Tôi Đã Nói Rồi! Tôi Là Con Gái

Chương 26



Hoàng Anh tỉnh dậy sau 1 giấc ngủ
dài ngon lành vì không bị Hoàng Minh làm phiền. Anh đứng dậy vươn vai,
vệ sinh cá nhân rồi đi ra cửa. Cẩn thận rút kinh nghiệm từ những lần
trước vừa bước ra là bị 1 quả bóng chuyền treo lơ lửng đập thẳng vào
đầu, lần này Hoàng Anh cúi xuống tránh kịp. Nhưng anh không ngờ đó chỉ
là nghi binh của nó, chân anh bước lên để tránh bóng đập vào đầu thì lại “vô tình” đạp trúng sợi dây nối với hệ thống bẫy của nó và dính ngay 1
mặt mực từ cái súng xịt nước gắn trên lan can trước cửa phòng. Hoàng Anh đứng thẳng người dậy:

– VŨ HOÀNG MINH!!!

Hình như anh nhiễm cái điệu hét tên người ta của nó rồi thì phải. Nhưng
hét tên xong nó thường rượt người ta chạy, còn Hoàng Anh thì đứng đó để
quả bóng chuyền đập “Bốp” vào sau đầu. Nó ngáp dài đi ra khỏi phòng,
cười gian xảo:

– Hoàng Anh à, hôm nay sẽ là ngày đại xui xẻo của anh đấy. Ha ha ha…..

Hoàng Anh tức giận đuổi theo nó xuống cầu thang:

– Đứng yên đó, anh mày đen thì mày cũng không thoát nổi đâu!!!

Nó lè lưỡi trêu ngươi rồi nhanh chóng nhảy lên ván trượt lướt ra ngoài.
Hoàng Anh vừa ra theo đến cửa thì nhớ ra cái mặt mình vẫn đang dính đầy
mực, không đuổi theo được nữa, anh đành tức tối quay vào.

Nó lướt nhanh đến công ty và chui vào phòng họp báo. Mọi người đang nhao nhao lên vì sự nổi bật quá sức tưởng tượng của nhóm Angels. Nó ngồi lên ghế cạnh Tiêu Dương, cô nàng thấy nó thì mỉm cười vẫy tay chào. Có vẻ
cả nhóm đều đang hồi hộp. Tên Angus thì ngoại lệ, hắn ngồi điềm tĩnh
lạnh lùng trả lời những câu được sắp đặt sẵn. Nó với 3 người kia chỉ thi thoảng mới phải trả lời những vấn đề linh tinh. Nó quay sang thì thấy
Trần Duy đang cười cười trả lời mấy câu lạc đề của đám phóng viên, Hoàng Kỳ thì có vẻ khó chịu khi cứ bị bới móc đời tư và hạn chế trả lời, Tiêu Dương thì chóng mặt bởi các câu hỏi dồn dập không biết phải trả lời cái gì trước. Thấy mình ngồi im như phỗng, nó cũng hơi tủi thân 1 chút. Đám người này kì lạ, sao nhóm có 5 người mà lại chỉ hỏi có 4, trừ nó ra là
sao? Chẳng lẽ là do nó đến muộn?

Nó nở nụ cười xã giao hỏi 1 cô phóng viên trẻ đang ghi ghi chép chép:

– Chị à, chị……… không có gì…….. để hỏi em sao?

Cô gái ngước lên, mặt chợt hồng như say nắng:

– Khô….. không!

Nó cảm thấy thất vọng và cả khó chịu nữa, 3 tên kia đang nhìn nó với ánh mắt cực kì kiêu ngạo và thách thức. “Được lắm, tại sao lại chỉ có mình
tôi không được hỏi hả???”. Nó tiếp tục hỏi cô ta cho bằng được:

– Tại sao vậy?

Cô gái mắt chớp chớp, nói:

– Vì tất cả mọi thông tin về cậu đều được quản lí của cậu cung cấp rồi, chúng tôi không có gì để hỏi.

Nó há hốc miệng. Tên Quốc Huy đáng ghét kia biết gì về nó mà cung cấp
chứ?? Chẳng lẽ là mẹ nó? Nhưng dù là ai thì cũng thật đáng ghét, gọi nó
đến đây chỉ để ngồi như tượng thế này làm sao nó chịu nổi?????

Nó siết chặt 2 nắm tay đặt trên đùi, má phồng lên, mặt đỏ gay đầy kiềm
chế. Nó mà nổi giận ở đây thì chẳng có Angles gì nữa hết chứ đừng nói
đến họp báo họp biếc làm gì. Nhưng nó đã nói là sẽ trở thành người mẫu
rồi, đành nhẫn nhịn chịu đựng ánh mắt chết tiệt của 3 tên chết tiệt đang ngồi cùng 1 hàng ghế vậy.

Họp báo xong, nó tức giận lao lên phòng làm việc của mẹ để hỏi cho ra lẽ thì tình cờ đứng ngoài nghe được cuộc đối thoại giữa mẹ nó và 1 người
bí ẩn:

– Hoàng Kỳ là 1 đứa có tố chất, thế nên tao mới nhờ mày sắp xếp vụ hôm
trước chứ…. Ừ, chính vì tao biết nó sẽ thu hút hai thằng nhóc nên mới
để chúng vào 1 nhóm, sau này 2 thằng nhóc đó sẽ cạnh tranh quyết liệt
lắm đây, và tất nhiên tao sẽ ở giữa hưởng lợi….. Ha ha, mày còn phải
nói sao….

Nó đá cửa đi vào bằng bộ mặt lưu manh nhất có thể. Mẹ nó vội vàng chào rồi tắt máy. Nó nhếch miệng cười:

– Mẹ vừa nói chuyện với ai thế? Hình như con có nghe thấy cái tên “Hoàng Kỳ”?

Mẹ nó làm mặt lạnh, trả lời nó chậm rãi:

– Đó không phải việc của con! Nói đi, tìm ta có chuyện gì?

Nó biết bà đã không muốn thì có hỏi cũng chẳng được nên đành chuyển qua vấn đề mình đang thắc mắc:

– Tại sao mẹ lại công khai tất cả thông tin của con cho các báo? Mà đã
công khai rồi thì bảo con đến cuộc họp báo làm gì? Ngồi trơ như tượng 1
cách nhục nhã, mẹ có biết 2 con khỉ và tên chảnh chọe đó nhìn con như
thế nào không????

Mẹ nó dựa lưng vào ghế, vắt chéo chân và chống 2 cùi tay vào thành ghế đầy uy quyền:

– Vậy con nghĩ ta nên để con tự nói? Và thân phận của con có nguy cơ bị bại lộ bất cứ lúc nào?

Mắt bà ánh lên 1 cách đáng sợ:

– KHÔNG BAO GIỜ! Ta phải cung cấp trước là vì sợ họ điều tra thêm về
con. Mà cái miệng của con thì có trời mới dám chắc được. Ta làm vậy cũng là muốn bảo vệ cho Kim và cả nhóm Angels mà thôi.

Nó nhăn mặt:

– Kim là đứa nào?

Bà Triệu lạnh lùng:

– Đó là nghệ danh của mày đấy con ạ. Đừng có nói với ta là con chưa biết.

Nó há miệng:

– Thật là chưa biết mà? Từ bao giờ và mẹ đặt tên gì kì vậy???

Mẹ nó thở dài:

– Hãy hỏi tại sao những người khác đều biết trong khi con không biết.
Tên được lấy theo ngũ hành: Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ. Con lầ Kim,
Dương là Mộc, Angus là Thủy, Kỳ là Hỏa và Duy là Thổ.

– Ha, ha ha ha. Tên gì mà ngộ thế mẹ ơi… MẸ CÓ LẤY TÊN THÌ LẤY CÁI GÌ THÚ VỊ 1 CHÚT CHỨ???

Nó gào lên trong khi mẹ nó bình tĩnh nói tiếp:

– Yên tâm, đây chỉ là tên để quảng bá cho nhóm thôi. Về cơ bản thì không ai gọi mấy đứa bằng cái tên đó đâu. Chỉ có điều ít ra cũng nhớ lấy để
sau này nhìn thấy 5 cái tên còn biết là có mình trong đó.

Nó thở dài thườn thượt rồi nói:

– Mặc kệ mẹ, con đi đây.

Mẹ nó không phản ứng, nhìn nó đi ra ngoài rồi mới thở phào:

– May là nó vẫn còn ngốc lắm. Chuyện mà lộ ra thì còn gì thú vị nữa….

Bà nhoẻn miệng cười. Thật không biết người đàn bà này đang toan tính những gì trong đầu.

Nó xuống đến cửa thang máy thì đụng 4 người trong nhóm và Quốc Huy. Thấy nó, Tiêu Dương chạy lại:

– Sao cậu đi lâu thế?

Nó cười:

– Không có gì đâu……

Hoàng Kỳ không chịu để cho không khí được bình thường, chen vào:

– Cậu ta lên gặp giám đốc để hỏi vì sao lại không được trả lời phỏng vấn nhưng sự thật hiển nhiên ai cũng thấy đó là cậu ta chẳng hề nổi trội để được quan tâm. Cần gì phải hỏi nhỉ?

Nó gầm gừ nhìn Kỳ với ánh mắt căm thù. Duy cười giảng hòa:

– Thôi mà, đừng nói thế, tất nhiên giám đốc có ý riêng khi làm như vậy. Phải không anh Huy?

– Ơ, ừ… ừm. Đúng vậy, các em đừng cãi nhau vì những vấn đề nhỏ nhặt đấy làm gì…..

Tên Angus thì không muốn cho qua cơ hội làm nó tức giận, nói:

– Phải rồi, cậu ta không được mến mộ chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi, quan tâm làm gì.

Nó tức giận định lao vào đạp cho hắn mấy phát nhưng chợt nghĩ ra, kiềm chế:

– À, thực ra đó cũng là chuyện nhỏ thôi. Tôi được các fan hâm mộ nhiều
quá, họ đòi thông tin trước cả buổi họp báo nên giám đốc phải cung cấp
trước. Các bạn thì nói lúc nào chẳng được!

Nó cười cười làm cho Kỳ và Angus tức điên lên. Muốn so lượng fan á? Chưa biết ai hơn ai đâu, thời gian còn dài mà. Quốc Huy và Tiêu Dương nhìn
nhau chẳng biết nói gì, Trần Duy lại lên tiếng:

– Thôi nào, đi ăn nào mọi người. Chẳng phải vừa nãy anh Huy bào Angus sẽ đãi chúng ta 1 bữa sao? Tôi đói quá rồi!

Thế là cả nhóm bắt đầu kêu đói và đi ra khỏi công ty. Nó vừa đi vừa nói:

– Chắc hôm nay sắp có bão đấy, Tiêu Dương à.

Dương nhìn nó ngơ ngác không hiểu còn những người khác thì đã hiểu rồi đấy. Angus đủng đỉnh vừa đi vừa nói:

– Nếu cậu không muốn thì không cần đi đâu. Mà tốt nhất cậu nên ở nhà tránh bão đi. Đã yếu lại còn đòi ra gió.

Nó giơ nắm đấm lên:

– Anh nói gì hả??

Hắn vẫn sải bước đều đều còn mọi người phải giữ nó lại để nó khỏi lao
lên bụp vào đầu hắn. Hoàng Kỳ cười nhếch mép nhìn nó đầy khinh thường
rồi cũng đi trước khiến nó càng bực hơn:

– Tên kia!! Có ý gì hả???

Kỳ vẫn cứ bước đi, nhưng không còn nụ cười nào nữa. Cậu ta thấy khó chịu….

Cuối cùng thì tất cả vẫn có mặt đủ và ngồi vào bàn ở 1 nhà hàng Pháp. Nó cười gian xảo nhìn Angus:

– Đừng quên tôi có thứ gì, anh “BẠCH”, à nhầm, Lục Tiểu Thiên ạ.

Mặt hắn hơi cau có nhưng không nói gì. Mọi người thì không hiểu mà cũng
không muốn hiểu, gọi đồ ăn và bắt đầu vui vẻ ngồi ăn. Lúc đang ăn, nó
quay sang gọi phục vụ lấy cho 1 ly rượu. Khi anh phục vụ tới gần thì nó
giả vờ luống cuống và “lỡ tay” đánh đổ ly rượu ra khay, đổ cả vào người
hắn. Nó vội vơ lấy cái khăn trên bàn, lau vội vàng trên áo hắn:

– Á, tôi sơ ý quá, anh không sao chứ? Oái, sao càng lau càng bẩn thế này???

Hắn ngồi hóa đá nhìn nó lau mà như đang dây thêm vết bẩn vào bộ vest
trắng của mình. Anh phục vụ cũng không biết phải làm sao, chỉ cho hắn
chỗ nhà vệ sinh. Hắn bực bội đứng lên đi vào thì nó hí hửng ngồi cười.
Hoàng Kỳ cũng bật cười ha hả:

– Cậu hay thật đấy!!! Ha ha ha…

Nó lườm cậu ta 1 cái, để xử sau. Còn bây giờ là….. Nó đi theo hắn vào
phòng vệ sinh. Đứng trước 2 cái nhà vệ sinh, nó biết là mình phải vào
cái nào, nhưng đau khổ nghĩ đến thân phận mình vốn là con gái, nó cảm
thấy có chút tủi thân. Đành lòng bước vào nhà vệ sinh nam, nó thầm
nguyện cầu là sẽ không phải thấy cảnh không muốn thấy. Cũng may là chỉ
có mình hắn đang dùng khăn ướt chà cật lực lên áo vest. Nó vờ lại giúp:

– Xin lỗi nha, để tôi giúp anh….

Hắn né người và cau mày:

– Tránh ra!!

Nó thấy có chút bực bực. Đợi nó thực hiện nốt rồi hắn thích làm sao cũng được, nhưng bây giờ thì phải nhận “lòng tốt” của nó đã chứ. Nó nói với
giọng tiếc nuối:

– Mình có lòng tốt giúp mà người ta không chịu nhận, tiếc thật đấy.

Nó tính dụ hắn đưa cái áo vest cho nó rồi lấy luôn, để hắn ra về với cái áo phông và quần tây. Thiên hạ dòm vào sẽ nói hắn là người mẫu mang
thảm họa thời trang cho coi, ha ha. Nó thì muốn thế nhưng hắn nào có để
thế. Hắn nhếch mép:

– Tôi không cần cái lòng tốt thối tha của cậu. Cậu cứ đắc ý đi, rồi tôi sẽ lấy được bức ảnh đó…. Mà….

Mắt hắn chợt lóe lên:

– …… tại sao không phải là bây giờ nhỉ?

Nó có hơi giật mình:

– Anh định làm gì?

Hắn ra chốt cửa phòng vệ sinh lại, quay vào dồn nó vào tường:

– Vũ Hoàng Minh, tôi cho cậu cơ hội để lựa chọn. Một là ngoan ngoãn đưa tấm hình đó đây và cậu được tự do. Hai là tôi sẽ áp dụng biện pháp
cưỡng chế. Cậu muốn sao đây?

Nó tưởng gì, hắn tự tin là sẽ đánh thắng nó ư? Để xem?

Nó đột ngột tung 1 cú đấm nhanh và mạnh khiến hắn bất ngờ. Nhưng hắn
tránh được 1 cách dễ dàng. Xem ra nó có hơi hạ thấp hắn rồi, hắn cũng
không phải hạng tầm thường. Với tốc độ này, và tư thế thủ sẵn kia, nó
đang có suy nghĩ rằng………. Hắn cũng thuộc hàng cao thủ tầm cỡ nó
chứ chẳng đùa. Nhưng nó là ai chứ? Red của Dark Moon cũng đâu phải thứ
dễ xơi!

Nó nhoẻn cười lao đến……v

Nó nhoẻn cười lao đến…… Một cú
đá gót đánh vào má trái hắn làm hắn phải đưa tay lên đỡ, nó ngay lập tức xoay người tung cú đấm thẳng vào bụng hắn. Hắn nhanh nhẹn nghiêng người 1 chút và móc ngay cái điện thoại ở túi quần của nó. Mỉm cười đắc
thắng, hắn bật điện thoại lên để tìm bức ảnh. Nó hét lên:

– Đưa đây!!

Tại sao nó lại ngại cài khóa bàn phím nhỉ? Để bây giờ hắn dễ dàng tìm
được bức ảnh và xóa đi. Tại sao nó không sao chép ra cái gì khác nhỉ, để bây giờ hết cái làm con tin còn đâu!!! Hắn cười sảng khoái:

– Cậu ngốc thật đấy, tôi chỉ cần cái này thôi. Trả cậu này!

Hắn tung cái điện thoại về phía nó. Nó đang bực mình vì bị mất con tin,
hắn lại còn nói nó ngốc. Bực mình xông đến, nó đấm 1 cú vào má trái hắn
nhưng hắn đỡ được, túm lấy tay nó. Nó dùng tay kia đấm vào bụng hắn
nhưng cũng bị hắn túm nốt. Thế là 2 đứa giằng co nhau theo kiểu đấu vật, đang hồi gay cấn nhất thì……..

– Các người…… đang làm trò gì thế?

Hoàng Kỳ bước vào, có chút ngạc nhiên và “ngứa mắt”. Angus cũng cảm thấy khó chịu khi cậu ta vào:

– Tại sao…… cậu vào được đây?

Hắn cau mày:

– Tại sao lại không vào được? Cửa phòng vệ sinh làm gì có khóa để khóa đâu?

À há, thế mà nó tưởng đã bị nhốt trong này rồi. Chứ không thì nó đã chạy ra khỏi đây để giữ con tin TỪ LÂU RỒI!!!

Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Thôi đành chờ dịp khác vậy. Nó đứng thẳng dậy, đạp Angus ra, không đấu nữa:

– Tụi này đang xử lí 1 số chuyện cá nhân. Cậu không cần biết đâu!

Hoàng Kỳ cảm thấy bực mình vì câu nói đó:

– Ai thèm quan tâm chuyện của mấy người. Anh Huy bị công ty gọi về rồi.
Thấy 2 người mãi không ra được nên tôi phải vào gọi. Tưởng cả 2 rủ nhau
đột quỵ trong này luôn rồi chứ!

Cậu ta cười nhếch 1 cái nhìn Angus. Hắn không hiểu sao mình và cậu ta
lại cứ như kẻ thù lâu năm, nhưng nếu cậu ta thách thức thì hắn cũng
không chối từ:

– À, tôi đợi cậu cùng đột quỵ cho vui.

Hắn nở nụ cười xã giao làm Hoàng Kỳ tức tối:

– Xin lỗi nhé, tôi còn phải sống để dìm tên nào đó xuống đáy thùng rác rồi mới “ra đi” được.

Nó nhìn 2 thằng đá nhau mà hoan hỉ trong lòng. Nghĩ bụng mình được “Tọa
sơn quan hổ đấu”. Hai tên khó ưa này cạnh khóe nhau thì người được lợi
chỉ có nó mà thôi!!! Ha ha…. Nhưng hắn vừa bảo “tên nào đó” là tên
nào?

Không phải là đang lôi nó vào đấy chứ?

– Hoàng Kỳ, tôi có nói đụng đến cậu chưa hả???

Cậu ta nhìn nó lại càng cáu hơn:

– Tôi cũng đâu đụng chạm gì đến cậu? Đứng yên đó đi!!

Nó thấy mình bị hố nhưng hắn nói thế thì cũng bực:

– Không đứng đấy! Cậu thích làm gì thì làm, tôi đi!!

Hắn thấy nó tức Kỳ thì hả dạ lắm, nhoẻn cười:

– Cậu thích làm gì thì làm, tôi cũng đi!

Nó quay phắt lại:

– CẢ ANH NỮA!!

Hắn giật mình lùi 1 bước. Sao trông nó lúc này như con sư tử ca…. đực
thế nhỉ? Nó đá cái cửa phòng vệ sinh rồi hậm hực bước ra. Kỳ quay sang
nhìn Angus, mắt phóng tia sét xoèn xoẹt. Angus cũng không kém cạnh, lườm lại. Lúc này có người đi từ ngoài vào, thấy 2 thằng trông cũng đẹp trai phong độ mà đứng “liếc mắt đưa tình” trong phòng vệ sinh thì lấm lét
nhìn rồi lắc đầu. Hai tên nhận ra mình đang rơi vào tình huống nào, bèn
“hừ” 1 tiếng rồi ra ngoài.

Hắn vừa ra đến bàn, nó đã đứng lên nói to:

– Mọi người xin chú ý!!! Hôm nay người bạn này của tôi có chuyện vui nên sẽ mời tất cả mọi người ăn miễn phí. Chúng ta cùng vỗ tay chúc mừng anh ấy được không ạ!!

Mọi người vui vẻ vỗ tay rào rào. Nó cúi đầu cảm ơn còn hắn cũng gượng
cười đưa tay lên chào. Ngồi xuống thản nhiên ăn vui vẻ, nó gọi bồi bàn
lấy thêm đồ ăn, đủ những thứ đắt tiền nhất trong nhà hàng. Đánh vào kinh tế của hắn không có nghĩa lí gì bởi hắn rất giàu. Nhưng hắn lúc này
đang đứng trước chừng đó người với chiếc áo loang lổ nước và chuyển sang màu hồng phớt. Là một người mẫu đầy kiêu ngạo, điều đó là quá sỉ nhục
đối với hắn. Hắn cúi gằm mặt xuống nhìn nó đầy oán hận. Miếng bít tết
trên đĩa bị hắn đâm 1 cách tàn nhẫn như muốn nói với nó “Rồi cậu sẽ
giống thế này!!”

Nó ớn lạnh nhìn miếng bít tết và nghĩ đến hàm ý của hắn. Nhưng thế thì
đã sao chứ, nó đâu dễ bị “băm” như thế. Hoàng Kỳ thì ngồi ăn 1 cách tức tối, thi thoảng lại liếc nó và Angus 1 cái. Tiêu Dương và Trần Duy chỉ
biết lấm lét nhìn nhau lắc đầu.

Ăn xong đứa nào về nhà đứa đó. Nó tranh thủ ghé qua nhà ba mẹ. Ba nó vừa mới từ công ty về, chiều nay sẽ ở nhà. Nó muốn dành thời gian bên cạnh
ba vì đã rất lâu rồi 2 cha con chưa được ngồi ăn với nhau.

Trên đường đi nó nhìn thấy Brown, hắn đang cầm hộp sữa thản nhiên hút,
ánh mắt lạnh lùng không buồn để ý xung quanh. Nó lướt qua như chẳng hề
quen biết. Nhưng có phải nó ảo giác không? Trong 1 tích tắc khi ngang
qua hắn, nó đã nhìn thấy ánh mắt hắn liếc về phía mình như muốn
chào…… Ôi, không, chắc chắn là không. Mắt hắn làm gì biết nói chứ.
Cùng lắm chỉ là nhận ra nó hơi hơi giống Red 1 chút thôi. Hừ, nó mặc kệ. Nói chung phải đến nhà ba cái đã.

Ba nó thấy nó đến thì mừng rỡ:

– Con đến rồi à, vào đi!!

Nó mỉm cười bước vào….. “pụp”. Pháo hoa được ba nó thủ sẵn để chào
mừng nó, dây nhợ rồi kim tuyến rắc đầy đầu. Nó cố gắng nhoẻn cười và vào trong. Ba nó đã chuẩn bị rất kĩ càng, sai người làm dọn cả bàn dài đồ
ăn thức uống để đợi nó. Nó hơi nhíu mày:

– Sao nhiều đồ ăn thế ạ, con mới ăn trưa rồi….

Ba nó mắt rưng rưng:

– Vậy con không ăn nữa à? Ba đã đợi con đến để cùng ăn trưa mà……

– À không, ý con là……… thôi được, con sẽ ăn.

Nó ngồi vào bàn và cố gắng nói chuyện thật nhiều để đỡ phải ăn. Ba nó
hào hứng kể về chuyến công tác và gặp gỡ những đối tác thú vị. Nó ngồi
nghe mà chỉ có cười suốt. Ăn xong 2 ba con rủ nhau về thăm bà ngoại ở Hà Đông.

Bà ngoại nó giờ đang sống với cô nhóc em họ của nó. Bà là 1 người kì lạ
không kém gì mẹ nó. Nhiều lúc nó tự nghĩ, không biết có phải do sinh ra ở Hà Đông nên mẹ nó cũng dữ dằn như…. sư tử Hà Đông không? Mà nó thì có kém gì mẹ nhỉ, haizz, thế thì con nhóc em họ Triệu Linh Lan sau mấy năm không gặp đã trở nên thế nào đây??

Bước qua cánh cửa cổng đầy dây leo quấn quýt, nó và ba đi qua 1 khoảng
sân rộng trồng toàn hoa linh lan. Con bé có vẻ thích cái tên của mình
nên yêu luôn loài hoa này. Bà ngoại thì đang tỉ mẩn nhổ cỏ cho đám rau
trong vườn. Nó lại sau bà và hét toáng lên:

– CHÁU CHÀO BÀ Ạ!!!

Bà nó giật thót lên:

– Ôi trời!! Anh Long đấy à? Còn đây là…… thằng Minh của bà đấy à?
Lớn thế này rồi cơ đấy. Ha ha, đi, đi vào nhà cho mát. Gớm, hai bố con
anh lâu lắm mới đến đấy.

Nó đau khổ nhìn bà:

– Bà ơi, cháu là con gái mà!!

Bà nó ngớ người ra nhìn nó rồi cười:

– À, bà quên mất! Chết thật, già cả rồi. Cháu gái ngoan của bà, được chưa!!

Nó vờ hờn dỗi:

– Chưa đâu bà, bà phải làm bánh cho cháu ăn để chuộc lỗi đấy nhá.

Bà nó cười tươi kéo nó vào nhà:

– Được rồi! Con Lan nó đang ở sau nhà ấy, hai chị cũng lâu rồi chưa gặp, vào mà chơi với em.

Nó dạ 1 tiếng rõ to rồi lao ngay về phía nhà sau. Vừa thấy cửa phòng Linh Lan mở nó đã nhảy vào:

– Linh Lan!!

Nó lao đến ôm chầm Linh Lan nhưng bị con bé dùng chân cản lại:

– Anh là thằng nào? Sao vào đây? Dám ôm tôi? Muốn chết hả?????

Nó giữ nguyên trạng thái cứng đơ mà nói:

– Là chị mà…….

Con bé không chịu nghe, quát lên:

– Chị, chị nào? Tôi làm gì có chị? Chỉ có 1 bà chằn Bê đê Hoàng M…….

Mặt nó tối sầm lại, Linh Lan hốt hoảng lấy tay che miệng:

– Ch…. chị…. đấy à?

Thật không nhận ra nó sao trời? Dù con bé đi du học 3 năm về nhưng ngày
trước 2 đứa thân lắm cơ mà, sao lại có thể không nhận ra nó? Mà con nhóc nói gì hả?? “BÀ CHẰN….. BÊ ĐÊ…..????

– Ch…. chị…. đấy à?

Thật không nhận ra nó sao trời? Dù con bé đi du học 3 năm về nhưng ngày
trước 2 đứa thân lắm cơ mà, sao lại có thể không nhận ra nó? Mà con nhóc nói gì hả?? “BÀ CHẰN….. BÊ ĐÊ…..????”

Nó rít từng tiếng qua kẽ răng:

– Triệu Linh Lan……….. TÔI SẼ KHÔNG BỎ QUA CHUYỆN NÀY!!!

Nó hầm hè quay đi, tay nắm chặt. Linh Lan vội chạy ra phía trước nó, cản đường:

– Đừng mà!! Chị có làm gì em cũng được, đừng đụng đến chúng…….

Nó nhếch miệng lên:

– Biết thế mà còn dám nói tôi là……. TÔI SẼ PHÁ, PHÁ HẾT CÁI ĐÁM LINH LAN CHẾT TIỆT ĐÓ ĐI, ĐỂ XEM EM CÓ CÒN GỌI TÔI NHƯ THẾ NỮA KHÔNG!?!!

Mắt nó trừng lên, nghiến răng lại. Linh Lan nhắm mắt né “mưa xuân” tuôn
vào mặt. Rồi cô nhóc cúi đầu xuống, mắt ngước lên đầy hối lỗi:

– Em xin lỗi mà. Tại dạo này chị đẹp quá cơ. Càng lớn càng đẹp, em ngưỡng mộ lắm ấy…

Nó hơi phổng mũi lên, nhưng vẫn phải làm mặt giận. Đâu thể bỏ qua dễ
dàng thế. Nhưng Linh Lan đâu có để cho nó bay trên chín tầng mây lâu
thêm, cô nói như dội nước lạnh vào mặt nó:

– Chắc nhiều cô theo “chị” lắm nhỉ?

Cô nhóc cười tươi nhìn nó còn nó đứng như hóa đá. Ba năm rồi, Triệu Linh Lan vẫn cứ là Triệu Linh Lan, chẳng thay đổi được. Nó hét ầm lên:

– ĐỨNG ĐÓ, CHỊ MÀ BẮT ĐƯỢC THÌ MÀY VỚI ĐÁM LINH LAN CÙNG NÁT HẾT CHO COI!!!

Linh Lan làm mặt lêu lêu trêu tức nó. Cô cười vui vẻ chạy để nó đuổi
khắp nhà. Cả 2 cùng đùa nghịch giống như trước kia. Nó cảm thấy như được trở lại những tháng ngày tươi đẹp của quá khứ. Linh Lan vẫn thế, vẫn là đứa em đáng yêu của nó. Cô bé kém nó 1 tuổi nhưng suy nghĩ có phần thấu đáo hơn nó nhiều. Dù thực sự cô có rất nhiều điều đau buồn nhưng lại
luôn thể hiện mình là 1 bad girl, sống nhiệt tình và vui vẻ. Thời gian
nó đau khổ nhất thì cô lại không ở bên được, nó đã cắt hết mọi liên lạc
để tự chôn mình vào 1 vỏ bọc mạnh mẽ, độc ác. Có lẽ cô đang muốn mang
lại ấm áp cho trái tim nó, theo cách của riêng mình…..

Nó ngồi giữa đám linh lan, dựa lưng mình vào lưng nhóc em, kể lể và nghe kể lể đủ thứ chuyện. Cô bé nói đã quậy 1 chút khi đi du học, nhưng theo nó hiểu thì là rất rất quậy. Linh Lan tiêu tiền như rác, thay bồ như
thay áo, ngày ăn chơi phá phách, tối hội họp rượu bia, đến bar quậy tới
sáng thường xuyên. Nó chỉ biết lắc đầu:

– Thế về đây rồi định thế nào? Em không định nói là sẽ lại như thế đấy chứ?

Cô nhóc cười buồn:

– Như thế thì đã sao? Giờ em thấy chẳng có gì đáng sống cả. Nếu không vì bà già yếu và chưa yên tâm về chị, em đã không sống trên đời này làm gì rồi……..

Nó cốc vào đầu Linh Lan 1 cái:

– Mấy hôm nữa về nhà chị đi, để các bác chăm bà cho. Về đó cùng đi học
với chị cho vui. Đừng có từ chối, chị dẹp cái đám linh lan này đi đấy.

Nó dí dí tay xuống đám hoa, Linh Lan liếc sang:

– Chị đang muốn đe dọa em đấy à?

Nó nhe răng cười:

– Chị chỉ muốn sống cùng em thôi.

Cô nhóc né người sang 1 bên:

– Thôi đi, em không les đâu nhá.

Nó ném 1 cành linh lan vào mặt cô 1 cách giận dỗi. Cô cũng bứt 1 ít hoa
rồi ném từng bông qua chỗ nó. Hai đứa đùa nghịch ném qua ném lại rồi
chạy nhảy đi chơi đến gần tối mới về ăn cơm. Nó nói với bà và ba về việc để Lan đến nhà nó ở và được cả 2 hưởng ứng. Bà nó cười:

– Cháu rước nó đi cho bà nhờ! Ở đây có ngày nào nó chịu ngồi yên đâu chứ!

– Bà!!! Cháu ngồi yên suốt ngày đấy chứ!

– Đấy, lại còn cãi bà nữa.

Ba và nó cười vang. Hai bà cháu đang vui vẻ thế này mà tách ra chắc bà
sẽ rất buồn. Nhưng Linh Lan không ở trong tầm kiểm soát của nó thì chẳng chịu ngoan ngoãn ở nhà đâu. Đành vậy, tuần sau nó sẽ đón con bé lên. Để cho 2 bà cháu còn có thời gian tâm sự thêm.

Nó về nhà ba thì trời đã tối mịt. Không ghé vào nữa, nó phóng về nhà
luôn. Trên đường nó lại gặp Brown đang đứng dựa vào cột điện trước 1 con hẻm. Nó vẫn cố tình lướt qua như không bận tâm, nhưng lần này, nó dám
chắc đã nhìn thấy con ngươi của hắn đảo theo mình. Và khi nó vừa lướt
qua hắn:

– Red.

Một tiếng khẽ vang lên giữa không gian tĩnh mịch làm cho người ta nghe
rõ hơn bao giờ hết. Nó hơi khựng 1 chút, nhưng vẫn không dừng lại. Hắn
tiếp tục:

– Tôi nói cậu đó, đứng lại đi!

Nó thấy tim mình đập thịch 1 cái. Hắn…….. quả nhiên đã nhận ra sao? Nó quay lại, chỉ vào mặt mình, vờ hỏi:

– Cậu gọi tôi?

Brown đứng thẳng dậy, từ từ tiến lại chỗ nó:

– Đúng vậy, Red của Dark Moon.

Nó cười giả lả:

– Ha ha, cậu đùa gì vậy? Red là ai? Dark Moon là cái quái gì?

Hắn lại gần nó, nó thấy tim mình càng lúc càng đập mạnh. Nếu tất cả biết Red chính là Vũ Hoàng Minh thì cuộc sống của nó sẽ bị đảo lộn hết.
Thân phận con gái cũng có thể lộ bất cứ lúc nào. Kẻ thù sẽ thi nhau đến
phá rối cuộc sống của nó. Tên này đã biết hết rồi ư?

Hắn tiến sát chỗ nó, nhìn thẳng vào mắt nó vì hắn cũng chỉ cao bằng nó thôi. Rồi liếc mắt xuống dưới, hắn nói:

– Cái ván…….

Nó nhấc ván trượt lên, nhòm bên trái, ngó bên phải, quay lên nhìn hắn:

– Dark Moon là cái ván trượt của tôi ấy à? HA HA HA………

Nó cười sảng khoái trong khi hắn tiếp tục buông từng lời:

– ……… chứng minh cậu chính là Red.

Nó ngừng cười, nhìn lại chiếc ván lần nữa. Đây là cái ván trượt màu
xanh, giống như những cái ván khác, chỉ có điều chính tay nó thiết kế
lại để đạt được hiệu quả nhất khi sử dụng. Nếu nhìn sơ thì có lẽ không
vấn đề gì, nhưng nó lại thích chơi trội, gắn vào dưới bánh xe 1 quả cầu
phát sáng nhờ năng lượng sinh ra khi trượt ván. Mỗi tối đến bar của
Tùng đa số nó đều dùng ván đi tới, có lẽ hắn đã thấy được rồi cộng thêm
cả hình dáng, hắn nhận ra nó cũng là điều không quá khó.

Nó thở dài 1 cái rồi nhìn hắn, hỏi:

– Được rồi, thế thì sao? Cậu định làm gì? Nói ra cho mọi người biết ư?

– Không. Tôi chỉ định nói là…… cậu… không đến họp à?

Nó lắc đầu:

– Tôi đã làm những gì có thể rồi. Việc còn lại phụ thuộc vào các cậu thôi. Ngày mai cố gắng nhé.

Hắn gật đầu rồi lại gãi đầu:

– Cậu…. cho tôi số điện thoại được không?

Nó đảo mắt 1 vòng ra vẻ suy nghĩ rồi gật đầu cái rụp:

– OK, đưa điện thoại cậu đây. Nhớ đừng đưa cho ai và đừng nói với ai tôi là Red đấy!

Nó cầm điện thoại của hắn bấm bấm rồi trả lại:

– Tôi phải về rồi, có gì nói chuyện sau nha.

Hắn gật đầu rồi đứng nhìn theo nó cho đến khi nó khuất trong màn đêm.
Thật may là trời tối nên nó không thể nhìn được nét mặt bối rối của hắn
lúc nãy. Hắn đá 1 cái vào tường tự mắng mình ngốc, sao lại thấy run run
khi đứng trước mặt nó chứ……

Nó về nhà là chui vào phòng ngay. Ngày mai là ngày Dark Moon bước sang 1 trang mới, thiết lập một chế độ, một hệ thống mới, cũng là ngày nó
chính thức xuất hiện trước mắt công chúng. Nó cần chuẩn bị thật tốt để
không thua kém những người cùng nhóm và gây được ấn tượng với khán giả.
Hoàng Minh à, cố lên!!!

***

Hoàng Kỳ im lặng ngồi bên cửa sổ. Từ lúc họp ở quán bar của Tùng, về
tới nhà là Duy lăn ra ngủ. Còn cậu không sao ngủ được. Ngày mai, sẽ có
nhiều thứ thay đổi, cậu sẽ tiến gần hơn tới ước mơ của mình. Cậu cũng
cần phải cố gắng thật nhiều để không thua nó thêm nữa, một lần là quá
đủ. Cậu thả hồn và đôi mắt lạc vào đêm, giữa những vì sao sáng trên
khoảng trời nhỏ phía xa, giữa ánh đèn đường sáng của phố phường, bất
giác nhớ đến 1 hình ảnh chưa thể quên được………..

Bên giường kế bên, Trần Duy nằm yên, nhắm mắt nhưng không ngủ. Trong
lòng cậu cũng có những điều bồn chồn, nửa vui mừng, nửa lại lo lắng.
Nghề người mẫu…… cậu có thực sự hứng thú với nó không? Ba cậu chẳng
phải luôn muốn cậu trở thành 1 siêu mẫu đấy thôi. Chọn cậu về ở cùng khi li dị mẹ cũng bởi vì nghĩ cậu có tố chất làm người mẫu hơn Hoàng Kỳ. Mà dường như Kỳ cũng vì thế nên luôn cố gắng trở thành người mẫu nổi
tiếng. Còn với chiếc ghế quyền lực của Dark Moon, cậu lại vô cùng thèm
khát…………..

***

Tiểu Thiên của chúng ta thì đang gác tay lên trán ngủ. Dáng điệu này thì nửa đêm sẽ bị bóng đè cho coi. Trong khi đó Hoàng Minh lại đang mơ đến 1 ngày đè bẹp Angus trên sàn catwalk và bóp cổ hắn tới chết. Chỉ tội cho
bé chuột bông Kelly nằm cạnh nó phải “chịu tội trước” cho hắn, bị nó bóp cổ cả đêm! Nếu có ngày chuột bông biết nói thỉ câu đầu tiên Kelly nói
chắc chắn sẽ là……

“THẢ TÔI RA!!!!”

Tiểu Thiên choàng tỉnh!! Hắn vừa bị bóng đè. Hắn mơ thấy có 1 bàn tay
đến bóp nghẹt cổ mình. Có lẽ do ban ngày hắn phải đi làm với lịch làm
việc dày đặc nên thế. Xuống nhà tìm chai nước để tu, hắn định ngồi thức
cho tới sáng nhưng lại gục xuống bàn. Lần này thì hắn được yên giấc,
còn nó cũng đã buông cổ bé chuột Kelly ra…….

Không biết có phải giữa hắn và bé Kelly có mối liên hệ gì không……..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.