiếp:
– Không phải cũng tốt. Một cô gái xinh đẹp như vậy
chắc chắn là sẽ rất khó chiều. Trông anh cũng chẳng phải là người ăn chơi gì.
Chọn bạn gái cũng cần phải chú ý. Đừng chỉ chú ý đến vẻ đẹp bên ngoài mà con
người cô ấy mới là quan trọng nhất, chứ đẹp cũng không ăn được đâu.
Người lái xe dài dòng bàn luận, Khởi Trung không biết
nói gì cho phải nên đành mỉm cười qua gương chiếu hậu.
Chiếc taxi vẫn tiếp tục đi. Người lái xe già đã quá
thuộc đường đi. Ông lái xe đâm qua những con phố dọc ngang yên tĩnh. Buổi tối
tháng Tư chẳng có xe cộ gì cả, người đi bộ cũng rất ít. Hai bên đường rợp kín
bóng cây ngô đồng. Ánh đèn đường xuyên qua những kẽ lá dày chiếu xuống mặt đất,
tạo thành nhưng chấm sáng lốm đốm. Anh sống ở phố Đông đã lâu và rất ít khi có
cơ hội đến đây. Không hiểu sao tự nhiên, anh bị phong cảnh ở đây lôi cuốn đến
vậy. Tiếc là sau mười mấy giây ngắn ngủi, chiếc taxi đã đi ra con đường lớn,
quay đầu lại nhìn cảnh vật vừa qua mà giống như một giấc mơ.