Tôi nhìn thấy Kha và Vũ lên chung một chuyến xe buýt với tôi, nhưng vì cứ mải nói chuyện nên không ai phát hiện ra tôi đang ngồi ở phía cuối xe.
Bây giờ trời đã gần tối, chắc hai đứa nhỏ vừa mới đi chơi về, có vẻ rất mệt mỏi. Tôi đang định lại gần thì nghe thấy Kha dịu dàng hỏi:
-Mệt sao? Dựa vào tôi ngủ một lúc.
Tôi thấy thằng bé tháo cái nón đen trên đầu mình xuống đội cho Vũ, sau đó khẽ ôm lấy con bé. Tôi im lặng trở về chỗ ngồi. Kiến Kha chăm sóc cho nhóc con như vậy, tôi cũng cảm thấy yên tâm.
Nhưng cớ sao trong lòng vẫn cảm thấy không cam tâm như vậy?
Tại sao người ngồi cạnh nhóc con bây giờ không thể là tôi nữa?
Tôi nhìn hai bàn tay đang siết lấy nhau kia, rất muốn đến gần tách chúng ra. Nhưng tôi sẽ không làm như thế, tôi không có tư cách.
Trạm tiếp theo, tôi ấn chuông xuống trạm, hai người kia vẫn chìm trong thế giới của mình, chẳng phát hiện ra sự có mặt của tôi. Tôi đứng bên đường, chiếc xe dần dần biến mất. Qua khung cửa xe tôi thấy Kha đang nhìn nhóc con với ánh mắt rất đỗi dịu dàng, nhẹ nhàng hôn lên má con bé.
………………………………..
-Anh Mạnh, nhớ giữ gìn sức khoẻ nha.
-Mang chị dâu về cho em nữa.
-Không được ăn nhiều thức ăn nhanh.
Vũ và Hưng câu trước câu sau dặn dò đủ điều, nghe đến phát chán. Tôi bất đắc dĩ lên tiếng:
-Được rồi. Cũng đâu phải là lần đầu tiên anh qua đó đâu.
-Sắp tới giờ lên máy bay rồi.-Kha đứng một bên lạnh lùng nhắc nhở, vẻ mặt có chút trào phúng. Tên nhóc này, từ đầu đến cuối vẫn không ưa tôi.
Tôi quay sang Hà Vũ, bất chấp ánh mắt cảnh cáo của người nào đó nhẹ nhàng ôm con bé một cái. Ánh mắt Vũ vẫn luôn hồn nhiên trong sáng như vậy, nhưng không thể tìm lại được sự ngưỡng mộ và yêu thích dành cho tôi năm nào.
Không phải tôi không biết tình cảm em đã dành cho tôi, nhưng tôi đã lựa chọn lờ đi nó. Lúc đó em mới 13 tuổi, tôi đã cho rằng tình cảm của em chỉ là nhất thời.
Tôi biết lúc em nghe tin tôi có bạn gái bên Anh, em đã khóc rất nhiều. Nhưng tôi chỉ im lặng, tiếp tục cuộc sống của riêng mình, từng bước đạt được những thứ mình mong muốn. Nhưng tôi tuyệt không vui vẻ. Em đã quên được tôi, còn tôi thì chưa từng thoát khỏi ký ức của chúng tôi ngày trước.
Tôi lúc đó cũng không nghĩ đến rồi sẽ có một ngày mình hối hận như vậy. Có những thứ một khi đã bỏ lỡ, sợ là sẽ bỏ lỡ cả đời.
Do tôi, do tôi đã đánh mất tình yêu của mình.
Trong lòng chợt thấy trống rỗng, tôi định thần lại, phát hiện Kha đã kéo nhóc con ra khỏi tôi. Tôi lặng người một lúc, nghe tiếng loa thông báo vang vọng, có chút cảm giác không chân thật.
-Thôi, anh đi đây.
Tôi xách hành lý bước đi. Nhìn thoáng qua thấy Kha tựa hồ đang ôm chặt lấy Vũ, còn con bé cũng ngoan ngoãn dựa vào người hắn.
Có người bạn nói với tôi: Tụi nó chỉ là con nít, yêu đương được bao lâu chứ? Đến lúc hai đứa chia tay tôi chỉ cần tranh thủ một chút là được.
Có đứa còn nói: Cứ thẳng thắn công khai theo đuổi người ta, không chừng con bé đó sẽ bỏ tên nhóc kia theo mày?
Thế nhưng họ không biết tình cảm bền vững của Kha và Vũ, không biết được sự tin tưởng to lớn mà hai người dành cho nhau. Người thứ ba không thể nào chen chân vào thế giới đó. Muốn chờ hai đứa nhóc này chia tay, liệu có chờ được?
Hơn nữa, năm đó chính là tôi đã tự mình rời khỏi cuộc sống của nhóc con. Kiến Kha tuy còn nhỏ, còn rất ngây ngô, nhưng là một đứa có thể tin cậy được, lại chăm sóc cho Vũ rất tốt. Nếu để thằng bé ở bên Hà Vũ tôi hoàn toàn không có ý kiến gì. Bây giờ nhóc con đang rất hạnh phúc, tôi làm sao có thể làm rối loạn cuộc sống hiện tại của con bé chứ?
Xem ra không có duyên rồi. Đành phải quên đi.
Từ phòng cách ly, tôi nhìn hai đứa nhỏ kia nắm tay nhau, trong lòng bỗng chua xót không nói nên lời. Nhưng cảm giác đó nhanh chóng biến mất, thay vào đó tôi thở dài. Không cần thiết phải nhớ nữa.
Tạm biệt em, nhóc con.
Hai đứa nhất định phải hạnh phúc.