Tôi Muốn Làm Trái Đất Vẻ Vang

Chương 40: Chương 40



Suy nghĩ của Liễu Ngọc Hàm hướng đến một hướng quỷ dị, có nhiều ý nghĩ điên khùng trong đầu, nằm trên giường thở dài, nhưng cậu biết Tần Mạc vẫn còn ở trong phòng khách, nên không dám phát ra tiếng động quá lớn, tranh cho Tần Mạc chú ý.

Nằm yên một chỗ một lúc, Liễu Ngọc Hàm thấy tư thế này quá mỏi, nhưng do mệt nên cậu cũng ngủ thiếp đi.

Bởi vì có Tần Mạc làm cho cậu thấy an toàn nên giấc ngủ rất tốt, mãi cho đến sáng ngày hôm sau mới thoải mái mở mắt.

Sau đó cả người cậu cứng đờ.

Có thể do cậu ngủ quá lâu, Tần Mạc đang đứng sẵn ở cửa phòng ngủ cửa cậu đợi cậu rời giường.

Nhưng mà đợi đã, thiếu tướng Tần, sao chưa có sự đồng ý của tôi anh lại tự ý mở cửa phòng ngủ tôi ra thế? Một con thú hoang đói bụng tám trăm năm, nói xem có đáng sợ hay không!

Liễu Ngọc Hàm cảm thấy rất sợ, suýt chút nữa đã lấy tay che mông mình, nhưng mới làm được một nửa mới nhận ra không đúng.

Giữa chừng chuyển tư thế, làm bộ cái gì cũng không biết xốc chăn lên.

Dù sao cậu vẫn đang mặc đồ ngủ, không sao đâu!

“Thiếu tướng có việc gì sao?” Liễu Ngọc Hàm giả bộ mình đang rất bình tĩnh.

Tần Mạc gật đầu nói: “Hôm nay cậu phải về nhà mà? Đi sớm mới có thể ở lại thăm lâu hơn một chút.”

Vẻ mặt Liễu Ngọc Hàm cứng đờ: “Đến tối phải quay về sao?”

Tần Mạc gật đầu, thản nhiên nói: “Ở lại đây mới an toàn hơn.”

Liễu Ngọc Hàm khóc ròng trong lòng, nhưng không dám ho he ra câu này, “Tôi thấy ở đây còn nguy hiểm hơn”, nghĩ đến chuyện mình đã không về thăm nhà trong một thời gian dài rồi, vội vàng đứng dậy thu dọn đồ đạc để đi rửa mặt.

Tần Mạc cũng không dở trò lưu manh,thấy Liễu Ngọc Hàm đã vào nhà tắm thì không nhìn nữa, quay người trở lại phòng khách, liên hệ với trợ lý của mình để sắp xếp lịch trình làm việc ngày hôm nay.

Dù sao ngay hôm qua ông nội cũng đã tranh luận với anh, đợi đến khi anh cúp máy, thời gian đã rất muộn, nên không thể liên lạc với trợ lý nữa.

Liễu Ngọc Hàm không rõ chuyện này lắm, nhưng mà trong lòng cậu đang hào hứng, nên động tác rửa mặt khá là nhanh.

Đợi đến khi cậu thay quần áo xong xuôi, xách đồ đạc từ trong phòng ngủ đi ra, Tần Mạc vừa mới nói chuyện xong với trợ lý, vừa nhìn dáng vẻ như muốn về nhà mẹ đẻ của cậu, không nhịn được nở nụ cười.

Tần Mạc rất ít khi cười như vậy, Liễu NGọc Hàm nhìn không rời được mắt.

Ngoại hình Tần Mạc rất tốt, không phải kiểu đẹp bình thường, trên người anh còn có mùi rỉ sét của máu trên chiến trường, làm cho khí chất càng tăng cao hơn.

Ít ra trước đây Liễu Ngọc Hàm chỉ chủ ý đến khí chất trên người anh mà không phải bề ngoài.

Khi anh cười rất khác so với thường ngày.

Ít ra trong mắt Liễu Ngọc Hàm, nụ cười đã làm giảm bớt khói lửa chiến tranh trên người anh, khiến anh trở nên nhu hòa hơn, cũng làm cho người ta để ý hơn đến bề ngoài của anh từ cái nhìn đầu tiên.

Con người cũng là động vật yêu bằng mắt, gương mặt Tần Mạc như này, Liễu Ngọc Hàm chiếm được của hời rồi.

Liễu Ngọc Hàm không phải kiểu thích bề ngoài, nhưng không thể phủ nhaanjm sau khi biết được tâm tư của Tần mạc, bề ngoài xuất chúng của anh liền trở thành điểm cộng rất lớn, dễ dàng chiếm được cảm tình của Liễu Ngọc Hàm.

Dù sao đứng phía sau Tần Mạc có thể làm cậu thấy yên tâm.

Tần Mạc rất thích dáng vẻ ngốc nghếch của cậu, nhưng mà anh biết Liễu Ngọc Hàm không phải người có da mặt dày, vì tránh đến lúc cậu lấy lại tinh thần lại thẹn quá hóa giận, tự nhiên kéo cậu về: “Xong rồi à?”

Liễu Ngọc Hàm bị anh hỏi liền tỉnh táo lại, thoáng chút xấu hổ, nhưng thái độ rất hào phóng: “Xong rồi, bây giờ đi sao?”

Tần Mạc lắc đầu: “Trợ lý sắp đưa cơm đến rồi, ăn xong rồi đi.”

Đối với anh mà nói, ăn nhiều hay ít hơn một bữa cũng không sao, nhưng Liễu nGọc Hàm đang trong giai đoạn quan trọng để nâng cao thể chất, tất cả về cậu không thể qua loa được, đặc biệt là bữa sáng dinh dưỡng là không thể thiếu.

Liễu Ngọc Hàm không biết mấy thứ cậu ăn mấy ngày nay đều dựa theo tiêu chuẩn rất cao đề chế biến, chỉ cảm thấy chất lượng thức ăn sau khi ở chung với Tần Mạc tăng lên nhiều, ít nhất so với hương vị trước đây cũng đủ cậu cảm động không thôi, cho nên vừa nhắc đến đồ ăn, Liêu Ngọc Hàm liền nuốt nước miếng.

Cậu nhanh chóng để hành lý trong tay xuống, đi đến bàn ăn rồi ngồi xuống, dáng vẻ ngoan ngoãn không chịu nổi: “Được rồi, tôi biết rồi.”

Tần mạc rất thích dáng vẻ vừa thẳng thắng vừa ngoan của cậu, trên mặt lại mang ý cười, nhưng lần này biến mất rất nhanh, làm cho Liễu Ngọc Hàm đang sửng sốt liền không thấy đâu.

Trong lòng Liễu Ngọc Hàm cảm thấy mất mát, nhưng đến nhanh đi cũng nhanh.

Cậu hoàn toàn không phát hiện ra, Tần Mạc vẫn luôn chú ý đến cậu đã phát hiện ra gì đó.

Trợ lý của Tần Mạc cũng xuất thân từ quân đội, động tác lưu loát, nhanh chóng mang bữa sáng đến, sau đó khéo léo từ chối lời mời ở lại ăn cơm của Liễu Ngọc Hàm, mang theo tài liệu Tần Mạc đưa cho hắn rồi rời đi.

“Tôi vẫn còn việc phải làm.” Ngoài mặt anh ta tỏ ra rất bận rộn, nhưng trong lòng lại nghĩ đến chuyện yêu đương đúng là hại người, thiếu tướng của bọn họ như làm rơi mất chỉ số thông minh, lúc rời đi còn mỉm cười, suýt chút nữa vì câu chuyện thú hoang nhịn đói tám trăm năm mà cười to.

Cảm giác chỉ cần thấy mặt Liễu Ngọc Hàm, cái chuyện cười kia hắn có thẻ cười thêm tám trăm năm nữa!

Liễu NGọc Hàm không thể hiểu được nụ cười kỳ lạ của những người tinh tế kỳ quái này, không hiểu sao phải làm nhiều việc mà tâm trạng vẫn tốt của trợ lý Tần Mạc, cậu đoán có lẽ do lương cao mới hào hứng như vậy.

Nhưng mà người khác được tăng lương hay không tăng có liên quan gì đến cậu đâu, cho nên cậu cũng chỉ nhún vai, cúi đầu chiến đấu mãnh liệt với bữa sáng phong phú của mình.

Tần Mạc nhìn cậu ăn đến đổ mồ hôi, thật ra cũng không thấy ngoài ý muốn.

Dù sao đây cũng không phải là bữa sáng bình thường cung cấp lượng nhỏ năng lượng, mà là thức ăn đặc chế để tăng cường thể chất cho Liễu Ngọc Hàm.

Sau khi ăn xong, cho dù cơ bắp nóng lên hay tinh thần lên cao cũng là chuyện trong dự kiến, cho nên trong túi Tần Mạc luôn chuẩn bị sẵn khăn tay để lau mồ hôi.

Nhận lấy khăn tay từ Tần Mạc, Liễu Ngọc Hàm nói cảm ơn, trong đầu nghĩ, “Anh ấy vẫn giữ thói quen cũ”, nhìn đồ ăn trên bàn, lau mồ hôi trên chóp mũi, liền ném ý nghĩ vô nghĩa ra sau đầu, cúi đầu ăn tiếp.

Ánh mắt Tần Mạc nhu hòa, thấy cậu đã ăn xong bữa sáng, taam trạng tốt hơn một chút.

Thực tế đa số bữa ăn tăng thể chất đều rất khó ăn, Liễu NGọc Hàm ăn ngon như vậy, tất nhiên là Tần Mạc đã kỳ công tìm người nghiên cứu cho cậu.

Tần Mạc có cách làm không khác gì tổng tài trong truyền thuyết là có hai lý do.

Một là tình huống hiện tại của Liễu Ngọc Hàm không thích hợp để chịu kích thích.

Người bình thường muốn tăng thể chất đều phải theo từng bước, không giống như Liễu Ngọc Hàm phải suy xét mọi phương diện, dù sao họ cũng không có hạn chế thời gian.

Một khi để Liễu Ngọc Hàm phát hiện ra bữa ăn của mình là đặc biệt, cậu sẽ hoảng sợ, điều này không tốt cho việc trị liệu.

Hai là Tần Mạc đau lòng cho Liễu nGọc Hàm, không muốn mỗi ngày cậu ăn cơm cũng khó chịu như khi uống thuốc.

Cách làm này không thích hợp nói ra trước mặt Liễu Ngọc Hàm, nhưng mỗi khi Tần Mạc nhìn thấy Liễu Ngọc Hàm ngoan ngoan chờ mong bữa ăn, trong lòng lại vui vẻ.

Mặc kệ lý do ban đầu là gì, bây giờ anh thích Liễu Ngọc Hàm thật lòng, tất nhiên là muốn cậu có thể sống tốt.

Liễu Ngọc Hàm không biết Tần Mạc hy sinh thầm lặng cho mình, nhưng cậu có thể cảm nhận được tâm trạng hiện tại của Tần Mạc rất tốt, bị giác quan thứ sáu ảnh hưởng, trong thoáng chốc cũng tươi cười.

Từ trên xuống dưới Liễu Ngọc Hàm đều xuất chúng, ngoại trừ giọng nói chính là đôi mắt của cậu.

Khi cậu mỉm cười từ tận trong lòng như vậy, trong mắt như chứa cả vì sao trong cả vũ trụ, một sức hút làm cho người ta mê mẩn.

Tần Mạc giơ tay saowf đầu cậu: “Thời gian không còn sớm nữa, nên đi thôi.”

Liễu Ngọc Hàm lên tiếng đã biết, vội vàng thu dọ đồ ăn trong bếp, nhanh chóng rửa sạch, liền xác hành lý đi sau Tần Mạc về nhà mình.

Bởi vì hôm nay là ngày làm việc bình thường, người nhà họ Liễu cũng không biết Liễu Ngọc Hàm sẽ quay về, cho nên đợi đến khi Liễu Ngọc Hàm về đến nhà, trong nhà chỉ có Liễu Ngọc Hiện ở nhà.

Nhìn thấy em trai về, Liễu NGọc Hiện rất vui.

Anh trịnh trọng cảm ơn Tần Mạc đã giúp đỡ nhiều việc, mới chuẩn bị cũng em trai mình nói chuyện về cuộc sống gần đầy.

Tần Mạc thấy hai anh em nhà Liễu Ngọc Hàm có chuyện muốn nói, vì để lại không gian riêng cho hai người, tìm có xuống tầng, săn sóc đến mức Liễu Ngọc Hiện cảm thán không thôi.

“Em có một ông chủ tốt.” Liễu Ngọc Hiện nói, “Cấp trên của người khác còn lâu mới chu đáo như vậy.”

Liễu Ngọc Hiện giật giật khóe miệng, rất muốn nói cho anh tra mình biết, thiếu tướng Tần chu đáo như thế không phải do cấp trên quan tâm cấp dưới, nhưng cậu sợ nói ra sẽ dọa anh trai, chỉ có thể cố nén vào trong, sau đó nói chuyện về giác quan thứ sau của mình với anh trai.

Tần Mạc nói chuyện này đúng là rất đáng sợ, có thể hiểu được, sau khi nghe xong Liễu Ngọc Hiện cũng đổ mồ hôi lạnh.

“Các cụ ngày xưa có câu gì nhỉ? Ồ, đúng rồi, gừng càng già càng cay.” Liễu Ngọc Hiện suy nghĩ kỹ về tình huống của Liễu Ngọc Hàm, không thể không bái phục ba bọn họ, “Nếu như không phải ba khuyên chúng ta nên phối hơp với thiếu tướng Tần, chỉ sợ em không được bao vệ như này đâu.”

Đừng nhìn vào đơn vị anh đang công tác, nhà bọn họ chỉ là một gia đình bình thường.

Mà kiểu nghiên cứu lấy người làm vật thí nghiệm thường có tổ chức phía sau chống lưng, nếu để quá lâu, bán mạng cả nhà cũng không thể bảo vệ được em trai anh.

May mà ba bọn họ đã thấy trước, nếu không thì…

Liễu Ngọc Hiện không dám nghĩ tiếp, cẩn thận hỏi thăm tình hình sinh hoạt của em trai trong khoảng thời gian này, khi nghe thấy em trai đang tiến hành đặc huấn tăng cường thể chất, liền ngẩn người.

“Kiểu huấn luyện ở cường độ cao, chắc em phải ăn đồ ăn đặc chế nhỉ, thiếu tướng Tần chuẩn bị cho em à?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.