Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 53



Lại nói đến hai chị em Ngọc Ngân, Ngọc khoanh tay trước ngực và im lặng không lên tiếng. Ngân bây giờ lấy can đảm để nói chuyện:

– Chị xin lỗi.

– Không sao đâu, Hisun không giận chị, chị cũng đã hoàn thành xong công việc mà em giao, vậy là tốt rồi. – Ngọc cười.

– Không, ý chị không phải vì hai người kia, mà vì em…Seho… Em thích cậu ấy đúng không? – Ngân nắm lấy tay em gái.

Ngọc im lặng nhìn xuống, đúng là cô thích anh ấy, nhưng vì quá lo cho chuyện nó và hắn nên cô không còn thời gian để nhớ đến Seho, bây giờ
nhắc lại, cô bỗng muốn gặp lại cậu ấy quá. Ngân như hiểu ý em nên liền
nói:

– Đợt này chị sẽ về đây luôn, không qua bên đó nữa. Em cứ qua bên ấy
cùng Hisun. Thay chị bảo vệ cô ấy. Ina sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu.

– Nhưng, em sợ không làm được. – Ngọc lo lắng.

– Không sao đâu. Chị tin em mà. – Rồi Ngân ôm lấy em gái mình.

Hôm sau, ba người lên máy bay về Hàn. Nó bây giờ lại vui vẻ như xưa.
Còn mạnh dạn thể hiện tình cảm như là lau mồ hôi cho hắn, hay khoác tay
nhau. Ngọc nhìn mà thấy vui dùm. Nhưng nụ cười bỗng vụt tắt trên môi cô. Cô mong được như thế quá. Phải chi Seho cũng hiểu tình cảm cô dành cho
cậu ấy thì tốt quá rồi.

Dara và Donghoo nhận được tin cả ba sẽ lại về Hàn nên đã ra sân bay
đón. Donghoo vì không muốn bị phát hiện nên trùm kín từ đầu đến chân.
Giữa mùa hè nóng như vậy mà cậu ấy làm thế chả khác gì tên hâm là mấy…

Dara vừa thấy nó và Zin xuất hiện đã liền ôm chầm lấy bạn. Ba cô nhí nhố ồn cả một góc. Donghoo thì bắt tay hắn và hỏi:

– Sao?! khó lắm không?

– Cũng…hơi hơi – Hắn cười.

Hai cô cậu về đến nhà, vừa mở cửa Lucky đã chạy ra mà nhảy bổ vào nó
mà liếm tới tấp. Phải đến khi hắn giúp cu cậu mới chịu rời nó. Chà…chắc
Lucky nhớ nó dữ lắm. Không phụ lòng bé yêu, nó liền lấy ra trong vali
gói xúc xích hảo hạng nhất. Hắn bật cười:

– Cậu mua hồi nào vậy???

– Hồi nào thì liên quan gì cậu chứ? – Nó cãi lại.

Hắn kéo nó đứng đối diện mình rồi ôm eo nó:

– Không có quà cho tôi sao?

– Quà gì? Bỏ ra đi, Lucky nhìn kìa, ngại chết đi được.

Hả…Gì cơ… Nó bảo là Lucky nhìn ư…sợ con cún đó sao?… Lý do xàm… Hắn
không chần chừ liền đặt nụ hôn lên môi nó. Để mặc cho nó có đánh đập ở
sau lưng mà vẫn không chịu bỏ. Tên này không dùng biện pháp mạnh là
không chừa chứ gì… Nó đưa tay xuống bụng hắn, từ từ và….

– Á…á…đau quá…

Hắn thét lên, thì ra nó nhéo hắn, làm hắn đau quằn quại. Hắn vừa xoa chỗ bị nhéo vừa đi theo sau nó:

– Cậu căng quá. Lâu ngày không gặp mà ác vậy?

– Hứ…Chứ tôi bảo cậu mi tui hả???

Nó trề môi ra cãi….Aizzzz…. Đáng yêu quá hà….

Nó tiếp tục đi học, hắn có ý định là để cả trường biết hết mọi sự
thật, nhưng nó thì không muốn thế, cho nên hai người đi học vẫn tỏ ra
không quen biết nhau. Mặc kệ trường có bàn tán cho sự trở lại của nó.

Trong lớp…

– Ina, Hisun đi học lại rồi. – Một cô bé hớt hải – loại còn nhuộm màu tóc nổi bật nữa.

– Gì cơ, con bé đó…

Rồi cô liền chạy ra hành lang để nhìn xuống sân trường. Nó đang đi
một mình. Seho vì nghe nhưng thế nên liền chạy ra xem thử có thật không. Đúng như vậy… anh không mơ. Ina quay đầu lại tức giận thì thấy hắn đút
tay vào túi quần húyt sáo đi đi vào lớp. Hừ…chắc hắn vui lắm. Nhưng tại
sao con nhỏ đó lại mặt dày đến thế kia chứ, không biết bỏ cuộc sao? Ina
tức giận…

” Tôi không đuổi cô về nước được thì tôi sẽ để cô sống xa cậu ấy, bằng bất cứ giá nào…”

Nói rồi, cô chạy vào lớp và bắt đầu lên một kế hoạch thật tỉ mỉ… À
đúng rồi, hình như tuần sau là trường sẽ đấu bóng chày với trường bên
cạnh…. À, có rồi…hahaha. Một kế hoạch hoàn hảo.

Đúng… một tuần trôi qua không có gì đặc biệt bởi Ina đang lên kế
hoạch cho mình và cho đội cổ vũ của trường nên không có thời gian mà đếm xỉa đến nó, hắn thì có trong đội nên thường đi tập hơn là ở nhà. Nó và
Zin cũng hay thường đến sân tập để cổ vũ. Nhờ thế mà hắn luôn có được
một tinh thần tốt để chơi bóng….

Không để mọi người đợi lâu đâu….Ngày thi đấu đã đến…

Lượt đầu thì 2 trường khác đấu với nhau. Vì chưa đến lượt hắn nên nó
chỉ ở trên tầng thượng của trường để theo dõi trận đấu, vả lại nó không
thuộc bất kì đội gì như cổ vũ hay chăm sóc cho vận động viên nên nó cũng không muốn ở đó cho chật chỗ làm gì.

Tại phòng chờ…

Ina đang nói chuyện vui vẻ với các vận động viên để họ lấy tinh thần. Lần này cô có trong đội cổ vũ nên cũng mở lòng thoáng hơn và cười nói
nhiều hơn…. Cô lấy chiếc gậy bóng chày để chơi đùa. Còn đội cả mũ để
trông thật giống với một cầu thủ. Nhưng khi đang chơi đùa với mọi người, cô thấy hắn lo lắng gì đó thì liền tiến lại gần và hỏi cởi mở:

– Có chuyện gì sao?

– Tôi quên mất mũ và cả băng đeo đội trưởng trên phòng Hội trưởng mất rồi. Trận đấu sắp kết thúc rồi. Tôi không thể lên đó được.

– Hay là để tôi lên cho, dù gì thì cậu ra sân trước, chúng tôi ra sau mà. – Ina thân thiện.

– Vậy làm phiền cô một chút. – hắn cười gượng gạo.

Ina lập tức chạy đi, cô vội vàng quá nên đem theo cả mũ lẫn cây gậy bóng chày để chạy đi. Hắn lập tức nhắn tin cho nó:

” Nè, trận này sắp kết thúc rồi, cậu ra chỗ cổ động viên ngồi đi”

” Nhưng trên này cũng được mà” – Nó nhắn trả lời

” Tôi không thể thấy mặt cậu khi cậu ở trên đó. Làm ơn, xuống đi, cậu phải bổ sung tinh thần cho tôi chứ” – Hắn nhắn đáp lại nũng nịu

” Biết rồi, tôi xuống đây” – Nó khẽ bật cười vì dòngtin nhắn của hắn. Và đứng dậy chuẩn bị đi xuống


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.