Tô Niệm Niệm đến thành phố A rất nhiều lần, nhưng đều bận chuyện công việc, chứ chưa bao giờ đến khu biệt thự Minh Giang.
Có một câu lưu truyền rộng rãi ở thành phố A, “Quyền quý vạn vạn người, Minh Giang chiếm một nửa.”
Những người sống ở đây đều là những đại gia đình có tiếng ở thành phố A, con nhà khá giả thuộc đủ mọi tầng lớp.
Lúc Tô Niệm Niệm đến cổng lớn, đăng kí thông tin với người gác cổng, muốn đến để nói chuyện với Bùi Ngôn Chi, cô được vào khá dễ dàng.
Tiếc là xe taxi không thể vào, cô chỉ có thể lê bước chân đi vào dưới cái ngày nóng bức.
Nhờ có dẫn đường, đi nửa vòng lớn cô mới tìm thấy chỗ, đến trước cửa thì mồ hôi đã nhễ nhại rồi.
Sau khi đợi bên ngoài hàng rào khoảng một phút, cánh cổng sắt ngoài cùng đã được mở ra.
Có người ra đón, Tô Niệm Niệm đi phía sau cô.
Đi vào cửa lớn, cô nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi trên ghế sô pha, khí chất xuất chúng, phong thái toát lên luôn là sự cao quý và thanh lịch.
Cô đứng thẳng người trước mặt họ.
Tô Niệm Niệm chỉ liếc nhìn họ, và cảm thấy một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được từ lông mày của họ, cô áp chế sự kỳ lạ trong lòng và gật đầu với họ: “Xin chào, con là Tô Niệm Niệm, là giáo viên dạy ba lê mà Sở Ninh có nhắc đến.”
Hai người vẫn chưa phản ứng lại, một thanh âm còn sặc mùi sữa phấn khích đến mức kêu thốt lên: “Chị! Chị là cái chị trên tivi!”
Tô Niệm Niệm ngạc nhiên, ánh mắt di chuyển qua nhìn thấy một cô nhóc đẹp như búp bê sứ đang ngồi trong lòng của người đàn ông.
Cô có hơi khó hiệu nhưng vẫn mỉm cười vẫy tay với cô bé: “Em là bạn nhỏ Điềm Điềm phải không? Chào em nhé!”
Bùi Điềm tê dại nhảy ra khỏi người của Bùi Ngôn Chi, dùng hết sức ôm lấy chân Tô Niệm Niệm: “Tiên nữ, em ôm được tiên nữ rồi.”
Tô Niệm Niệm còn chưa bao giờ gặp phải một trận chiến như vậy trước đây, vì vậy cô ấy nhìn người đàn ông một cách kinh ngạc.
Bùi Ngôn Chi mỉm cười gật đầu với cô, “Cô giáo Tô, tôi là Bùi Ngôn Chi, chú của Sở Ninh, cũng là ba của Bùi Điềm, hôm nay phiền cô đến đây một chuyến rồi.”
Bùi Ngôn Duyệt ở một bên đang chải chải tóc, đôi mắt đầy nụ cười tỏa sáng rực rỡ, “Dì là mẹ của Chu Ninh, Bùi Ngôn Duyệt, trăm nghe không bằng một thấy đó, tiểu Niệm Niệm.”
Tô Niệm Niệm liên tục gật đầu, “Chào mọi người chào mọi người.”
“Chỉ là….” Cô cúi đầu nhìn mái tóc của Bùi Điềm, cái này là tình huống gì vậy?
“Điềm Điềm.” Bùi Ngôn Chi nhìn đứa con của mình lại như dính keo lên người người ta, ông cạn lời lắc đầu: “Lại đây.”
“Không, con muốn dắt chị tiên nữ.” Bùi Điềm chỉ hơi buông nhẹ tay nhưng cả người như cái mặt dây chuyền dính chặt lên chân của Tô Niệm Niệm.
Bùi Ngôn Duyệt mỉm cười nói với Tô Niệm Niệm đang ngơ ngác: “Điềm Điềm nhìn thấy một chị gái múa ba lê trên tivi, mới kiên quyết muốn học múa.”
“Không ngờ lại trùng hợp như vậy, chính là Niệm Niệm của chúng ta.”
Tô Niệm Niệm cũng có hơi được sủng mà kinh, cô suy nghĩ, có lẽ là buổi quay hình của cuộc thi lần trước, cô mỉm cười: “Là như vậy a.”
Cô cúi người nhẹ nhàng nói với Bùi Điềm: “Thế thì chị thật sự quá vui rồi, cảm ơn Điềm Điềm đã thích nhé.”
Bùi Điềm ngây ngốc nhìn khuôn mặt đang sát lại gần của Tô Niệm Niệm, cảm thấy bản thân không thể thở nữa rồi! Mỹ nữ như thế này mà thật sự có tồn tại trên đời này sao!
Cô bé yêu mỹ nữ!
Bùi Điềm nói một không nói hai, kiên quyết ‘chẹp chẹp’ hôn lên mặt Tô Niệm Niệm.
Bùi Ngôn Chi cau mày, định sẽ kêu Bùi Điềm lại dạy dỗ cho một trận, ai ngờ Tô Niệm Niệm chỉ ‘a’ một tiếng cực kì phối hợp, làm bộ hung dữ nhéo hai đôi má của Bùi Điềm.
Bùi Ngôn Duyệt cố ý nói, “Tiểu Niệm Niệm, Điềm Điềm chúng ta thích soái ca mỹ nữ lắm.”
“Bình thường ở nhà cũng thường hôn chú nhỏ nó lắm.”Bùi Ngôn Duyệt đột nhiên nhớ đến gì đó: “Phải rồi, vừa nãy còn hôn chú nhỏ của nó đấy.”
Bùi Điềm lập tức vỗ tay: “Chú nhỏ, chú cũng đẹp nữa! Đẹp y như chị luôn!”
Tô Niệm Niệm: ?
Dám yêu, đây là tiểu hải vương sao!
Bùi Ngôn Duyệt cong môi cười, “Chú nhỏ nó hôm nay cũng có mặt, là ở trên lầu, một lát nữa là con có thể nhìn thấy.”
Tô Niệm Niệm gật đầu, cô không quan tâm lắm.
Mãi cho đến khi Bùi Ngôn Chi nhìn đồng hồ, “Cô giáo Tô, chúng tôi có ý muốn mời cô chỉ dạy cho Điềm Điềm một khóa cơ bản, lần sau đến giờ học tôi sẽ cử người đến đón cô, còn về tiền lương.” Ông khựng lại, “Cô cứ tùy ý đề bạc.”
Tô Niệm Niệm thầm muốn giơ ngón cái lên.
Nhưng cô vốn cũng không thiếu tiền, nhưng đã nhận lời nhờ của Sở Ninh, bây giờ Bùi Điềm và cô cũng khá có duyên nên báo giá thị trường hợp lí.
“Thế tụi con tập ở đâu ạ?” Tô Niệm Niệm nói: “Quả thật có thể đưa Điềm Điềm đến nhà con…”
“Không cần.” Bùi Ngôn Chi nói: “Nhà chúng tôi có sửa sang một phòng tập.”
Đỉnh.
Tô Niệm Niệm lập tức im bặt.
Cùng lúc này, ở phòng sách tầng 2.
Trong phòng sách có một bức tường chất đầy sách y học, ngồi trên chiếc ghế gỗ hồng sắc trước tủ sách là một nhân vật nổi tiếng trong giới y học——Bùi Triết.
Bùi Triết đã gần 90 tuổi nhưng vẫn còn khỏe mạnh và hoạt bát, tóc và lông mày của ông đã bạc trắng hoàn toàn, nhưng giữa lông mày và đôi mắt vẫn có một vẻ nghiêm nghị và lạnh lùng.
Bùi Triết uống một ngụm trà, bình tĩnh nhìn Bùi Ngôn Khanh đang ngồi đối diện: “Ông không kêu cháu thì cháu sẽ không bao giờ biết quay về phải không?”
“Xin lỗi, ông nội.” Bùi Ngôn Khanh thấp giọng nói xin lỗi: “Công việc cháu bận, mãi không sắp xếp được thời gian.”
Nhìn thấy thái độ tốt của Bùi Ngôn Khanh, Bùi Triết hừ một tiếng nhưng cũng không nói gì.
“Không có lương tâm.” Bùi Triết lắc đầu, “Nghe nói bây giờ cháu đang dẫn dắt mấy nghiên cứu sinh của thằng bé Quản Kiệt sao?”
Người quát gió gọi mây như Quản Kiệt cũng chỉ có Quản Triết mới có thể gọi là ‘thằng bé’ .
“Phải.” Bùi Ngôn Khanh trả lời, “Thầy Quản gần đây sức khỏe không tốt lắm. Trước mắt đây là một số ít người mà ông ấy dẫn từ khóa học đại học, và ông nói rằng chúng là những nhân tài.”
“Cả đời Quản Kiệt đã cứu không biết bao nhiêu người. Giờ già rồi bản thân mình lại không theo kịp.” Bùi Triết thở dài: “Bệnh của thằng bé là chuyện thường niên.”
Bùi Ngôn Khanh bình tĩnh lắng nghe, không nói gì.
Quả thật là vậy, nhưng không thể nào thay đổi được.
Dù là một bác sĩ thì ngay từ đầu cũng đã biết cái khó của con đường này.
Bùi Triết đã già, nói mấy câu cũng đã không mấy dễ dàng rồi.
Sau đó không nói thêm nhiều, ông dựa vào ghế vẫy vẫy tay, “Cháu đừng ở mãi cùng một ông già nữa, xuống dưới đi.”
Bùi Ngôn Khanh hơi gật đầu, vừa định xoay người thì Bùi Triết đột nhiên nói: “Lão tam, cháu cũng không còn nhỏ nữa.”
Bước chân của Bùi Ngôn Khanh khựng lại.
“Thời gian gần đây ông sẽ cùng với mẹ cháu phối hợp tìm đối tượng kết hôn phù hợp với cháu. Công việc cháu bận, cần một người chăm sóc cuộc sống.” Bùi Triết khó tả nói.
Bùi Ngôn Khanh rất bình tĩnh: “Nghe ông đi ạ.”
Bên này, Tô Niệm Niệm đang chuẩn bị kéo cho Bùi Điềm duỗi chân.
Bùi gia trực tiếp mở căn phòng lớn nhất trên lầu hai làm phòng tập của Bùi Điềm, tủ trong phòng chất đầy giày khiêu vũ, quần áo tập luyện, thậm chí còn có mấy bộ váy ba lê được thiết kế tinh xảo.
Bùi Điềm trước giờ luôn muốn thay váy, Tô Niệm Niệm khóc không được, cười không xong, kiên quyết nói với cô bé một cách tàn nhẫn là bài đầu tiên sẽ là duỗi chân.
“Nào, Điềm Điềm.” Tô Niệm Niệm dỗ dành, “Đặt chân lên xà đi.” Cô thị phạm trước, đặt chân lên thanh cao nhất.
Động tác của cô rõ ràng là cực kì dễ dàng, sau đó Bùi Điềm tự hào đặt chân lên cột ngắn.
Có lẽ vì cho rằng mình rất chuẩn mực, Bùi Điềm nhướng mày với Tô Niệm Niệm như thể đang muốn xin phần thưởng.
Tô Niệm Niệm liếc nhìn cô bé đang đứng trên sàn, theo bản năng co chân còn lại, đứng dậy đi phía sau cô bé, giúp cô bé đứng vững. Sau đó động tác cô rất không khách khí mà duỗi thẳng chân của cô bé ra.
“Á ~” Bùi Điềm ngẩn người, há cái miệng nhỏ nhắn, rụt lỗ mũi lại, tựa hồ sắp khóc.
“…..”
Cuối cùng, Bùi Điềm uất ức ngồi co ro trong góc tường, ôm chặt lấy chân cô không nói một lời.
Tô Niệm Niệm hết cách, ngồi đối diện cô bé.
“Chị, chị nhảy cho em xem đi.” Bùi Điềm dè dặt nhìn cô.
“Hửm?”
“Nhìn mỹ nữ mua em mới có thêm sức mạnh.” Bùi Điềm nói.