Tôi Chỉ Nhớ Em

Chương 3: Chương 3:



Tô Diệm lại bỏ tay vào túi áo rồi quay trở lại bệnh viện.

Trong đầu anh không ngừng quay cuồng, Tô nha đầu, cái tiểu quỷ này có ý gì chứ.

Cứ khăng khăng muốn kêu tên người ta mới được.

Đột nhiên, bên vai hơi nặng xuống, sau đó có mấy người vây bên trái rồi bên phải anh.

Lục Huyền mỉm cười háo hức với anh, nhìn thẳng vào mắt anh, một lúc lâu cũng không nói chuyện.

“Nói.”

“Anh trai~”

Tô Diệm muốn sởn hết da gà lên, anh hất tay anh ấy ra, còn chán ghét nói bồi một câu, “Cút.”

Mấy người đàn ông cao ráo như nam tử hán đứng phía sau cũng không ngừng kêu lên “Anh trai ơi.”

Tô Diệm bấm thang máy, không kiên nhẫn nói: “Thần kinh có vấn đề thì mau mau cút xuống tầng 5 đi kiểm tra đi.”

Lục Huyền cũng không tức giận, anh ấy vẫn nói tiếp, “Anh trai, Niệm Niệm bao nhiêu tuổi rồi thế?”

Tô Diệm đột nhiên hiểu ra, tức cười, anh nhìn một vòng: “Các cậu nghĩ cùng đừng nghĩ.”

“Cậu có một cô em gái sao không nói sớm hả?” Lục Huyền nói.

“Tại sao tớ phải nói?”

Lục Huyền kéo anh lại, không cho anh đi: “Cậu cảm thấy, tớ mà theo đuổi Niệm Niệm thì tỉ lệ thành công có lớn không?”

Tô Diệm nhìn liếc sang anh ấy, cười một cách lạnh lùng nói: “Không có khả năng, dù Tô Niệm Niệm lầm đường lạc lối thì tớ cũng sẽ khiến con bé tỉnh ngộ lại.”

Lục Huyền thấy khó tin, “Cậu làm gì vậy hả? Lẽ nào cậu còn muốn ngăn cản em gái mình yêu đương à?”

“Nếu không thì sao?” Tô Diệm híp mắt, đột nhiên bật cười một tiếng: “Cậu cảm thấy em gái tớ có một người anh như tớ, còn sùng bái tớ như vậy, con bé còn có thể nhìn trúng ai nữa à?”

“Cậu có thấy ai tài hoa mỹ miều như anh trai con bé, là tôi đây không hả?”

Lục Huyền:…..

“Thấy rồi.” Lục Huyền quăng cho anh một thao nước lạnh.

Mí mắt của Tô Diệm giật giật, sắc mặt anh đông cứng, lập tức phản ứng lại.

Anh nghiêng đầu, nói không chút lí lẽ nào: “Còn có một điểm nữa, phải trẻ hơn tớ.”

“Em gái tớ không thích người lớn tuổi.” Ngừng lại, Tô Diệm cười với hàm ý sâu xa: “Đặc biệt là kiểu như ông chú gì đó.”

Bùi Ngôn Khanh đi đằng sau mấy người này, nhìn thấy họ đang chụm lại nói chuyện, anh cau mày.

Tiếp theo liền nghe thấy hai câu nói cuối cùng của Tô Diệm với hàm ý sâu xa.

Nhịp tim Bùi Ngôn Khanh đập nhanh hơn.

Đây là lần thứ ba trong ngày hôm nay anh nghe thấy mấy chữ chướng tai gai mắt  “lớn tuổi”, “chú” này.

Bùi Ngôn Khanh dừng bước, bình tĩnh đợi câu tiếp theo.

Tô Diệm là một chàng trai trẻ kiêu ngạo và độc đoán, anh ấy đã quen với sự ưu tú, như thể mọi thứ xung quanh đều không thể lọt vào mắt. Nhưng anh lúc này đang lười biếng dựa vào tường, như nở nụ cười khoa trương như thể khoe ra bảo vật quý giá nhất: “Đoán xem em gái tớ học cái gì?”

Khiêu vũ.

Bùi Ngôn Khanh đã âm thầm có đáp án.

Đây gần như là suy nghĩ bất giác hiện lên trong đầu.

Anh quen thuộc với từng khúc xương trên cơ thể con người, và cũng đã tưởng tượng ra đoạn xương đẹp nhất.

Nhưng tiếc là nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng nhìn thấy hình dáng sống động, khiến con người ta phải sửng sốt như thế này.

Không chỉ là trời sinh đã có, mà còn là sự tập luyện ngày ngày hơn người sau đó nữa.

Anh nghĩ đến cô gái nhỏ ban nãy, đôi chân dài thẳng tắp, lúc cô bước đi đường cơ bắp vừa uyển chuyển vừa có lực, không phải kiểu yếu ớt bởi ăn kiêng. Nhưng mỗi bước đi giống như bước trên bông và điểm rơi rất nhẹ. Vai, cổ thẳng và mảnh mai, lưng cao và thẳng, các đường nét trên khuôn mặt thanh tú và nhỏ nhắn, lông mày và đôi mắt tràn đầy sức sống.

“Khiêu vũ á?” Lục Huyền thử hỏi dò một câu.

Tô Diệm lạnh lùng cười một tiếng, “Quan sát cũng tinh tế đấy.” Anh hất cầm, nói còn tự hào hơn khi nói về mình: “Em gái tớ, là á khoa đầu tiên của bộ môn múa ballet trong kỳ thi cấp tỉnh năm nay. ”

Viện múa A là học viện khiêu vũ tốt nhất cả nước, hàng năm tuyển rất ít học viên. Hơn nữa, múa ba lê không thể ngày một ngày hai chăm chỉ học là được, mà còn cần ông trời ban cho một cơ thể đẹp.

“Wtf.” Lục Huyền kinh ngạc thốt lên một tiếng, giọng nói chua chát: “Niệm Niệm quả thật là nữ thần mà.”

“Xong rồi anh ơi, em không xứng với cô ấy, anh mau mau giúp em nhé anh trai.”

Tô Diệm đẩy anh ra, lạnh lùng nói: “Cậu biết vậy là tốt.”

“Còn nữa, đừng có gọi tớ là anh trai.”

“Thu lại cái ý niệm không mấy tử tế, thật thà của cậu đi.”

“…..”

*

Tô Niệm Niệm về đến nhà, lăn qua lộn lại, trái tim vẫn khó mà bình tĩnh được.

Khung cảnh trong đầu tôi giống như một chiếc đèn lồ ng quay, bắt đầu từ lần đầu tiên cô nhìn thấy Bùi Ngôn Khanh, nó được chiếu đi chiếu lại.

Cô chạm tay lên khuôn mặt nóng ran của mình, cảm nhận một thứ tâm trạng lạ lẫm, cứ liên tục gõ vào trái tim cô.

Trực giác nói với cô, đây là bí mật không thể nói cho ai.

Tô Niệm Niệm không ngừng thất thần, càng ngày càng phiền não, cuối cùng cô hít một hơi thật sâu, thay quần áo tập và bước vào phòng khiêu vũ.

Bởi vì Tô Diệm đang ở thành phố A học, ba Tô mẹ Tô đặc biệt mua một căn nhà nhỏ, sau đó Tô Niệm Niệm lại học múa, lúc học cấp 3 cô lại thường xuyên đến thành phố A tập huấn, thi biểu diễn, thế nên Tô Diệm đã đổi căn phòng lớn nhất thành phòng tập nhảy.

Tô Niệm Niệm cứ hễ gặp phải chuyện gì không thể giải quyết được là cô sẽ đi luyện múa.

Nhưng đối với một vũ công mà nói, một ngày không luyện một mình biết, ba ngày không luyện cả nhà đều biết.

Buổi chiều trôi qua rất nhanh.

Đầu tóc của Tô Niệm Niệm toàn mồ hôi, cảm nhận được những giọt mồ hôi đang chạy xuống má, rồi trượt xuống cổ, khi vừa ngừng lại cô lại nhìn chằm chằm lên bức tường.

Cô cảm thấy chính mình như đang trúng độc rồi.

Còn chưa nói đến chuyện Bùi Ngôn Khanh lớn hơn cô bao nhiêu tuổi, chỉ với chuyện anh là thầy hướng dẫn của Tô Diệm thì có vẻ như cô và anh đã không thể có khả năng rồi.

Mãi cho đến khi cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Tô Diệm mở cửa đi vào.

“Không bật đèn, làm gì vậy?” Tô Diệm cau mày, mở đèn lên thì nhìn thấy Tô Niệm Niệm cả người đầy mồ hôi dựa vào tường.

Cũng không biết đã tập luyện bao lâu rồi.

“Hôm nay anh về khá sớm đấy.” Tô Niệm Niệm nhấc người lên, cầm khăn lau mồ hôi đọng lại trên khuôn mặt.

Vừa nghe câu này, Tô Diệm như bị chạm phải một công tắc nào đó, “Hả.”

“Sớm?” Tô Diệm đưa tay ra nhìn đồng hồ, “Em biết bây giờ mấy giờ rồi không hả?”

“7 giờ rưỡi!” Tô Diệm: “Bây giờ là mùa hè, tụi anh phải lao động cùng Bùi Ngôn Khanh!”

Tô Niệm Niệm nói nhỏ: “Anh ấy dẫn dắt các anh cũng quá hao tốn tinh thần rồi.”

Tô Diệm khựng lại, không nói chuyện.

Dù đây là sự thật, nhưng nghe câu nói này từ Tô Niệm Niệm, người luôn đứng cùng chiến tuyến với anh thì cứ cảm thấy nó kì quặc thế nào ấy.

“Ngồi dậy, đi ăn cơm.” Tô Diệm: “Đói chết anh rồi.”

Khựng lại, anh lại nói: “Em đói thì cứ ăn trước, cũng không cần phải đợi anh về đâu.”

Tô Niệm Niệm âm thầm ngước mắt lên nhìn anh, không giải thích với anh mình chỉ là quên ăn cơm, cô quyết định để cái hiểu lầm này tiếp tục như thế.

Ba Tô mẹ Tô mỗi năm bởi vì chuyện kinh doanh mà phải chạy đôn chạy đáo nhiều nước, bình thường cũng không nhìn thấy người, nhà bên này mỗi ngày đều sẽ có dì giúp việc đến nấu cơm đúng giờ.

Dù ngày nào không ăn gì thì Tô Niệm Niệm vẫn không có cảm giác thèm ăn, cô chọc đôi đũa vào cơm, tìm đề tài nói: “Trong khoa các anh nhiều nam thật đấy.”

Đáng tiếc là chủ đề này Tô Diệm lại không hề có hứng thú, “Con gái ở khoa xương rất ít, sức lực cũng yếu.”

“Ừm.” Tô Niệm Niệm gật gù, “Thế thì các anh có lẽ chẳng có đối tượng nào chứ hả.”

Tô Niệm Niệm vốn muốn lần theo manh mối moi tin của Bùi Ngôn Khanh, nào ngờ Tô Diệm có vẻ như cực kì nhạy cảm với đề tài này, anh ngẩng đầu lên, “Em hỏi cái này làm gì?”

“Em chỉ là tùy ý hỏi thôi.” Tô Niệm Niệm cụp mắt xuống, có hơi hoảng loạn.

Tô Diệm cau mày, li3m môi, “Anh trai em còn chưa có, bọn họ có thể tìm được là quái lắm.”

Tô Niệm Niệm cắn đôi đũa, nhịp tim đập rất nhanh, “Không thể nào.”

“Tô nha đầu, em hỏi nhiều như vậy là muốn gì đây?” Tô Diệm bắt được điểm nghi ngờ hỏi cô, đột nhiên có một suy đoán, giọng anh trầm xuống: “Em nhìn trúng ai rồi?”

Tim của Tô Niệm Niệm đập loạn xạ, liên tục phủ nhận: “Làm sao có thể chứ?”

“Anh biết mà.” Tô Diệm cũng không nghĩ nhiều, đắc ý nói: “Anh trai em ngày ngày ở trước mặt em, thì sao em có thể nhìn trúng bọn họ chứ?”

Tô Niệm Niệm không nói gì, im lặng đảo mắt.

Mãi cho đến khi Tô Diệm nhanh chóng ăn nốt phần cơm cuối cùng rồi đặt chén xuống: “Anh đi sửa báo cáo, em ăn cơm xong thì đi rửa bát đi nhé.”

Ánh mắt Tô Niệm Niệm sáng lên, đột nhiên hỏi: “Lại sửa báo cáo à.”

“Hừ.” Tô Diệm nghiến răng nghiến lợi, bực dọc nói: “Sau khi em đi, anh ta bắt anh vào phòng, vào trong đó tận nửa tiếng.”

“Thời gian nghỉ trưa không  có, buổi chiều lại phải đi cùng anh ta theo dõi hai ca phẫu thuật, buổi tối còn phải sửa luận văn. Sáng sớm mai lại phải đến bệnh viên kiểm tra phòng.” Tô Diệm vuốt mi tâm, giọng điệu bất lực còn mang theo chút sự mỏi mệt.

Tô Niệm Niệm liếc mặt, giọng điệu giả vờ oán trách: “Anh ta không biết mệt sao?”

“Hừ.” Tô Diệm nhún vai, “Lúc anh đi còn đến làm phẫu thuật, có lẽ bây giờ anh ta còn đang ở trong phòng phẫu thuật.”

“Dù sao anh cũng chưa từng thấy anh ta dừng lại, đúng là người sói.”

Lông mi Tô Niệm Niệm run run, sợ bị phát hiện sự bất thường, cô ra vẻ tự nhiên nói: “Cả ngày anh ấy bận rộn như vậy, có thể có thời gian ở bên bạn gái không?”

Tô Diệm bật cười, lười biếng nói: “Tiểu quỷ.”

Tô Niệm Niệm: ?!

“Có phải em hiểu lầm không?” Tâm trạng của Tô Diệm rất tốt, tay trai gõ lên mặt bàn: “Kiểu người như anh ta sao có thể có bạn gái?”

Tô Niệm Niệm cố gắng kiềm chế nhịp tim đang nhảy tưng bừng vì vui sướng, cụp mắt xới cơm, nói không chút dao động: “Nhưng anh ấy không giống kiểu người không có ai theo đuổi.”

Tô Diệm hừ một cái, giọng điệu như mang theo sự chua chát: “Ai biết anh ta đang nghĩ gì, hoa khôi của trường cũng không nhìn vừa mắt, còn không phải là muốn tìm tiên nữ trần gian à?”

Tô Niệm Niệm chững nhịp, ‘a’ một tiếng, che giấu sự thất vọng trong ánh mắt, “Hoa khôi?”

“Ừm.” Tô Diệm lười biếng đáp một tiếng, như không mấy hứng thú: “Trường A đấy, bây giờ đã tốt nghiệp rồi.”

Tô Niệm Niệm chọc chạo vào cơm, nói với Tô Diệm: “Anh nói anh ấy cũng đã chừng đó tuổi rồi, sao không tìm bạn gái chứ?”

“Chừng đó tuổi?” Tô Diệm sững người, khóe miệng cong lên vì buồn cười: “Câu này nghe thuận tai thật đấy.”

“Nhưng, nói thật, lúc anh ở tuổi 26 cũng không bì được anh ta.”

Tô Niệm Niệm ngạc nhiên hỏi: “26 sao lên làm thầy hướng dẫn chứ?”

Sắc mặt của Tô Diệm xấu đi, ấp úng nói: “Đầu óc hơi nhạy xíu thôi.”

“Anh ta lên đại học khá sớm.”

“Bao nhiêu tuổi thì lên?”

“15.”

Tô Niệm Niệm: “…..”

Nói xong, Tô Diệm đứng thẳng người lên, có hơi sầu não xoa xoa tóc, “Anh với em nói về anh ta làm gì?”

“Đi đây, nhớ rửa chén.” Tô Diệm xoa đầu của Tô Niệm Niệm, lười biếng lê những bước chân lên tầng.

Mãi cho đến khi trên lầu truyền xuống tiếng đóng cửa, Tô Niệm Niệm vẫn còn đang ngây ngốc, trái tim như thể muốn gào thét lên.

Cả người như có một luồng điện chạy qua kích động cô, cô vừa hát hò vừa múa xoay vài vòng.

Niềm hạnh phúc bất tận.

“Tô nha đầu.”

Tô Niệm Niệm: Hửm?!

Cô đơ người xoay lại, nhìn thấy Tô Diệm đã đi ban nãy giờ lại quay trở về, Khoanh tay dựa vào cầu thang tối, trông ủ rũ vô cớ.

“Có chuyện gì khiến em cứ hát rồi lại xoay vòng vòng ở phòng khách vậy hả?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.