Tôi Thề, Tôi Mà Không Làm Cho Cô Yêu Tôi Thì Tôi Không Mang Họ Trần Nữa!

Chương 41



Vì lâu ngày đã không hiện diện ở nơi đây nên khi này mọi người
đều nhìn tôi bằng cái thứ gọi là “mắt tròn mắt dẹt” và như muốn nói rằng “con
này vẫn còn có mặt trên đời à?” cái kiểu như thế. Ngoài cái việc bị nhìn đến sởn
cả gai ốc ra thì chẳng có gì đáng nói cả, à có, ha ha. Cái cô Hoàng Tuyết Mai ấy
vẫn còn ở trường này vì đã… đóng tiền học rồi nên hết năm nay cô ta mới bị sút
ra, nhưng bạn bè cô ta thì chẳng ai buồn chơi cùng nữa. Nhưng đó không phải là
cái điều buồn cười. Mà là hôm nay cô ta còn chạy xộc sang lớp tôi, và cái mục
tiêu của cô ta là… cái quần của tên Phong. Tên kia thì đang ngồi vắt va vắt vẻo
trên bàn học, tự nhiên bị cô ta lao đến như tên lửa, đầu tóc thì bù xù, mặt mũi
thì đâu còn xinh đẹp như này nào, cô ta cứ nắm lấy cái gấu quần cậu ta mà kéo rồi
thì kéo, cái tên kia bị sock nên cứ giữ khư khư cái lưng quần, trên mặt thì hoảng
loạn, nhìn buồn cười không đỡ được.

– Anh Phong, sao anh lại làm vậy với gia đình em, anh Phong,
em xin anh, anh hãy bảo lại bác nhà đi, hu hu, em xin anh…

– Cô kia, cô bỏ quần tôi ra, tụt bây giờ, cái đó là do cái
con người kia kìa, không phải do tôi, bỏ quần tôi ra!

Hắn vừa gào thét giai điệu “bỏ quần tôi ra” rồi thì lại hết
liếc mắt rồi thì chỉ chỏ cho cái cô nàng đang như phát điên mà giật quần hắn
kia. Cô ta cuối cùng cũng đã phát hiện ra cái điều đó nên quắc mắt nhìn sang
tôi rồi hùng hổ tiến lại, bỏ lại sau lưng một cái quần bị kéo đến nhăn nhúm.

– Mày, mày, mày đã cướp anh Phong, anh Quân từ tay tao rồi,
bây giờ mày còn cướp đi cả cái công ty nhà tao nữa hả con cáo già. Đã nghèo thì
an phận mà về quê chăn trâu đi! Mày là cái đồ, vô liêm sỉ, đồ…

Cô ta lồng lộn lên mà lao về phía tôi, mắt đỏ ngầu cộng thêm
cái tóc bù xù đã nói trước, nhìn cô ta không khác gì một con quái vật. Tôi thì
đang nhởn nhơ xem kịch vui nên không phản ứng kịp, khi mà cô ta đang chuẩn bị
giơ tay lên tát tôi thì tự nhiên lại có một thế thân chắn ngay trước mặt tôi,
đó là Quân, người lâu ngày chưa gặp.

Một tiếng “chát” thanh thúy vang lên làm cho tất cả mọi người
đang chứng kiến ở trong lớp và một đống lóc nhóc ở cửa đều lặng im, sững sờ đến
không nói được câu gì, không khí đang ồn ào bỗng nhiên im lặng đến đáng sợ, và
tôi cũng là một trong những người đang lặng cả người đi, mọi việc xảy ra quá
nhanh, làm sao tôi có thể nắm bắt được chứ.

– Cậu không sao chứ?

Quân quay mặt lại rồi ân cần hỏi tôi, tôi có thể bị làm sao
khi mà cậu ta đỡ cho tôi hết chứ. Có vẻ cô nàng kia khá mạnh tay vì hiện giờ
trên má của Quân in hằn năm ngón tay đỏ sẫm. Chớp chớp mắt vài cái, tôi mới ý
thức được mọi chuyện. Má cậu ta còn rướm máu nữa kìa. Vội vàng nhấc cái túi
sách lên lục tới lục lui thì tôi lôi ra một cái khăn ướt, cái loại khăn được
đóng trong mấy cái bọc ấy, và một cái urgo rồi đưa cho cậu ta nhưng… cậu ta
không có hành động gì gọi là nhận lấy cả, bị đánh đau quá ngu người luôn rồi à?

– Xin lỗi, tôi chỉ có loại này thôi.

Nói xong câu đó thì tôi đang định… ném đi thì cậu ta giữ tay
tôi lại.

– Cậu băng cho tôi đi.

– HẢ?

Vừa yêu cầu cậu ta vừa nở ra một nụ cười kiểu… hiền hiền,
khó diễn tả, nhưng sao tôi lại thấy có cả chút gian gian nhỉ? Nhưng sau cái lời
nói đó thì nhận lại được một sự đồng thanh cực kì ăn ý của tất cả các người
đang chứng kiến, trong đó có cả tôi. Luống cuống xé cái vỏ khăn ra, nhưng lúc
tôi đang định lau máu đi thì lại có một bàn tay giữ tay tôi lại.

– Cô đang định làm cái gì đấy?

Chẳng ai khác ngoài cái người được tôi ưu ái gọi là “sóng thần”
cả. Giật tay ra và đạp cậu ta một cái. Tôi lại tiếp tục với công việc đang dang
dở, nhẹ nhàng thấm máu vào cái khăn, tôi cố giảm nhẹ lực đạo đến mức tối đa vì
sợ cậu ta đau. Sau đó thì tôi lại xé cái băng urgo ra rồi dán vào, phủi phủi
tay, rồi xong, nhìn miếng dán quá đẹp, sao tôi thấy mãn nguyện quá, há há.

– Cảm ơn!

Cậu ta sờ sờ miếng urgo trên mặt rồi cười cười, nhưng mà
đang lúc cậu ta đang cười thì lại có tiếng thút thít sụt sịt vang lên.

– Anh Quân, em… em không cố ý làm vậy đâu mà, hu hu, em
không cố ý làm vậy đâu, em định đánh cái con kia cơ, hu hu, anh… anh tha lỗi
cho em.

Nhưng đáp lại cái giọng sướt mướt đó chỉ là một câu nói.

– Ai cho cô đánh cô ấy?

Con nhỏ trợn mắt lên ngạc nhiên, nhưng thôi, có quá nhiều
người xía vào chuyện này rồi đấy, đây là chuyện của tôi cơ mà. Vỗ vỗ vai Quân rồi
ra hiệu cho cậu ta rằng không cần xen vào, rồi tôi tiến đến gần cái cô nàng
đang ngồi bệt xuống đất mà khóc điên đảo kia, cúi cúi xuống, tôi hỏi cô ta một
câu bằng giọng điệu rất nhẹ nhàng.

– Cô có muốn thử cảm giác bị đánh không?

Cô nàng quắc mắt lên nhìn tôi, hay thật, vừa lúc trước còn
khóc như mưa mà bây giờ mắt đã lại trợn trừng lên được thế kia rồi.

– Hừm, tao thách, tao sẽ báo cáo lên nhà trường đấy, máy giỏi
thì mày đánh tao xem.

– Không phải cô cũng đánh tôi sao? Mà lần đấy thì… không nhẹ
chút nào, hưm hưm?

Hình như cô ta vẫn còn cái ảo tưởng là nhà cô ta vẫn còn
đang giàu kếch xù đúng không? Sao cô ta không chịu lấy cái gia tài của cô ta đã
biến mất như thế nào mà làm gương nhỉ? Ôi, mình độc ác quá đi thôi.

– An tâm, tôi có đánh cô thì tôi cũng dư sức mà vứt cái tội
trạng đấy ra Thái Bình Dương. Lúc đấy thì cô làm gì? Bảo bố cô đi tàu ngầm ra đấy
để tìm về à?

Nói xong cậu đấy, tôi cười nắc nẻ đến nỗi suýt nữa thì ngã
lăn ra sàn, sau đó thì tôi thực hiện một cuộc gọi ngắn với đám bạn du côn ngày
trước và bảo cậu ta đến đây có chút việc. Và rồi 10 phút sau, cô nàng đã bị một
đám du côn lôi đi đâu đó mà tôi không biết. An tâm, cô ta không sao đâu, tôi đã
dặn ra không được để lại dấu vết, thương tích mà, hí hí, thấy tôi thông minh
chưa?

– Cô đừng có núp dưới bóng bố tôi mà làm những chuyện như thế
chứ.

Tên Phong chống nạnh ra vẻ “ta là người của chính nghĩa” và
nói với tôi bằng cái giọng “ngươi làm thế là trái với đạo lí”. Ha ha, đừng đùa
với tôi chứ.

– Tôi núp dưới bóng bố cậu chứ đâu phải là bóng cậu đâu, hưm
hưm…

Tôi làm cái việc này tôi cũng thấy tội lỗi lắm đó chứ, tôi
ít khi làm vậy lắm mà, chẳng qua là cô ta làm cho tôi hơn một tháng nằm bẹp,
không kiếm được xu nào nên tôi mới phải làm thế thôi. Chứ tôi đâu có độc ác như
thế chứ. Và đấy, ngày hôm nay thì chẳng có gì thú vị ngoài chuyện đấy ra cả. Và
vì tôi đang mải nghĩ lại không chú ý nên tôi vừa mới đập đầu vào cửa phòng
xong. Tức giận, tôi quay sang quát cái người từ nãy đến giờ vẫn tò tò đi sau
lưng tôi, trong nhà này còn ai như thế ngoài hắn ra chứ.

– Cậu đi theo tôi làm cái gì?

– Cô đi đâu tôi đi đấy đó mà.

– À, bây giờ tôi đi tắm cậu cũng phải đi theo à? Hả? Đi tắm
rửa đi và 7 giờ tối hôm nay ngồi ngoan ngoãn ở phòng chờ tôi.

Xong thì tôi lại đạp hắn ra và đi vào phòng rồi đóng cửa lại.
Dạy học á? Dễ thôi, trước đây tôi cũng từng đi dạy cho mấy đứa bạn và mấy đứa
bé hơn rồi mà, đâu có gì khó đâu. Mà tôi cũng nghĩ là tên này khá thông minh
nên việc đó sẽ thuận lợi thôi. Chui vào nhà tắm, tôi vừa tắm vừa hát ngân nga một
giai điệu nào đó mà tôi không biết, tôi chỉ thấy thuận miệng thôi. Khoan khoái
mà bước ra ngoài, tôi đã thấy cơm tối để sẵn ở đó, vừa ngồi ăn vừa nghe nhạc,
thoắt cái cũng đã gần đến 7 giờ. Tôi thì vẫn đang nằm úp sấp trên giường chơi
game, chẳng thèm quan tâm. Trước kia toàn bị hỏi kiểu “chuẩn bị đi dạy mà không
chuẩn bị gì à?” tôi đi dạy thêm cũng phải soạn giáo án chắc. Lăn qua lăn lại mấy
vòng thì cũng đến 7 giờ. Mở cứa phòng ra, tôi thoải mái tự do tự tại mà đi sang
phòng hắn. Nói thật thì bảo tôi “vô duyên” cũng không sao nhưng tôi sớm coi đây
là nhà mình luôn rồi, há há, đùa thôi. Tôi định mấy hôm nữa sẽ chuyển về nhà vì
nói thật là tôi lành lặn rồi thì còn ở đây làm cái quái gì. Đẩy cái cửa phòng
to to ra thì một cảnh tượng rất là khó hiểu đập vào mắt tôi. Cái tên đó đang…
ngồi trên nóc tủ, cầm cái IPad chơi game.

– Cậu ở trên đấy bắt muỗi đấy à?

– Tôi xin cô đó, đừng có bắt tôi học mà, hu hu hu, tôi không
muốn học đâu…

– Xuống đây tôi cho kẹo.

– Này, cô nghĩ tôi là trẻ con hay sao?

– Chỉ có trẻ con mới trốn lên nóc tủ ngồi vì không muốn học
thôi.

Qua một vài câu nói không hề mang tính chất đả kích của tôi
thì hắn ta cũng chịu leo xuống rồi vùng và vùng vằng ngồi im như phỗng trên giường,
cái mặt thì phụng phịu chảy xệ xuống, má thì phồng lên nhìn đáng yêu không đỡ
được. Nhưng đáng yêu thì vẫn phải học.

– Bàn học cậu để ngoài ban công à?

Sau khi nhìn quanh căn phòng mà không thấy cái gì giống bàn
học thì tôi đành phải hỏi hắn như vậy.

– Tôi không có bàn học. – Hắn phụng phịu trả lời, ôi cha mẹ
ơi, dễ thương kinh.

– Thôi được rồi, sách vở của cậu đâu?

– Tôi không có mua sách.

Làm cách nào mà hắn lên được cấp ba vậy? Chưa kể còn vào được
cái lớp toàn nhân vật siêu thị sao.

– Đứng dậy và lết cái mông đi mua một quyển vở về đây rồi
vào phòng tôi. Cậu biết hình dạng cuốn vở thế nào chưa? Có cần tôi đưa hình mẫu
cho không?

– Không cần, tôi biết hình dạng nó.

Xong thì hắn quay mông bắt chước dáng con đà điểu của tôi rồi
đi. Tôi cũng không có hứng thú ở lại phòng hắn lâu nên cũng lết xác về phòng
luôn. Về phòng lăn qua lăn lại mấy phòng thì cánh cửa được đẩy ra và có một con
người tay cầm quyển vở vung va vung vẩy bước vào, nhưng tại sao hắn lại mua vở
ô li dành cho trẻ con lớp cấp một vậy? Nhưng thôi kệ đi, viết được là được rồi.
Để hắn ngồi lên cái nghế rồi tôi bày ra cái vẻ cô giáo đi qua đi lại hỏi hắn.

– Cậu học hành bát nháo từ khi nào?

– Lớp 5, hí hí.

– Cậu cho tôi biết cách tính chu vi hình vuông đi

Tôi khổ sở nói, bây giờ tôi thấy thương cho bác Duy quá, hu
hu.

– Chu vi hình vuông là cái gì?

– Là cái đường bao quanh hình vuông, làm ơn cho tôi biết!

Và mọi chuyện tiếp diễn không hề suôn sẻ với một cái tên
không biết cách tính chu vi hình vuông. Nhưng khả quan mà nói thì chắc là hắn
chỉ quên thôi. Đùa tôi à? Khả quan cái búa, cách tính chu vi hình vuông mà cũng
quên, bây giờ tôi mà đi hỏi một ông già còn minh mẫn thì có khi ông ta vẫn còn
nhớ đấy. Tôi thật sự muốn nặn cái não của hắn thành hình vuông để khi nào hỏi đến
thì hắn có thể nhớ ra rằng “hình vuông là hình não mình”. Tôi thấy thương cho
bác Duy quá, mai sau tập đoàn của bác mà rơi vào tay tên này thì phá sản đi là
vừa, xin lỗi, cháu không có ý trù ẻo gì đâu nhưng mà cháu đang nghĩ như thế thật
đấy. Tôi với hắn ngồi học từ 7 giờ cho tới 10 giờ, học 3 tiếng đấy, cực kì quá
sức đối với tôi rồi. Mọi khi ngồi được hai tiếng là tôi phải tạm biệt cái bàn học
ngay, tôi lười thật nhưng ít ra tôi là cái loại người học ít hiểu nhiều, học
đâu hiểu đó, học đâu nhớ đó chứ không phải là cái dạng học đến đâu là quên đến
đấy như hắn. Nhưng cũng phải công nhận là hắn cũng thông minh và tiếp thu nhanh
đấy chứ. Bằng chứng là chỉ cần hơn một tuần là tôi đã có thể nhồi nhét hết tất
cả các kiến thức quan trọng của cấp hai vào đầu hắn rồi. Và bây giờ thì mọi việc
của tôi chỉ còn là bắt hắn nghe giảng trên lớp và kiểm tra, ôn tập khi về nhà,
thật là nhàn hạ.

Thời gian thì chẳng chờ ai bao giờ còn thời tiết thì chẳng
chiều lòng ai bao giờ. Bây giờ là cuối đông và thời tiết thì rét đến tái tên
lòng người. Có ai nhớ về cái vụ mà tôi bảo là sẽ dọn về nhà cũ không, nếu nói về
chuyện đó thì có một hôm tôi rất là nghiêm túc ngồi nói chuyện với hắn nào thì
là tôi nên dọn về nhà tôi rồi lại đến tôi đà khỏe mạnh rồi, và tự tôi thấy thì
cái bài diễn thuyết đó khá là thuyết phục. Nhưng đối với một tên não heo và cố
chấp đến không thể chịu nổi thì dù có thuyết phục đến đâu thì cũng vô dụng, bằng
chứng là hắn từ chối thẳng thừng đề nghị của tôi là nhốt tôi trong phòng luôn.
Và sau ngày hôm đấy thì hắn bảo với tôi là đã bán cái căn nhà nhỏ nhỏ xinh
xinh, công sức, mồ hôi, nước mắt của tôi, và tôi suýt chút nữa thì đã phang cả
cái ghế vào đầu hắn, may mà hắn tránh được chứ không thì tôi lại mang tội sát
nhân. Và tôi đã quyết định làm một điều là gọi cho ông bố vĩ đại của hắn. Và cuộc
điện thoại đó diễn ra như sau.

– Bác, con trai bác bán nhà của cháu.

– Bác, bác phải hiểu cháu là một đứa con gái và con gái thì
không thể ở chung với một tên con trai đâu.

– Cháu không phải là…

Thế đấy! Và nếu như tôi bắt chước mấy đứa con gái trong những
bộ phim truyền hình mà tôi xem hồi trước mà bỏ trốn thì tôi chỉ có nước ra gầm
cầu mà ở. Và ở dưới gầm cầu có cái gì thì tôi không muốn nghĩ đến đâu. Còn về
con Linh, đã lâu ngày tôi không gặp nó mà chỉ nói chuyện điện thoại thôi, trời
lạnh như thế này thì tôi rất hiếm khi ra khỏi phòng, mà nói thật là trừ lúc đi
học ra thì tôi chỉ ở lì trong phòng. Bữa tối cũng được mang lên tận phòng mặc
dù tôi đã cố gắng nói với mấy cô nàng giúp việc là tôi có thể tự xuống lấy rồi
bê lên nhưng không ai thèm nghe, thậm chí còn cuống quýt xin lỗi và hỏi rằng có
phải là đã làm sai điều gì hay không, muốn làm người tốt đôi khi cũng thật khó.
Và bây giờ thì tôi sẽ đi làm cái công việc mà mọi người ở đây đã nhờ vả lâu dài
– đi gọi cái con heo kia dậy. Đạp cái cửa phòng to to ra, cửa phòng đập vào tường
gây ra một tiếng động khá lớn nhưng từng đó thì chưa đủ để đánh thức cái con
sâu ngủ kia dậy đâu. Và đầu tiên luôn là gọi hắn dậy một cách nhẹ nhàng.

– Này, dậy, dậy đi! Dậy!

Và tất nhiên là không dậy. Tôi chỉ làm thế cho nó có bước khởi
đầu thôi. Như thường lệ, tôi lại chạy vào nhà vệ sinh phòng hắn và xả đầy một
xô nước lạnh. Kéo lê kéo lết ra ngoài và 1… 2… 3 “ào”.

– Aaaa, cô không thể gọi tôi dậy một cách nhẹ nhàng hơn được
à?

– Tôi đã gọi nhẹ nhàng rồi nhưng mà cậu không dậy đó chứ, đừng
có ngồi thiền ở trên giường nữa mà đi mặc quần áo vào đi. Ốm đấy!

– Hí hí, có phải là cô đang lo lắng cho tôi đúng không?

– Tôi chỉ không muốn chăm người bệnh.

Và sau đó thì tôi xuống dưới nhà ăn sáng trước, một lát sau
thì sẽ có một tên mặt mày hớn hở đi xuống là chào mọi người và chào tôi. Tại
sao lại là chào mọi người và chào tôi? Bởi vì khi chào mọi người thì chỉ đơn
thuồn là “chào buổi sáng” còn chào tôi thì khác. Khác như thế nào thì tôi không
muốn nói ra đâu.

– Chào buổi sáng vợ tương lai bé nhỏ của tôi, tôi yêu cô trọn
đời ú hú hú.

Tôi không muốn nói ra nhưng hắn thì sẽ nói.

– Tôi không muốn nghe bất cứ từ nào từ miệng cậu phun ra.

Và như thường lệ thì sau đó sẽ là một cái bản mặt đang từ
tươi cười trở nên bí xị, và cái người mang khuôn mặt đấy thì sẽ lại vùng và
vùng vằng mà ngồi xuống. Sau đó thì chúng tôi nhận bữa trưa từ tay bác Hoa và
đi tới trường. Tôi thì kiên quyết muốn đi bộ còn hắn thì lại kiên quyết lôi tôi
vào xe, và cuối cùng thì mọi việc luôn được giải quyết bằng cách chơi oẳn tù
tì, và hôm nay tôi thắng. Hắn thì vẫn cứ ra sức mà nói này nói nọ rồi thì trời
lạnh rồi thì xe ấm nhưng mà tôi mặc kệ. Tản bước trên con đường và chịu đựng
cái rét buốt của mùa đông, hai bên là hai hàng cây trụi lá. Vì sao tôi lại
không chui vào cái ô tô ấm áp và đầy đủ tiện nghi của hắn? Đơn giản thôi, tôi
không muốn bị nhìn thấy đi chung cùng hắn đâu, vì sao thì tôi không biết. Nói một
chút về Mỹ Dương, bây giờ mục tiêu số một bây giờ của cô bạn không còn là Phong
nữa, mà là Quân. Nhưng cái câu “Châu, bạn ở đây à? Mình tìm bạn mãi.” Thì vẫn
không thay đổi chút nào mà còn có xu hướng là càng ngày tôi càng phải nghe nhiều
cái câu đó. Tại sao ư? Còn không phải vì cái cậu bạn Quân kia cũng ngày ngày đi
theo tôi mọi ngóc ngách trong trường trừ nhà vệ sinh ra thì còn vì sao nữa chứ?
Vừa đi đến gần cổng trường thì tôi đã thấy có một thân ảnh quen thuộc lao về
phía tôi rồi, chẳng ai khác ngoài Quân, cái dáng chạy đến mà vẫn thanh thản đến
kì lạ.

– Châu, bạn biết gì chưa?

– Chưa.

Tôi vừa mới đi đến cổng trường thì biết cái quái gì chứ.

– Lớp ta có bạn mới đấy!

– Ồ.

– Là con gái của tập đoàn Lâm Hằng đấy.

– À.

Ồ à ừ thêm mấy câu nữa rồi tôi xin phép cậu bạn lên lớp. Sao
tôi thấy năm nay có vẻ là nhiều người chuyển vào nhỉ? Mà cái cô nàng này còn nhằm
ngay giữa năm học rồi mới vào, còn sắp kiểm tra học kì I nữa rồi chứ, quả là biết
chọn thời điểm mà. Sự xuất hiện của cô bạn mới này làm cho cả lớp ồn ào hẳn
lên, mặc dù mọi ngày thì cũng ồn ào. Nằm lăn lê bò lết ra bàn được một lúc thì
đến giờ vào lớp và ông thầy đầu quả dưa đi vào. Đằng sau ông ấy là một cô bạn rất
xinh nhưng nhìn có vẻ hơi ác, nhưng vẫn rất xinh, tôi có nên thay từ “ác” bằng
từ “sắc sảo” không nhỉ?

– Mình là Lâm Thu Hằng, rất mong được các bạn giúp đỡ.

Và sau đó là tiếng hú hét ầm trời của đám con trai và tiếng
xì xào to nhỏ của lũ con gái. Quay sang, tôi thấy vẻ mặt của Quân khá bình thường
và có một chút bất thường. Quay sang bên còn lại thì tôi thấy tên Phong có vẻ
không được ổn lắm, mặt có vẻ hơi tái và mang cái dáng vẻ lo sợ đến tột độ. Cậu
ta bị làm sao vậy?

– Em muốn ngồi ở đâu?

Ông thầy lại cho học sinh chọn chỗ nữa rồi, tôi hận ông!

– Em muốn ngồi cạnh bạn Phong ạ.

Lạ là tại sao cả lớp không ồn ào như khi Mỹ Dương nói câu đó
mà tất cả lại chỉ im lặng. Một lát sau thì cuối cùng cũng có một giọng nói vang
lên phá vỡ sự im lặng này, chủ nhân của tiếng nói đó chính là cái con người mặt
tái ngồi bên cạnh tôi.

– Không được.

– Nhưng tôi muốn ngồi chỗ đó.

Cô bạn phản bác lại ngay tức khắc, quả là có tinh thần chiến
đấu nha. Tôi đeo cặp sách lên vai chuẩn bị tự động chuyển chỗ luôn thì lại có
tiếng nói vang lên.

– Hoàng Minh Châu, cô bỏ cặp xuống và ngồi im ở đó cho tôi.

Sao tôi lại phải nghe cậu ta chứ, vênh mặt, tôi chạy sang
cái chỗ còn lại bên cạnh Quân rồi ngồi xuống. Cô bạn kia thấy thế thì chẳng càn
hỏi ý kiến ai mà đi xuống, vừa đi còn kiểu cười nhếch mép, liếc mắt khinh bỉ,
và tất cả những thứ đó đều nhắm vào tôi. Và tôi nhận ra rằng mình vừa làm một
điều sai trái, đáng nhẽ ra tôi phải ngồi im đó, vắt chân rồi giương mắt nhìn cô
bạn đó bằng một ánh nhìn thách thức mới đúng.

« Chương sauChương tiếp »

Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com

Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận

Đừng nhập

Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0

Họ tên Email   + =


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.