Tôi Không Phải Thiên Tài

Chương 30: Hạnh phúc nơi đâu, hạnh phúc chính là đây



“Vi Vi…” Đào Hương sờ tay Vi Tinh, nước mắt lã chã rơi, cô biết Vi Tinh đều là vì mình mới thành ra thế này, Vi Tinh ban đầu còn định khoe khoang thành tích chợt
giật nảy mình, lúc trước dù gặp chuyện đen đủi bị vu cáo hãm hại như thế cô vẫn bình tĩnh như không ứng phó, giờ cô lại khóc thế này, Vi Tinh
vội cười khì: “Tớ không sao, bị thương tí xíu thôi, chắc chắn sẽ khỏi
trước cái khuỷu tay của cậu, khóc gì chứ?”

Cú lôi thật lực hôm
qua của Vi Tinh, khiến cả tên tiểu tử lẫn bản thân cô đều nghiêng ngả,
hai người xô vào quầy ăn thử cá viên sau lưng, Vi Tinh vì giữ thăng bằng nhưng vẫn quyết không buông tay, kéo luôn tên tóc vàng cùng bàn tay vào nồi canh đang sôi sùng sục, tiếng kêu thảm thiết lúc đó, khiến bảo vệ
nghe tin chạy tới còn tưởng siêu thị bắt đầu triển khai mổ lợn tại chỗ.

Tên tóc vàng cuối cùng không chạy thoát, ôm lấy tay đau đớn kêu ôi mẹ ơi ôi mẹ ơi, Vi Tinh đau đến phát khóc, nhưng vẫn sống chết không chịu buông
tay. Cảnh sát nhận được tin báo bèn tiến hành thẩm vấn hắn ngay trong
viện, chiếc điện thoại đó là của Dương Mỹ Ngọc mới mua, hắn cướp xong
định mang tặng bạn gái mới của mình làm quà sinh nhật, chính là cô ả
trang điểm đậm hạ độc thủ với Vi Tinh kia. Mấy hôm trước có đoàn làm
phim bắt đầu ghi hình, tên tóc vàng cùng mấy bạn học đi làm diễn viên
quần chúng, vừa mới về, còn chưa kịp bán.

Nắm được tình hình đó,
bọn Đinh Tử lập tức tới chỗ hắn ở tìm ra điện thoại, mở ra xem, quả
nhiên có đoạn quay phim, chân tướng sự việc rõ ràng như ban ngày. Nghe
Mễ Dương nói, khi họ đến nhà đưa Dương Mỹ Ngọc đi, cô ả còn lăn lộn kêu
oan, Cao Hải Hà chẳng nói chẳng rằng cho cô ta một cái tát, cô ả lúc đó
bị đánh lịm đi, bọn Mễ Dương vờ như không trông thấy, người đàn bà này
quá độc ác, đến chị ruột của mình cũng không tha!

“Ác giả ác báo, chỉ tính cái tội giả mạo chứng cứ, làm ảnh hưởng đến công tác điều tra
của cô ta, đã là nương tay với ả lắm rồi!” Nói đến đây, Vi Tinh vẫn còn
căm hận. Đào Hương chép miệng: “Loại người đó nghĩ đến làm gì cho mệt,
cậu xem mặt cậu kìa.” Trên mặt Vi Tinh vẫn hằn từng đường dài, đều là cô ả trang điểm đậm kia cào mà ra.

Vi Tinh không muốn Đào Hương
buồn thêm, bèn giơ hai bàn tay bị băng trắng như chân giò lên, “Cậu xem
có giống mèo máy không?” Đào Hương khúc khích cười, “Đến nước này rồi mà cậu còn đùa được, bị bỏng là lâu khỏi lắm đấy.”, “Ha ha ha” Vi Tinh
cười khoái trá, “Lâu khỏi mới hay chứ, vốn tớ xin nghỉ phép năm đã trầy
trật ra, giờ thì hay rồi, đổi thành nghỉ ốm, lương vẫn phải phát, lại
không thể sa thải, sướng quá đi mất!”

Nhìn vẻ đắc ý đến ghê gớm
của Vi Tinh, Đào Hương không kìm nổi bật cười, thật là tốt, mình có được người bạn như thế, thật quá tốt. Giờ đây sau cơn mưa trời lại sáng, chỉ có điều… “Dương Mỹ Lan vẫn chưa tỉnh sao?” Vi Tinh vừa nhìn nét mặt của Đào Hương đã biết cô đang nghĩ gì.

Chuyện giữa cô và Cao Hải Hà, Vi Tinh đã biết, tuy có hơi trách móc Đào Hương đã giấu cô, song thứ
tình cảm kiên định đến cố chấp ấy cũng khiến Vi Tinh không ngớt cảm
thán. Song cảm thán là cảm thán, Vi Tinh hiện vạn lần không tán đồng
cách làm của Đào Hương, cô cảm thấy Đào Hương rõ ràng là đang tự ngược
đãi mình. “Đào Tử, cậu nghe tớ nói này…”, “Vi Vi, cậu nghe tớ nói trước
đã.” Đào Hương dịu dàng ngắt lời cô.

“Là tớ tự nguyện, anh ấy giờ một mình không xoay sở nổi, bộ đội có kỷ luật, anh ấy không thể cứ chăm sóc mãi thế được, gia đình anh cũng không còn ai thân thiết, Dương Mỹ
Lan cũng thế, trừ phi anh ấy cởi bộ quân phục đổi nghề, nhưng bộ quân
phục đó lại chính là tính mạng của anh ấy.” Đào Hương chậm rãi nói, cô
đang mỉm cười, nụ cười có phần đau khổ nhưng kiên quyết. Cao Hải Hà làm
nhiệm vụ trở về, đối diện với người vợ đang hôn mê, lại cả hung thủ
“tình nghi” là cô, vẻ mặt của anh cô suốt đời không thể quên. Sau nghe
cảnh sát nói, Cao Hải Hà nghe xong quá trình sự việc, không do dự nói:
“Đồng chí Đào Hương không bao giờ làm những chuyện như thế!” Anh hiểu
cô, vẫn luôn luôn hiểu.

“Cao Hải Hà đâu phải là chồng cậu, anh ta cởi bỏ quân phục cũng đâu ảnh hưởng đến tính mạng cậu, cậu…” Vi Tinh
còn chưa nói hết, nhìn vẻ mặt Đào Hương đã hiểu. Vi Tinh vừa bực vừa sốt ruột, ấm ách không chịu nổi, bao nhiêu lời muốn nói ứ lại nơi cổ họng,
nhưng lại không thốt ra được câu nào. “Có lần nghe trên đài phát thanh,
cô MC trong đó nói một giây đồng hồ thực sự là một khoảng thời gian rất
dài, như khi trúng tiếng sét ái tình, chỉ một giây cũng có thể thay đổi
rất nhiều điều, thậm chí ảnh hưởng đến cả đời người, cậu có tin không?”
Đào Hương cười nói.

Vi Tinh bực bội hừ một tiếng: “Thật sao? Tớ
đánh ngất cậu cũng chỉ cần một giây thôi, nếu như lúc tỉnh lại cậu quên
được Cao Hải Hà, tớ mới tin!”. “Hê hê!” Đào Hương cười. Vi Tinh không
cười, nhìn cô hồi lâu, thở dài thườn thượt, “Đào Tử, cậu nói xem cậu
định thế nào, khuỷu tay cậu còn chưa khỏi hẳn cơ mà, chạy đi chạy lại
chăm sóc vợ người ta, chị ta không tỉnh lại, cậu với Cao Hải Hà không
thể nào, người ta tỉnh rồi, càng không còn chuyện gì của Đào Hương cậu
nữa, chỉ còn nước về nhà tắm rửa rồi đánh một giấc thôi! Cậu nói xem
chuyện này rốt cuộc là thế nào hả!” Vi Tinh càng nói càng bực.

“Tớ chả nghĩ gì cả.” Đào Hương cười nhạt, “Có thể giúp được anh ấy, tớ đã
thấy rất vui rồi, thật đấy, nếu anh ấy sống hạnh phúc, tớ sẽ lập tức rời xa anh ấy, và cả gia đình anh ấy, rồi từ từ quên anh ấy, nhưng giờ anh
ấy không ổn, cần được giúp đỡ, cậu hiểu không?” Cô ngừng lại một chút
rồi tiếp: “Vi Vi, bố mẹ không hiểu tớ, ai biết chuyện cũng nói tớ là đồ
ngốc, có vấn đề, họ không hiểu, có những lúc sự cho đi đơn thuần cũng là một thứ hạnh phúc, thứ hạnh phúc ấy có thể thuộc về tớ.” Nói đến đây,
cô nghiêng đầu nhìn Vi Tinh, ánh mắt ánh lên long lanh, “Không ai muốn
chia sẻ thứ hạnh phúc đó với tớ, cậu, cũng không được sao?”

Vi
Tinh ngẩn ra nhìn cô hồi lâu, biểu hiện trên mặt Đào Hương cực kỳ bình
thản tự nhiên, tình yêu đích thực chính là cho đi mà không cần báo đáp,
câu này ai cũng nói được, song thực sự làm được liệu có mấy người? Đây
chính là cái gọi là tình yêu vô hạn sao? Đào Tử ngốc ạ… “Ôi chao mẹ ơi”, Vi Tinh đột nhiên kêu toáng lên, đổ vật xuống sô pha, nhắm mắt lại đợi
dòng lệ trong mắt chảy ngược lại vào trong, xong cô giơ cao đôi tay của
mình nói: “Giờ tớ thực sự mong tớ là mèo máy thần kì đây, lôi trong túi
ra cái gương nhân đôi, quét một cái, biến ra thành hai anh Cao Hải Hà,
một anh bưng cơm cho cậu, một người rửa chân cho tớ.”

“Ha ha ha!” Đào Hương ngẩn người, rồi phá lên cười, cười đến độ ngã nghiêng vào vai Vi Tinh, dần dần, Vi Tinh nhận thấy cổ áo mình ươn ướt… Đào Hương hiểu ý Vi Tinh, cho dù cô không hiểu, nhưng vẫn đón nhận suy nghĩ của cô, đứng ở phe cô, trong lòng thấy xót xa, ấm áp, cô không nói nửa lời cảm ơn,
giữa hai người họ, không dùng đến.

Một lát sau, Đào Hương nhanh
chóng trở lại bình thường, hai người hẹn ngầm không nhắc chuyện Cao Hải
Hà nữa, vốn là thế mà, có rất nhiều điều đâu cần nói ra, mà phải thực
hiện. “Nói thế tức là cái cô Liêu Mỹ kia ra nước ngoài thật à?” Đào
Hương hỏi. “Phù.” Vi Tinh thở ra cái thượt, “Đúng, hôm qua cô ấy đến
thăm tớ, đích thân nói ra, trường thì đã xin được từ lâu rồi, nói là
trường Austin, một trường có tiếng ở Texas, đi học MBA.”

“Vì sao? Cô ấy chẳng phải muốn theo đuổi Mễ Dương hay sao? Nghe những gì cậu kể
lúc trước, cô ta không phải tuýp phụ nữ dễ dàng bỏ cuộc.” Đào Hương lấy
khăn giấy lau khóe mắt. “Hình như lần bị thương này của tớ tác động đến
cô ấy, haizz, phụ nữ thông minh các cậu nghĩ gì không biết, người ngốc
như tớ chẳng thể nào hiểu được.” Vi Tinh nói đầy cảm xúc.

“Cậu
biết không? Đuôi số điện thoại của cô ấy là 5213, là số cô ấy chọn riêng ấy, cậu biết nghĩa là gì không?” Vi Tinh nhìn Đào Hương. “Ừm.” Đào
Hương nghĩ ngợi, “Là hài âm của “Cả đời không yêu”[1] đúng không?”.
“Trời ơi, xem ra chỉ có những người thiên tài mới hiểu được suy nghĩ của nhau.” Vi Tinh nói mỉa mai, Đào Hương cười đá chân cô một cái, “Lắm
chuyện quá, sau đó thì sao?”

[1]. 5213 trong tiếng Trung có âm đọc gần giống với “cả đời không yêu”.

“Cô ấy nói từ nhỏ đã không tin vào tình yêu, lúc trước tiếp cận Mễ Dương là vì cô ấy tưởng chú Mễ có lỗi với mẹ cô ấy, sau thì nhận ra bà Mễ rất
không thích cô ấy, hay nói cách khác là không thích mẹ cô ấy, nói năng
cử chỉ đều không khách sáo gì sất. Điều này thì tớ tin, cậu không biết
đấy thôi, bác gái đấy á, chỉ cần giơ vuốt lên là cậu tha hồ mà lãnh đủ!” Vừa nhắc đến bà Mễ, Vi Tinh tức khắc rầu cảm thán.

Đào Hương
buồn cười nói: “Bác gái đấy là mẹ chồng tương lai của cậu đúng không?”.
“Á!” Vi Tinh liền kêu lên thảm thiết, ngã lăn lên đùi Đào Hương. “Cậu
bảo tớ với Mễ Dương giờ mà chia tay còn kịp không?”. “Tớ đoán đại cảnh
sát Mễ kia chỉ chờ mỗi cậu để kết hôn thôi! Vả lại, cậu có đành lòng
không?” Đào Hương nhướn mày.

Vi Tinh bĩu môi cau mày nghĩ ngợi,
rồi cười khì khì, giả bộ ngại ngùng đáp: “Đúng là có chút không đành
lòng thật!”. “Khoe khoàng, giả vờ giả vịt khoe khoang mình người yêu
tốt!” Đào Hương hừ một tiếng, rồi hai người lăn ra cười. “Thôi nào,
không cười nữa, nói vào chuyện chính đi.” Đào Hương huých Vi Tinh một
cái.

Vi Tinh ngồi thẳng lại, “Cô ấy không nói gì nhiều, nói chung tớ nghe ra ý tứ là, sở dĩ gần đây gần gũi với Mễ Dương như thế, chính
là muốn dọa bà Mễ một phen, nhân tiện thử xem tình yêu của đôi thanh mai trúc mã, đối diện với một cô gái xinh đẹp, giàu có lại biết quan tâm
như thế liệu có còn bền vững!”

“Xem ra cô ấy đúng là có ý gì đó
với Mễ Dương.” Đào Hương trầm ngâm suy tư nói, “Nếu không cô ấy chẳng
việc gì phải tìm cớ kể cho cậu nghe”. “Có lẽ thế.” Vi Tinh nhún vai, sự
ra đi của Liêu Mỹ thực sự khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Cô đương nhiên tin tưởng Mễ Dương, song cạnh giường, há để kẻ khác ngủ say[2], hơn nữa lại là một cô gái mà nhìn trên dưới trái phải trước sau, kiểu gì cũng thấy
hơn mình.

[2]. Ý nói không cho người khác xâm nhập phạm vi thể lực của mình.

Nhìn tay mình, có lẽ đây gọi là hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai cũng nên,
mây đen vần vũ bấy lâu bỗng chốc bị đánh tan. Cô vì Đào Hương mà bị
thương, nhưng dường như vô hình chung lại ngăn được một tình địch tiềm
năng. Vi Tinh giờ vẫn nhớ lúc đó cô hỏi Liêu Mỹ tại sao không tiếp tục
thử, cô nửa cười nửa không song nét mặt đó lại có phần thật lòng, “Một
cô gái có thể vì bạn mình mà ra nông nỗi này, nếu đàn ông còn muốn rời
bỏ, nhất định là kẻ ngốc vô tình không tim không phổi, tớ sao phải theo
đuổi kẻ ngốc chứ?”

“Thề là nhất tiếu mẫn ân thủ[3] đúng không?
Theo quy luật trong tiểu thuyết ngôn tình, hai cậu phải trở thành tri âm tri kỷ của nhau mới phải?” Đào Hương cười châm chọc. “Thôi cho tớ xin,
tiểu thuyết ngôn tình mà tin được, cái thế giới này hòa bình lâu rồi.”
Vi Tinh trợn mắt. “Có điều cô gái này khá là thú vị, tiếc là không có cơ hội gặp mặt, cậu bảo cô ấy đã quyết định đi học từ lâu rồi, mà vẫn bám
lấy Mễ Dương, chỉ đơn thuần là vì muốn chọc tức mẹ cậu ấy, rồi thử thách bọn cậu?” Đào Hương thật sự rất muốn gặp cái cô Liêu Mỹ kia, rất có cá
tính.

[3]. Cười một cái tiêu tan ân oán.

“Ừm, như cô ấy
nói, có hơi lòng vòng một chút, theo tớ hiểu thì là, nếu Mễ Dương không
phản bội tớ, cô ấy cũng tình nguyện đứng cạnh hai bọn tớ để cảm nhận dư
vị tình yêu chân thành, rồi trong một khoảng thời gian lấy lại niềm tin
với tình yêu nam nữ, đại khái là thế, bảo tớ không cần để tâm đến sự tồn tại của cô ấy.” Vi Tinh nhíu mày nói.

“Ờ, thế cậu bảo sao?” Đào
Hương cười hỏi. “Tớ nói thẳng luôn, bảo cậu tưởng cậu là gấu trúc chắc,
chỉ mút chân là qua được mùa đông, mà quan trọng nhất là, xuân sang cậu
vẫn phải ra ngoài kiếm ăn, thế thì ai mà chịu được? Tớ sao mà không để
tâm được chứ!” Vi Tinh càng nói càng cao giọng, Đào Hương cười đau cả
bụng, “Mễ Dương sao lại thích cậu được cơ chứ?”

“Cậu sao lại
thích cô ấy?” Mễ Dương buồn rầu cùng cực nói, rồi ngửa cổ uống cạn cốc
bia, Giang Sơn không nói lời nào, cứ thế uống, hết cốc này đến cốc khác, Phì Tam Nhi trước nay thích nói luyên thuyên, chêm lời trêu chọc cũng
không biết phải nói gì. “Cậu vì sao mà thích Vi Tinh, tớ cũng thích Hà
Ninh vì lẽ đó.” Giang Sơn bỗng buông một câu. Mễ Dương vặn cốc ken két.
Nhịn một lúc lâu mới nói: “Tớ thật sự muốn tẩn cho cậu một trận!”

“Thôi nào thôi nào, cái gì nhỉ, Đại Mễ cậu nguôi giận, Sơn Tử, có gì từ từ
nói, đừng ngang ngược như thế, vả lại một quả phụ như Hà Ninh có thể so
với khuê nữ thanh tân như Vi Tinh không?” Phì Tam Nhi định đứng ra hòa
giải, nhưng vừa dứt lời thì cả Giang Sơn và Mễ Dương đều trừng mắt nhìn
hắn tức tối. “Không biết ăn nói thì ngậm miệng lại, anh ra đây giúp tôi
cái.” Tiểu Lâm phụ trách lên món ăn lướt nhìn Phì Tam Nhi một cái, quay
người bước đi, Phì Tam Nhi vội tót lên theo. Mễ Dương và Giang Sơn tâm
sự ngổn ngang thấy rõ hai người họ có gì khác lạ, song chẳng có tâm
trạng nào mà truy cứu.

“Sơn Tử, đáng lẽ những điều này tớ không
nên nói với cậu, nhưng cậu là người anh em của tớ, tớ vẫn luôn coi cậu
và cậu béo như anh em ruột, cậu biết không?” Giang Sơn mắt đỏ lừ nói:
“Đương nhiên!”. Mễ Dương cau mày nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói ra: “Tớ nghi ngờ vụ án của Hà Ninh không phải do vô ý, mà là có mưu tính từ trước.”

“Rầm!” Sơn Tử nện cái cốc xuống mặt bàn, nhìn trân trối
Mễ Dương: “Cậu có ý gì?” “Tớ đã điều tra rồi, Hoàng Phi từng đến kiểm
tra tại bệnh viện nơi Hà Ninh làm thuê, bệnh viện đó quản lý rất lộn
xộn, giấy xét nghiệm mất rồi, không cánh mà bay, hôm đó có người thấy Hà Ninh quay lại bệnh viện, nhưng lời khai của cô ấy lại là đi trộm ê-te,
nói cô ấy căn bản không biết Hoàng Phi làm kiểm tra sức khỏe gì hết.” Mễ Dương không hề sợ sệt nhìn lại Giang Sơn.

“Thế thì sao, chuyện
đó thì chứng minh được điều gì?” Tiếng Giang Sơn như phát ra từ cổ họng. “Không thể chứng minh được gì, song Hà Ninh trước đó từng làm hộ lý cho một bệnh viện, chính là người lâm trọng bệnh về chức năng gan, rất có
khả năng cô ấy biết hậu quả của việc sử dụng ê-te đối với người bệnh
gan, đương nhiên rồi, cô ấy kiên quyết nói là mình không biết.” Mễ Dương nhếch mép cười.

“Đại Mễ, cậu là cảnh sát, tớ hiểu, nhưng nghi
ngờ không phải là chứng cứ, càng không phải là tội danh.” Một lúc sau,
Giang Sơn mới khẽ lên tiếng. “Đúng, đương nhiên là tớ biết, nhưng tớ vẫn thấy nghi ngờ. Đinh Tử nói trước khi bọn họ tới nơi, Hà Ninh đã đốt thứ gì đó, song cô ấy không thừa nhận, điểm đáng ngờ rất nhiều, nhưng không có chứng cứ, có điều tớ vẫn giữ mối nghi ngờ của tớ.” Mễ Dương nói.

Giang Sơn nhìn anh hồi lâu, gật đầu, “Tớ cũng giữ niềm tin của tớ, tớ tin cô
ấy.” “Tin cô ấy không phải là cố ý.”. Mễ Dương hừ một tiếng. Giang Sơn
đứng dậy, không trả lời câu hỏi của Mễ Dương, chỉ nói một câu: “Tớ tin
vào tình cảm cô ấy dành cho tớ, và cả tình cảm dành cho đứa con nữa, cô
ấy có nỗi khổ tâm của mình!” Giang Sơn ngửa cổ dốc cạn chỗ bia còn lại,
“Đại Mễ, cảm ơn cậu, tớ hiểu rồi, cậu yên tâm!” Nói xong, Giang Sơn quay người sải bước rời đi.

Mễ Dương chỉ muốn cho mình cái bạt tai,
cái cảm giác đối diện với nỗi đau khổ của bạn bè mà mình lại không thể
làm gì giúp được khiến anh vô cùng khó chịu. Phì Tam Nhi nhìn theo hướng Giang Sơn rời đi thở dài, trở về chỗ ngồi, chẳng nói chẳng rằng, rót
đầy cốc, hai người uống trong im lặng.

Tối đó Mễ Dương uống say,
cứ ôm chặt Vi Tinh không chịu rời, sống chết không chịu về nhà. Làm bà
Mễ sang lôi anh về tức gần chết, cuối cùng là ông Mễ đành đưa bà Mễ về.
Vợ chồng ông bà Vi không nói năng gì, vì hôm Vi Tinh bị thương, Mễ Dương đã nói rõ với họ, định “Mùng 1 tháng 10”[4] sẽ lo chuyện với Vi Tinh.
Bà Vi giúp đóng cửa phòng, rồi cùng ông Vi lặng lẽ trở về phòng mình.

[4]. Quốc khánh Trung Quốc.

Vi Tinh tựa vào đầu giường, Mễ Dương ôm eo cô, lẩm bẩm gì đó, lúc rõ lúc
không, Vi Tinh chỉ dịu giọng đáp lại, căn bản không biết nói những gì,
cứ thế, cho đến khi hai người chìm dần vào giấc ngủ…

Ngày 8 tháng 8 năm 2008.

Đúng là một ngày tốt lành, Thế vận hội Olympic khai mạc, cả nước đón mừng,
dù rằng tiết trời hôm đó nóng rực như xông hơi, nhưng vẫn không ngăn
được nụ cười và niềm mong mỏi thiết tha của mọi người.

“Vi Tinh,
chỗ này có ô che nắng, cậu đợi một chút nhé, tớ đi tìm giúp cậu.” Chu
Lượng nhiệt tình nhường chỗ cho Vi Tinh, “Cảm ơn cậu.” Vi Tinh cũng tươi cười rạng rỡ. Vì Thế vận hội, Mễ Dương và một số đồng nghiệp được điều
đền duy trì trật tự trị an ở xung quanh sân vận động tổ chim, lệnh điều
động anh trở về đội hình sự cũng đã có, song Mễ Dương vẫn nhất quyết đòi cùng anh em trong đồn công an đường trại gà thực hiện nốt nhiệm vụ cuối cùng rồi mới đi.

Ban đầu Vi Tinh định ăn dưa hấu, ngồi điều hòa
mát lạnh ở nhà xem lễ khai mạc, thì bị Mễ Dương gọi điện triệu tới. Do
rất nhiều nơi cấm đường, xuống tàu điện ngầm xong, cô gần như là đi bộ
tới, lỗ chân lông loang loáng mồ hôi, cứ như là thịt ba chỉ trên vỉ
nướng vậy. Từ đây vào trong là phải có giấy thông hành, Vi Tinh không
vào được, đành ngóng theo sân vận động tổ chim, Thủy lập phương[5] và
tháp Linh Lung[6] lung linh ánh sáng giữa bầu trời đêm ở phía xa xa,
xuýt xoa, và chờ đợi. Người đi ngang qua ai nấy mặt tươi như hoa, chốc
chốc lại có người cầm máy ảnh và máy quay lên chụp ảnh, quay phim, tuy
không được vào sân vận động xem lễ khai mạc, song được đến gần thế này
cũng tốt lắm rồi.

[5]. Trung tâm thể thao dưới nước phục vụ Olympic Bắc Kinh 2008, còn gọi là “Khối nước”.

[6]. Ngọn tháp có hơn 400 năm lịch sử, tọa lạc trong công viên Linh Lung, Bắc Kinh.

“Này, còn mười phút nữa là bắt đầu thì phải.” Một cô gái đứng gần đó quay
sang hỏi bạn trai. Vi Tinh nhìn đồng hồ, quả nhiên, đã 7 giờ 50 phút,
trên báo nói đúng 8 giờ là bắt đầu, cũng không biết rốt cuộc Mễ Dương
gọi cô ra đây là để làm gì. Đang nghĩ thế, thì thấy Mễ Dương từ trong
hàng rào chắn chạy ra, trong tay còn cầm cái gì trông như là bó hoa, Vi
Tinh chớp chớp mắt, nghĩ bụng không phải mình nóng quá mà hoa mắt đấy
chứ?

“Chu Lượng, đấy chính là bó hoa mà cậu cam đoan bảo không
thành vấn đề tìm được đấy sao?” Chị Trương bất mãn vạn phần nhìn bó hòa
tulip màu đỏ Mễ Dương đang cầm chạy lại chỗ Vi Tinh, đội trưởng dẫn quân đặc cách dành cho anh thời gian nghỉ ngơi, tuy chỉ có nửa tiếng đồng hồ ít ỏi, song để cầu hôn, chừng ấy cũng đủ rồi.

Chu Lượng lúng ta
lúng túng, song có giải thích thế nào cũng vô tác dụng, bó hoa ấy cậu
cũng phải liều mình mới có được đấy chứ. Nhìn Mễ Dương tăng tốc, Chu
Lượng không kìm được xúc động: “Thật là ngưỡng mộ!” “Ngưỡng mộ thì ích
gì chứ, cậu cũng đi tìm đi.” một cảnh sát nói. “Tìm ở đâu ra chứ, người
ta là thanh mai trúc mã hơn hai chục năm rồi đấy.” Chu Lượng bất bình
đáp. “Ha, hay cậu cũng bắt đầu nuôi dưỡng một người từ bây giờ là được,
hai mươi năm nữa là có thể cưới vợ rồi.” Chị Trương nửa đùa nửa thật
nói. Chu Lượng mặt mày đau khổ nói: “Hai mươi năm nữa, em cũng suýt soát đầu 5 rồi, lúc ấy không biết lấy vợ hay là tìm bạn già nữa?” Đám cảnh
sát phá lên cười.

Mễ Dương chẳng còn tâm trí đâu mà để ý mấy
chuyện đó, tuy chuyện với Vi Tinh đã quyết định từ lâu, song nói cho
cùng vẫn chưa một lần chính thức tỏ tình, cho nên cậu vẫn vô cùng hồi
hộp. “Này!” mồm mép láu lỉnh ngày thường dường như để quên mất ở nhà,
anh chỉ lời ít ý nhiều gọn lỏn có một câu như thế. Vi Tinh ngây ra, “Đưa hoa cho tớ làm gì chứ?” Mễ Dương quệt mồ hôi trên trán, “Nhìn bó hoa
này cậu không nghĩ đến điều gì sao?” Vẫn ngại ngùng không dám nói thẳng, Mễ Dương đành bóng gió nói gần nói xa ám chỉ.

Vi Tinh nghiêng
đầu nhìn bó hoa tulip màu đỏ, đột nhiên bật cười khanh khách,
“Daktarin[7] đúng không? Thấy quảng cáo suốt, ha ha ha!” Mễ Dương suýt
thì hộc máu, “Da cái đầu cậu ấy!”, bày đặt lãng mạn với mấy cô nàng phổi bò, đúng là… Mễ Dương hoàn toàn không còn gì để nói lôi từ trong bó
tulip ra chiếc nhẫn đã mua từ lâu, gần như hung tợn tròng vào ngón đeo
nhẫn của Vi Tinh, rồi nói với Vi Tinh đang ngây người nhìn chiếc nhẫn:
“Có lấy không?”, “Hả?” Vi Tinh ngây ngô hỏi. Mễ Dương híp mắt lại, sáp
lại gần, gần đến độ nghe rõ cả hơi thở, “Không đồng ý sao?”, “Đồng ý
chứ.” Vi Tinh buột miệng nói ra khiến Mễ Dương cười tít mắt, Vi Tinh mặt mũi đỏ lựng. Tiếng “bụp bụp” ngày càng gần, hai người ngẩng đầu lên
nhìn, một dấu chân thật lớn đang nở rộ.

[7]. Một loại thuốc trị nấm phụ khoa, có biểu tượng hình hoa tulip.

Cảnh tượng đẹp đẽ ấy, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, Mễ Dương nhẹ
nhàng ôm lấy Vi Tinh, hai người tựa vào nhau, Mễ Dương khẽ nói: “Vi
Tinh, tớ yêu cậu!” Hạnh phúc nơi đâu, chính tại nơi đây, trong vòng tay
ấm đến độ toát mồ hôi này, Vi Tinh hạnh phúc đến run rẩy, khẽ đáp: “Tớ
cũng thế.”

Không lâu sau, pháo hoa đủ mọi màu sắc tươi đẹp vô
cùng bắn lên không trung, bầu trời đêm được điểm xuyết lung linh như
trong mộng. Mọi người xung quanh đều hoan hô xuýt xoa, Vi Tinh và Mễ
Dương cũng reo lên vui mừng phấn khích, nhảy nhót như trẻ con, cho đến
khi Mễ Dương đặt lên môi Vi Tinh một nụ hôn, giữa cảnh đêm rực rỡ pháo
hoa.

Vi Tinh say sưa tận hưởng: Đúng, tôi không phải thiên tài,
cũng không phải mỹ nhân, nhưng tôi vẫn có niềm hạnh phúc của riêng mình
và cả nụ hôn rực rỡ không bao giờ nhai phạt…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.