Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh

Chương 72



Editor: Mai

Kỷ Nhiễm đi xuống không thấy Bùi Uyển chỉ thấy Kevin đứng ngay đại sảnh, hiển nhiên đang chờ cô. Thấy Kỷ Nhiễm đi qua, Kevin khẽ gật đầu: “Cô Nhiễm, Bùi tổng kêu anh đưa cô qua.”

Kevin thấy hốc mắt Kỷ Nhiễm đỏ bừng chỉ im lặng không nói gì, trong lòng thở dài một hơi. Mặc dù anh ta không nghe Bùi Uyển nói gì nhưng lấy hiểu biết của anh ta với Bùi tổng chỉ sợ lời nói không dễ nghe.

Kỷ Nhiễm đi theo Kevin tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm, dừng lại bên cạnh xe Bùi Uyển, Kevin thay cô kéo cửa phía sau tay lái phụ, nói: “Cô Nhiễm, lên xe thôi.”

“Cảm ơn.” Kỷ Nhiễm gật đầu, mặc kệ khi nào sự lễ phép của cô cũng không thiếu.

Sau khi lên xe thấy Bùi Uyển đang ngồi bên kia, đèn ở bãi đỗ xe mờ tối thêm vào đó trên cửa kính xe còn dán lớp ngăn ánh sáng nên cả buồng xe đều rơi vào bầu không khí yên tĩnh tối đen.

Rất nhanh, xe chạy khỏi bãi đỗ xe bệnh viện.

Kỷ Nhiễm ngiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, buổi tối Dương Châu luôn náo nhiệt nhất, cả đường phố đều như mây ngũ sắc nối liền nhau tạo thành biển cả sắc màu.

Xe không ngừng chạy về phía trước, ánh đèn đường lần lượt thay đổi như phác họa những đoạn ngắn trong phim cổ điển.

Đến cùng vẫn là Bùi Uyển nhịn không được, bà không phải người thiếu kiên nhẫn nhưng trong chuyện này khiến bà có cảm giác như thoát khỏi tầm kiểm soát của mình, đây là chuyện Bùi Uyển không thể chấp nhận được.

Bà nhìn Kỷ Nhiễm, nói thẳng: “Nhiễm Nhiễm, mẹ không đồng ý chuyện của hai đứa.”

“Không phải tại hai đứa còn nhỏ tuổi mà không đồng ý, sau này cũng sẽ không đồng ý. Chờ con trưởng thành, học đại học thì có thể nói chuyện yêu đương, lúc đó mẹ tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Nhưng cậu ta không thể, Thẩm Chấp không được.”

Kỷ Nhiễm vẫn im lặng nhìn ra bên ngoài như cũ.

Bùi Uyển luôn là người chỉ nói kết quả, khinh thường giải thích với người khác nhưng lần này bà vẫn kìm nén tính tình lại nói nguyên nhân: “Cho dù cậu ta không di truyền bệnh tâm thần của mẹ mình vậy con có biết gia đình cậu ta thế nào không? Sau này tập đoàn Hằng Trì sẽ biến thành đấu trường, ông cụ Thẩm có ba người con trai, về sau không thể tránh khỏi chuyện tranh gia sản.”

Không phải Bùi Uyển nói quá, quả thật tập đoàn Hằng Trì là tập đoàn rất lớn khiến người khác hâm mộ nhưng dòng họ người sáng lập ra tập đoàn Hằng Trì lại khổng lồ, bao nhiêu năm nay đã có biết bao bài báo về chuyện tranh gia sản, có rất nhiều tấm gương phía trước rồi.

Dùng đấu trường để hình dung cũng không đủ.

Bùi Uyển nói lời thấm thía: “Con thì khác, con là con gái duy nhất của mẹ, là người thừa kế duy nhất của mẹ. Tương lai cả nhà họ Bùi đều thuộc về con, còn cả bên cha con nữa, cho dù ông ta không đáng tin nhưng những thứ thuộc về con sẽ không ai cướp được.”

“Nhiễm Nhiễm, cuộc đời con người có nhiều khả năng, cuộc đời này của con có thể trôi chảy không cần gặp bất kỳ chuyện gì phiền não.”

Không thể không nói, mỗi chữ Bùi Uyển nói đều chính xác.

Kỷ Nhiễm xuất thân là con cưng của trời, cô là con gái một nên không ai có thể tranh với cô, mặc kệ nhà họ Bùi hay nhà họ Kỷ thì hơn phân nửa đều để lại cho cô.

Cô sẽ không vì tiền mà buồn rầu, không cần phải tranh chết đi sống lại với người khác.

Sở dĩ Bùi Uyển quản cô nghiêm khắc như vậy, đơn giản chỉ vì không muốn cô trở thành tên ăn chơi trác táng.

Rốt cục Kỷ Nhiễm mở miệng, cổ họng khàn khàn, giọng nói không còn mềm mại ngọt ngào như bình thường mà lại trầm thấp khàn khàn như bị thủy tinh cứa qua: “Nhưng Thẩm Chấp không muốn tranh những thứ đó, anh không muốn tranh.”

Cậu đã từng nói với cô, cậu không cần đồ của nhà họ Thẩm.

Cô mới nói xong đã nghe Bùi Uyển hừ lạnh, hiển nhiên đang cười nhạo vì sự ngây thơ này, bà nói: “Cậu ta không tranh nhưng ba cậu ta có thể không tranh sao? Ba cậu ta chỉ có đứa con trai duy nhất là cậu ta, cho dù quan hệ ba con không tốt thì đánh gãy xương cốt vẫn còn gân.”

“Huống chi nếu thực sự cậu ta không có gì cả vậy dựa vào cái gì mẹ phải bằng lòng giao con gái mẹ cho cậu ta.”

Kỷ Nhiễm quay đầu nhìn qua phía bà, gò má Bùi Uyển đã bị bóng đêm che mất chỉ có thể thấy được hình dáng mơ hồ, vừa cứng rắn lại vừa lạnh lẽo.

Đột nhiên cô phát hiện cứ bàn về vấn đề này sẽ đi vào ngõ cụt.

Nếu Thẩm Chấp muốn lấy đồ nhà họ Thẩm thì tất nhiên sẽ bị cuốn vào trong trận tranh đấu kia, Bùi Uyển không muốn để Kỷ Nhiễm bị cuốn vào trong cục diện phức tạp hỗn loạn này.

Nhưng nếu cậu không cần những thứ đó vậy sẽ trở thành người hai bàn tay trắng, Bùi Uyển lại càng không thể cho Kỷ Nhiễm ở cùng với Thẩm Chấp.

Nói ngắn lại có thể quy kết thành một câu.

Hai người họ không được.

Kỷ Nhiễm dứt khoát không mở miệng nói chuyện nữa.

“Con muốn về nhà ông bà nội.” Kỷ Nhiễm nhìn phương hướng xe chạy liền mở miệng nói.

Tài xế nhìn qua Kevin đang ngồi chỗ phụ lái, hiển nhiên không biết phải làm như thế nào, Kevin chỉ có thể quay đầu nhìn qua Bùi Uyển đang ngồi phía sau.

Bùi Uyển nhàn nhạt nói: “Đưa con bé qua đó.”

Cuối cùng xe chạy tới bên ngoài biệt thự nhà ông bà nội thì dừng lại, thấy Kỷ Nhiễm xuống xe Bùi Uyển liền nói: “Nếu để mẹ phát hiện ra hơn nửa đêm con còn chạy ra ngoài thì mẹ cũng không ngại trông giữ con ở bên cạnh đâu.”

Kỷ Nhiễm biết Bùi Uyển nói được làm được, cũng hiểu chuyện buổi tối mà mình chạy ra ngoài không thỏa đáng lắm nên gật đầu bày tỏ đồng ý.

*

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã đến ngày 29 tháng chạp, hôm nay ông nội Kỷ kéo Kỷ Nhiễm cùng nhau viết câu đối, từ nhỏ Kỷ Nhiễm đã bắt đầu học thư pháp nên viết bút lông rất tốt.

Hằng năm cô đều viết câu đối cho cả hai nhà.

Người già không thích những câu đối xuân sặc sỡ bán bên ngoài chỉ thích kiểu tự tay viết thế này.

“Hôm nay ông nội tự mình mài mực cho cháu.” Ông cụ Kỷ vô cùng hăng hái.

Ăn xơm trưa xong hai ông cháu bắt đầu bận rộn. Bà nội Kỷ và Kỷ Nhiễm bận việc cắt giấy viết câu đối còn ông cụ Kỷ đi lấy thỏi mực mà ông cất giữ mang ra.

Chẳng qua trước khi mài mực ông nhìn nó chăm chú thật lâu, xem ra cực kỳ không nỡ.

Bà nội Kỷ không nhịn được mở miệng châm chọc: “Ông nội cháu không nỡ lấy mấy bảo bối này ra đó mà.”

Kỷ Nhiễm biết ông nội có thói quen cất giữ mấy loại này, hơn nữa còn có thỏi mực thời Minh Thanh, giá trị xa xỉ. Cô không ngờ chỉ viết câu đối xuân thôi mà ông nội lại lấy thỏi mực này ra.

Cô mở miệng nói: “Hay ông nội lấy mực nước bình thường thôi, nếu ông không nỡ vậy cứ cất đi.”

Ai ngờ ông cụ phụng phịu nói thẳng: “Cất làm gì, mua mấy thứ này không phải để bán, đương nhiên phải dùng thì mới thể hiện giá trị của nó.”

Kỷ Nhiễm gật đầu, hiển nhiên ông cụ còn thông suốt hơn cô nhiều.

Vì thế ông bà cháu ba người cùng cắt giấy, mài mực, dùng hết buổi chiều để viết xong những câu đối dán xung quanh biệt thự, Kỷ Nhiễm còn đặc biệt viết thêm một phần rồi kêu lái xe đưa tới nhà ông bà ngoại.

Người lớn hai bên, cô sẽ không chậm trễ bên nào.

Kỷ Nhiễm chụp mấy bức ảnh gửi cho Thẩm Chấp, mặc dù mấy ngày nay họ không gặp mặt nhau nhưng Thẩm Chấp còn chưa rời khỏi Dương Châu. Vốn Thẩm Kỷ Minh có gọi điện thoại thúc giục cậu về thành phố B nhưng cậu trực tiếp gửi qua cho Thẩm Kỷ Minh tờ bệnh án, làm Thẩm Kỷ Minh thật sự sợ chân cậu có vấn đề nên không thúc giục nữa.

Lúc Kỷ Nhiễm gửi ảnh qua thì đúng lúc Thẩm Chấp đang dán câu đối ở nhà mình.

Cậu cuộn ống tay áo lên một nửa, cầm điện thoại di động đang để trên bàn trà rồi cúi đầu nhìn những bức ảnh Kỷ Nhiễm gửi qua, mấy tấm ảnh đều là câu đối do cô viết, hiển nhiên cô đang đắc ý.

Đặc biệt gửi qua để khoe với cậu.

Tâm trạng Thẩm Chấp không tệ, cười khẽ, ngón tay thon dài lướt trên bàn phím đến khi bên cạnh có bàn tay mềm mại duỗi tới xả tay áo cậu xuống.

Cậu có chút kinh ngạc nhìn Nguyên Sênh, thấy bà đang cúi thấp đầu dịu dàng thả tay áo cậu xuống gọn gàng, nói thầm: “Như vậy sẽ lạnh.”

Trong lòng Thẩm Chấp ấm áp, dịu dàng hỏi: “Mẹ, mẹ vẽ tranh xong rồi sao?”

Nguyên Sênh vẫn luôn thích vẽ tranh, bác sĩ cũng có nói qua vẽ tranh có lợi cho bệnh tình của bà nên Thẩm Chấp đặc biệt mời cho bà một giáo viên dạy vẽ. Bây giờ bà đã có thể tự mình vẽ tranh rồi.

Trong nhà có chuẩn bị phòng vẽ tranh cho bà.

Nguyên Sênh gật đầu, bà tò mò nhìn qua di động Thẩm Chấp phát hiện cậu đang nhắn tin với người khác, hơn nữa bà con nhanh mắt nhìn thấy hai chữ Nhiễm Nhiễm.

“Là cô bé à?” Nguyên Sênh nhẹ nhàng hỏi.

Mấy năm nay Thẩm Chấp ít khi về Dương Châu, lúc trước thu xếp cho họ đều dùng tiền bạc nhà họ Thẩm. Ông bà ngoại còn áy náy trong lòng cảm thấy bản thân mình vì tiền mà đưa cháu ngoại cho người khác.

Mặc dù người khác chính là ba cậu.

Sau đó bởi vì Trình Cối tới Dương Châu quậy một trận, lần đó Nguyên Sênh bị kích thích không hề nhẹ.

Kể từ đó số lần Thẩm Chấp trở về càng thiếu, thế nên lần nghỉ đông này cậu về nhà làm ông bà ngoại vui mừng muốn hỏng. Hai vợ chồng già ngày ngày đều bận rộn, hấp bánh bao, chiên thịt viên, trên bàn ăn luôn có năm sáu món ăn.

Còn Nguyên Sênh, mấy năm nay bệnh tình của bà đã từ từ ổn định lại, không dễ cáu giận như lúc trước cũng không giống như trước đây không thèm để ý tới người khác nữa. Lần này Thẩm Chấp về bà luôn vội trước vội sau.

Thẩm Chấp không nói cho họ nghe chuyện mình nằm viện hai ngày, lừa gạt họ nói nhà họ Thẩm có việc.

Ai ngờ vừa về nhà Nguyên Sênh là người đầu tiên phát hiện ra tư thế cậu đi đứng không thích hợp, cho dù chính cậu đã cố gắng đi thật tự nhiên.

Lúc Nguyên Sênh kéo ống quần cậu lên thấy chỗ bị bầm tím dọa người kia liền rơi nước mắt. Thậm chí còn chủ động yêu cầu cùng đi siêu thị mua đồ với bà ngoại, bởi vì bị bệnh cho nên bà vẫn luôn kháng cự đến những nơi đông người.

Lần này không những bà đi siêu thị với bà ngoại mà sau đó còn cảm thấy xương không tươi ngon nên hôm sau lại chạy tới chợ để mua.

Thẩm Chấp thấy bà vì mình vội trước vội sau thì đột nhiên cảm thấy cho dù từ nhỏ có bao nhiêu người kêu cậu là con trai người bị bệnh thần kinh, cậu cũng chưa từng oán hận Nguyên Sênh.

Từ đầu đến cuối cậu chỉ quan tâm bà.

Nhiễm Nhiễm nói đúng, bà là sự tồn tại mà mỗi lần nhắc đến trong lòng cậu vẫn luôn cảm thấy mềm mại ấm áp.

Thấp Chấp gật đầu, kết quả Nguyên Sênh lại có chút hứng phấn, nhỏ giọng nói: “Là cô bé con thích à?”

Cậu nhìn Nguyên Sênh, năm tháng đối xử tốt với bà, cho dù bà bị bệnh thì mỹ mạo chưa từng biến mất, ngược lại còn giữ được vài phần ngây thơ thuộc về thiếu nữ.

Bà không thích người khác động vào tóc bà cho nên nhiều năm qua đã nuôi được mái tóc dài đen mượt.

Lúc này bà đang nghiêng người tới nhìn di động trên tay cậu, mái tóc đen dài như thác kia cực kỳ xinh đẹp thanh tú.

Thẩm Chấp không ngờ bà hỏi trực tiếp như vậy, nhưng bởi vì bà hỏi nên cậu không muốn lừa gạt bà liền gật đầu nói: “Vâng, phải.”

Nguyên Sênh vô cùng phối hợp che miệng lại, vui vẻ nói: “Là cô bé mà Tiểu Cảnh thích.”

Bà vẫn có thói quen gọi cậu là Tiểu Cảnh.

Nguyên Cảnh.

“Về sau có cơ hội con đưa em ấy tới chào hỏi mẹ.” Thẩm Chấp híp mắt, trong mắt không kìm nén được hạnh phúc.

Nguyên Sênh nhìn cậu, Tiểu Cảnh luôn im lặng ít nói, bà ít khi nhìn thấy Tiểu cảnh vui vẻ như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, dường như chỉ có năm khi Tiểu Cảnh quen biết một cô gái nhỏ, người bạn đầu tiên của cậu, người bạn đã bảo vệ cậu, khi đó lúc cậu nhắc tới cô bé kia trong mắt như phát sáng và nó cũng chói mắt như bây giờ.

Đột nhiên Nguyên Sênh lắc đầu: “Con thích là được, mẹ không gặp đâu.”

Thẩm Chấp kinh ngạc nhìn nét mặt bà đột nhiên thay đổi, cậu biết Nguyên Sênh sẽ không phản đối chuyện cậu thích ai, bằng không bà cũng sẽ không cười tít mắt thảo luận chuyện này với cậu.

Ngay lúc cậu muốn cẩn thận hỏi lại thì đột nhiên Nguyên Sênh cầm bàn tay cậu, nghiêm túc dặn dò: “Về sau Tiểu Cảnh đừng đưa người trong lòng tới gặp mẹ, nhất định không được đưa.”

Thẩm Chấp cúi đầu nhìn bàn tay bà đang nắm chặt tay cậu, nhỏ mảnh trắng nõn nhưng sức lực rất lớn.

“Vì sao?” Trong lòng Thẩm Chấp có suy đoán mơ hồ nhưng vẫn hỏi ra tiếng.

Nguyên Sênh lắc đầu: “Mẹ là người bệnh, không thể để người khác biết con có người mẹ như vậy.”

Bộ dáng Nguyên Sênh như đứa trẻ phạm sai lầm, không dám ngẩng đầu nhìn cậu, lúc nào bà cũng cảm thấy mình có lỗi với Tiểu Cảnh. Khi còn bé bởi vì bà mà không ai bằng lòng chơi với cậu, bởi vì bà là kẻ điên trong miệng người khác.

Vì bà cậu bị người ta cười nhạo, bị người ta khinh thường.

Bà vừa nói vừa lắc đầu như sợ Thẩm Chấp không nghe lời bà.

Trong mắt Thẩm Chấp vô hạn bi thương, vì Nguyên Sênh cũng vì cậu. Cậu ôm chặt Nguyên Sênh, vốn Nguyên Sênh có một bụng lời muốn nói liền yên tĩnh lại.

Thẩm Chấp ôm lấy bà mới phát hiện ra Nguyên Sênh lại gầy yếu đến thế, cho dù bà bị bệnh nhưng luôn dùng hết toàn lực muốn thứ tốt cho con mình.

“Không sợ, không sợ, em ấy biết, cô gái mà con thích đều biết tất cả mọi chuyện.” Thẩm Chấp khẽ vuốt lưng cho bà, vỗ về bà, cậu cười nói: “Cô ấy còn nói mẹ là sự tồn tại ấm áp trong lòng con mỗi khi nhắc đến.”

Nguyên Sênh yên lặng nghe cậu nói những lời này.

“Thật tốt, thật tốt.” Nguyên Sênh ở trong lòng Thẩm Chấp nhỏ giọng nói, đến cuối cùng bà còn nói: “Tiểu Cảnh, thật tốt khi con thích một cô bé như vậy.”

Thích một người chính xác, may mắn biết bao.

Nguyên Sênh vì yêu sai người nên phí hoài cả đời, làm con bà trải qua cuộc đời vất vả như vậy.

*

Đêm trừ tịch – đêm 30, cuối cùng Kỷ Khánh Lễ cũng được đưa Giang Lợi Khởi và Giang Nghệ vào ở nhà họ Kỷ. Cho dù Giang Lợi Khởi đang mang thai nhưng luôn vội trước vội sau, bộ dáng như bà chủ.

Bà nội Kỷ không nói gì.

Còn Kỷ Nhiễm, trưa 30 cô tới nhà ông bà ngoại ăn cơm rồi cơm chiều mới về bên này ăn. Hai bên không thể để xuống bên nào.

Đến buổi tối tất cả mọi người đều không lên lầu ngay mà ngồi dưới phòng khách xem TV.

Chẳng qua Kỷ Nhiễm muốn gọi điện cho Thẩm Chấp nên lên lầu một chuyến. Chờ tới khi cô từ phòng đi ra đúng lúc gặp Giang Nghệ cũng từ phòng cô ta bước ra, phòng hai người nằm đối diện nhau.

Ai ngờ điện thoại Giang Nghệ đang cầm trong tay lại rơi xuống chân Kỷ Nhiễm.

Kỷ Nhiễm cúi đầu nhìn xuống, vốn đang tính rời đi nhưng lúc cô nhìn thoáng qua cuộc trò chuyện đang hiển thị trên màn hình thấy tên mình, vì thế cô khom lưng nhặt di động lên.

Sau đó nhìn cuộc trò chuyện trên màn hình.

Đây là cuộc đối thoại giữa Giang Nghệ và một người đàn ông.

Đối phương: [Em cho anh số Kỷ Nhiễm đi.]

Giang Nghệ: [Không, trừ phi anh xin em.]

Đối phương: [Xin em.]

Giang Nghệ: [Thuận tiện mua cho em cái túi.]

Đối phương: [Mua mua mua, em về anh mua cho em ngay.]

Giang Nghệ: [Em muốn anh mua ngay bây giờ.]

Đối phương: [Anh nói chuyện vẫn luôn giữ lời, lần trước em mật báo cho anh để anh ngẫu nhiên gặp cô ấy rồi anh cũng mua cho em cái túi đấy thôi.]

Kế tiếp chính là một dãy số, số điện thoại của Kỷ Nhiễm.

Giang Nghệ thấy cô nhìn cuộc trò chuyện bèn bổ nhào qua cướp điện thoại về, cả giận nói: “Sao cô không có chút tố chất nào vậy, lại đọc tin nhắn của người khác.”

Giang Nghệ vội vàng thoát khỏi giao diện tin nhắn.

Kỷ Nhiễm lạnh lùng nhìn cô ta, trong đầu đột nhiên nhớ tới một người, Thẩm Việt.

Hóa ra ngày đó Thẩm Việt gặp cô ở Thiên Không không phải ngẫu nhiên mà do người nào đó cố ý mật báo cho gã.

“Thẩm Việt đúng không?” Kỷ Nhiễm chán ghét nhìn Giang Nghệ, cô thật sự không ngờ Giang Nghệ to gan đến vậy.

Giang Nghệ còn đang cố chấp chối lại, kiểu có chết cũng không nhận: “Mày đang nói gì vậy, Thẩm Việt gì, tao không biết.”

Nói xong cô ta không tính xuống lầu nữa mà chuẩn bị chạy về phòng mình.

Kỷ Nhiễm đi lên trước vài bước ngăn cô ta đang chuẩn bị đóng cửa phòng lại, lạnh lùng nhìn cô ta: “Không biết à, được, vậy bây giờ cô xuống lầu với tôi. Để ba xem việc bẩn thỉu mà cô làm.”

Giang Nghệ thật sự sợ hãi, tính đóng cửa phòng lại rồi xóa hết tin nhắn nói chuyện đi.

Chỉ cần không còn tin nhắn thì Kỷ Nhiễm chỉ nói miệng không có chứng cứ, cô ta không nhận là được.

Cô ta mở điện thoại ra chuẩn bị xóa sạch tin nhắn nói chuyện nhưng làm sao Kỷ Nhiễm có thể trơ mắt nhìn cô ta làm như vậy được. Hai người bắt đầu cướp đoạt, Kỷ Nhiễm nhấc chân giẫm lên chân Giang Nghệ.

Giang Nghệ vì cầm điện thoại nên không ngờ Kỷ Nhiễm đạp cô ta một cước, đau đến mức cong lưng lại.

Kỷ Nhiễm thoải mái lấy điện thoại từ trên tay cô ta qua.

Lúc này đúng lúc Giang Lợi Khởi tìm tới, vừa rồi bà ta đã gửi tin nhắn cho Giang Nghệ kêu cô ta lập tức xuống lầu để coi tiết mục cuối năm với người lớn. Ai ngờ cô ta đã đồng ý xuống liền thế mà tới bây giờ vẫn còn chưa thấy bóng dáng đâu.

Vừa lên tới lại thấy hai cô gái đang đánh nhau.

Giang Lợi Khởi vội kêu lên: “Nhiễm Nhiễm, con làm gì thế? Sao con lại đánh Giang Nghệ.”

“Làm sao?” Kỷ Nhiễm bị thái độ vừa ăn cướp vừa la làng của bà ta chọc cười, cô giơ điện thoại di động trong tay lên, cười lạnh: “Hay bà hỏi con gái tốt của bà đi, cô ta dám gửi số điện thoại của tôi cho thứ vô lại.”

“À…, đúng rồi, con gái bà còn có đầu óc kinh doanh nữa, bắt chẹt người ta một cái túi đó.”

Giang Lợi Khởi nghe Kỷ Nhiễm nói như vậy liền trợn mắt há mồm.

Kỷ Nhiễm thật sự bị Giang Nghệ ghê tởm muốn chết, quả thật một giây cô cũng không muốn ở đây nên cô trực tiếp cầm điện thoại đi xuống lầu.

Phía sau Giang Nghệ khóc kêu: “Mẹ, nhanh ngăn nó lại, chắc chắn nó muốn đi mách. Nó muốn đuổi chúng ta ra khỏi nhà.”

Giang Lợi Khởi nghe cô ta kêu như vậy có chút luống cuống, vội vàng tiến lên ngăn Kỷ Nhiễm lại.

Kỷ Nhiễm không muốn phản ứng đến bà ta, nói thẳng: “Tránh ra.”

Giang Lợi Khởi giữ chặt cổ tay cô, nhỏ giọng nói: “Nhiễm Nhiễm, con nghe dì nói, con tha cho con bé một lần có được không, dì nhất định sẽ dạy lại nó thật tốt.”

“Muộn rồi, cô ta liên tục chạm vào điểm mấu chốt của tôi, bà từng dạy dỗ cô ta chưa?” Kỷ Nhiễm nhìn bà ta, không chút khách khí nói, “Bà chỉ biết dung túng cô ta.”

Nói xong, Kỷ Nhiễm vượt qua bà ta chuẩn bị đi xuống lầu.

Giang Lợi Khởi vẫn không bỏ cuộc chạy theo cô rồi giữ chặt tay Kỷ Nhiễm lần nữa, khẩn cầu nói: “Nhiễm Nhiễm, tại dì dung túng nó nhưng sắp qua năm mới rồi, con để mọi người bình yên đón năm mới được không?”

Kỷ Nhiễm thực sự bị sự trả đũa của bà ta cảm phục, cô buồn cười nhìn Giang Lợi Khởi, hỏi: “Cho nên ý bà là tôi đang kiếm chuyện à?”

Cô không hề tức giận thật bình tĩnh nói: “Nếu đã thế, vậy cứ đưa tin nhắn này cho ba tôi xem để xem ông nghĩ thế nào.”

Dưới lầu vang lên giọng nói của Kỷ Khánh Lễ và ông cụ.

Giang Lợi Khởi nhìn thiếu nữ trước mặt, đột nhiên trong đầu vang lên một âm thanh, sau đó trong mắt bà ta là sự oán độc không kìm nén được, bà ta thấp giọng nói: “Nếu mày muốn làm vậy thì đừng trách tao…”

Giọng bà ta quá nhỏ còn Kỷ Nhiễm lại không muốn dây dưa với bà ta nên đang tính đẩy bàn tay lôi kéo mình ra thì một giây sau mọi chuyện đột nhiên thay đổi.

Giang Lợi Khởi như không đứng vững liền ngã xuống, sau đó lăn xuống cầu thang, tiếng vang khổng lồ làm kinh động đến những người trong phòng khách.

Kỷ Nhiễm đứng tại chỗ nhìn Giang Lợi Khởi ngã xuống lầu.

Bàn chân cô như mọc rễ.

Rồi giọng Kỷ Khánh Lễ vang lên: “Lợi Khởi, em sao thế, sao lại ngã.”

Lúc này Giang Lợi Khởi còn chưa mất đi ý thức, bà ta được Kỷ Khánh Lễ ôm vào trong lòng, cánh tay bà ta nâng lên mơ hồ chỉ hướng Kỷ Nhiễm đang đứng ở cầu thang.

Giang Nghệ đang đứng trên lầu cũng nghe được động tĩnh, lúc cô ta chạy đến liền nhìn thấy Giang Lợi Khởi bên dưới, rồi như bị điên chỉ vào Kỷ Nhiễm: “Là mày đẩy mẹ tao xuống, là mày, sao mày lại xấu xa như vậy.”

Ông bà cụ Kỷ nghe tiếng la hét ầm ĩ nên chạy tới, lúc họ nhìn thấy Giang Lợi Khởi đang nằm trên mặt đất liền ngây người, vẫn là ông cụ Kỷ lấy lại tinh thần trước: “Nhanh gọi bác sĩ, nhanh.”

Nhưng ông cụ mới kêu xong thì đột nhiên bà nội Kỷ vịn lấy cánh tay ông, choáng váng đứng không vững.

Bà cụ chỉ vào Giang Lợi Khởi nói: “Máu, chảy máu.”

Lúc này mọi người mới phát hiện ra dưới lớp váy dài lông dê Giang Lợi Khởi đang mặc dính đầy máu, sau đó máu dần lan ra ngày càng nhiều, ngày càng nhiều.

Chung quanh một mảnh hỗn loạn, Kỷ Nhiễm vẫn yên tĩnh đứng im một chỗ như cũ.

Yên tĩnh.

Rất lâu, cô mới mở miệng nói: “Tôi không làm.”

Nhưng không ai nghe những lời cô nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.