Nó uể oải vươn
vai thức dậy, thấy mình vẫn ngồi trên xe. Hoàng Kỳ đang đứng cho tay vào túi ở phía trước ô tô. Nó mở cửa xe, tiến lại chỗ cậu:
– Đây là đâu?
Kỳ quay sang nó:
– Nhìn mà không biết sao còn hỏi? Biển!
Nó dụi dụi mắt:
– Được rồi, đến đây làm gì?
Cậu quay sang khoác chiếc áo gió của mình lên người nó:
– Đương nhiên là để ngắm mặt trời mọc. Càng ngày tôi càng thấy cậu giống con gái……
Nó đá 1 phát vào chân cậu:
– Nói lung tung! Nếu không vì cái lời hứa chết tiệt đó thì tôi đã xé xác cậu rồi. Mà nói cho cậu biết, cậu là trai, là gái hay là gì mặc xác
cậu. Tôi là con trai! Cậu nên nhớ điều đó!
Kỳ cười nhạt nghe nó nói. Hít một hơi dài, cậu kéo nó đi:
– Chỉ trong 1 tháng này thôi, hãy làm bạn gái tôi, được chứ?
– Không!
– Cậu không còn lựa chọn khác nữa đâu, Red…….
Nó tức tối nhìn Kỳ. Cậu ta nói thế là có ý gì hả? Muốn nhắc nhở nó rằng
cậu ta còn nắm thông tin nó là Red trong tay, có thể tung ra bất cứ lúc
nào à? “Hoàng Kỳ, tôi phải đánh giá cậu lại một lần nữa thôi.”
Ra đến bờ biển, nó khẽ nhón chân chạm vào mặt nước. Cảm giác gió thổi
lồng lộng, hơi muối và sự thanh mát ùa về trong từng hơi thở, nó mỉm
cười…..
Hoàng Kỳ tháo giày ra, cho tay vào túi quần, bước đi theo nó. Nó thì vừa đi vừa đá nước tung tóe, nghịch ngợm với sóng và cát, nô đùa như một
đứa trẻ. Nó quay lại, thấy Kỳ đang trầm ngâm nhìn mình thì tự dưng muốn
chọc. Nó đá nước bay vào người cậu rồi lè lưỡi chạy. Kỳ có 1 chút xíu
đắn đo…….. Liệu có nên chạy theo nó không, khi mà cậu biết dù có bắt được nó thì cũng chẳng thể giữ nó bên cạnh mình…… Nó và cậu…….. giờ đã ở 2 thế giới khác nhau. Nhưng ngay giờ phút này, cậu muốn giữ
chặt lấy nó, muốn nó trở thành “người con gái – của cậu”. Vì thế cậu
phải chạy theo, phải bắt được nó……
Nó cứ chạy mải miết, cười vui nô đùa trong gió biển sáng sớm. Mặt trời
sắp lên rồi…… Hoàng Kỳ không đuổi theo nó kịp, đành đứng lại thở
dốc. Nó cũng đứng lại cười cợt thì bất ngờ bị cậu hất nước vào người. Nó nhanh nhẹn tránh qua một bên thì cậu nhanh chóng nhoài người, gạt chân
trụ khiến nó ngửa người chới với. Xoay thêm 1 vòng nữa, cậu đỡ được nó:
– Chạy đâu cho thoát……….
Nó tức giận đá cao chân trái nhắm vào đầu Kỳ để thoát ra khỏi tư thế như đang khiêu vũ này nhưng cậu đỡ được:
– Này này, có bạn gái nào bạo lực với bạn trai như cậu không?
– Tôi không phải bạn gái cậu!
– Nhưng cậu đang làm bạn gái tôi. Đừng hòng cãi lại, tôi có thể nhân danh bạn trai cậu mà hôn cậu đấy!
Cậu ta cười gian xảo, nó tức giận bặm môi, cố thoát ra. Kỳ cũng buông nó ra, mặt chợt buồn:
– Tôi……. yêu cậu từ bao giờ rồi ấy!………. Cho tôi là điên rồ
cũng được, mắng tôi ngu cũng chẳng sao, bảo tôi là gay thì lại càng
không thể chối cãi. Nhưng xin cậu cho tôi 1 tháng để ở bên cậu, rồi tôi
sẽ quên….. mãi mãi……
Kỳ nhìn thẳng vào mắt nó, nói những điều cậu chưa bao giờ nghĩ mình có
thể nói được. Con người cậu là thế nào mà ngay lúc này đây cậu cũng
chẳng hiểu nổi. Xung quanh cậu có biết bao người con gái tốt đẹp, vậy mà cậu chẳng yêu ai, để giờ nhận ra trái tim mình cứ đập vì nó, và đau vì
nó – 1 thằng con trai! Cậu đang cười, hoặc đang cố gắng cười, nhưng ánh
mắt thì lại chứa ngàn đau khổ trong dồn nén….. Tại sao lại là yêu?
Mỉm cười quay đi, cậu nói nhanh:
– Ngồi đây 1 lát, tôi mua nước với kiếm gì đó ăn. Đừng chạy lung tung đấy.
Nó im lặng nhìn theo cái dáng cô độc và cố tỏ ra mạnh mẽ của kẻ trước
mặt, thở dài. Không phải nó không biết cái ánh mắt luôn dõi theo mình
của cậu, cả ánh mắt khi nhìn nó trực diện nữa, ánh mắt đầy da diết. Cũng không phải là nó không muốn cho Kỳ biết cậu không hề gay, cậu đã yêu 1
người con gái. Nhưng cậu biết để làm gì, khi mà trái tim nó vẫn cứ hướng về 1 người không thay đổi.
Nó hướng mắt ra phía biển. Một quầng sáng bừng lên phía chân trời. Cảnh
tượng huy hoàng đẹp đẽ thế này mà ngắm 1 mình thì thật đáng buồn. Nhưng
Kỳ chưa quay lại, còn 1 đám côn đồ chừng 5,6 thằng thì lại từ đâu đi
tới:
– OA! Cô em trông được quá tụi bay ơi!
– Nhà em ở đâu mà đứng đây một mình thể? Không phải định tự tử đấy chứ?
– Ấy, đừng làm thế chứ, mình vui vẻ 1 chút rồi đi cũng chưa muộn mà em! Ha ha ha…..
Chúng cười ầm lên. Nó không quay lại, vai run run, tay nắm chặt. 1 thằng tiến lại:
– Này, em sợ đấy à? Không sao đâu mà, bọn anh sẽ nhẹ nhàn………..
– HA HA HA HA HA HA HA!
Nó ôm bụng cười ngặt nghẽo. Đám côn đồ cứ đứng đơ ra, tưởng nó có vấn đề về thần kinh:
– Con này bị lên cơn rồi các chú, có thịt không?
– Trông trắng trẻo thế mà bỏ thì phí lắm. Làm đi!
– Được rồi, lên đi!
Nó vẫn ôm bụng cười chảy cả nước mắt. Lần đầu tiên trong đời có kẻ gọi
nó là “cô em”, lại còn trêu ghẹo nó cơ đấy. Mắt bọn này bị toét hay sao
mà không nhìn ra nó là con…… ơ, con……. Quên mất, giờ nó đang mặc đồ con gái! TT^TT
Nó tức giận quay phắt lại thì:
– Rút thăm đi tụi mày, dài được ngắn thua. Xem thằng nào được xài con nhỏ trước!
– Ok, thằng béo, cầm thăm cho tao rút coi.
– Như thế nó gian lận thì sao, nhờ người ngoài đi!
– Nhưng ở đây còn ai đâu mà nhờ?
Nó ghé mặt vào:
– Tôi cầm cho!
Cả đám ngước lên nhìn thấy nó tỉnh bơ thì cứng họng, không nói được gì.
Nó thản nhiên giật lấy mấy cái que dài ngắn khác nhau và đưa đến chỗ
từng thằng:
– Nào, rút đi, xem ai trước!
Chúng hồ hởi:
– Thú vị thật, chúng ta không nên phụ lòng người đẹp chứ tụi bay?
– Ha ha, tao rút trước!
Nó mỉm cười nhìn chúng rút thăm xong, một thằng hét lên:
– A, TAO ĐƯỢC CÁI DÀI NHẤT!
Nó nhoẻn cười như thật:
– Vậy người đầu tiên đây ạ………… “BỐP”
Một cú đá thẳng mặt tên vừa hét, nó nghiến răng ken két:
– Ai là người tiếp theo nào?
Bọn kia hoảng sợ đứng tản ra, nó nhanh chóng đấm thằng này 1 cái, đá
thằng kia 1 cái, trong phút chốc đã hạ đo ván chúng. Đè đầu bọn chúng
chồng lên nhau dưới chân, nó khoanh tay kiêu ngạo:
– Ngu thì chết nghe mày!
Phủi tay quay lại, nó thấy Hoàng Kỳ đang đứng đơ ra. Cậu khẽ thều thào:
– Cậu….. không thể dừng đánh nhau trong 1 ngày được hả?
Nó cười hì hì:
– Không!
Kỳ thở dài kéo nó đi, chọn một tảng đá lớn trèo lên ngồi và đưa lon nước cho nó:
– Mặt trời lên rồi!
Nó chỉ mỉm cười, không nói gì, vừa uống nước vừa ngắm mặt trời lên. Mặt
trời tròn, to, sáng bừng cả mặt biển. Ngàn vạn tia nắng mai phản chiếu
xuống mặt nước và xuyên qua cả dáng 2 người đang ngồi trên tảng đá. Một
cái dáng rộng vững chắc, một cái dáng gầy mong manh, cả 2 cái đều sáng
bừng lên theo ánh mặt trời………
Nó liếc nhìn đồng hồ. Đã 5 giờ hơn rồi. Nó quay sang Kỳ:
– Này, đưa tôi về đi. Tôi bận rồi!
Kỳ tròn mắt:
– Đã bảo hôm nay phải làm bạn gái tôi cơ mà, bận cái gì?
Nó cười gượng:
– Bạn trai thì phải tôn trọng bạn gái đúng không?
Kỳ ngạc nhiên nhìn nó rồi bật cười đứng dậy:
– Chỉ hôm nay thôi đấy!
Nó cười toe đi theo cậu ra xe. Không uổng công nói ra cái câu sởn da gà kia. Kỳ lái xe đưa nó về, hỏi:
– Mà cậu bận gì vậy? Hôm nay đâu có lịch chụp hình hay làm gì đâu?
Nó lừ mắt sang nhìn:
– Việc riêng!
– Là việc gì? Tôi đi cùng được không?
– Nếu cậu thích!
Kỳ hơi bất ngờ, nó cho cậu đi theo thật ư?
Nó vừa về đến thành phố thì quả nhiên điện thoại reo. Là Angus
– CẬU ĐANG Ở ĐÂU HẢ???
– Có sao không? Tôi bận rồi!
– Nói vậy mà được hả? Cậu có tin tôi nói với Lý Nhã Nhã để cô ta tiếp tục làm phiền cậu không??
– Anh dám?
– Cái đó còn phụ thuộc ở cậu!
Hắn nhếch miệng cười. Nó bực bội nói:
– Vậy 2 giờ chiều đi. Hẹn ở đâu?
– SAO LẠI 2 giờ?? Tôi đã hẹn cả ngày hôm nay rồi cơ mà?
– Không thì thôi vậy, tùy anh!
– NÀY!! Thôi được, công viên gần nhà cậu đi.
– OK, vậy thôi, tôi cúp máy.
Nó vừa bỏ máy xuống thì Brown gọi đến:
– Cậu đến ngay công viên gần nhà cậu đi, tôi đang ở đó.
– Được rồi. Có cần chuẩn bị gì không?
– Không? Sao lại hỏi thế?
– À, ừ, không sao. Thôi nhé!
Nó tắt vội điện thoại, mỉm cười nhìn Hoàng Kỳ chạy ra từ gara xe:
– Đi thôi!
– Ừm.
Kỳ đèo nó bằng xe máy về nhà 1 chút rồi tới công viên. Nó xách cái ba lô kè kè theo, thật chẳng hợp với bộ đồ chút nào. Kỳ nhăn nhó:
– Cậu có phải là người mẫu không thế?
– Cậu nên tự hỏi mình thì hơn. Người mẫu gì mà đến chỗ đông người cũng cứ “phơi” mặt ra đấy….
Kỳ giật mình nhìn xung quanh, mọi người đang lấm lét nhìn cậu tò mò, có
người đã nhận ra cậu là thành viên cùa nhóm Angels đang nổi đình đám.
Cậu vội lấy 1 tay che mặt lại, cúi xuống:
– Tôi quên mất! Cũng tại cậu đòi vào đây đấy chứ!
Nó hừ 1 cái rồi quăng cho cậu cái mũ lưỡi trai. Cậu vội vàng đội lên đầu, nó nói:
– Tôi muốn ăn kem. Cậu đi mua đi, chừng 4 chục cái là đủ. Nhớ là phải mua toàn kem socola đấy nhá.
Kỳ gật gật rồi chen lấn dòng người mà đi. Nó vội vàng chui vào phòng vệ sinh, thay 1 bộ đồ rồi gọi cho Brown:
– Cậu đang ở đâu? Được rồi, tôi tới ngay!
Nó phóng ra ngoài, đến cửa sau của công viên thì thấy Brown đã đứng chờ cạnh chiếc mô tô từ bao giờ:
– Lên xe rồi nói!
Thế là chiếc mô tô phóng vụt đi. Trên đường không ai nói gì. Đến chân núi, hắn dừng lại:
– Xuống đi.
– Đến đây làm gì?
– Gặp 1 người.
– Tại sao tôi phải gặp?
– Vì người đó muốn gặp “bạn gái” của tôi.
– Vậy cậu gọi bạn gái cậu là được rồi, kêu tôi làm gì?
– Cậu đang là bạn gái của tôi mà. Với lại, người đó thích những cô gái mạnh mẽ như cậu.
– Cô…. cô gái?
Brown quay sang nhìn nó:
– Tôi biết lâu rồi!
Ha ha, vậy thì còn gì là bí mật của nó nữa chứ? Bao nhiêu người biết rồi còn đâu………. Hắn thấy nó mếu máo đau khổ cho cái sự đời thì đi hơi chậm lại:
– Làm bạn gái tôi, 1 tháng nhé!
– KHÔNG!
Hắn nhún vai đi tiếp:
– Cậu không thể từ chối!
Ôi trời ơi, còn đâu cái vẻ lạnh lùng ngày nào, hắn ta cũng trở nên đáng ghét như mấy tên đáng ghét kia mất rồi!!
– Mà hôm nay….. trông cậu….. “khác” nhỉ!
Lúc này nó mới dòm lại mình: Chiếc áo 2 dây to bản bằng vải voan mềm mại có dải bèo ngang ngực trông đầy đặn hẳn lên. Nó vứt chiếc váy ở trong
ba lô và mặc quần thay vì mặc váy. Đây là đồ của Linh Lan mà nó qua
phòng con nhóc “giựt” được.
Trông cũng có gì đâu mà hắn bảo khác cơ chứ. Nó lẽo đẽo đi theo hắn, vừa đi vừa nghe hắn nói:
– Lát nữa gặp người đó, cậu nhớ cẩn thận………… Dù sao cũng………… cảm ơn!
Nó chẳng buồn bận tâm đến những gì hắn nói. Nó còn đang mải suy nghĩ là
liệu có về đúng giờ để không thất hứa với 2 tên kia không? Và người mà
nó sắp gặp là ai đây?