Tôi Thật Không Có Diễn

Chương 76: Ổn định tăng trưởng dân số (Hoàn)



Phòng bệnh số 4.

Lúc ảo thuật gia tiến vào, Khương Tiều đã nói với Hạ Ân: Hắn sẽ không mổ bụng cho Hạ Ân, cô sẽ tạo cơ hội để Hạ Ân chạy trốn.

Nhưng sau khi xử lý hạt giống trong cơ thể Hoàng Cường, ảo thuật gia không trực tiếp rời đi, mà đến gần Hạ Ân.

“Người kia, chính là nguyên liệu của【Tường】nha.” Ảo thuật gia cười tủm tỉm nói với Hạ Ân.

Khi ảo thuật gia đến gần, Hạ Ân đã ở trong trạng thái cảnh giác cao độ.

Hắn biết sinh vật ô nhiễm tuyệt đối không có ý tốt, có lẽ ảo thuật gia đã cùng Khương Tiều đạt thành một loại [giao dịch], nhưng ở ngoài phạm vi giao dịch, còn trông cậy vào bọn họ có thể tuân thủ quy củ?

“Mặc kệ hắn nói gì, mình cũng sẽ không tin.” Hạ Ân tự nhủ. Hắn đã gặp qua các loại quỷ dị am hiểu ô nhiễm lòng người, nhưng hắn vốn là hạng người tâm chí kiên định, muốn mê hoặc là ô nhiễm hắn, quá khó khăn.

Nhưng sau khi nghe ảo thuật gia nói, Hạ Ân theo bản năng liền siết chặt nắm đấm.

Hắn có thể không quan tâm đến sinh tử cá nhân, vinh nhục, có thể không nghe tiếng khóc, tiếng cười của người bình thường, có thể trả bất cứ giá nào để hoàn thành sứ mệnh, nhưng tất cả, đều được xây dựng trên ý thức sứ mệnh mạnh mẽ hơn.

Nói trắng ra, chính là Hạ Ân tin tưởng mình có việc quan trọng hơn phải làm, cho nên sẽ không dễ dàng dao động.

Nhưng khi đối phương chính xác đánh được thứ hắn để ý nhất…

“Người kia” không phải chỉ Khương Tiều, mà là Văn Trình.

“Nói hươu nói vượn!” Hạ Ân giận dữ mắng.

Nhưng thái độ phẫn nộ này của hắn, ngược lại bại lộ thanh thế phô trương của mình. Nếu thật sự không để ý, lấy phong cách của Hạ Ân, cũng sẽ không để ý tới ảo thuật gia.

Hạ Ân giận dữ mắng, tựa như đang nói “Mau tìm đủ lý do thuyết phục tôi”.

“Hắn hiện tại không còn người, lực lượng bất đồng bị hắn dung hợp rất tốt, hơn nữa hắn đem những lực lượng kia tất cả phong tỏa ở trong thân thể của mình. Phong tỏa cùng ngăn cách, vốn là quy tắc cần nhất của bức tường thế giới. Người như vậy, đây cũng là lần đầu tiên ta gặp.”

“Nếu cậu không tin, thử một chút liền biết. Dù sao, ta chỉ cung cấp thông tin này, tin hay không tùy cậu.”

Hắn đem một tấm gương đặt trên giường bệnh, “Tấm gương này, có thể vây khốn Khương Tiều. Vì cô ta, con quái vật kia chắc chắn sẽ nguyện ý hy sinh.”

Sau đó, ảo thuật gia thản nhiên rời khỏi phòng bệnh số 4 với nụ cười phóng đại trên khuôn mặt.

【 Tường 】có thể giúp Văn Trình, nhưng ngược lại, Văn Trình cũng có thể dung nhập vào bức tường thế giới.

Một nửa tình báo phía sau, ảo thuật gia cố ý không nói cho Khương Tiều biết.

Nếu nhắc nhở Khương Tiều, cô nhất định sẽ phòng bị.

Ảo thuật gia lúc ấy, không nghĩ tới Khương Tiều thật sự còn dám tiếp tục lừa hắn, nhưng cho dù Khương Tiều biểu hiện đủ “nhu thuận”, hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô vì đã mang đến cho hắn nhiều phiền toái như vậy, đào hố cho Khương Tiều, đó mới là chuyện hắn sẽ làm.

Đơn phương Khương Tiều phản bội Hạ Ân, vậy thật không có ý nghĩa ~

Hai người đâm nhau một dao mới vui vẻ.

Hiện tại, ảo thuật gia bị Khương Tiều lừa một tay —— hơi thở của Tà Thần trực tiếp biến mất, nhưng khí tức vốn có của hắn đã bại lộ.

Có bằng chứng xác thực, tất cả mọi người đều chắc chắn, hết thảy mọi chuyện là do ảo thuật gia làm.

Không hổ là người tiếp cận Thần minh, dĩ nhiên có thể đem hơi thở Tà Thần nuốt sạch sẽ.

Cao tầng của Tân Trấn vội vàng chạy tới càng là bộ dáng như lâm đại địch.

Kiến trúc Tân Trấn bởi vì không có hạt giống Tà Thần chống đỡ, toàn bộ kiến trúc trấn nhỏ đều dần dần hóa thành hư vô —— những kiến trúc này vốn là từ trong hiện thực dung hợp lại, hiện tại dung hợp thất bại, sẽ trở lại hiện thực.

Bất quá đồ đạc thuộc về vị diện vô hạn, sẽ không lần nữa bị đưa vào hiện thực. Giống như ảo thuật gia, đều bị vứt trực tiếp vào đống đổ nát của Tân Trấn.

Ảo thuật gia khó lòng biện minh, nhưng dưới tuyệt cảnh như thế, hắn ngược lại không hoảng hốt, lộ ra nụ cười điên cuồng, “Bị người ngươi bảo vệ phản bội, mới càng thú vị ha ha!”

Hắn đã không thể chờ đợi để xem hình ảnh kia.

Cừu hận của hắn đối với Khương Tiều đã vượt qua sự quan tâm đến an nguy của bản thân.

Hắn không cách nào khống chế được tâm tư của Khương Tiều, lại có thể nắm giữ tâm tư của Hạ Ân!

Lúc này, Khương Tiều cùng Văn Trình truyền tống trở về thành phố A.

Vốn bọn họ tiến vào phó bản theo phương thức không truyền tống, hệ thống chấm dứt phó bản cũng sẽ không tiến hành truyền tống bọn họ. Nhưng đừng quên: Kiến trúc ở đây là kiến trúc thực tế.

Sau khi dung hợp thất bại, thực tế thuộc về thực tế, vô hạn thuộc về vô hạn.

Cứ như vậy, Khương Tiều có thể chui vào khoảng trống, theo tòa nhà cùng nhau truyền tống trở về.

Văn Trình lại hóa thành cái bóng của cô, cùng cô trở về. Nếu không, tồn tại như anh, chỉ sợ sẽ bị vị diện hiện thực trực tiếp bài xích ra.

Khương Tiều từ trong kho hàng kéo ra một lá cờ, sau khi xác định là【Tường】, liền nhanh chóng nhìn lướt qua hướng dẫn sử dụng, sau đó ấn lên người Văn Trình.

Khương Tiều vội vàng chấm dứt phó bản, đương nhiên chính vì đoán được phó bản này kết thúc, có thể đạt được【Tường】.

Khương Tiều cùng ảo thuật gia tán gẫu lâu như vậy, chính là đang suy nghĩ làm thế nào để lấy được【Tường】.

Ảo thuật gia đã nói, loại đạo cụ này sẽ không biến mất, nó có thể xuất hiện ở tất cả các loại địa điểm, nó là một biểu hiện của lực lượng quy tắc, dĩ nhiên các sinh vật ô nhiễm không muốn con người có được đạo cụ này.

Phiên dịch một chút chính là:

Thứ nhất, đạo cụ này sẽ xuất hiện trong phó bản.

Bởi vì phó bản là nơi con người và sinh vật ô nhiễm giao chiến, thuần túy xuất hiện ở hiện thực hoặc vị diện vô hạn, cũng không có ý nghĩa.

Thứ hai, nó sẽ xuất hiện trong một phó bản vô cùng khó hoặc có chỉ số ô nhiễm cao.

Vì không để cho nhân loại lấy được【Tường】, sinh vật ô nhiễm tuyệt đối sẽ tăng độ khó của phó bản lên.

Thứ ba, nó sẽ không xuất hiện trực tiếp trong phó bản, vì nó được tích hợp vào quy tắc phó bản và rơi xuống khi phó bản kết thúc.

Xuất hiện trực tiếp trong phó bản, khả năng bị sinh vật ô nhiễm chi phối là rất lớn.

Tựa như phó bản này, nếu tồn tại đạo cụ như vậy, trực tiếp bị nhân viên công tác mang ra khỏi phó bản thì tốt rồi, nhân loại căn bản không ra được. Điều này mâu thuẫn với điểm đầu tiên.

Tổng kết những điểm chính trên một chút, Khương Tiều liền hiểu, phó bản này rất có thể sẽ sản xuất ra【Tường】.

Những phó bản cô đã trải qua, có lẽ chỉ có cái này mới phù hợp.

Không, còn có một phó bản đáp ứng những điều kiện trên: Phó bản Thanh Long thôn.

Nhưng khi phó bản được giải quyết, cô không nhìn thấy đạo cụ này.

Cũng không nhất định là không có, loại đạo cụ này toàn bộ phó bản chỉ có một, có thể ngẫu nhiên rơi vào kho của người chơi nào đó.

Người đóng góp phó bản càng lớn thì xác suất nhận được đạo cụ càng cao, nhưng hệ thống trò chơi sẽ không đảm bảo tuyệt đối rơi xuống, bởi vì một số người chơi có thuộc tính may mắn, hoàn toàn có thể “nghịch thiên cải mệnh”.

Ví dụ như Trịnh Hoài, có thuộc tính như vậy.

Hơn nữa, hắn ở trong phó bản Thanh Long thôn lăn lộn đến chức thôn trưởng, luận cống hiến cá nhân cũng không thấp, nói không chừng trên tay thật sự có.

Đáng tiếc, Khương Tiều chưa kịp đợi phó bản kết toán đã chạy vào vị diện vô hạn. Đương nhiên, cái này không vội, chờ sau khi đi ra ngoài có thể hỏi lại.

Ảo thuật gia nói với Khương Tiều những chuyện này, là vì để cho cô cùng đám người Hạ Ân giết hại lẫn nhau.

Nhưng hoàn toàn ngược lại, càng hiểu rõ, Khương Tiều càng không vội động thủ: Thật sự đến lúc không còn cách nào khác, cô không cam đoan mình thật sự sẽ không xuống tay với Hạ Ân. Nhưng bây giờ, không cần thiết.

Quả nhiên, Khương Tiều là người chơi đặc thù nhất trong phó bản này, thành công lấy được【Tường】.

Văn Trình cầm lấy cổ tay Khương Tiều, “Giữ lại nó, sẽ có tác dụng lớn hơn.”

“Đây là chiến lợi phẩm của tớ, tớ có quyền quyết định.”

Lá cờ nhỏ màu đen biến thành một lá cờ lớn màu đen xám, đem cả người Văn Trình bao bọc lại, tựa như làn da hòa vào thân thể anh, sau đó thu lại khí tức tà ác trên người anh.

Thoạt nhìn, Văn Trình đã không khác gì người bình thường, đồng tử đỏ thẫm tựa như đeo kính áp tròng, ngược lại có một loại mỹ cảm khác.

Sau khi sử dụng đạo cụ này, bài xích trên người Văn Trình nhỏ hơn rất nhiều.

Nhưng “nhập cư trái phép” vào hiện thực chắc chắn không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.

Truyền tống bình thường, nhắm mắt liền đến, nhưng bám lên tòa nhà để trở về, Khương Tiều có cảm giác gạch đá trên tay có thể biến thành bột mịn bất cứ lúc nào: Không có chỗ đặt chân, không có chỗ để leo lên.

Lập tức truyền đến cảm giác xé rách, phảng phất như cô bị ném vào trong máy giặt, không ngừng quay cuồng, xé rách.

Loại thống khổ này cũng không phải ảo giác, da trên người cô nứt nẻ, sau đó lại chữa trị, lại nứt nẻ… Lục phủ ngũ tạng của cô cũng như thế, bị đè ép, bị chữa trị…

Nếu không phải lần cắn nuốt cuối cùng mang đến cho cô đủ lực lượng, cô căn bản không gánh nổi một đợt truyền tống này.

Đột nhiên, Khương Tiều cảm giác sau lưng có người ôm lấy mình, sau đó, nỗi đau biến mất.

Khương Tiều muốn quay đầu lại nhìn, nhưng một bàn tay to đã che mắt cô, Văn Trình dùng giọng khàn khàn nói: “Đừng nhìn.”

Sau khi nỗi đau biến mất, cảm giác thời gian của Khương Tiều cũng khôi phục lại bình thường: Kỳ thật tốc độ truyền tống rất nhanh, không bao lâu sau, tòa nhà hoàn toàn bất động, bọn họ cũng hoàn toàn giẫm lên mặt đất vững chắc.

Bệnh viện này thuộc thành phố A, bọn họ tự nhiên cũng đến thành phố A.

Tòa nhà đột nhiên xuất hiện không giống như khi chúng vừa mới biến mất khiến người ta khủng hoảng, những người chú ý tới đã bắt đầu chụp ảnh nghị luận, xa xa lại truyền đến tiếng xe của Cục Quản lý.

Đúng lúc này, phía sau Khương Tiều và Văn Trình truyền đến một trận tiếng bước chân, là Hạ Ân tới, giọng điệu hắn phức tạp nói: “Văn Trình, quả nhiên là cậu.”

Thật ra ngay từ đầu phó bản, Hạ Ân đã nhận ra Văn Trình, mặc dù Văn Trình đã cực lực tránh đối mặt với hắn. Không còn cách nào khác, cả hai đều là đối thủ cạnh tranh, dáng người, nhất cử nhất động đều quá quen thuộc.

Nhưng lúc đó Hạ Ân không nghĩ muốn đối mặt với Văn Trình, Văn Trình cũng không bắt chuyện, hắn liền giả câm giả điếc.

Có lẽ quay đầu lại chính là đao kiếm gặp nhau, thế giới loài người đương nhiên không thể để mặc một nguồn ô nhiễm lớn như vậy xuất hiện.

Nhưng Hạ Ân tạm thời có thể làm như không thấy, bởi vì hắn không quên, mục tiêu quan trọng nhất của mình là đưa【Tường】trở về.

Nhưng những lời của ảo thuật gia đã làm lay chuyển hắn.

Hắn không thể coi như không nhìn thấy Văn Trình.

“Tôi đã sớm nhắc nhở cậu, có được lòng trắc ẩn cùng đồng tình không nên có, chỉ trở thành chướng ngại vật để cậu hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí sẽ hại chết cậu. Cậu tồn tại, có thể cứu vớt càng nhiều người. Nhưng cậu của hiện tại, chỉ biết hại chết càng nhiều người!”

Hạ Ân và Văn Trình chưa bao giờ là một loại người.

Nhưng có thể là làm đối thủ cạnh tranh quá lâu, Văn Trình biến thành như vậy, hắn lại cảm thấy có chút đáng thương.

Văn Trình nói: “Cho nên, cậu đến để nói với tôi những điều này?”

“Không, tôi chỉ cảm thấy, nếu cậu đã dị hóa, nếu cậu đã lựa chọn hy sinh, vậy thì hy sinh một lần nữa đi. Ít nhất lần này, là vì toàn bộ nhân loại.”

Văn Trình chuẩn bị động thủ, Hạ Ân lại đem một tấm gương trực tiếp ném xuống đất, mặt ngoài gương sáng lên một trận bạch quang, đem Khương Tiều hút vào.

Văn Trình lập tức bắt lấy Khương Tiều, trên người sương đen quay cuồng, ngay cả【Tường】cũng không ngăn cản được quyết tâm vận dụng lực lượng cứu Khương Tiều của anh.

Mảnh kính vỡ phát hiện ra sức mạnh của Văn Trình, vây đâm về phía anh, nhưng anh vẫn không buông tay.

Khương Tiều nói: “Buông tớ ra. Tớ phải đi một chuyến, chờ tớ trở lại.”

Văn Trình sửng sốt, “Cậu biết?”

Một giây sau, Khương Tiều đã bẻ tay anh ra, theo bạch quang biến mất không thấy.

Văn Trình muốn vào cùng Khương Tiều, nhưng lực bài xích cực lớn khiến anh căn bản không cách nào theo cô đi vào. Sau khi ánh sáng trắng biến mất, gương trở lại như mới.

Văn Trình ngơ ngác nhìn tấm gương, Hạ Ân lại nhíu mày, sự tình tiến triển vốn rất thuận lợi, nhưng cuộc đối thoại giữa Khương Tiều và Văn Trình lại làm cho hắn có chút cảm giác bất hòa, vì sao Văn Trình lại hỏi “Cậu biết?”.

Nhưng Hạ Ân vẫn tiếp tục nói, “Văn Trình, cậu bây giờ như vậy, chỉ có thể hại cô ấy. Tôi không muốn chĩa mũi dao về phía cậu, nhưng thực xin lỗi, xin cậu hãy hy sinh, trở thành nguyên liệu của bức tường của thế giới đi. Cậu cũng biết, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy. Tôi cũng biết, nếu cậu vẫn là cậu, cậu sẽ không do dự. Nhưng nếu cậu không còn là cậu, vậy thì tôi sẽ không thủ hạ lưu tình.”

“Chỉ cần cậu nguyện ý dung nhập vào【Tường】, rất nhanh Khương Tiều liền có thể ra ngoài.”

Văn Trình vẫn nhìn chằm chằm chiếc gương trong tay, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhưng lúc này, anh đã không còn là trạng thái mặt vô biểu tình như khi ở cùng Khương Tiều, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Hạ Ân trong lòng cả kinh, muốn ngăn cản, nhưng vẫn là chậm nửa nhịp.

Một giây sau, Văn Trình trực tiếp xuất hiện bên cạnh Hạ Ân, sau đó một trận tiếng răng rắc khiến người ta ê răng vang lên, tứ chi Hạ Ân bị bẻ gãy, cả người vặn vẹo thành cái bánh quai chèo, sau đó bị Văn Trình một cước đá vào tường.

Hạ Ân thuộc về người chơi hàng đầu, nhưng lúc này, hắn phát hiện mình không có chút năng lực đánh trả nào.

Máu chảy vào lỗ tai Hạ Ân, khiến thính lực của hắn bị suy giảm nghiêm trọng, tiếng bước chân của Văn Trình, thậm chí còn không nghe rõ ràng.

Văn Trình từng bước đi về phía hắn, một tay xách cổ áo hắn lên, “Hạ Ân, tôi có thể trực tiếp nói cho cậu đáp án, tôi, đã sớm không còn là tôi.”

Trong đôi mắt đỏ thẫm, phảng phất như thật sự có máu đang lưu động. Văn Trình tươi cười tà khí, lộ ra răng nanh trắng nõn.

【 Tường 】 có thể làm cho anh tránh được oán niệm tra tấn khổ sở, có thể làm cho anh càng giống một người bình thường.

Nhưng sao anh còn có thể là người bình thường?

Văn Trình đâm mảnh gương vào thân thể Hạ Ân, giống như mảnh gương đâm vào anh lúc trước, khiến máu của Hạ Ân tràn ra.

Sau đó, bịch một tiếng, anh đem Hạ Ân ném xuống đất.

“Vì sao, không giết tôi?” Hạ Ân hơi thở thoi thóp hỏi.

“Bởi vì, cô ấy không thích. Cậu có biết không, tôi đã vất vả thế nào để đóng vai cô ấy thích.”

Khương Tiều thích chính là anh lương thiện chính trực trước kia.

Trong phó bản Tân Trấn này, sau khi anh trấn an mẹ bầu, Khương Tiều nhìn anh đến xuất thần, đại khái là nhớ tới dáng vẻ trước kia của anh.

Anh không muốn thấy sự thất vọng của cô.

Cho nên, Văn Trình cố gắng thu hồi ác ý cùng tà khí trên người, để cho mình cách Văn Trình trước kia gần hơn một chút.

Hạ Ân trực tiếp mang Khương Tiều đi là lựa chọn sai lầm nhất, hành động này chỉ có thể phóng thích con dã thú bên trong Văn Trình.

Sau đó, cả người Văn Trình, giống như lá cờ trên người anh, biến thành một đoàn sương đen, bám vào gương.

“Cậu điên à?!” Hạ Ân bị trọng thương sắp chết nhịn không được phát ra tiếng gầm gừ.

Bởi vì Văn Trình đang biến thành 【Tường】, biến thành lực lượng của quy tắc, nhưng anh không phải muốn dung nhập vào thế giới, mà là muốn dung nhập vào gương. Phó bản này chỉ có thể vào một người, Văn Trình không vào được, cho nên, anh biến mình thành quy tắc, như vậy có thể đi vào.

“Tôi không thể để cô ấy một mình.”

Ở thời điểm cô độc nhất của cô.

Bởi vì khi nãy Văn Trình nhìn vào gương, nhìn thấy chính là bộ dáng Khương Tiều khi còn bé…

Khương Tiều bị kéo vào trong gương không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô quả thật đã sớm đoán được Hạ Ân sẽ trở mặt.

Bởi vì khi ảo thuật gia làm phẫu thuật cho các thai phụ, Khương Tiều còn kết nối với kênh liên lạc trong đội của tiểu đội Hạ Ân, lúc đó Hạ Ân lại đột nhiên phát ra một đoạn tin nhắn không có ý nghĩa gì:

Trong tình huống bình thường, điều này xảy ra khi cảm xúc của con người đột ngột thay đổi.

Đoạn tin nhắn này rất nhanh liền bị thu hồi, nhưng Khương Tiều lại biết, nhất định là ảo thuật gia đã làm chuyện gì thay đổi tâm tính Hạ Ân.

Khương Tiều trở lại thành phố A, không trực tiếp dẫn Văn Trình chạy, ngược lại để tùy ý Hạ Ân ra tay.

Bởi vì, cô nghi ngờ ảo thuật gia biết những【Tường】khác ở đâu.

Hắn thật sự biết quá nhiều tin tức. Nhưng có một số tình báo, ảo thuật gia sẽ không bao giờ nói trực tiếp với cô.

Nhưng nếu đó là đào hố cho cô nhảy, ảo thuật gia chắc chắn sẽ hạnh phúc.

Có thể hình thành hố, hơn phân nửa là có bảo bối.

Mở mắt ra, Khương Tiều liền phát hiện bốn phương tám hướng của mình đều bị gương vây quanh, trong gương xuất hiện người giống cô như đúc, bọn họ đều đang nhìn cô.

“Ngươi chính là một con quái vật ngụy trang người bình thường.”

“Không cần nhìn, chúng ta đều là ngươi. Bản ngã bị che khuất bởi ngươi.”

“Thừa nhận đi, ngươi đã sớm thưởng thức trò chơi này. Ngươi tận hưởng máu, săn giết, phản bội và tuyệt vọng.”

“Bởi vì, thế giới này vốn không có người yêu thương ngươi, ngươi bị tất cả mọi người ghét bỏ, nhìn đi, nhìn một đời thất bại của ngươi đi.”

Trên gương, xuất hiện hình ảnh cô bị người thân ghét bỏ, bị bạn bè cùng trang lứa ném cát, bị vô số anti-fan chửi rủa, bị đồng nghiệp chửi bới, bị người chơi khác nghi ngờ, bị Cục Quản lý điều tra.

Cho dù bối cảnh có thay đổi như thế nào, cũng đều cùng một người.

Khương Tiều nói: “Ồ, ngươi gọi đây là một đời thất bại sao?”

“Không thể nào, ngươi sẽ không thật sự cảm thấy ta thất bại chứ? Thử nhìn vào bối cảnh của những hình ảnh này xem, những ngôi nhà, xe hơi… Ngươi có biết bao nhiêu người ghen tị với xuất thân của ta, ngoại hình của ta, IQ của ta, tất cả mọi thứ của ta không?”

Tất cả những điều này, đều không thể làm tổn thương cô.

Khương Tiều tận tình khuyên bảo nói: “Các ngươi gọi đây là đáng thương sao? Ngươi có biết ngoài kia có biết bao nhiêu người không đủ ăn đủ mặc, không được học hành, không có đủ khả năng để mua một ngôi nhà, không thể tìm thấy một công việc không?”

Gương:…

Hình ảnh trên gương biến mất, sau đó trở lại hình ảnh phản chiếu của cô.

“Ngươi thay đổi, chỉ là bởi vì ngươi cho rằng mình có cọng rơm cứu mạng Văn Trình này. Nhưng hắn không nên tồn tại. Hắn dùng vận mệnh xoay chuyển hết thảy, để tránh cho ngươi hủy diệt thế giới. Hiện tại, hoan nghênh ngươi trở lại với cuộc sống thực.”

~~~

Thực sự Hạ Ân nói không sai, nhưng lại rất ích kỷ, chuyện Hạ Ân làm được, không có nghĩa người khác cũng phải làm được.

Ai khen tui vì sự siêng năng này đi (〃^ω^〃)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.