Động tác của Khương Tiều nhanh gọn lẹ, làm Trương Quyên và Lý Nghiêu choáng váng một hồi.
Thừa dịp hai người họ còn đang ngây người, một tấm lưới lớn từ trên trời rơi xuống, cả người và quạ đều bị mắc vào đó.
Trương Quyên & Lý Nghiêu:…
Thật khó để không nghi ngờ rằng đây là một lời cảnh báo.
Hình tượng của Khương Tiều trong lòng bọn họ còn đáng sợ hơn cả Đầu trọc của tổ chức Thần Tạo.
Chuyện này cũng không trách bọn họ được, dù sao thì hình ảnh thê thảm của Đầu trọc vẫn ở ngay trước mắt.
Từ chiến thắng trong tầm tay, đến nỗi nhục nhã phía sau, rồi cố gắng giãy dụa, cuối cùng, trái tim hoá tro tàn, trở thành một con cá chết…
Người nghe thấy chuyện này sẽ buồn, còn người nhìn thấy sẽ khóc… vì quá đáng thương.
Khương Tiều nhìn thấy Trương Quyên và Lý Nghiêu sa lưới, vội vàng nói: “Đây là hiểu lầm.”
Chủ yếu là do Khương Nhị không nghĩ rằng hai người họ thuộc phe mình.
Sau khi được Khương Tiều nhắc nhở, tấm lưới liền được thu lại, thả hai người họ ra ngoài.
Người bình thường mang vẻ mặt sợ hãi nhìn bên này, vốn dĩ họ muốn chạy, nhưng sau khi phát hiện Cục Quản lý đã kiểm soát được tình hình, lại nhịn không được tò mò mà nhìn xung quanh.
Có người còn nhận ra Khương Tiều, chỉ chỉ trỏ trỏ vào cô.
Khương Tiều cũng nặng lòng với hình tượng của mình, cô không muốn lên hot search cùng Đầu trọc, liền dứt khoát giao hắn cho Lý Nghiêu.
Kế tiếp, những gì cô cần làm là bày tư thế như thể chuyện này không liên quan gì đến mình.
Lý Nghiêu nín thở, im lặng lùi lại hai bước.
Chỉ cần nhìn trang phục của hắn, có thể biết Lý Nghiêu ngày thường là một người chú ý đến vẻ bề ngoài, cho nên rất không thích Đầu trọc, nhưng dưới ánh mắt áp lực của Khương Tiều, hắn vẫn phải nhận người.
Hết cách, Khương Tiều chính là một tiêu chuẩn kép, một chị gái xinh đẹp đối lập hoàn toàn với một tên đàn ông có ria mép, đương nhiên Lý Nghiêu phải chịu trận rồi.
Những con quạ còn sót lại trên mặt đất đã được họ thu gom lại.
Ở khoảng cách gần, có thể thấy con quạ này khá khác với những con quạ thông thường, đôi mắt nhỏ của nó có tia máu mờ mờ, lông cũng có màu đen và đỏ. Bề mặt mỏ của con quạ có ánh kim loại nên lực công kích mới mạnh mẽ như vậy.
Quạ vốn là điềm dữ trong văn hóa Hoa Hạ, nhưng nhìn đàn quạ này, cũng không biết chúng được nuôi cấy thế nào.
May mắn thay, loài quạ này về cơ bản vẫn nằm trong phạm trù “quạ”, có thể coi là một loài “tiến hóa” hoặc “dị biến”.
Hiệu suất của máy bắt chim bằng sóng siêu âm trong tiểu khu dùng rất tốt, chưa kể đến các loài chim, mà cả những con thú lớn cũng không tránh khỏi.
Người chơi càng có kinh nghiệm thì càng dễ bị phụ thuộc vào đạo cụ, bởi vì đạo cụ thực sự có thể khắc chế những tồn tại quỷ dị đó.
Nhưng Khương Tiều cảm thấy điều này không có nghĩa là khoa học kỹ thuật đã trở nên vô dụng, mà thực chất là vấn đề về “độ”.
Cùng một công cụ đối mặt với quạ bình thường và quạ đột biến, tác dụng đối với quạ đột biến chắc chắn sẽ giảm đi. Nhưng nếu nắm được chìa khóa và có đủ “độ” sát thương, nó vẫn có thể phát huy tác dụng.
Tiếc là chủ nhân điều khiển đàn quạ không nắm được thao tác này.
Khương Tiều nhìn về hướng đàn quạ bay tới, nhưng không thể nhận ra vị trí của kẻ đồng loã kia.
Mà cũng không cần vội, một ngày nào đó, cô sẽ tiễn tất cả những người của tổ chức này đến gặp “Thần” của họ. Nếu họ đã thành kính như vậy, tất nhiên là phải đi hầu hạ “Thần” rồi.
Trương Quyên và Lý Nghiêu không hỏi ai đã giúp Khương Tiều diệt đàn quạ rồi giăng lưới.
Họ nghĩ đó là Trần Vân, người đại diện của Khương Tiều, hoặc họ đã nghi ngờ điều gì đó nhưng lại không nói ra.
Dù sao nếu bọn họ không hỏi, Khương Tiều cũng không nói.
Chẳng mấy chốc, người của Cục Quản lý liền vội vã chạy tới, sơ tán đám đông, để lại Đầu trọc và đàn quạ, nên thẩm vấn thì thẩm vấn, nên nghiên cứu thì nghiên cứu.
Cục Quản lý có quy trình riêng, Khương Tiều cũng không cần ở lại đây nữa, liền tiêu sái rời đi, thậm chí còn không cần Trương Quyên và Lý Nghiêu quay lại nói với cô về việc thẩm vấn.
Nhưng mà, thời điểm Khương Tiều rời đi, trên tay cầm theo một tấm danh thiếp: Phòng tư vấn tâm lý Quan Ái.
Tấm danh thiếp này cô lấy từ trong túi Đầu trọc, là manh mối duy nhất để liên hệ danh tính của hắn với thực tế.
Khương Tiều không biết Đầu trọc cố ý để lại danh thiếp này hay là do nhầm lẫn, nhưng dù vậy, cô cũng không thể bỏ sót bất kỳ manh mối nào.
Lúc Khương Tiều trở về, tiểu khu đã được người của Cục Quản lý tiếp quản, họ cũng mang thiếu niên bị Đầu trọc khống chế đi. Đồng thời, họ cần xác định số ô nhiễm còn sót lại, mức độ nguy hiểm và xem xét việc tiểu khu này có thể mở cửa cho công chúng được không?
Cả Khương Tiều và tiểu khu cô sinh sống đều đang được săn lùng ráo riết.
Giang Loan nhất hào lên hot search là vì khu dân cư sang trọng nổi tiếng đã trở thành Quỷ Trạch, người ta đồn rằng cả tiểu khu đều tham gia phó bản, nhưng không một ai sống sót.
Thông tin này vừa xuất hiện, những biệt thự có giá cao trong tiểu khu lập tức giảm xuống đáy.
Khương Tiều không hề hoảng sợ, tuy “Quỷ Trạch” là cấm kỵ, nhưng trong thế giới ô nhiễm này, ai có thể đảm bảo nhà của họ sẽ không bao giờ biến thành Quỷ Trạch?
Chờ thông tin về việc ô nhiễm ở đây đã được làm sạch được công bố, người ta ước tính rằng nhiều người sẽ muốn bỏ tiền ra để ở, vì ô nhiễm đã được dọn sạch nên nơi đây an toàn hơn những nơi khác. Đến lúc đó, giá nhà ở đây sẽ lập tức tăng vọt.
Còn Khương Tiều lên hot search là vì chuyện ở công viên Giang Cảnh.
Cô trở thành một “công dân nhiệt tình” hỗ trợ Cục truy bắt tội phạm, đồng thời, một nick nặc danh đã vạch trần thiên phú của Khương Tiều: Thanh lọc.
Đúng, hot search này là do Trần Vân cố ý mượn gió bẻ măng thêm vào.
Đây cũng là một phần trong kế hoạch của Khương Tiều: Cô sẽ không tham gia vào Cục Quản lý, nhưng sẽ ràng buộc với Cục, với thiên phú “Thanh lọc”, cô sẽ là một nhân vật chính nghĩa!
Hot search xuất hiện, mọi người đều sẽ hình thành nhận thức này, ai sẽ nghi ngờ cô?
Mà những người nghi ngờ cô, sẽ không nghĩ tới việc cô là vai phản diện, mà cho rằng cô cố tình lăng xê để được hưởng lợi.
“Cái gì mà giúp Cục bắt tội phạm? Dù sao tôi cũng không tin, loại bình hoa này phải ở bên cạnh gào thét mới đúng.”
“Đến Cục Quản lý còn dám ké fame, đúng là có người sau lưng phải khác.”
“Tôi tin Khương Tiều là một người chơi, nhưng cũng không cần gọi cô ấy là cao thủ chứ? Không sợ bị lật xe sao?”
“Cười chết mất, mấy người có nhìn thấy bức ảnh kia không? Mọi người đang nghiêm túc làm việc của mình thì cô ta đứng ở kia pose dáng! Haha.”
Không lâu sao, Cục Quản lý liền đáp lại tin tức này: Chân thành cảm ơn công dân nhiệt tình – Khương tiểu thư, người đã đóng vai trò quan trọng trong quá trình truy bắt tội phạm.
Cư dân mạng:…
“Trời ạ, lai lịch của Khương Tiều quá trâu, không thể trêu vào, không thể trêu vào.”
“Gì chứ?! Bối cảnh của cô ta thì tôi tin rồi đấy, đến Cục Quản lý còn ra mặt nói giúp cô ta!”
Không sai, dù có phía chính phủ đứng ra chứng thực thì mọi người vẫn sẽ nửa tin nửa ngờ, thay vì tin Khương Tiều là một cao thủ thì nên tin xuất thân của cô vô cùng tuyệt vời.
Rốt cuộc, trong lòng mọi người đều hiểu rõ điểm này: Nếu bối cảnh không đủ, sao cô có thể nhận kịch bản liên tục chỉ bằng kỹ năng diễn xuất “gà mờ” của mình?
Khương Tiều biết Trần Vân sẽ sắp xếp chuyện này, nên chỉ nhìn thoáng qua liền không để ý tới, dù sao bình hoa cũng không có gì sai.
Cô chú ý tới một hot search khác: # Bác sĩ tâm lý #
Sau khi nhấp vào, cô liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Khương Tiều đã lâu không gặp người này, không biết là do ảnh chụp quá đẹp hay gì, nhưng dường như hắn không già đi bao nhiêu, ngược lại còn có khí chất nho nhã, trầm ổn hơn.
Trần Vân phát hiện ánh mắt của Khương Tiều, liền nói: “Cô không biết, nghề bác sĩ tâm lý bây giờ rất hot. Mặc kệ có vấn đề gì về tâm lý hay không, mọi người vẫn sẽ hẹn để được tư vấn.”
Hiện tại mọi người đều biết: Con người càng có nhiều cảm xúc tiêu cực như lo lắng, sợ hãi, tức giận… thì càng dễ “phát điên”, hay còn gọi là “cảm xúc bệnh”, chỉ cần làm chủ được cảm xúc của chính mình thì có thể chống lại sự xâm lấn của ô nhiễm.
Nhưng cảm xúc không phải là thứ có thể dễ dàng kiểm soát được, vậy nên mọi người liền nghĩ đến bác sĩ tâm lý.
Trước đây, chỉ có một số ít người sẵn sàng đến gặp bác sĩ tâm lý, đa phần mọi người đều có định kiến nhẹ về “các vấn đề tâm lý”, sợ bị coi là bệnh tâm thần. Hơn nữa, tư vấn tâm lý chuyên nghiệp rất tốn kém, nên nhiều người càng không muốn phí tiền vào thứ vô bổ này.
Mà giờ đã khác, bác sĩ tâm lý bỗng chốc trở thành một nghề vô cùng hot, giá cao chỉ là chuyện nhỏ, bởi tiền có quan trọng hơn tính mạng của chính mình không?
“Vị bác sĩ Quan Cửu này rất nổi tiếng, thậm chí chính phủ còn tiến cử đến phòng tư vấn của hắn. Nghe nói người này rất giỏi trong việc giúp mọi người ổn định cảm xúc”, Trần Vân nói.
Khương Tiều uống một ngụm nước, “Em biết, trước đây hắn ta suýt thì trở thành bác sĩ tâm lý của em.”
Trần Vân ngừng lại, cô biết rất rõ về Khương Tiều, nhưng chuyện lúc nhỏ của Khương Tiều thì cô không biết nhiều lắm.
“Suýt?” Trần Vân bắt được trọng điểm.
“Ừm.”
Khi còn nhỏ, gia đình cô cho rằng cô mắc bệnh tâm thần như tự kỷ, vì vậy họ đã đưa cô đến gặp Quan Cửu, lúc đó hắn còn trẻ nhưng đã có lý lịch huy hoàng, nếu không gia đình cô cũng sẽ không tìm đến hắn ta.
Khương Tiều nhớ, cô tình cờ nghe được những từ như “tự kỷ” rồi tự mình đi kiểm tra, cô cảm thấy mình không mắc chứng tự kỷ, có thể giao tiếp với mọi người bình thường!
Nhưng trong mắt người khác, cách giao tiếp “vô cảm” của cô không phải là cách giao tiếp thông thường.
“Sau đó, hắn nói với họ, em không có bệnh tâm thần, mà là thân thể có vấn đề.”
Khương Tiều cảm thấy lời hắn nói không đúng lắm, bởi vì một người lâu ngày bị coi như một kẻ lập dị, sẽ thực sự trở thành một kẻ lập dị, có thể lúc đầu cô chỉ gặp vấn đề về thân thể, nhưng sau này thì sao?
Trần Vân thở phào nhẹ nhõm, “Vậy chắc cô rất biết ơn hắn?”
Đột nhiên nhắc tới vị bác sĩ tâm lý này, cô còn lo lắng là kẻ thù, thì ra không phải.
Khương Tiều nhàn nhạt nói: “Không, em không thích hắn.”
Trần Vân nghẹn họng: A, đúng là không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Rốt cuộc Trần Vân đã giải quyết biết bao rắc rối cho Khương Tiều, dĩ nhiên cô biết rõ về tình huống xã giao của Khương Tiều.
Nhưng Trần Vân cũng có chút khó hiểu, “Từ lời kể của cô, tôi nghĩ là hắn chưa từng xúc phạm cô, đúng không?”
Khương Tiều lắc đầu, “Đúng, nhưng em không thích hắn.”
Quan Cửu thực sự chưa từng xúc phạm cô, Khương Tiều thậm chí còn không thể nói rằng cô ghét hắn vì hắn không phải là người tốt.
Thực lòng mà nói, ngay cả bản thân cô cũng không phải là người tốt, sao có tư cách để đánh giá phẩm chất của người khác?
Lần cuối bọn họ gặp nhau, Quan Cửu đã đặt danh thiếp của mình vào lòng bàn tay cô với một nụ cười dịu dàng, “Nếu cần, lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi.” Tất nhiên, Khương Tiều không bao giờ tìm hắn.
Người bạn duy nhất của cô, Văn Trình cũng thích cười, Khương Tiều sẽ cảm thấy thoải mái vì nụ cười của cậu.
Quan Cửu cũng thích cười, nhưng nụ cười của hắn khiến Khương Tiều cảm thấy không thoải mái.
Cô không biết lý do là gì, chỉ có thể cho đó là tiêu chuẩn kép của mình.
Có lẽ cô không thích bị đối xử như một người bệnh, vì vậy mới cảm thấy chán ghét Quan Cửu.
Khương Tiều cầm tấm danh thiếp trên tay, lại nhìn Quan Cửu chiếm một vị trí trên hot search, khó có thể coi tất cả những chuyện này là trùng hợp được.
Đầu trọc là vì cô nên mới đi tìm Quan Cửu?
Không phải ai cũng có thể điều tra ra thông tin của cô, sau nhiều năm thì lại càng khó hơn, ngay cả Trần Vân cũng không biết, sao tên đầu trọc lại biết được?
Là do Quan Cửu tiết lộ? Tại sao hắn lại làm vậy? Chuyện này đối với hắn có chỗ tốt gì?
Khương Tiều cảm thấy sau lưng có một đôi bàn tay vô hình, đẩy cô đi tìm Quan Cửu.
Nhưng mà, càng là như vậy, cô càng không làm.
Quả thực cô rất hiếu kỳ, nhưng cũng không muốn bước vào nơi có vẻ như có hố này. Bọn họ nghĩ cô ngốc đến thế sao?
Chuyện điều tra tổ chức Thần Tạo cũng không cần vội, Khương Tiều biết mình đã khiến đối phương chú ý, chắc chắn bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua mà cố tình tạo rắc rối cho cô.
Đến lúc đó, lợi dụng cơ hội này mà đi điều tra là được.
Hiện tại Khương Tiều còn có việc khác phải làm: Dọn nhà, sau đó đến thành phố A tìm Văn Trình.
Khu biệt thự này Khương Tiều không định bán, nhưng bên ngoài đã trở nên hỗn độn, phòng khách cũng xập xệ, Khương Tiều là một người biết hưởng thụ, dĩ nhiên sẽ không ở đây chịu tội làm gì, về sau nếu có muốn dọn về thì cũng phải sửa chữa biệt thự trước.
Sau đó, Khương Tiều liền nhận được cuộc gọi từ lão Khương – cụ thể là cuộc gọi do Trần Vân chuyển tiếp, vì ông vẫn còn nằm trong danh sách đen của Khương Tiều kia kìa.
Lão Khương tức giận quát, “Cô làm trò gì mà nguy hiểm đến tính mạng đó! Mau về nhà!”
Người khác không biết Khương Tiều sống ở khu số 1 Giang Loan, nhưng ông thì biết rất rõ.
Khương Tiều kêu Trần Vân cầm điện thoại giùm mình, xoa xoa đôi tai đau nhức rồi nói, “Không sao, cha không cần lo lắng, hôm nay con liền chuyển nhà. Nhưng về nhà là chuyện không thể nào, con rất xui xẻo, lỡ không may lại lây cho mọi người thì khổ.”
Đầu dây bên kia lâm vào trầm mặc.
Khương Tiều lại nói: “Nhưng cha cũng đừng lo, dù sao cha cũng là cha con, nếu như người gặp phải chuyện không may, con nhất định sẽ đến cứu người.”
“Đồ loại con gái bất hiếu! Ai gặp liền xui xẻo! Là bất hạnh của gia tộc sinh ra cô…” Lời vừa thốt ra, người bên kia có lẽ đã hối hận vì nói mà không lựa lời, khí thế lập tức trở nên ỉu xìu.
Khương Tiều cũng không muốn nói nhảm, liền kêu Trần Vân cúp máy.
Khương Tiều dọn đến một căn hộ lớn ở trung tâm thành phố sống tạm, hai bảo an cũng giúp cô dọn nhà, tiết kiệm được không ít sức lực.
Khương Tiều không giải thích về sự tồn tại của hai người họ với Trần Vân, may mà Trần Vân là người từng trải, khi nhìn thấy hai người, khoé miệng cô co giật hai lần, nhưng sau đó lại không nói gì.
Chỉ đến lúc chuẩn bị dùng cơm, Trần Vân mới hỏi: “Có cần tôi chuẩn bị thức ăn cho hai người không?”
Hai người họ lắc đầu, cô liền từ bỏ.
Khương Tiều xuống nhà, đeo một chiếc kính râm to che mặt, đây là thói quen cô mới dưỡng thành: Nếu có chỗ trở thành phó bản, việc quen thuộc vị trí địa lý của nó sẽ rất có lợi cho bạn.
Trên đường đi, Khương Tiều nhìn thấy Quan Cửu đang xách theo nguyên liệu nấu ăn trở về.
Ha, thú vị.
“Trùng hợp” đến mức này, Khương Tiều cũng không kịp né tránh.
Quan Cửu hơi sửng sốt khi nhìn thấy cô, sau đó liền nở nụ cười với Khương Tiều, đưa tay ra, “Khương tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Khương Tiều không bắt tay, thậm chí còn không tháo kính râm xuống, “Anh nhận ra tôi?”
“Cô bây giờ hot như vậy, tôi nhận ra cô, không phải chuyện bình thường sao?” Quan Cửu trả lời rất hợp tình hợp lý.
“Tôi cũng không hot bằng anh.” Khương Tiều lấy danh thiếp ra, “Bác sĩ Quan, gần đây anh được chú ý lắm thì phải, đến Cục Quản lý cũng từng nhắc về anh, còn đưa danh thiếp của anh cho tôi nữa đây này.”
Nụ cười trên mặt Quan Cửu vẫn không thay đổi, “Có phải Khương tiểu thư đã hiểu nhầm gì không? Nhưng ngại quá, tôi sống ở đây từ lâu rồi. Tôi sống ở 1205, còn Khương tiểu thư thì sao?”
Khương Tiều sống ở 1206, hai người là hàng xóm ở tầng trên và tầng dưới.
Theo Logic, Khương Tiều là người đến sau, nếu có ý đồ xấu thì cũng nên là người đến sau.
“Đương nhiên, tôi sẽ không nghi ngờ ý đồ của Khương tiểu thư. Vừa rồi tôi đã đọc được một khái niệm gọi là lực hấp dẫn bí ẩn trong sách. Những người không tầm thường, thường dễ gặp nhau và “cộng hưởng”. Hay giải thích theo quan niệm truyền thống, đây gọi là định mệnh. ”
“Ý của anh là, cuộc gặp gỡ của chúng ta là một sự trùng hợp?”
Nụ cười Quan Cửu càng sâu, “Khương tiểu thư, tôi thích gọi tình huống này là duyên phận hơn. Nếu được, mời cô tới nhà tôi, tôi mời cô uống cà phê.”
“Ồ, tôi không uống cà phê.” Khương Tiều nhẫn tâm từ chối.
Đúng lúc này, cô ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc của hoa hồng trên người Quan Cửu, cô nhìn về phía sau hắn, liền thấy bóng dáng của Trương Quyên.
Tên này đang bị Cục Quản lý theo dõi!
Khương Tiều xoay người định chạy, nhưng vào lúc này, Quan Cửu lại giữ chặt vai cô, khiến cô không thể nhúc nhích.
Cô phát hiện ý thức của mình bắt đầu trở nên mơ hồ, nhưng lại nghe thấy rõ ràng giọng nói của Quan Cửu, “Khương tiểu thư, cảm ơn cô đã giúp tôi tìm kẻ bám đuôi. Có điều, tôi vẫn muốn nhờ cô giúp một chuyện nữa.”
~~~
Không drop truyện, không drop truyện, không drop truyện!
Chuyện quan trọng phải nhắc lại 3 lần:>
Đợi tui dịch 10 chương của phó bản tiếp theo nha mọi người, mọi người cố gắng chờ nha ạaa, yên tâm là tui hông drop truyện đâu nha! Sợ lỡ mà tui ra chương lâu quá, mọi người lại tưởng truyện drop rồi bỏ truyện, tui buồn á 😢
Note:
Biết là thể loại vô hạn lưu mà ngôn tình + tác giả này hông nổi lắm + tui mới dịch được ít (dịch còn non tay) nên ít bạn đọc, nhưng mà mấy bạn bên Wattpad có thể đừng đọc không thôi được không? Chứ tui nhìn mà nản thiệt á huhu 😭💔😔
Mấy nay sầu:'(((