Tôi Muốn Nổi Tiếng

Chương 51: Ngoại truyện Chuyện về sau



“Ôi mẹ ơi, cái cúp này nặng thật nha.” Mới vừa ra khỏi hội trường buổi lễ trao giải, tôi liền oán giận than vãn với chị Đồng Đồng: “Nếu như em cũng có một người đại diện thì tốt biết mấy a, đường đường là một đại minh tinh mà lại phải tự mình khiêng cúp thế này sao.”

Chị Đồng Đồng khinh thường nhìn tôi một cái, oán hận nói: “Ba năm nghỉ đẻ khiến em vai không thể gánh tay không thể xách nữa rồi à? Một chút khí lực này của em, liệu có thể ôm tiểu thiếu gia đi dạo được không?”

Trình độ dìm hàng của chị Đồng Đồng so với năm đó quả nhiên không giảm. . . . . .

Tôi che mặt giả bộ uất ức, hạ thấp thanh âm nói: “Ài, quả nhiên là cảnh còn người mất, mấy năm trôi qua, chị đã sớm trở thành người đại diện của người khác rồi. . . . . . Chị Đồng Đồng. . . . . . Trong lòng chị quả thực không có em sao?”

“Phi, đừng nói muốn cùng chị bắt đầu lại từ đầu nhé!” Chị Đồng Đồng lạnh lùng liếc tôi một cái, bỗng nhiên thay một khuôn mặt hạn phúc nói: “Bây giờ chị đây đi theo nhóm người Chung thiếu gia, trong lòng không biết có bao nhiêu hạnh phúc. . . . . .”

Ài, lại là một kẻ trọng sắc khinh bạn!

Tôi đang định nói thêm vài câu ưu thương đau khổ, chợt thấy sắc mặt chị Đồng Đồng đột nhiên thay đổi bĩu môi nhìn tôi, biểu hiện khinh thường nói: “Vạn tuế gia ngự giá quang lâm, còn không mau đi tiếp giá? hai người cái em cũng thật là, con cũng đã có rồi, vậy mà vẫn còn dính lấy nhau như hình với bóng , sợ người khác không biết tình cảm của hai người tốt thế nào sao?”

Tôi đắc ý nhướng nhướng mày, nhìn Kỷ thiếu gia nhà tôi, à không, hiện tại phải gọi là Kỷ lão gia. . . . . . Nhìn Kỷ lão gia nhà tôi xuống xe, sải bước đi về phía tôi.

Mấy năm qua dưới sự dạy dỗ của tôi người đàn ông này càng ngày càng tuấn lãng. . . . . .

“Có đối với người đàn ông nhà em chảy nước miếng không?” Mặc dù chị Đồng Đồng liên tục lắc đầu nhưng trong mắt lại lộ ra một tia vui mừng. Dù sao tôi và Kỷ Gia Khiêm có thể tu thành chính quả thì một phần cũng nhờ công lao của chị ấy, tuy rằng chị Đồng Đồng luôn luôn mạnh miệng nhưng trong lòng lại thực tâm chúc phúc cho hai chũng tôi.

Tôi cười tít mắt tạm biệt chị Đồng Đồng, tôi khoác tay Kỷ Gia Khiêm đi về hướng chiéc xe đang đỗ. Đi đến bên cạnh xe tôi bỗng nhiên chợt ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía hắn hỏi: “Sao lại đi xe này?”

Kỷ Gia Khiêm nhàn nhạt giải thích: “Lâu rồi không về nhà , sợ là có chút loạn, đêm nay ngủ luôn trong xe đi.”

Tôi gật gật đầu, lại có chút kỳ quái liếc mặt nhìn xung quanh một cái, nhịn không được hỏi: “Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta về nước, sao không thấy phóng viên tới phỏng vấn? Là anh hết thời hay là em hết thời?”

Kỷ Gia Khiêm buồn cười nhìn tôi một cái, cười có chút thâm sâu khó lường: “Khó có được một ngày tự do, không muốn để bọn họ phá đám, nên anh đã đuổi bọn họ đi hết rồi.”

“Ngày tự do?” Tôi hơi hơi mờ mịt nhìn về phía hắn.

Trên mặt than của Kỷ Gia Khiêm ấy vậy mà lại xuất hiện một tia mừng thầm: “Anh đưa Doanh Hoàn đến chỗ ba mẹ rồi. . . . . . Cho nên đêm nay. . . . . .”

Khụ, hắn không cần nói tôi cũng hiểu rồi. Sau ba năm kết hôn, sức chiến đấu của Kỷ Gia Khiêm càng ngày càng mạnh, hắn không ngừng cố gắng, đã thành công tiến hóa thành một tên Thứ Lang một đêm làm N lần. Nhưng do cục cưng cần tôi chăm sóc, rất nhiều khi tôi chẳng thèm để ý đến hắn. Đêm nay hắn đưa Tiểu Quai đếnn chỗ ba mẹ, rõ ràng cho thấy có dụng ý khác. . . . . .

Tôi nhíu nhíu mày nói: “Sao lại gọi là Doanh Hoàn, nghe lạ quá, gọi Tiểu Quai!”

Vừa nhắc tới cái tên này của côn trai bảo bối nhà tôi, tôi ljai không nhịn được nhớ lại ngày sinh hạ thằng bé.

Chúng tôi đến Thụy Sĩ hưởng tuần trăng mật, bởi vì hôn sự của chũng tôi gây rất nhiều sóng gió ở trong nước, nên chúng tôi quyết định ở lại Thụy Sĩ đến khi sinh con. Đến đúng ngày sinh tôi mới nghiêm túc suy nghĩ tới một vấn đề, liền là. . . . . .

“Chết rồi, cục cưng sinh ra ở Thụy Sĩ thì chẳng phải sẽ phải nhập quốc tịch Thụy Sĩ hay sao, làm sao bây giờ. . . . . .”

Lúc ấy tôi đã đau đến múc gào khóc rồi, Kỷ Gia Khiêm không biết an ủi tôi thế nào, vẫn không biết sống chết nói một câu:” Vậy em cố gắng kìn ném một chút, cố gắng đừng để con ra bây giơg, anh đi đặt vé máy bay.”

“Khốn kiếp!”

Dưới tiếng chửi rủa của tôi thằng bé cứ như vậy bình an ra đời.

Sau khi cục cưng ra đời, chúng tôi lại bắt đầu suy nghĩ đến việc đặt tên cho con. Mặc dù tôi là một nhà tiểu thuyết gia, nhưng đối với cái vấn đề đặt tên này thì thật sự quá thất bại. Xoắn xuýt hồi lâu, tôi mới bất đắc dĩ nói ra một cái tên: “Gọi là Kỷ Bất Trú được không? Rất có khí chất đại hiệp . . . . . .”

Kỷ Gia Khiêm: “. . . . . .”

Tóm lại xoắn xuýt nhiều ngày, Kỷ Gia Khiêm quyết định đặt tên cho con trai là “Doanh Hoàn” , hình như ý của cái tên đó là”Toàn bộ thế giới”. Cũng không biết hắn muốn đem chuyện kinh doanh của nhà họ Kỷ phát triển ra khắp thế giới hay thế nào, tóm lại tôi vừa nghe đến cái tên này liền không vui : “Tên này không tốt cho con.”

Kỷ Gia Khiêm kỳ quái hỏi: “Không tốt thế nào?”

Tôi không cần nghĩ ngợi đáp: “Nét bút quá nhiều, tương lai đối với con cái gì cũng không tốt. . . . . .”

Kỷ Gia Khiêm: “. . . . . .”

Khụ khụ khụ, tóm lại cuối cùng vẫn là tôi nhượng bộ trước, đồng ý đặt tên con là Doanh Hàon, nhưng tên ở nhà thì phải gọi là Tiểu Quái.

Ngay tại lúc tôi thất thần, Kỷ Gia Khiêm đã lái xe đến vùng ngoại ô. Trong lòng tôi cả kinh, vội vàng bắt lấy cánh tay hắn: “Anh muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn đánh dã chiến sao?”

Khóe miệng Kỷ Gia Khiêm cong lên, nháy mắt lộ ra một nụ cười mê người: “Yên tâm, không thấy hôm nay anh cố đi lái “nhà di động” tới đây hay sao?”

Trong đầu tôi linh quang chớp lóe, mơ hồ nhớ tới cái gì đó, nhưng lại không rõ ràng lắm. Đang lúc tôi trầm tư suy nghĩ, Kỷ Gia Khiêm đã dừng xe cúi người về phía tôi.

Tôi hoảng sợ, theo bản năng đẩy đẩy ngực hắn một cái, ra vẻ hờn dỗi: “Làm cái gì vậy?”

Kỷ Gia Khiêm không nói gì, chỉ thâm sâu nhìn tôi một cái, sau đó nhảy xuống xe khiêng tôi đến khoang sau.

Tôi sững sờ nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy có chút khủng bố. Ở nơi rừng núi hoang vu, đêm đen mờ mịt thế này, hắn hắn hắn. . . . . .

Lúc tôi đang miên man suy nghĩ, Kỷ Gia khiêm đã cởi hết nút áo sơ-mi của hắn ra, lộ ra toàn bộ nửa trên cường tráng.

“Hôm nay nhìn thấy Chung Dịch An rồi hả ?” Hắn tiện tay ném chiếc áo sang một bên, sau đó tiện tay cời áo của tôi. Hắn không chút hoang mang, giống như đang mở ra một món đồ chơi tinh xảo. Món đồ chơi kia đương nhiên không phải là tôi, mà là cái cúc áo của tôi.

“Uh`m.” Tôi cúi đầu lên tiếng.

“Nói chuyện không?” Hắn híp mắt nhìn về phía tôi.

Tôi gật đầu nói: “Kịch bản của em anh ta diễn rất tốt, đương nhiên muốn đi cảm ơn anh ta một câu rồi.”

Sau khi sinh tiểu thiếu gia nhà họ Kỷ thì tôi không còn tiếp tục đóng phim nữa, vẫn luôn ở nhà viết kịhc bản. Có lẽ vì tôi vẫn tài năng nên công ty của Chung Dịch An đã mua kịhc bản của tôi rồi chuyển thể thàn phim.

Nói là mua, chứ thật ra mua hay không mua cũng chẳng khác gì. Bởi vì năm đó công ty giải trí Hoa Phong đã bi Tinh Huy thu mua rồi, nghiêm túc mà nói thì Chung Ái chính là nghệ sĩ của Tinh Huy. Tôi vẫn luôn giữ vững nguyên tắc tiền của Kỷ Gia Khiêm chính là tiền của tôi, cho nên công ty có mua hay không mua thì cũng chẳng có ý nghĩa gì mấy.

“Em định cảm ơn thế nào?” Vừa nói chuyện tay hắn vừa luồn vào trong áo tôi, tiện tay cỏi ra nội y vướng víu. Sự tiếp xúc này khiếnc ho tôi có chút thoải mái, ngoài miệng chỉ nhàn nhạt đáp: “Không, không có gì. . . . . .”

“Không có gì sao?” Hắn bỗng nhiên ở trước ngực tôi bóp mạnh một cái, một bàn tay khác chẳng biết từ lúc nào đã trượt xuống dưới thân tôi, rất nhẹ nhàng cởi váy của tôi ra.

“Uh`m. . . . . .” Tôi vươn tay ôm lấy hắn, để cho hai thân thể gắp gao kề nhau. Kỷ gia khiêm thấp giọng cười, sau đó hai ngón tay của hắn đột nhiên đi vào. Tôi nhịn không được toàn thân cứng đờ, bất quá dù sao chúng tôi cũng là đôi vợ chồng già, tôi rất nhanh đã thích ứng được với sự tiến công của hắn.

“Tiểu Hàm.” Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, thanh âm cũng rất rõ ràng: “Em còn nhớ nơi này không?”

Tôi mở ra hai mắt mờ mịt liếc nhìn xung quanh một cái, lắc lắc đầu.

Hắn đùa giỡn tôi được một lúc, rốt cục rút ngón tay ra, động thân một cái gắt gao kết hợp cùng tôi.

Một bên hắn tiến công chiếm đóng thành trì, một bên nói giọng khàn khàn: “Uh`m. . . . . . Thật không nhớ à? Phần mộ của bà ngại anh nằm ở gần đây.”

Tôi nghe vậy trên mặt không khỏi run lên, đang định đưa tay đẩy hắn ra, nhưng hắn rất ngoan cố, vẫn tiếp tục duy trì động tác không chịu rút ra.

“Bốn năm trước? Chính ở nơi này, em. . . . . .” Theo sự thăng hoa của dục vọng, thanh âm của hắn bắt đầu trở nên rời rạc: “Em đề nghị anh lần sau. . . . . . khi nào cùng em đi đến ngoại ô. . . . . . thì phải lái một căn nhà di động đến.”

“Phốc!”

Không nghĩ tới hắn còn nhớ rõ như vậy! Khiêm Khiêm nhà chúng tôi quả nhiên rất nghe lời vợ a. . . . . .

Tôi ôm chặt lấy hắn, vội vàng nỉ non bên gối: “Lúc ấy em quên không nóinói, anh không được đưa người phụ nữ khác, đàn ông hoặc động vật đến đây, chỉ được phép đi cùng em!”

“Được.” Kỷ Gia Khiêm bỗng nhiên nở nụ cười, rời khỏi cơ thể của tôi. Tôi đang nghi hoặc thì hắn đột nhiên động thân hung hăng đâm vào thân thể tôi, cứ thế mạnh mẽ xâm nhập, đem tôi giày vò đến dục tiên dục tử, muốn một cước đạp chết hắn mà không làm được.

“Tiếp theo. . . . . . Lấy hình mẫu của anh làm nam chính viết một bộ tiểu thuyết đi.” Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, giống như đã lên tới đỉnh.

Tôi mơ mơ màng màng hỏi: “Vì sao?”

Kỳ thật tôi vẫn luôn lấy hình tượng của hắn để viết. . . . . . Chẳng qua tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ nói cho hắn biết.

“Bởi vì anh muốn nổi tiếng a.” Bàn tay đang năm lấy tay tôi bỗng nhiên chặt thêm mấy phần, dưới thân dùng lực một cái, chúng tôi đồng thời cùng nhau lên tới đỉnh.

Tôi thở hồng hộc nhìn hắn, nháy mắt mấy cái nói: “Anh đã rất nổi tiếng rồi mà.”

“Không. . . . . .” Kỷ Gia Khiêm giương mắt lên nhìn tôi, đáy mắt mang theo một tia ý cười: “Anh muốn cho cả thế giới biết rằng, anh là người đàn ông mà em yêu.”

. . . . . .

Sau một đêm dâm loạn, tôi mang theo cặp mắt gấu trúc đến Thượng Hải đón cục cưng.

Tiểu Quái vừa thấy chúng tôi liền bạch bạch chạy tới, ôm lấy cổ Kỷ Gia Khiêm điên cuồng gặm gặm. Tôi thực hoài nghi con trai nà tôi cong, nếu không thì tahi sao nó luôn thích ba nó hơn a? Chẳng lẽ thật sự là bởi vì. . . . . . Kỷ Gia Khiêm đẹp hơn tôi sao?

“Tê tê.” Sau khi hôn Kỷ Gia Khiêm đủ rồi, Tiểu Quái mới keo kiệt địa nhìn tôi một cái. Biểu tình Kỷ Gia khiêm sung sướng khi người ta gặp họa, giống như đang nói: “Gặp báo ứng thôi, gặp báo ứng thôi, gặp báo ứng thôi!”

Khụ, nói ra cũng thật xấu hổ, cũng tại người mẹ như tôi khẩu vị quá nặng, 24 giờ mỗi ngày ít nhất phải có 12 tiếng tôi chốn trong bóng tối. Bình thường Kỷ Gia Khiêm vẫn luôn ôm cục cưng đứng một bên nhìn tôi, cả hai đều bày ra bộ mặt bất mãn, giống như đang nói: “Cầu chú ý” , “Cầu bú sữa” , “Cầu tính phúc” . . . . . .

Về sau dường như lại thành thói quen, Tiểu Quai nhà tôi về sau càng ngày càng quấn Kỷ Gia Khiêm.

“Tê tê, XX.” Tiểu Quái nhìn tôi, bỗng nhiên vươn tay sờ sờ mắt gấu của tôi, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Kỷ Gia Khiêm nói: “Ba ba, OO.”

Tôi nhịn không được: “Phốc!”

Da mặt Kỷ Gia Khiêm dày hơn tôi rất nhiều, vậy mà ở trước mặt mọi người vẫn cười tít mắt nói: “Quả nhiên là con trai do em sinh ra.”

Mọi người nhất thời cười ầm cả lên.

Nhìn xem tiểu quỷ tình nghịch trong ngực hắn một cái, lại nhìn ông xã đẹp trai đến mức điên đảo chúng sinh, tôi cũng nhịn không được nở nụ cười.

Thì ra những thứ tôi muốn, bất quá cũng chỉ nhiều như vậy thôi.

Không cần nổi tiếng đến kinh thiên động địa, chỉ cần gia đình thuận vui vẻ, như vậy là đã đủ lắm rồi.

~~~~~TOÀN VĂN HOÀN~~~~~~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.