Edit:Ross
Trên người mồ hôi đầm đìa, cuộc hoan ái cuối cùng cũng kết thúc sau mặt trời lặn.
Màn đêm buông xuống, gió lạnh từ bốn phía thổi tới làm bay lớp rèm cửa. Ánh sáng lấp lánh từ những ngọn đèn đường len lói chiếu qua khe hở.
Chúc Nam Tinh mệt mỏi nằm trên giường, toàn thân nhức mỏi, eo đau đến lười đổi tư thế.
Người đàn ông bên cạnh đã ngủ say, hơi thở đều đều, trên mặt còn lưu lại vài vết son. Ngoài ra còn có trên cổ chi chít những vết hôn, nhưng nhiều hơn trong vẫn là dấu vết móng tay để lại.
Mặt cô nóng bừng, nhớ tới mấy cảnh ướt át vừa rồi, cô không cẩn thận bắt được tấm lưng của Kỳ Hạ, anh “hừ” lên một tiếng, bắt lấy cổ tay cô, đẩy eo vào sâu hơn. Vừa chiêm ngưỡng vẻ mặt chịu đựng của cô, anh nhếch miệng cười “Em không có bấm móng tay à, có cần anh cho một cái không?”
Xấu tính.
Miệng thiếu đòn.
Chúc Nam Tinh nghĩ trên môi bất giác nở nụ cười yếu ớt. Cô nâng cánh tay lên, chiếc chăn bông theo quán tính tuột xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn và tròn trịa.
Làn da cô mềm mại,hơi chạm vào đã đỏ ửng, khắp người chi chít dấu vết.
Chỉ một cái liếc mắt liền khiến người ta liên tưởng đến chuyện gì.
Chúc Nam Tinh không quan tâm, cô vươn ngón tay chu du từ trán đến sống mũi rồi tới hầu kết của anh.
Đều là những thứ hấp dẫn phụ nữ.
Trong mắt Chúc Nam Tinh, mọi thứ thuộc về Kỳ Hạ đều hoàn hảo.
Ngón tay chậm rãi lướt lên, vừa lúc chạm vào môiKỳ Hạ, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Phản ứng đầu tiên của Chúc Nam Tinh là lấy điện thoại, mặc cho eo mỏi lưng đau.
Cô thoáng thấy Kỳ Hạ nhíu mày, liền nhanh chóng mở máy, sau khi điện thoại được kết nối mới biết đây là điện thoại của Kỳ Hạ.
“……”
“Lão đại! Đội Trưởng Lương kêu anh về!”
“……”
“Lão đại?”
Chúc Nam Tinh lo lắng anh có việc gấp lập tức hắng giọng trả lời “Anh, anh ấy đang ngủ!”
“…” Bên kia trầm mặc chốc lát, vài giây sau liền đổi thành miệng lưỡi nịnh nọt, “Chị dâu, chị dâu?”
“……” Chúc Nam Tinh không hé răng.
Lúc này bên kia mới nói “Lão đại, tôi muốn tìm lão đại có việc gấp. Nếu không chị dậu chị gọi anh ấy dậy đi!”
Chúc Nam Tinh nắm chặt điện thoại, thấp giọng hỏi “Có gấp lắm không? Hôm nay anh ấy uống say!”
“Gấp!” Bên kia trả lời chắc nịch.
Ngay lúc Chúc Nam Tinh đang do dự có nên đánh thức Kỳ Hạ hay không, Kỳ Hạ bỗng nhiên mở mắt, đáy mắt tỉnh táo nào có nửa điểm say.
Chúc Nam Tinh vừa “A” lên một tiếng, chưa kịp phản ứng điện thoại đã bị đoạt mất.
Kỳ Hạ khởi động thân trên, vừa nghe điện thoại vừa duỗi cánh tay dài đem Chúc Nam Tinh ôm vào trong lòng, cúi đầu hôn lên trán cô. Sau đó anh khàn giọng hỏi “Chuyện gì?”
Đối phương chưa nói một câu nào liên quan tới chính sự, mở miệng châm chọc “Lão đại anh uống say sao? Không thể nào? Người uống ngàn ly không say lại dễ say như vậy? Có phải anh đi lừa gạt cô gái nhỏ nào không?”
Chúc Nam Tinh nghe rõ rành mạch, “……”
Còn có tâm trang đùa giỡn được, không phải có chuyện rất gấp sao?
Bất quá trên mặt Kỳ hạ không có điểm nào giống như bị vạch trần, “Cậu muốn rời khỏi đội đúng không?”
“Nghĩ lại đã! Bình tĩnh bình tĩnh!” Bên kia vội hét lớn, nhanh chóng báo cáo.
Kỳ Hạ “ừm” một tiếng, cúp máy.
Trong chốc lát căn phòng lại trở về trạng thái yên tĩnh, Chúc Nam Tinh chớp mắt, có chút xấu hổ.
Kỳ Hạ cúi đầu nhìn Chúc nam Tinh, ánh mắt vừa vặn rơi đũng trên ngực cô, ánh mắt anh trầm xuống, không nhịn nổi đưa tay nhéo hai lần.
Chúc Nam Tinh khẽ “ưm” một tiếng, đánh vào mu bàn tay anh để lại một mảng đỏ bừng.
Kỳ Hạ cười nhẹ một tiếng, không tiếp tục trêu cô, anh kéo chăn bông lên cho cô, sảng khoáiđứng dậy rời khỏi giường.
Cơ thể tam giác ngược hoàn hảo của người đàn ông, sống lững đĩnh bạt, hai chân thẳng tắp. Chúc Nam Tinh chỉ dám nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng rũ mắt xuống, vén chăn bông lên che đỉnh đầu.
Tủ quần áo đóng mở, sột soạt một lúc Chúc nam Tinh mới chui ra khỏi chăn bông.
Vừa ra khỏi, cô liền cảm thấy mép giường sụp xuống, sau đó bị người đẩy lên giường.
“Anh …” Lời nói đành phải nuốt vào.
Dù ở trên giường hay hôn môi Kỳ hạ đều là người chủ động.
Anh đặt bàn tay ra sau gáy Chúc nam Tinh nhẹ nhàng xoa niết. Đầu lưỡi đẩy cánh môi phấn nộn huyên náo khuấy đảo.
Chờ đến khi Chúc Nam Tinh hô hấp không thông, anh mới buông tha.
Anh dựa trán lên trán cô, hai mắt thâm thúy “Anh trở về cục một chuyến, nếu không có việc gì thì ngủ ở đây đi! Anh không cầm chìa khóa theo!”
Chúc Nam Tinh ngoan ngoãn gật đầu.
Khóe môi Kỳ Hạ khẽ nhếch, trước khi vào phòng tắm còn mạnh mẽ hôn cô.
Kỳ Hạ tắm nhanh, chỉ đơn giản dội nước lạnh rồi ra, anh thay quần áo cũng không tiếp tục ở lại.
Kỳ Hạ đi chưa được bao lâu, điện thoại Chúc Nam Tinh đổ chuông.
Cô mệt mỏi nằm trên giường, vô lực với điện thoại.
Nhìn đến tên hiển thị là Phương Lữ Giai, cô nhíu mày, bắt máy.
“Này, Chúc Nam Tinh? Cô đang ở đâu? Cô mau liên hệ với Chu Mạc bảo cậu ta tới đón, minh tinh kia thay đổi lịch trình, phóng vấn chuyển sang tối nay. Nhanh lên, đừng nán lại, tôi còn có chuyện, cúp máy trước. “
Lên xuống thất thường.
Chúc Nam Tinh ngẩn người hìn màn hình di động, một lát sau mới quăng điện thoại xuống giường.
Eo đau chân đau cả người đau, phỏng vấn cái gì!
Hai mươi phút sau Chu Mạc gọi điện tới, cậu đã đem xe đỗ ở dưới chung cư, chờ đến khi Chúc nam Tinh hai chân mềm nhũn ngồi lên xe, cậu mới oán giận nói ” Cô tiểu thư kia lại muốn chúng ta lăn lộn!”
Chúc Nam Tinh không còn sức lực trả lời cậu, đặt lưng xuống ghế, vô lực xua tay “Mau lái xe đi!”
Chu Mạc quay đầu lại, kinh ngạc nói “Má ôi! Chị sao vậy? Hôm nay trời cũng đâu đến mức lạnh? Lúc này mùa thu đã quấn khăn rồi? Mùa đông đến chị còn tới mức nào nữa!?”
Chúc Nam Tinh: “…… Đây là khăn lụa.”
Chu Mạc lẩm bẩm “Có gì khác nhau, chúng cũng đều cùng một công dụng cả thôi!”
Chúc Nam Tinh trong lòng chửi thầm, đương nhiên không giống nhau, đây là để che đậy chứng cứ làm chuyện xấu.
Nửa giờ sau, Chu Mạc cùng Chúc Nam Tinh đến một đài truyền hình nào đó, hai người vừa xuống xe đã liên tục ngáp lên ngáp xuống. Nào biết vừa tới địa điểm phỏng vấn đã bị ném cho bịch nước đá, thay đổi địa điểm quay!!!
Lý do là bộ phim mà vị minh tinh này mới đóng máy vào hôm nay, hiện tại cũng không biết cô ta đang quay chụp ở đâu.
Chúc Nam Tinh cùng Chu Mạc trở tay không kịp, hai người không dám chậm trễ, vội vàng lái xe tới địa điểm quay mới.
Chu Mạc mở định vị tìm kiếm khoảng cách từ đây ra đó gần 10 cây. Chu Mạt sắc mặt lập tức thay đổi, “Mẹ kiếp! Đây khác gì cưỡi ngựa du hành? Sao không nói ngay từ đầu đi còn để chúng ta đến nơi rồi mới báo!”
Điện thoại Chúc Nam Tinh đúng lúc vang lên, là tin nhắn của Phương Lữ Giai.
Cô mở ra đưa cho Chu Mạc.
Chu Mạt xem xong liền tức giận mắng “Ngựa cỏ bùn*! Nội ứng ngoại hợp khí dễ người khác!”
*Từ gốc 草泥马
(Thảo nê mã) nghĩa đen dịch sát là ‘Ngựa cỏ bùn’
đây là từ cư dân mạng TQ hay dùng để thay thế cho từ 肏你妈 (đmm)
Chúc Nam Tinh cầm lấy điện thoại “Được rồi, giờ nói nhiều cũng không có ích gì! Mau lái xe đi!”
Chu Mạc vừa lái xe vừa oán trách “Chị Nam, Phương Lữ Giai chính là ức hiếp người quá đáng, bên đó đã sớm thông báo với chị ta vậy cớ gì không nói ho chúng ta biết! Còn bắt chúng ta tốn công đi một đoạn dài như vậy! Chị ta nghĩ mình là ai chứ! Kết thúc thực tập em sẽ xin nghỉ!”
Chúc Nam Tinh hôm nay tâm tình tốt, dù bị lăn lộn một chút cũng không khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô có chút mệt mỏi, cũng không nghe Chu Mạc phàn nàn nhiều, chốc lát liền chìm vào giấc ngủ sâu.
Tới nơi, Chu Mạc gọi cô dậy.
“Hôm nay chị Nam mệt à?” Chu Mạc cảm thấy kỳ quái, mỗi khi đi công tác Chúc Nam Tinh như nap mười hai nghìn năng lượng, hôm nay lại trông không có tinh thần.
“Có một chút!” Chúc Nam Tinh xoa eo, cảm giác cơn đâu có thể lan tới tận da đầu. Cô thở dài, thầm nghĩ sau này nhất định phải kiềm chế lại.
“Chắc sẽ xong sớm thôi!”
Chúc Nam Tinh cười gật đầu.
Hai người đến địa điểm phỏng vấn đã được thông báo trước, ngay lúc Chúc Nam Tinh đang thu dọn máy ảnh thì có người tới.
Đối phương xấu hổ chắp tay xin lỗi liên tục “Thực xin lỗi thực xin lỗi, vừa rồi Tiểu Vũ nhà chúng tôi có chút không thoải mái, uống thuốc xong ước chừng phải mất một lúc, hai người có thể đợi một chút không?”
Người ta nói duỗi tay không đánh mặt tươi cười, đối phương thành khẩn như vậy, hơn nữa còn liên quan tới thân thể cũng không nên quá chi li tính toán.
Chúc Nam Tinh cười cười, “Không có việc gì, chúng tôi chờ được!”
Kết quả phải đợi một tiếng rưỡi.
Mặt Chu Mạc đã sớm đen như đít nồi “Xem cô ta có giống Phương Lữ Giai không chứ?”
Chúc Nam Tinh ngồi ở trên sô pha gật gù, “Cậu cùng phương Lữ Giai không phải cùng một đội à?”
Chu Mạc bị nghẹn nói không ra lời.
Chúc Nam Tinh thở dài, đứng dậy, “Tôi tranh thu đi vệ sinh!”
“Em cũng muốn đi!” Chu Mạc vẻ mặt ủy khuất.
Chúc Nam Tinh nhìn đồ đạc bày ra ngoài, “Tôi đi trước, cậu ở đây trông đồ đừng gây chuyện!”
Chu Mạc lập tức mở to mắt, gật đầu như giã tỏi.
Chúc Nam Tinh bật cười, xoay người đi về phía toilet.
Lúc rửa tay, cô có liếc qua thời gian, đã gần 12h.
Cũng không biết Kỳ Hạ về chưa, anh không có chìa khóa mở cửa kiểu gì.
Chúc Nam Tinh nghĩ ngợi, vẫn quyết định báo anh một tiếng.
【 Em tạm thời phải tăng ca, chìa khóa cầm đi, nếu anh về rồi cứ tới chỗ em trước, chìa khóa dự phòng ở dưới thảm 】
Ngay sau đó nhắn cho anh địa chỉ nhà cô.
Chu Mạc không thúc giục, Chúc Nam Tinh cũng không sốt ruột đi, cô dựa vào bồn sứ bên cạnh chờ Kỳ Hạ nhắn lại.
Kết quả chờ đến mười phút sau một cái hồi âm cũng không có.
Chúc Nam Tinh trong lòng có chút lo lắng, nhưng dù sao thăm dò quá nhiều cũng không tốt, cô thở dài quyết định lần sau gặp mặt sẽ nói chuyện rõ ràng.
Nghĩ đến đây lại nói, Chúc Nam Tinh nhận ra cô và Kỳ Hạ….làm hòa rồi?
Hai người vẫn ở bên nhau chứ?
Cô rũ mắt, mím môi, đáy lòng có chút khó chịu.
Thực tế, vấn đề giữa hai người vẫn chưa được giải quyết triệt để, không thể vì một cơn say mà gạt đi hết thảy được, nếu cứ chôn chặt ở trong lòng, nó sẽ trở thành một nút thắt trong tim, rồi dần dần giống một quả bom nổ chậm, có thể phát nổ bất kỳ lúc nào.
Lại thở dài, Chúc nam Tinh điều chỉnh lại cảm xúc trong lòng.
Loại chuyện này có sốt ruột cũng vô dụng, chỉ còn cách đợi sau này nói chuyện thôi.
Mấy phút trôi qua, Kỳ Hạ xác thật không trả lời tin nhắn, Chúc Nam Tinh cất điện thoại, chuẩn bị ra ngoài.
Cô cúi đầu, tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày cao gót mũi nhọn màu bạc, thoạt nhìn, đôi giày này không phải kiểu người bình thường sẽ đi, hẳn là đi trên thảm đỏ.
Chúc Nam Tinh giật mình, ngẩng đầu, thấy rõ người tới là ai mới bừng tỉnh.
“A,hóa ra là em! Tôi cứ nghĩ mình nhận nhầm người!”