Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật

Chương 30



Một bữa tối cứ như thể các vị khách mời đang đưa tang nhau.

Mấy ngày mới vừa phát sóng chương trình mọi người hãy còn hàn huyên khách sáo với nhau, bây giờ chỉ còn sót lại bầu không khí lạnh toát.

Nhân viên công tác lo lắng rằng khách mời im lặng quá sẽ ảnh hưởng tới tỷ suất người xem.

Đạo diễn lại chẳng mảy may sốt ruột, chỉ cần đoàn người này ở chung một chỗ là khán giả sẽ coi say sưa.

[Chử Vi đang nhích ghế ra xa Ôn Tranh Hàn hết mức có thể phải không? Cậu ấy lồ lộ vậy không sợ bị Ôn Tranh Hàn phong sát sau show sao?]

[Phong sát? Cười khùng, mấy bé tưởng ảnh đế một tay che trời thật à, Chử Vi ngoại trừ ít giải thưởng hơn một chút thì những điểm khác không hề kém Ôn Tranh Hàn đâu biết chưa?]

Nhiều hơn cả là những người đang soi Thẩm Phất và Giang Thứ.

[Thái tử gia vừa đụng cùi chỏ vào Thẩm Phất đấy, cố ý đúng chứ?]

[Tụi bay tưởng tượng hay ghê á nha, tám người ngồi vốn dĩ đã chen chúc rồi thỉnh thoảng đụng trúng quá là bình thường luôn.

Ảnh đế và Chử Vi còn thường xuyên đụng nhau kìa, sao bay không ship Đế Chử đi?]

[…!Oẹ.]

Fan của Ôn Tranh Hàn và fan Chử Vi đồng thời buồn nôn một trận.

Vốn là cách mỗi hai ngày sẽ có phiên gửi tin nhắn thổ lộ tấm lòng cho nhau, nhưng lần trước lúc thực hiện hình phạt Ôn Tranh Hàn đã viện cớ từ chối, đoàn phim sợ thêm lần nữa khán giả sẽ mắng, cho nên đành lặng lẽ hủy bỏ vòng này.

Đồng thời tạm đổi thành vòng chọn “Cánh Cửa Bất Kỳ”.

Lúc ăn tối tổ sản xuất đã tuyên bố thể lệ: “Vòng lựa chọn này sẽ diễn ra vào tối mai.”

Nếu như vòng gửi tin nhắn là chọn người mà mình cảm thấy thích thú, vậy thì vòng “Cánh Cửa Bất Kỳ” hoàn toàn ngược lại, chọn lựa người mà bạn nghĩ rằng sẽ cảm thấy hứng thú đối với mình.

Thể lệ này vừa được đưa ra, khán giả xem đài đều tỏ ra phấn khích.

Trước giờ chẳng đọc vị được rốt cuộc trong lòng các khách mời nghĩ thế nào, chỉ đành suy đoán thông qua hành vi của họ, lần này tình cảnh có thể rõ ràng hơn nhiều rồi.

Các khách mời trên bàn ăn thì tâm tư lơ đễnh.

Vòng này sẽ nhìn ra được cái gì?

Lẽ nào bọn họ phải lựa chọn dựa theo con tim thật ư?

Chử Vi liếc Ôn Tranh Hàn một cái.

Lấy Ôn Tranh Hàn ra mà nói, mặc dù trước đó anh ta biết Thẩm Phất luôn diễn với mình, nhưng chẳng lẽ anh ta thật sự nghĩ Thẩm Phất không có chút cảm tình nào với mình sao? Tên Ôn Tranh Hàn ấy là cái ngữ không biết xấu hổ, ắt hẳn trong thâm tâm sẽ nghĩ rằng ít nhiều gì Thẩm Phất cũng vẫn thấy anh ta thú vị.

Nhưng tuy vậy, tối mai anh ta sẽ chọn Thẩm Phất ngay trước mặt khán giả ư? Nhằm bảo vệ lòng tự ái, chắc chắn sẽ không chọn rồi.

Nếu như có mục chọn “không có”, e rằng ai ai cũng sẽ đánh “không có”.

Các khách mời nữ cũng nghĩ thế, tối mai thẳng thắn chọn “không có” là được.

Chẳng một người nào băn khoăn về vòng này.

Bữa cơm tối hoàn tất trong sự tẻ nhạt.

Đối diện Tả Mân là Ôn Tranh Hàn, toàn bộ quá trình anh ta đều lạnh nhạt, không có bất cứ trao đổi gì đối với chị ta.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi chương trình phát sóng tới nay.

Ngày trước vô luận thế nào, xuất phát từ cam kết đáp ứng sẽ giúp chị ta tái xuất, dù ra sao anh ta cũng sẽ đáp lại ánh mắt của chị ta.

Chẳng lẽ chuyện công ty đưa Khuông Duyệt Dịch lên show bị anh ta biết?

Không, chuyện này chỉ mới râm ran ở trên mạng, khách mời khó trao đổi với bên ngoài không thể biết nó nhanh như vậy được.

Vả lại công ty đã chặn đứng mối nguy ngay lập tức, phủi sạch mọi liên can của mình, Ôn Tranh Hàn sẽ không đến nỗi trách móc mình chứ.

Vậy là vì cái gì?

Tả Mân chỉ cảm thấy sau khi trở về từ Gruzia, sắc mặt Ôn Tranh Hàn luôn xấu tệ, còn thường xuyên nhìn Thẩm Phất chòng chọc, ánh mắt u uất ảm đạm.

Nhất định là bị mắc câu bởi sự lạnh lùng của Thẩm Phất rồi.

Cố Thanh Sương thì ngồi bên cạnh Ôn Tranh Hàn, đối diện xéo với Tả Mân, mắt lia qua lia lại, phát hiện bầu không khí tê cóng giữa hai người nọ.

Trông thấy Ôn Tranh Hàn ăn cơm tối xong, kéo ghế ra toan rời đi, Cố Thanh Sương bèn vội vàng ngẩng đầu hỏi anh ta: “Anh Tranh ơi, lát em với chị Mân định lên lầu xem phim, anh có muốn đi chung không ạ?”

Chung quy Ôn Tranh Hàn hoàn toàn không thể có ý với mình, mình cũng không có cảm giác gì đối với hình mẫu như anh ta, chi bằng giúp Tả Mân một tay.

Tả Mân sẽ cảm kích mình lắm đây.

Ôn Tranh Hàn toan mở miệng, Tả Mân đã trưng vẻ mặt thờ ơ cất lời: “Chị em mình xem hài mà, anh ấy không thích đâu, hai chúng ta xem thôi.”

Ôn Tranh Hàn chau mày, chẳng ừ chẳng hử dứt khoát quay về phòng.

Anh ta đi rồi Tả Mân cũng không thèm ngẩng đầu.

Cố Thanh Sương nhìn Tả Mân bằng vẻ thắc mắc.

Sao chị ấy còn chủ động đẩy người ta đi nữa?

Tả Mân tiếp tục ăn rau một cách tự nhiên, âm thầm cười khẩy.

Lạt mềm buộc chặt, bộ tưởng không ai biết à?

Đàn ông tự trọng thế đấy, càng phớt lờ anh ta, anh ta mới càng quan tâm.

[…]

Tâm lý của fan CP đế hậu trong bình luận càng ngày càng suy sụp.

Toi rồi, sao cứ cảm giác ảnh đế và ảnh hậu đang phát triển theo hướng BE bão táp mưa sa thế này?

Chử Vi chẳng mấy hào hứng đối với vấn đề của Ôn Tranh Hàn và Tả Mân, cậu ta bưng chén, lặng lẽ đánh giá từng người trên bàn ăn, đồng thời suy xét về cảnh ngộ của mình.

Chương trình đã lên sóng mười ngày rồi.

Còn hai mươi ngày, cậu ta không thể thụ động mãi như vậy được.

Hiện tại thì Ôn Tranh Hàn đã xác định rõ mình đứng ở lập trường đối lập, như nước với lửa với cậu ta, không chắc trong đầu Giang Thứ rốt cuộc đang nghĩ gì, nhưng tóm lại cũng không có khả năng đứng cùng phe với mình.

Vậy chỉ còn lại Hướng Lăng Vân có lẽ sẽ giúp cậu ta.

Cố Thanh Sương vì đang tạo mối quan hệ tốt với Tả Mân nên thỉnh thoảng mới giúp Tả Mân tìm cơ hội, mình cũng cần một người bạn giống thế.

Hướng Lăng Vân chẳng hào hứng gì về Thẩm Phất, không có xung đột lợi ích với mình, quan hệ giữa anh ta và Hứa Điều Điều đang theo đuổi anh ta còn tốt hơn với Thẩm Phất, có thể nói chuyện trước mặt Thẩm Phất —— làm thí sinh triển vọng để yểm trợ cho mình.

Nghĩ đoạn, Chử Vi nghiêng đầu nói với Hướng Lăng Vân: “Anh, lát đi tập gym chung nhé?”

Từ khi chương trình phát sóng, quan hệ của các nam khách mời luôn dậy sóng ngầm vô cùng gượng gạo.

Trò chuyện cùng Ôn Tranh Hàn không ổn, với Giang Thứ thì càng như vượt chiều không gian.

Chử Vi chủ động xóa nhòa khoảng cách, hiển nhiên Hướng Lăng Vân cũng sẽ không từ chối: “Được chứ.”

Hai người cơm nước xong bèn đến phòng thể thao.

Khán giả xem đến là vui vẻ yên tâm: [Cuối cùng khách mời nam cũng chung sống bình thường rồi.]

Bên này Ôn Tranh Hàn tắm xong bước ra khỏi phòng, trông thấy Chử Vi và Hướng Lăng Vân ôm vai bá cổ đi về phía phòng thể thao thì lập tức nhíu mày.

Bao nhiêu tuổi đầu rồi còn chơi cái trò kéo bè kéo phái?

Thật lòng Ôn Tranh Hàn vẫn chưa hoàn hồn từ cú đả kích của Thẩm Phất vào đêm hôm đó, nhưng điều này không có nghĩa rằng anh ta sẽ khoan nhượng cho những hành vi lén lút của Chử Vi ngay trước mắt mình.

Anh ta nắm rất rõ tâm tư của Chử Vi, Hướng Lăng Vân là người ngoài cuộc duy nhất, lôi kéo quan hệ với Hướng Lăng Vân là có thể liên thủ hòng đối phó mình.

Ôn Tranh Hàn chẳng thèm để tâm tới Chử Vi, nhưng cũng không muốn sau này xuất hiện vòng chơi game gì đó sẽ bị đá ra sau bởi hai tên kia.

Anh ta rẽ hướng tiến đến phòng thể thao.

Có người đăng bình luận: [Eo ôi hai phi tần lại sắp bem nhau ở phòng tập gym rồi.]

Người hâm mộ của Ôn Tranh Hàn gắt gỏng gần chết: [Phi tần cái mả cha mày!]

Mấy ngày ở Gruzia đầu óc của Ôn Tranh Hàn còn chẳng phải cứ như bị lừa đá sao, tay không phá hủy CP với Tả Mân, còn mấy lần đối xử tốt với Thẩm Phất nữa?

Mới bình luận dại gái thôi đã không chịu nổi?!

[Sau hai ngày về nước ảnh đế không hề để ý Thẩm Phất!] Fan Ôn Tranh Hàn giãi bày một cách nhọc nhằn: [Chắc chắn bữa đó có hiểu lầm!]

Fan Chử Vi cốt đã nằm yên, thấy fan của Ôn Tranh Hàn cứ cãi cùn bèn gắng sức động viên (cười trên sự đau khổ của người khác): [Em trai à như vầy không tốt đâu, coi chừng ảnh đế nhà mấy bé không được Phất Phất thương yêu á.]

Người hâm mộ của Ôn Tranh Hàn: […]

Nếu như trong tay có văn mẫu chửi thề, nhất định lúc này trên đó sẽ toàn là những lời thô tuc của fan Ôn Tranh Hàn.

Phòng thể dục.

Chử Vi và Hướng Lăng Vân vừa mới lên máy chạy bộ, Ôn Tranh Hàn đã mở toang cửa kính ra bước vào, cũng lên một máy chạy khác.

Cái quần gì đây? Sao anh ta cũng bám đuôi theo?

Giành phụ nữ thì chớ, ngay cả đàn ông cũng muốn giành?

Chử Vi nghiêng đầu lườm Ôn Tranh Hàn một cái, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của anh ta.

Ôn Tranh Hàn không đếm xỉa đến ánh mắt bén như dao của Chử Vi, vừa ung dung chạy như dạo chơi trên sân vắng vừa nói với Hướng Lăng Vân: “Tiểu Hướng, chiều tối muốn xem đấu bóng chung không?”

Hướng Lăng Vân: “…”

Chử Vi cười vang: “Ảnh đế à, em đã hẹn anh Lăng chiều tối chơi game rồi, trận đấu bóng của các anh có thể xem phát lại, không gấp thì đêm xem đi ạ.”

Ôn Tranh Hàn: “Game gì? Hay là chơi cùng đi.”

Chử Vi mỉm cười: “Game của thanh niên, chắc anh không theo kịp đâu ạ.”

Sắc mặt của Ôn Tranh Hàn lạnh dần: “Chử Vi, gần đây cậu lộ bản chất rồi phải không?”

Trông thấy khói thuốc súng chạm vào sẽ bùng nổ, Hướng Lăng Vân áp lực tựa núi đè, vội vàng tắt máy chạy bộ nhảy xuống: “Hai vị vận động tiếp nhé, đột nhiên em nhớ ra Hứa Điều Điều hẹn em đi siêu thị mua đồ.”

Nói xong hắn ta mau chóng rời phòng thể thao.

Để lại Chử Vi, Ôn Tranh Hàn cùng bầu không khí đóng băng.

Chử Vi và Ôn Tranh Hàn không cãi vã, nhưng fan hai nhà trong bình luận lại nhặng xị cả lên.

Nhà này mắng nhà kia giả tạo, nhà kia nhanh nhẹn phản kích rằng nhà này trà xanh.

Người hâm mộ của Hướng Lăng Vân đằng thì đục nước béo cò khích bác khắp nơi, đằng thì cảm thấy hài lòng thỏa dạ.

Từ khi đi show tới nay, hình tượng của Chử Vi và ảnh đế không nứt nẻ thì chính là sụp đổ, chỉ có anh của bọn họ giữ vững hình tượng.

Trong nhóm có người nói: “Nhìn họ gây nhau um sùm hết kìa, đúng là hai bên đều chịu thiệt, may mà anh mình tỉnh táo không dây vào.”

Hồi lúc ban đầu Hướng Lăng Vân và Hứa Điều Điều khá thân thiết, trong đám fan còn có người không hài lòng lắm, cứ cảm thấy Hứa Điều Điều từng ghép CP với Chử Vi khiến người ta hơi khó chịu.

Nhưng bây giờ nhìn lại, chỉ có anh yêu của bọn họ là sáng suốt.

Nghĩ vậy, fan của Hướng Lăng Vân cũng ngầm cho phép toán người qua đường trong bình luận chèo thuyền Hướng Lăng Vân và Hứa Điều Điều.

[Đi dạo siêu thị á? Ngọt quá cha mẹ ơi!]

[Định mua cái gì hả?]

Nguyên liệu nấu ăn lần trước mua để cất trong biệt thự đã không đủ dùng, Hứa Điều Điều rủ Thẩm Phất cùng đi siêu thị, thiếu một khách mời nam để xách đồ nên tiện thể kêu Hướng Lăng Vân luôn.

Giang Thứ ăn cơm tối xong thì không đi đâu, chờ để dạo siêu thị chung.

Thẩm Phất và Hứa Điều Điều thay giày ở huyền quan, thấy Giang Thứ tay đút túi quần cũng đang tùy tiện đi theo, Hứa Điều Điều bèn cất tiếng: “Ơ, không thiếu người mà ạ.”

Giang Thứ trưng vẻ mặt “Bởi vì tương đối rảnh nên mới tiện tay giúp, chớ bận tâm”: “Tôi lái xe.”

Thêm một trai đẹp, còn là trai kiểu siêu đẹp, một nhóm bốn người xuất hiện ở siêu thị có thể gây ra tình huống thiên hạ loạn lạc ngay luôn, Hứa Điều Điều tưởng tượng đã thấy hưng phấn, gấp gáp nói: “Vâng, thế đi chung đi.”

Trước đó ống kính chưa bao giờ lia đến chân của khách mời.

Bấy giờ bình luận mới soi rõ, đôi dép nam giới in chữ bỗng giàu kia ấy lại nằm trên chân Giang Thứ.

Vừa khéo là một cặp với đôi bỗng giàu trên chân Thẩm Phất.

[Đệch, trùng hợp hay gì? ]

Bốn người vừa rời khỏi, biệt thự nhất thời quạnh quẽ hẳn.

Chử Vi ở phòng thể dục căng thẳng cùng Ôn Tranh Hàn một hồi, nghe bên ngoài có tiếng động bèn chạy tới cửa sổ xem thử.

Bốn người kia ra ngoài đi dạo siêu thị mà không rủ cậu ta?

Chử Vi cấp tốc thay giày phóng tới thang máy như một làn khói.

Ôn Tranh Hàn: “…” Thằng nhóc này bất chấp tất cả bắt đầu cưa cẩm người ta không biết xấu hổ rồi à.

Dưới lầu.

Giang Thứ mở cửa xe, tỏ ý bảo Thẩm Phất ngồi vào.

Hướng Lăng Vân liếc nhìn anh rồi nhìn chiếc xe ngầu đét mới coóng của anh, cái cảm giác khó chịu của kẻ thua cuộc lại tới rồi, xe cũng vậy, kính râm cũng vậy.

Hướng Lăng Vân ho khan, nhìn về phía Thẩm Phất và Hứa Điều Điều: “Hai em, muốn ngồi xe của ai?”

Cho dù chỉ là nể mặt mình thì cũng phải có cô nàng nào đó lên xe mình nhỉ…

Mới vừa nghĩ thế, Hứa Điều Điều đã kích động đáp: “Em ngồi của anh Giang là được.”

Mà Thẩm Phất đã bị Giang Thứ nhét vào ghế phụ.

Hướng Lăng Vân: “…”

Ý là mình phải cô độc lái xe đến siêu thị???

Hướng Lăng Vân lạnh thấu tim, dứt khoát cất chìa khóa xe về túi quần, gõ gõ cửa kính băng sau xe của Giang Thứ, nói: “Lái hai chiếc thì phiền thật đấy, đành làm phiền Giang Thứ chở chúng tôi nhé.”

Giang Thứ liếc anh ta qua gương chiếu hậu, tuy trong lòng hơi bực bội.

Ngặt nỗi Hứa Điều Điều cũng đang ngồi đằng sau, nếu như chở Thẩm Phất đồng thời còn chở cô gái khác thì có vẻ mình không tuân thủ đức hạnh đàn ông lắm, để Hướng Lăng Vân vào ngồi băng sau trung hòa lại cũng tốt.

“Bố già” Giang Thứ mở cửa một cách bất mãn.

Hướng Lăng Vân leo vào, Chử Vi vội vàng chen vào sau hắn ta: “Em cũng đi cùng!”

Lần này sắc mặt của Giang Thứ dưới lớp kính râm đen triệt để: “Hai người các cậu cộng lại 150kg, bánh xe sắp nổ tới nơi rồi, cút ra ngoài cho tôi.”

Chử Vi khăng khăng không chịu, nắm rịt lấy cánh tay của Hướng Lăng Vân, rút chân lại sập cửa xe.

Ba người ngồi dồn đống ở ghế sau.

Hứa Điều Điều lại không thành vấn đề, cô nàng không chiếm chỗ kia mà, Hướng Lăng Vân bị chen ở chính giữa lộ nét mặt khó coi, thầm mắng Chử Vi và Giang Thứ tám trăm câu.

Thẩm Phất dựa vào lưng ghế, không nhịn được cơn ngáp: “Đừng lề mề nữa sắp mười giờ rồi.”

Giang Thứ nhìn sang Thẩm Phất, đường nhìn rơi lên quầng thâm mỏi mệt dưới mắt cô, lúc này mới nhẫn nhịn lái xe đi.

Anh không hề báo trước đã ngoặt xe đầy đột ngột, Hướng Lăng Vân và Chử Vi lập tức đụng gáy lên sau ghế, đau đến mức mắt nổ đom đóm.

Hai người không hẹn mà trong lòng cùng mắng mười tám đời tổ tiên nhà Giang Thứ.

Tổ sản xuất không theo kịp, chỉ quay được một làn khói xe.

Khán giả không nhìn thấy trong xe phát sinh chuyện gì, còn đang cảm khái: [Chiếc đó chạy dữ ghê.]

Người hâm mộ của Hướng Lăng Vân: [Tính tình thái tử gia bất thường nhưng hồi nãy còn mở cửa xe cho anh tui nè, có sao nói vậy nha, anh tui cũng mê xe, hơn nữa không hứng thú gì với Thẩm Phất, nói không chừng hai ảnh còn có thể trở thành bạn á.]

Nếu tạo dựng được mối quan hệ tốt với Giang Thứ, sau khi show chấm dứt quả thực là có thể nhận rất nhiều tài nguyên.

Fan của Chử Vi không khỏi chua xót.

Bên này Vạn Ca trở về công ty đã bị gọi vào văn phòng, lúc đi ra mặt mày hớn hở tươi roi rói.

“Thời Hạn Rung Động” lên hot search hằng ngày, mặc dù cô nàng chìm nhưng lên được một tập của chương trình nên cũng hút fan chút đỉnh, cả buổi chiều Weibo tăng chừng mấy chục nghìn người theo dõi.

Chẳng những thế, ngay lập tức có đoàn phim liên lạc với Xuân Thu Entertainment, cho cô nàng một vai cung nữ quan trọng có bước ngoặt có mưu trí bên cạnh nữ chính.

So với những vai phụ cũ, cơ hội xuất hiện này quả là lớn hơn nhiều.

Các thực tập sinh khác chưa ra mắt của công ty nghe được chuyện này thì ước ao khôn nguôi: “Diễn nhiều vai nhỏ bên cạnh vai chính là thể nào cũng được diễn vai chính à.”

Nhan sắc của Vạn Ca không đủ, khá trắc trở để diễn vai chính, nhưng nói không chừng trong tương lai có thể đóng một vai phụ cố định.

Bề ngoài giới giải trí trông thì trật tự, thật ra ganh đua như cơm bữa, bao nhiêu người đã cần cù đến ngưỡng bốn mươi năm mươi tuổi vẫn chưa được nhận nhân vật có thể lộ diện.

Có người không khỏi đưa ý kiến: “Biết sớm đã làm thân với Thẩm Phất.”

Thế thì kẻ đi show rồi một bước lên mây hiện tại là bọn họ cũng nên.

Còn về Khuông Duyệt Dịch thì hơi thê thảm, giấu công ty âm thầm liên hệ với những công ty khác, giờ này còn đang ở trong văn phòng cấp cao chưa đi ra, có khả năng sẽ bị hủy hợp đồng.

Có kẻ lướt trang Weibo tăng fan không ngừng của Thẩm Phất, nhìn đến ghen ghét, nóng lòng muốn trao đổi kiếp người với Thẩm Phất ngay tại chỗ: “Đừng bảo chị ta đi show này xong sẽ trở thành nghệ sĩ nữ đứng đầu công ty chúng ta nha?”

“Tài nguyên nhiều hơn trước kia là điều chắc chắn nhưng không đến mức đứng đầu đâu, lượng tiêu thụ của cái tạp chí chị ta sắp chụp cũng chưa chắc nhiều mà.” Người bên cạnh phân tích: “Tài nguyên thời trang cũng phải nhìn số liệu, nếu lần này lượng tiêu thụ tạp chí của chị ta không tốt thì mai sau cũng khó nói.”

“Sao mà tới nỗi đó, tôi thấy có Thẩm Phất rồi tương lai công ty sẽ không đánh giá cao Tô Thu Nguyệt nữa.”

“Suỵt ——”

Người nọ bị tiếng “suỵt” của đồng nghiệp dọa cho giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, Tô Thu Nguyệt đang đi ngang qua ngoài cửa sổ kìa.

Anh ta hấp tấp ngậm miệng.

Tô Thu Nguyệt tiếp tục tiến về phía trước, tầm mắt đảo qua khung tranh treo hai bên hành lang, tâm trạng hỏng bét.

Không phải chứ.

Ngày trước đều là ảnh nghệ thuật của chị ấy, bây giờ biến thành bìa quảng cáo tạp chí quy mô lớn của Thẩm Phất cả rồi.

Hôm sau, Thẩm Phất được trợ lý đón đi, xem thời gian để chụp cho tạp chí “OT”.

Tuy anti-fan lại đang bu đen bu đỏ dưới diễn đàn, cá cược chế giễu rằng lượng tiêu thụ tạp chí của cô nhất định sẽ xấu tệ, những người theo dõi Weibo đó toàn là fan chương trình, căn bản sẽ không năng nổ cống hiến lượng tiêu thụ vì cô.

Nhưng nhân viên công tác của OT vẫn rất lịch sự đối với cô.

Gần đây bất luận là về độ nóng hay là tài nguyên Thẩm Phất đều lên như diều gặp gió, ở thì tương lai cô sẽ đứng ở địa vị nào bọn họ còn chưa biết, nói không chừng sẽ bay thẳng tới đỉnh luôn ấy chứ.

Dù sao bây giờ cũng nên o bế người ta trước, chờ trang bìa ra xem lượng tiêu thụ thế nào hẵng bàn sau.

Trợ lý thụ sủng nhược kinh, trở về công ty đã cảm khái với Lương Hiểu Xuân ngay: “Đúng là tạp chí lớn biết cách làm người ạ.

Hôm nay bọn họ rất khiêm nhường với em, bưng tới tám loại nước trà, Long Tỉnh, nước chanh, nước sả, cái gỉ gì gi cũng có.”

Lương Hiểu Xuân: “Em tưởng đây là sự khác biệt giữa tạp chí lớn và tạp chí lá cải à? Là vì Thẩm Phất của chúng ta có chiều hướng tốt nên mới nhận được đãi ngộ này đấy.”

Giới giải trí nhìn người như nhìn thức ăn, địa vị cao thì đi đâu cũng có vệ sĩ, ghế ngồi riêng biệt, được đối đãi đầy tôn trọng.

Không nổi danh thì chỉ có thể ăn cục lơ.

“Vậy cũng phải.” Trợ lý nói: “Hồi trước em đưa chị ấy đi chụp tạp chí còn không được một ly nước lọc.”

Lương Hiểu Xuân cũng chẳng vui vẻ bao nhiêu: “Đừng mừng quá sớm, bây giờ tới đâu hay tới đó đã.”

Anti-fan có một câu nói rất đúng, lần “OT” này là nước cờ đầu mở ra tài nguyên thời trang cho Thẩm Phất, lượng tiêu thụ đặt trước chẳng những phải cao mà còn phải cao quá ngưỡng, vượt xa mong đợi của mọi người mới được.

Thế thì mới tính là đứng vững bước đầu tiên.

Nhưng những người hâm mộ mới của Thẩm Phất dạo gần đây, thật sự sẽ mua tạp chí sao?

Trong lòng Lương Hiểu Xuân không chắc chắn, thậm chí đã chuẩn bị dự trù âm thầm tốn kém nhằm thuê thủy quân điều hướng lượng tiêu thụ.

Thẩm Phất chụp tạp chí xong, trở lại biệt thự, đã chín giờ tối.

Cô ngáp một cái, ngồi phịch trên ghế sofa, chẳng có hơi sức nào vào phòng thay đồ nữa.

Các khách mời khác lần lượt được tổ sản xuất tập hợp ở phòng khách, bắt đầu vòng tối nay.

Khán giả đã chờ đợi từ lâu.

Dung Hiểu Trăn nhân tiện dẫn nhóm fan đi tuyên truyền chuyện tạp chí của Thẩm Phất ở khắp mọi ngõ ngách diễn đàn.

Nếu là trước kia có lẽ sẽ bị chế giễu, nhưng đãi ngộ hiện giờ của Thẩm Phất đã tốt hơn nhiều, còn xuất hiện rất đông fan qua đường sẵn sàng chi tiền ra mua.

Đoàn phim bảo tất cả khách mời lên tầng bốn trước.

Sau đó chọn ra tám gian phòng nhỏ gần suối nước nóng, trên mỗi phòng đều dán bảng tên của khách mời.

Bên ngoài tám căn phòng, lại là một phòng cách âm lớn, hầu hết ê-kíp đều ở đây.

Hồi chiều khán giả chỉ thấy ê-kíp vác dụng cụ bị trùm vải ra ra vào vào nơi này đầy thần bí, không cho họ thấy, tò mò muốn chết.

Bấy giờ cuối cùng tổ sản xuất cũng vén màn dụng cụ trong phòng cách âm, có khán giả biết chúng còn kêu thành tiếng.

[Vãi, máy phát hiện nói dối! ]

[Ê-kíp của tui đỉnh vờ lờ, đem hẳn loại máy tra tấn của nước ngoài về đây luôn.]

Nếu hôm qua nghe xong thể lệ, tâm trạng kỳ vọng là tám phần, vậy thì hiện tại đã vọt lên mười phần nhờ màn này của chương trình!

Nói cách khác, lát nữa các khách mời phải nói thật.

Các khách mời đợi ở lầu bốn, chưa biết rốt cuộc ê-kíp đang làm cái gì, chỉ cảm thấy có dự cảm xấu.

Từ nguyên tắc ưu tiên phụ nữ, Tả Mân là người đi xuống đầu tiên.

Sau khi vào phòng lớn, chương trình đưa ra câu hỏi: “Theo bạn trong số các khách mời khác phái có mặt ở chương trình, ai đang có tình ý với bạn?”

Tả Mân trả lời với vẻ sâu kín: “Không có.”

Khán giả khá là thương xót: [Khó hiểu ảnh đế ghê, không báo trước gì tự nhiên chuyển qua theo đuổi Thẩm Phất, vậy đó giờ giả vờ tốt với ảnh hậu hả? ]

Tuy nhiên máy phát hiện nói dối lại vang lên.

Bình luận: […]

Tả Mân tuyệt đối không ngờ cái thứ giống máy đo nhịp tim kia lại là máy phát hiện nói dối, sắc mặt biến hóa xoành xoạch.

Chốc sau, chị ta nói: “Tôi đoán thôi nhé, khả năng nhiều nhất là Ôn Tranh Hàn có chút xíu tình ý với tôi.”

Lần này máy phát hiện nói dối không vang, Tả Mân thở phào nhẹ nhõm, đoạn được đoàn phim đưa vào gian phòng dán bảng Ôn Tranh Hàn.

Kế tiếp là Hứa Điều Điều và Cố Thanh Sương.

Hứa Điều Điều dứt khoát thẳng thắn, thoải mái nói rằng cảm thấy Hướng Lăng Vân có tình ý với mình.

Cố Thanh Sương thì nói không có ai.

Máy phát hiện nói dối của hai người đều không vang, được chia ra một người thì đưa vào phòng dán bảng Hướng Lăng Vân, một người thì vào phòng trống.

Thoáng chốc đã đến phiên Thẩm Phất.

Thẩm Phất suy ngẫm, đáp là Chử Vi.

Máy phát hiện nói dối không hề vang.

Cô vào phòng dán bảng Chử Vi.

Bình luận bàn tán nhiệt tình: [Tại sao không nhắc D?]

[D sẽ nói ai nhỉ? ]

Sau khi khách mời nữ lục tục đi xuống, đến lượt từng khách mời nam vào.

Chử Vi là người đầu tiên bị kêu.

Bởi vì trước đó Thẩm Phất dừng tầm mắt trên máy phát hiện nói dối một hồi mới trả lời.

Cho nên lần này nhằm ngăn ngừa khách mời suy nghĩ quá nhiều, mất đi tính chân thực, ê-kíp đã phủ vải lên máy, để khách mời chỉ nghĩ đơn giản rằng đây là thiết bị đo nhịp tim.

Chử Vi chẳng thấy máy phát hiện nói dối, lúc tổ sản xuất hỏi, cậu ta đã cây ngay không sợ chết đứng mà đáp “Thẩm Phất”.

Bất kể thế nào, Thẩm Phất từng lộ chuyện yêu đương vì cậu ta, dầu gì cũng từng thật lòng với cậu ta nhỉ.

Máy phát hiện nói dối không vang, Chử Vi được đưa vào phòng dán bảng Thẩm Phất.

[Vậy Chử Vi và Thẩm Phất là đôi chọn nhau??? Hai bên đều cho rằng đối phương từng có tình ý với mình?]

[Nhưng bây giờ tình cảm của Thẩm Phất đối với Chử Vi tan biến rồi, đệt, BE toàn tập.]

Khách mời nam thứ hai bị gọi xuống là Ôn Tranh Hàn.

Đạo diễn xem lại câu trả lời của Chử Vi, cứ cảm thấy quy tắc chưa đầy đủ, chẳng phải Hứa Điều Điều và Chử Vi từng ghép CP à, không có tí tẹo tình cảm nào ư? Sao Chử Vi không trả lời trọn vẹn về hai người luôn?

Quả nhiên thể lệ vẫn có sơ hở!

Đến phiên Ôn Tranh Hàn, cách thức đặt câu hỏi bỗng thay đổi.

“Bạn cảm thấy trong các khách mời khác phái ở chương trình, có mấy người có tình ý với bạn?”

Mấy ngày nay tâm trạng của Ôn Tranh Hàn như mây mù giăng lối, chỉ muốn qua loa cho xong chuyện, nói bừa: “Một người.”

Khán giả đã để mắt tới CP của anh ta và Tả Mân, ắt hẳn Tả Mân cũng chọn anh ta, đáp án như vậy chắc không thành vấn đề.

Thế nhưng ngàn lần không ngờ, vừa mới trả lời xong, thiết bị bên cạnh đã vang “bíp bíp bíp”.

Ôn Tranh Hàn xanh mặt, đột nhiên phản xạ kịp, cái thứ mà mình đang đặt tay lên là máy phát hiện nói dối á?!

Bình luận cũng sửng sốt: [Xí nha? Không phải một người chứ mấy người?]

Ôn Tranh Hàn nhận ra ê-kíp lại đang giở trò, song vẫn đang livestream, anh ta không thể nổi giận ngay tại chỗ được.

Tổ sản xuất nhắc lại câu hỏi.

Lần này Ôn Tranh Hàn nghiến răng nói: “Hai người.”

Cuối cùng máy phát hiện nói dối cũng không vang.

Ê-kíp: “Theo thứ tự là những ai?”

Ôn Tranh Hàn trưng sắc mặt khó coi trả lời tên của Tả Mân và Thẩm Phất.

—— Mặc dù Thẩm Phất nói trước kia đều là diễn, nhưng anh ta không tin rằng cô chưa bao giờ thật lòng.

“Vậy là đưa ảnh đế vào phòng của ảnh hậu hay vào phòng Thẩm Phất ạ?” Nhân viên công tác thầm thì hỏi.

Đạo diễn cũng thầm thì đáp: “Cậu ngu à, đưa vào phòng ảnh hậu thì có gì đáng coi, đương nhiên là vào phòng Thẩm Phất rồi.

Ở trong đó còn một người cơ mà, tất nhiên chen chúc một xíu thì tỷ suất người xem mới cao hơn.”

Ôn Tranh Hàn được đưa vào phòng dán bảng Thẩm Phất.

Vừa bước vào đã chạm mắt với Chử Vi.

Nét mặt hai người lập tức đen thui.

Fan hai nhà cũng sắp ngất xỉu trong bình luận.

Người qua đường hóng hớt cười gần chết: [Hai anh dại gái tụ chung một chỗ rồi.]

Fan Ôn Tranh Hàn: [Cút!]

Fan Chử Vi rất ư là bực bội: [Ảnh đế của mấy người có tự tin thái quá không thế? Má sao tôi không nhìn ra Thẩm Phất có gì với nhà mấy người nhỉ? Thẩm Phất còn có đôi chút với anh yêu bọn tôi nha.]

Fan Ôn Tranh Hàn: […] Phắn đi, ai thèm so đo chuyện này với đám thiểu năng các người!

Trong phòng suối nước nóng hơi nực, Chử Vi và Ôn Tranh Hàn mỗi người ngồi dựa vào một vách tường, bầu không khí ngột ngạt cứng nhắc.

Ngay lúc này, hai người đồng thời nghe thấy tiếng cửa, gương mặt trở nên cứng hơn.

Không phải chứ, vẫn có người tới?

Lẽ nào là Giang Thứ?

Anh ta cũng cảm thấy Thẩm Phất thích mình?

Thái tử gia này tự tin quá mức rồi đó!

Giây kế tiếp, người bước vào với vẻ mặt lúng túng chính là Hướng Lăng Vân.

Chử Vi: “?”

Ôn Tranh Hàn: “?”

Bình luận: [????].


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.