Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 12



Hôm nay nó tới trường như thường ngày, nó phải đi xe đạp điện vì chân vẫn còn đau, vừa xuống tới cổng, gặp ngay đứa bạn chí cốt, nó dừng xe
trước mặt bạn, vui vẻ nói:

– Ê…

– Ủa, đi học lại rồi đó hả? Mà bồ đâu cái gì vậy? – Dara cười đáp lại.

– Bong gân, giờ vẫn còn đau như ở nhà chán quá nên mình đi học. Mà thôi mình đi cất xe đây, mình đợi cậu trong kia nha.

Dara gật đầu đồng ý, nó cười lần cuối rồi lái xe đi vào. Đang đợi
Dara, nó thấy có hai chiếc xe đạp điện tương tự mình đang đi vào, hai
người đó là con gái vì có mái tóc dài, nhưng mặt mũi lại trùm kín cả. Nó thấy thắc mắc nhưng cũng không hỏi gì, chỉ tránh đường để cho hai người cất xe. Hai người cất xe xong thì đứng đó một lát, người có khẩu trang
màu trắng hỏi người kia:

– Chúng ta đợi ai nữa?

– Nghe nói sẽ có người dẫn chúng ta vào.

Không lầm chứ, nó không mơ, đây là thật, hai người đó… đang nói tiếng Việt. OMG, nó không tin nổi nữa, thế mà nó cứ tưởng là sẽ chỉ một mình
nó trong trường này kia chứ. Thật là vui sướng biết bao, tất nhiên nó
không bỏ lỡ cơ hội có thể làm quen với bạn đồng hương:

– Hai cậu là người Việt hả?

Nghe hỏi thì lập tức hai cô gái quay đầu nhìn nó, hơi ngạc nhiên vì
nhìn bề ngoài của nó, từ nãy giờ hai cô cứ nghĩ nó không biết nói tiếng
Việt. Người mang khẩu trang trắng ngạc nhiên:

– Cậu nói được tiếng Việt sao?

– Chuyện… mình là người Việt mà. Thế hai cậu tên gì?

– Mình là Sunny, đây là em gái mình Zin.

Vừa nói cô còn phụ họa chỉ tay về phía cô gái mang khẩu trang hồng. Nó gật đầu hiểu chuyện, rồi cũng hỏi tiếp:

– Hai cậu là học sinh mới đúng không?

– Ừ. Tụi mình đang đợi người để lên thăm lớp.

– Nhận lớp ý hả? Mình giúp cho.

Vì cũng đã từng trải qua chuyện này, nên nó biết phải đi đâu. Zin đưa ánh mắt nghi ngờ lên nhìn nó:

– Cậu… có được không?

– Đảm bảo luôn. Mình cũng đã từng như vậy mà. Thôi mình đi đi.

Hai cô bé tuy ngờ vực nhưng cũng đi theo nó, vừa ra khỏi nhà xe, nó đã lại hồ hởi chào người thứ ba:

– Dara.

– Cậu làm gì trong đó mà lâu thế? – Dara gắt lên.

– Mình đang làm người tốt. Cậu làm quen hai bạn này đi.

Dara nghiêng người để nhìn rõ hơn, cô ngạc nhiên:

– Ớ… Hai cậu là học sinh mới đấy àh, mình có nghe nói. Mà sao… phải bịt kín thế.

– Bọn mình mới vào nên…

– Không sao đâu. Thôi chúng ta về lớp thôi.

Rồi bốn người đi về khu lớp học, nó đưa túi cho Dara, bảo cô bạn vào
trước, còn mình thì sẽ dẫn hai người bạn này vào phòng hội trưởng. Sunny thấy nó đi khập khểnh thì hơi lo, cô hỏi:

– Cậu không sao chứ?

– Mình ổn, chỉ là hơi nhức ở chân thôi. Mà hai cậu cẩn thận thật đấy.

– Hả – Zin ngạc nhiên.

– Là tại mới đến trường ngày đầu mà đã chuẩn bị kĩ thế rồi, nhớ lúc
mới vào trường. Mình còn không mặc đồng phục, vì cứ nghĩ là US.

Rồi nó bỗng cười một mình, hai cô bé đi sau không cười vì câu chuyện
của nó, mà là cười cái thái độ của nó hơn. Đến trước phòng hội trưởng,
nó vui vẻ:

– Tới rồi, hai cậu vào đi.

– Cảm ơn nhá.

Hai cô bé bước vào thì đã thấy một khuôn mặt thanh tú đang ngồi trước bàn làm việc, cậu ta đang chăm chú vào đống giấy tờ, Sunny mê tít cái
cảnh tượng trước mặt, đúng là kì quan thiên nhiên, cô đến ngây cả người, nhưng nó lại vô tình phá đi giấc mơ của Sunny:

– Nè… Tôi dẫn hai học sinh mới đến rồi.

– Thì ra cô là thủ phạm. – Hắn không ngẩn lên nhìn nó.

– Hả. anh sao vậy? – Nó ngạc nhiên.

Bây giờ hắn mới từ từ đưa cái khuôn mặt ” kì quan” kia lên nhìn cả
đám trước mặt. Sunny không thể tin vào mắt mình nữa, bây giờ hắn đang
cười, một nụ cười như lạnh nhạt nhưng lại khiến cô say nắng, cái khuôn
mặt hài hòa, làn da trắng, nụ cười mang hơi ấm. Trong đầu của Sunny chỉ
còn tồn tại hai từ: ” Soái ca”. Anh ấy đang mấp máy nhẹ nhàng chiếc môi
đỏ hồng kia, thật là đáng yêu quá. Sunny nhà ta đang lơ lửng trên mây,
mà không biết sự thật là:

– Này cái cô kia, không nghe tôi nói sao?

Nó và cả Zin phải quay nhìn qua Sunny khi nghe hắn gắt lên. Đúng thật là… Zin lay chị dậy khỏi cái chốn thiên đường, nó thì đang nhìn Sunny
với ánh mắt kì lạ: ”không hiểu cậu ấy đang nghĩ gì mà mơ mộng quá ”.
Sunny được lay dậy thì như trên trời rơi xuống ( Mà đúng là từ trên trời mà), cô nhìn em mình bằng ánh mắt ngây thơ, thấy ánh mắt của Zin liếc
liếc qua hắn, cô hiểu chuyện, ngậm ngự nhìn hắn:

– A…sao ạ… anh hỏi gì?

– Tôi nói sao cô lại bịt khẩu trang trong trường.

Nghe tới đây, cô mới hiểu chuyện và nhanh chóng bỏ khẩu trang xuống,
Zin thấy chị làm thế thì cũng bỏ khẩu trang xuống, hai cô cùng nhau cúi
chào hắn, nó bây giờ mới nhận ra:

– Hai… hai người… song sinh sao?

– Vâng – Sunny cười đáp.

Thật là không thể tin được, cả hai giống nhau như đúc, đôi mắt to,
làn da trắng, đôi môi anh đào hồng tươi, nó nhìn thì thấy thèm khát biết bao, nói gì mấy đứa con trai. Bây giờ nó mới sự nhớ, nó liếc mắt nhìn
hắn, hắn vẫn như thế, trước nhan sắc ” hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh” kia, hắn vẫn bình thản, mắt
chút mình mấy tờ giấy, y như lần đầu nó gặp hắn, vẫn kiểu vừa đi vừa nói mà mắt không thèm nhìn lên:

– Zin sẽ học lớp dưới, Sunny sẽ học cùng lớp với chúng ta.

Rồi hắn đi trước ra ngoài, nó chạy theo hắn, Sunny hơi thất vọng vì
hắn hờ hững với nhan sắc này, nhưng cũng may là cô học chung lớp nên vẫn còn cơ hội để tán đổ hắn. Cô đi sau cùng cả bọn với suy nghĩ đó.

rPkAx�Ɛz-O=


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.