Editor: Mít
Trương Tụng Hạo chưa bao giờ nghĩ tới trên đường trốn khỏi nhà còn có một chú chó mình thích cùng bầu bạn. Thực ra, lúc mới đầu bé cũng không biết đi đâu, thậm chí muốn đi ra biển.
Nhưng khi Chi Chi ngậm cặp sách đi ra, bé cảm thấy cả thế giới cũng sáng lên.
Hạ Vân Trù đối xử tốt với cô như vậy, cô còn nguyện ý rời đi với bé.
Trương Tụng Hạo vô cùng cảm động.
Rời đi cùng với Chi Chi, đi đâu cũng được.
“Chi Chi, để anh ôm em.” Giọng nói non nớt của bé vang lên.
Mạc Linh Chi ngẩng đầu liếc mắt nhìn bé, vóc người nhỏ nhắn, tay nhỏ chân nhỏ, có thể ôm được cô bao lâu?
Đừng làm vướng chân cô đi lang bạt.
Nếu như không phải nhìn bé còn nhỏ lại là một loài người, có thể nói chuyện được với người khác, lại bị ba mắng hung hăng như vậy, thì cô còn lâu mới chọn đi lang bạt với đứa trẻ loài người này.
Sau đó, cô lắc lắc đầu.
Trương Tụng Hạo càng cảm động hơn, cô sợ bé mệt… nên không nỡ để bé ôm đó.
Đứa bé loài người giơ tay, lau giọt nước mắt chảy ra vì đau thương và cảm động, bước nhanh hơn.
Có thể bỏ nhà ra đi cùng với Chi Chi, tương lai cũng trở nên đáng chờ mong.
Mặc dù Trương Tụng Hạo là đứa bé loài người, nhưng mà bé rất thông minh, hơn nữa đã lên kế hoạch “bỏ nhà ra đi” từ rất lâu.
Mặc dù Mạc Linh Chi là “gấu trúc quốc bảo”, không hiểu rõ xã hội loài người, nhưng cô được cái sống lâu hơn Trương Tụng Hạo, cũng thông minh hơn nhiều.
Cái tổ hợp này, trong lúc người làm còn đang tìm kiếm xung quanh biệt thự, bọn họ một người một thú đã nhảy lên xe du lịch, “lang bạt” tới một nơi rất xa.
Trong cặp sách của Trương Tụng Hạo có tiền, người trên xe du lịch cũng không nói là không được mang theo thú cưng theo, hơn nữa Mạc Linh Chi còn có một tuyệt chiêu.
Cô vùi người vào l0ng nguc của Trương Tụng Hạo, không nhúc nhích, cực kỳ giống một con gấu trúc nhồi bông.
Hết cách rồi, ai bảo hầu như toàn bộ gấu trúc đều sinh sản trong căn cứ đây?
Căn bản không thể nhìn thấy gấu trúc ở bên ngoài!
Mạc Linh Chi có thể phát hiện ra điều này cũng vì Hạ Vân Trù. Trước đây, lần đầu anh đưa cô tới bệnh viện thú y, cô có chút sợ sệt nên không hề nhúc nhích.
Bác sĩ thú y phát hiện cô là thật còn giật mình.
Nghĩ đến Hạ Vân Trù, Mạc Linh Chi bi thương cúi đầu xuống, viền mắt lại hơi ửng hồng.
Trương Tụng Hạo: “Chi Chi, ăn kem.”
Màu đỏ trong mắt Mạc Linh Chi nhanh chóng nhạt đi, gặm một cái lên cây kem.
Đứa bé loài người tốt hơn một tí so với người nhận nuôi của cô, đại khái không hạn chế cô ăn cái gì.
Hai đứa trẻ đang trên con đường “lang bạt”, bọn họ không biết lúc này biệt thự ven biển đang trải qua sóng to gió lớn vì bọn họ.
–
Đa số mọi người đều ra ngoài tìm, trong biệt thự chỉ còn vài người canh giữ.
Đạo diễn Chương ở lại bên trong biệt thự, đám người Trương Dương Triết đi ra ngoài tìm, nhưng mà dọc đường đi, không thể tìm thấy người.
Những nhân viên làm việc khác còn đang tìm, bảo vệ cảnh khu và công nhân viên cũng được điều động tới.
Trương Dương Triết gấp đến điên lên bị đám người Trần Dương và Cam Vũ Quyên dẫn về, Cam Vũ Quyên và Trương Dương Triết vẫn luôn không hợp nhau, nhưng lúc này cũng không nhịn được an ủi.
“Sốt ruột cũng không có tác dụng, tìm người mới là quan trọng nhất, trẻ con lạc đường có thể nhanh chóng báo công an, bây giờ việc chúng ta nên làm là báo công an, để những người khác đi ra ngoài tìm, chúng ta đợi ở đây chờ tin và theo dõi CCTV.”
Tay Trương Dương Triết đang run rẩy.
Anh vạn lần không ngờ, chỉ vì bản thân mình nhất thời tức giận lại lạc mất Trương Tụng Hạo!
Sớm biết như vậy, anh nhất định không kích động, nhất định cố gắng nói chuyện…
Anh ngồi trên ghế sofa, vò đầu bứt tai.
Trần Dương và Cam Vũ Quyên ngồi bên cạnh, khuôn mặt cũng đầy âu lo thở dài.
Tô Ức tìm bên ngoài, còn Bạch Ngọc không biết đi đâu, đạo diễn Chương cầm ống nghe điện thoại, không ngừng hô lên.
“Này, Phương Hải, cậu cứ canh ở bờ biển đi, những biệt thự khác ở cạnh biển đều có bảo vệ, chỉ có bên kia có khả năng nhất, cậu nói với bảo vệ đừng rời đi.”
“Này, Lưu Dân Quốc, cậu tiếp tục kiểm tra CCTV cùng với nhân viên cảnh khu, một chút xíu cũng không được bỏ qua, chủ yếu kiểm tra biệt thự phía đông, Trương Tụng Hạo đã đi về hướng đó.”
…
Đạo diễn Chương vừa sắp xếp vừa dặn dò.
Hạ Vân Trù đã tìm một lần từ lầu trên đến lầu dưới, lúc này đang đứng ở đầu cầu thang, cau mày trầm giọng nói: “Chi Chi đâu?”
Anh vừa xuống lầu không tìm được Chi Chi, thấy bọn họ loạn thành một đoàn, nên tự mình xuống lầu dưới tìm một lần, nhưng vẫn không có.
Lẽ nào cô cũng hỗ trợ đi tìm?
Đạo diễn Chương sững sờ.
Chi Chi?
“Không nhìn thấy… đang mải tìm Tụng Hạo…” Đạo diễn Chương gãi đầu một cái.
Trương Dương Triết vò tóc một trận, sự phẫn nộ lóe lên trong mắt.
Bây giờ là lúc nào rồi, Hạ Vân Trù còn nghĩ đến việc tìm một con chó sao?!
Giờ phút này trong lòng anh ta vô cùng sốt ruột, cũng vô cùng cáu kỉnh, vẫn luôn ở trạng thái này.
Hạ Vân Trù căn bản cũng không nhìn anh ta, nhíu mày: “Tôi đi xem CCTV.”
Đạo diễn Chương cũng muốn cùng đi xem, nhưng nghĩ tới Trương Tụng Hạo, vẫn đứng bất động, tiếp tục cầm ống nghe điện thoại nói chuyện.
Bây giờ phòng bố trí màn hình không có ai, những nhân viên làm việc khác cũng đã đi ra ngoài tìm người, Hạ Vân Trù hút một hơi thật sâu, kìm hãm sự cáu kỉnh trong lòng, bĩnh tĩnh mở CCTV ra.
Xế chiều hôm nay anh cũng đã sắp xếp trợ lý Cao đi đưa văn kiện, sau khi Trương Tụng Hạo biến mất, những người khác chắc chắn sẽ không quan tâm tới một con chó, cho nên không ai biết Chi Chi đi đâu.
Anh vừa bình tĩnh kiểm tra CCTV, vừa tự nói với bản thân mình…
Sẽ không có chuyện gì đâu.
Chi Chi rất thông minh, nếu như có người cưỡng chế bắt nhóc đi, nhóc nhất định sẽ gọi, cũng nhất định sẽ tránh thoát được.
Hơn nữa nhóc sẽ không tự đi ra ngoài một mình, người làm trong biệt thự sẽ không làm tổn thương đến nhóc, người duy nhất có địch ý với nhóc là Bạch Ngọc, bây giờ căn bản cũng không dám làm cái gì.
Cho nên, nhóc nhất định sẽ không có chuyện gì.
Khả năng hỗ trợ đi tìm Trương Tụng Hạo…
Hạ Vân Trù vừa tự an ủi mình như thế, vừa tỉnh táo kiểm tra CCTV, từ hôm nay bắt đầu kết thúc rèn luyện, nhanh chóng vào kiểm tra tỉ mỉ.
Tra ra lúc Trương Tụng Hạo chạy ra biệt thự, Hạ Vân Trù dừng lại, tầm mắt đăm đăm nhìn màn hình.
Anh nhìn thấy cô nhóc kia!
–
Trời gần tối.
Sự thiếu thốn của hai đứa bé càng rõ ràng hơn, không biết bọn họ ở chỗ nào.
Bỏ nhà ra đi đối với họ chỉ dừng lại ở “bỏ nhà”, còn sau khi bỏ đi thì ở chỗ nào, sinh hoạt ra sao…
Ôi, nên hỏi một Linh chưa bao giờ xuống núi, bây giờ nhập vào con chó Chow Chow?
Hay hỏi một đứa trẻ loài người?
Bọn họ đã đến điểm cuối của xe buýt du lịch, bây giờ sẽ dọc theo bờ biển đi về phía trước.
Phía trước là chỗ nào, bọn họ cũng không biết.
“Ục ục ục…” Bụng của Mạc Linh Chi đang kêu.
Trương Tụng Hạo dừng bước lại, cúi đầu nhìn về phía chó con.
“Chi Chi, chúng ta đi mua ít đồ, thầy giáo đã nói, một đứa trẻ ở bên ngoài phải chú ý bọn buôn người, trên thế giới này có rất nhiều người xấu, cho nên anh không thể dẫn em đi ăn cơm, chung ta chỉ có thể tới cửa hàng mua đồ, mua xong thì đi.”
Mạc Linh Chi nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, gật gù.
Ừ, loài người là có chút xấu.
Cô là quốc bảo rất an toàn, nhưng đứa bé loài người không phải.
Có điều, loài người thật là đáng sợ, ngay cả đứa trẻ loài người cũng muốn bán.
Trương Tụng Hạo dẫn chó con đi mua chút đồ ăn vặt. Trong ví bé có rất nhiều tiền, chó con muốn ăn gì bé sẽ mua cái đó, ông chủ quán thấy khách hàng là hai đứa bé đáng yêu, còn đưa thêm hai cái kẹo que.
Nhưng bị Trương Tụng Hạo từ chối.
Rất nhanh, một người một chó ngồi ở trên bờ cát “ăn cơm”.
Đồ ăn vặt rất ngon, đặc biệt là đối với người bị hạn chế đồ ăn vặt như Mạc Linh Chi.
Nhưng mọi người đều biết, ăn đồ ăn vặt như ăn cơm thì không vui vẻ như vậy.
Chí ít là Mạc Linh Chi.
Hạ Vân Trù không cho cô ăn nhiều khoai tây chiên, nhưng nghĩ đến bữa tối đầu bếp chuẩn bị cho cô…
Cô không chỉ thích ăn bánh quy nhỏ và bò bít tết, thịt cừu nướng, còn thích ăn bánh ngọt, gần đây còn được ăn cả hải sản.
Ăn tôm hùm thật sự rất ngon, cua hoàng đế cô chỉ có thể ăn một chút gạch cua và nửa non thịt cua, nhưng đủ để thỏa mãn cơn thèm, mùi vị cực kỳ ngon.
Đầu bếp sẽ chế biến tôm hùm và cua, còn mấy thứ hải sản ăn ngon khác sẽ được bọc lại trong đĩa nhỏ, đặt trước mặt cô, để cô có thể thò đầu ra trực tiếp ăn.
Lúc trước chưa được người nhận nuôi thu nhận, cô tìm đồ ăn trong thùng rác không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng sau khi được người thu dưỡng nhận về, cô mập ra một vòng, chưa từng nếm trải khổ cực.
“Ư au…” Mạc Linh Chi nhớ người nhận nuôi.
Trương Tụng Hạo cũng ăn không ra tư vị gì, bé không phải là bạn nhỏ thích ăn đồ ăn vặt, bây giờ ăn đồ ăn vặt như ăn cơm, đương nhiên sẽ miễn cưỡng ăn.
Nghe thấy âm thanh rầm rì của Mạc Linh Chi, bé lập tức nhìn về phía cô: “Chi Chi, em sao vậy?”
Mạc Linh Chi lắc đầu một cái, chớp chớp ửng đỏ con mắt.
Hoàng hôn bên cạnh biển gió hơi lớn, cũng không có ánh nắng ấm áp ban ngày, thổi đến mức lông mao cô cũng dựng lên.
“Xin lỗi, để em phải bỏ nhà ra đi cùng anh…” Trương Tụng Hạo chẹp miệng, cũng đỏ cả mắt.
Mạc Linh Chi lắc đầu một cái, ngả người xuống sát bên cạnh bé.
Không phải, sớm muộn cô cũng phải đi.
Bạch Ngọc vào ở trong nhà của người nhận nuôi, người nhận nuôi sẽ không phải là người nhận nuôi của cô nữa.
Cô có thể sống hòa bình cùng bất kỳ người nào, nhưng không thể là Bạch Ngọc.
Cũng không biết người nhận nuôi đang làm gì?
Cô đi rồi, sau này anh có nhớ tới cô không?
Chó con ép sát vào người như vậy, Trương Tụng Hạo cũng nghiêng người ôm lấy cô, xoa nhẹ lông nhỏ trên đầu cô: “Chi Chi, sau này anh sẽ cố gắng nuôi em.”
Mạc Linh Chi giãy dụa mấy lần.
C4u nhỏ như vậy, làm sao nuôi được tôi?
Cô sẽ lang bạt một quãng thời gian cùng đứa bé loài người này trong xã hội con người, đến khi cô thỏa mãn, sẽ trở về núi.
Chó con giãy dụa, Trương Tụng Hạo chớp mắt một cái, nước mắt đã chảy ra, tay nhỏ nắm thật chặt, bé ôm chó con không buông tay, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
“Chi Chi, anh không muốn ở bên cạnh ba, nhưng anh nhớ ông ấy.”
Mạc Linh Chi bất động.
Hốc mắt của cô bắt đầu ướt át, cô cũng vậy.
Cô không thể ở bên cạnh người nhận nuôi, nhưng cô… nhớ anh.
Trương Tụng Hạo vốn chỉ là đứa trẻ, ôm Chi Chi khóc lóc nói mình uất ức.
Những nỗi uất ức này, xưa nay bé đều không nói cho Trương Dương Triết, cũng không nói cho người khác.
Mặc dù Trương Tụng Hạo mới sáu tuổi, nhưng bé đã biết rất nhiều chuyện.
Bà nội nói cho bé.
Nhưng bé không thích bà nội mình, bà nội cũng không thích bé, bởi vì từ sau khi có bé, Trương Dương Triết đã “thắt ống dẫn tinh”, đồng thời sau này sẽ không kết hôn nữa.
Trương Tụng Hạo không biết cái gì là thắt ống dẫn tinh, nhưng bé biết, bà nội không thích bé.
Bà nội nói, mẹ của bé vì muốn tiền của ba nên mới đòi gả cho ba, lén lút sinh bé ra, sau đó ôm bé tới tìm ba, đòi kết hôn, đòi rất nhiều tiền.
Trương Dương Triết không đáp ứng, tiểu minh tinh tuyến mười tám dọa sẽ tiết lộ bé ra trước ánh sáng.
Đó là quãng thời gian ông ấy sứt đầu mẻ trán, nhưng sau đó ông ấy thuyết phục được minh tinh tuyến mười tám kia, cho một khoản tiền rất lớn, đồng thời những năm qua không ngừng cho bà ấy tiền.
Nữ minh tinh tuyến mười tám kia, cũng chính là mẹ của Trương Tụng Hạo, cầm tiền xong thì đi luôn.
Những năm này, Trương Tụng Hạo ở cùng với Trương Dương Triết.
Nhưng mấy năm qua, Trương Dương Triết quá bận, người ngoài gần như không biết anh có con trai, phóng viên cũng không biết phong thanh gì, vì không muốn để bé lộ ra ngoài ánh sáng, một năm nay cũng ít gặp mặt con trai.
Đại đa số đều gọi video trên điện thoại.
Anh mời một bảo mẫu chăm sóc Trương Dương Triết, bảo bà nội thường xuyên tới thăm.
Nhưng bà nội không thích bé, không muốn đến thăm bé.
Lúc bé còn nhỏ, bảo mẫu tùy tiện cho bé ăn một chút, vứt bé ở nhà, bé tiểu bậy ở đâu cũng mặc kệ.
Mãi đến khi chơi bài xong, bảo mẫu mới quay lại xem bé, thấy bé tiểu khắp nơi thì lại đánh bé.
Bà ta còn thường xuyên nói…
“Dì tự tay nuôi con lớn lên, lại đối xử với con như con ruột, dì đánh con, mắng con cũng vì thương con, muốn tốt cho con, quan tâm tới con thôi!”
Nhưng bé luôn luôn bị để bụng đói, cũng thường xuyên mặc quần dính đầy nước tiểu cả ngày.
Trương Tụng Hạo không biết dì bảo mẫu nói có đúng hay không, nhưng bà nội và ba đều nói dì bảo mẫu đối xử với bé rất thật tâm, chăm sóc bé nhiều năm như vậy, rất yên tâm cũng rất cảm tạ.
Bé nghĩ, coi như đó là thật tâm vậy.
Sau đó, Trương Dương Triết cũng thường hay nói: “Ba là ba của con, mọi chuyện ba làm đều muốn tốt cho con.”
Trương Tụng Hạ vô cùng khó chịu, cực kỳ cực kỳ khó chịu.
Nhưng dì bảo mẫu đã nói, lúc bà ấy nói như vậy, bà ấy không thích bé mở miệng, nếu không sẽ chửi càng hung hãn hơn.
Sau đó, bé cũng không mở miệng nữa, lúc dì bảo mẫu và ba nói như vậy, bé cũng không biết mở miệng nói gì.
– ——————-