[Tôi đấy.] Người kia tức không chịu nổi, bực bội đổi sang tài khoản VIP chạy ra.
Hải Đăng Chạy Băng Băng: [Hôm nay tôi nói một câu đặt ở chỗ này! Nếu Thẩm Phất chạy tới tham gia chương trình không phải vì Chử Vi thì tôi chắc chắn sẽ phát sóng trực tiếp ăn phân tại phòng số 243443!]
Hải Đăng Chạy Băng Băng: [Đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều đã quên chuyện ba năm trước! Sau khi hai người chia tay do chuyện tình cảm bị phanh phui, Thẩm Phất còn tạo tài khoản phụ theo dõi cậu ấy, đến bây giờ tài khoản phụ đó thỉnh thoảng vẫn đăng tin mới, nghĩ không ai biết chắc? Muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm!]
Dung Hiểu Trăn khó chịu, nhanh chóng gõ chữ bình luận: [Bạn nói đấy là tài khoản phụ của Thẩm Phất thì nó là thế à? Lấy chứng cứ ra xem nào?]
Hải Đăng Chạy Băng Băng tức điên người: [Tối nay ông đây đi tra IP, chờ đấy mà xem!]
[Cười ẻ, Hải Đăng cố lên, ngồi chờ xem kịch vui.]
Phía này, Thẩm Phất tựa lưng lên cửa phòng, đứng trong bóng tối một hồi lâu.
Sau một hồi, cô chậm dãi thở ra dài.
Hệ thống hỏi: “Cô quên xoá tài khoản phụ theo dõi Chử Vi?”
Thẩm Phất giật nảy mình: “Thình lình ghé vào tai người khác nói chuyện sẽ doạ chết người đấy.”
Hệ thống: “Còn không phải là do tôi vừa làm bài tập về nhà xong liền chạy đến xem xem cô thế nào à.”
“Tài khoản phụ nào?” Thẩm Phất ngây người, một lúc sau mới nhớ tới chuyện này.
Con người Chử Vi thật sự không có chủ kiến, đến cả tiến độ chinh phục cũng do do dự dự không tăng lên.
Khi hai người bị ép chia tay do bị lộ chuyện tình cảm, tiến độ Thẩm Phất chinh phục cậu ta mới có chín mươi chín phần trăm.
Nếu mặc kệ, tiến độ chinh phục sẽ theo thời gian dài dần dần hạ thấp.
Thế là Thẩm Phất nhân dịp thừa thắng xông lên, tạo một tài khoàn Weibo phụ theo dõi cậu ta ngay trong đêm, ngồi cả buổi chỉ để đăng mấy dòng trạng thái đau khổ.
Chử Vi cực kỳ dính chiêu này, chỉ mấy ngày sau hai người có dịp gặp lại trên thảm đỏ, cô cố ý không để ý tới cậu ta, thế là tiến độ chinh phục liền rẹt rẹt rẹt tăng đầy.
Thẩm Phất vượt qua cửa thứ nhất, tất nhiên là sẽ vứt “quái” ở cửa thứ nhất ra khỏi đầu.
Sao còn nhớ rõ phải đi xoá cái tài khoản phụ kia?
Hệ thống nôn nóng nói: “Chuyện này mà bị fan hâm mộ của Chử Vi moi ra cô kiểu gì cũng bị mắng chết.”
Thẩm Phất cười: “Ai biết tài khoản kia là của tôi, lấy đâu ra chứng cứ.”
Tài khoản phụ là hệ thống tạo, fan hâm mộ của Chử Vi muốn kiểm tra địa chỉ IP, nói không chừng kiểm tra vài lần sẽ phát hiện thế giới song song.
Hệ thống sờ cằm liếc Thẩm Phất nói: “Trạng thái lần này của cô có vẻ khác mọi lần.”
Lúc chinh phục ba người trước, Thẩm Phất càng chinh phục càng lên tay.
Khi Chử Vi mới debut không ai theo dõi lại thiếu sự công nhận, Thẩm Phất luôn khích lệ và cổ vũ cậu ta, cùng cậu ta vượt qua quãng thời gian ảm đạm, sau đó thành công “bị” cậu ta vứt bỏ, khiến cậu ta áy náy trong lòng.
Hướng Lăng Vân tính tình vừa khó trị lại háo thắng, lúc Thẩm Phất xuất hiện ở trước mặt anh ta đa số đều giả vờ yếu đuối vô dụng chỉ có thể dựa vào hắn, mấy tháng đã dễ dàng làm đầy tiến độ chinh phục.
Tất nhiên, thường xuyên khóc sướt mướt hậu quả là chẳng mấy đã khiến Hướng Lăng Vân chán ngấy, thế là Thẩm Phất thành công chia tay với anh ta sau khi chinh phục xong.
Ôn Tranh Hàn trong lòng có bạch nguyệt quang*, ở trước mặt anh ta Thẩm Phất có thể đóng vai người thay thế trôi chảy đến mức mí mắt cũng không thèm nháy.
*Bạch nguyệt quang: Người bản thân có tình cảm, có kỷ niệm đẹp nhưng tiếc nuối khó quên về người đó.
Thường là mối tình đầu hoặc đối tượng yêu thầm.
Nhưng đối với đối tượng nhiệm vụ thứ tư hiện tại, có vẻ như Thẩm Phất không có manh mối gì cả?
Thẩm Phất im lặng một lúc, một lúc lâu sau mới đau đầu nói: “Cậu không biết đâu, lúc tôi tới nhà họ Giang ở cậu ta đã rất ghét tôi rồi.”
Năm Thẩm Phất mười lăm tuổi có xảy ra một vụ tai nạn xe cộ, ông ngoại cô mất ngay tại hiện trường, cha mẹ thành người thực vật, họ hàng chen trước chen sau muốn tranh giành tài sản.
May mắn ông nội nhà họ Giang có mối quan hệ thân thiết với gia đình cô, nhận nuôi cô ba năm.
Sau khi cô chuyển vào nhà họ Giang ở mới biết được nhà họ có một hỗn thế đại ma vương, cả ngày đua xe, đêm không về ngủ, vẫn đang học cấp ba đã biết lén chạy ra nước ngoài thi đấu với một đám tuyển thủ chuyên nghiệp.
Nhưng anh lại có một khuôn mặt đẹp, trong việc học tập lại là thiên tài bất cần đời, ôn tập qua loa liền bỏ xa người khác, khiến mọi người không thể bới móc.
Ông nội Giang không quản được đứa cháu trai này, thấy Thẩm Phất hiểu chuyện nghe lời, nhờ Thẩm Phất trông chừng tên ma vương này một chút.
Thời điểm đó Giang Thứ nghĩ mọi cách cắt đuôi cô, trông thấy cô không trừng mắt thì cũng quay phắt đầu đi, dứt khoát không để ý tới cô.
Khi ấy Thẩm Phất lại đang ăn nhờ ở đậu ở nhà người ta, tiền thuốc men vẫn là nhà họ Giang chi trả, sao dám không làm theo lời của ông nội Giang?
Có qua có lại liền kết thành thù.
Cô đi thi Giang Thứ chỉnh đồng hồ báo thức của cô khiến cô đến trễ.
Cô muốn ăn ngọt Giang Thứ cố ý dặn đầu bếp thêm ớt cay.
Có một năm mùa hè hai người còn dứt khoát đánh nhau một trận dưới giàn nho, cô vừa khóc vừa cào Giang Thứ khiến trên cổ xước hai vệt dài.
Hệ thống nghe chưa đã thèm, tay làm bài tập không biết đã buông từ bao giờ: “Nhìn kiểu đấy thì hai người cũng coi như là hai trẻ vô tư.”
“Hai trẻ vô tư cái đầu cậu ấy.” Thẩm Phất lo lắng: “Lúc ấy chỉ nhìn nhau đã phát chán rồi càng nhìn càng phiền, hiện tại sao có thể có cảm giác với tôi?”
“Cô cào Giang Thứ xong, thế mà loại cậu chủ nhà giàu cành vàng lá ngọc như cậu ta không chạy tới mách ông nội?”
Thẩm Phất chém đinh chặt sắt mà nói: “Loại người như anh ta sĩ diện muốn chết, đánh nhau với một con nhóc còn đánh thua, chuyện mất mặt như vậy sao mà nói ra được?”
“Lúc ấy hằng ngày tôi đi học về không chỉ phải đi bệnh viện, còn phải nghe theo ông nội dặn dò đấu trí đấu dũng với Giang Thứ.
Không những thân thể mệt mỏi muốn chết, mà ngày qua ngày nhìn cha mẹ nằm trên giường bệnh miễn cưỡng duy trì mạng sống, không có chút dấu hiệu khôi phục nào, tôi cũng rất áp lực tâm lý.” Thẩm Phất chậm rãi nói: “Có một ngày tôi xin nghỉ học từ sớm, chuẩn bị bắt xe đi nghĩa trang.
Hôm đó là ngày giỗ của ông ngoại tôi.”
“Suốt một buổi sáng anh ta khăng khăng không cho tôi ra ngoài, tìm mọi cách kéo dài thời gian, còn sai tất cả tài xế lái xe ra ngoài, không cho bọn họ chở tôi tới nghĩa trang.”
Hệ thống trừng to mắt: “Làm vậy có chút quá đáng rồi.”
“Khi đó tính tình của tôi bướng hơn hiện tại nhiều, trong lòng thù mới hận cũ cùng nảy lên, thực sự nhịn không nổi, xông lên đánh nhau với anh ta.
“Vừa rồi anh ta kéo vali đi qua cửa, tôi nhìn thấy trên cổ anh ta còn có hai vết thâm mờ.” Thẩm Phất có chút lúng túng bóp đầu ngón tay của mình.
Hệ thống hừ nói: “Tên nhóc này đáng đời.”
Thẩm Phất lắc đầu: “Nhưng mà đợi tới giữa trưa hôm đó tôi chạy tới nghĩa trang, lại phát hiện trước cửa nghĩa trang bu đầy người.
Vây bên ngoài là bác cả bác hai cô út nhà tôi, còn có một đám họ hàng xa họ hàng gần, tất cả đều đến, bị vây bên trong là người của nhà họ Giang, tôi nhận ra một người trong đó là vệ sĩ của Giang Thứ, người đó thường mặc đồ đen đi theo sau anh ta.
Hai bên đang xô đẩy.”
“Đám họ hàng nhà tôi không biết nghe ai nói, rằng lúc chôn cất ông ngoại thì tôi đã đem mấy món đồ gia truyền đáng giá chôn cùng ông.”
Thẩm Phất nhắc tới chuyện cũ, mặt không đổi sắc cúi thấp đầu: “Bọn họ không chờ nổi một chút, mới rạng sáng ba bốn giờ đã tập trung tới định cùng nhau đào mồ, còn nói tôi tuổi nhỏ mà cay nghiệt, tình nguyện đem những thứ đáng giá chôn theo người chết chứ không muốn cho đám người còn sống như bọn họ.”
“Không nghĩ tới lại giằng co từ ba bốn giờ sáng đến mười hai giờ trưa.”
“Lúc ấy ông nội Giang không ở nhà, là Giang Thứ sai người đi ngăn cản bọn họ.
Tôi chợt hiểu ra là anh ta không muốn tôi đi nghĩa trang dây vào những chuyện phiền lòng như vậy.”
Hệ thống nghĩ nghĩ, kết luận: “Thế thì xem ra trước kia Giang Thứ đối với cô cũng không tệ lắm nhỉ?”
Thẩm Phất nhịn không được cười: “Hôm đó trên đường về anh ta còn giống hệt một con gà chọi mới đánh thắng trận chạy đi mua bánh tart trứng cho tôi.”
Thẩm Phất chìm vào hồi ức, ngày đó từ nghĩa trang trở về cô khóc rất to, đỏ ngầu cả mắt, Giang Thứ lần đầu tiên cho cô ngồi lên xe của anh.
Hai người ngồi ở ghế sau, bên ngoài đang đổ mưa, một khi cô khóc lên thì không ngừng được, trên cổ anh còn mang hai vết cào, mất kiên nhẫn bảo cô đừng khóc, còn khóc thì…
Hệ thống: “Thì làm gì?”
Thẩm Phất nháy mắt thoát ra từ trong chuyện cũ: “Cậu ngồi chỗ này hóng hớt đấy à?”
Hệ thống nói: “Còn không phải là tôi suy nghĩ cho tính mạng của cô à, cô chỉ còn có hai tháng thôi đấy! Nếu đúng theo những gì cô nói, tôi cảm thấy chinh phục Giang Thứ không khó như cô nghĩ đâu, ít ra hai người vẫn có chút tình xưa nghĩa cũ.”
“Tình cũ ở đâu ra?” Thẩm Phất lắc đầu: “Đấy là năm thứ hai, quan hệ của chúng tôi đúng là có chút hoà hoãn.
Nhưng tới năm thứ ba, lại xảy ra một chút chuyện.”
“Tin tức trên mạng nói là thật, tuy rằng có thể không nghiêm trọng tới mức bị anh ta đá ra khỏi cửa…!Nhưng, nhưng tôi quả thực là bị anh ta đuổi ra nhà họ Giang.”
Thẩm Phất nhớ lại vẻ mặt lạnh như băng của Giang Thứ ngày đó, ý cười trên khoé miệng dần dần biến mất.
“Sau đó, sau đó thì liên kết với cậu.”
Hệ thống nhịn không được hỏi: “Lúc đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Một lời khó nói hết.” Thẩm Phất chỉ có thể trả lời như vậy.
Đây chính là nguyên nhân khiến lần này Thẩm Phất không biết làm sao.
Ba đối tượng chinh phục khác, thời điểm cô biết bọn họ, mặc dù độ thiện cảm ban đầu của bọn họ đối với Thẩm Phất là không, nhưng ít ra không có ác cảm đúng không.
Hơn nữa ba người này, mỗi người đều có khát vọng của bản thân, rất dễ dàng tìm ra mẫu người bọn họ thích, Thẩm Phất đúng bệnh hốt thuốc, không khó để tìm ra cách tăng mức độ thiện cảm.
Nhưng mà Giang Thứ đối với cô, chắc là vừa mở màn độ thiện cảm đã âm rồi.
Cụ thể âm bao nhiêu còn chưa biết, nhưng Thẩm Phất cảm giác ít nhất cũng âm năm mươi trở xuống.
Thẩm Phất càng hoàn toàn không biết gì về mẫu người Giang Thứ thích.
Giang Thứ thời còn đi học đừng nói yêu đương, ngay cả người khác phái ở chỗ anh còn chẳng nhìn thấy mấy, trong đầu đồ kiêu căng đấy không phải Taekwondo cũng là đua xe.
Thẩm Phất thật sự rất hoài nghi anh là tên cuồng xe.
Trong tình huống này để cô đi chinh phục anh thật sự chỉ có một con đường chết, chưa kể còn có tin tức ngầm nói lí do anh tới đây là vì Cố Thanh Sương.
“Không bằng thử cố tình không để ý tới anh ta?” Hệ thống bắt đầu chỉ bậy: “Cô càng phớt lờ anh ta, loại người con cưng của ông trời như anh ta càng cảm thấy hứng thú với cô, trên phim truyền hình đều diễn như thế.”
Thẩm Phất: “Bình thường cậu không có việc gì làm lại xem “Vườn Sao Băng” ở trong đầu tôi đúng không?
Hệ thống: “…!Sao cô biết?”
“Tóm lại, độ khó lần này thực sự là cấp địa ngục.” Thẩm Phất càng nghĩ càng đau đầu: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng chúng ta vẫn phải chuẩn bị bỏ ra một tỷ đi.”
Cục trưởng cục quản lý sinh mệnh bên phía hệ thống nói, không muốn chinh phục thì nộp tiền, một mạng người một tỷ.
Thời điểm Thẩm Phất mười tám tuổi không còn đường để đi, cảm thấy có bán thân cũng không góp đủ bốn tỷ, nhưng giờ cô đã liều sống liều chết lăn lộn trong giới giải trí mấy năm, kiếm được một hai trăm triệu, số còn lại tìm bạn bè và Lương Hiểu Xuân vay mượn không phải là không được.
Cho dù mười năm tiếp theo phải làm công cho công ty, quay một đống phim thần tượng kịch bản nát nhừ nhưng có thể giúp cha mẹ tỉnh lại, rất đáng.
Thẩm Phất thay quần áo xong ra khỏi cửa phòng, tổ chương tình đã thông báo để mọi người bắt đầu bữa tối.
Bởi vì hôm nay là ngày quay đầu tiên, cho nên bữa tối và bữa ăn khuya đều do tổ chương trình chuẩn bị, bắt đầu từ ngày mai, bữa tối sẽ trở thành một phần trong chương trình, mỗi ngày sẽ thay phiên từng cặp một khách mời nam và một khách mời nữ cùng nhau chuẩn bị bữa tối.
Một bộ bàn tám ghế dựa, khi Thẩm Phất đi qua thì đã muộn, chỉ còn lại hai ghế trống.
Phía đối diện bàn ăn theo thứ tự ngồi là Hướng Lăng Vân, Cố Thanh Sương, Ôn Tranh Hàn, Chử Vi.
Phía bên này Hứa Điều Điều ngồi đối diện Cố Thanh Sương, Tả Mân ngồi đối diện Ôn Tranh Hàn.
Thẩm Phất chỉ có hai lựa chọn, ngồi đối diện Hướng Lăng Vân hoặc ngồi đối diện Chử Vi.
Người xem nhìn bọn họ chọn vị trí ngồi đã kích động từ nãy đến giờ, trong đó thảo luận nhiều nhất không phải ai khác mà là những người chèo thuyền cặp Ôn Tranh Hàn và Tả Mân.
[Ngọt quá đi, ảnh đế ảnh hậu quả thực là như hình với bóng.]
Fan hâm mộ của Hứa Điều Điều thì có chút không vừa ý: [Chử Vi không ngồi đối diện Hứa Điều Điều?]
Thẩm Phất vừa xuất hiện, tu la tràng* lập tức tăng cấp.
*Tu la tràng: Từ chủ yếu đề cập đến một cảnh giữa các cá nhân có mối quan hệ phức tạp mà những người hiện diện có nhiều mối quan hệ với nhau hoặc có thân phận không bình đẳng.
Thường được sử dụng nhiều hơn để mô tả một mối quan hệ lãng mạn, chẳng hạn như một mối quan hệ đa tình trong đó nhiều người xuất hiện trong cùng một dịp.
Từ này cũng thường được sử dụng trong các mối quan hệ nơi công sở.
Fan hâm mộ của Chử Vi thiếu điều không cầm kính lúp soi từng biểu cảm từng động tác của Thẩm Phất.
[Đệch, vừa rồi lúc cô ta đi qua hành lang tầm mắt hình như luôn nhìn về phía chỗ ngồi của Chử Vi.]
[Bạn không nhìn nhầm đâu bên trên, đúng là…]
Bình luận này còn chưa chạy xong, Thẩm Phất bỗng nhiên dừng bước chân, vô cùng vui vẻ thả ít thức ăn cho cá vào bể cá vàng bên cạnh hành lang.
[…]
[Phụt…!Thứ bả nhìn chằm chằm là cá vàng nhỉ, bả từng nói bả có nuôi cá trong một chương trình nào ấy mị quên mất rồi.]
Fan hâm mộ của Chử Vi ý định cãi lại: [Cứ chờ mà xem, chỉ còn hai ghế trống, cô ta nếu dám ngồi đối diện anh nhà tôi, xem tôi có mắng chết cô ta hay không.]
Còn có người giả làm fan hâm mộ của Hứa Điều Điều bình luận: [Chỉ nhận Hứa Điều Điều làm chị dâu.]
Bình luận: […]
Hải Đăng Chạy Băng Băng: […]
[Nực cười ghê.] Rốt cuộc có người qua đường nhịn không được bình luận: [Fan hâm mộ của Chử Vi cuối cùng là yêu hay hận Thẩm Phất vậy? Tôi đoán mấy người là fan only của Thẩm Phất mới đúng?]
Fan hâm mộ của Chử Vi: [Cút xéo.]
Ánh mắt Ôn Tranh Hàn thoáng lướt về phía Thẩm Phất, lại quay lại nhìn màn hình chiếu ở xa, nhẹ nhàng nhíu mày.
Vì Chử Vi mới tham gia chương trình là giả, anh ta biết Thẩm Phất đã sớm không nhớ rõ Chử Vi là ai rồi, chỉ sợ là vì tháng trước cô giận dỗi thu dọn hành lý rời khỏi biệt thự của anh ta, sau khi hối hận lại không tìm được cớ trở về, bây giờ mới theo anh ta tham gia chương trình này.
Thẩm Phất làm như không thấy Ôn Tranh Hàn và Chử Vi nhìn mình, so sánh giữa ba bạn trai cũ, cô cảm thấy Hướng Lăng Vân không có nhiều hứng thú với cô như hai người kia.
Nhưng mà cô vừa nghĩ vậy, người đàn ông ngồi đối diện đã ngẩng đầu, nhìn cô đầy ẩn ý.
Thẩm Phất: “…”
[Hướng Lăng Vân làm sao đấy?]
[Phản ứng bình thường là nhìn xem ai ngồi đối diện mình không đúng à? Không phải chứ, fan hâm mộ của Thẩm Phất mới thế đã nhảy nhót rồi à?]
Cố Thanh Sương nhẹ giọng chào đón Thẩm Phất, Thẩm Phất phối hợp khen xã giao vài câu, Ôn Tranh Hàn ôn chuyện cũ với Tả Mân, trên bàn ăn hàn huyên vài câu, rất nhanh lại rơi vào yên tĩnh.
Suy cho cùng ngôi sao như bọn họ khác với người thường, trước đó tuy chưa gặp qua ai thì cũng đã được nghe kể về người đó, tham gia loại chương trình khác không nói, bỗng nhiên tham gia kiểu chương trình hẹn hò thế này, đúng là có chút không biết nói gì.
Tổ chương trình nghĩ tới chuyện này từ lâu, đã chuẩn bị sẵn vô số hoạt động.
Nhưng hôm nay mới là ngày quay đầu tiên, tạm thời chỉ tiến hành đến giai đoạn tìm hiểu lẫn nhau.
Tả Mân cười đề nghị: “Mọi người đang ngồi ở đây đều thường xuyên xuất hiện ở tin tức trên mạng, trên truyền hình, tôi thấy cũng không cần tự giới thiệu, chi bằng mọi người cùng tâm sự một chút xem mối tình đầu bắt đầu từ năm bao nhiêu tuổi.”
“Không phải chứ?” Hứa Điều Điều dùng ngón tay sơn màu đỏ chạm nhẹ lên mặt, nháy mắt mấy cái: “Chị Tả Mân, vừa mắt đầu đã chơi lớn thế?”
Ôn Tranh Hàn nhún vai, không chút để ý nói: “Anh không có ý kiến.”
Hướng Lăng Vân từ chối phát biểu.
Chử Vi gãi đầu một cái, vẻ mặt lúng túng ngượng ngùng.
Bình luận cũng theo câu hỏi khó này mà bùng nổ.
[Hhhh chị Tả Mân hỏi hay quá, biết chúng ta muốn xem cái gì.]
[Có lí do hoài nghi ảnh đế bình tĩnh như vậy là bởi vì giờ phút này mối tình đầu của anh ấy đang ngồi đối diện luôn, chèo đúng thuyền rồi.]
[Anh Vi đáng yêu quá.]
Cố Thanh Sương nhìn về phía phòng nghỉ, nhỏ giọng nói: “Còn có một khách mời chưa ra đâu.”
[Tiểu Sương giống như đặc biệt để ý vị khách mời nam thứ tư nhỉ, kwsl*.]
*kwsl: Từ viết tắt bính âm của “chết tiệt, tôi chết rồi”.
Bắt nguồn từ các chữ viết tắt khác nhau của giới fan, thường được sử dụng để thể hiện sự ngạc nhiên và thích thú.
Vừa dứt lời, Giang Thứ mới tắm rửa thay quần áo xong liền đi từ hành lang đi đến đây.
Tóc của anh vẫn chưa lau khô, đen nhánh ướt sũng, khuôn mặt tuấn tú sau khi tháo kính râm xuống càng hiện ra vẻ lập thể hoàn mỹ, môi mỏng, đường cong sắc bén.
Bình luận lại biến thành hiện trường liếm sắc đẹp.
[F*ck, chỉ còn ghế đối diện Chử Vi còn trống.]
[Trước mặt là Chử Vi, bên trái là ảnh hậu danh hoa có chủ, ha ha ha đau lòng Giang thiếu gia.]
Giang Thứ liếc quanh bàn ăn: “Có thể đổi chỗ không?”
[Giang thiếu muốn làm gì? Không lẽ đã có mục tiêu rồi?]
[Dũng cảm.]
Một đám người đều ngẩng đầu lên nhìn anh, Tả Mân có chút sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại, cười nói: “Có thể đổi, cậu Giang muốn đổi vị trí với ai?”
Giang Thứ đi ra đằng sau Hứa Điều Điều: “Làm phiền cô đổi chỗ với tôi.”
Khí tràng trên người anh khiến tim Hứa Điều Điều hẫng mất một nhịp, ngơ ngác mấy giây sau mới đứng dậy: “Không thành vấn đề.”
Hứa Điều Điều ngồi xuống trước mặt Chử Vi.
Giang Thứ không nói một lời kéo ghế dựa ra, ngồi xuống chỗ của cô nàng.
Cố Thanh Sương ngồi đối diện anh nửa ngày vẫn không lấy lại tinh thần.
Đợt trước trong nhà giới thiệu hai người quen nhau, Giang Thứ không ngồi trên bàn cơm quá mười giây, sau đó có nghe nói là anh bị ông nội lừa đến.
Vì sao bây giờ lại…
Chẳng lẽ anh là kiểu người thích chủ động?
Không khí khu bình luận sôi sùng sục:
[????]
[Vãi, trực tiếp như vậy luôn à?]
[Lúc trước có người nói vị khách mời nam thứ tư tới vì Cố Thanh Sương đúng không nhỉ? Giữa thái tử và Cố Thanh Sương hình như thật sự có gì đó ấy.]
[Hiện tại có thể ship được chưa, mặc kệ mị bắt đầu chèo thuyền đây.]
[Không đúng, anh ta có nhìn Cố Thanh Sương chút nào đâu các bác làm gì nói chắc chắn thế? Thẩm Phất còn ngồi bên trái anh ta kìa.]
[Fans của Thẩm Phất lại muốn chen chân vào đúng không? Trên bàn có một bạn trai cũ còn chưa đủ à? Lại còn nằm mơ giữa ban ngày nghĩ thái tử tham gia chương trình vì idol nhà mình? Nhà mấy người tự dưng biết ảo tưởng thế.]
Thế là bắt đầu bình luận mắng chửi nhau.
Lúc Giang Thứ kéo ghế ra, có giọt nước từ trên tóc anh rơi xuống sau gáy Thẩm Phất, khiến Thẩm Phất bị lạnh tới rùng mình.
Thẩm Phất cố nhịn không cử động.
Anh cứ thế ngồi xuống bên phải Thẩm Phất, lười biếng dựa vào lưng ghế, Thẩm Phất gần như có thể cảm giác được hơi lạnh phát ra từ trên người anh.
Anh ra vẻ hờ hững, hàng mi đen nhánh rủ xuống che khuất suy nghĩ trong đôi mắt.
Giang Thứ không nhìn Thẩm Phất, thế là Thẩm Phất cũng không nhìn anh một chút nào.
Không chút để tâm, không có hứng thú
Lời hệ thống nói khá có lý.
Hiện tại không vờ như không quen biết anh còn có thể làm gì? Chẳng lẽ lại xông lên lôi kéo làm quen ngay trước mặt người xem cả nước?
Chủ đề rất nhanh đã chuyển tới trên người Thẩm Phất.
“Thẩm Phất.” Tả Mân nhắc nhở cô.
“Đến phiên em đấy, nói xem mối tình đầu của em là khi nào.”
Những người khác nhìn về phía Thẩm Phất.
Chử Vi nhìn cô một cái, lại quay mặt đi, tai đỏ ửng.
Bình luận: [Anh ấy ngây thơ quá đi, mặc dù biết anh ấy và Thẩm Phất có thể đều là mối tình đầu của nhau, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy tức.
Trao thân sai người rồi anh à!]
Giang Thứ cũng nghiêng đầu nhìn chằm chằm Thẩm Phất.
Thẩm Phất sắp bị ánh mắt bên phải nhìn tới muốn lủng mặt, nhất thời nghĩ tới một buổi chiều xưa, chuông tan học vang lên, thiếu niên đang nằm mơ đua xe giật mình tỉnh giấc, ngã từ trên ghế xuống, cả lớp bật cười, trên khuôn mặt đẹp trai dính chút vết bẩn.
Cậu ta đứng lên, thẹn quá thành giận lườm xung quanh, cả lớp lập tức im lặng.
Khi đó Thẩm Phất ngồi phía trước cố nén cười.
“Hẳn là ba năm trước đây.” Thẩm Phất mỉm cười.
“Hồi hai mươi tuổi mới debut.”
Mặc dù nghe được Chử Vi là mối tình đầu của cô khiến fan hâm mộ của Chử Vi có chút khó chịu, nhưng không hiểu vì sao lại cảm thấy nhẹ cả người.
Chử Vi đỏ cả mặt.
Kế hoạch gương vỡ lại lành có thể thực hiện.
Giang Thứ khoanh tay cười lạnh.
“…”
Không khí trên bàn ăn bỗng dưng đọng lại.
Chử Vi: “…?”
Bình luận: [???]
Thẩm Phất: “?”.